Đã đến lượt trường Nhất Sắc tự giới thiệu. Mọi người lần lượt giới thiệu với nhau một cách bình thường, cho đến khi đến lượt một giáo viên. Đáng lẽ ra là chỉ có học sinh mới được tham gia buổi họp này, nhưng vì đây là họp liên trường nên có lẽ giáo viên được bố trí để hỗ trợ nếu có những sự bất đồng ý kiến nào khiến cho cuộc họp trở nên không trôi chảy.
Vị giáo viên này là Sakamoto Noritsugu. Anh ta là một người cực kỳ đẹp trai và là một giáo viên rất nổi tiếng ở trường Nhất Sắc. Mặc dù anh ta đã khá lớn tuổi, nhưng bởi vì mang trong mình một vẻ ngoài hết sức điển trai khiến anh ta được các nữ sinh yêu thích, còn nam sinh thì quý mến vì tính cách thoải mái đó. Anh ta là giáo viên chuyên môn khoa học.
Tuy nhiên, Sakamoto đã từng có một mối ân oán với cha mẹ của Hibara Karen. Hồi học cấp ba, anh ta từng là bạn cùng lớp với họ. Mẹ của Karen là Hibara Kohana, trước đây là Akai Kohana - lúc đó cô đã rất được yêu thích. Ai cũng mê mẩn cô ấy. Sakamoto-sensei cũng không phải ngoại lệ. Nhưng khác với những người kia, anh ta cực kỳ tự tin, thậm chí là tất kiêu ngạo.
Từ nhỏ, mọi thứ đều đến với Sakamoto một cách thuận lợi. Anh ta muốn gì là được nấy và không bao giờ kiềm chế được dục vọng của mình. Nhưng thứ duy nhất mà anh ta không có được chính là Akai Kohana. Với sự tin ngút trời, anh ta tỏ tình với cô nhưng đã bị từ chối thẳng thừng. Trong cơn tức giận, anh ta cố ép buộc cô ấy ngay tại nơi tỏ tình, nhưng đã bị Hibara Enra - cha của Karen-senpai ngăn cản.
Lúc đó, Kohana-san đã có tình cảm với Enra-san, và Enra-san cũng đã để ý cô ấy từ trước, cho nên họ bắt đầu hẹn hò với nhau.
Điều này khiến cho Sakamoto không thể chấp nhận được. Với anh ta, Hibara Enra chỉ là một thằng vừa học dốt vừa vụng về, cũng chẳng giỏi thể thao, thường xuyên bị chế giễu và bị anh ta khinh thường. Vì thế, anh ta tìm mọi cách để trả thù nhưng không thành công.
Kohana-san và Enra-san luôn ở bên nhau, hiếm khi họ tách rời nhau. Enra-san, từ một kẻ thất bại đã bắt đầu cố gắng hơn sau khi hẹn hò với cô. Và rồi dần được mọi người công nhận. Những người từng cùng Sakamoto chế giễu Enra-san cũng bắt đầu thân thiện hơn với anh ấy. Nhưng Sakamoto, vì lòng kiêu ngạo và sự nhục nhã vì thua cuộc đã không thể chấp nhận điều đó. Cuối cùng, anh ta bị cô lập và tốt nghiệp trong sự cô đơn.
Dù mang mối hận trong lòng, Sakamoto cũng không có cơ hội nào để trả thù và cố gắng quên đi nỗi nhục đó. Nhưng khi đã trở thành giáo viên tại trường Nhất Sắc và thấy Hibara Karen trong đại hội thể thao liên trường, anh ta ngay lập tức nhận ra cô. Karen giống y hệt Akai Kohana hồi xưa. Và với cái họ Hibara, anh ta dễ dàng đoán ra được cô ấy là cô con gái của cặp đôi đã kiến anh ta phải nhục nhã năm xưa.
Mối hận cũ lại trỗi dậy trong lòng Sakamoto. Sau khi cuộc họp liên trường kết thúc, anh ta đã đề nghị mọi người đi tham quan trường. Trong lúc đó, anh ta tiếp cận Karen-senpai, và nói rằng mình từng là bạn cùng lớp với cha mẹ cô.
Karen-senpai tò mò và đồng ý nghe câu chuyện của anh ta trong lúc tham quan. Ban đầu, mọi thứ diễn ra khá bình thường, nhưng khi đến căn phòng chuẩn bị thí nghiệm khoa học thì anh ta khóa cửa lại và bất ngờ tấn công cô. Không có ai ở đó, và sức mạnh của một người đàn ông đã khiến cô ấy không thể chống cự lại. Anh ta đã chụp ảnh để đe dọa cô. Ban đầu, anh ta chỉ muốn để lại một chút vết nhơ cho con gái của kẻ thù anh. Nhưng vì mối hận và thứ gì đó trong anh ta đã bùng nổ, phá vỡ ranh giới đạo đức. Việc đe dọa bằng ảnh khiến Karen không thể phản kháng, và cuối cùng, Sakamoto giết chết cô trong cơn điên loạn. Dù anh ta đã bị cảnh sát bắt, nhưng sinh mạng của Karen cũng đã chấm dứt từ đó.
Sakamoto Noritsugu vốn là một nhân vật đã mang trong mình một sự điên rồ. Khi hắn thỏa sức hành hạ Hibara Karen-senpai thứ điên rồ đó hoàn toàn bộc phát.
Trong phần [If story] của tiểu thuyết, lòng hận thù và sự ghen tị của Sakamoto được miêu tả rất rõ ràng. Và có lẽ, ngay cả khi Karen không làm thành viên của ban tổ chức, chỉ cần anh ta nhìn thấy cô trong đại hội thể thao, mối hận cũ đó sẽ lại trỗi dậy.
Khi thấy Hibara Karen, sự điên rồ trong Sakamoto sẽ khiến anh ta ra tay với cô ấy. Vậy thì, chuyện này cần phải giải quyết ngay bây giờ.
----
Cuộc họp liên trường được hai trưởng ban tổ chức, Fukumoto Narumi và Kaneko Taichi. Nhưng họ điều hành cuộc họp mày một cách qua loa, nên các thành viên khác gần như chỉ ngồi nghe thôi. Trong lúc đó, Sakamoto cứ liên tục liếc nhìn Hibara Karen. Tôi chỉ muốn tống anh ta vào tù ngay lập tức, nhưng dĩ nhiên điều đó là không khả thi.
Giống như với Kohaku Gindou, tôi sẽ khiến anh ta chuyển sự thù hận sang tôi. Chỉ cần khiêu khích một chút, anh ta có vẻ sẽ dễ dàng ra tay với tôi. Khi đó, tôi sẽ khiến anh ta hướng địch ý về phía mình, và… hạ gục anh ta rồi gọi cảnh sát. Kế hoạch này quá ư là hoàn hảo.
“Vậy thì, cuộc họp kết thúc. Có ai có câu hỏi hay ý kiến gì không?”
Fukumoto Narumi, trưởng ban tổ chức bên Nhất Sắc, nhìn xung quanh. Chẳng ai có gì để nói hay hỏi cả. Bình thường, thì đây là lúc giải tán, nhưng… (?)
“Vậy, chúng ta kết thúc cuộc họp này nhé?”
Sau khi xác nhận, cuộc họp chính thức kết thúc. Ban tổ chức trường Minno iro chuẩn bị ra về, nhưng…
“Chờ một chút được không?”
Mọi ánh mắt đổ dồn vào Sakamoto. Đúng như dự đoán, anh ta sẽ viện cớ để đề nghị chúng tôi tham quan trường. Anh ta định lợi dụng cơ hội này để tiếp cận Hibara Karen, và rồi tạo một tình huống một đối một. Nếu không thành công, anh ta có thể sẽ bám theo đoàn trường Minno iro chúng tôi.
“Hiếm khi có dịp thế này, tôi muốn mời các bạn trường Minno iro tham quan trường chúng tôi. So sánh với trường của các bạn, các bạn có thể đưa ra ý kiến về những điểm tốt hay cần những điểm cần phải cải thiện. Mọi người thấy sao?”
“Ý kiến hay đấy. Vì cuộc họp này kết thúc sớm hơn dự kiến. Mọi người nghĩ sao?”
Kaneko Taichi hỏi các thành viên ban tổ chức. Không ai phản đối, và mọi người gật đầu đồng ý tham quan.
Đúng như dự đoán. Tôi cảm nhận được ánh mắt của Sakamoto đang hướng về phía Hibara Karen. Có thể là do tôi biết trước rồi, nhưng ánh mắt ấy dường như mang một chút điên rồ.
Tôi quyết định sẽ luôn kè kè bên Hibara Karen mọi lúc mọi nơi để kiềm chế và khiêu khích anh ta. Theo suy đoán của tôi, người mà Sakamoto hận nhất không phải là Akai Kohana, mà là Hibara Enra.
Hibara Enra là người bị anh ta khinh thường, nhưng cuối cùng lại được bạn bè vây quanh và cướp đi người con gái anh ta yêu. Dù có hận Kohana-san, mục tiêu chính anh ta muốn trả thù vẫn luôn là Enra-san.
Việc của tôi là bảo vệ Hibara Karen khỏi tên Sakamoto, và đồng thời khiến anh ta thấy bóng dáng của Hibara Enra trong tôi. Dĩ nhiên, Enra là một người rất đẹp trai, còn tôi thì không giống anh ấy, lại còn thấp hơn nữa chứ.
Chỉ là một cái bóng.(?)
Nếu anh ta có thể nhìn thấy hình ảnh của Enra-san khi bảo vệ Kohana-san trong tôi, sự thù hận có thể sẽ chuyển sang tôi. Khi đó, như với tên bám đuôi Kohaku Gindou, tôi sẽ dùng súng hơi cay, hạ gục anh ta rồi báo cảnh sát. Vậy là xong.
----
“Vậy thì, mọi người cứ tự do tham quan nhé.”
Với lời nói của Sakamoto-sensei, các thành viên của ban tổ chức bắt đầu di chuyển. Tôi quyết định đi cùng Hibara Karen, và trước tiên hết thì chúng tôi sẽ đến thư viện. Trên đường đi, chúng tôi bắt gặp vài học sinh, họ tò mò nhìn chúng tôi vì hiếm khi có một đoàn học sinh trường khác trong khuôn viên trường của mình.
“Có gì mà mấy người đó nhìn ngó chúng ta dữ thế nhỉ, senpai.”
“Chắc là hiếm có người trường khác vào nên mới thế đấy. Học sinh trường khác đi dạo trong khuôn viên trường họ thì đúng là không bình thường mà.”
Chúng tôi trò chuyện vu vơ, nhưng tôi thì luôn để ý phía sau. Sakamoto đang bám theo chúng tôi, hay đúng hơn là bám theo Hibara Karen. Có tôi ở đây, anh ta hẳn sẽ không dám ra tay đâu. Chỉ cần anh ta nhìn thấy bóng dáng của Hibara Enra trong tôi là được.
Thư viện hiện ra với vô số những kệ sách. Hibara Karen nhìn xung quanh, rồi ánh mắt của cổ sáng lên.
“Ôi!! "Học Viện Ma Thuật Thất Bại" có ở đây nè!!”
Cô ấy hào hứng chạy đến góc chứa light novel. Một thư viện mà có cả light novel ửo đây cơ á, đúng là táo bạo thật. Nhưng tôi thì rất ủng hộ chuyện này luôn nhé.
“Em không ghét mấy thứ này đâu, senpai!!”(?)
“Chuẩn luôn~.”
Khi chúng tôi đang luyên thuyên, tiếng bước chân của Sakamoto tiến đến gần.
“Có gì thú vị không?”
“Ơ… không, không có gì đặc biệt ạ…”
Hibara Karen bỗng nhiên rụt rè. Cô ấy vốn không dễ mở lòng với người lạ, và với những người như thế này thì cô ấy càng nên thế.
Tôi bước lên phía trước, rồi che chắn cho cô ấy. Sakamotokhựng lại, như bị kích động.
“Ơ, có phải là Sakamoto-sensei phải không ạ?”
“…Em cũng nhớ rõ tên tôi nhỉ, Kuroda-kun.”
Anh ta cũng nhớ tên tôi. Tôi chẳng vui vẻ gì, và nó cũng chẳng có ích lợi gì cả.
“Em là Hibara Karen, đúng không?”
“Vâng…”
Karen-senpai cúi chào nhẹ rồi nhìn đi chỗ khác. Tôi đứng chắn trước cô ấy, đối mặt với Sakamoto. Anh ta mỉm cười, nhưng nụ cười đó rất lạnh lùng, như mang một sự điên rồ nào đó.
“Các em thấy trường chúng tôi thế nào?”
“Sạch sẽ, rộng rãi, và có cả light novel trong thư viện, rất tuyệt ạ.”
“…Em cũng nghĩ vậy.”
Karen-senpai trả lời nhỏ nhẹ. Sakamoto-sensei cười, nhưng tôi vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.
“Chị đi chỗ khác được không senpai. Em có chuyện muốn nói với sensei…”
“Ừm, được.”
Karen-senpai đi trước. Tôi ở lại, đối mặt với Sakamoto-sensei.
“Kuroda-kun muốn nói gì nào?”
“Em chỉ nói thẳng một câu thôi… Nếu sensei dám động vào Karen-senpai, tôi sẽ hạ gục anh đấy.”
“!!”
Nụ cười của Sakamoto vụt tắt, anh ta lùi lại một bước.
“Dù sensei có định ra tay, trước tiên cũng phải hạ được tôi trước… Bằng không thì anh sẽ chẳng thành công được đâu.”
Tôi bước qua anh ta, rời khỏi thư viện. Ánh mắt sắc lạnh của anh ta chĩa thảng vào lưng tôi, nhưng tôi chẳng bận tâm chút nào.
----
“Cậu vừa nói gì với sensei thế?”
“Anh ta là một giáo viên khoa học, nên em hỏi về một vấn đề khoa học thôi ấy mà.”
“Về cái gì á?”
“…Về con mèo của Schrödinger.”
Trời ạ, xấu hổ quá đi. Lời đe dọa với Sakamoto đã đủ sến rồi, giờ lại thêm cái lời nói dối về Schrödinger này nữa chứ…
“À, thế à…”
Karen-senpai lẩm bẩm, tỏ ra hơi ngượng ngùng.
“Cậu đúng là mắc bệnh về chuunibyou thật nhỉ…”
Chắc vì con mèo của Schrödinger thường được mấy tay chuunibyou yêu thích, nên cô ấy hiểu lầm như vậy cũng phải thôi.
Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tư duy nổi tiếng do ông đưa ra để minh họa một cách trực quan và đầy nghịch lý về tính chất kỳ lạ của cơ học lượng tử, cụ thể là trạng thái "chồng chập lượng tử" (superposition).