Tôi đã nhanh chóng nhận ra rằng bản thân mình chỉ là một kẻ tầm thường như bao người khác mà thôi. Từ thủa bé, tôi đã luôn ngưỡng mộ những anh hùng dũng cảm, các dũng sĩ hay những nhân vật tuyệt vời khác. Nhưng giấc mơ ấy đã tan biến từ rất lâu rồi.
Hồi còn bé xíu, tôi đã từng tự tạo ra cho mình một anh hùng và nhập vai đó. Nhưng rốt cuộc, đó cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi. Tôi đã ngốc nghếch nghĩ ra hàng tá chi tiết, dồn hết tâm sức để xây dựng một hình tượng anh hùng tuyệt vời ấy. Và kỳ lạ thay, đến cả bây giờ nó vẫn còn in sâu trong trí nhớ của tôi. Nhưng, nó vẫn chỉ là tưởng tượng mà thôi. Nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Lên tiểu học, tôi cứ sống qua ngày một cách hời hợt. Khi đã nhận ra mình chỉ là một kẻ tầm thường, tôi không còn động lực nào để dấn thân vào bất cứ việc gì nữa. Cố gắng thì cũng chỉ phí tổ phí công vô ích.
Mọi thứ đã thay đổi kể từ khi tôi lên học sơ trung. Một ngày nọ, tôi tình cờ tìm thấy một cuốn sách. Đó là câu chuyện về những cô gái dù chịu nhiều tổn thương nhưng vẫn kiên cường tiến bước về phía trước, một bản anh hùng ca thực sự.
Khi đọc cuốn sách ấy, tôi như được sống trong một giấc mơ vậy. Dù biết mình chỉ là một kẻ tầm thường, tôi vẫn cảm thấy bản thân đang mang trong lòng một điều gì đó đặc biệt, và điều đó thật sự khiến tôi rất vui.
Nhưng giấc mơ và niềm vui ấy liền chấm dứt sau khi tôi lên cao trung. Câu chuyện đó đã kết thúc, và cuộc sống của tôi trở lại bình thường như trước. Tôi tốt nghiệp cấp ba, thi đậu đại học, và rồi cứ thế tiếp tục mà sống.
Rồi một ngày, tôi nghe được tin cuốn sách yêu thích ngày xưa của mình đã được tái bản.
Tôi tò mò đọc hết cả ba tập đã xuất bản. Kết quả sao? Tôi chỉ cảm thấy rất bực mình. Tác phẩm ấy chẳng khác gì một đống rác chỉ tổ kiến người ta khó chịu. Sau đó, nó đã bị ngừng phát hành. Ừ, cũng đáng thôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Một ngày nọ, trên đường đến trường đại học, tôi thấy một đứa trẻ chạy theo quả bóng và lao ra đường. Một chiếc xe đang lao tới… Nếu cứ thế này, thằng bé có thể sẽ chết.
Không hiểu sao, cơ thể tôi tự hành động. Trong khoảnh khắc ấy, gương mặt gia đình tôi lướt qua trong tâm trí. Và sau đó, là gương mặt của những cô gái trong câu chuyện ấy…
Rồi… và tôi nhận ra... à, hóa ra đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời, những người tôi nghĩ đến lại là các cô gái ấy.
----
Lâu lắm rồi tôi mới được thấy cái giấc mơ bị xe cán chết. Chắc hẳn giấc mơ kỳ lạ đó là do tôi đọc cuốn light novel [Anh Hùng Bóng Tối] này. Những suy nghĩ quái gở vẫn còn đọng lại trong đầu tôi.
Tôi rời khỏi giường và bắt đầu chuẩn bị đi học. Hôm nay cũng không phải là một ngày quan trọng lắm, nhưng cũng không hẳn là không đâu.
Hôm nay là ngày nó sẽ bắt đầu. Bad ending của Hibara Karen, nội dung tập hai của [If story]. Sự kiện đại hội thể thao liên trường…
Sự kiện này, nói thật thì không hẳn là dễ dàng hơn lần trước, nhưng ít nhất thì nó không có hai bad ending chồng chéo lên nhau như trường hợp của Kohaku Gindou. Lần trước là đám du côn và một gã bám đuôi, nhưng lần này chỉ có một vấn đề duy nhất, nên tôi có thể tập trung giải quyết nó.
Trong đại hội thể thao liên trường, [bad ending] liên quan đến cuộc họp của ban tổ chức. Trong [If story], Hibara Karen định mệnh sẽ trở thành thành viên của ban tổ chức. Nhưng ngay cả khi không làm thành viên, chưa chắc mọi chuyện đã ổn đâu.
Dù có thế nào, tôi cũng nhất định phải làm thành viên của ban tổ chức. Theo kịch bản, Hibara Karen sẽ thua trong trò oẳn tù tì và phải tham gia nó. Nhưng biết đâu cô ấy lại không tham gia thì sao? Dù gì điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Tôi sẽ hành động dựa trên khả năng có thể xảy ra mà thôi... Chỉ thế thôi. Đó chính là công việc mà tôi phải làm.
----
Sáng sớm đến trường, chủ đề đại hội thể thao đã rôm rả khắp trong lớp. Các học sinh khác đều háo hức, mang đầy kỳ vọng vào kỳ đại hội thể thao lần này.
“Ở đại hội lần này, phải thể hiện tất cả những điểm mạnh trước các bạn nữ mới được…”
“Có cần cho thuốc xổ vào đồ của mấy thằng trường khác không?”
“Hay đấy! Chúng ta không thể đột nhiên trở nên giỏi thể thao một cách đột xuất như thế được, vậy thì sao?”
“Đúng rồi! Không phải là mình mạnh lên, mà phải là làm đối thủ yếu đi!!”
“Cậu là thiên tài à…”
Mấy thằng con trai có vẻ rất muốn sĩ gái, nhưng bọn nó chỉ toàn nghĩ ra mấy trò vừa bỉ ổi, đê tiện và tiểu nhân mà thôi. Sasamoto cũng đã nhập hội rồi, nó vào để cùng đám con trai bàn bạc mấy cái chiêu trò hèn hạ đó. Nhưng nhờ vào những con người này trong lớp mà lại có thể tạo ra một bầu không khí vui vẻ đến nhường này thì cũng rất đáng mừng.
[Bad ending] trong [If story] có liên kết với nhau. Ở dòng thời gian này, Kohaku Gindou đã bị giết, nên bầu không khí đó rất khác so với bầu không khí của đại hội thể thao này. Một vài thằng còn tỏa ra sát khí, nhưng cái không khí đùa giỡn thế này lại khiến tôi cảm thấy dễ chịu. Công sức tôi bỏ ra cũng đáng nhỉ.
“Hay là cho cả thằng riajuu Kimchika Motoji uống thuốc xổ luôn nhỉ?”
“Không được, nó sẽ phát hiện ra đó.”
“Khốn kiếp, không còn cách nào khác hạ nó à…”
“Nói gì với nhau mà trông các cậu vui vẻ thế, có gì thú vị à?”
Ồ, thằng Kimricha Kimchika đến rồi. Sát khí của đám con trai đã đạt đến giới hạn rồi. Sasamoto đại diện chúng nó bước lên đối đầu, ánh mắt lườm lườm. Nhưng vì chênh lệch chiều cao nên Sasamoto phải ngước lên nhìn nó, còn Kimchika thì nhìn xuống.
“Nhìn cái vẹo gì mà nhìn? Nghĩ mình hơn người khác à?”
“Tôi chưa từng bao giờ coi thường ai cả. Vì tôi luôn hướng tới những đẳng cấp cao hơn. Nhưng nếu cậu cảm thấy bản thân bị coi thường, thì chẳng qua là do cậu tự ngước nhìn tôi mà thôi (?).”
““““Kyaaa, Kimchika ngầu quá!!!!””””
“Guhahahaahhhahahahahaha!!”
Tiếng hò reo của đám con gái khiến tôi liên tưởng đến cảnh Sasamoto thổ huyết vì phải thua nhục nhã như vậy. Đối đầu với Kimchika thì thằng Sasamoto làm sao mà có cửa thắng. Bên kia đẹp trai như là soái ca, nhà giàu đi xe đẹp, cao to đen nhưng sạch sẽ, phát ngôn câu nào ngầu câu ấy.
Còn Sasamoto ư? Mặt thộn như chó, chiều cao trung bình như sa tị, còn mê sách kiêu dâm nữa.
Chẳng có điểm nào để đọ nổi thằng Kimchika.
“Sasamotoooo!!!!”
“Chết tiệt! Đây là sự khác biệt về nhan sắc sao…”
“Nó dám biến tụi mình thành cái bàn đạp…”
Không khí trong lớp sáng nay vui thật. À, mà ghế của Kimchika là ngay sau Noguchi Natsuko. Nói cách khác, thằng này học cũng giỏi vl. Khốn kiếp!!
----
Đến giờ sinh hoạt lớp, Rokudo-sensei thông báo. Chắc chắn là vấn đề về ban tổ chức.
“Chắc các em cũng đã biết là hai tuần nữa sẽ có đại hội thể thao liên trường giữa trường ta với trường Nhất Sắc rồi nhỉ. Mỗi lớp cần chọn một người để làm thành viên của ban tổ chức. Ai muốn làm thì giơ tay nào?”
“Thưa thầy, cụ thể là làm gì ạ?”
Noguchi Natsuko giơ tay hỏi. Nội dung công việc chắc chắn là rất phiền phức.
“Tham gia rồi lên kế hoạch cho đại hội với ban tổ chức trường Nhất Sắc, họp hành, giải thích các môn thi cá nhân và đồng đội trong lớp, quyết định người tham gia, và điều hành đại hội trong ngày chính thức khai mạc.”
“Trời, phiền quá vậy.”
“Ai rảnh mà làm chứ?”
“Sao cậu lại nói giọng Kansai?”
Vai trò phiền phức thế này thì có ai dở hơi mà muốn làm chứ? Chẳng có ai cả. Mọi người đều tỏ ra khó chịu.
“Thưa thầy, em làm ạ.”
Tôi giơ tay và muốn đảm nhận vai trò này. Mọi ánh mắt ngạc nhiên đổ dồn vào tôi. Chắc là họ không nghĩ tôi là M đâu nhỉ, đúng không?
“Hô, Kuroda, em sẽ làm à?”
“Dạ, em làm ạ.”
“Kuroda làm thật đấy à?”
“Giỏi đấy.”
“Tự nguyện làm việc mà ai cũng ngại làm, đúng là…”
Ồ, hình như ấn tượng của mấy bạn nữ với tôi đã tăng lên rồi, hú hú.
“Izayoi, cược tiền thưởng không?”
“Khốn kiếp, hóa ra hắn chỉ là một tên mưu mô mà thôi!”
“Dù sao mặt hắn cũng khá là bình thường, chắc vẫn được khoan hồng.”
“Izayoi, cậu cũng là người hướng tới những đỉnh cao như tôi à?”
Đánh giá của đám con trai thì lại giảm đến mức thê thảm luôn. Chỉ có một tên trong số đó tăng đánh giá về tôi thôi, nhưng tôi cũng chẳng vui vẻ gì.
“Được rồi Kuroda, thầy sẽ giao nhiệm vụ này cho em. Chiều nay có cuộc họp ban tổ chức đầu tiên đấy, đừng có quên nhé.”
“Dạ, em hiểu rồi ạ.”
Chắc chắn Hibara Karen cũng sẽ là thành viên ban tổ chức. Tôi sẽ xác nhận lại vào giờ nghỉ trưa hôm nay. Dưới ánh mắt ghen tị của đám con trai và một chút tôn trọng từ mấy bạn nữ, tôi bắt đầu nghĩ về những việc mình sẽ làm sắp tới.
----
“Ế!? Izayoi cũng làm trong ban tổ chức à!?”
“Dạ, đúng vậy ạ. Thật trùng hợp khi chị cũng làm nó, senpai.”
Trong [If story] thì điều này là hiển nhiên mà thôi, và tôi đã biết trước rồi. Nhưng tôi vẫn giả vờ ngạc nhiên. Thật ra thì, tôi cố tình nhắm đến vị trí này đấy. Nhưng nói thật thì cũng chẳng để làm gì.
“Tôi thua oẳn tù tì nên mới phải làm đấy…”
“Em thì tự ứng cử ạ.”
“Cái gì!? Tự nguyện làm cái vai trò phiền phức này á!?”
Cô ấy nhìn tôi như thể đang nhìn một sinh vật lạ vậy. Ừ thì... đúng là ít người tự nguyện làm vai trò này thật.
“Tại em nghĩ là làm cái này sẽ được điểm nội bộ tốt hơn ấy.”
“À, ra là vậy. Cũng không hẳn là vô ích nhỉ.”
Cô ấy gật gù ra vẻ đã hiểu. Nói dối thế này thì dễ dàng thật. Kỹ năng thích nghi của tôi cũng tăng rồi nhỉ.
“Nhưng phiền lắm đó. Phiền lắm luôn!!!”
Ừ, chị ấy không muốn làm đến vậy sao… Tôi có thể cảm nhận rõ ràng luôn đấy. Nhắc lại đến hai lần cơ mà.
“Thôi thì chị cứ chịu khó đi, senpai ”
“Ừ, đúng là vậy. Phiền chết đi được, nhưng tại tôi thua oẳn tù tì nên đành chịu thôi… Tôi chấp nhận vậy.”
Thật sự thì senpai có chấp nhận nó không đấy? Lời nói với biểu cảm của cổ chẳng ăn khớp tí nào. Nhưng với cái tính cách trách nhiệm của cô ấy, chắc hẳn cô ấy vẫn sẽ làm tốt vai trò này thôi.
Trước mắt thì cứ tập trung vào cuộc họp chiều nay đã.
----
Chiều nay, cuộc họp bắt đầu với chín học sinh và mỗi lớp một người, tụ họp trong phòng đa năng. Không có giáo viên giám sát, vì là để phát huy tính tự chủ của học sinh.
Hibara Karen rất tự nhiên ngồi cạnh tôi. Tôi chỉ hơi vui chút thôi, hí hí…
E hèm, tập trung vào cuộc họp nào.
“Chúng ta bắt đầu cuộc họp ban tổ chức. Hôm nay sẽ giải thích những điều cơ bản, xác nhận các môn thi, và phân công công việc của ban tổ chức. Mong mọi người sẽ hợp tác tốt với nhau. Đại hội thể thao năm nay có nhiều thay đổi hơn, nên hãy lắng nghe thật kỹ để thuận lại cho lớp nhé.”
Một anh chàng năm ba, trông rất ra dáng một lãnh đạo, bắt đầu giải thích. Anh chàng này đeo kính, chỉ xuất hiện trong [If story] thôi, và không để lại ấn tượng gì đặc biệt hết.
Trong [Mạch truyện chính], đại hội thể thao liên trường cũng sẽ có, nhưng nó kết thúc rất nhanh và chỉ là một trong những một sự kiện nhỏ. Ai mà ngờ được trong [If story] lại thành ra như thế này cơ chứ.
“Đại hội cũng sẽ tổ chức cùng với trường Nhất Sắc, đồng thời là cuộc thi đấu giữa hai trường. Thời gian từ 8:30 sáng đến 6:00 tối, giờ nghỉ trưa sẽ là từ 12:00 đến 1:00.”
Tôi xem qua tài liệu được phát trong khi nghe. Mọi thứ đều khớp với những gì tôi biết.
“Các môn thi gồm đồng đội do từng lớp tham gia, và cá nhân chỉ dành cho một số ít người. Những môn đồng đội đã được phân cho từng lớp, các bạn sẽ kiểm tra lại sau nhé.”
Lớp tôi là kéo co. Tôi biết rồi.
“Sau khi các môn thi kết thúc, sẽ có tiết mục nhảy dân gian. Các bạn có thể chọn bạn nhảy, nam hay nữ đều được nhé.”
Đám con trai lớp tôi chắc hẳn sẽ mừng đến phát khóc đây. Cơ hội nắm tay con gái một cách hợp pháp mà. Nhưng mà tất nhiên lầ nếu chọn được bạn nhảy rồi.
“Về những môn cá nhân, mỗi lớp chọn hai người, một nam một nữ. Tham gia các môn như chạy tìm đồ, ăn bánh, và hai người ba chân.”
Lớp tôi chắc sẽ là Kimchika và Noguchi hoặc Kohaku. Vừa giỏi thể thao, vừa nổi tiếng, ai cũng sẽ đồng ý mà thôi. Nhưng với môn hai người ba chân, chắc chắn nhiều người cũng muốn tham gia lắm.
“Chiều mai, tiết sáu sẽ là thời gian dành ra để chuẩn bị đại hội, giải thích và chọn người tham gia.”
Liệu tôi có thể điều hành tốt được không? Phải làm cho thật suôn sẻ. Nhưng việc quan trọng hơn là…
“Về cuộc họp liên trường với trường Nhất Sắc ngày kia…”
Đây rồi. Đây chính là điểm mấu chốt.
Đây là thử thách lớn nhất. Nhưng tôi đã có kế hoạch rồi: dọa dẫm, đánh lạc hướng, thu hút sự chú ý, và giải quyết triệt để.
“Chiều ngày kia, toàn bộ ban tổ chức sẽ đến trường Nhất Sắc để họp nhé.”
“Ngày chính thức, ban tổ chức sẽ hỗ trợ vận hành, tính điểm, xử lý những trường hợp người bị chấn thương hoặc không khỏe, cùng với sự hỗ trợ của giáo viên.”
“Đó là toàn bộ nội dung hôm nay. Các bạn có câu hỏi nào không?”
Không ai giơ tay. Anh chàng đeo kính nhìn quanh, xác nhận là không có ai thắc mắc.
“Vậy thì buội họp kết thúc. Nó cũng ngắn thôi, nhưng mọi người hãy nhớ đọc kỹ tài liệu để giải thích và chọn người tham gia cho lớp mình vào ngày mai nhé.”
----
Cuộc họp kết thúc rất nhanh chóng. Tôi và Hibara Karen cùng rời khỏi phòng, bước trên đường về nhà.
“Ngày mai phiền thật đấy.”
“Vâng.”
Cô ấy cau có nói, cổ bước đi bên cạnh tôi. Hôm nay cô ấy nói “phiền” không biết bao nhiêu lần rồi nhỉ?
“Tôi không giỏi đứng trước đám đông lắm đâu.”
“Không sao đâu, senpaị.”
“Thật sự phiền phức quá…”
“Chúng ta cùng cố lên nào.”
Ngày mai thì ổn thôi, nhưng vấn đề là cuộc họp liên trường ngày kia cơ. Nếu được, tôi muốn xử lý [bad ending] nhanh như chạy RTA vậy.
Trong context của thuốc lá điện tử, RTA (Rebuildable Tank Atomizer) là một loại đầu đốt (tank) cho phép người dùng tự quấn dây coil và đặt bông, có buồng chứa tinh dầu, khác với RDA (Rebuildable Dripping Atomizer) chỉ có chân build và không có buồng chứa. RTA mang lại sự tiện lợi hơn RDA vì không cần châm dầu liên tục, nhưng yêu cầu người dùng có kiến thức và kỹ năng build coil, đặt bông tốt để tránh hiện tượng leak (rò rỉ) hoặc dry hit (cháy bông).