Hametsu no Madou Ou to Gooremu no Banhi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3472

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 302

Tập 01 - Chương 4: Quả mọng và nơi trú ẩn

"Tốt rồi, giờ mình nên làm gì tiếp đây..."

Ánh ban mai dễ chịu chiếu xuyên qua những kẽ lá.

Tôi ngồi tại vị trên hành lang dưới mái hiên của một căn nhà xưa cũ rách nát giữa rừng cây, miệng gặm một loại quả mọng nước nào đó trông có vẻ hơi giống táo.

Ngôi nhà gỗ nhỏ này gần như bị chôn vùi trong khu rừng xanh tốt xung quanh. Dây thường xuân bò đầy trên bức tường đã bắt đầu mục nát bên ngoài và mái nhà thì mọc đầy cỏ dại.

Nếu như bỏ qua hai chữ mục nát, thì đây sẽ là một ngôi nhà tuyệt vời.

Tôi tình cờ phát hiện ra nó vào tối hôm qua khi đang đi hái quả mọng.

Có vẻ như nó đã bị bỏ hoang một khoảng thời gian rất dài, hẳn phải vậy rồi, tôi không tìm thấy dấu vết sinh hoạt nào ở đây cả.

Mặc dù rất quan tâm, nhưng thời điểm cuối cùng mà cái bồn địa này vẫn còn người sống trong đó là khi nào vậy?

Nơi đây có rất nhiều loại thực vật đặc biệt, chỉ cần chỉnh sửa một chút thì sẽ trở nên rất là xinh đẹp, cũng như các loại cây ăn quả, tóm lại là hội tụ đủ mọi yếu tố của một khu vườn, tuy nhiên nó lại không có dấu hiệu được bảo trì.

Không cần phải nói, cái người triệu hồi tôi tới đây đã biến thành một bộ xương khô luôn rồi kia mà.

Tối qua tôi không suy nghĩ nhiều về chuyện đó cho lắm. Ông ta sử dụng thuật thức rồi bị cắn trả, linh hồn bị hút mất sau đó thì biến thành xương khô ngay lập tức ư? Cùng lắm thì tôi cũng chỉ hiểu được có vậy thôi.

...Nhưng mà mọi chuyện hình như không phải thế.

Nếu thật sự là vậy, tôi thấy kể từ lúc Zairein chết vì thuật thức triệu hồi tới khi tôi thật sự tới được thế giới này đã có một khoảng thời gian bị chậm trễ.

Có vẻ thế, đáng ra không chỉ có một hai năm mới đúng...

Mà tạm thời thì tôi đã tìm được chỗ để tránh mưa, đám quả cây xung quanh dường như cũng là thực phẩm ăn được, trước mắt không cần phải lo về vấn đề đồ ăn.

Nói trở lại, cái loại quả mọng ở thế giới khác mà tôi đang ăn bây giờ siêu ngon luôn.

Kích cỡ và hình dạng không khác táo cho lắm, vị vừa chua vừa ngọt lại nhiều nước, ngon khó tả được. Có chút giống hương vị của nam việt quất. Giá trị dinh dưỡng có vẻ cũng rất cao, tôi nghĩ là mình có thể sống tạm bằng thứ này được đấy.

Nhưng tôi không có dự định ở luôn trong cái bồn địa này đâu. E là số lượng của mớ táo nam việt quất (tạm gọi) này cũng chỉ có hạn thôi.

Nói thì nói vậy.

"Nhưng mình đâu có ra ngoài bằng cái đường hầm kia được..."

Đấy mới là vấn đề.

Cái đường hầm lối ra duy nhất ấy--- tôi nhớ rõ tên của nó là "Hang của kết thúc và khởi đầu", bên trong được bố trí một thuật thức đáng sợ tên "Chuyển Hồn". Nếu như đi qua đó, tôi sẽ bị Luvel Zairein nhập vào người. Và rồi Ma Đạo Vương Hủy Diệt điên cuồng được khai sinh.

Tính từ lúc tôi vừa đến thế giới này tới bây giờ thì đã đại khái đã qua một ngày rồi. Căn cứ vào những gì được ghi trong sách đá, điều kiện thành lập của "Chuyển Hồn" là linh hồn bất ổn vì vừa mới được triệu hồi chưa bao lâu, nghĩa là hiện giờ mà đi qua đó chắc đã không còn vấn đề gì nữa.

Nhưng thực thế đây chỉ là lý thuyết, làm thử thì chẳng khác nào đem mạng mình ra cược cả. Tốt nhất là vẫn nên xem cái đường hầm đó như phương án cuối cùng, chỉ nên thử khi đã chẳng còn cách nào nữa.

Đã vậy thì, một phương án khác là...

"Chỉ còn nước tìm cách vượt qua vách đá cheo leo đó..."

Từ hành lang dưới mái hiên, tôi đưa mắt liếc nhìn vách đá màu nâu đỏ dựng đứng ở mặt bên kia khu rừng.

Thoạt nhìn, vách đá hoàn toàn dựng đứng, chẳng có lấy một chỗ có thể đặt chân.

"Đúng là một bức tường kín kẽ..."

Tôi thở dài một hơi rồi dời mắt về lại căn nhà rách nát.

Căn nhà này được xây theo lối kiến trúc nông thôn giản dị thường thấy ở ngoại quốc. Nhưng nhìn kỹ thì lại thấy có sự bất đồng tương đối lớn so với lối kiến trúc nông thôn ở thế giới cũ.

Bên trong được trang hoàng cực kỳ đơn giản.

Chỉ có đồ nội thất tối thiểu được đặt trong đó. Còn có một số nhu yếu phẩm nhìn khá vi diệu nhưng chả hiểu nổi cách sử dụng, quả không hổ là vật dụng của thế giới khác.

Mặc dù tối qua tôi ngủ ở gần cổng vào, nhưng do khi đó sắc trời đã muộn, nên tôi không có đi điều tra tình huống bên trong.

"Tốt, thám hiểu căn nhà này chút nào."

Dù sao cũng đâu còn chuyện gì để làm nữa...

So với việc nhìn từ bên ngoài, kiến trúc nội bộ cho người ta cảm giác sáng sủa hơn nhiều.

Nguyên nhân của sự sáng sủa ấy là những ô cửa sổ được gắn trong nhà. Trông có vẻ là thủy tinh.

Tôi không khỏi nghĩ tới, trình độ văn minh của thế giới này rốt cuộc đã phát triển tới mức độ nào rồi?

Ít nhất thì chắc cũng đạt mức kỹ thuật để nhà ở có thể gắn cửa thủy tinh. Không đúng, xét cho cùng, đây thật sự là thủy tinh sao? Có cảm giác độ trong suốt thấp thấp kiểu gì đó.

Dường như sâu trong nhà còn vài căn phòng nữa.

Tôi tạm thời bước lên trước, rồi nhìn thấy một cánh cửa gỗ trông có vẻ rất vững chắc.

"Cổng vào thì không có cửa, trong nhà thì lại lắp cả một cái hoành tráng thế này... Chênh lệch văn hóa à, mình không biết phải nhận xét thế nào nữa."

Nhìn cái cách tôi dễ dàng xâm nhập vào nhà hồi tối hôm qua là thấy, mớ kiến trúc này có cấu tạo vô cùng sơ hở. Cổng vào không có cửa đã đành. Ngay cả cái hành lang dưới mái hiên cũng vậy, tôi có thể tự do ra vào một cách dễ dàng.

Liếc mắt nhìn lại, hình như chỉ mỗi cái này là có cửa. 

Tôi đặt tay lên tay nắm cửa.

Mặc dù cảm thấy hơi khó nhọc trong thoáng chốc, nhưng cánh cửa vẫn được thuận lợi đẩy ra.

"Đây là..."

Kho sách.

Một lượng lớn thư tịch được đặt ngay ngắn trên những kệ tủ sát mặt tường. Thật tráng lệ.

Ánh mắt tôi bất chợt chạm vào một chiếc bàn làm việc hoa lệ khi nhìn sâu vào trong thêm chút nữa.

Nói cách khác, nơi này... Thay vì gọi là kho sách, thì gọi nó là phòng sách thì có vẻ đúng hơn nhỉ?

Tôi nhanh chóng nhìn qua một lượt tên của những quyển sách được đặt trên kệ.

《Ma Thuật Tổng Quát》, 《Giải Tích Thuộc Tính Ma Thuật Thời Gian》, 《Nghiên Cứu Thuật Thức Triệu Hồi Cao Cấp》...

Ái chà, hay ho thật. Hình như toàn là sách giáo khoa về ma thuật.

Một phần sách có tên khiến người ta hưng phấn, nhưng một phần khác...

《Cấm Thuật Chết Người》, 《Tế Máu Người Sống》, 《Thuật Thức Cổ Đại Triệu Hồi Tà Thần》...

Có không ít mấy quyển sách mà tên của chúng sặc mùi điềm xấu.

"A, ra là vậy..."

Tôi cảm thấy mình vừa hiểu ra chuyện gì đó.

Gian phòng này chắc hẳn là phòng sách của Luvel Zairein rồi.

Vậy thì lẽ nào cái nhà rách nát này là chỗ ở của Zairein? Nghĩ kỹ thì, cái gã đó đã dùng cả bồn địa này để làm sân khấu thực hiện, hi sinh cả sinh mệnh để triển khai thuật thức đại triệu hồi. Tất nhiên phải tốn một khoảng thời gian lâu dài để chuẩn bị cho thỏa đáng rồi. Lẽ ra tôi phải sớm tính tới khả năng lão xây cứ điểm trong bồn địa này mới đúng.

Có một đống giấy tờ lộn xộn trông như đồ án thiết kế ma trận được đặt ngay trên cái bàn giấy trước mắt.

Tôi nhìn thoáng qua một cái. Ừm--- hoàn toàn không hiểu gì hết.

Tiếp đến, tôi cầm lấy một quyển sách trên kệ, lật xem vài trang.

Chỉ là loại giấy in sách bình thường thôi. Nhưng được bảo tồn rất hoàn hảo.

...Không đúng. Thế này thì lại tốt tới mức thái quá.

So với bộ dạng rách nát bên ngoài của căn nhà thì tôi có thể nói tình trạng trong gian phòng này là một kỳ tích. Tuy nội bộ vẫn có vài chỗ bị hỏng hóc.

Tuy vậy, mặc kệ những chuyện đó, chỉ có gian phòng này là hoàn toàn chẳng có những dấu hiệu kia. Tại sao tình trạng của gian phòng này lại tốt hơn những nơi khác mà tôi từng thấy trong bồn địa quá nhiều như vậy?

Như thể thời gian trong phòng bị đình chỉ...

Nhưng với tôi hiện tại, mấy chuyện đó chỉ là những chuyện nhỏ không có chút ý nghĩa gì cả.

Trước mắt còn có một vấn đề quan trọng hơn đang diễn ra kia kìa.

"Này... Chuyện gì thế này? Hoàn toàn không hiểu gì hết..."

Tôi không đọc được nội dung trong mấy quyển sách này.

Nội dung cụ thể đại khái là đang giải thích về ma thuật, nhưng tôi chỉ thấy một mớ chữ cái nằm la liệt mà thôi.

Nói đơn giản, mấy chữ đó nhìn kiểu "khải tái phi phi phi ba lạp ni tất phốc phốc...vv...", mặc dù nội dung trên đó chắc hẳn không chỉ có thế này.

Chuyện này là sao chứ? Rõ ràng là tôi có thể đọc được nội dung trong cuốn sách đá kia mà. Chữ cái mà những quyển sách này sử dụng nhìn cũng cùng loại với chữ cái trong sách đá.

Cơ chế dịch tự động ngôn ngữ thần bí đột nhiên thức tỉnh của tôi gặp BUG à?

Đúng lúc này có một quyển sách rơi xuống sàng đánh cộp~ một tiếng. Là do vai tôi đụng vào kệ sách khi đang lui lại ư?

Quyển sách trùng điệp rơi xuống đất bị chấn động nên bật mở ra.

Tôi nhìn vào nó không chút lịch sự nào, xem xét từng chỗ một.

"Ồ? Hình như mình có thể đọc được quyển sách này..."

Tôi nhặt quyển sách lên kiểm tra, xác nhận tên của nó...

《Ma Thuật Nhập Môn I》.

***

Ước chừng một giờ sau.

Tôi cầm quyển sách trên tay, chậm rãi đi ra sân trước.

Nội dung quyển 《Ma Thuật Nhập Môn》 này đơn giản hơn tôi tưởng.

Nói dễ hiểu thì nó giống như sách giáo khoa của học sinh bậc tiểu học ấy. Mặc dù tôi rất cao hứng vì mình đọc hiểu nó, nhưng vẫn cảm thấy tâm tình có chút phức tạp...

Về sau tôi phát hiện tận 12 quyển 《Ma Thuật Nhập Môn》 khi lục tìm phòng sách.

Tác giả là Ma thuật sư Luvel Zairein/ Ma thuật sư Emmelus Helen.

Do tên hai tác giả được đặt ngang nhau nên chắc là đồng sáng tác.

Không có gì khác. Trên kệ sách của Zairein có vài tác phẩm do chính lão sáng tác trộn lẫn trong những cuốn sách khó nghiên cứu. Nói tóm lại, chỉ có bộ sách 《Ma Thuật Nhập Môn》 là có nội dung dễ hiểu, tôi nghĩ do đó mà chúng được đặt ở nơi dễ thấy hơn so với những quyển sách xung quanh.

Trong phòng không chỉ có mỗi series nhập môn. Trên kệ sách còn có vài tác phẩm tương đương cao cấp do Zairein sáng tác. Chỉ là nội dung mấy quyển sách đó cũng có BUG, không thể đọc được.

Chỉ có giới thiệu tác giả là miễn cưỡng đọc được. Dựa vào những nội dung đó, có thể biết được Zairein vốn là một Ma thuật sư hoàng gia, đồng thời còn là giáo sư chuyên ngành ma thuật giảng dạy trên đại học.

Hoàn toàn là nhân vật tinh anh trong giới Ma thuật sư mà...

Mặc dù gã này có ý muốn hủy diệt thế giới. Mấy gã tinh anh có tư tưởng méo mó thật đáng sợ.

Mặt khác, từ trước tới nay tôi thường tùy ý gọi ma thuật là "ma pháp" hoặc "sức mạnh kỳ tích bí ẩn". Nhưng có vẻ tên chính thức của nó phải là "ma thuật", sau này tôi cũng phải tuân thủ tiêu chuẩn của thế giới này, gọi nó là ma thuật mới được.

Tiếp đó, tôi đặc biệt đi tới sân trước là để thử nghiệm nội dung quyển 《Ma Thuật Nhập Môn I》này.

Ma thuật cái gì gì đó, nếu từ lúc bắt đầu mà không có thu không thực hiện nghi thức thì không thể tiến hành bước tiếp theo.

Tên của cái nghi thức này là 《Lý giải thuộc tính》.

Ma pháp của thế giới này... Không phải, là ma thuật. Ma thuật của thế giới này được chia thành vài loại thuộc tính khác nhau. Như hỏa thuộc tính, băng thuộc tính các loại.

Tiếp đến là "tỷ lệ chuyển đổi ma lực" những thuộc tính của mỗi cá nhân dường như có sự khác biệt trời sinh. Nếu có tỷ lệ chuyển đổi thuộc tính cao thì chỉ cần một lượng nhỏ ma lực cũng có thể thi triển ma thuật mạnh mẽ, ngược lại nếu tỷ lệ chuyển đổi thấp thì dù đổ bao nhiêu ma lực vào cũng chỉ thi triển được loại ma thuật vô dụng mà thôi. Nói cách khác, đây là khoảng cách chênh lệch tài năng của mỗi cá nhân.

Cái này có sự tương quan với vấn đề tổng lượng ma lực nguyên thủy ít hay nhiều, nghiêm túc mà nói, chỉ dựa vào tỷ lệ chuyển đổi ma lực tốt cũng không thể xem là tài năng...

Tóm lại là sự phát triển thuộc tính ma thuật của mỗi người là khác nhau.

Vì lẽ đó mà trước tiên phải cầm "Thuộc tính lý giải", sau khi hiểu được thuộc tính của mình thì bắt đầu tăng cường tỷ lệ chuyển đổi ma thuật và thuộc tính ma thuật mà mình có thể sử dụng.

Chỉ là quyển sách nhập môn này cũng ghi lại một thông tin khiến người khác cảm thấy hơi chút bất an.

Dường như là những người không thể sử dụng ma thuật cũng có tồn tại.

Nói thì nói thế, nhưng tôi đã dùng ma thuật để thực chiến vài lần rồi. Ví dụ như phá cổng hay phá khóa sách các loại. Theo lý mà nói thì tôi phải thuộc vào loại người có khả năng sử dụng ma thuật. 

...Không đúng, giống như từ trước tới giờ, đó là thuộc tính ma thuật gì chứ?

Thuộc tính buồn nôn à?

Mà nghĩ kỹ lại thì tôi là người tới từ thế giới khác, còn là Ma Đạo Vương hủy diệt nữa. Liệu Ma Đạo Vương có thể sử dụng ma thuật mang thuộc tính bình thường hay không?

Chuyện làm tôi lo lắng lại tăng thêm rồi. Mà mặc kệ, trước cứ thử nghiệm "Thuộc tính lý giải" đã.

Đầu tiên, phải rồi. Tôi muốn thử độ tương thích với ma thuật hỏa thuộc tính một chút.

Nếu có thể dùng hỏa thuộc tính thì tuyệt đối là vô cùng thuận tiện. Không cần phải đánh lửa.

Mặc kệ nói thế nào, hỏa thuộc tính không phải ngầu lắm sao?

Tôi nhặt một cành cây rơi dưới đất lên, cẩn thận vẽ lại ma thuật trận được ghi trên sách nhập môn lên mặt đất.

A..., phải phải. Từ trước tới giờ toàn gọi là ma trận này ma trận nọ, nhưng theo tiêu chuẩn của thế giới này thì phải gọi là "ma thuật trận" mới đúng.

Loạn quá đi mất. Rốt cuộc thì muốn sao mới được, chịu không nổi. Chuyện này phải nói trước chứ... Ầy, thôi vậy...

Vẽ một vòng tròn... Xong, giờ thì vẽ thêm một đường thẳng trong này...

Nếu đứng trên ma trận, không đúng, ma thuật trận, cho dù là người mới thì cũng có thể sử dụng được mấy ma thuật đơn giản, hình như chúng có chức năng hỗ trợ hướng đi của ma lực hay cái gì đó. Chà, có coi hướng dẫn thì cũng chẳng hiểu gì. Có lẽ là một cái gì đó tương tự như bánh xe phụ của xe đạp, phải vậy không?

Hình vẽ dễ hơn tôi nghĩ. Nhìn vào minh họa để chép ra thì không thể sai được.

Trong sách nhập môn cũng có nói vẽ xấu chút cũng không sao cả.

Được rồi, tập trung tinh thần.

Quan trọng là phải xây dựng được trí tưởng tượng của mình.

Hãy tưởng tượng ra những tia hoa lửa---

Tôi bắt đầu đọc chú.

"『Phát hỏa』!"

Nhưng không có chuyện gì xảy ra cả. 

Ồ? Lạ thật đấy.

Vừa nghi ngờ tôi vừa vẽ lại ma thuật trận một cách cẩn thận.

Tốt, lần này chắc hẳn là được rồi. Tọi tập trung tinh thần thêm lần nữa, bắt đầu đọc chú.

"『Phát hỏa』!"

...

Không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

"『Phát hỏa』!"

"『 Phát hỏa 』!"

...

Ừm, có vẻ tôi không tương thích với ma thuật hỏa thuộc tính rồi.

Nó khiến tôi cảm thấy khá là sốc.

Được rồi, cái kế tiếp vậy.

Lần này thử ma thuật băng thuộc tính vậy, hè tới có thể làm cho không khí trở nên mát mẻ hơn, vô cùng thích hợp với một người lạnh lùng như tôi.

Tốt, tập trung nào...

Tưởng tượng cảnh đóng băng hơi nước trong không khí---

"『Sương giá』!"

"『 Sương giá 』!"

"『 Sương • Giá 』!"

Không có bất cứ chuyện gì... Xảy ra...

Tôi bắt đầu hoài nghi, có khi nào do ma thuật trận mình vẽ khác minh họa trong sách quá nhiều không...

Vì vậy tôi lại cầm sách nhập môn lên, lại cẩn thận, cẩn thận vẽ ma thuật trận...

***

Trong lúc tọi không để ý, mặt trời đã nghiêng về phía tây tự lúc nào.

Trước những ma thuật trận vẽ trên sân, tôi đã sức cùng lực kiệt.

Sau chuyện đó, tôi liên tục không ngừng vẽ lại ma thuật trận, nếm thử các loại ma thuật từ lôi thuộc tính, phong thuộc tính tới thủy thuộc tính rồi lại hỏa thuộc tính (<= không thể bỏ cuộc).

Do không thể thi triển ma thuật thì phải vẽ lại ma thuật trận cho nên việc này tốn thời gian cực kỳ.

Có cảm giác tôi sắp trở thành một đại ma thuật sư rồi.

Giờ có nhắm mắt lại thì tôi vẫn có thể vẽ ra một ma thuật trận hoàn hảo.

Lúc này, lại một nghi vấn nữa xuất hiện trong đầu tôi.

Có khi nào không phải là tôi không có tài năng ma thuật mà là do tác giả của cuốn sách nhập môn này, Luvel Zairein quá nát không?

Có khả năng lắm chứ! Quả thật là lão đã có một quá khứ huy hoàng, học thức vĩ đại cũng được phô bài trong sách vở. Nhưng bộ mặt thật sự của lão lại là Ông Chú Xương vô năng đã khiến bản thân mất mạng khi cố gắng triệu hồi Ma Đạo Vương Hủy Diệt gì gì đó. Lão có sáng tác ra một cuốn sách nát vô dụng thì cũng đâu cò gì lạ đúng không.

Ừm, nhất định là vậy. Hiện tại cứ cho là vậy đi.

Tôi quyết định rồi, thử mấy thuộc tính còn lại một lần cho hết rồi đi hái quả mọng thôi. Do quá tập trung vào ma thuật trận, tôi đột nhiên nhớ ra trưa nay mình chưa nhét gì vào bụng.

Tôi tùy tiện lật sách nhập môn ra.

"Thuộc tính mà mình còn chưa thử là... Ma thuật thổ thuộc tính."

Thổ thuộc tính à... Nghe tục tục thế quái nào ấy.

Dù không thể sử dụng thì tôi cũng không đau lòng đâu.

Vốn dĩ không phải tôi không có tài năng, mà là sách của Zairein quá phế vật.

Không phải tôi không có tài năng... Không phải tôi không có tài năng...

Vẽ lại toàn bộ thì phiền phức lắm, nên tôi đứng vào cái ma thuật trận vừa sử dụng xong khi nãy.

Tôi quét mắt nhìn qua quyển sách mà mình đang cầm bằng một tay.

Để tôi xem nó viết cái gì... Tưởng tượng những hạt cát trên đất ngưng tụ đến đầu ngón tay.

"...『Kiến tạo đá vụn』!"

Ngay sau đó.

Đi cùng một tiếng vang lớn kinh người, chấn động và sóng xung kích lấy tôi làm trung tâm mãnh liệt quét qua xung quanh.

Tiếng ầm ầm vẫn đang tiếp diễn và mặt đất thì bắt đầu phình to lên như bong bóng.

Mặt đất nâng lên như thể bị một áp lực tác động từ phía dưới, cây cối xung quanh đều bị bật gốc ngã rạp. Những cái cây to lớn ngã xuống theo thứ tự hệt như những quân bài. 

---Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt tôi đơn giản chính là tận thế.

"A... A aaaaaaa!"

Tôi không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, kêu la thất thanh do kinh sợ và hoảng hốt.

Đất đá bị nâng lên nhanh chóng bị phân rã giữa không trung như một cơn cuồng phong, khuếch tán rồi lại tụ tập, hình thành một cái vòi rồng trên không rồi ngưng tụ thành một khối chỉ trong chớp mắt. Thể tích của thứ đó tăng lên nhanh tới chóng mặt đồng thời phát ra những âm thanh như tiếng sủi bọt đầy khó chịu.

Trong góc khuất, tôi nhìn thấy một phần mái nhà bị sóng xung kích đánh sập.

Khi cơn chấn động qua đi, thứ hiện ra trước mắt tôi là một khung cảnh đã bị phá hoại tới mức thê thảm, không còn được một chỗ nào nguyên vẹn, và còn một khối đá khổng lồ có với đường kính phải tới mấy chục mét ở đó nữa.

Nói thật thì tôi không biết đã mất bao nhiêu thời gian.

Nhưng trong khoảng thời gian mà tôi nhận thức được, đó là một thể nghiệm siêu đáng sợ kéo dài tới vài giây.

Mặc dù khá là xấu hổ, nhưng hình như tôi không đứng dậy nổi luôn rồi.

...Dường như ma thuật tương thích với tôi là thổ thuộc tính.