Part 1
Nửa ngày đã trôi qua từ lúc bọn tôi bị lũ khỉ bao vây và suýt nữa bị thứ “chiến tranh cục bộ” của chúng giết chết.
Sau đó tôi cũng có đối đầu thêm với vài đàn khỉ, nên tôi được luyện tập nhiều hơn thứ chiêu thức đặc biệt này.
Lũ khỉ đắc thắng giơ hai tay lên.
Những viên đạn đá to lớn màu nâu, kích thước thì tương đương với quả bóng bầu dục, được hình thành trên không trung.
Nhìn có vẻ nguy hiểm, nhưng không cần phải lo.
Đầu tiên, tôi chờ đến đúng thời điểm rồi đưa một tay về phía mục tiêu của mình, thứ ma thuật của lũ khỉ.
Chính xác hơn thì không cần phải đưa tay đâu, nhưng làm thế thì dễ tập trung hơn. Tôi cảm thấy nó cũng tăng thêm một chút độ chính xác của chiêu thức.
Tiếp theo, tôi đặt ra một câu hỏi nhỏ tới “thâm tâm” của ma thuật lũ khỉ, kiểu như: “Thay vì nghe lời lũ khỉ ngu ngốc kia, sao các ngươi không nghe theo yêu cầu của ta nhỉ?”
Tôi có thể sử dụng tông giọng như một chỉ huy hay một câu phát biểu mang tính mệnh lệnh, nhưng niềm kiêu hãnh của một thanh niên có học thức sẽ không cho phép cách cư xử lỗ mãng như thế được. Tôi đã quyết rằng khi giao tiếp là phải lịch sự.
Giờ tới bước cuối cùng.
Mệnh lệnh tôi đưa ra tiếp theo như trở thành nút lệnh kích hoạt vậy.
Tôi nghĩ nó giống như “niệm” của ma thuật mà thôi.
Câu từ mệnh lệnh không quan trọng. Ví dụ như《Vừng ơi mở ra》lúc trước cũng hoạt động, nhưng thậm chí là《Pain, pain, go away》cũng được nốt.
──Lần này mình nên dùng câu này đây? Um...
[Nhận lấy này, lũ khỉ chết dẫm!]
Những viên đạn đá màu nâu trong nháy mắt đã được nhuộm đen.
Với việc thay đổi màu sắc này, tôi đã giành được hoàn toàn quyền điều khiển của ma thuật, và đánh cắp chúng từ kẻ thù.
──Mm, nhưng mình không nên tiếp tục việc sử dụng câu lệnh ngẫu nhiên nữa.
Tôi nghĩ.
Sau cùng thì đây là chiêu thức đặc biệt duy nhất của tôi. Trong tương lai gần, tôi muốn đặt cho nó một cái tên thật ngầu.
[Bwa ha ha! Lũ khỉ man rợ! Hãy nếm trải thứ sức mạnh của loài linh trưởng mạnh nhất đi!]
Tôi hét lớn trong lúc điều khiển những quả bóng bầu dục đen nhánh từ trên trời lao xuống và đuổi theo lũ khỉ.
Lũ thú hoang chết tiệt ấy ầm ĩ, hét trong nỗi khiếp sợ trong lúc đang cố trốn đi. Chúng chạy tán loạn tới rìa vách đá.
──Ha ha, đáng đời. Tôi nghĩ, rồi nhăn mặt.
──Ah, có một con rơi xuống rồi kìa.
Thật đẹp mắt làm sao. Một khi đánh cắp được quyền điều khiển ma thuật, tôi có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn.
Tôi có thể thao túng chúng dễ như di chuyển tay chân vậy.
Sức mạnh này có lẽ là mới “thủ phạm” đằng sau việc mở ra cánh cửa đá khổng lồ và việc bìa cuốn sách đá nổ tung, xét theo việc cả hai đều nhuộm đen trước khi bị phá hủy.
Tuy nhiên, tôi không thể sử dụng chiêu thức này cho tới khi đối phương tung ma thuật trước. Vì vậy, về mặt chiến thuật, chiêu thức đặc biệt của tôi thật ra chỉ có thể sử dụng để phòng thủ.
Và chiêu thức này cũng hoàn toàn vô dụng trước những đòn cận chiến của lũ khỉ.
Trong trường hợp đó, tổ đội của tôi chỉ có thể dựa vào đấm đá của Goltarou mà thôi.
[Tuy thế, lúc mình chiếm quyền điều khiển ma thuật, trông mấy con quái vật mana như mất hết tinh thần chiến đấu rồi vậy.]
Tôi trầm ngâm suy nghĩ.
Biểu cảm của lũ khỉ khi những viên đạn đá của chúng bắt đầu biến thành màu đen, nếu phải dùng 1 từ để diễn tả, thì đó là “thảm thương”. Khuôn mặt tuyệt vọng kia giống những người vừa mất đi thứ họ tin tưởng nhất trong nháy mắt.
──Miêu tả sao nhỉ? Hmm.
Ah, đúng rồi. Là biểu cảm của người chồng phát hiện người vợ chung sống nhiều năm phản bội anh ta bằng việc qua lại với anh thợ sửa ống nước.
[Được rồi. Mình quyết định rồi.]
Tôi quay sang chỗ Goltarou.
Rồi tôi tuyên bố, cùng với một nụ cười toe toét đến tận mang tai.
[Chiêu thức đặc biệt của tớ sẽ có tên là《NTR》!]
──Cậu nghĩ sao, Gol──whoa, mặt cậu gần quá!
Ừ-ừ, chắc là Goltarou cũng sẽ khen cách đặt tên của mình thôi. À thì, cậu ấy là một người tốt tính mà, nên tôi chắc chắc dù hai đứa đang ở thế giới song song, và cách đặt tên của tôi có hơi tệ hại, thì cậu ấy vẫn sẽ không bỏ rơi tôi.
Tôi đã học được chiêu thức đặc biệt của mình《NTR》,nhưng trận chiến đầu tiên với lũ khỉ là trận quy mô lớn duy nhất mà tôi tham gia.
Tất cả những trận chiến sau đó đều như “phù du” vậy. Trận mới nãy đây cũng chỉ có 20 con khỉ.
Một phần cũng vì giờ Goltarou cũng cảnh giác tránh bị lũ khỉ bao vây; cứ khi nào phát hiện một con, cậu ấy sẽ lao tới và tận diệt.
Dù cho chúng có núp trong bóng của vách đá hay đóng quân tại điểm mù, Goltarou cũng sẽ nhanh chóng phát hiện và tiêu diệt.
Thật khó tin. Cậu ấy tàn nhẫn hệt như những bà nội trợ phát hiện côn trùng trong bếp của mình vậy.
Mà nói thật chứ, Goltarou trông có vẻ rất thích thú mỗi khi tôi sử dụng《NTR》. Cậu ấy thỉnh thoảng để vài con khỉ vô hại qua mặt được thứ radar bí ẩn của cậu ấy một cách có chủ đích.
──Goltarou à, chẳng phải là quá chu đáo và hào hoa lắm sao...?
Ngoài ra, nếu cậu ấy sỡ hữu khả năng phát hiện tuyệt vời như thế, vậy thì sao cậu ấy có thể để lũ khỉ lúc đầu bao vây bọn mình được chứ?
Hay sự khác biệt trong sức mạnh chiến đấu khiến cậu ấy xem nhẹ bọn chúng chăng?
Tôi lắc đầu.
──Không...Mình nghĩ Goltarou chưa bao giờ xem lũ khỉ là mối đe dọa cả──không phải ngay từ đầu.
Nghĩ lại thì, lúc chúng tôi lần đầu quan sát những con quái vật đó, tôi bắt đầu mãi miêu tả với những con khỉ ở thế giới cũ của mình.
Phải chăng thái độ vô tư khi đối diện với nguy hiểm tiềm tàng là nguyên nhân dẫn đến rắc rối hiện tại? Tất cả là lỗi của tôi sao?
Nhưng nếu là vậy, vậy thì từ khi nào Goltarou nhận thức được việc bọn khỉ là kẻ thù?
Tôi không chắc liệu lũ khỉ có phải là quái vật mana duy nhất ở thế giới này hay không,nên tôi chắc chắn rằng trong tương lai, bọn tôi sẽ phải đối mặt với nhiều nguy hiểm.
Vì thế, việc tôi nắm được cách Goltarou xác định đâu là nguy hiểm cũng rất rất quan trọng đối với sự an toàn của chúng tôi.
Điều tôi phiền nhất đó là, tôi chắc chắn chính Goltarou đã khơi mào chiến tranh.
Vậy chính xác từ khi nào mọi thứ đi chệch hướng vậy?
Tôi vắt óc suy nghĩ, và rồi đột nhiên có suy nghĩ nảy lên.
Ah. Ngay trước khi Goltarou nổ phát súng đầu tiên, tôi đã khen một con khỉ bằng việc gọi nó “dễ thương”.
Một tiếng nổ lớn đột ngột xé toạc cả bầu không khí.
Goltarou vừa cho một con khỉ khổng lồ bay về phía mặt vách đá đỏ, và nó chết ngay lập tức.
──Um, mình nói tới đâu rồi nhỉ?
Đúng rồi, đang nói tới mấy con khỉ to lớn. Tôi thật sự cũng có chút phiền với bọn đó.
Dường như càng đi ra xa về phía Tây, kích thước của bọn chúng ngày càng lớn.
Những con khỉ đầu tiên mà bọn tôi đối đầu chỉ có kích cỡ bằng khỉ Nhật Bản mà thôi.
Tuy nhiên, kích cỡ trung bình hiện tại cũng to ngang với con boss khỉ trong đám khỉ đầu tiên.
Tuy vậy, sự khác biệt về sức mạnh giữa Goltarou và chúng giống như voi với kiến vậy.
Ấy vậy mà chúng vẫn tràn ra đường, và sau nửa ngày cuốc bộ, chúng tôi vẫn chưa gặp được một ai cả. Chút cảm giác khó chịu mờ nhạt bắt đầu nảy mầm trong tôi.
Tuy vậy, hai bọn tôi vẫn tiếp tục đi về hướng tây, nơi mặt trời lặn.
Part 2
Dưới bầu trời đêm, tôi đây vẫn chưa ngủ.
Tôi cũng chợp mắt một chút nhưng rồi lại tỉnh dậy ngay lập tức, run rẩy.
Tôi lẩm bẩm.
[L-Lạnh qué...]
Răng tôi cứ va lập cập trong cơn gió lạnh thấu xương kia.
Dưới ánh trăng, hơi thở tôi đã hóa trắng.
Tôi cũng đâu nghĩ nhiệt độ lại hạ quá thấp vào ban đêm thế này đâu. Tuyệt nhiên là nhiệt độ sâu trong lục địa.
Vậy thì chính xác trong lưu vực kia đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nơi đó như là một thế giới khác vậy.
Trong mấy thứ mà Luvel Zairein để lại, đâu có cái nào đề cập tới khí hậu khác biệt đâu.
Tôi có nhớ là ông ta có viết là lưu vực không hề tách biệt với địa hình──và có cả kết giới nào đó nữa.
Và đó là lí do chăng?
Chẳng phải thứ kết giới ma thuật đó quá tuyệt vời sao!?
──Tôi lại cứ nghĩ nó giống như mấy kết giới trong các đền thờ ở Nhật...
Ngọn lửa vẫn chưa tắt vì đã có Goltarou coi chừng. Nhưng lửa và chăn mỏng chẳng thể nào ngăn đi cái lạnh. Không khí lạnh và cơn gió tàn nhẫn, chúng nhẫn tâm bào mòn dần nhiệt độ cơ thể của tôi.
Khi mặt trời lặn, lũ khỉ cũng đột nhiên dừng tấn công.
Chúng có lẽ đã biết về việc nhiệt độ sẽ xuống. Mấy con khỉ chết dẫm đó chắc giờ đang qua đêm dưới cái hang ấm cúng và thoải mái của chúng, giấu mình đi khỏi cái lạnh. Chết tiệt!
Tôi lớn lên trong những căn phòng được sưởi ấm ở Nhật Bản hiện đại, nên tôi không quen với sự đáng sợ của thiên nhiên.
Ugh. Tệ rồi. Tệ lắm rồi. Tôi đã lên kế hoạch và chuẩn bị đồ cho chuyến đi dựa trên khí hậu nhẹ nhàng ở lưu vực.
──Mình nên làm gì đây...?
Tôi tự hỏi trong tuyệt vọng.
Và rồi Goltarou ngồi trước tôi.
Cậu ấy âm thầm dang rộng đôi tay như mời tôi ngồi vào lòng.
[C-Cậu...Goltarou, cậu sẽ chắn gió cho tớ sao?]
Tôi hỏi.
──Cảm ơn và xin lỗi nha, Goltarou. Tớ thật sự đang khóc cho chính bản thân vô dụng này.
Một vĩ nhân trong lịch sử đã từng nói, “Lạnh và đói sẽ làm suy yếu linh hồn.”
Tôi ngồi giữa hai đầu gối của Goltarou, tinh thần cạn kiệt.
Chúng mềm như silicon vậy.
Giờ không còn nghi ngờ gì nữa. Golem của tôi có thể điều chỉnh độ cứng của cơ thể cậu ấy.
Cậu ấy chu đáo tới từng chi tiết để đảm bảo tôi mong manh và yếu đuối không bị thương.
──Ah, mình lại khóc rồi...
Tôi dựa vào người cậu ấy.
[Này Gol, cơ thể cậu ấm quá...]
Vì lí do nào đó, tôi nghĩ mình cảm thấy thứ ấm áp dịu dàng phát ra từ cơ thể cậu ấy.
──Đùa sao? Làm sao cậu ấy làm được? Tôi còn không thể nữa là.
Tôi bất tài, vô học và ngu ngốc...
Tôi thậm chí còn không thể hiểu thứ định luật cơ bản làm hơi ấm truyền vào đá.
Part 3
Khoảng 30 phút sau, tôi giờ được bao bọc bởi chăn cùng cái ôm ấm áp mà nhẹ nhàng của Goltarou. Tôi nhìn lên bầu trời trong khi nhai miếng thịt đã được làm ấm bằng lửa.
──Mình muốn thử thứ thịt này bằng gia vị chứ không phải muối. Tôi nghĩ.
Chỉ cần làm ấm thôi đã gợi lại mùi vị thật hấp dẫn.
Có lẽ là loại thịt cao cấp.
Bầu trời trên đầu tôi như Ấn Độ dương rộng lớn vậy.
Hai mặt trăng trôi nổi kia thật hấp dẫn làm sao, và một lần nữa nhấn mạnh rằng đây là dị giới.
──Không, chờ đã. Có thể không chỉ là hai đâu.
Tôi nhìn kỹ hơn.
Dù nói là “mặt trăng”, nhưng tôi nhận ra có thể còn có những thiên thể khác quay quanh hành tinh. Có lẽ là ba, thậm chí là bốn.
──Đợi đã, đúng rồi. Nghĩa là tùy vào tình huống...
Tôi lắc đầu nhè nhẹ.
──Không. Dừng việc đưa ra giả thuyết đi là vừa.
Tôi đã mất tự tin vào kiến thức về luật tự nhiên của mình...
Nói thẳng ra, thứ tự tin ấy giờ như cây nến chập chờn trong gió vậy.
──Ah, bạn biết gì không? Đó có lẽ là mặt trăng ma thuật. Nếu một ẩn sĩ mới vào nghề bắn ra làn sóng tinh thần, có lẽ thứ đó sẽ bị thổi bay.
Tôi thở dài, hơi thở tôi như hóa trắng
Giờ nghĩ tới thì, đây là lần thứ hai tôi ngắm nhìn bầu trời đêm ở thế giới này như vậy.
Lần duy nhất mà tôi hoạt động tích cực sau khi mặt trời lặn, là đêm đầu tiên sau khi được triệu hồi.
Thế giới này chẳng có ánh sáng nhân tạo...Không, không hoàn toàn đúng. Những thiết bị trong nơi ẩn náu và bên trong hang động đều có hình dạng như một đồ để chiếu sáng, nhưng tôi lại không biết làm thế nào để sử dụng chúng.
Và thế là, khi mặt trời lặn, tôi cũng lên giường luôn.
Dù rắc rối thật, nhưng tôi cũng không tìm ra thứ gì để thắp lửa. Khả năng cao là chủ nhân của căn nhà đó, Zarein, chỉ dựa vào ma thuật Hỏa.
Nhưng Goltarou của tôi, ngược lại, lại giỏi tạo lửa một cách cực kỳ kinh ngạc.
Và bạn biết sao không? Đó đã làm nên chiến thắng cho ma thuật Thổ trước ma thuật Hỏa.
Bọn tôi──à không, thế giới, sẽ chẳng cần thứ ma thuật Hỏa đó nữa! Ma thuật Hỏa giờ đã là di tích của quá khứ. Riêng kỳ công tạo lửa của Goltarou thôi đã đem lại ý nghĩa lịch sử cho sự hình thành của cậu ấy.
Với sức mạnh cùng sự linh hoạt của Goltarou, tôi rất nhanh có thể thắp lửa.
Cậu ấy thật sự rất có ích, trong khi tôi chẳng xứng với cậu ấy chút nào.
Ánh lửa bập bùng và bắn ra những tia lửa.
Goltarou im lặng canh chừng trong lúc ôm tôi.
Vì thế giới bên ngoài lưu vực như vùng đất hoang cằn cỗi, nên có rất nhiều thực vật đã chết. Và chúng tôi cũng không thiếu củi.
Rất nhiều nơi chúng tôi đi qua có những cái cây cao đã chết tạo thành nhóm cây, làm tôi nghĩ rằng khu vực đó có lẽ đã từng là một khu rừng.
Vậy nghĩa là trước đó, khí hậu địa phương phù hợp với cây cối chăng?
Vậy thì thứ gì đã biến mọi thứ trở nên như bây giờ?
Khi đầu óc tôi trượt dài trên những suy nghĩ như thế, tôi bắt đầu buồn ngủ.
Ấm áp, no nên, và thoải mái, và trong vòng tay của Goltarou, ta có thể nhận thấy cảm giác an toàn đến khó tin.
Ah, như là đang chui mình trong một tấm futon ở giữa mùa đông vậy.
──Goltarou à, cậu là giường của tớ chăng...!?
Ý thức tôi dần yếu đi trước cơn buồn ngủ từ từ. Trong lúc này, một suy nghĩ nảy lên trong đầu tôi.
──Nhờ Goltarou, mà mình được ấm áp đến vậy. Mình có thể thoải mái nghỉ ngơi rồi. Phải cảm ơn cậu ấy thôi.
Với tư cách là một thanh niên Nhật Bản có học thức, tôi phải truyền đạt lòng biết ơn sâu sắc nhất tới chiếc giường của mình.
[Mình sẽ lấy Goltarou làm vợ...]
Đúng vậy, tôi sẽ cầu hôn chiếc giường của tôi.
Trong một khoảnh khắc, cảm giác như cái ôm của Goltarou đang hơi chặt một chút.
Tuy vậy, vào lúc ấy, ý thức tôi như rơi vào giấc ngủ sâu.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Translator: Rappa