Hametsu no Madou Ou to Gooremu no Banhi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3472

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 302

Tập 01 - Chương 9: Khỉ và mưa sao băng

Cơn gió ngược thổi trên ngọn đồi thấp trải trên nền đất nâu đỏ này.

Tôi chẳng nhìn thấy chút ngọn cỏ nào quanh đây cả.

Goltarou và tôi tiếp tục trên con đường dài và rộng trải dài từ đông sang tây để tìm làng của con người.

──Tuy vậy, đường ở đây khá rộng.

Có lẽ là đường dành cho phương tiện lớn, mà thế giới này có khái niệm về giao thông không nhỉ? Ý là, tôi vẫn chưa gặp được ai cả.

Không lâu sau khi đối đầu với con hắc quỷ kia, chúng tôi đã tìm thấy con đường.

Có vẻ con quỷ đó đã đợi bên đường để phục kích chúng tôi.

Sau khi bị đánh bại, cái xác không đầu kia giải phóng ra loại bụi đen mịn, và lạ thay, sau đó phân rã thành chất lỏng.

Tôi chưa từng nghĩ một sinh vật sống lại phân rã thành hạt như mấy con mấy con golem không có sự sống.

Vậy nghĩa là con hắc quỷ đó được tạo ra bằng ma thuật?

Tôi chẳng nhớ có phép tạo quỷ được đề cập trong mấy cuốn nhập môn cả. Vậy có nghĩa là, chúng chỉ là những cuốn nhập môn, và mấy cuốn tôi thật sự đọc là cuốn giới thiệu chung về ma thuật và cuốn bàn luận về nguyên tố Thổ.

Thậm chí những vết máu trên người Goltarou đã biến mất, có vẻ là bay hơi hết rồi.

Ew. Thứ duy nhất con hắc quỷ đó để lại là thứ cảm giác ghê tởm kéo dài này.

Và thế là, tôi sử dụng miếng khăn ướt để lau toàn bộ cơ thể của Goltarou.

Nước tôi dùng để làm ướt khăn là từ cái bình gốm đã được đậy kín. Goltarou đã đổ đầy đến miệng bình và đeo trên cái gùi sau lưng cậu ấy. Mà cái bình này chiếm nhiều không gian trong gùi nhất, mà cái gùi lại là phương tiện vận chuyển khó khăn nữa, ấy vậy mà khả năng cân bằng siêu cấp của Goltarou đã làm giảm việc nước trào ra ngoài. Cậu ấy nhấc cái gùi lên dễ dàng như mấy đứa học sinh tiểu học đeo cái cặp không có sách trong đó vậy.

Có vẻ Goltarou rất yêu thích việc lau người thì phải.

Dù thật ra kiểu người của cậu ấy là chẳng bao giờ biểu lộ mong muốn gì, nhưng mỗi khi tới chuyện này là cậu ấy tỏ ra có chút hứng thú. Bất cứ khi nào đi tắm là cậu ấy sẽ mang theo cái khăn lau theo. Tương tự như vậy, bất cứ khi nào tôi đi giặt đồ là cậu ấy sẽ đợi đằng sau tôi và nhẹ nhàng xắn tay áo của tôi lên.

Đó là lí do tại sao tôi đã thề rằng sẽ đánh bóng cơ thể nhẵn nhụi và trắng không tì vết của Goltarou ít nhất một ngày một lần.

Chỉ là một niềm vui được trọn vẹn thôi, như lúc Goltarou chăm sóc tôi từ khi cậu ấy được tạo ra.

Thật ra, nếu bạn xét tới lượng công việc thật sự mà tôi phải báo đáp, thì tôi cần phải lau người cậu ấy ít nhất một ngày 70 lần cơ. Mà dù sao đi nữa, tôi nghĩ việc cậu ấy thích thú được đánh bóng như thế này cũng dễ thương đó chứ.

──Nghĩ lại thì, rất nhiều chú chó cũng thích được chải chuốt...

Oh, nói tới chó, bạn có biết thế giới này còn có khỉ nữa không?

Khi chúng tôi đi trên đường, tôi để ý có vài con hiện lên trên vách đá và các bờ dốc đá.

Nói về kích thước, thì chúng tương tự như khỉ Nhật Bản.

Chúng cũng có màu nâu, dù tôi nghĩ khỉ thường có màu nâu. Trong trường hợp này, nghĩa của màu nâu có hơi chút khác biệt.

Có vẻ bộ da của bọn khỉ này đều...cứng ở mọi chỗ trên cơ thể.

Kiểu như một đống đá được dán lên vậy.

Lúc mới để ý tới, tôi đã khá sốc, cứ nghĩ là là chúng có vảy cơ.

Lúc nhìn gần hơn, tôi mới nhận ra thứ texture kia thật ra chỉ là bộ da đá của chúng, và tôi phải chấp nhận miễn cưỡng sự thật rằng, sinh vật sống ở thế giới này luôn ngoài sức tưởng tượng của tôi.

Tôi ban đầu vẫn là người coi trọng thường thức, nên tôi đã có khoảng thời gian khó khăn phải đấu tranh với khái niệm khỉ có vảy, dù cho đang ở thế giới khác.

Khỉ với cơ thể là đá ư? Hmph, không thể nào.

Tôi biết lúc trước mình có nói về con quái làm bằng thạch có màu xanh, nhưng chắc các bạn cũng biết trước rồi, rằng đó là một câu nói đùa thôi. Nếu bị cái thứ nhầy nhụa không xương sống ấy tấn công với tốc độ siêu nhanh, thì bộ não thường thức của tôi sẽ từ chối và chuyển sang một trong những cảnh nhiễu sóng có bờ hồ tuyệt đẹp kèm tiếng nhạc cổ điển. 

Tôi đã chấp nhận sự tồn tại của ma thuật sau khi chứng kiến “tai họa” mà tôi đã gây ra bằng chính đôi bàn tay này, thế nên tôi sẽ phải thừa nhận rằng những thứ rõ ràng kia hẳn đã lung lay tôi. Nhưng mà nghĩ lại, tôi vẫn chưa biết tôi đã sử dụng ma thuật nào để mở cánh cổng và cuốn sách đá lúc đó.

[Oh...?]

Tôi nhận thấy có một con khỉ đang tiếp cận tôi.

Ah, chúng thân thiện với con người chăng?

──Xin lỗi nhá bro. Với tư cách là một đồng râm đầy hãnh diện, tao không thể nào cho phép mình đi cho thú hoang ăn được.

Hành động bất cẩn như thế chỉ tổ ảnh hưởng tiêu cực đến bạn và những người dân địa phương ở đây.

Mà để tôi làm rõ nhé: tôi không ghét khỉ.

Dù bộ da lởm chởm kia có chút phiền, nhưng tôi không hề phân biệt động vật này với động vật kia thông qua ngoại hình.

Nói chung, tôi nghĩ những sinh vật thân thiện là điều tốt.

[Hee hee. Tên này dễ thương thế!]

Tôi nở nụ cười ấm áp.

Ngay khoảnh khắc đó, Goltarou tung một cú đá chớp nhoáng thật mạnh vào thân con khỉ.

Con khỉ bay lên trời như quả bóng đá, và rồi đâm sầm vào vách đá gần đó.

[Eh!? Cái...G-Golllll!?]

Cơ thể con khỉ chìm vào vách đá, còn cổ và chân tay đều uốn cong theo những hướng kì quặc.

──N-Nó chết rồi...

[Goltarou, c-cậu...]

──Sao cậu có thể làm chuyện như thế cơ chứ!?

Đôi mắt ngấn lệ, tôi định quở trách cậu ấy, nhưng rồi tôi lại để ý tới sự thay đổi ở quanh bọn tôi.

Vì lí do nào đó, hiện giờ có rất rất nhiều khỉ ở đây.

Và chuyện là, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ bị nhấn chìm bởi dòng “lũ khỉ” mà thôi: bên kia đường, xa ở phía trước, và thậm chí là đằng sau chúng tôi.

Bọn tôi đã bị bao vây bao lâu rồi?

Không, đợi đã. Nghĩ lại thì,tôi cũng đã nghi số lượng khỉ ẩn sau vách đá và sau những tảng đá tăng lên theo thời gian rồi. Hơn nữa, dường như chúng di chuyển cùng hướng với chúng ta.

Không thể nào. Ngay từ đầu chúng đã bám theo chúng ta rồi sao?

Lũ khỉ này đã theo mọi bước chân của chúng ta như hình với bóng đến tận bây giờ sao?

Nhưng tại sao cơ chứ? Ah. Mục đích của chúng...kông thể nào thân thiện đến vậy được.

Tôi nuốt nước bọt.

Sau khi đá bay con khỉ lên trời, Goltarou di chuyển lên trước mặt tôi.

Cậu ấy thả cái gùi xuống đất.

[Goltarou, cậu muốn cân bọn chúng sao...?]

Tôi thì thầm.

Ngay lúc đó, một con khỉ nhảy tới và hạ cánh ngay trước mắt bọn tôi.

Nó phát ra tiếng hét kì quặc và nhe thứ móng vuốt dữ tợn, rồi tấn công.

Goltarou tát nó bay xuống đất.

Con khỉ đập xuống đất với một lực làm nó chết không kịp ngáp.

Sinh vật đã chết kia chôn vùi dưới đất, trong khi đó cậu golem trắng vẫn đứng thẳng người, hoàn toàn điềm tĩnh.

Ngay lập tức, bầy khỉ hóa điên lao tới, từng con từng con một tấn công bọn tôi.

Phát súng chiến tranh đầu tiên đã nổ.

Goltarou “chém” những con khỉ với tốc độ kinh hoàng.

Mỗi lần tung nắm đấm màu trắng ấy ra, là xác của một đứa nhảy tung tăng trên trời. Những đòn tấn công như quỷ dữ ấy chẳng hề có chút thương xót nào. Cậu ấy đặc biệt nhẫn tâm với những kẻ nhắm vào tôi. Ánh lửa hận thù tràn ngập trong đòn công kích ấy.

──Ugh, mình cảm thấy không ổn rồi. Trong lúc này, mình nên làm gì đây?

Tôi nghĩ.

Nói thật chứ tôi không nghĩ Goltarou sẽ gặp vấn đề gì với lũ khỉ này, nhưng tôi lại không ngừng tự hỏi không biết liệu mình có thể làm gì để chữa thương cho cậu ấy đây.

Tôi lớn lên ở nơi có nền văn hóa và đạo đức, nên tôi không hề sỡ hữu thứ sức mạnh tàn bạo hoang dã để góp sức đẩy lùi lũ khỉ này.

Nếu là vậy, hay là dùng ma thuật?

Hiện tại, ma thuật tôi có thể dùng là 《Tạo sỏi》và 《Sáng tạo Golem》.

《Sáng tạo Golem》thì, không thể nào được, dù cho có xét mọi khía cạnh.

Hơn nữa, lỡ như tôi không kiểm soát được lúc niệm ma thuật, rủi ro sẽ là ngất xỉu và thậm chí là chết

Vậy còn 《Tạo sỏi》thì sao? Có lẽ tôi có thể tạo được một tảng đá khổng lồ, và nếu tạo được ngay trên chỗ đám khỉ kia, khả năng là hiệu quả. Có thể tiêu diệt một phần của đám khỉ đó.

Nhưng không, quá trình tạo ra quá hỗn độn đi. Bão lốc của đất và mana sẽ hoàn toàn che khuất tầm nhìn của tôi. Tình hình hiện tại mà còn không thấy đường nữa thì rủi ro sẽ là bị tấn công bất ngờ. Tôi thậm chí có thể ngáng chân của Goltarou nữa.

Lỗ hổng chết người trong cách tiếp cận này là độ trễ, thứ rất có ý nghĩa, từ lúc niệm ma thuật đến lúc hoàn tất. Tốn quá nhiều thời gian, tầm này phần lớn lũ khỉ cũng chạy được khi tảng đá hoàn thành.

Và như thế, kết luận là,《Tạo sỏi》không hề phù hợp trong chiến đấu.

──Huh? Nghĩa là mình hoàn toàn vô dụng sao...?

Tôi cứ mãi trong cái danh là “ăn bám” Goltarou sao?

Bị chính thực tế tàn khốc đâm một nhát, tôi như rơi vào tuyệt vọng.

Suốt khoảng thời gian này, Goltarou chạy như cơn lốc, đánh bại từng đàn khỉ đang tiếp tục tiếng tới.

Tôi trước đó cũng để ý vụ này rồi, nhưng quả thật cứ dính tới tôi là Goltarou lại hơi bảo vệ tôi quá mức. Cậu ấy ưu tiên sự an toàn của tôi đến mức cả hai đứa hoàn toàn bị bao vây trước lẫn sau. Cậu ấy hoàn toàn tập trung vào những con khỉ gần tôi tới mức chẳng di chuyển khỏi vị trí. Tầm này thì cậu ấy không thể nào xuyên thủng được trung tâm của kẻ thù và tạo được đường lui.

Tuy nhiên, khác biệt về sức mạnh của Goltarou và lũ khỉ như ngọn gió ở trên bầu trời bao la và hòn đá bên đường.

Quan trọng hơn, Goltarou không hề có dấu hiệu chậm lại.

Những con khỉ cứ la hét. Xác chết cao như núi của đồng bọn khiến chúng bắt đầu nản lòng.

Tuy nhiên, thậm chí mất mát nhiều như thế, chúng không hề rút lui...

Lũ khỉ ở thế giới khác quả thật quá dữ dội đi.

Vấn đề là ở tính khí của bọn chúng? Hay chúng vẫn tự tin có thể đánh bại bọn tôi?

Ngay khi câu hỏi thứ hai hiện lên trong tôi, bên hậu phương của lũ khỉ, một con khỉ trông lớn hơn những con còn lại hung bạo gầm lên.

Tiếng hét giận dữ đó vang vọng khắp vách đá đỏ và thung lũng.

Tôi nhìn sang chỗ của nó và “ánh mắt ta chạm nhau”.

Trông cái vẻ mặt “méo mó” của nó kìa, cười đến tận mang tai.

Sau đó, là loạt hành động. Tiếng gầm đó cứ như là tín hiệu của boss lũ khỉ và những sinh vật còn lại cũng đồng loạt giơ tay lên trời.

Một cảnh tượng kì quái hiện lên. Luồng đất từ dưới chân lũ khỉ bay lên trên không trung. Mỗi luồng đất đều không quá dày nhưng, nhưng nếu là nhiều luồng đất, trông như một thác nước chảy ngược.

Chúng đang làm cái gì thế nhỉ? Tôi có linh cảm chẳng lành chút nào.

Sau khi tất cả hạt bụi đã bay lên, rất nhiều viên đá hiện lên ở trên trời.

Và chúng cũng phải là đá cuội. Mỗi hòn đều to khoảng một quả bóng bầu dục.

Nói cách khác, số lượng đạn súng thần công đang lơ lửng trên đầu là rất rất nhiều.

Một khi ăn trọn một hòn, hộp sọ của tôi sẽ bị tách đôi, và sẽ giết chết tôi ngay lập tức.

Vì số lượng quá nhiều nên chúng hình thành một mái vòm dày đặc ở trên trời. Cùng lúc đó, chúng bắt đầu rơi xuống──đúng ngay chỗ của bọn tôi.

Tôi đứng yên bất động, sững sờ lẩm bẩm.

[Tệ rồi...Ta sẽ chết mất.]

Goltarou rõ ràng không ngờ trước thứ công kích dồn dập này. Với tôi, khuôn mặt trống rỗng kia như ngập tràn sự lo lắng. Cậu ấy quay sang nhìn tôi với vẻ lo lắng.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cả tầm nhìn của tôi bị thứ màu trắng thuần khiết bao lấy.

Goltarou đã chạy tới chỗ tôi với tốc độ rất nhanh và che chở tôi bằng cơ thể của mình.

Không biết lí do gì, nhưng tôi nghĩ tôi ngửi được mùi hương ngọt ngào của một cô gái.

Cậu ấy định làm khiên chắn cho tôi sao?

Cậu ấy có thể không?

Tôi không rõ giới hạn chịu đựng của Goltarou.

Ý tôi, là liệu bản thân Goltarou có biết cơ thể mình có thể trụ được bao lâu dưới lần công kích này không? Trong tất cả các trận chiến của cậu ấy từ trước tới nay, cậu ấy đều dựa vào sức mạnh và tốc độ phi thường để kết thúc cuộc xung đột bằng một đòn duy nhất. Chẳng kẻ thù nào có thể chịu được thứ công kích đầu tiên ấy cả.

Vì thế, Goltarou chưa bao giờ phải phòng thủ cả. Mà tệ hơn, tôi lại chẳng nhớ trong cuốn nhập môn có nói về việc tăng khả năng chống chịu của golem.

──Chết tiệt, đồng bọn của mình sẽ chết mất thôi.

Trán tôi có cảm giác đau âm ỉ.

Đột nhiên, mùi nhựa đường ẩm ướt và máu lại hiện lên trên thùy trán của tôi.

Tôi không biết tại sao, nhưng tôi thấy có một chú chó màu trắng nằm trên đường.

Tôi chạy tới ôm cơ thể của chú chó vào lòng, còn cơ thể của chú chó thì chậm rãi lạnh dần.

Tại sao lúc đó cậu ấy lại bảo vệ tôi cơ chứ?

──Không. Tôi sẽ không để ai chết nữa.

Tôi cố gắng vùng vẫy bản thân thoát khỏi cú sốc đột ngột của thứ kí ức mù mờ kia.

Tôi luồn bàn tay run rẩy của mình từ chỗ trống bên dưới Goltarou và giơ nó về phía cơn bão đá đang tới kia.

Tiếng hét của tôi như xé toạc dây thanh âm của mình.

Thật đáng thương, nhưng tuyệt vọng──một lời cầu xin.

[Dừng lại. Xin hãy dừng lại đi!]

Sự yên lặng nhấn chìm cả bầu trời.

Những hòn đá kia không hề rơi, dù có thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa.

Những con khỉ nhìn lên phía trên, và chết lặng.

Những hòn đá đang rơi giữa chừng bỗng dừng lại, như thể thời gian đột ngột đóng băng.

Nhìn kỹ hơn, những hòn đá có màu nâu như màu đất, tất cả giờ nhuộm một màu đen hắc ín.

[H-huh? Gì thế này...?]

Tôi thò đầu ra khỏi chỗ trống ở tay của Goltarou và nhìn lên, rồi the thé thốt lên.

Nếu bạn hỏi tại sao, thì thật ra cũng dễ với tôi thôi. Cái ôm của Goltarou vẫn luôn luôn nhẹ nhàng mà sâu sắc. Cậu ấy để tôi đủ không gian để di chuyển, và để tôi thò đầu ra khi tôi muốn. Dù nếu cậu ấy siết chặt cái ôm của mình thì có lẽ tôi cũng chẳng thể di chuyển dù là 1 milimet.

Nhưng tôi đang nhìn cái gì thế này?

Tôi nghiêng đầu, và thử di chuyển tay mình.

Với mỗi lần di chuyển cổ tay, những hòn đá màu đen trên trời ngoan ngoãn đi theo như những anh lính trong quân đội

[Ah! Mình nghĩ có thể thao túng bọn chúng như ý mình rồi...]

Tôi hạ nhìn của mình xuống đất.

Những con khỉ xung quanh đã không còn nhìn lên trời nữa.

Đúng hơn là tất cả đều nhìn tôi với ánh mắt đóng băng vì sốc.

Vẻ mặt của chúng đều khắc thành hình dạng của nỗi sợ và tuyệt vọng.

[Tóm lại, chắc là phải trả đồ cho bọn ngươi rồi!]

Tôi hét lớn.

Những viên đạn đá màu đen dồn dập rơi như mưa xuống chỗ đàn khỉ như hóa đá kia.

Một trận mưa sao băng màu đen

Những hòn đá va trực tiếp vào đầu lũ khỉ, làm vỡ hộp sọ của chúng, xuyên thủng cơ thể chúng, và rồi rơi xuống đất.

Những viên đá cứ đâm sầm xuống liên tiếp làm mặt đất rung chuyển khủng khiếp.

Một bản giao hưởng của tiếng la hét âm vang, tiếng nổ, tiếng xương gãy, và tiếng chất lỏng rơi lộp bộp kéo dài được một lúc.

Khi sự im lặng trở về, thì chẳng còn hình bóng nào di chuyển trước mặt cả.

Lũ khỉ đã bị tiêu diệt.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Translator: Rappa