Hametsu no Madou Ou to Gooremu no Banhi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3472

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 302

Tập 01 - Chương 6: Gọi và trả lời

Golem. Những chiến binh ma thuật thổ thuộc tính.

Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của người tạo ra, một tôi tớ mạnh mẽ và trung thành.

Thêm nữa, chúng sở hữu ưu thế rất lớn khi phải đương đầu với những đối thủ là ma thuật sư, cho nên cực kỳ thịnh hành trong cấp bậc quân dụng quốc gia.

Nói thật thì lý do mà một thuộc tính ngập rác như thổ thuộc tính có thể vượt qua 12 nguyên tố khác để chiếm giữ một vị trí trong "tứ đại nguyên tố ma thuật" cũng là nhờ cái nội tại duy nhất này. Nếu như không có ma thuật sáng tạo golem, dù cho có bị đá rớt khỏi vị trí tứ đại nguyên tố thì cũng sẽ chẳng có ai ủng hộ nó.

Mang tính chất dị đoan nhất trong ma thuật thổ thuộc tính, sở hữu hiệu năng phát huy tổng thể phi thường vượt trội hơn mọi ma thuật thổ thuộc tính khác.

Thứ ma thuật đã hủy diệt thế giới cổ đại.

Đối với thứ ma thuật này, Luvel Zairein đã viết lại trong 《Ma thuật nhập môn I》 rằng.

Đánh giá cực cao.

Không giống với những nhận xét từ đầu tới giờ mà gã dành cho ma thuật thổ thuộc tính, đây là một đánh giá cao tới bất thường.

Không đúng, xét về mặt chỉnh thể thì có cảm giác thổ thuộc tính vẫn đang bị xúc phạm...

Mặc kệ nói thế nào, một nửa số trang trong quyển sách chuyên môn lý giải thổ thuộc tính như《Ma Thuật Nhập Môn IV》 chỉ viết về mỗi ma thuật "Sáng tạo golem".

Ma thuật thổ thuộc tính bị Zairein coi là rác rưởi. Mà lại số trang của 《Ma Thuật Nhập Môn IV》 thì phải nói là ít tới đáng thương--- chuyện này đã nhắc qua rồi, nếu không có phần "Sáng tạo golem" trong đó thì số phận của 《Ma Thuật Nhập Môn IV》 sẽ là một bi kịch, nó sẽ thành một cuốn sách mỏng được bày bán ở triển lãm quốc tế hệt như mấy quyển tạp chí mỏng dính.

"Được rồi, làm thử phát xem nào. Golem!"

Tôi nhanh chóng quyết định.

Dù rằng tôi vẫn rất sợ mớ hậu quả tai hại có thể xảy đến mỗi khi sử dụng ma thuật.

Đương nhiên thứ sở hữu tính năng được đánh giá cao như golem cũng khiến tôi cảm thấy hứng thú rất lớn.

Nhưng so với mấy chuyện đó.

Phục tùng mệnh lệnh của người thi triển, tôi tớ trung thành bậc nhất.

Đây không phải chó cưng ư?

Tôi rất muốn...

Khát vọng được tiếp xúc với người khác của tôi đã chạm đến điểm giới hạn mất rồi.

Tôi không phải loại người thích giao tiếp với người khác. Ngược lại, tôi còn là cái thể loại chỉ cần một quyển sách hay là có thể tự nhốt mình trong nhà suốt vài ngày mà không tiếp xúc với ai.

Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết phải là đang ở thế giới quen thuộc, địa điểm quen thuộc mới được.

Tôi hoàn toàn không biết gì về tình huống của thế giới này, cũng chẳng có bất kỳ chuẩn bị nào cả.

Mà cũng chẳng tìm được ai có thể trao đổi với mình.

Vừa tới đây đã Boy Meets xác khô xương trắng.

Thêm nữa là từ lúc tới đây đến giờ cũng không rũ bỏ được cảm giác về những cạm bẫy không thể nhìn thấy và ác ý quẩn quanh...

Cảm giác cô độc này đã vượt quá tưởng tượng. Không phải sự tịch mịch của một người trẻ tuổi vừa rời xa nhà để sống một mình cảm thấy ở buổi chiều đầu tiên có thể so sánh được đâu.

***

Tôi vừa cầm 《Ma Thuật Nhập Môn IV》 bằng một tay, vừa rời khỏi căn nhà của Zairein.

Đi đến một mảnh đất nhỏ trống không có cây cối rồi dừng lại.

Chỗ này cách căn nhà rất xa, lỡ mà có phát sinh tình huống giống với "Kiến tạo đá vụn" thì cũng sẽ không ảnh hưởng tới nó.

"Vậy giờ bắt đầu ngay thôi."

Tôi xắn ống tay áo lên, bắt đầu vận sức.

Có một sự thật mang tính chấn động, đó là tôi đã không còn mặc trên người bộ đồ ngủ siêu đần kia nữa.

Khi dò xét căn nhà, tôi có phát hiện vài bộ đồ được tồn trữ tương đối tốt.

Mặc dù vẫn có chút hư hại, nhưng để mặc thôi thì cũng đủ rồi. Trong đó còn vài món mà tôi không biết mặc vào kiểu gì nữa, quả đúng là dị giới.

Bộ đồ trên người tôi hôm nay là một cái áo sơ mi kết hợp với quần dài, trông khá giống với trang phục ở thế giới trước đây.

Tôi còn khoác thêm bên ngoài một trong những thứ trông như ma thuật sư trường bào mà mình tìm thấy trong phòng sách. Khá là rộng. Mới đầu còn cảm thấy giống với áo choàng của Holmes nhưng quả nhiên là vẫn có sự khác biệt với quần áo ở thế giới trước kia.

Không đúng, vấn đề ở đây là tôi không có tý kiến thức nào về giới thượng lưu ở thế giới trước cả.

Tôi không biết sự khác biệt giữa Robe và Gown là gì...

Có lẽ ở thế giới trước đây cũng tồn tại loại áo lông này.

Bất kể thế nào, nhìn bộ dạng tôi bây giờ đại khái là khá giống với ma thuật sư của thế giới này.

Thêm nữa, may mắn là Zairein-sama là người có tiền, mấy bộ trường bào của lão đều sặc mùi hàng cao cấp. Nói không chừng thoạt nhìn tôi cũng trông như Đại Ma Thuật Sư Hoàng Gia nữa.

Tay chân tên khốn đẹp mã Zairein hình như rất dài, trang phục của lão quá dài với một người thấp bé như tôi...

Mang trên người phong độ của một ma thuật sư thời thượng, tôi nhìn vào quyển sách nhập môn trên tay.

"...Xem nào, trước tiên phải tạo một tượng đất để làm tố thể cho golem ư?"

Tố thể cũng chính là thân thể của golem. Là bản thể.

Nếu là golem quân dụng, còn có thể mặc cho tố thể một lớp giáp được làm từ kim loại đặc biệt, nhưng đối với một người không thích đấu tranh như tôi thì hoàn toàn không cần thiết.

Tôi hít sâu một hơi.

Tập trung---

Tưởng tượng hình dạng của golem với tư cách là tố thể.

Tôi không biết hình tượng phổ biến của golem ở thế giới này như thế nào. Nhưng cứ lấy cái kia đi. Hình tượng của một kỵ sĩ dũng mãnh.

Tôi cũng là đàn ông mà. Đã làm thì phải làm một con golem thật ngầu mới được.

Tôi tưởng tượng một hiệp sĩ mặc áo giáp oai vệ.

Thuận tiện nhắc tới chuyện ngoài lề một chút, thành tích môn vẽ hồi tiểu học của tôi cực kỳ nát.

"---『Tố Thể, sinh thành』."

Tôi tập trung tinh thần, mặt đất phía trước lẳng lặng hiện lên gợn sóng.

Sau đó những mảnh cát đá bay lên rồi tụ hợp giữa không trung, dần dần trở thành hình thái của một con người.

Dần dần, dần dần. Theo tưởng tượng của tôi.

Cái này không giống với lúc tôi sử dụng "Kiến tạo đá vụn" bằng ma thuật trận, không cảm nhận được dòng chảy ma lực bừa bãi lộn xộn khắp nơi.

Nên là. Rất thuận lợi. Chắc chắn sẽ thành công.

"...Hoàn thành."

Một kỵ sĩ cao gần 2 mét xuất hiện trước mắt tôi--- không phải, là một cái tượng người phác họa.

Tôi... Tôi đã rất cố gắng mà.

Đây đã là đỉnh điểm của năng lực tạo hình mà tôi sở hữu.

Tôi cảm thấy tài năng... Tài năng cực hạn...

Ái chà, thế này không được. Không thể gián đoạn cung cấp ma lực chỉ vì thế này được. Nếu không sẽ giống với tảng đá được tạo ra từ "Kiến tạo đá vụn", thoáng cái liền sụp đổ rồi trở về với cát bụi mất.

Tôi nhanh chóng bắt đầu bước tiếp theo.

Tập trung tinh thần---

"---『Làm nhẹ』."

Đây là thuật thức giảm bớt trọng lượng của vật thể được tạo ra từ ma thuật thổ thuộc tính.

Nghe nói đây là ma thuật phụ trợ nhằm mục đích để những ma thuật sư vốn có thể chất yếu ớt sử dụng khi thao tác với số lượng lớn đất đá vượt qua sức mạnh của bản thân.

Do khi ở trạng thái tố thể, golem tương đối nặng, khó mà tự hành vận động được. Nên trước tiên phải sử dụng thuật thức này để giảm đi phần nào trọng lượng của nó.

Làm nhẹ cũng có giới hạn của nó, dựa vào sự khác biệt ma lực của mỗi người mà giới hạn cũng khác nhau, nhìn vào điểm này có thể thấy được nơi đây dường như là một thế giới rất nghiêm khắc...

Tuy nhiên, con golem này chỉ được tạo thành từ đất đá thông thường, nên cũng chẳng nặng nề gì cho lắm, mặc dù có vẻ không cần thiết, nhưng làm theo quy trình trong sách giáo khoa vẫn tốt hơn.

Tôi là một người đàn ông nghiêm túc mà.

"...Được rồi. Đã vậy thì làm cho xong việc chuẩn bị tố thể nào."

Tôi cẩn thận không để cho ma lực bị gián đoạn, đồng thời kiểm tra 《Ma Thuật Nhập Môn IV》 trên tay.

Mọi chuyện tới tận lúc này vẫn đang tiến triển thuận lợi.

Nghĩ lại những chuyện có liên quan tới ma thuật xảy ra trong quá khứ, mọi việc thuận lợi thế này lại khiến tôi cảm thấy bất an.

Hiện tại tôi sẽ đưa ra những mệnh lệnh đơn giản, nếu như thành công thì golem sẽ bắt đầu khởi động.

Trong sách nhập môn có vài ba câu lệnh dùng để kiểm tra được ghi lại.

Tôi tùy ý chọn đại một câu trong đó.

"---『Nghe lệnh ta. Hướng về phía trước, bước tới, mười bước』."

Sức mạnh rót vào thân thể tượng người phác họa... Không phải, golem số 1 của tôi.

Golem màu đất chậm rãi giơ chân phải lên.

Sau đó, nó bước lên một bước.

"Ơ... Ừ ừm. Thật... Thật lợi hại...!"

Không rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng điều đó thật khiến người ta cảm động.

Golem số một nặng nề giẫm từng bước một, mạnh mẽ tiến lên phía trước. 

Những bước chân mới mạnh mẽ làm sao...! Cái tên này nhất định rất mạnh.

"Tốt, tốt lắm! Đi nào! Cố gắng lên!"

Tôi kêu lên cổ vũ cho golem số 1.

Cứ như thế, golem số 1 của tôi đã hình thành một cách hoàn mỹ.

Nhưng khi vừa tiến đủ mười bước, động tác của nó dần dần chậm lại.

Rồi sau đó, chỉ trong một cái chớp mắt, golem số 1 của tôi ầm ầm sụp đổ, biến thành đất cát.

---Vỡ vụn.

"Ơ... Ơ ơ ơ... A... A... A...! Golem số 1 a... A... A... A... A... A... A... A... A...!"

Không sao, như vậy là bình thường.

Cũng không phải là thất bại, xét về mặt thuật thức thì phải xem là thành công.

Đây là nguyên tắc của ma thuật thổ thuộc tính.

Một khi ma thuật sư ngưng việc cung cấp ma lực, khi hoàn thành nhiệm vụ được trao ngay sau lúc sinh ra thì nó sẽ phân rã.

Bởi mệnh lệnh "đi lên trước mười bước" trong thuật thức sáng tạo của tôi đã kết thúc, nên trong khoảnh khắc đó, việc cung cấp ma lực cho golem số 1 của tôi cũng đã kết thúc.

Sinh mệnh của golem số 1 vốn dĩ sẽ chấm dứt sau khi nó hoàn thành mười bước.

Không sai. Cái gọi là ma thuật thổ thuộc tính, nói một cách đơn giản chính là như vậy.

Bằng ánh mắt cô độc, tôi nhìn lấy đống đất cát đã từng là golem số 1.

Tại sao vậy? Khí hậu ở mảnh đất này lẽ ra phải ấm áp mới đúng, sao cơn gió hôm nay lại lạnh tới nỗi làm người ta run rẩy thế này...

***

"Quả nhiên phương pháp ra lệnh là điểm mấu chốt ư...?"

Sau khi hoàn thành câu lệnh đơn giản kia, golem số 1 đã phân rã do tính chất của ma thuật thổ thuộc tính.

Cái đó và kết quả ghi trên sách nhập môn hoàn toàn đồng nhất, thử nghiệm phỏng theo sách giáo khoa là một thành công.

Nhưng tác giả Luvel Zairein đã viết rằng golem là tồn tại "Mang tính chất dị đoan nhất trong tất cả các ma thuật thổ thuộc tính", nên kết quả sẽ không chỉ như này mới đúng.

"Mang tính chất dị đoan."

Chỉ điểm này đã phá hủy nguyên tắc "Ma lực cung cấp bị gián đoạn sẽ phân giải".

Golem chân chính sẽ không phân giải.

Nhưng 《Ma Thuật Nhập Môn IV》 cũng không giải thích gì thêm.

Tôi đã thử vào phòng sách để tìm những quyển sách tham khảo, nhưng có liên quan tới golem thì chỉ mỗi một quyển.

Quả nhiên golem không phải lĩnh vực nghiên cứu chuyên môn của Zairein.

Tôi lấy quyển sách duy nhất đó xuống khỏi kệ. 

Vô cùng dày nặng. Trên bìa viết:

《Trinh sát văn nghiên cứu golem và vận dụng ma thuật trận--- Titio Matisse--- 》

Ừm...

Có cảm giác thứ này và cái mà tôi muốn tìm hiểu không cùng thể loại vậy.

Nhưng nhìn tiêu đề thì có vẻ rất khó. Không, nên nói là cái tiêu đề này đã vượt ra khỏi phạm vi mà tôi có thể lý giải. Trinh sát văn là cái quỷ gì...?

Tôi thử mở cuốn sách dày cộm đó ra.

Quả nhiên mà... Năng lực phiên dịch lại hóa thành đười ươi, hoàn toàn không thể đọc được nội dung trong đó. Thật đau khổ...

Không được! Không thể dựa vào mấy quyển sách mà gã phế vật Zairein lưu trữ được.

Đã vậy thì tôi sẽ tự lực cánh sinh.

Tôi không phải là một người đàn ông biết khuất phục.

* * *

Sau đó tôi lại tiếp tục tiến hành thử nghiệm sáng tạo tới tận lúc chạng vạng tối.

Kết quả tổng cộng đã tạo được tới golem số 5. Tất cả đều bị phân rã một cách khó hiểu...

Tuy nói thế, nhưng không phải là không có thu hoạch gì.

Không như những mệnh lệnh cơ bản được ghi lại trong sách, từ số 2 trở đi, tôi bắt đầu sử dụng đủ loại mệnh lệnh. Nhờ đó mà biết rằng câu lệnh quá dài sẽ không hiệu quả.

Nếu câu lệnh quá dài thì golem sẽ không hành động chính xác. Dù cho nội dung rất đơn giản cũng vậy.

Trái lại, nếu là câu lệnh phức tạp và trừu tượng nhưng được rút gọn, chỉ cần ngắn thôi thì golem sẽ khởi động.

"Đi hái một mớ trái cây màu tím tới cho ta" chính là tiền lệ thành công.

Mặc dù nội dung thì vô cùng trừu tượng

A..., thuận tiện nói tới trái cây màu tím. Đó là thức ăn mà tôi thích nhất, cũng là thức ăn duy nhất duy trì mạng sống của tôi hiện tại, táo việt quất quý giá.

Mặt khác, căn cứ theo những gì sách nhập môn ghi lại, sáng tạo golem rất tổn hao ma lực, nên không thể chế tạo liên tục. Nhưng với tôi thì hạn chế này chẳng có ý nghĩa gì cả.

Nếu như tôi tập trung tinh thần thì việc chế tạo bao nhiêu golem trong một ngày chẳng phải vấn đề gì hết. Đừng nói là cạn kiệt ma lực, ngay cả cảm giác sử dụng ma lực cũng chẳng có.

Thiếu chút nữa quên mất, tôi là "Ma Đạo Vương", kẻ sở hữu ma lực vượt trội tới kinh người mà... Về mặt này, là Ma Đạo Vương thật tốt.

Đã qua một quãng thời gian kể từ lúc golem số 1 được tạo ra.

Bầu trời phía tây dần dần nhuộm lên một màu hoàng kim óng ánh.

Không sai biệt lắm, nên chuẩn bị thức ăn muộn rồi. Đây có lẽ là thử nghiệm cuối cùng trong ngày hôm nay.

"Được rồi, tạo tố thể trước đã."

Tạo ra năm golem trong trạng thái gần như liên tục khiến tôi dần dần nắm được bí quyết.

Tôi đã quyết định ra sân sau bên phải để làm golem.

Sau đó, vì tìm đồ ăn trưa, tôi đã quay trở lại phòng ở nhiều lần. Do đó mà cuối cùng tôi liền chọn sân sau làm chỗ thử nghiệm golem.

Do tất cả thử nghiệm dựa trên sách giáo khoa đều hoàn thành thuận lợi, ít nhất thì cũng không cần phải lo về "Sáng tạo golem" mất khống chế. Tôi đã nghĩ như vậy.

Vì vậy mà ngay lúc này tôi đang đi lệch khỏi khu vực cố định trước mặt.

Trong khu rừng xanh tươi phía trước dường như có một vật thể gì đó màu trắng đang phát sáng.

"?Đó là cái gì?"

Như thể bị hấp dẫn, tôi bắt đầu tiến vào rừng cây.

Vật thể bí ẩn phát ra tia sáng trong nháy mắt, như thể đang trốn dưới những bóng cây, nó yên lặng đứng đấy.

Đó là một cây cột trụ thuần trắng.

Mỹ lệ như tuyết đọng, cây cột trụ tròn lặng lẽ đứng ở nơi ấy.

Chiều cao ước chừng cỡ ba mét. Đường kính đại khái tầm một mét. Nó mang tới một cảm giác xinh đẹp nhưng lỗi thời cùng với sự tồn tại thanh triệt diệu kỳ.

"Sao lại có cây cột chỗ này vậy...?"

Tôi đánh nhẹ vào nó để xem thử coi sao, nhưng thật chỉ là một cây cột đá. Không có chỗ nào đáng nghi cả.

Này là kiểu vật trưng bài mấy kẻ có tiền hay để trong sân vườn ư?

Tôi nhìn cây cột trụ xinh đẹp ấy một hồi lâu, lúc này trong óc lại nảy ra một ý tưởng.

"...Nếu dùng cái này để chế tạo golem, có cảm giác nó sẽ thành mặt hàng cao cấp ấy, sẽ hay ho lắm đây."

Golem có thân thể thuần trắng không tì vết, nhất định rất đẹp.

Có lẽ là vì kiến tạo golem dựa trên sách giáo khoa thành công mà tâm tình của tôi có chút dư dật.

Tôi không suy nghĩ nhiều nữa mà trực tiếp quyết định dùng cột trụ trắng thuần này làm nguyên liệu chế tạo tố thể.

"---『Tố Thể, sinh thành』."

Cột đá biến thành vô số những hạt trắng nhỏ, bắt đầu nhảy múa phía trước.

Như thể lạc trong ảo cảnh của vô vàn bông tuyết huyền diệu.

Tôi tụ tập những hạt nhỏ đó lại, bắt đầu dùng ma lực chuyển hóa.

Tố thể golem dần dần hình thành ngay sau đó.

"...Tốt."

Một golem thuần trắng có chiều cao khoảng chừng một mét chín được khai sinh.

Tuy vẫn mang phong cách tượng người phác họa như cũ, nhưng tôi cũng từ từ quen rồi. Cho dù là tượng người phác họa thì cũng là tượng người phác họa có chất lượng hàng đầu. Chỉ cần nhìn bề ngoài của nó thôi cũng cảm thấy được sự mạnh mẽ rồi.

Vốn dĩ là một cột đá lớn, bị nén lại thành hình thể lúc này. Cộng thêm việc nguyên liệu lần này không phải đất mà là đá. Xem ra phải tập trung tinh thần để làm nhẹ nó lại.

"---『Làm Nhẹ』."

Tôi cẩn thận lặp lại ma thuật đã thi triển nhiều lần từ trước tới giờ.

Ừm. Lần này cũng không có vấn đề gì.

Tôi nhìn lấy tố thể golem ưu tú trước mặt, thở ra một hơi.

"Tiếp theo mới là vấn đề đây..."

Để chế tạo được một golem không bị phân giải, trước đó tôi đã chuẩn bị rất nhiều câu lệnh có thể dùng tới.

Ít nhất cũng phải có đủ một câu kết thúc, cũng không được là những câu lệnh thường gặp.

Nếu không thì ngay sau khi thi hành mệnh lệnh nó sẽ phân giải ngay lập tức.

Một câu lệnh sẽ không vì tuân theo mà chấm dứt. Phải là một câu lệnh có hiệu lực phục tùng vĩnh cửu, duy trì trong trạng thái nhất định. Mà còn phải ngắn gọn.

Tóm lại, tôi đang nghĩ về việc giới hạn nội dung trong một phạm vi chung nhất.

Khung nội dung phải là "vĩnh viễn giữ quan hệ phụ thuộc với tôi", tôi dự định thử vài câu lệnh ngắn gọn mà trừu tượng.

"『Nghe theo mệnh lệnh của ta---』..."

Xong rồi thì, nên ra lệnh như thế nào đây?

"Đi hái một mớ trái cây mang về cho ta" là câu lệnh có thể chấp hành, phù hợp hình thức, cho dù là mệnh lệnh tùy tiện thế nào cũng không thành vấn đề, chuyện này đã được chứng minh là chính xác. Ngược lại, nếu là câu lệnh không hiệu quả thì sẽ không được chấp hành, nhưng sẽ có thêm một lần ra lệnh khác.

Không sai. Thật ra không cần phải cẩn trọng suy ngẫm vấn đề này làm gì.

Chỉ cần nội dung không thoát khỏi ý định ban đầu, trực tiếp nói thẳng câu lệnh vừa hiện ra trong đầu cũng không sao cả.

...Trở thành kẻ phục tùng ta ư...

Dù thế nào thì tôi cũng là một con người văn minh, không cần nô lệ hay người hầu làm gì... Đi chế tạo golem chẳng qua là vì muốn tìm một người để nói chuyện mà thôi.

Lúc này thứ xuất hiện trong đầu tôi là con chó mà mình nuôi ở nhà.

Nhắc tới nó, mặc dù đây là nhận thức chủ quan của tôi, nhưng có cảm giác nó rất nghe lời tôi.

Con chó ấy là gì với tôi nhỉ?

Không phải nô lệ. Cũng chẳng phải người hầu. 

Đôi khi nó cũng sẽ chống đối tôi nữa.

Những lúc cảm thấy phiền toái hoặc mất hứng, dù là đang ở cùng một chỗ thì tôi cũng sẽ bỏ qua nó mà đi xem sách, hoặc là nó sẽ chạy vào vườn chơi.

Nhưng nếu thực lòng nhờ vả đối phương, đôi bên đều sẽ lắng nghe lời nói của nhau.

Hoặc khi bên nào gặp phải nguy hiểm---

Mối quan hệ như vậy, gọi là gì nhỉ?

A..., A..., phải rồi.

"---『Vĩnh viễn trở thành bạn với ta』."

Chiếc lồng yên tĩnh bao trùm lên bốn phía xung quanh.

Ý nghĩ đầu tiên của tôi khi đó là "Thất bại sao?", do đó tôi tiếp tục nghĩ về việc nên dùng câu lệnh nào tiếp theo.

Và rồi cảm thấy sự chấn động trong không khí--- Không đúng, là không gian đang chấn động.

Đây là cảm nhận khi phong ấn trên vách đá lớn bị phá bỏ. Tuy là sau này có sử dụng ma thuật nhiều lần nhưng chưa bao giờ gặp lại cảm giác này.

Sau đó, trong nháy mắt---

Chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Tôi cảm thấy có gì đó bên trong mình đang bị một sức mạnh khổng lồ rút ra.

Tôi nhớ là lúc trước đã từng dùng một ví dụ nhàm chán rằng "cảm giác như thể vừa xì hơi". Nhưng lần này lại không yếu ớt như vậy.

Sức mạnh đang bị hút đi bằng tốc độ mãnh liệt.

Thứ bị hút mất đó, lẽ nào là ma lực...?

Dòng chảy ma lực cuồn cuộn tuôn về hướng tố thể golem trắng ngần được tạo ra từ cột đá trước mắt.

Ma lực điên cuồng tuôn ra khỏi cơ thể tôi với số lượng lớn, không ngừng tràn vào cơ thể golem thuần trắng trông không hợp với tình huống trẩn truông lúc này chút nào. Có cảm giác ma lực đã bắt đầu tuần hoàn với tốc độ kinh người trong cơ thể golem.

Đây cũng không phải hiệu quả thị giác. Tôi chỉ có thể nói, đó là một loại cảm nhận.

Không đúng, nhưng... Nhưng, cái này...!

Hút... Hút nhiều quá...!

Bị hút đi một lượng lớn ma lực khiến ý thức của tôi dần dần rơi vào trạng thái mơ hồ.

***

...Bắt đầu nói từ kết luận đi.

Vào thời điểm đó, tôi có một hiểu lầm mang tính trí mạng với golem.

Ngay từ đầu sách nhập môn đã nói rõ rằng ma thuật về golem là kết quả của những cuộc nghiên cứu quân dụng cấp quốc gia. Là một lĩnh vực hệ thống có độ phức tạp cao. Sách nhập môn dành cho người mới sẽ không ghi lại nội dung mang tính chuyên môn ở trình độ cao. Nếu phải nói thì tác giả chính của quyển sách này, Luvel Zairein nhìn kiểu gì cũng không giống chuyên gia về golem.

Cho nên là, "Sáng tạo golem" được ghi lại trong 《Ma Thuật Nhập Môn IV》, có thể nói là thuộc kiểu những khóa học gửi mấy cái nội dung nhẹ nhõm đại loại như "Lắp ráp các bộ phận và chế tạo người máy đi bộ thôi nào!" theo từng tháng. Ngay từ đầu, nó chỉ mang ý nghĩa phải chuẩn bị tố thể thế nào cho việc sáng tạo, cuối cùng cũng chỉ là những nội dung phối hợp với điều đó, chứ không phải những kiến thức cao cấp hơn vậy.

Nhưng những câu lệnh mà một kẻ chẳng biết gì như tôi đưa ra thì lại mang nội dung chết giẫm chẳng khác nào "hãy làm việc như một người máy SF của tương lai cho ta". 

Như vậy, một người máy chỉ biết đi bộ bị ra lệnh cưỡng ép phải trở thành người máy SF của tương lai--- mà lại mệnh lệnh này còn dựa trên lượng ma lực khổng lồ của một kẻ được chỉ định sẽ trở thành "Ma Đạo Vương" nữa--- Ngay cả khi là vậy, nếu chỉ có như thế, theo lẽ thường thì phải giống với những thử nghiệm trước đó, không thi hành mệnh lệnh mới đúng.

Tuy nhiên, trong chuyện này vẫn còn tồn tại những yếu tố không xác định mà tôi không biết.

Đủ loại hiện tượng phức tạp đan xen vào nhau dẫn đến sự biến đổi hóa học vượt khỏi trí tuệ loài người.

Đó chỉ là ngẫu nhiên đơn thuần, hay nên gọi là vận mệnh?

Một golem không có sinh mệnh, tố thể bị vứt đi sau khi chấp hành mệnh lệnh.

Một câu lệnh theo lẽ thường không hề có tác dụng.

Dịu dàng, thổ thuộc tính, Ma Đạo Vương.

Rồi sau đó, cuối cùng, ma nữ bi thương---

---Cuối cùng ý thức của tôi hoàn toàn biến mất.

***

Từ lúc bắt đầu tới giờ đã là bao lâu?

Tôi tỉnh dậy trên một chiếc giường.

Thật mệt mỏi.

Cảm giác mệt mỏi khó tưởng tượng được trải dài khắp cơ thể. 

Tôi chậm rãi mở mắt ra nhìn.

Mệt mỏi muốn chết. Cơ thể hoàn toàn không cách nào hoạt động...

Mà nhắc tới thì tôi đang ở đâu đây?

Tôi quét nhìn bốn phía xung quanh, đập vào mắt là một căn phòng xưa cũ nơi nơi rách nát được trang trí bằng mấy mảnh vải vụn.

À, phải. Tôi nhớ ra rồi.

Nơi này là thế giới khác, nhà của một gã ma thuật sư tà ác đã tạch mất rồi, đây hẳn là phòng ngủ...

Đầu óc tôi dần dần thanh tỉnh.

Không đúng, chờ đã nào. Tôi biết hiện tại mình đang ở trong nhà của Zairein. 

Nhưng bây giờ là tình huống gì vậy?

Hẳn là vừa rồi tôi đã ngất ở sân sau nhà. Nhưng sau đó làm sao mà tôi di chuyển đến đây được?

Mà lại từ nãy tới giờ có việc còn khiến tôi càng chú ý nhiều hơn.

Ngay bên cạnh giường--- có một tượng người phác họa màu trắng thuần đang nhìn tôi. 

Tôi cảm thấy một ánh mắt đang nhìn mình. Một ánh mắt vô cùng bỏng cháy.

Đây chắc là con golem mà tôi dùng cột đá để tạo ra.

Tôi nhớ là con golem này đã... Ặc, cẩn thận chút một đưa tôi về đây ư?

"...Là cậu đưa tôi trở về sao?"

Tôi thử hỏi thăm, nhưng con golem trắng không đáp lại.

Nhưng mà nó lại có phản ứng với âm thanh của tôi, hơi hơi nhúc nhích thân hình. Như thể nó đang nghiêng tai lắng nghe lời tôi vậy. Tôi có thể cảm nhận được trí tuệ từ hành động này.

"...!"

Thử nghiệm thành công.

Tuy là rất vui sướng, nhưng cũng rất bất lực, toàn thân tôi mệt mỏi tới nỗi không cách nào cử động. Tôi hiện tại thậm chí còn chẳng có sức nắm tay lại.

Hơn nữa, trong trạng thái này thì căn bản là tôi không thể tự mình bò lên giường được. Với tính cách của tôi thì cùng lắm cũng chỉ bò tới hiên nhà. Với lại cũng sẽ nằm lăn ra đó ngủ thật.

Cho nên nhất định là nhân vật golem mới này đã đặc biệt mang tôi tới đây chăm sóc. 

Thì ra là vậy, mọi nghi vấn đều đã có câu trả lời.

....

Con golem này thật tốt bụng!

Tôi vừa ý nó ngay lập tức.

"Nhanh đặt cho cậu một cái tên thôi nào..."

Một người bạn ưu tú thì phải lấy một cái tên thật ưu tú. Đây là tác phong của tôi.

Tên sẽ theo mình cả đời, vậy nên rất quan trọng.

Để tôi nghĩ xem nào...

Mệt não quá đi mất.

Ngầu là chuyện tất yếu, nhưng đồng thời cũng phải là một cái tên hợp với golem nữa. 

"Được rồi. Quyết định, tên của cậu là 『Goltarou』!"

Ừm.

Đây đúng là một cái tên vừa đơn giản vừa có phẩm vị lại tràn ngập nam tính.

Tôi chậm rãi nhấc người ngồi dậy, nhìn lấy con golem trước mắt.

Con golem thuần trắng mệnh danh Goltarou lẳng lặng đứng cạnh giường.

Mà tên này có thể trao đổi bằng ngôn ngữ không?

"Này--- Goltarou."

A..., cậu ấy tới kìa. Hình như là nghe hiểu tiếng người...

Trước hết tôi sẽ tự giới thiệu bản thân mình vậy.

Lời chào đầu tiên rất quan trọng.

"Cảm ơn vì đã chăm sóc tôi, Goltarou. Sau này xin cậu chỉ giáo nhiều hơn, tôi là---"

Tên tôi là.

Tên, tôi, là...

Toàn thân tôi trở nên cứng ngắc.

Tới tận lúc này tôi mới nhận ra một sự thật đáng sợ.

"...---Tên tôi... Là gì?"

Tôi không biết tên của mình.

***

Bắt đầu từ lúc nào...?

Tên họ. Người nhà.

Thông tin quan trọng quyết định sự tồn tại của bản thân rơi vào trạng thái bị xâm thực, vô cùng mơ hồ.

Bây giờ nghĩ lại, từ lúc tạo ra Goltarou đã rất khả nghi rồi.

Xem xét lý do tôi muốn có golem, thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu là chú chó hơi chút xuẩn ngốc nhưng có thể dựa vào của mình. Tôi nhớ rất rõ bộ dạng vẩy đuôi xông tới của nó, còn đôi mắt sáng ngời mỗi khi tôi gọi nó nữa.

...Nhưng khi đó tôi lại không hề nhớ tới "tên" của nó.

Nghĩ lại thì tôi hiện đang bị trục xuất tới một thế giới xa lạ mà mình không biết, thậm chí cảm thấy cả nguy cơ uy hiếp mạng sống đang phủ xuống, vậy mà chấp niệm về thế giới cũ của tôi lại vô cùng mỏng manh. Đúng vậy. Lẽ ra từ thật lâu trước tôi phải đau buồn khóc than khi nhớ về những người quan trọng đang ở tại thế giới bên kia mới đúng.

Tuyệt vọng ứng phó với những tình huống đổi thay trong chớp mắt, hoàn toàn không để ý tới rất nhiều những chuyện không thích hợp nhỏ nhoi.

Nhưng sợ là những cảm giác không hợp kia đều đang ám chỉ lấy một điều.

---Đó chính là kể từ lúc bị triệu hồi, tôi vẫn luôn ở trong trạng thái không nhớ tên, không nhớ tới người nhà...

Lúc trước cái tên của người đã triệu hồi, Luvel Zairein không ngừng quẩn quanh trong đầu tôi.

Lẽ nào là lỗi của lão?

Lão vốn là kẻ định khống chế tôi hủy diệt thế giới này, nói thật, có quá nhiều chuyện cần để tâm vậy mà tôi lại không chú ý tới.

Tuy tôi đã trốn thoát khỏi sự phá hoại trí nhớ và nhân cách của ma thuật nguy hiển "Chuyển Hồn" mà không gặp nguy hiểm gì, nhưng cái thứ ma thuật giống như thôi miên tồn tại trước đó lại khiến tôi hãm sâu suốt cả con đường. Lẽ nào ngoài cái đó, ma thuật trận triệu hồi vẫn tồn tại cạm bẫy khác?

Khi tôi nghĩ đến khả năng mình bị tẩy não, việc tôi có thể hiểu được ngôn ngữ của thế giới này cũng vô cùng khó tin. Hơn nữa khả năng phiên dịch bí ẩn này rốt cuộc là có chỗ tốt gì với Zairein? Ngay từ đầu lão đã định sửa chữa và thay đổi ký ức của tôi, không phải sao?

Nói tới chỗ tốt, khiến tôi quên tên của mình, gia đình và con chó có chỗ tốt gì cũng là một bí ẩn. Đặc biệt là chó, tuyệt đối chẳng có ý nghĩa gì... 

Thật hay giả đây... Không thể hiểu nổi...

Nhưng có thể nhanh chóng chuyển dời suy nghĩ là một trong những đức tính tốt đẹp của tôi.

"Kệ vậy, quên rồi thì thôi."

Cũng có khả năng chỉ là mất trí nhớ tạm thời.

Huống hồ gì, xem tình huống của tôi ở thế giới này thì chẳng có lý do gì phải buồn phiền chỉ vì không nhớ tên cả.

Bởi lẽ chỉ cần hơi mất tập trung chút liền sẽ chết...

Tuy là vì cô đơn thái quá mà đắm chìm trong việc chế tạo golem, nhưng nếu không bắt đầu nghĩ cách rời khỏi bồn địa này thì không ổn chút nào. Thức ăn ở đây cũng đâu có cung ứng vô hạn được.

Tóm lại, tôi sẽ thử nói chuyện về thế giới trước của tôi với Goltarou xem, thuận tiện kiểm tra lại trí nhớ của mình luôn.

Nói chuyện cho người khác nghe có thể trợ giúp chỉnh sửa lại đại não của mình.

Tôi bắt đầu ôn hòa kể lể với Goltarou đang ở cạnh giường.

***

"...Cho nên, khi tôi có lại ý thức thì bản thân đã ở thế giới này rồi. Kỷ vật duy nhất của thế giới trước cũng chỉ còn bộ đồ ngủ siêu đần này thôi."

Goltarou không nhúc nhích nghe tôi kể chuyện.

Nói thật, cậu ta có thể hiểu hay không cũng là một bí ẩn, khưng khi tôi nhắc tới đồ ngủ siêu đần, đầu cậu ấy có hơi xoay về hướng đồ ngủ.

Nếu như có thể hiểu được nội dung, nghĩa là cậu ấy đã chăm chú lắng nghe nãy giờ. Thật là thân thiết.

Liền như vậy, tôi kể cho Goltarou về thế giới trước đây và tình hình khuyết thiếu trí nhớ của mình.

Quả nhiên, không phải là tên ai cũng không nhớ được.

Có vẻ chỉ tên của những người thân cận với tôi mới không nhớ được thôi. Mà quan hệ càng thân thiết thì lỗ hổng ký ức lại càng lớn... Tên tuổi, bộ dạng, theo thứ tự đó chầm chậm quên đi.

Đáng sợ là ngay cả anh chị em có tồn tại hay không cũng mơ hồ chẳng rõ.

Ngược lại, đa phần thần thánh và nghệ sĩ thì đều nhẹ nhõm nhớ tới. 

Còn về chuyện của mấy chú chó ấy, tôi chỉ quên mất tên của con chó mà chính mình nuôi dưỡng. Tên của mấy con chó hoặc những giống chó nổi danh tôi đều nhớ hết.

Hình như trong nhà cũng có nuôi mèo, nhưng tôi cũng quên mất tên của nó rồi. Cái hiện tượng hiếm có này là sao đây?

Mặt khác, ngoại trừ chính trị gia và nghệ sĩ, tôi cũng có thể gọi tên những vĩ nhân lịch sử một cách chính xác.

Nói được nửa đường thì tôi đổi chủ đề, không biết tại sao lại bắt đầu kể về lịch sử Tokugawa Ieyasu. Nhưng Goltarou lại không hề khiếu nại, một mực nghe tôi kể về lịch sử hình thành Mạc Phủ. Cậu ấy thật tốt bụng quá.

Nói tới... Cậu ấy có vẻ chăm chú quá mức thì phải. Thích chuyện của Ieyasu tới vậy sao? Không đúng, chờ cái nào. Mặt của cậu gần quá rồi đấy, Goltarou.

Goltarou khẽ dựa sát mặt vào tôi, chỗ gần trán trên mặt cậu ấy có một hoa văn bí ẩn.

Không lớn lắm, cũng không hề phức tạp. Là một hoa văn tương tự như một hình tam giác ngược, thoạt nhìn rất giống chữ cái.

Tôi không nhớ lúc tạo tố thể có khắc thứ hoa văn kỳ dị này lên.

Cho nên tôi nghĩ có phải là thứ xuất hiện kèm theo khi khởi động không? 

"Ơ này, Goltarou. Cậu, đang làm gì thế?"

Tôi thử lấy ngón tay chạm vào hoa văn trên trán cậu ấy.

Bị tôi chạm vào, Goltarou nhẹ uốn éo thân hình.

Hơ hơ, bộ dạng cậu ấy hệt như một con chó bị xoa mặt.

Vì vậy, để xác minh thân phận của đồng bọn (thành viên) đầu tiên trong đàn (người nhà) tôi chỉ có thể xia trán cậu ấy một cách thô bạo.

Chờ đã, không nên hiểu lầm. Đây không phải trò đùa giỡn mà tôi tạo ra cho con golem dễ thương này. Đây là nghi thức tất yếu quyết định ai là người lãnh đạo tộc đàn.

"...Ah, cậu không thích chỗ này bị sờ sao? Không sao, tới đây nào!"

Tôi không ngừng vuốt ve trán của Goltarou, mỗi khi chạm vào, cậu ấy đều khẽ run lên nhè nhẹ.

Aa. Phản ứng thế này dễ thương quá đi mất, hoàn toàn không ăn nhập gì với cái thân thể to lớn đó cả.

Đương nhiên, nếu Goltarou cảm thấy ghét bỏ thì có thể đẩy ra hoặc tránh sang một bên, nhưng cậu ấy không có làm vậy. Có cảm giác tư thế nhìn lên của cậu ấy tỏa ra vẻ kháng nghị, nhưng tôi vẫn tiếp tục chơi với cậu ấy.

Phản ứng kiểu này đúng là kiểu của mấy con chó nhỏ mà.

Tôi xác định. Việc dùng chó để ví von golem là hoàn toàn chính xác.

Tôi đột nhiên phát hiện, bị sờ trán một cách điên cuồng, Goltarou bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi.

"Ái chà! Thật xin lỗi, chơi hơi quá, chơi hơi quá!"

Tôi vừa xin lỗi vừa dịu dàng sờ đầu Goltarou, giờ đã là chó cưng của mình.

"Ha ha ha. Đầu của cậu gồ ghề hơn tôi tưởng."

Lỗi do khả năng năng tạo hình của tôi.

Không thể làm láng mượt hơn, xin lỗi nhiều nha.

Goltarou một mực nhìn lấy gương mặt tươi cười của tôi.

Có cảm giác thân thể đang chuyển biến tốt hơn. Sự mệt mỏi trên người dường như cũng đã giảm bớt. Tuy vậy, vẫn chưa thể xuống giường đi lại.

Quả nhiên là có đối tượng để nói chuyện thì tốt hơn nhiều mà.