Không ngờ lại có ngày này.
Mahiro ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Ưm~ Khụ khụ khụ! Khụ, khụ khụ! Vincent van Gogh!”
Trước mặt cậu, Nyarlathotep đang nằm trên giường ho sù sụ.
Đây là không gian gián đoạn được gọi là “Meta Domain”, một căn phòng do Nyarlathotep tự tay bài trí trong nhà Yasaka. Tuy lối ra vào là nhà kho, nhưng bên trong lại rộng rãi như một căn hộ một phòng khách, bất thường đến mức khó tin đối với một phòng đơn.
Tất cả thành viên trong nhà Yasaka đều tập trung tại đây, nhìn chằm chằm vào giường của Nyarlathotep.
“Bị cảm rồi.”
Mẹ nhẹ nhàng đưa ra kết luận chắc nịch.
Bữa sáng đã được dọn ra, nhưng Nyarlathotep mãi không xuống phòng khách. Thấy có điều không ổn, mọi người đến kiểm tra và chứng kiến cảnh tượng này.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ! Judekka Gottsuo!”
“Cô ho kiểu gì thế?”
Đáng lẽ cứ ho bình thường là được rồi, chẳng hiểu sao cô ta cứ phải nâng độ khó của âm thanh lên làm gì.
Tiếng hiệu ứng điện tử chói tai “bíp bíp bíp” vang khắp phòng. Nghe thấy vậy, mẹ Mahiro liền vén chăn của Nyarlathotep lên. Cúc áo ngủ trên ngực Nyarlathotep bị bung, để lộ làn da ẩn hiện. Nhưng trông có vẻ không phải cố ý, nên Mahiro cố gắng giữ vẻ bình thường để tránh nghĩ linh tinh.
Mẹ rút nhiệt kế dưới nách Nyarlathotep ra xem.
“Ôi chao, ghê thật, chín mươi độ lận.”
“Ơ, thế máu không sôi lên à?”
Nếu là Cthugha, kẻ vốn là một thể tập hợp nhiệt lượng, thì còn nói được. Nhưng theo cảm giác từ những lần chạm vào trước đây, nhiệt độ cơ thể của Nyarlathotep lẽ ra phải giống với người Trái Đất. Chẳng lẽ cô ta dù thế nào cũng vẫn mang thể chất Tà Thần ư?
“Ưu ư… Đây là thất bại lớn nhất đời Nyaruko này…”
Nyarlathotep yếu ớt thì thầm, giọng mũi nghẹt, thở hổn hển, má nóng bừng, đôi mắt có vẻ không còn nhìn thẳng. Cô ta không còn vẻ hung hăng thường ngày, cảm giác ngoan ngoãn này thật mới lạ.
“Sao lại cảm… Chẳng lẽ là vì hôm qua đi bơi à?”
“Có lẽ vậy… Hắt, hắt, hắt xì Tà Thần vĩ đại!”
“Không được hắt xì kỳ quặc như thế.”
Nhắc đến nguyên nhân gây cảm, Mahiro chỉ nghĩ đến chuyện ngày hôm qua. Cứ nghĩ kỹ mà xem, chắc là do Nyarlathotep cứ để người ướt sũng, không lau khô mà cứ thế chơi đùa lâu như vậy.
“Mà Kuko không bị cảm à?”
“…Tôi có thể điều hòa thân nhiệt để đẩy virus đi.”
“Bổ sung, đồ ngốc không bị cảm.”
“…Thiếu niên, thực ra cậu ghét tôi à?”
Cthugha cau mày, lộ vẻ mặt buồn bã nhìn chằm chằm Mahiro.
Cô ta rõ ràng là chỉ chung tình với Nyarlathotep, nhưng hứng lên lại cứ thích vươn xúc tu về phía Mahiro. Mahiro chỉ mong cô ta đừng làm thế, vì đàn ông, cái sinh vật này, chỉ vì vài chuyện nhỏ mà dễ hiểu lầm lắm.
“Làm sao bây giờ? Thuốc Trái Đất có tác dụng với Nyaruko và họ không?”
“Tôi nghĩ Trái Đất chắc không có thuốc hạ sốt cho sốt chín mươi độ đâu. Hastur, nhớ là cậu có nhiều thuốc lắm phải không? Có thuốc nào hiệu nghiệm với Nyaruko không?”
Trong túi Hastur lúc nào cũng có thuốc đau dạ dày kỳ lạ, cùng với thuốc say xe mà Mahiro không muốn uống, vậy thì chắc cũng phải có thuốc cảm chứ.
Người ngoài hành tinh thì nên dùng thuốc của vũ trụ mới đúng.
“Để tôi xem… ‘Sức mạnh Dagon’ là để uống trước khi nhậu… ‘Cổ Thần’ là chữa tim đập nhanh và khó thở… ‘Shoggoth BB’ là vitamin…”
Dù đã biết từ lâu, nhưng danh mục thuốc này đúng là kỳ dị.
Mà nói mới nhớ, áo hoodie của Hastur, hay quần áo của Nyarlathotep, hoặc váy của Cthugha, kỹ thuật cất giữ đồ của mấy người này đúng là siêu đẳng.
“Nyaruko, thuốc dự phòng của cô đâu? Cái loại mà lần trước tôi bị cảm cô định dùng ấy, cái loại thuốc gia truyền của hành tinh Nyarlathotep.”
“Ôi chao, Mahiro-kun, cậu từng bị cảm sao?”
“Ừ, lúc mẹ không có nhà thì bị cảm.”
“Cái đó… ứ hự ứ hự, FF fourteen! Xin lỗi… loại thuốc đó vì sửa đổi luật pháp nên bây giờ không thể uống được nữa, nên tôi vứt rồi.”
“Cô định dùng loại thuốc nguy hiểm như vậy cho tôi ư!”
Mahiro từ tận đáy lòng thấy may mắn vì mình đã không uống loại thuốc đó.
“…Cách hạ sốt tốt nhất là đổ mồ hôi. Nyaruko, cậu cứ đổ mồ hôi thật nhiều đi… Tôi sẽ… ngủ cùng cậu… Nào mình cùng “guchu guchu” nhé… Từ phía sau hay phía trước đều được… Tôi sẽ hấp thụ virus cảm của Nyaruko, nên Nyaruko cứ dùng nguyên liệu của bé con… đổi với tôi đi… Ưm!”
“Dừng lại đi, đồ ngốc này.”
Cthugha cọ xát vào mặt trong đùi mình, định chui vào chăn của Nyarlathotep. Mahiro liền giáng một cú chém tay vào gáy cô ta. Nyarlathotep dù sao cũng là bệnh nhân, nếu Cthugha làm bậy khiến bệnh cô ta nặng thêm thì sẽ càng phiền phức hơn.
“Chẳng lẽ chỉ có thể chờ Nyaruko tự hết sốt thôi sao?”
“Có vẻ là vậy… Ưu ưu, thật mất mặt quá…”
“Nếu hôm qua cô cứ bơi bình thường thì chẳng phải đã không sao rồi sao? Ai bảo lúc nào cũng phải làm mấy chuyện kỳ quặc.”
“Nếu trước mặt có một đường sắp thất bại trong chiến lược, thì thông thường ai cũng muốn tự tay vãn hồi lại chứ?”
“Cô cũng nên biết điểm dừng đi, đừng có dùng chỉ số để đo đếm các mối quan hệ nữa.”
Khó mà đánh giá được sinh vật này có đang ở trạng thái yếu ớt hay không.
“Mười hai túi chườm lạnh chưa đầy ba phút đã hết sạch…”
Dưới chân mẹ Mahiro rải rác những túi nước. Đó là tàn tích của những túi chườm lạnh, ban đầu tỏa ra hơi lạnh nhưng đã bị nhiệt độ cao trên trán Nyarlathotep làm tan chảy. Đúng là thân nhiệt chín mươi độ có khác. Tuy nhiên, đây không phải lúc để nói những lời đó, kiểu này Nyarlathotep không thể hạ nhiệt được rồi.
“…Dùng Y’golonac của tôi.”
Cthugha khẽ nói, lòng bàn tay ngửa lên, và ngay lập tức một quả cầu phát ra ánh sáng trắng xanh xuất hiện trong lòng bàn tay cô ta. Khác với màu sắc của khẩu pháo cơ động thường dùng, thứ này là Y’golonac, một người hầu thuộc cùng chủng tộc với Cthugha, sở hữu hơi lạnh cực bắc, không giống một tùy tùng của một Tà Thần lửa.
Cthugha bỏ quả cầu này vào túi, rồi đặt lên trán Nyarlathotep.
“Phù… Thoải mái hơn một chút.”
“…Tốt quá rồi.”
“Cô thật tiện lợi.”
Làm nóng hay làm lạnh đều dễ như trở bàn tay. Nếu mỗi gia đình đều có một Cthugha, chắc chắn sẽ đóng góp rất nhiều cho kinh tế gia đình.
Điều đáng tiếc duy nhất là chi phí ăn uống sẽ tăng vọt.
“Tuy từ tận đáy lòng chống cự, nhưng dù sao tôi cũng cảm ơn. Kuko, tôi sẽ giết cô.”
“Lời cảm ơn của hành tinh cô, là lời đe dọa giết người ở Trái Đất à?”
Thoáng chốc Mahiro còn tưởng cô ta nói lời ác ý để che giấu sự ngượng ngùng, nhưng đây chắc chắn là lời thật lòng. Nyarlathotep như thường lệ, không hề nương tay với Cthugha. Cthugha hiếm hoi làm việc tốt vì Nyarlathotep như vậy, Mahiro không khỏi cảm thấy vô cùng đồng cảm, và quay đầu nhìn Cthugha.
Phụt!
Máu mũi phun ra như dạng xịt.
Tấm chăn trắng muốt đến tận giây phút trước, giờ đã biến thành cảnh tượng địa ngục kinh hoàng.
“…Nyaruko… cảm ơn tôi… Há há há… May mà đã ghi âm lại… Không chậm trễ, tối nay sẽ dùng ngay… Ưm hừm…”
Ra vậy, làm như thế quả nhiên có thể khiến cô ta chảy máu quá nhiều mà chết. Nếu tất cả đều nằm trong tính toán, Nyarlathotep đúng là một kẻ cực kỳ đáng sợ. Ngoài ra, suýt nữa thì quên mất, hóa ra Cthugha lúc nào cũng mang theo máy ghi âm sao? Xem ra từ giờ không thể nói lung tung được nữa.
“Xem ra không thể đi học được rồi. Nyaruko hôm nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi sẽ giúp gọi điện xin nghỉ học cho cô.”
“Cái gì! Nhưng hiếm lắm mới có cơ hội cùng Mahiro trải qua những sự kiện học đường quý giá…”
“Không được, nếu cố quá, cơ thể đáng lẽ sẽ hồi phục cũng sẽ không hồi phục được.”
“Phải đó, Nyaruko, phải mau khỏe lại nhé!”
Hastur dường như thật lòng quan tâm Nyarlathotep, khác hẳn với Cthugha, kẻ đang muốn nhân lúc cô ta bệnh yếu mà ra tay.
Nyarlathotep nhìn Mahiro. Dù là ánh mắt cầu xin, nhưng dù sao cũng không thể để bệnh nhân đi học được.
“Cô cứ chịu khó mà ngủ đi.”
“Ngay, ngay cả Mahiro cũng nói thế…”
“Nếu bệnh tình nặng thêm thì sao? Đừng có làm tôi lo lắng.”
“Mahiro đang lo lắng cho tôi ư?”
“Ưm… Ờ, đại loại thế.”
Mặc dù Mahiro chỉ khẽ bổ sung một câu, nhưng Nyarlathotep vẫn tinh nhạy nghe thấy, đôi mắt sáng lấp lánh. Mahiro nói xong mới cảm thấy vô cùng xấu hổ, nên đã đáp lại bằng giọng thờ ơ.
“Vậy à… Hê hê…”
Nyarlathotep vui vẻ nở nụ cười ngượng nghịu, đôi mắt long lanh và má hồng ửng khiến Mahiro không khỏi tim đập chân run.
Nếu nhìn thẳng vào cô ta, tâm trạng dường như sẽ có những thay đổi kỳ lạ, nên Mahiro quay đầu tránh ánh mắt của Nyarlathotep.
“…Thiếu niên, không được bỏ mặc tôi mà tự ý tăng hảo cảm của Nyaruko.”
“Cô là GM của trò chơi nào vậy?”
“…Đổi lại, thiếu niên có thể ‘công lược’ tôi.”
“Cô đang nói cái gì vậy…”
Cthugha không biết là nói đùa hay thật lòng, mà ngước mắt nhìn Mahiro. Thấy rõ ràng ánh mắt cô ta thể hiện hảo cảm, trái tim Mahiro lại loạn nhịp. Bây giờ Kurene đã về rồi, rõ ràng không cần phải giả vờ đính hôn nữa, Mahiro chẳng hiểu cô ta làm vậy là có ý gì.
“Cái con Kuko đáng ghét… Tôi vẫn phải đi học… F… F… fiction!”
Tiếng hắt xì này nghe như một cái hắt xì hư cấu.
“Cứ ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, bọn tôi sẽ về nhanh thôi. Rảnh thì gọi điện… à, ở trường không được gọi điện, nhưng cô có thể nhắn tin cho tôi.”
“Ưm ưm… Không còn cách nào khác.”
Nyarlathotep không cam lòng gật đầu rồi nhắm mắt lại, kéo chăn che phần mũi trở xuống. Xem ra cô ta cuối cùng cũng chịu thua rồi, đúng là một bệnh nhân phiền phức.
“…Vậy tôi cũng xin nghỉ phép, tôi sẽ chăm sóc Nyaruko.”
“Không được đâu Kuko, bổn phận của học sinh là học hành.”
“…Mẹ của thiếu niên, nhưng mà…”
「Cậu ở đây chỉ làm tớ sốt nặng hơn thôi. Giờ tớ thấy ngột ngạt quá, biến đi cho khuất mắt!"
"…Nyaruko… cậu không muốn lây cảm cho tớ hả?"
"Đồ chuyên gây hỏa hoạn kia, mau chết quách đi có được không?"
Có lẽ Nyarlathotep thật sự ghét bỏ Kuko, nhưng Cthugha lại xem hành động ấy là quan tâm, thế nên cứ tủm tỉm đỏ mặt, hoặc phải nói là đang "phát tình" thì đúng hơn.
"Mahiro, các con mau đi ăn sáng rồi chuẩn bị đến trường đi, sắp trễ rồi đấy. Nyaruko, con muốn ăn mì Udon hay cháo?"
"Ưm… vậy thì cháo ạ."
"Được thôi, đợi mẹ chút nhé."
Mẹ tôi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
"Bọn con đi đây, Nyaruko ở nhà nghỉ ngơi nhé."
"Nyaruko, nhớ giữ gìn sức khỏe nha!"
"…Dù tớ không ở đây, cậu cũng đừng làm một mình. Nếu nhất định muốn, hãy gọi điện cho tớ."
"Huhu… cảm cúm là một cuộc chiến cô độc mà… Có khi nào tớ sẽ thiêu rụi cả thế giới này không…"
Mọi người lần lượt hỏi han Nyarlathotep rồi rời khỏi phòng.
Về đến phòng khách, Mahiro nói với mẹ đang đứng trong bếp:
"Mẹ ơi, Nyaruko nhờ mẹ cả đấy."
"Hì hì."
"Gì, gì vậy ạ?"
"Hửm? Mẹ thấy Mahiro lo cho Nyaruko quá mà."
"Đâ, đây là hiểu lầm! Nếu cô ta lây cảm cho con thì phiền phức lắm, mà nếu Trái Đất lại xảy ra chuyện gì, thì thiếu hụt chiến lực cũng không được…"
"Được rồi, được rồi."
Thấy nụ cười hiền hậu của mẹ, Mahiro đành nuốt ngược những lời muốn nói, đành bất đắc dĩ đổi chủ đề.
"Khoan, khoan đã, mẹ đang tìm gì vậy ạ?"
Mahiro chợt nhớ ra, trước khi cậu bắt chuyện, mẹ đang lục lọi đồ trong tủ lạnh, và vẻ mặt bà lúc ấy có vẻ đang lo lắng điều gì.
"À, đúng rồi, mẹ định làm cháo trứng để bồi bổ cho Nyaruko, nhưng hôm qua lại quên mua trứng."
Mua nào là cuốc chim, nào là vợt bắt côn trùng cả đống đồ, mà lại quên mất nguyên liệu quan trọng này.
Đúng lúc này…
"Mí~"
Một bóng xám lao vút vào bếp.
Đó là Shantak-kun.
"Sao thế, Shantak-kun? Muốn ăn cơm hả?"
Mahiro hỏi, nhưng Shantak-kun lắc đầu ngựa để phủ nhận, sau đó với vẻ mặt kỳ lạ đầy uy nghi, tự tin "Mí~" một tiếng.
Tiếp đó, Shantak-kun quay phải ra sau, vểnh cái mông nhọn đáng yêu lên, đầu ngựa nhịp nhàng lên xuống.
"Mí… mí…"
Tiếng kêu như bị ép ra từ cổ họng, toàn thân khẽ run rẩy.
Cảnh tượng này khiến Mahiro có cảm giác quen thuộc đến lạ lùng. Cậu từng thấy hành động này rồi, nhớ không lầm thì hồi đó Shantak-kun từng cố gắng đẻ trứng để giúp đỡ…
Trứng — thứ nguyên liệu đang thiếu để làm cháo ngay lúc này.
"Khoan đã! Shantak-kun! Dừng lại, dừng…"
Mahiro muốn ngăn cản, nhưng đã quá muộn.
Bộp bốp bốp!
Đi kèm với tiếng động như mở chai champagne, trứng từ mông của Shantak-kun…
"…Tớ không thấy gì hết không thấy gì hết không thấy gì hết không thấy gì hết không thấy gì hết không thấy gì hết không thấy gì hết không thấy gì hết không thấy gì hết không thấy gì hết không thấy gì hết không thấy gì hết không thấy gì hết không thấy gì hết không thấy gì hết không thấy gì hết không thấy gì hết không thấy gì hết không thấy gì hết như vậy là đủ rồi!"
Mahiro xóa quá trình đẻ trứng hiếm hoi của Shantak-kun khỏi thư mục "anime" trong não.
"Shantak-kun giỏi quá, như vậy là có thể làm được món cháo ngon lành rồi. Mà này, đã có ba quả trứng rồi, hay là làm thêm hai quả trứng ốp la cho bữa sáng luôn nhé?"
"Chuyện này thì tuyệt đối không được, cầu xin đấy!"
Mahiro dứt khoát từ chối.
Cứ thấy có gì đó không ổn, không hiểu sao lòng cứ bứt rứt không yên – Mahiro nghĩ như vậy trước giờ học tiết chủ nhiệm buổi sáng. Từ lúc rời nhà đến trường cho đến tận bây giờ, cậu vẫn luôn cảm thấy thế.
Mahiro biết nguyên nhân. Đó là vì cái tên đáng lẽ phải ngồi cạnh cậu hôm nay lại vắng mặt.
Thường ngày thì thấy phiền phức lắm, nhưng một khi không thấy mặt tên đó, ngược lại vì quá yên tĩnh mà lại thấy bồn chồn. Hóa ra tầm nhìn trong lớp lại thoáng đãng đến vậy sao?
"Chào buổi sáng, Yasaka-kun. Ủa! Nyaruko đâu rồi?"
Tiếng chào hỏi vang lên từ phía sau, Mahiro không cần quay đầu cũng biết đó là cô nàng "loa phường" đáng tự hào của lớp – Kurei Tamao.
"Cô ta bị cảm nên nghỉ học rồi."
"Ơ, vậy hả? Thế sao Yasaka-kun lại đi học?"
"Hả?"
"Bạn gái bị ốm thì phải ở bên cạnh chăm sóc tận tình chứ, đó mới là bình thường mà?"
"Đồ ngốc! Ai là bạn gái của tôi! Chuyện đó thì bình thường chỗ nào chứ!"
Vì Tamao đưa ra ý kiến kỳ quặc, Mahiro không kìm được mà nhe răng đe dọa cô.
"Bởi vì… Kuko, cậu nói đúng không?"
"…Tamao nói đúng, tớ vẫn nên về sớm thì hơn."
"Không được, mẹ sẽ giận đấy."
"…Ư."
"Không sao đâu, vì không chỉ có mẹ của Mahiro mà Shantak-kun cũng đang ở nhà mà!"
Hastur vỗ vai Kuko an ủi cô bé. Cảm giác như khả năng điều phối mối quan hệ của cậu nhóc này ngày càng tốt hơn.
"Tôi không có ý đó."
"Hả?"
"Thật là, Yasaka-kun, tôi nhờ cậu đó, cậu phải ở bên cạnh Nyaruko mà trân trọng cô ấy chứ, nếu không thì tôi làm gì còn địa vị nữa."
"Hả? Chuyện này liên quan gì đến Kurei?"
Mahiro không hiểu tại sao lại liên quan đến Tamao nên hỏi ngược lại, ngay lập tức Tamao nheo mắt nhìn Mahiro, giữ nguyên vài giây rồi thở dài nhún vai.
"…Cứ coi như tôi chưa nói gì đi, vậy nhé."
Tamao nói ra câu nói khó hiểu đó rồi quay về chỗ ngồi của mình. Cô nàng này vẫn vậy, chỉ nói những gì mình muốn nói, chẳng thèm để ý người khác có muốn nghe hay không.
Chuông reo ngay sau khi cuộc đối thoại kết thúc, và giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp.
Vì Nyarlathotep không có mặt, chắc chắn tiết học hôm nay sẽ diễn ra suôn sẻ.
Cứ thế bình yên vô sự cho đến khi tan học, Mahiro theo đúng lời hẹn trở về nhà ngay.
"Mahiro, con về rồi."
"Con về rồi ạ. Nyaruko thế nào rồi?"
"Không tốt lắm. Tuy có ăn uống được, nhưng sốt vẫn chưa hạ."
Xem ra sẽ là một cuộc chiến dài hơi đây.
"…Con lên phòng Nyaruko xem sao."
"Em cũng muốn đi!"
"Hôm nay Nyaruko chắc hẳn rất cô đơn, cứ cố gắng ở bên cô ấy nhiều nhất có thể mà không bị lây bệnh nhé, Mahiro cũng vậy."
"Ưm… con sẽ làm thế."
Đó là hai chuyện khác nhau. Lo lắng cho người bệnh là chuyện đương nhiên, không phải vì đối phương là Nyarlathotep. Ví dụ như, ngay cả Kthugha hay Hastur nằm liệt giường, Mahiro cũng sẽ lo lắng như vậy. Huống chi Nyarlathotep từng giúp đỡ chăm sóc Mahiro khi cậu bị cảm, cậu vẫn còn món nợ ân tình này phải trả, nên quan tâm đến tình trạng của Nyarlathotep không có gì là lạ cả.
Tuy Mahiro cũng chẳng biết mình đang giải thích với ai, dù sao cậu vẫn dẫn theo Kthugha và Hastur lên lầu hai.
Cậu xoay mặt số trên cánh cửa kho về phía biểu tượng của Nyarlathotep, sau đó vặn nắm cửa.
"Khỏe không? Nya…"
"Đẹp quá! Hạ gục được Byakhee loài hiếm ra Hoàng Châu rồi á á á!"
Nyarlathotep đứng trên giường, nắm đấm giơ cao trong tư thế chiến thắng.
Trên tay cô cầm một chiếc máy chơi game cầm tay.
"Cô… đang làm gì vậy?"
"Ơ…"
Sau khi Mahiro hỏi, Nyarlathotep quay đầu nhìn Mahiro và những người khác, như thể vừa mới phát hiện ra họ.
Vài giây tiếp theo, căn phòng chìm trong im lặng.
Cuối cùng, Nyarlathotep lặng lẽ ngồi xuống giường, rồi chui tọt vào trong chăn.
"Khụ khụ khụ, á~ khó chịu quá, không thể dậy nổi."
"Cô không phải đang giả vờ ốm đấy chứ?"
"Vô lễ! Ta là Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn đứng đầu về khoản ốm yếu đấy nhé!"
Cái này không phải đứng đầu, mà là đứng bét thì đúng hơn chứ?
"Nằm yên đó đi, cô không phải vẫn chưa hạ sốt sao?"
"Ưm ưm… lỡ đánh một trận rồi."
"…Thiếu niên, Hoàng Châu của Byakhee loài hiếm chỉ có 1% cơ hội rơi ra từ đuôi bị cắt, Nyaruko phấn khích vì thế cũng là điều khó tránh khỏi. Tuy nhiên, tớ đã có hai mươi viên rồi."
"Cậu chơi mấy trăm tiếng rồi vậy?"
Hễ là game, Tà Thần Lửa này lại phát huy sức mạnh siêu phàm vượt xa trí tuệ loài người.
"Nyaruko, tớ mua chuối nè, có muốn ăn không?"
"Ăn! Ăn! Ăn!"
"Mí~ Mí~"
"À ha, Shantak-kun cũng ăn một quả đi!"
Chủ tớ cùng nhau thưởng thức những quả chuối chín mọng. Đúng như lời mẹ nói, ăn uống được là tốt nhất.
"Nhân tiện… những đêm cảm cúm lại nhớ về Kuko bị mình bắt nạt ngày xưa… không biết bây giờ con bé thế nào rồi."
"…Tớ ở đây nè."
"Vả lại bây giờ mới bốn giờ chiều."
Cô ta cuối cùng đã bắt đầu trốn tránh thực tại, quả nhiên vẫn đang trong trạng thái sốt cao mê sảng.
"…Nyaruko, tuy không có thuốc cảm, nhưng tớ đã pha chế thuốc bổ Great Old One. Hơn nữa tớ còn làm thành kẹo dẻo để dễ uống, cậu cầm lấy mà ăn đi."
"Cậu làm ra thứ này từ bao giờ vậy?"
"…Giờ nghỉ trưa tớ mượn phòng học nữ công gia chánh để làm."
Bảo sao giờ ăn trưa không thấy bóng dáng đâu, hóa ra Cthugha chạy ra phòng nữ công gia chánh làm kẹo dẻo. Vì Nyarlathotep thân yêu mà không quản ngại khó khăn như vậy, thái độ này đáng khen ngợi.
Trong lòng bàn tay của Cthugha là viên thuốc bổ cô vừa nhắc đến.
Trên bề mặt viên kẹo có khắc một kiểu hoa văn nào đó. Nhìn kỹ thì, đó không phải là hoa văn mà giống một hình vẽ hơn. Mahiro cầm một viên kẹo từ tay Cthugha lên để xác nhận hình vẽ.
"Tôi nói Kuko… đây là hình gì vậy?"
"…Đó là Nyaruko."
"Ơ? Thì ra đây là mặt người hả? Tôi cứ tưởng là Guernica hay gì đó chứ." (Chú thích 9)
Nếu nhìn kỹ, quả thực có thể diễn giải là đường nét khuôn mặt người, nhưng ngũ quan lại méo mó vừa đủ, tạo cảm giác rùng rợn.
Thế nên, cái đường cong nhô ra ở chỗ đỉnh đầu kia, chắc hẳn là sợi tóc ăng-ten của Nyarlathotep rồi.
"…Nhân tiện, tạo hình sản phẩm dựa trên hình này."
Cthugha đưa ra một tờ giấy, trên đó vẽ khuôn mặt chibi đáng yêu của Nyarlathotep, giống hệt biểu tượng căn phòng trên mặt số cánh cửa kho.
Sau khi Cthugha làm xong, món kẹo Tà Thần này trông thế này đây.
“Thế này chẳng khác nào ‘Vua cải tạo nhan sắc toàn năng’ nhưng từ đẹp thành xấu tệ!”
“……Thực tế vẫn chưa được như ý, nhưng dù sao đi nữa, ta vẫn phải tiếp tục tiến lên. Này, Nyarlathotep, ăn cái này cho lại sức đi! Vị dâu đấy, ngon lắm nha.”
“Ai thèm ăn cái thứ này chứ! Ngươi tự đi mà giải quyết!”
Chắc chắn ai cũng có chung suy nghĩ ấy. Dù hơi ái ngại cho Cthugha đã bỏ công làm kẹo, nhưng món ăn thì vẫn phải chú trọng vẻ ngoài, nếu không thì dù hương vị hay giá trị dinh dưỡng có tốt đến mấy cũng chẳng ai muốn đụng vào.
“……À……ừm……Liếm liếm……Nyarlathotep……ừm……Mùi của Nyarlathotep……liếm liếm……chùn chụt……ực ực……Chỗ này của Nyarlathotep……ngọt quá, ngon quá……ừm ừm……”
Đúng như dự đoán, Cthugha lại “lên cơn”. Cô nàng vừa mấp máy môi, vừa ôm chặt lấy cơ thể mình, gương mặt lộ rõ vẻ ngây ngất. Xem ra dù có tống cổ cô nàng về Cơ quan Bảo vệ Hành tinh cũng chẳng ai phàn nàn, chi bằng cứ để cô ta cùng Kurene chịu sự giám sát của Tổng bộ thì hơn nhỉ?
(Chú thích 9: “Guernica” là bức tranh chiến tranh nổi tiếng của Picasso.)
Ngay lúc đó…
SHALALA~LA.
SHALALALA~LA.
SHALALA~LA.
SHALALALA~LA.
Trong phòng vang lên một giọng hát bí ẩn.
“Gì, gì vậy?”
“À, xin lỗi, điện thoại của tôi đổ chuông ấy mà.”
“Sao lần này lại là bài hát có lời?”
“Là một bài hay mà, tên bài hát là ‘Sứ giả đến từ Yuggoth’, một bài hát cũ rồi.”
“Đủ rồi, tôi không hỏi nhiều thế.”
Nếu cô ta cứ tự tiện giải thích, có vẻ sẽ lại thành điềm báo gì đó, hơi đáng sợ.
Ừm ồ ồ~ồ ồ~
Ừm ồ ồ~ồ ồ~
Đá, đà la la la, đá~
“Lần này lại là gì nữa?”
“…Điện thoại của tôi. Tiện thể, bài này tên là ‘Lời thề của Dagon’ đấy.”
“Ngươi cũng không được gieo điềm báo lung tung.”
Hơn nữa, đây là bài hát Mahiro đã từng nghe qua, càng khiến cậu khó chịu. Nhớ không nhầm thì đó là nhạc chiến đấu khi mẹ cậu bị Lucy bắt đi, mọi người phải đến R’lyeh giải cứu, và trên đường đi đã gặp Dagon.
Tuy nhiên, vì cả hai gần như cùng lúc nhận được điện thoại, Mahiro chỉ có thể nghĩ đến một khả năng.
“Ừm, Trưởng phòng gọi đến.”
“…Tôi cũng thế.”
“Quả nhiên là vậy…”
Mỗi lần Cơ quan Bảo vệ Hành tinh gọi điện cho họ, chưa bao giờ là một tình huống êm đẹp. Linh cảm về một sự cố mới sắp xảy ra khiến Mahiro khẽ rùng mình.
“Trưởng phòng à, có chuyện gì không?”
“…Lại có sinh vật lạ xâm nhập Trái Đất nữa sao?”
Lần nào cũng theo mô típ này, Cơ quan Bảo vệ Hành tinh cũng nên nghiêm túc xem xét lại hệ thống phòng thủ của Trái Đất đi chứ, tại sao cứ để kẻ địch liên tục thừa cơ xâm nhập thế này?
“Địa điểm là Bắc Cực à, nơi hạ cánh lạ thật đấy.”
“…Đã rõ, lập tức đến xử lý.”
Cả hai cùng lúc kết thúc cuộc gọi.
“Tổ chức của hai người có làm việc không đấy?”
“Vô lễ! Nhìn những gì chúng tôi đang cống hiến ở Trái Đất chẳng phải đã rõ điều đó rồi sao?”
“Nói cách khác, Cơ quan Bảo vệ Hành tinh tùy tiện đến mức phải để hai người ‘cống hiến’ ở Trái Đất mới giải quyết được vấn đề ấy hả.”