Haiyore! Nyaruko-san

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Kubou Tadashi

Vì là một Thủy Ma Đạo Sĩ, nên câu chuyện sẽ bắt đầu với "Liên kết hydro"!

153 1326

Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

(Hoàn thành)

Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

Tokuyama Ginjiro

""Nếu cậu tỏ tình trước thì tớ cũng không phải là không thể hẹn hò thật với cậu đâu!""

21 25

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

197 1018

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

319 860

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

398 6314

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

33 271

Quyển 4 - Chương 13: 4. Chiến tranh trong chợ (1)

Lại nữa rồi, cái cảm giác chán chường quen thuộc này.

Cứ như bị thứ gì đó bao bọc, một cảm giác ấm áp, an tâm đến độ muốn duy trì mãi trạng thái hiện tại – Mahiro lại một lần nữa chìm đắm trong thứ cảm giác ấy.

Mahiro đã có thể nhận ra rồi, đây là một giấc mơ. Vì có thể tự ý thức được là mơ, chắc hẳn cậu chưa ngủ say lắm. Cảm giác năm giác quan vẫn đang mơ hồ hoạt động chính là bằng chứng.

Môi mình thật ấm, đó cũng là bằng chứng.

Đôi môi...

Khoảnh khắc nhận ra điều đó, ý thức của Mahiro bừng tỉnh. Dòng suy nghĩ cứ như được thêm bộ lọc nhanh chóng trở nên rõ ràng, khiến đôi mắt đang trĩu nặng dần mở ra. Mahiro dồn sức vào cơ bụng, bật dậy gọn gàng theo cách mà người bị huyết áp thấp khó lòng làm được, nhưng chỉ có nửa thân trên thôi.

Cậu dùng cái đầu đã gần như hoàn toàn minh mẫn để xác nhận tình hình.

Sau đó chuyện gì đã xảy ra nhỉ? Hình như vừa nãy cậu đang đi trên chiếc Neprenka, thực hiện chuyến phiêu lưu dưới biển sâu hướng về R'lyeh, nhưng lại bị Deep One tấn công. Cứ tưởng vừa đánh lui được chúng thì lại bị Dagon truy đuổi. Dù R'lyeh đã ở ngay trước mắt, nhưng Hydra lại chắn mất lối đi. Đúng rồi, vừa nãy cậu bị Hydra tấn công.

Mahiro không có ký ức gì tiếp theo.

Mahiro nhìn xuống nơi mình đang ngồi. Đây không phải bên trong chiếc Neprenka chật hẹp, mà là một không gian rộng lớn hơn nhiều. Hơn nữa, đây không phải trong nhà, mà là ngoài trời.

Cảnh tượng trước mắt được tạo thành từ những đường cong méo mó và những đường thẳng cực kỳ chính xác. Khắp nơi là những công trình kiến trúc khiến người ta chỉ muốn thốt lên rằng chúng tuyệt đối không tuân thủ bất kỳ quy định xây dựng nào. Những đường nét kỳ lạ cứ thế in sâu vào mắt cậu không chút thương tiếc.

Màu sắc thì vô cùng rực rỡ, lóa mắt. Nếu chỉ xem như phông nền thì không sao, nhưng nếu cứ nhìn chằm chằm vào chúng, thị lực dường như sẽ suy giảm nhanh chóng. Chỉ có mặt đất nơi Mahiro đang ngồi là một màu xanh lá cây đáng tin cậy, nhưng ngay cả như vậy, so với cảnh vật quen thuộc hàng ngày thì vẫn vô cùng bất thường.

Chỉ cần hít thở không khí nơi đây thôi cũng đủ khiến người ta rơi vào hoảng loạn.

Chắc chắn rồi, đây chính là R'lyeh!

Ngước lên nhìn, không thấy bầu trời lẽ ra phải có, mà thay vào đó là cảnh biển sâu vẫn còn tồn tại cho đến lúc nãy. Có vẻ như bên trong R'lyeh, dưới sự bảo vệ của một vật chất bán trong suốt hình vòm nào đó, môi trường vẫn được duy trì như trên cạn.

"Mahiro, cậu không sao chứ?"

Trong không gian dị thường này, một giọng nói và những lời nói quen thuộc lay động màng nhĩ Mahiro. Nhìn về phía âm thanh phát ra, Hastur đang ngồi ngay ngắn trên nền đá xanh. Tuy nhiên, không hiểu sao, từ tóc đến toàn thân cậu ta đều ướt sũng, cứ như vừa ra ngoài trời mưa mà không mang ô.

"Ừm, tôi nghĩ không sao, nhưng sao cậu lại ướt như thế... ơ, ủa!"

Lúc này, Mahiro mới phát hiện mình cũng giống Hastur. Nói cách khác, Mahiro cũng ướt sũng như một con gà trụi lông, gần như có nước nhỏ giọt từ mái tóc phía trước. Cảm giác thì chắc là quần áo lót cũng đã ướt đẫm. Dù không phải là không thể chịu đựng được, nhưng Mahiro cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Xin lỗi, vừa nãy tôi chỉ lo cứu Mahiro thôi, nên không còn sức lực gì khác, làm cậu ướt sũng, xin lỗi."

"Cứu tôi? Sau đó chuyện gì đã xảy ra?"

"Thì, thì..."

Hastur bắt đầu giải thích kèm theo cử chỉ.

Chiếc Neprenka sau khi bị Hydra tấn công đã chìm, ba người trên xe bị hất xuống biển. Hastur đã rất vất vả mới cứu được Mahiro đang bất tỉnh. Cứ thế, cả hai đã đột nhập vào R'lyeh. Đó là lý do cả hai đều ướt sũng từ đầu đến chân.

"Thì ra là vậy... Cảm ơn cậu, Hastur, cậu đã cứu mạng tôi."

Mahiro nhẹ nhàng xoa đầu ân nhân cứu mạng mình.

"Ưm, ừm..."

"Mà nói đi cũng phải nói lại, bị ném xuống biển sâu mà tôi vẫn còn sống sót..."

Vì có thể nhìn thấy R'lyeh chìm dưới đáy biển, lúc đó chắc chắn phải ở một độ sâu rất lớn. Như vậy, nếu là Hastur lừng danh "Nan Dĩ Danh Trạng Giả" thì không nói làm gì, nhưng là Mahiro, một đại diện của phàm nhân, đáng lẽ không thể chịu đựng được áp lực nước và nhiệt độ.

"Tôi nghĩ, chắc là vì có thứ đó."

Hastur chỉ vào túi áo đồng phục của Mahiro, nơi đang phát ra ánh sáng nhạt. Mahiro tự hỏi đó là gì mà đưa tay vào sờ, đầu ngón tay cảm nhận được một vật cứng.

"Kết tinh thể... là vì cái này sao?"

Lấy ra xem, đúng là viên kết tinh thể màu đen mà Nyarlathotep đã đưa cho cậu trước đó. Nói cách khác, nếu không mang theo thứ này, Mahiro bây giờ đã mất mạng. Trước đây Nyarlathotep cứ liên tục dặn dò phải mang kết tinh thể theo người không rời nửa bước, xem ra trong chuyện này vẫn nên nghe lời cô ta thì hơn.

Mà nói đi cũng phải nói lại, viên kết tinh thể đen này thật quá hữu dụng. Không chỉ có thể bổ sung năng lượng cho Shoggoth, mà còn có thể chặn được đòn tấn công bằng tia sáng của Đại Thủ Lĩnh. Nếu có một bảng thành tích "Kết tinh thể đen thời kỳ đỉnh cao", sự kiện cứu Mahiro lần này chắc cũng có thể được ghi vào.

"Nhưng mà, Mahiro vẫn uống phải một chút nước biển, khi vừa đến đây đã ngừng thở rồi."

"Gì chứ, thật sao? Hóa ra tôi vừa đi một vòng qua cửa tử sao?"

Dù là để tìm mẹ, nhưng nếu liên quan đến sống chết, Mahiro vẫn toát mồ hôi lạnh. Tuy Mahiro có thể dùng cái nĩa để dẹp yên lũ Tà thần, nhưng đối tượng chỉ giới hạn ở Nyarlathotep và Cthugha. Nếu có một kẻ ngoài hành tinh nào đó không có "ý đồ" gì với Mahiro mà dốc toàn lực tấn công, Mahiro yếu ớt chắc chắn sẽ dễ dàng vẫy tay chào tạm biệt thế giới này. Mahiro suýt chút nữa đã quên mất điều đó. Có lẽ vì sự kiện này liên quan đến mẹ, nên Mahiro mới mất bình tĩnh đến vậy.

"May mà được cứu sống."

"Mà, tôi không ngờ mình lại có thể sống lại. Đây cũng là nhờ kết tinh thể sao?"

Nếu là một món đồ hữu dụng đến thế, ít nhiều cũng nên lau chùi nó cho thật sạch sẽ.

"Không, cái đó thì không phải."

"Không phải sao?"

"Ưm, thì, cái đó..."

Hastur đột nhiên đỏ mặt quay lưng lại với Mahiro, ngón tay trên hai bàn tay đặt trên đùi đang ngồi seiza cứ động đậy không ngừng, trông có vẻ bồn chồn.

Cậu ta thỉnh thoảng liếc nhìn Mahiro, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Ánh mắt của Hastur dường như rơi vào vị trí thấp hơn mắt Mahiro một chút.

Cụ thể là đôi môi.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Mahiro. Cảm giác xúc giác khi nãy trong mơ, đôi môi ấm áp, Mahiro ngừng thở vì uống phải nước biển... Phương pháp cấp cứu phổ biến nhất khi xảy ra tai nạn dưới nước.

"Hastur, rốt cuộc cậu đã làm gì tôi?"

"Ưm... cái đó... nói ra thì dài dòng lắm..."

"Tóm gọn lại trong ba dòng!"

"Mahiro vừa nãy uống phải nước biển.

Không thở.

Tôi đã... hô... hô hấp... nhân tạo.

Đây là... lần đầu tiên của tôi."

"Tôi không hỏi dòng thứ tư!"

"A, oa, oa!"

Mahiro kích động nắm chặt tay đấm xuống nền đá xanh, Hastur liền hoảng hốt ôm đầu.

Kết quả này cũ rích đến mức khiến người ta muốn khóc. Như vậy, Mahiro đã bị hai Tà thần bất ngờ đoạt mất nụ hôn đầu, mà Tà thần lần này tuy vẻ ngoài là thiếu nữ, nhưng thực chất lại là thiếu niên.

Không, lần này không tính, không thể tính. Đây là hô hấp nhân tạo, là một hành vi y tế, Hastur không phải cũng đã thừa nhận rồi sao? Hơn nữa Mahiro còn được cứu sống nhờ đó. Vậy nên không thể bài xích, trái lại còn nên cảm ơn cậu ta từ tận đáy lòng chứ?

"...Nói cũng phải, ừm, dù sao cũng là hô hấp nhân tạo. Cảm ơn cậu, Hastur, đây là hành vi y tế."

"...Rõ ràng... không chỉ có vậy..."

"Không nói chuyện này nữa, Nyaruko đâu?"

"Tuy không biết tình hình của Nyaruko thế nào, nhưng chắc cô ấy đã ở trong R'lyeh rồi."

"Cậu biết cô ấy ở đây à?"

"Vâng, có mùi của Nyaruko."

Hastur nhẹ nhàng hít hai hơi. Mahiro vốn đã thấy cử chỉ của cậu ta rất giống chó con, hóa ra khứu giác cũng nhạy bén như chó sao? Ban đầu Mahiro nghĩ vậy, nhưng ngay lập tức lại nảy ra một phỏng đoán khác – nói cách khác, đây chính là Radar Tà thần của riêng Hastur. Nyarlathotep dùng lọn tóc đó, còn Cthugha thì theo lời cô ta nói là cặp tóc hai bên, riêng Hastur thì Radar Tà thần có chức năng ở khứu giác.

"Vậy thì, trước hết phải hội ngộ với Nyaruko đã."

Mahiro đứng dậy. Dù trong giày cũng đã thấm đầy nước, nhưng bây giờ không có thời gian để ý chuyện đó. Ngay cả khi có thể bị cảm lạnh vì vậy, cũng đành chấp nhận.

"Mahiro..."

Lúc này Hastur cũng đứng dậy, nhìn Mahiro bằng đôi mắt ướt át.

"Cậu có thích Nyaruko không?"

"Hả?"

Câu hỏi bất ngờ khiến Mahiro kinh ngạc thốt lên.

"Nyaruko nói, cô ấy và Mahiro... cái đó, đã... hôn nhau rồi."

"Cái đồ ngốc ấy!"

Rõ ràng là lịch sử đen tối. Vậy mà con bé đó lại sợ thiên hạ không loạn mà đi rêu rao khắp nơi. Kể cả vụ án Công ty Thám tử Lloigor, rõ ràng bình thường chẳng làm tròn trách nhiệm gì, nhưng đến khi làm chuyện này thì lại đặc biệt hiệu quả. Có lẽ vẫn nên giải phong ấn cây nĩa thì hơn.

"Hơn nữa, Nyaruko hình như cũng rất thích Mahiro..."

"Đừng bận tâm đến những gì con bé đó nói, lời nó nói cứ như một trò lừa đảo thực tế vậy. Đồ không thể phân biệt được nói dối là nói dối thì đừng nghe lời nó thì hơn."

"Hai người... đã hôn nhau rồi sao?"

Trong đôi mắt sâu thẳm xanh hơn cả màu trời xanh, dù tràn đầy vẻ ngoan ngoãn, nhưng không hiểu sao lại tạo ra một bầu không khí khó lòng kháng cự, khiến giọng Mahiro không tự chủ mà yếu đi.

"Nghe đây, Hastur, đó là một tai nạn, giống như việc ‘Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn’ cứ bò tới vậy."

"...Vậy là thật."

"Khoan đã, khoan đã, sao tự nhiên cậu lại chán nản thế?"

"...Bởi vì... tôi cũng... tôi cũng thích Mahiro!"

"............"

"............"

"Thật ra cậu rất bám anh trai đúng không? Vì là con một nên rất khao khát có một người anh trai sao?"

"Không phải ‘LIKE’, là ‘LOVE’!"

Dù đã cố gắng dựng lên hàng rào phòng thủ, nhưng đối phương lại khẳng định một cách dứt khoát.

"Cậu sốt à? Không sao chứ?"

Để đề phòng, Mahiro đặt tay lên trán Hastur đo nhiệt độ.

"Tôi không sốt!"

Xem ra không phải sốt, mà là đầu óóc có vấn đề.

Mahiro hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, rồi coi Hastur như một đứa em trai khó chiều, dùng ánh mắt hiền từ của một người anh che chở mà nhẹ nhàng khuyên nhủ.

「Nghe rõ đây, Hastur. Tôi là ai? Tôi là Yasaka Mahiro đấy. Dù có một vài cô gái cũng tên Mahiro, nhưng Mahiro trước mặt cậu đây là con trai. Hiểu chưa? Tôi là con trai, con trai, con trai, con trai. Hastur, cậu là ai? Cậu không phải Hastuko, mà là Hastur đúng không? Nếu ai đó tên 'một-người-nào-đó-ta' mà lại là con gái, tôi là người trong cuộc chắc sẽ đào một cái hố rồi chui vào đó mà gào thét mất. Hiểu chưa? Cậu là con trai, con trai, con trai, con trai."

Mahiro cứ liên tục lặp đi lặp lại từ "con trai" như muốn làm bộ não của đối phương sập cấu trúc đến nơi.

Tuy nhiên, Hastur khẽ lắc đầu, đôi mắt tràn đầy tự tin nhìn chằm chằm Mahiro.

"Tình yêu vốn không có quy tắc cố định! Chỉ là người tôi thích lại tình cờ là con trai thôi! Về mặt lý thuyết thì chẳng có gì gọi là 'hỏng hóc' cả!"

Chờ đã, cái lý thuyết này nghe lạ quá. Hơn nữa, phải là "sơ hở" chứ không phải "hỏng hóc". Hastur thực sự là người trưởng thành sao?

Dù Mahiro nghĩ vậy, nhưng lần này Hastur lại bày tỏ tâm ý của mình rõ ràng hơn bao giờ hết, không giống như sẽ nghe lời cậu. Nhìn thấy thiếu niên một lòng một dạ kiên trì như vậy, Mahiro cảm thấy những lời phản bác thông thường chắc chắn không thể phá vỡ tình thế bế tắc này.

"...Tôi hiểu rồi, tạm thời không nói đến chuyện đồng tính. Nhưng, tại sao lại là tôi?"

"Hả?"

"Hôm nay tôi mới gặp cậu lần đầu phải không? Hơn nữa, đến tận bây giờ mới giới thiệu bản thân. Tính ra mới có nửa ngày thôi, nhưng sao cậu lại... thích tôi đến vậy?"

"Lúc đầu va phải Mahiro, Mahiro đỡ tôi dậy, khi ấy tôi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của cậu, thế là tự nhiên có cảm giác 'đinggg~'!"

"Cảm giác quái gì vậy?"

"Tình yêu sét đánh."

"Gạo Miyagi hả?"

"Không phải mà!"

Hastur đỏ bừng mặt phản đối, nhưng Mahiro thật sự không nhịn được muốn than thở. Tình yêu sét đánh? Hình như Nyarlathotep cũng từng nói những lời tương tự, kiểu như vừa nhìn thấy tài liệu về đối tượng bảo vệ là Mahiro một cái là đã trúng tiếng sét ái tình ngay lập tức.

Mấy người ngoài hành tinh này bị làm sao thế? Còn mình thì bị làm sao thế này? Nyarlathotep trước đây từng dẫn lời dân tộc học để trêu chọc Mahiro rằng cậu có cái "thể chất" dễ bị thần linh cất giấu, lẽ nào, thể chất của Mahiro chính là dễ khiến người ngoài hành tinh mê mẩn đến thế sao?

"Này Hastur, tình yêu xem ra giống như bệnh sởi vậy."

"Không phải đâu! Tôi muốn cùng Mahiro... hợp thể."

"Đừng có nói mấy lời giống hệt Kuko thế chứ!"

Mahiro đã chắc chắn rồi.

Mấy người ngoài hành tinh này không ai bình thường cả.

Những người ngoài hành tinh sẽ xuất hiện sau này chắc chắn cũng đều là lũ quái thai.

"Mahiro... rõ ràng tôi thích cậu nhiều đến thế mà..."

Hastur thậm chí còn rưng rưng nước mắt. Đến mức này thì cuộc trò chuyện không thể nào tiến triển được nữa. Điều này thật đau đầu. Nếu muốn hội hợp với Nyarlathotep, việc tự mình đi bộ vô định trong R'lyeh rộng lớn chẳng khác nào tự sát, buộc phải dựa vào cái "radar tà thần" tên là khứu giác của Hastur mới được.

Thế nhưng, Hastur – kẻ nắm giữ chìa khóa – lại đang trong bộ dạng này đây.

Đã là Tà Thần gió mà lại không biết nhìn tình hình là sao chứ?

Mahiro đang không biết phải làm sao thì bỗng nhớ lại một cuốn sách mình từng đọc.

Đó không phải là một tác phẩm liên quan đến Thần thoại Cthulhu, mà là một cuốn tiểu thuyết tiểu sử rất đỗi bình thường. Lúc đó, cậu chỉ tiện tay lật xem trong thư viện trường, rồi không biết từ bao giờ đã đọc hết cả cuốn sách. Đó là cuốn sách giới thiệu về văn hóa ẩm thực của giới quý tộc hoàng gia châu Âu.

Mahiro một cách tự nhiên nói ra nội dung trong sách.

"Tôi hiểu rồi. Vậy thì Hastur, chúng ta làm thế này đi."

"Hả?"

"Cuốn sách tôi từng đọc nói rằng: Theo lý thuyết thiên văn học, thế giới này dường như đều vận hành theo chu kỳ hai mươi lăm triệu năm. Nói cách khác, chỉ cần qua hai mươi lăm triệu năm, mọi thứ sẽ trở lại trạng thái hoàn toàn giống như bây giờ."

"Ủa? Thật vậy sao?"

"Ừ, là vậy đấy. Thế nên Hastur, tình cảm mà cậu dành cho tôi bây giờ, nếu hai mươi lăm triệu năm sau vẫn không thay đổi, khi đó tôi sẽ chấp nhận tình cảm của cậu."

"Thật, thật sao?"

"Ừ. Vậy nên bây giờ hãy chịu khó một chút, chúng ta cùng đi tìm Nyaruko, rồi trở về bên mẹ tôi nhé."

"Ư, ừm! Mahiro, cứ thế nhé!"

"Cứ thế."

Đúng như dự đoán – dù không biểu lộ ra mặt, nhưng Mahiro thầm reo hò trong lòng. May mà Tà Thần với cái đầu rỗng tuếch chỉ toàn gió lốc này lại dễ dụ đến vậy.

Lúc này, Hastur nhẹ nhàng đưa ngón út về phía Mahiro.

"Móc ngoéo!"

"A, à, móc ngoéo."

Mahiro dùng ngón út của mình móc lấy ngón út của Hastur. Vì Hastur có vóc dáng nhỏ bé, ngón tay của cậu ta đương nhiên cũng rất mảnh. Mahiro so với chiều cao trung bình của nam sinh trung học thì hơi gầy một chút, nhưng Hastur thì nói sao nhỉ... cậu ta có cảm giác như sinh nhầm giới tính vậy.

"Móc ngoéo tay này!"

"Móc ngoéo tay này."

"Ai mà nuốt lời..."

"Ai mà nuốt lời..."

"Sẽ phải uống một nghìn chén nước hồ Hali!" (Chú thích 29)

"............."

(Chú thích 29: "Hali" trong tiếng Nhật đọc là "Hari". Hồ Hali là nơi Hastur cư ngụ.)

Thật sự có thể móc ngoéo để đảm bảo không? Đối phương là người ngoài hành tinh không thể áp dụng lẽ thường của Trái Đất, nhỡ đâu họ chẳng chút bận tâm mà vượt qua chu kỳ hai mươi lăm triệu năm thì sao? Dù nghĩ là không thể, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng. Lẽ nào làm vậy hơi vội vàng rồi chăng?

Không, cứ thế này là được rồi. Đây chắc chắn là cách xử lý ổn thỏa nhất trong tình hình hiện tại. Nếu không làm vậy, Hastur sẽ tiếp tục giận dỗi không chịu hành động. Ưu tiên hàng đầu bây giờ là xác nhận sự an nguy của mẹ, và để làm được điều đó thì phải hội hợp với Nyarlathotep để tập hợp lại chiến lực.

Mahiro cố chấp chấp nhận ý nghĩ đó, rồi buông ngón út của Hastur ra.

"Vậy đi thôi! Mùi của Nyaruko ở đây này!"

Hastur như biến thành một người khác, tràn đầy năng lượng. Cậu kéo tay Mahiro rồi chạy về phía trước. Mahiro cũng vừa cảm thấy sự khó chịu khi giày bị ướt sũng, vừa bước theo Hastur.

"Khoảng bao xa?"

"Tôi nghĩ không xa lắm đâu... Hừm!"

Hastur đang chạy bỗng khịt khịt mũi.

"Sao vậy, Hastur?"

"Có mùi mới... Đây là mùi của Kuko."

"Gì cơ? Cô ấy ở đâu?"

"Hình như đang ở cùng Nyaruko."

Cthugha và Nyarlathotep đang ở cùng một chỗ – một sự thật bình thường chẳng có gì đáng lo, nhưng lúc này lại khiến Mahiro không kìm được sự bất an trong lòng. Dù sao bây giờ Cthugha đang đứng về phía Cthulhu, hai người đó mà đối mặt thì sẽ ra sao? Đương nhiên là khai chiến rồi.

Cthugha chắc chắn sẽ không thật sự đánh bại Nyarlathotep mà mình yêu quý, ngược lại, Nyarlathotep có lẽ sẽ thật sự giải quyết Cthugha. Từ những tương tác hàng ngày của họ, Mahiro suy luận như vậy cũng là điều hiển nhiên.

"Không ổn rồi, mau đi thôi!"

"Ư, ừm!"

Mahiro khẽ đẩy lưng Hastur, Hastur liền tăng tốc độ dẫn đường, dù vậy vẫn phối hợp với bước chân của Mahiro. Những lúc thế này, Mahiro lại cảm nhận sâu sắc giới hạn của người Trái Đất, nhưng cậu hoàn toàn không muốn tu luyện để vượt qua giới hạn đó chút nào.

Hai người cuối cùng cũng đến một nơi rộng rãi, một quảng trường. Ở giữa quảng trường có hai bóng người đang đối mặt. Hai cái bóng ấy, dù nhìn từ xa cũng thấy quen thuộc lạ thường.

"Nyaruko! Kuko!"

Mahiro vừa chạy vừa gọi tên hai người.

"Mahiro, em không sao chứ? Vừa rồi lạc mất em, chị còn lo không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa."

"Vâng, à, là Hastur đã cứu em, với cả tinh thể chị đưa cho cũng có tác dụng nữa."

"Tinh thể ấy chứa đựng tình yêu của chị mà, nên chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Dù Nyarlathotep nói đùa như vậy, nhưng ánh mắt cô không hề rời khỏi Cthugha.

"...Thiếu niên, quần áo không khô sẽ bị cảm lạnh đấy."

Ánh mắt của Cthugha cũng không rời khỏi Nyarlathotep, nhưng cô đưa tay chỉ về phía Mahiro, đầu ngón trỏ phát ra ánh sáng mờ ảo giống như lân quang.

Ngay lập tức, Mahiro cảm thấy cơ thể mình có gì đó bất thường. Không, không phải cơ thể, mà là quần áo. Chiếc áo dần trở nên ấm áp, đến cuối cùng nhiệt độ cao đến mức bốc hơi nghi ngút, nhưng làn da tiếp xúc với quần áo lại hoàn toàn không bị bỏng. Quần áo của Hastur dường như cũng trong tình trạng tương tự.

Hiện tượng này sẽ dẫn đến kết quả gì? Chiếc quần áo vừa rồi bị ngâm dưới đáy biển, ướt sũng, giờ đã khô ráo hoàn toàn như vừa được giặt là xong.

Đây chắc chắn là kết quả do Cthugha tạo ra. Ngoài biệt danh "não chứa đầy nhiên liệu rắn", có lẽ cần phải bổ sung thêm cho cô nàng cái biệt danh "thiết bị gia dụng di động" nữa.

"Mahiro, chị muốn 'đấm nhau tâm tình' với Kuko một lát, hai đứa cứ đi trước đi."

"Gì cơ? Khoan đã..."

"Hastur, em có thể dùng mùi để tìm mẹ của Mahiro không?"

"Ư, ừm, chắc là được ạ."

"Này Nyaruko, chỉ có chúng ta thì..."

"Yên tâm đi. Kẻ thù khó nhằn nhất bên phe Cthulhu, có lẽ chính là tên biến thái đang ở đây, ngoài ra những kẻ khác thì chỉ cần Hastur một mình là đủ rồi."

Cthugha đáng sợ đến mức nào, Nyarlathotep - vốn là chủng tộc đối địch - hiểu rõ nhất, nên không thể bỏ mặc Cthugha được. Tình hình hiện tại đại khái là như vậy. Cthugha bây giờ đã đầu quân cho phe Cthulhu, nên cô ta là kẻ thù.

Nếu có thể, Mahiro không muốn hai người họ giao chiến. Bởi vì chỉ vài giờ trước, tất cả họ vẫn là những người bạn cùng chung sống. Nhưng nếu đây là một trận chiến không thể tránh khỏi, Mahiro, một người phàm yếu ớt, không có tư cách can thiệp.

Vậy thì, hãy nói với họ như vậy đi!

Mahiro hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào hai người đang trừng mắt nhìn nhau.

"Nyaruko, Kuko."

"Gì thế?"

"...Chuyện gì?"

"Món croquette mẹ tôi làm... ngon hơn đồ ăn tôi nấu nhiều lắm. Giờ cũng muộn rồi, làm xong việc mau về nhà ăn cơm tối đi."

Mahiro nói rõ từng từ một.

Hai người ngây ra vài giây vì những lời đó, rồi có lẽ đã hiểu ra, đồng thời giơ ngón cái lên ra hiệu cho Mahiro.

"Hastur. Đi thôi. Mẹ ở đâu?"

"Hả? À, ừm, hình như ở đây."

Sau đó, Mahiro không khuyên nhủ gì thêm nữa, cậu quay lưng lại với hai người và chạy khỏi hiện trường.

Yasaka Mahiro chẳng hề hay biết những suy nghĩ thật sự của mẹ cậu hay Cthugha, càng không rõ âm mưu của Cthulhu, hoặc mục đích Hastur được cha mình phái đến.

Mặc dù vậy, khi sự kiện kết thúc, mọi người vẫn sẽ trở về nhà quây quần bên bàn ăn.

Không một ai vắng mặt.

***

Thiếu niên thân yêu cùng Hastur dần khuất bóng nơi cuối tầm mắt. Dù không ngoái đầu nhìn lại, Nyarlathotep vẫn thực sự dõi theo họ cho đến khi cả hai biến mất.

"...Thiếu niên là một đứa trẻ ngoan."

Hoạt Hỏa Diễm khe khẽ lên tiếng.

Đó là Cthugha, một trường hợp vi phạm quy định kiểm soát vật thể nguy hiểm di động đến từ Sao Fomalhaut.

"Đương nhiên rồi, bởi vì Mahiro là chồng em mà."

Thực tế, Nyarlathotep cảm thấy Mahiro đang ngày càng "cải thiện" hơn. Lúc đầu, cậu ta đúng là một tên Tsundere đến mức không thể chịu nổi, một lòng một dạ muốn tống khứ Nyarlathotep ra khỏi nhà Yasaka, và khi tấn công bằng nĩa thì chẳng chút nương tay. Thế nhưng bây giờ thì sao chứ. Dù vẫn cứ miệng nhanh hơn tay như mọi khi, luôn dùng lời lẽ cay nghiệt giày vò trái tim mỏng manh của Nyarlathotep, nhưng cậu ta không hề có động thái đuổi cô đi, cái nĩa cũng chỉ giơ ra để dọa chứ không còn thật sự cắm xuống nữa.

Cho đến giờ, so với những chỉ số ban đầu, mức độ thiện cảm đã tăng lên đến mức khó tin, cứ như thể nhìn nhầm vậy. Dù đã có những dấu hiệu, nhưng sự thay đổi này quá nhanh, giống như thuốc độc bỗng chốc biến thành thuốc giải.

Quả nhiên là vì chuyện đó sao?

Nụ hôn đêm qua là chìa khóa chiến thắng sao?

Nhớ lại diễn biến lúc đó, Nyarlathotep không kìm được mà cảm thấy não mình như tan chảy. Nếu hôn có thể mang thai, thì nụ hôn ấy chắc chắn là "một phát ăn ngay", "một cú vào lỗ".

Dù Đại chủng tộc Yith đã khiến tinh thần và thể xác của họ trở nên bất nhất, nhưng điều đó đã được Nyarlathotep bù đắp hoàn hảo trong tâm trí bằng sức mạnh của trí tưởng tượng. Trong hồi ức và những đoạn phim tưởng tượng của Nyarlathotep, nó đã được ghi lại như một sự thật rằng Mahiro chủ động hôn cô một cách nồng nhiệt.

Dù ảnh và phim âm bản của Công ty Thám tử Lloigor đã bị hủy, nhưng ký ức này vẫn in sâu mãi mãi trong tâm trí Nyarlathotep, không thể xóa nhòa.

Tuy nhiên, đây mới chỉ là điểm dừng chân giữa chừng. Đã có A, thì đương nhiên sẽ có B và C. Mục tiêu cuối cùng là sinh cho Mahiro một đứa con, để cả gia đình ba người mãi mãi sống một cuộc sống hạnh phúc viên mãn.

Để đạt được điều đó, nhất định phải loại bỏ chướng ngại vật. Cái kẻ quên ơn một bữa cơm, một chỗ trú, không biết xấu hổ mà đi theo phe địch này, nhất định phải tìm cách xử lý cho xong.

"...Dù quá trình thế nào, Nyaruko vẫn đuổi theo tôi... Xoắn ruột!"

"Với tôi mà nói, việc cô – người vài ngày trước còn làm việc cho Cơ quan Bảo vệ Hành tinh – trở thành kẻ địch hoàn toàn không quan trọng, điều cốt yếu là, Kuko! Cô đang làm gì vậy? Cô định giúp phe Cthulhu làm cái gì?"

"...Nyaruko."

"Chắc không phải chỉ để làm vệ sĩ đâu nhỉ... Hửm?"

Nếu đơn thuần là chiêu mộ vì năng lực chiến đấu, thì đối tượng được chiêu mộ không phải Cthugha cũng chẳng sao, thậm chí Nyarlathotep cũng có thể là một lựa chọn. Hơn nữa, chỉ riêng Dagon và Hydra chắc chắn cũng đã quá thừa thãi. Nếu muốn bảo vệ thành phố R'lyeh chìm dưới đáy biển, thì Dagon và đồng bọn, với sức mạnh hải chiến vô song, chắc chắn là lực lượng độc nhất vô nhị.

Mặc dù vậy, người phụ nữ tóc xanh kia vẫn chọn Cthugha. Nói cách khác, đây không phải vì khả năng chiến đấu, mà là vì một năng lực đặc biệt nào đó của riêng Cthugha. Việc người phụ nữ đó gọi Cthugha là "Nữ vương" càng củng cố suy đoán rằng đối phương nhất định phải chọn Cthugha.

Vậy thì, càng không thể để Cthugha làm loạn.

"...Nyaruko."

"Chuyện gì?"

"...Trưởng thành, thật là một điều đáng buồn."

"Liên quan gì đến tôi?"

Câu nói của Cthugha, cứ như muốn gợi lại nỗi đau trong tâm trí, bị Nyarlathotep phủ nhận thẳng thừng.

"...Thật ra, tôi cũng không muốn đánh với Nyaruko đâu... Nhưng..."