Bình minh vừa ló dạng. Sau trọn một đêm trên chuyến tàu của tuyến Đường sắt Lục địa, bóng dáng một thành phố đã dần hiện ra phía chân trời—Thành Phố Suối Thánh Mal-ra.
Sau hành trình dài xuyên qua vùng hoang mạc bỏng cháy, con tàu cuối cùng cũng cập bến.
“Tới nơi rồi!” Pearl reo lên, gần như lảo đảo bước ra khỏi cửa tàu.
“Phải, cuối cùng cũng đến!” Leshea xuất hiện ngay sau, đôi mắt sáng rỡ.
“Vậy đây chính là Thành Phố Suối Thánh Mal-ra. Không biết trò chơi trứ danh ở đây là gì nhỉ? Tốt nhất là chúng ta nên càn quét các cửa hàng game trước!”
Cô nàng đã hừng hực khí thế. Liếc về phía Fay, cô hét lớn: “Đi thôi nào, Fay!”
“Ừm, phải. Anh nghĩ chắc không sao đâu. Chúng ta vẫn còn chút thời gian trước khi phải có mặt ở văn phòng chi bộ Mal-ra vào chiều nay.”
“Này, anh Fay,” Pearl thì thầm, ra hiệu về phía lối ra chính phía sau cổng soát vé. “Anh nghĩ đó là ai thế?”
Đứng đó là một cô gái cao ráo với vóc người khỏe khoắn và mái tóc đen óng ả.
Tay chiếc áo sơ mi mộc mạc của cô được xắn lên tận vai, để lộ bắp tay săn chắc, đầy sức mạnh.
Fay đoán cô trạc tuổi mình, hoặc có lẽ hơn một tuổi.
Trông cô có vẻ trưởng thành, chín chắn, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên nét ngây thơ thiếu nữ.
Tuy nhiên, chẳng có điều nào trong số đó giải thích được tại sao cô lại thu hút sự chú ý của Pearl. “Chị ấy có chút... kỳ lạ,” Pearl nhận xét.
Đúng là cô ấy kỳ lạ thật. Thậm chí là đáng ngờ. Đầu tiên, cô quấn một chiếc băng đô đỏ rực quanh trán cứ như thành viên của một đội cổ vũ nào đó.
Ấn tượng ấy càng được củng cố bởi hai tấm biểu ngữ lớn cô cầm trên tay, loại mà các đội cổ vũ thường vẫy.
“CHỦ NHÂN FAY! QUÝ CÔ PEARL! QUÝ CÔ LEOLESHEA! CHÀO MỪNG! THẬT TUYỆT VỜI KHI ĐƯỢC ĐÓN TIẾP MỌI NGƯỜI TẠI THÀNH PHỐ CỦA CHÚNG TÔI!”
Nói một cách nhẹ nhàng thì cô ấy quá đỗi nổi bật. Những người qua lại đông nghẹt trong nhà ga đều cố tình đi vòng để tránh xa cô.
“Chị ta bị sao vậy?” Ngay cả Leshea cũng phải sững người. “Dù chị ta đang làm gì, tôi cũng chẳng hiểu nổi.”
“Em có linh cảm chẳng lành!” Pearl nói.
“Suỵt! Tốt nhất là đừng để chị ta chú ý tới chúng ta,” Fay nói.
Cả ba nhìn nhau, ngầm đồng ý sẽ cố gắng lảng tránh cô gái trẻ.
“Được rồi. Chúng ta sẽ vờ như không quen biết, rồi chuồn đi. Lẫn vào đám đông…”
“Hửm?!” Cô gái tóc đen quay phắt lại. Là cô nghe thấy tiếng họ? Hay cảm nhận được bước chân của họ?
Dù là gì đi nữa, cô ấy đang nhìn thẳng về phía họ. Đôi mắt cô mở to, rồi cô thốt lên: “Áááá! Em không ngờ mọi người lại ở ngay đây!”
“Chạy mau!” Fay hét lên, và cả ba tức tốc co giò bỏ chạy.
Anh nghe thấy tiếng cô gái vọng lại từ phía sau: “Đ-đợi đã! Sao mọi người lại chạy đi?! Em thề là em sẽ không làm hại mọi người đâu!”
“Đó là câu nói kém tính thuyết phục nhất mà cô có thể nói đấy!” Fay hét trả.
“Mọi thứ về chị đều toát ra vẻ ‘Đừng có lại gần đây’!” Pearl phụ họa. Họ không hề giảm tốc độ.
Họ đang nhắm đến đại lộ lớn ngay phía trước.
Bất chợt, một cơn gió lướt qua.
Theo sau là một tiếng vút, và âm thanh của đế giày ma sát trên mặt đường nhựa.
Fay còn chưa kịp định hình tiếng động thì cô gái trẻ đã vượt qua họ với tốc độ của một cơn bão.
“Hả?” Pearl chết lặng. Phải mất một khoảnh khắc cô mới hiểu được chuyện gì vừa xảy ra—cô gái trẻ đã lao vụt qua họ, nhanh đến mức không khí dường như còn lưu lại dư ảnh của cô.
Khoan đã, không ai có thể di chuyển nhanh như vậy được!
Chúng ta cách cô ta năm mươi mét, nhưng cô ta chỉ mất chưa đầy hai giây để san bằng khoảng cách đó!
Một tốc độ như vậy rõ ràng vượt xa khả năng của con người—và điều đó chỉ dẫn đến một lời giải thích duy nhất.
Cô là một Tông đồ sở hữu sức mạnh do các vị thần ban tặng. Một Siêu Nhân với thể chất được cường hóa.
“Cô là một Tông đồ?” Fay hỏi.
“Xin được tự giới thiệu!” cô gái trẻ nói. Cô đặt tay lên ngực, mái tóc tung bay sau lưng.
“Tên tôi là Nel Reckless, cựu Tông đồ phục vụ tại Thành Phố Suối Thánh Mal-ra!”
“Cựu?” Có gì đó không đúng, nhưng trước khi Fay kịp tiêu hóa những gì cô gái tên Nel đang nói, cô đã cất lời lần nữa—và câu nói tiếp theo của cô khiến tất cả bọn họ cứng đờ.
“Chủ nhân Fay, em muốn trở thành người của ngài!”
Một khoảng lặng kéo dài, sau đó Fay lẩm bẩm: “Hả?”
Trong cả cuộc đời mình, anh chưa từng phát ra một âm thanh bối rối chân thành đến thế.
“Người của ngài”? Đó là lời đề nghị kỳ quặc nhất anh từng nghe.
“……”
“……”
Cả Pearl và Leshea đều đang dán mắt vào anh. Leshea trông đặc biệt kinh ngạc;
Fay không hề biết rằng mắt cô có thể mở to đến vậy.
“Hửm?” Nel nói. Rồi cô chắp hai tay lại. “À! Ý em không phải theo cái kiểu, ngài biết đấy, kỳ quặc đâu ạ! Em chỉ muốn làm việc cho ngài thôi.”
“Và đó là cách cô nói với tôi đấy à?! Tôi suýt nữa thì chạy mất dép lần nữa rồi!”
“Chủ nhân Fay!” Nel hét lớn, giọng cô vang dội khắp con phố.
“Khi xem buổi phát sóng trận đấu của ngài với Uroboros, em đã biết. Em biết ngài chính là chủ nhân mà định mệnh đã an bài để em phụng sự! Em cầu xin ngài hãy thu nhận em!”
“Phụng sự? Chủ nhân? Có lẽ chúng ta nên bớt khoa trương đi một chút…”
“Không phải khoa trương đâu ạ!” Giọng Nel vút lên một quãng tám, gương mặt cô đỏ bừng vì phấn khích.
Họ đang thu hút những ánh nhìn và lời bàn tán, nhưng Nel tập trung vào anh đến mức dường như chẳng hề hay biết.
Thay vào đó, Fay nói: “Tôi, ờ… Tôi nghĩ mọi người bắt đầu để ý đến tiếng la hét của cô rồi đấy…”
“Em sẽ nấu ăn cho ngài! Giặt giũ! Là ủi quần áo! Em-em thậm chí sẽ kỳ lưng cho ngài trong bồn tắm, nếu ngài muốn ạ!”
“Làm ơn đừng nói điều đó ở nơi công cộng!” Fay nghẹn lời. Chết tiệt. Rõ ràng là một khi máu đã dồn lên não cô gái tóc đen này, cô ấy sẽ chẳng còn bận tâm đến việc có ai xung quanh đang nghe nữa.
“Haiz… Trời ạ. Nghe này, tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phải không, Leshea? …Leshea?”
Fay quay lại và thấy Leshea và Pearl đang thì thầm to nhỏ, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
“Fay,” Leshea nói. “Không ngờ đấy, trong khi cậu đã có một người như tôi ở bên…”
“Đúng thế, anh Fay! Bảo một cô gái chưa từng gặp mặt kỳ lưng, nấu ăn và giặt giũ cho mình… Em không chắc mình có thể tiếp tục bênh vực một người đàn ông như vậy được nữa!”
Pearl nói.
“Đây mới chính là lúc anh cần được bênh vực này!” Fay kêu lên, nhưng chẳng còn thời gian để giải thích.
Nel đã sải bước đến ngay sau lưng anh.
“Hãy làm chủ nhân của em, em van ngài!” cô nói.
“Tôi đã nói rồi, tôi không phải chủ nhân của ai hết!”
“Ngài muốn em phủ phục dưới đất để cầu xin ư?! Vậy em sẽ làm!”
“Tôi không nói thế! Khoan… cô định làm thật đấy à?!”
Ngay trên con phố đông người, Nel quỳ sụp xuống và ấn trán mình xuống mặt đường nhựa. Một màn phủ phục không thể hoàn hảo hơn.
“Xin hãy chứng giám!” cô hô vang.
Fay câm nín.
“Chủ nhân Fay!”
Đáp lại cô chỉ là sự im lặng. Cô chờ, chờ mãi, nhưng chẳng nghe thấy gì. Bối rối, cô từ từ ngẩng đầu lên…
…và thấy Fay cùng những người bạn đồng hành của anh đang chạy bán sống bán chết.
“Ááá! Đợi đã! Đợi đã, Chủ—”
Nel định đuổi theo họ thì những tiếng xì xào xung quanh bỗng vỡ òa. Một tiếng còi xe inh ỏi vang lên. “Coi chừng!”
ai đó hét toáng lên.
“Tránh ra đi, cô gái! Chiếc xe đó sắp—”
Người tài xế chiếc xe tải đang rẽ vào ngã tư chưa bao giờ, dù là trong giấc mơ hoang đường nhất, lại có thể ngờ rằng mình sẽ thấy một cô gái trẻ đang dập đầu lạy giữa đường.
Ông ta vội vàng đạp phanh khi thấy Nel, nhưng đã quá muộn.
Cô sắp bị cán qua. Mọi người chết điếng vì kinh hoàng. Mọi người, ngoại trừ Nel.
“Ya!” Cô dậm chân trái xuống mặt đường, đồng thời nhấc chân phải lên, và bắt đầu xoay tròn như một con quay.
Chân cô va vào chiếc xe tải đang lao tới với một tốc độ kinh hoàng.
Một luồng sáng bùng lên tại điểm tiếp xúc.
Arise của cô đã được kích hoạt.
Nel Reckless sở hữu một sức mạnh Siêu Nhân—thứ cường hóa cho đôi chân của cô.
Nghịch Đảo Lực Tác Động: bất cứ thứ gì Nel đá trúng đều sẽ bị đẩy văng ra xa, bất kể lực tác động lớn đến mức nào.
Dù đó là một thiên thạch đang rơi hay một quả tên lửa đang lao tới, chỉ cần cô căn đúng thời điểm, không có gì là cô không thể đá bay được.
Một chiếc xe tải chỉ là trò vặt vãnh đối với cô.
“Ối—!” Nel la lên. Chiếc xe tải bị hất văng ngược lại, tốc độ không hề giảm, đâm sầm vào một bức tường.
Nó lật nghiêng rồi nằm yên trong một đám khói bụi.
“Ôi… Ôi không! Em không cố ý! Chỉ là phản xạ thôi! B-bác tài! Bác có sao không?!”
cô nói, hai tay ôm lấy đầu. Lúc đó, Fay và những người khác đã cao chạy xa bay.
2
Họ đã đến văn phòng chi bộ Mal-ra của Tòa án Bí pháp, một tòa tháp màu bạc ánh xanh lấp lánh.
Khi cả nhóm ngước nhìn tòa tháp, câu đầu tiên tuột ra từ miệng Pearl là: “Hộc… Hộc… Em đói quá đi mất!”
Tiếp theo là: “C-cô gái đó là ai vậy? Và chị ta bị làm sao thế?”
“Anh nghĩ chúng ta đã cắt đuôi được cô ta rồi,” Fay nói, lau vội giọt mồ hôi trên trán. Có lẽ là do cái nắng như thiêu đốt.
“Anh không có câu trả lời cho em, nhưng anh khá chắc rằng bỏ chạy là một lựa chọn đúng đắn.”
Họ đã chạy trốn khỏi cô gái tóc đen tên Nel—Fay đoán cô là một Tông đồ hệ Siêu Nhân—rồi cứ thế tiếp tục chạy, và chẳng mấy chốc họ đã đến được đây.
Kế hoạch đi dạo quanh thành phố và ăn trưa trước đó của họ coi như tan thành mây khói.
“Huhu… Em cần thời gian đó để ăn mà,” Pearl rên rỉ.
“Grừ… Chuyến đi càn quét các cửa hàng game của tôi!” Leshea càu nhàu.
“Được rồi, hai người, chúng ta vào thôi,” Fay nói, nắm lấy tay hai người bạn đồng hành đang ỉu xìu của mình và kéo họ về phía lối vào.
Ngay khi bước vào trong, họ liền có cảm giác như đang ở trong sảnh của một viện bảo tàng.
Đầu tiên, họ được chào đón bởi một bức tượng thần khổng lồ.
“Ồ. Undine, Thủy Tinh, hử?” Fay nói. Vị tinh linh này chính là người bảo hộ huyền thoại của Thành Phố Suối Thánh Mal-ra.
Trong lúc anh đang đứng chiêm ngưỡng bức tượng, một tràng xì xào bắt đầu nổi lên sau lưng, lan khắp đại sảnh.
Đó là tiếng của các Tông đồ Mal-ra. Họ cũng mặc đồng phục giống Fay và bạn bè, nhưng viền vai áo của họ có màu đỏ.
Trang phục của chi bộ Ruin có vai màu xanh, khiến ai cũng có thể nhận ra Fay và những người khác là khách mời.
“Ờ! Em nghĩ chúng ta bị để ý rồi, anh Fay,” Pearl nói.
“Ừ hử. Và tại sao em lại trốn sau lưng anh vậy, hả?”
“Em ghét bị chú ý!”
“Anh cũng không—”
—thích thú gì cho lắm, anh định nói, nhưng đã bị ngắt lời bởi một người đàn ông vạm vỡ đặt tay lên vai Pearl.
“Ba vị,” người đàn ông nói.
“Eep?” Pearl giật mình.
Bàn tay ông ta to đến mức trông như thể có thể dễ dàng bóp nát một quả dưa hấu.
Pearl quay lại thì thấy người đàn ông đang nhìn xuống mình—ít nhất, cô nghĩ là vậy, dù cặp kính râm của ông ta khiến cô khó mà chắc chắn được.
“Các vị có phải là—” ông ta bắt đầu, nhưng đã bị tiếng hét của Pearl cắt ngang, “BIẾN THÁI!”
Cô biến mất, dịch chuyển tức thời về lại lối vào sảnh. Cô chỉ tay, buộc tội người đàn ông to lớn.
“An ninh! Anh an ninh ơi! Người đàn ông này là một kẻ biến thái!”
“Không, tôi không phải!”
“Vậy sao ông lại chạm vào vai tôi?!”
“Tôi chỉ muốn thu hút sự chú ý của cô thôi…”
“Giờ thì tôi biết chắc ông ta là một kẻ biến thái rồi!”
“Tôi là thư ký trưởng ở đây!”
“Hả?” Pearl chớp mắt.
Người đàn ông với mái tóc vàng cắt ngắn, vận một chiếc áo khoác, nhún vai đầy bất lực.
“Chào mừng đến chi bộ Mal-ra của Tòa án Bí pháp. Tôi là thư ký trưởng, Baleggar Ions.”
Hai phút sau, Fay và những người bạn đồng hành đang leo lên các tầng của văn phòng chi bộ Mal-ra để đến phòng làm việc của Baleggar.
Bằng cầu thang bộ.
“Ừm… Tại sao chính xác chúng ta lại phải đi cầu thang bộ ạ?” Pearl hỏi.
“Vì văn phòng của thư ký trưởng ở tầng tám,” Fay đáp.
“K-không, ý em là… Em khá chắc là có một cái thang máy ngay kia mà.”
“Đi thế này tốt cho sức khỏe của cô hơn,” thư ký trưởng trả lời mà không cần ngoảnh lại.
Ông ta đang dẫn đầu, tấm lưng rộng và những thớ cơ cuồn cuộn của ông ta như đang dẫn đường cho họ lên cầu thang.
“Đi bộ giúp máu lưu thông tốt hơn, đưa nhiều oxy lên não hơn. Nhiều oxy lên não hơn đồng nghĩa với tư duy sắc bén hơn, và điều đó có nghĩa là chơi game sẽ thông minh hơn. Đó là lý do tại sao rèn luyện thể chất lại quan trọng đến vậy!”
“Huhu,” Pearl nói.
Từ phía sau, Leshea thốt lên: “Thật là một triết lý tuyệt vời!” Cô đang nhảy lên cầu thang, mỗi bước hai bậc.
Khi đến chiếu nghỉ—một cách nhanh chóng—cô nói: “Chơi game lành mạnh đến từ một cơ thể khỏe mạnh! Tôi hoàn toàn đồng ý!”
“Tôi rất vinh dự khi Quý cô Long Thần Leoleshea có cùng quan điểm.”
“Tất nhiên rồi! Thể chất tốt hơn có nghĩa là cậu có thể chơi lâu hơn. Pearl, cậu tốt nhất nên rèn luyện cơ bắp chơi game của mình đi!”
“Cơ bắp chơi game?!”
“Đó là những cơ bắp cậu dùng khi chơi game!”
“Em không biết đó là những cơ nào!”
“Được rồi,” Thư ký trưởng Baleggar nói, không hề dừng bước hay quay đầu lại.
“Tôi đã định đợi đến khi vào văn phòng mới thảo luận chuyện này, nhưng tôi chắc các vị đều là người bận rộn. Để tôi nói sơ qua về sự kiện trong lúc chúng ta leo thang. Trước hết, cho phép tôi gửi lời cảm ơn đến các vị vì đã chọn thành phố của chúng tôi làm điểm đến cho World Games Tour.”
“Chúng ta đã có thể ở tầng tám từ lâu rồi nếu đi thang máy,” Pearl rên rỉ.
“Như tôi tin rằng các vị đã biết, điều chúng tôi muốn là các vị sử dụng một trong những Cổng Thần tại Mal-ra để tham gia trò chơi của các vị thần. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng các cơ sở vật chất hỗ trợ, và vé vào sân vận động của thành phố cũng đã được bán hết. Tôi có thể đảm bảo rằng ít nhất mười nghìn người sẽ theo dõi các vị thi đấu.”
“Mười nghìn người?! Ông đã bán hết sạch vé ư?” Pearl hỏi.
“Tôi nói cho các vị biết, người dân Mal-ra sẽ cổ vũ lớn đến mức các vị có thể nghe thấy họ từ phía bên kia cánh cổng. Và tất nhiên, chúng tôi sẽ phát trực tiếp trận đấu trên toàn thế giới.”
“Á… Em không chắc về chuyện này lắm, anh Fay…” Pearl chọc vào lưng anh. Mặt cô trắng bệch;
trông cô như đang chìm trong cơn hoảng loạn tột độ.
“Tôi cũng xem đây là một cơ hội để vun đắp tình hữu nghị giữa hai thành phố. Rất nhiều Tông đồ của chúng tôi đã háo hức chờ đợi chuyến thăm của các vị. Nhiều người vô cùng phấn khích được thi đấu cùng các vị. Một cơ hội tuyệt vời cho một trận chiến giao hữu liên thành phố. Tôi hy vọng các vị sẽ đồng ý.”
WGT có hai phần. Sự kiện chính là trò chơi của thần sẽ diễn ra trong ba ngày tới.
Nhưng ngày mai, họ sẽ có trận chiến “giao hữu” này.
“Chúng tôi đã ngập trong đơn đăng ký tham gia trận đấu giao hữu. Những người muốn thử sức mình với một cựu thần như Quý cô Leoleshea, và Fay, một trong những tân binh được ca tụng nhất trong thời gian gần đây.”
“Hả?” Pearl nói, bừng tỉnh. “Vậy còn em thì sao? Có nghĩa là em…” Cô bắt đầu đỏ mặt hạnh phúc.
“Ý em là, tất nhiên rồi! Cũng phải thôi. Dù gì thì em cũng đã đánh bại vị thần bất bại, Uroboros. Em không nên ngạc nhiên nếu mọi Tông đồ trên thế giới giờ đều biết em là ai. Hi hi!”
Không một ai đáp lời.
“Tại sao lại im lặng như tờ thế này?! T-thư ký trưởng? Còn độ nổi tiếng của tôi thì sao ạ?!”
Tiếng kêu than của cô vang vọng khắp cầu thang, và khi chúng tắt lịm đi vẫn không có câu trả lời.
Văn phòng trên tầng tám được trang hoàng bởi hàng chục, hàng chục bức ảnh.
Tất cả đều chụp các Tông đồ, nhưng mỗi người dường như lại mặc một bộ đồng phục khác nhau.
“Đây là ảnh kỷ niệm từ WGT năm ngoái. Những bức tiếp theo là của năm trước nữa. Tất cả những bức ảnh nhóm này đều chụp các Tông đồ đã tham gia với tư cách khách mời từ các thành phố khác,” Baleggar giải thích.
Leshea đang xem những bức ảnh với vẻ thích thú. “Hừm. Quần áo của họ đủ màu sắc cả. Trước đây tôi chưa từng thực sự để ý đến nó.”
Mỗi chi bộ của Tòa án Bí pháp có một màu đồng phục riêng, và Leshea dường như đang thu hết vào mắt từng bộ trang phục trong từng bức ảnh.
“Ồ, Fay! Cái này là gì vậy?” cô nói, chỉ vào bức ảnh cuối cùng.
Đó là ảnh của một nhóm bốn Tông đồ, cả nam lẫn nữ, nhưng có lẽ chính trang phục của họ đã thu hút sự chú ý của cô: tất cả đều màu đen.
Khác với trang phục chủ yếu là màu trắng của Fay và các Tông đồ khác, bốn người này mặc đồng phục màu đen đầy uy nghiêm với những đường chỉ thêu vàng.
“Cái này không bình thường, phải không?” Leshea nói.
“Ồ, đó là một đội đã được Tòa án Bí pháp xếp hạng AA hoặc cao hơn,” Fay nói.
“Điều đó không hề dễ dàng. Có những tiêu chí rất khắt khe, bao gồm tỷ lệ thắng trong các trò chơi của thần, cách quản lý đội, và nhiều thứ khác nữa. Hầu hết các đội chỉ có thể cố gắng hết sức để đạt được hạng A.”
Có lẽ mỗi chi bộ chỉ có một đội duy nhất xứng đáng với hạng AA.
Điều đó có nghĩa, về cơ bản, đội mạnh nhất ở mỗi chi bộ được quyền mặc lễ phục màu đen.
Tuy nhiên, thứ thu hút ánh mắt của Fay lại là đường chỉ thêu vàng. “Nhìn này, Leshea. Thấy đường viền trên vai họ màu vàng không? Điều đó có nghĩa là họ đến từ…”
“Trụ sở chính,” Thư ký trưởng Baleggar nói. “Trang phục màu đen đơn giản có nghĩa là họ là đội xuất sắc nhất tại chi bộ của mình; họ có thể đến từ bất cứ đâu. Nhưng sợi chỉ vàng đó thì khác. Chỉ thành viên của trụ sở chính Tòa án Bí pháp mới được phép đeo nó, Quý cô Leoleshea ạ.”
“Hả?”
“Tôi tin rằng đã có một vài sứ giả được cử đến từ trụ sở chính khi ngài được tìm thấy trong sông băng khoảng một năm trước, phải không?”
“Tôi chắc chắn không nhớ ai cả.”
“Đây là những người đã cử họ đi. Bức ảnh này được chụp khi họ đến thành phố của chúng tôi theo lệnh của Tòa án Bí pháp.”
Thư ký trưởng Baleggar đẩy cặp kính râm lên sống mũi và nhìn vào bức ảnh của bốn Tông đồ mặc đồ đen và vàng.
“Đây là đội đại diện từ trụ sở chính của Tòa án Bí pháp, Mind Over Matter,” ông nói.
(Phương châm của họ: “Thánh Đường nơi mọi linh hồn quy tụ.”)
Đại diện của Trụ sở chính. Nói cách khác, là đội mạnh nhất trên toàn thế giới.
“Hừm…” Leshea trông có vẻ không mấy bị thuyết phục, nhưng đôi mắt cô lại sáng lên khi nghe rằng họ là những người chơi game cừ khôi.
“Họ có gì đó khác biệt. Có gì đó không ổn.”
“Ý cậu là sao, Leshea?” Fay hỏi.
“Chà—”
Cộp-cộp-cộp. Cô bị ngắt lời bởi tiếng giày dồn dập trên sàn.
“Tôi chưa từng thấy những bộ đồng phục này ở đây trước đây. Viền xanh… Chi bộ Ruin?”
Một Tông đồ khác đã bước vào sảnh. Mái tóc anh ta màu bạc—gần như xám đậm, và đôi mắt anh ta tỏa ra sự mãnh liệt và quyền lực.
Khuôn mặt anh ta đẹp như tượng tạc, và vóc dáng cho thấy anh ta đã trải qua nhiều giờ rèn luyện thể chất.
“Đây có phải là những vị khách mà chúng ta hằng mong đợi không, Thư ký trưởng?” anh ta hỏi.
Baleggar quay sang anh ta. “Ồ, Dax. Lẽ ra tôi nên biết cậu sẽ muốn chào đón khách của chúng ta ngay cả trước cuộc thi. Chà, cậu đến đúng lúc lắm. Quý cô Leoleshea, xin cho phép tôi giới thiệu—”
“Dax,” chàng trai trẻ nói. Giọng anh ta đầy uy quyền—và đồng phục của anh ta màu đen.
“Dax Gear Scimitar. Tôi đã gia nhập chi bộ Mal-ra hai năm trước. Và tôi đã nghe rất nhiều về các vị.”
“Dax! Chú ý thái độ của cậu! Cậu đang đứng trước mặt một cựu—”
“Tôi không có ý định dành bất kỳ sự đối xử đặc biệt nào,” anh ta nói, gạt phắt lời phản đối của Baleggar.
“Tôi không quan tâm cô ta từng là gì. Tôi chỉ quan tâm cô ta có giỏi chơi game hay không.”
“Chà!” Khóe miệng Leshea nhếch lên, cô hất mái tóc màu đỏ thẫm ra khỏi mắt bằng một cái vuốt tay dứt khoát.
“Nghe hay đấy. Tôi thích kiểu người của cậu—những con người chỉ biết đến trò chơi.”
“Ừm, Thư ký trưởng?” Pearl hỏi, vẻ mặt bối rối. “Ông nói chàng trai trẻ này là tân binh năm kia, nhưng anh ta lại mặc trang phục màu đen. Điều đó có nghĩa là…”
“Chính xác như cô nghĩ.” Baleggar gật đầu. Ông chỉ vào chàng trai trẻ, Dax.
“Cậu ta đã thành lập đội của riêng mình chỉ chín tháng sau khi ra mắt, nhanh hơn bất kỳ ai trong lịch sử. Họ đã chiến thắng ngay trong trận đầu tiên với các vị thần. Đến nay, cậu ta đã có thành tích ba trận thắng, một trận thua. Chỉ trong một năm, đội của cậu ta đã trở thành đại diện của chi bộ Mal-ra. Và cậu ta chính là người đã khởi đầu tất cả.”
“Thật sao?! Lập đội riêng chỉ sau gần một năm gia nhập Tòa án Bí pháp?!”
“Đúng vậy. Đó là một chuyện chưa từng có. Tôi phải thừa nhận, với tư cách là thư ký trưởng, đó không phải là điều tôi sẽ lựa chọn. Nhưng kết quả của cậu ta đã tự nói lên tất cả.”
Baleggar thở dài. “Dax ở đây chính là người đứng đầu tại chi bộ của chúng tôi.”
“Th-thật đáng kinh ngạc. Anh ta gần giống như—” Pearl dừng lại, lấy tay che miệng.
Tuy nhiên, đối với Fay, rõ ràng là cô đã định nói, “Anh ta gần giống như Fay.”
Hoàn cảnh của họ gần như y hệt nhau: cùng đánh bại các vị thần khi còn là tân binh và vươn lên trở thành đại diện chính của chi bộ mình.
Đó cũng không phải là những điểm tương đồng duy nhất. Dax, giống như Fay, không hề tỏ ra e sợ Leshea;
anh ta cũng hoàn toàn chỉ tập trung vào trò chơi. Fay chưa bao giờ tưởng tượng rằng lại có một tân binh khác ngoài kia vừa tài năng vừa độc đáo như mình.
“Fay Theo Philus,” Dax nói, bước tới, vạt áo khoác đen của anh ta tung bay.
“Quả thực, cậu và tôi được gắn kết với nhau bởi định mệnh!”
“Xin lỗi?” Fay nói.
“Tôi đã xem các trận đấu của cậu trên livestream. Cậu xứng đáng được khen ngợi vì màn trình diễn trong trò Divinitag của Titan, và tất nhiên là trong trò Cấm Ngữ của Uroboros.”
“Hả? Ồ, ờ, cảm ơn.” Lời khen bất ngờ khiến anh có chút bối rối.
Fay không thích cái giọng điệu kẻ cả, nhưng có vẻ bản tính của anh chàng này là vậy.
“Cậu nói vậy thì cũng hay đấy, nhưng ‘định mệnh’ là một từ hơi to tát để dùng bừa bãi—”
“Vì vậy, tôi nói với cậu: hãy gia nhập đội của tôi!”
Sau một khoảng lặng rất, rất dài, Fay mới có thể đáp lời: “Xin lỗi?” Dax nghĩ mình đang nói cái quái gì vậy?
Leshea và Pearl trông cũng bối rối không kém Fay. Chỉ có Thư ký trưởng Baleggar là không ngạc nhiên; ông ta chỉ thở dài một tiếng.
“Tôi đang chiêu mộ những tân binh xuất sắc nhất từ khắp nơi trên thế giới. Chúng ta sẽ vượt qua cả bọn họ!”
Dax quay người, ánh mắt anh ta dừng lại trên bức ảnh trung tâm của bốn Tông đồ.
“Trụ sở chính cứ nghĩ đội Mind Over Matter quý báu của họ là mạnh nhất, nhưng tôi sẽ vượt qua họ để tạo ra đội mạnh nhất thực sự trong lịch sử! Và rồi chúng ta sẽ cùng nhau phá đảo trò chơi của các vị thần!”
Anh ta đưa tay phải ra. Cái gì? Anh ta nghĩ mình đang đóng phim sao?
“Tôi đã thấy chiến lược bình tĩnh, đầy toan tính mà cậu đã triển khai trong trận đấu với Titan. Và cả tinh thần thép khi cậu đối đầu với Uroboros. Fay! Cậu chính là mảnh ghép cuối cùng mà tôi tìm kiếm!”
Fay không trả lời, vì vậy Dax tiếp tục: “Hãy đi cùng tôi. Cùng nhau, chúng ta sẽ tạo nên đội mạnh nhất mà thế giới này từng biết đến!”
Sự im lặng bao trùm đại sảnh. Dax, với tham vọng rực cháy trong mắt, nhìn Fay.
Fay nhìn lại Dax và nói…
“Này, Pearl.”
“S-sao ạ?! Vâng?!”
“Thành phố này có nhiều Tông đồ thú vị thật đấy, nhỉ?” Vẻ mặt anh giãn ra.
Ngay khi vừa đặt chân đến Mal-ra, anh đã nhận được hai lời đề nghị hoàn toàn trái ngược nhau.
“Em xin ngài hãy thu nhận em!”
“Hãy gia nhập đội của tôi!”
Cô gái tóc nâu, Nel, đã cầu xin được gia nhập đội của Fay, trong khi Dax lại mời Fay gia nhập đội của anh ta.
“Cảm ơn, nhưng tôi e là tôi phải từ chối cậu,” Fay nói, liếc nhìn Leshea và Pearl, rồi nhún vai với Dax.
Hai cô gái chăm chú quan sát anh. “Chúng tôi đến đây vì WGT. Không phải để gia nhập đội của ai cả.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Ờ… Hả? Cậu chỉ nói thế thôi à?”
“Công việc của tôi ở đây đã xong.” Chàng trai trẻ tóc bạc quay gót và sải bước đi.
Phản ứng của anh ta cụt lủn đến mức chính Fay cũng cảm thấy hụt hẫng.
“Phải… Nhiều người thú vị thật,” anh lặp lại, nhìn theo bóng lưng Dax với một nụ cười gượng.
“Đặc biệt là khi đó không giống vẻ mặt của một kẻ đã chịu bỏ cuộc.”
3
Cảnh đêm lấp lánh hai mươi tầng lầu bên dưới khi Fay nhìn ra từ phòng khách sạn của mình trong tòa nhà của Tòa án Bí pháp chi bộ Mal-ra.
“Hừm! Tự hỏi liệu cái tòa nhà mái vòm lớn kia có phải là sân vận động mà họ nói không. Nghe bảo vé xem đã bán hết sạch chỉ trong bảy phút…”
Có một tiếng cạch rõ ràng khi ai đó vặn mở tay nắm cửa phòng anh, dù nó đáng lẽ đã được khóa.
“Được rồi, Fay! Đến giờ vui chơi rồi!” Leshea tung tăng bước vào, mặc bộ quần áo thường ngày. “Chúng ta chơi thôi!”
Cô đang kẹp một bộ cờ bàn dưới nách.
“Em thậm chí còn làm bữa tối cho anh đây này,” Pearl nói, bưng một chiếc khay bạc theo sau Leshea. “Ngày mai là trận đấu giao hữu rồi! Em đã làm một bữa tối thịnh soạn để anh có thật nhiều năng lượng giúp chúng ta giành chiến thắng!”
“Wow, thật sao? Trời, cảm ơn em. Chắc hẳn em đã vất vả lắm.”
“Không có gì đâu ạ—em nấu ăn cừ lắm! Ta-da!” Cô nhấc chiếc nắp bạc ra, và một làn hơi thơm phức lan tỏa khắp phòng.
“Đây là bánh mì kẹp đặc biệt của Pearl! Bánh mì kẹp thịt chân giò hun khói cuộn thịt ba chỉ xông khói cuộn phô mai dày mười centimet!”
“Đây là chiếc bánh mì kẹp nhiều thịt nhất mà anh từng thấy!” Thật ra, anh nghĩ bánh mì kẹp-giò có lẽ là một cái tên phù hợp hơn.
Nó gần như chỉ là một tảng thịt! Trông nó dày đến mức không thể nhét vừa vào miệng—nhưng Pearl lại đang ưỡn ngực đầy tự hào.
“Anh cần năng lượng để chiến đấu! Và năng lượng đến từ đâu? Từ protein!”
“Có chút rau nào trên thứ này không vậy?”
“Có hai lá xà lách kẹp bên trong ạ.”
“Đây không phải là một bữa ăn cân bằng! Nhưng… vì em đã mất công làm nó, anh đoán anh sẽ ăn một ít…” Fay cắn một miếng.
“Hả? Món này… ngon một cách đáng ngạc nhiên. Thật ra là rất ngon!”
“Hi hi! Em biết mà. Bí quyết là dùng các loại gia vị như tiêu đen và đinh hương để trung hòa độ béo và giữ cho mùi không quá nồng mà vẫn giữ được vị ngọt của thịt! Sau đó em cho thêm vài lát cam khô nhỏ để tạo vị tươi mát.”
“Trời. Anh chưa bao giờ biết em còn có khía cạnh này đấy,” Fay nói, thực sự ngạc nhiên.
Đúng là cô từng nói với anh khi họ gặp nhau rằng sở thích của cô là “chuẩn bị những bữa ăn bổ dưỡng,” nhưng anh chưa bao giờ tưởng tượng cô lại thực hiện nó theo đúng nghĩa đen như thế này.
“Hi hi! Đây là một trải nghiệm mới mẻ đấy, anh Fay, được nghe anh nói về em như vậy.”
Một nụ cười e thẹn nở trên môi Pearl. “Thấy chưa, Leshea? Anh Fay cũng có những lời tốt đẹp để nói về em đấy chứ.”
“Hừ,” cô gái trẻ tóc đỏ thẫm đứng cạnh cô nói. Trong mắt cô ánh lên vẻ nguy hiểm không hề che giấu.
“Tôi hiểu rồi. Vậy ra là thế.”
“Leshea?” Pearl nói.
“Tôi đã tự hỏi cậu bận rộn với cái gì. Đúng như Miranda đã nói: đội của chúng ta phải thân thiết cả bên ngoài lẫn bên trong các trận đấu. Tôi thấy mục tiêu của cậu rồi đấy, Pearl!”
“C-c-cái gì? Em là gì?! C-chị đang nói cái quái gì vậy?!”
“Tôi thấy cái vẻ sốc của cậu đáng ngờ lắm.”
“Em không giả vờ sốc! Và em cũng chưa nhắm đến cái gì cả!”
“Chưa à?”
“Chỉ là lỡ lời thôi, em thề!” Pearl chạy biến đến một góc phòng.
Trong khi đó, Leshea quay sang Fay. “Còn cậu nữa, Fay!”
“Ực?!” anh nói, suýt nữa thì sặc bánh mì. “Ý anh là, ờ, Leshea? Em ấy đã dành thời gian và công sức để làm bữa tối cho anh. Sẽ thật tệ nếu nói anh không muốn ăn, phải không? Một bữa ăn nhà làm từ đồng đội mà?”
“Ồ, phải. Tin tôi đi, tôi biết.” Đôi mắt Leshea lạnh như băng.
“Mọi chuyện vẫn luôn như vậy kể từ thời văn minh ma thuật cổ đại. Một trong những nhà hiền triết của họ đã nói: ‘Đàn ông chỉ biết nghe theo hai thứ: những người phụ nữ có thân hình nảy nở và món ăn do những người phụ nữ ấy làm ra.’”
“Đây là một nhà hiền triết đã nói điều này ư?!”
“Tôi thấy cậu cũng chẳng khác gì. Cậu thích một cô gái biết nấu ăn, đúng không?”
“Có cách nào trả lời mà không khiến cậu nổi điên hơn không? Argh… Không, khoan đã!”
Fay cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng—nhưng rồi anh nghĩ ra lối thoát duy nhất cho tình huống này.
Anh chỉ vào màn hình trên tường. “Đúng lúc lắm. Anh đang định cho hai người xem một thứ. Thấy cái điều khiển trên bàn không, Leshea? Dùng nó bật màn hình lên đi.”
“Cái này á?” Leshea nhấn nút trên điều khiển và màn hình sáng lên.
Đó là một đoạn phát lại của một trò chơi của thần.
“Vì chúng ta sắp phải hợp tác với các Tông đồ từ Mal-ra trong vài ngày tới, anh nghĩ mình nên xem cách họ thi đấu. Và anh vừa tình cờ thấy…”
“Ồ! Trời! Ơi!” Pearl hét lên, chỉ vào màn hình. “Cô gái tóc đen đó! Em nhận ra chị ấy!”
“Đúng vậy. Nel Reckless. Người đã chặn chúng ta ở nhà ga và cầu xin được ‘phụng sự anh.’” Cô ấy đã tự giới thiệu mình là một cựu Tông đồ, nhưng vẫn còn video ghi lại thời gian cô ấy còn hoạt động.
“Anh đã tìm hiểu rồi. Cô ấy mới nghỉ hưu một tháng trước. Thành tích là ba trận thắng, ba trận thua. Một con số khá, nhưng không quá nổi bật.”
“V-vâng…”
“Nhưng cô ấy giỏi hơn những gì con số thể hiện. Anh nói thật. Cô ấy thực sự biết mình phải làm gì.”
Nel Reckless. Thể loại sở trường của cô là chiến thuật thời gian thực (RTS), đòi hỏi khả năng phán đoán tức thời và tư duy nhanh nhạy.
Kết hợp với Arise Siêu Nhân, cô sẽ là một nhân tố lý tưởng trong các trò chơi vận động.
Vóc người mạnh mẽ cùng năng khiếu thể chất đáng nể của cô khiến việc quan sát cô lao đi trên sân đấu, nhanh như một cơn gió, trở thành một điều thú vị.
“Cô ấy thực hiện chính xác chỉ thị của đội trưởng và hỗ trợ đồng đội ở mọi cơ hội.”
Thành tích 3-3 không phải là xuất sắc. Nhưng Fay quan tâm đến nhiều thứ hơn là những con số khô khan.
May mắn luôn có thể ngoảnh mặt làm ngơ trong các trò chơi của thần—ví dụ, ai đó có thể liên tiếp rút phải những lượt không may, như phải đối đầu với một vị thần như Uroboros.
“Anh Fay,” Pearl nói, ngồi xuống sàn và chăm chú nhìn lên anh. “Nel về cơ bản là một phiên bản đối lập của em, phải không?”
Fay nín thở.
“Em là lý do khiến đội của mình thất bại, và điều đó dằn vặt em đến mức em đã định từ bỏ. Nhưng Nel…”
Trận thua thứ ba của cô là một trận đầu hàng, một trận bỏ cuộc. Cô đã muốn tiếp tục chiến đấu, nhưng tinh thần của đồng đội đã sụp đổ trước cô.
“Đội trưởng! Đội phó! Đợi đã! Trận đấu này chưa kết thúc! Ba người chúng ta vẫn còn đứng vững! Làm ơn! Em không muốn nó kết thúc theo cách này! Nó không thể kết thúc như—”
Cô đã không muốn từ bỏ, nhưng tiếng kêu của cô đã bị quyết định của đa số át đi, và cô bị buộc phải rời khỏi Elements.
Video kết thúc ở đó.
“Có lẽ Nel cảm thấy như chị ấy còn việc dang dở,” Pearl nói.
“Có thể lắm.” Fay tựa vào tường và khẽ thở dài. Giờ thì anh đã hiểu lý do của cô.
Hiểu tại sao cô lại theo đuổi họ một cách cuồng nhiệt như vậy vào buổi chiều. Dù không còn có thể đứng trong hàng ngũ những người chiến đấu với các vị thần, cô vẫn muốn hỗ trợ một đội bằng tất cả khả năng của mình.
“Ước gì cô ấy đã nói cho chúng ta biết chuyện gì đang xảy ra. Giờ thì anh trông như kẻ xấu vì đã chạy trốn khỏi cô ấy,” Fay nói, nhưng không thể giấu được một nụ cười gượng.
“Và anh muốn nghe thêm. Nếu gặp lại cô ấy, có lẽ anh sẽ hỏi cô ấy—”
Keng! Anh bị ngắt lời bởi tiếng chuông từ hệ thống liên lạc nội bộ của phòng.
“Hả! Anh có nghĩ đó là Thư ký trưởng Baleggar không?” Pearl nói. Cô đứng dậy và mở cửa. “Mời vào ạ.”
“Dịch vụ phòng. Tôi mang đồ uống đến cho quý khách,” người phụ nữ ở cửa nói.
Tuy nhiên, cô ta không giống nhân viên phục vụ phòng—cô ta đeo kính râm, khẩu trang, lại còn đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai.
“Á!” Pearl hét lên, nhảy lùi lại. “Là chị!”
“Ờ, tôi nào? Tôi thề tôi không phải người đáng ngờ đâu!”
“Chị là Nel!” Hóa ra Pearl không hề sợ hãi vì vẻ ngoài khả nghi của vị khách.
Ngược lại, chính bộ trang phục kỳ quặc đã tố cáo danh tính của cô gái trẻ.
Màn cải trang không thể che giấu được vóc dáng cao, mảnh mai đặc trưng của cô, và mái tóc đen tuyền của cô lấp ló dưới vành mũ.
“Nel? Cô đang làm gì ở đây?” Fay hỏi.
Cô gái cải trang giật nảy mình. “N-Nel? Ai là Nel? Đó không phải tên tôi…”
“Tôi biết đó là cô. Tôi nhận ra giọng của cô,” Fay nói.
“Phải. Và cả tóc của cậu nữa,” Leshea thêm vào.
“Ực?! A-ôi, chết tiệt…” Thấy rằng mình không thể chối cãi được nữa, Nel trông như sắp vứt bỏ màn cải trang của mình—cho đến khi cô đột ngột quay người và bỏ chạy.
“Gặp lại sau nhé!” cô hét lên.
“Khoan—cái gì?!” Fay nói, nhưng không thể ngăn cô lại. Với khả năng Siêu Nhân của mình, cô đã biến mất cuối hành lang trong nháy mắt.
Fay chán nản. “Trời ạ… Mình đã muốn nói chuyện với cô ấy.”
Trên tầng mười hai của văn phòng Tòa án Bí pháp, Nel Reckless tựa vào tường, một tay chống đỡ, vai cô phập phồng vì thở dốc.
“Hộc… Hộc… Tại sao? Tại sao mình lại chạy? Đồ ngốc Nel…”
Công việc bán thời gian làm nhân viên tại Tòa án Bí pháp là cơ hội hoàn hảo để tiếp cận Fay và các đồng đội của anh.
Được rồi, chuyện chiều nay đã không thành công, nhưng cô muốn hỏi anh ít nhất một lần nữa về việc cho cô gia nhập đội.
“Mình không bao giờ có đủ can đảm vào những lúc quyết định…”
“Không ngờ một người như cậu lại có lúc phải cụp đuôi bỏ chạy đấy.”
Cô nghe thấy tiếng giày gõ trên sàn. Quay lại, cô thấy một chàng trai trẻ trong bộ đồng phục đen đang đứng gần đó.
“Dax,” cô nói.
“Nel,” anh ta đáp. Họ đã từng hợp tác trong một trận đấu. “Chúng ta được xếp vào cùng một khóa vài năm trước. Còn nhớ không? Mọi người đều tự hỏi, ai trong chúng ta sẽ là người vươn lên? Chà, nhìn chúng ta bây giờ xem.”
Nel: ba trận thắng, ba trận thua; đã nghỉ hưu.
Dax: ba trận thắng, một trận thua. Giờ đây, anh là một trong những Tông đồ hàng đầu tại chi bộ Mal-ra.
Đội của anh gần như đã trở thành đại diện của Mal-ra, và nhiều người tôn vinh anh là Hoàng tử Trò chơi.
“Tôi đã tồn tại trong khi cậu đã phải giải nghệ,” Dax nói. “Cậu nghĩ sự khác biệt giữa chúng ta là gì? Tài năng? Kỹ năng?”
“Cậu muốn gọi nó là gì cũng được.”
“Là do đồng đội.”
Nel nín thở.
“Cậu đã không may mắn. Xui xẻo khi ở cùng những đồng đội đó.” Anh ta ném cho cô một thứ.
Cô bắt lấy nó giữa không trung và thấy một chiếc thẻ khóa vàng đang lấp lánh trong tay mình.
Cô đã từng thấy nó trước đây—tất cả thành viên của đội Du thuyền Bão tố (phương châm: “Tại tâm của cơn bão thế giới”) đều mang một chiếc.
Và chàng trai trẻ này chính là đội trưởng của họ. “Tôi đánh giá rất cao khả năng của cậu—và cả sự kiên trì của cậu nữa,” Dax nói.
“Tôi đã nghe bài ca này rồi.”
“Phải, cậu đã nghe rồi. Và cậu sẽ còn nghe lại, bao nhiêu lần tôi cần phải hát nó. Gia nhập đội của tôi đi, Nel. Trở thành nhà phân tích của chúng tôi.”
Cô không nói gì.
“Cậu định lãng phí bản thân trong vai trò một nhân viên bán thời gian vô danh ở đây đến bao giờ?”
Một Tông đồ tài năng có rất nhiều lựa chọn ngay cả sau khi nghỉ hưu, và tốt nhất trong số đó là đóng góp cho một đội đang hoạt động.
Thậm chí còn có câu nói rằng một nhà phân tích giỏi còn quý hơn một Tông đồ giỏi.
Chiến lược quan trọng đến thế đối với các trò chơi của thần.
“Với cậu ở hậu phương, đội của tôi có thể tiến thêm một bước nữa đến sự hoàn hảo. Đến việc trở thành đội mạnh nhất thế giới.”
“Không đời nào,” Nel nói. Cô thậm chí không cần suy nghĩ.
“Em đã quyết tâm gia nhập đội của Chủ nhân Fay rồi. Đừng hòng em đi đâu khác.”
“Tại sao cậu lại cố chấp với anh ta đến vậy?” Dax vẫn giữ vẻ hào hoa như mọi khi;
anh ta không hề có dấu hiệu nào cho thấy mình bị tổn thương hay tâm trạng bị ảnh hưởng.
Nel biết anh ta sẽ không bao giờ bực bội chỉ vì lời mời của mình bị từ chối.
Đó là một trong những đức tính của chàng trai trẻ, gần như là một kỹ năng đặc biệt.
Anh ta là “Hoàng tử,” không tì vết cả trong lẫn ngoài. Điều đó mang lại cho anh ta sức hút—uy tín.
Tuy nhiên, điều đó không hề thu hút Nel. Trái tim cô đã thuộc về Fay.
“Cứ coi đó là trực giác của em,” cô nói. “Em tin… Em tin Chủ nhân Fay là người có thể biến giấc mơ của em thành sự thật.”
Cô đã cảm nhận được điều đó khi xem anh thi đấu với Thần Vĩnh Hằng Uroboros.
“Rất thú vị. Nếu vậy thì”—Dax chìa lòng bàn tay về phía cô—“chúng ta đặt cược thì sao?”
“Cái gì?”
“Có một trận giao hữu nhỏ được lên kế hoạch cho ngày mai—đội của tôi đối đầu với đội của anh ta. Vun đắp tình hữu nghị giữa các thành phố là tốt, nhưng đừng nhầm: sẽ không có sự nương tay nào trong cuộc quyết đấu giữa anh ta và tôi.”
Anh ta nhìn cô, tràn đầy tự tin. Và tại sao lại không chứ?
Đây là người đàn ông đã tuyên bố rằng mình sẽ đánh bại đội mạnh nhất thế giới.
Giờ đây, anh ta nhìn thẳng vào mắt Nel.
“Nếu ngày mai tôi thua, tôi sẽ thừa nhận rằng nhận định của cậu là đúng, và như một dấu hiệu cho sự thất bại, tôi sẽ làm bất cứ một điều gì cậu yêu cầu. Bất cứ điều gì. Nhưng nếu và khi tôi đánh bại được Fay…”
“Thì cậu muốn tôi gia nhập đội của cậu.”
“Tôi thấy cậu hiểu ý rồi đấy.”
Nếu Dax có thể chứng minh rằng anh thực sự là tân binh mạnh nhất bằng cách chiến thắng trận đấu, Nel sẽ không còn lý do gì để trung thành với Fay nữa.
“Cậu chỉ cần đảm bảo rằng mình sẽ theo dõi trận chiến của chúng tôi vào ngày mai, Nel.”
Dax vung chiếc áo khoác đen của mình và bước ra khỏi phòng trước khi Nel kịp tìm lời đáp lại, tiếng giày của anh ta gõ vang trên sàn nhà.