Góc nhìn của Độc giả Toàn tri

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 1 - Độc giả Toàn tri - 132 - Tập 26: Kẻ phá hủy kịch bản (3).

Dịch: Bút Lông | Biên tập: Lily

Tôi vừa thỏa thuận xong xuôi với Bihyung thì tên thẩm phán lại cất tiếng giục.

[Nếu xong việc rồi thì ngươi mau mau về đi.]

Tôi cũng chẳng rõ tại sao hắn phải sồn sồn lên như vậy. Nhưng nhìn cách hắn liếm môi đầy thèm khát khi nhìn cái chai rượu của tôi thì có vẻ là chút rượu nhấp môi tôi cho hắn lúc nãy vẫn chưa đủ đã cơn thèm. 

Chờ chút đã. Có phải ban nãy hắn vừa nói là hiện tại Hades và Persephone đang không có mặt ở Địa phủ đúng không nhỉ?

“Này, thẩm phán. Tôi muốn nhờ ngài thêm một chuyện.”

[Ta không biết ngươi muốn nhờ chuyện gì nhưng lần này không dễ thế đâu…]

“Tôi sẽ cho ngài nguyên chai rượu này.”

Tên thẩm phán trợn tròn mắt trước lời tôi vừa nói.

“Hãy đưa tôi tới Tartarus lần nữa.”

*

Do không có thời gian nên tôi nhanh chóng đi xuống Tartarus một lượt rồi lại trèo lên. Tôi cứ tưởng mình mất có một thoáng thôi, ấy thế mà trong lúc đó tên thẩm phán đã kịp chè chén say sưa luôn rồi. 

[Ngươi xong chưa?]

“Rồi ạ.”

Sự vắng mặt của Hades và Persephone quả là một món quà trời trao. Tôi chỉ cần mớm chút thông tin ít ỏi kia cho Kim Namwoon thôi thì với sự lanh lợi của cậu ta, tình hình có thể sẽ thay đổi rất nhiều. Đây chính là thời khắc mà tôi đang mong chờ. Khoảnh khắc được tham gia vào sự kiện sắp diễn ra - “Gigantomachia”. 

[Vương hậu có lời muốn nhắn nhủ tới ngươi.]

“Vương hậu?”

[Đúng vậy, ta sẽ đọc cho ngươi.]

Tên thẩm phán đọc những lời nhắn của Persephone bằng một giọng thật trịnh trọng. 

[Hóa thân Kim Dokja, có vẻ như ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình bằng một phương pháp rất thú vị.]

“....”

[Rất nhiều tinh vân trong “Tinh Hà” hiện đang dõi theo ngươi. Và có khá nhiều người trong số họ cho rằng ngươi là một điềm gở.]

Quả thật kịch bản này đã thu hút được rất nhiều sự chú ý của các tinh tọa.

[Tốt nhất là ngươi nên chuẩn bị đi.]

Nghe xong những lời nhắn này, tôi càng thấy bồn chồn hơn. 

…Chẳng lẽ là vì Hades và Persephone đang đi vắng?

Dạo gần đây tin nhắn từ các tinh tọa lớn cũng giảm đi rõ rệt. 

Đặc biệt là… Uriel.

Uriel còn là tinh tọa thuộc tinh vân “Eden” nữa.

[Tinh tọa “Tù nhân của vòng Kim Cô” cảm thấy buồn cho bạn.]

[Tinh tọa “Mưu lược gia Bí mật” đang an ủi tinh tọa “Tù nhân của vòng Kim Cô”.]

Mấy gã này vẫn còn ở đây.

[Vậy thì tạm biệt nhé.]

Tôi gật đầu. Thật ra thì giờ có lo cũng chẳng có ích gì. Chuyện quan trọng nhất là không phá hỏng những câu chuyện mà chúng tôi đã vất vả gây dựng tới giờ. Dẫu cho các tinh vân có nghĩ xấu về tôi đi chăng nữa thì cũng như Persephone nói, không phải tất cả đều như vậy. Sau một cơn quay cuồng chóng mặt, cuối cùng tầm nhìn của tôi cũng đã rõ ràng hơn hẳn. Khi mở mắt ra, tôi đã quay trở về thế giới ban đầu. 

“Anh Dokja.” 

Tôi vội vỗ vỗ vào má mình để lấy lại tỉnh táo khi nghe thấy tiếng gọi đầy căng thẳng ấy. Hiện ra trước mắt tôi là gương mặt ngập tràn sự lo âu của Lee Hyunsung. 

“.... Có chuyện gì vậy?”

Đám đông xung quanh đang xôn xao. Có vẻ họ đang vây quanh cái gì đó, trong số đấy tôi thấy cả Lee Jihye và vài thành viên khác trong nhóm nữa. Dấu vết của không gian bị bóp méo vẫn còn lờ mờ trên không trung. 

Cổng dịch chuyển.

Chính là cánh cổng mà tôi và những người khác đã bước vào để tới đây. Tại sao nó lại mở ra? Là do kịch bản đã kết thúc rồi sao?

“Đoàn thứ hai của Hàn Quốc đã xuất hiện.”

Đoàn thứ hai? Bây giờ á?

“Tôi không biết nữa, nhưng mà…”

Có vẻ như đoàn thứ hai đã tới quá trễ rồi thì phải. Thường thì sau khi đoàn thứ nhất tiến vào kịch bản được một tuần, thì sẽ tới lượt đoàn thứ hai, nhưng lần này thì tới tận khi hết kịch bản, vẫn không có ai tiếp viện chúng tôi cả. Tình hình bên Nhật thì trái ngược hẳn, đoàn thứ ba tiến vào cái một luôn. 

Lee Hyunsung và tôi chen vào giữa đám đông để tiếp cận cổng dịch chuyển. 

“Chú ơi, bên này nè!”

Tôi quay về phía tiếng gọi của Lee Jihye và thấy một đàn ông bước ra khỏi cánh cổng. Khắp cơ thể anh ta đã hóa thành than tro, cứ như thể là vừa bị thiêu sống vậy.

“Ư ô….”

Tôi biết người đàn ông này. 

Đầy ngạc nhiên, tôi cất giọng hỏi, “Anh Jung Minseob? Đã xảy ra chuyện gì vậy…?”

Jung Minseob là một trong những “kẻ bỏ ngang” đã đồng hành cùng tôi trong cuộc chiến chống lại đám Ngôn sứ. Tôi cứ tưởng là hắn ta đã ngỏm từ lâu rồi cơ, do sau Cuộc chiến Vương vị thì tôi cũng chả thấy hắn xuất hiện thêm nữa, nhưng tại sao giờ hắn lại ở đây?

Bác sĩ y tế Lee Seolhwa xuất hiện ngay sau đó, cô lập tức kiểm tra mạch của Jung Minseob. Nhưng có vẻ mọi chuyện đã quá muộn. 

“Đừng, đừng quay… về….” 

Đó là những lời cuối cùng của Jung Minseob. 

*

[Bạn đã thành công bảo vệ hòa bình của Vùng đất Hòa bình.]

Một chuỗi ký tự khổng lồ hình khối phát sáng giữa không trung. Bầu không khí tiệc tùng vẫn rộn rã, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của các thành viên trong nhóm lại vô cùng trái ngược. 

Lee Jihye thắc mắc, “.... Chuyện quái gì đã xảy ra thế?”

Chuyện lạ kỳ ở đây không phải là việc tự dưng chúng tôi có thêm đoàn tiếp viện, do dù sao thì kịch bản cũng chưa hoàn toàn kết thúc. Mà là việc thành viên của đoàn tiếp viện này, vừa mới xuất hiện đã đang trong trạng thái trọng thương. 

“Ở phía Nhật có từng xảy ra trường hợp này chưa?”

Asuka Ren lắc đầu phủ nhận trước câu hỏi của Lee Hyunsung.

“Có thể là anh ấy bị thứ gì đó tấn công trong lúc đang dịch chuyển trong cổng…?”

“Không đời nào.”

Đúng là có một số chủng loài không gian sống trong cổng dịch chuyển. Nhưng theo tôi biết thì không phải trong kịch bản này. 

Lee Jihye đưa ra ý kiến, “Thế chẳng phải là mấy người ở lại đang đánh nhau sao?”

Tôi không rõ lắm, nhưng có vẻ như đây là đáp án gần với thực tế nhất.

Asuka Ren gật đầu và bổ sung, “Anh từng nói ở Hàn quốc không có “Ngai vàng Tối thượng” đúng không nhỉ?”

“Đúng vậy.”

“Thế thì chuyện đó cũng không phải là bất khả thi.”

Hiện giờ Nhật Bản cũng đang ở trong tình trạng tương tự, ở những quốc gia khác - nơi mà quyền lực tuyệt đối tựa như Ngai vàng Tối thượng không tồn tại, thì nhóm dẫn đầu cũng thường xuyên thay đổi. Theo tôi nhớ thì chuyện này đã xảy ra vài lần trong “Bí kíp sinh tồn” rồi.

Tuy nhiên, vụ lần này quả là ngoài dự kiến.

Do giờ mới chỉ là giai đoạn đầu của các kịch bản, và dù cho những kẻ bị xa lánh kia có tập hợp thành một nhóm, thì chúng cũng chỉ là nhóm của những kẻ ngoài rìa mà thôi. Hơn nữa, tôi đã chuẩn bị sẵn phương pháp đối phó ở Seoul rồi. Yoo Sangah, Jung Heewon, và cả mẹ tôi - Lưu Lãng Vương nữa. Không thể nào có chuyện một nhóm vừa mới thành lập đã đủ mạnh để đánh bại họ được. 

Mọi người trong nhóm tôi tỏ ra lo lắng. 

“Không đời nào… Không thể thế được, đúng không?”

Không một ai trong nhóm dự kiến của đoàn thứ hai tiến vào kịch bản, duy chỉ có Jung Minseob xuất hiện với bộ dạng sống dở chết dở. Cùng với lời nhắn nhủ “Đừng quay về”. Dựa vào thời gian các sự kiện xảy ra thì tôi đã đoán ra được vài thứ…

“Nếu không đi thì ta không thể nào biết chắc được.”

Chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, nhưng Yoo Junghyuk đã đứng ngay bên cạnh tôi. 

Tôi gật đầu đáp lại hắn ta, “Đúng vậy, hãy trở về xem sao.”

Đó cũng là lúc mà thông báo của kịch bản được gửi tới.

[Phần thưởng bổ sung cho những người có đóng góp chính đã được chuẩn bị xong.]

[Người đóng góp chính: Kim Dokja, Yoo Junghyuk.]

Cuối cùng thì phần thưởng bổ sung cho kịch bản chính cũng đã tới rồi.

[Bạn có muốn xem thông tin về các phần thưởng không?] 

Tôi gật đầu.

<Danh sách phần thưởng>

Lãng Nguyệt Triệp Phiến (Cấp SSS)

Thanh Long Kiếm (Cấp SSS)

Vòng tay của Vua Ma Pháp (Cấp SS) 

Chọn một kỹ năng cấp A.

Danh sách có tổng 4 lựa chọn. Kịch bản khó nhằn nên quả nhiên là phần thưởng cũng phải ra gì rồi. Đầu tiên, mấy vật phẩm như “Lãng Nguyệt Triệp Phiến” hay “Thanh Long Kiếm” có thể mạnh không kém gì vật phẩm thánh tích cả, chỉ cần không ngừng cường hóa là được. Có thêm nó tôi cũng chẳng mất gì. Rồi còn cả “Vòng tay của Vua Ma Pháp”. Đây là một vật phẩm khá tốt, có thể dùng để chống lại ma thuật cấp độ thấp và trung của mấy tên hồi quy giả đến từ thế giới ma pháp. 

Tuy nhiên thì hai vật phẩm đầu không có giá trị với tôi lắm, do tôi cũng đã có được “Thảo Thế Kiếm” từ kịch bản này rồi, và mặc dù tôi cũng ham cái “Vòng tay cua Vua Ma Pháp” lắm, nhưng mà nó chỉ có giá trị nếu như tôi phải đụng độ với một hồi quy giả đến từ thế giới ma pháp thôi. Vậy nên đáp án đã được định sẵn ngay từ đầu rồi.

“Tôi chọn số 4.”

Một danh sách các kỹ năng hiện ra trước mắt tôi. Có lẽ là do cấp độ của phần thưởng lần này cao hơn lần trước, nên trong danh sách toàn là kỹ năng của Võ Lâm. 

Vạn Tượng Quy Nhất Thần Công

Thiếu Dương Kiếm 

Thái Ất Mê Ly Chưởng 

….

Trong danh sách có tuyệt nghệ của Thiếu Lâm, có võ công của phái Không Động, và còn có cả tuyệt kỹ của phái Hoa Sơn như “Nhị Thập Tứ Thủ Mai Hoa Kiếm Pháp”. Kỹ năng nào cũng đỉnh của chóp cả, nhưng tôi chỉ được lựa có một thôi, nên phải suy nghĩ cho kỹ.

Lúc trước tôi từng nói qua, có một số thứ dù cấp độ có cao đến mấy thì cũng gần như không thể đạt được. Kỹ năng Võ Lâm bây giờ không học thì về sau vẫn còn có cơ hội, nhưng nếu bỏ lỡ dịp này, có lẽ tôi sẽ không bao giờ đạt được ngón đòn đó. Ví dụ như “một kỹ năng cấp A” chỉ có thể có trên “Vùng đất Hòa bình” này đây.

“Tôi chọn kỹ năng cấp A “Tí hon hóa”.”

Lee Jihye đang hứng khởi nhìn danh sách các lựa chọn của tôi vội hét lên. 

“Chú bị điên à?”

“Hả?”

“Sao chú lại chọn cái của nợ đó chứ! Tôi bị thu nhỏ tới rồ luôn rồi đây này, thà chú chọn Thanh Long Kiếm và đưa nó cho tôi còn hơn!” 

Lee Hyunsung tỏ vẻ ngạc nhiên. Mấy đứa nhóc cũng dừng đùa nghịch. Phía bên kia, những người tí hon trông có vẻ vô cùng cảm động. Chắc là họ nghĩ tôi chọn kỹ năng này là để nhớ tới họ. 

[Ô kê, giờ nhận thưởng xong xuôi rồi thì chuẩn bị về thôi chứ nhỉ. Trông ngươi có vẻ gắn kết với thế giới này lắm ha, vậy hãy chào tạm biệt nó thôi nào.]

Cùng với thông báo của dokkaebi, một cánh cổng dịch chuyển khổng lồ hiện ra. Những người tí hon, cả Gillemium, vây quanh chúng tôi.

“Thượng lộ bình an nhé!”

“Cảm ơn. Tôi chắc chắn sẽ nhớ đến các anh.”

Khi chúng tôi rời đi, những người tí hon đồng thanh hát lên một bài ca tạm biệt. Mắt Asuka Ren đỏ hoe. Nhóm người Nhật Bản từng người từng người biến mất vào trong cánh cổng dịch chuyển. Bài ca của những người tí hon vẫn còn đó. Lắng tai nghe một lúc, tôi cảm thấy dường như mình có thể hiểu được cả ca từ.

Vị anh hùng đã giải cứu Vùng đất Hòa bình 

Tên anh ấy 

Không phải là Dokuza hay Doguza 

Ô ô, anh ấy là Dokja…

…… Đậu má, lời bài hát kiểu quái gì vậy?

[Những tồn tại ở “Vùng đất Hòa bình” đang ca tụng truyền thuyết về bạn.]

[Thành tựu này có thể xem lại sau khi bạn trở thành tinh tọa.]

Trên chiếc tháp chuông gần đó, tôi thấy bóng dáng Kyrious - người đã dạy tôi võ thuật. Tôi cứ nghĩ là khi kịch bản kết thúc, ông ta sẽ chạy lại chỗ tôi và đe dọa này kia, nhưng ông ta chỉ lặng yên đứng trên đó nhìn về phía này.

“Tôi nghĩ tôi phải cảm ơn anh.”

“Hả?”

“Chỉ là tôi cảm thấy như vậy thôi. Tôi cũng không biết nữa.” 

Asuka cười cười. Dù cô có mất đi tư cách sáng tạo, thì tác giả vẫn có thể là một độc giả.

“Hãy sống sót để gặp lại nhau nhé, các bạn Hàn Quốc.”

Asuka Ren cúi chào và biến mất vào trong cánh cổng, chúng tôi cũng bắt đầu tiến vào. Tầm nhìn mờ dần, và khi tôi nhận ra, thì chân tôi đã chạm xuống mặt đất. Cơn chóng mặt cũng không tệ lắm, chắc do trước tôi cũng đã trải qua một lần rồi. 

[Kịch bản chính đã kết thúc.]

Đã lâu lắm rồi tôi mới được nhìn thấy Seoul. Nhìn xung quanh, hình như chỉ có mỗi Yoo Junghyuk là đi cùng tôi thì phải. Mặc dù chúng tôi tiến vào cổng cùng một lúc, nhưng lúc đi ra thì lại khác. Cơ mà sao lại là với thằng cha này…

“Kim Dokja, né đi.”

Cùng lúc Yoo Junghyuk nói câu đó, mặt đất nơi mà tôi đang đứng cũng nổ tung.

Bùm! Bùm! Bùm!

Một cơn mưa đạn ma thuật xới tung mảnh đất chỗ chúng tôi đứng. 

“Đó là Bá Vương đấy!” 

“Đừng sợ! Bắn!”

“Dù sao họ cũng không cùng phe đâu! Kệ Bá Vương đi, ngắm vào Bất Sát Vương ấy!” 

Bùm! Bùm!

Đây là một bất ngờ đã được tôi dự đoán trước. Hàng tá người lao qua đám mây bụi mịt mù. Thoạt nhìn thì họ có vẻ có kha khá trang bị và kỹ năng từ nhà bảo trợ. Liệu họ có phải là hóa thân của các “tinh vân” khác mà Persephone đã từng nhắc đến không? Tôi chưa biết chắc được. 

“Hắn không giết người được đâu! Nếu giết hắn sẽ bị phạt! Nên đừng chần chừ nữa, bắn!” 

“Hắn có khả năng hồi sinh bằng cách thu thập điểm đấy! Đừng bỏ lỡ thời cơ và giết hắn luôn đi!”

…Thông tin này bị lộ ra từ hồi nào vậy? Đừng bảo với tôi là mấy người biết cả về “Bất Sát Vương” đấy nhé.

Một lúc sau, từ trong đám sương bụi dày đặc, kẻ dẫn đầu đám người nọ cũng xuất hiện. 

“Kim Dokja! Bỏ vũ khí của ngươi xuống và tới đây!”

Tôi làm theo lời gã. Khi tiến lại gần hơn, tôi đã thấy được trang bị của bọn chúng. Tất cả vật phẩm đều là cấp A, và chỉ số tổng quát của mỗi người đều vô cùng vượt trội. Một lực lượng hùng mạnh tới mức đàn áp cả đội quân kẻ lang thang của mẹ tôi. Rốt cuộc thì mấy gã này chui từ đâu ra vậy? 

Như thể mọi chuyện đã ngã ngũ, gã đội trưởng nở một nụ cười với tôi. 

Tôi cũng cười lại với gã, “Ngươi lấy thông tin của ta từ đâu ra vậy?”

“Giờ biết cũng có để làm gì nữa đâu.”

“Nhưng nói cho ngươi biết, có một số thông tin đã bị sai rồi.”

“Hả?”

[“Kiếm Tín Niệm” đã được kích hoạt!]

Đi thôi nào!

Tôi rút thanh “Kiếm Tín Niệm” ra, chém thẳng vào lực lượng đang đứng xung quanh mình, trong đó có cả gã nhìn có vẻ giống đội trưởng kia. 

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage