Dịch: Dương Kha | Biên tập: Bút Lông
tls123. Đó chính là ID của tác giả "Bí kíp sinh tồn".
"Hả? tls123...?"
Tôi vội vã hỏi dồn.
"Cô có còn nhớ được không?"
"Trí nhớ tôi không tố... Á?"
"... Cô làm sao vậy?"
Đôi mắt Asuka Ren chớp chớp một lúc, rồi dại ra. Một tia sét loé lên xung quanh cơ thể cô.
“■■■…■■”
Sao cơ?
Tôi choáng váng hỏi lại, "Cô vừa mới nói gì?"
"...Dạ?"
"Lời mà cô vừa nói lúc nãy..."
"Ý anh là sao? Tôi đã nói…”
Gương mặt của Asuka Ren lộ rõ vẻ không biết gì. Đột nhiên một dự cảm đáng sợ ập đến, tôi nhanh chóng mở Danh sách nhân vật.
[Kỹ năng đặc biệt "Danh sách nhân vật" đã được kích hoạt.]
+
[Thông tin nhân vật]
Họ tên: Asuka Ren
Tuổi: 31 tuổi
Tinh toạ bảo trợ: Bậc thầy Nhị Thiên Nhất Lưu Phái
Thuộc tính: Người sáng lập Vùng Đất Hoà Bình (Huyền thoại), Mangaka (Hiếm)
Kỹ năng: Kendo (Cấp 7), Lấy ngòi bút làm đao gươm (Cấp 4), Bộ pháp thuyết phục (Cấp 5), Trí tưởng tượng giả lập (Cấp 4)...
Tinh ấn: Nhị Thiên Nhất Lưu (Cấp 3)
Chỉ số tổng quát: Thể chất (Cấp 55, hiện tại Cấp 17), Sức mạnh (Cấp 55, hiện tại Cấp 17), Nhanh nhẹn (Cấp 49, hiện tại Cấp 11), Ma lực (Cấp 54, hiện tại Cấp 16).
Đánh giá tổng quan: Đánh giá toàn diện đang trong quá trình biên tập lại.
+
Theo như “Bí kíp sinh tồn” thì chính người phụ nữ này đã tạo ra Vùng Đất Hoà Bình.
Nhưng mà...
… "Đang trong quá trình biên tập lại?"
Bỗng nhiên, những thông tin trên cửa sổ thuộc tính trước mắt tôi chợt biến mất, từng chữ từng chữ một tan biến như cát bụi.
+
Thuộc tính: Mangaka (Hiếm)
+
Tôi bắt đầu cảm thấy sởn gai ốc. Vì sao dòng "Người sáng lập Vùng Đất Hoà Bình" bỗng dưng biến mất như vậy? Ngay cả các tinh toạ lớn cũng không thể làm ra chuyện này.
Asuka Ren nhìn tôi, ngập ngừng hỏi, "Xin lỗi anh, chúng ta đang nói đến chuyện gì ấy nhỉ?"
"Ta đang bàn về tác phẩm của cô Ren."
"Tác phẩm của tôi sao?" Asuka Ren mang một biểu cảm trống rỗng, không có ký ức. Cô chẳng còn nhớ được bất cứ chút gì về Vùng Đất Hoà Bình mà chính cô tạo ra.
「Vào khoảnh khắc ấy, cô biết rằng thế giới này đã hoàn toàn vượt qua tầm kiểm soát của mình.」
Đầu tôi đau nhức dữ dội, có dòng nào như vậy trong “Bí kíp sinh tồn” sao? Tôi cũng không rõ nữa.
Thế nhưng có một điều là chắc chắn. Giai điệu của đàn viola ngân vang trong đêm thanh vắng. Tiếng khóc nức nở của các người tí hon. Và cả bầu không khí buồn bã đong đầy cảm xúc này chính là thứ khiến tôi tin rằng.
Đây là khoảnh khắc mà thế giới mang tên Vùng Đất Hoà Bình được hoàn thiện.
Bây giờ nó không cần phải thêm thắt tình tiết gì nữa. Cuối cùng thì câu chuyện này đã trở nên hoàn toàn độc lập khỏi tác giả. Nếu nghĩ theo hướng đó, thì dường như tôi đã hiểu được tại sao thuộc tính đó của Asuka Ren lại biết mất. Khi mà một thế giới được hoàn thiện, tác giả cũng sẽ phải bước xuống vị trí người sáng tạo của mình.
Tôi tự hỏi. Một câu chuyện hoàn thiện sẽ đi về đâu?
[Bạn đã biết đến hành tinh Vùng Đất Hoà Bình.]
[Chúng sinh của Vùng Đất Hoà Bình đều cảm nhận được một chút ánh nhìn của bạn.]
[Tinh toạ của hành tinh tí hon vui sướng trước sự hiện diện của bạn.]
[Chúng sinh của Vùng Đất Hoà Bình đã bắt đầu thêu dệt những truyền thuyết về bạn.]
Buồn cười ở chỗ tôi còn chẳng yêu cầu họ phải làm thế.
… Ra là vậy. Hóa ra việc một tác phẩm sẽ thoát ly khỏi kiểm soát của tác giả đã được định đoạt ngay từ đầu.
Sau đó tôi có hỏi Asuka Ren một vài thứ nữa và dùng cả “Phát hiện nói dối”. Nhưng có vẻ như cô ấy thực sự không còn nhớ được điều gì.
"Xin lỗi nhưng tôi thực sự không biết. Nó giống như một bộ manga mà tôi từng đọc.."
Bộ manga mà cô đọc chính là do cô vẽ đó Ren. Chả hiểu sao nghĩ vậy tôi lại thấy buồn.
Asuka Ren nhắm mắt lại một lúc tựa như đang nghiền ngẫm gì đó, rồi nói tiếp, "Nhưng tôi nghĩ tôi đã rất thích nó, hẳn là vậy..."
Buồn thay, phần thông tin ít ỏi về tác giả của “Bí kíp sinh tồn” mà tôi mới tìm được đã đi vào ngõ cụt tại đây. Rốt cuộc thì vị tác giả này là một tồn tại như thế nào và thứ ông ta muốn là gì vẫn còn là một câu hỏi chưa thể giải đáp.
Thế nhưng có một điều dường như khá rõ ràng. Có lẽ cũng giống như tôi, tác giả của “Bí kíp sinh tồn” không vừa lòng với kết cục hiện tại. Vậy nên ông ta mới gửi tôi file truyện trước khi tận thế bắt đầu.
Nếu đúng vậy thì, chúng ta không thể để ngài ấy thất vọng được.
Tôi bỏ lại Asuka Ren đang ngắm phong cảnh và lui ra một chỗ khác, tay cầm theo một ống thuốc nhỏ.
[Tinh huyết xà cổ đại]
Đây là vật phẩm đi kèm với các mảnh của tinh toạ. Khi tôi ra hiệu, Lee Hyunsung ở đằng xa gật gật đầu và tiến lại gần. Lee Hyunsung đã không uống rượu. Tôi thấy có lỗi nhưng một vài việc phải nhờ đến anh ấy.
"Nhờ anh nhé."
"Cứ để tôi lo."
Lee Hyunsung được phó thác làm vệ sĩ của tôi, bởi vì tôi sẽ ngất đi trong chốc lát. Khi tôi rót [Tinh huyết xà cổ đại] vào ly rượu, màu rượu vàng óng ánh bỗng hóa thành đỏ sẫm.
[Bạn đã uống rượu làm từ máu của xà cổ đại.]
[Con rắn tham lam sẽ thử thách tinh thần của bạn.]
Đây là mảnh ẩn mà Yoo Junghyuk trong vòng hồi quy thứ ba không biết. Một nghi thức được thực hiện khi trộn lẫn rượu làm từ các mảnh của Orochi và tinh huyết. Nếu không phải vì nó thì không đời nào tôi chịu từ bỏ một thuộc tính đỉnh như Bất Sát Vương đâu.
[Con rắn đã xác nhận trình độ của bạn qua danh hiệu “Kẻ diệt rồng”.]
[Thuộc tính mới "Tám Mạng Sống" chuẩn bị nở rộ.]
… Xong rồi. Quá trình chuẩn bị đã hoàn tất, khi tỉnh dậy tôi sẽ có được thuộc tính mới.
Một việc đã xong, việc còn lại...
Tôi đổ hết chén rượu vào miệng. Cảm giác choáng váng như say xỉn ập đến ngay tức khắc. Thế nhưng vẫn chưa thể chìm vào giấc ngủ ngay được. Tôi ngồi xuống và viết một tin nhắn lên nền đất.
"Thần của Rượu vang và Hoan lạc."
Lạ thế nhỉ? Tại sao Dionysus vẫn im hơi lặng tiếng trước bầu không khí náo nhiệt này. Cả Persephone cũng vậy. Tình hình có vẻ căng. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng không có ai ở đây để đưa tôi xuống Địa phủ cả.
Tôi có nên gọi Yoo Sangah không? Giá như tôi có kênh liên lạc trực tiếp với Olympus thì tôi đã có thể ra hiệu ngay và luôn được.
"Đức cha của màn đêm trù phú."
Vào khoảnh khắc mà tôi viết danh xưng của Hades, bóng tối lập tức che phủ ánh mắt tôi. Một cơn ớn lạnh truyền qua cơ thể khiến tôi rùng mình. Cảm giác buồn nôn trào dâng mãnh liệt, và khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi nhận ra mình đã đến ở Địa phủ. Cái bầu không khí khó chịu và bất an này chỉ có thể cảm nhận được ở đây mà thôi.
Ngó nghiêng xung quanh một lúc, may là lần này tôi không rơi trúng Tartarus nữa. Nhưng có ai đó đang đứng trước mặt tôi.
[Ngươi không thể tiến vào Địa phủ trong thời điểm này.]
Đối phương không phải Hades hay Persephone. Ngay khi nhìn thấy bộ đồ na ná đồ tử thần này là tôi đã biết vậy rồi.
"Ngài thẩm phán."
Không phải tên dẫn đường cho tôi lần trước. Tôi nói với hắn. "Tôi đến để báo cáo tôi đã hoàn thành nhiệm vụ vương hậu giao."
[Ta biết. Nhưng ta nhắc lại, người không thể tiến vào cung điện.]
"... Tại sao?"
[Ta không thể cho ngươi biết được.]
Tên thẩm phán xua xua tay như đang thấy khó chịu.
[Về đi. Ta triệu hồi ngươi bằng ma thuật của “Đức cha” nhưng ngươi không được phép vào đâu.]
"Tôi có cuộc hẹn với vương hậu. Tôi phải vào trong."
[Không phải bây giờ. Về đi.]
Tên này bị ngáo đá à? Dù có mạnh đến đâu, thì hắn chỉ là muỗi so với Persephone. Vậy mà cái sự lì lợm này....
"... Phải chăng cả hai người họ đều đang không ở đây?"
Tên thẩm phán có vẻ do dự trước khi gật đầu.
[Đúng thế.]
"Chuyện gì đang xảy ra..."
Hades và Persephone vắng mặt cùng một lúc. Tôi không biết vì sao nhưng khả năng cao đang có một vụ nào đó rất lớn. Chẳng hạn như cuộc họp khẩn giữa 12 vị thần của Olympus... Nhưng lúc này đâu có gì đáng để khiến họ bận tâm đến vậy?
"Họ có để gì lại cho tôi không? Một thứ mà tôi có thể lấy khi tôi đến đây."
[Sao ta phải nói ngươi biết?]
Tôi biết các thẩm phán có tính cách khác nhau nhưng không ngờ mình lại đụng phải một tên khó chơi như vậy. Dựa vào cách nói của hắn thì chắc hẳn là có thứ gì đó thật. Không đời nào một người chu toàn như Persephone lại đi mà chưa chuẩn bị gì.
Hết cách rồi vậy.
"Tôi sẽ để ngài uống một ngụm nếu ngài giúp tôi."
Tôi lấy rượu rắn Yamata no Orochi ra từ trong áo khoác. Sau đó mở nắp để mùi rượu lên men ngọt lịm lan tỏa trong không khí.
[Đ-đó là..?]
Tên thẩm phán kinh ngạc. Đối với một kẻ đã sống hàng trăm hàng ngàn năm thì rượu cũng giống như thuốc phiện vậy. Ấy là cách duy nhất để quên đi bi kịch của những năm tháng dài đằng đẵng. Huống hồ đây còn chẳng phải rượu bình thường mà là rượu từ các mảnh của một tinh toạ.
[H-Hừm. Hừm...]
"Nếu ngài không thích thì tôi sẽ đi ngay đây."
[Này, khoan đã! Ta biết rồi. Ta sẽ đưa ngươi thứ mà vương hậu đã để lại.]
Cá đã cắn câu. Tên này quả là khác hẳn so với vị thẩm phán nghiêm khắc hôm bữa tôi gặp.
[Ah.. Ngon thật...]
Hắn mỉm cười thỏa mãn sau khi nhấp một ngụm rượu và lấy ra một viên ngọc nhỏ.
[Của ngươi đây.]
Đó là một viên ngọc mang màu vàng rực rỡ. Tôi nhận ra ngay đây chính là linh hồn của Shin Yoosung mà tôi đã luôn tìm kiếm. Sau khi nhận viên ngọc, tôi xoa xoa nó vài lần, và rồi viên ngọc bắt đầu bay lên và tỏa ra một quầng sáng nhàn nhạt. Đặt tay mình lên viên ngọc, tôi truyền suy nghĩ.
"Xin lỗi, có phải tôi tới trễ quá không?"
Viên ngọc chỉ phát ra vài tiếng ré nho nhỏ, như thể cô ấy đã mất đi phần lớn khả năng ngôn ngữ.
[Á.. á...]
Cô gái ấy không chỉ đánh mất đi khả năng ngôn ngữ mà còn là toàn bộ ký ức của mình. Dù cho cô đã dành cả cuộc đời cho kịch bản, thì câu chuyện duy nhất còn sót lại cho cô cũng chỉ là một quá khứ đau thương đoạn trường. Thường thì người ta có thể sẽ nói. Cô đã vất vả rồi, hãy quên tất cả đi và nghỉ ngơi nhé. Nhưng Shin Yoosung vẫn chưa thể nghỉ ngơi được. Cô ấy vẫn còn việc phải làm trong thế giới này.
[Ch… Chú...?]
Linh hồn ấy run rẩy, mất một lúc lâu mới lựa được lời.
[Có phải, là thật không...]
"Là thật."
[Vì sao..?]
"Ở đây vẫn còn nhiều thứ cần cô hoàn thành."
Tôi không tới đây chỉ vì thương cảm cô ấy. Mà là bởi vì tôi thật sự cần tới sự trợ giúp của Shin Yoosung. Có một việc mà chỉ cô ấy - một linh hồn cấp cao được gây dựng nên bởi một câu chuyện dài đằng đẵng mới có thể làm được.
Shin Yoosung lo sợ đáp lời.
[Tôi... Tôi cần phải làm gì?]
Tôi chạm vào linh hồn và cho cô ấy đọc một số suy nghĩ của mình. Shin Yoosung im lìm trong chốc lát rồi bật cười một cách yếu ớt.
[Haha, ha... đúng là một con người ác độc thật đấy. Chú... có khi chú còn tàn nhẫn hơn cả đội trưởng nữa..]
"Xin lỗi nhé."
[Nhưng… không sao. Tôi chấp nhận. Không, tôi thật sự muốn làm điều này. Đây chính là mong ước của tôi. Lần này tôi muốn được chứng kiến "kết thúc" của thế giới này.]
"Ký ức của cô có khả năng sẽ biến mất. Cô chịu được chứ?"
Shin Yoosung gật đầu.
[Tôi không sợ đâu. Chú.. tôi sẽ tin vào những gì chú đã nói với tôi.]
Sau câu nói đó, linh hồn của Shin Yoosung biến mất vào trong viên ngọc. Có lẽ tạm thời cô ấy sẽ không thể ra ngoài được. Lần tiếp theo chúng tôi gặp lại sẽ là khi cô ấy có một cơ thể thật sự.
Tên thẩm phán đang quan sát từ nãy đến giờ lên tiếng.
[Chắc ngươi cũng đã biết, việc đưa linh hồn ra khỏi nơi đây không có nghĩa là cơ thể sẽ được hồi sinh. Hơn nữa, một linh hồn đã phiêu dạt lâu như vậy rồi thì gần như không thể ổn định trong một cơ thể mới được đâu.]
Nói xong hắn cười khà khà.
[Phải chăng chỉ còn cách hoàn sinh thôi, nhưng linh hồn này đã gây quá nhiều tội lỗi nên sẽ không được hoàn sinh thành con người. Nếu vẫn cứ muốn được làm người, thì sẽ phải từ bỏ mọi câu chuyện của linh hồn, mà như vậy thì cô ta sẽ không còn là linh hồn mà ngươi biết nữa.]
"Tôi biết."
Cũng như Persephone từng nói, linh hồn là một câu chuyện. Thậm chí ngay vào lúc này, linh hồn Shin Yoosung đang dần trở thành một thứ "không phải Shin Yoosung". Tuy nhiên, Shin Yoosung không chỉ có mỗi cách đấy.
Tôi lập tức gọi tên kẻ phụ trách mình, "Bihyung."
Nó không phản hồi, tôi vừa đợi Bihyung vừa nhìn viên ngọc. Một hoàn sinh thể mà chỉ những tồn tại có cấp độ cao mới có quyền lựa chọn. Từ trước tới giờ cô vẫn luôn bị chi phối bởi các câu chuyện, và giờ đây, cô sẽ được hoàn sinh thành kẻ thống lĩnh các câu chuyện.
Cuối cùng tôi cũng cảm nhận được sự xuất hiện của Bihyung, nên mở miệng, "Ta cần ngươi giúp."
— Giúp gì?
Tôi không đáp lời. Bihyung im lặng đảo mắt nhìn tôi và linh hồn của Shin Yoosung, sau đó nhận ra ý của tôi.
— Ngươi... Ngươi muốn ta làm cái "đó"?
Tôi gật đầu.
— Này nghĩ kĩ đi, không dễ như ngươi tưởng đâu. Chắc sẽ tiện hơn nếu để cô ta biến mất luôn ở đây...
"Ngươi muốn tự huỷ kênh à?"
— Chết tiệt. Ôi cái này thật sự là... Ta chưa từng thử nó bao giờ cả!
"Vậy thì giờ thử luôn."
— Chết tiệt.
Bihyung chần chừ một lúc lâu trước khi gửi một quả trứng vàng rơi xuống từ trên không trung.
Đó là quả trứng thuộc về "Câu chuyện của ngôi sao".
Tôi đặt linh hồn Shin Yoosung vào trứng, nó rung lên và toả ra ánh sáng chói loà trước khi bay lên bầu trời một lần nữa.
Bihyung lặng im một lúc lâu rồi lẩm bẩm một cách mỉa mai.
— Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhận một "đứa trẻ" theo cách này...
Kẻ thù của tôi không chỉ giới hạn ở trong các kịch bản. Shin Yoosung của vòng hồi quy thứ 41, cô ấy sẽ là "người kể chuyện" duy nhất của tôi trong vòng này.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage