Dịch: Bút Lông | Biên tập: Lily
“O-oái?!”
Khi đầu của những kẻ trước mặt tôi rụng xuống, đám người đứng xung quanh cũng hoảng hốt lùi về sau.
“Giết người! Hắn giết người rồi!”
“Tao tưởng mày nói hắn là Bất Sát Vương cơ mà! Sao đéo giống như mày nói gì hết vậy?”
Bọn chúng hoảng loạn, vội vội vàng vàng rút vũ khí ra. Nhưng với mấy cái tên tép riu này thì tôi chẳng cần xài tới mấy kỹ năng đặc biệt làm gì. Tôi kích hoạt “Kiếm Tín Niệm” và chém thẳng vào những kẻ đang lao tới.
“Áaaaaa!”
Tôi nhắm mình cũng cho mấy tên này bay màu một cách nhanh chóng gọn ghẽ, vậy mà thằng cha cuối cùng cứ gào như thể gã bị chém nửa người vậy. Không chút do dự, tôi tặng luôn cho gã thêm một nhát kiếm nữa để kết thúc những đau đớn đang dằn vặt gã.
“Tôi- Tôi chưa từng gặp cấp độ như này bao giờ…?”
“Mau chạy thôi!"
Trước đây thì dù đối thủ có ý định tấn công hay thậm chí là giết tôi đi chăng nữa, tôi vẫn luôn tránh không kết liễu gã nếu có thể. Dĩ nhiên đây vốn là để không bị mất danh hiệu “Bất Sát Vương”, nhưng cứ lặp đi lặp lại việc này mãi thì tự nhiên tôi cũng tạo thành thói quen cố tránh việc phải giết người.
Song giờ thì khác rồi. Nếu như bạn không chủ động hành động, bạn sẽ tạo ra nhược điểm. Và rồi chính nhược điểm đó sẽ thu hút lũ linh cẩu đến từ khắp mọi nơi.
Một khi đã quyết tâm, tôi sẽ không do dự.
Trong chớp mắt, toàn bộ đám linh cẩu kia đều ngã gục trong bể máu. Chỉ còn sót lại một kẻ duy nhất.
“Anh chậm quá đấy.”
Nghe tiếng động, tôi đoán Yoo Jung Hyuk đã rút kiếm ra tự lúc nào. Nhìn cái bản mặt của kẻ giết người nhiều hơn cả tôi kia kìa, đúng là trông chả có cảm tình gì.
“Â-Ấy, tôi tưởng là Bá Vương không bao giờ hợp tác với ai cả….”
Tên còn sống cuối cùng run rẩy lùi về sau.
“Kẻ nào đã sai khiến ngươi?”
“Đấy, đấy là…”
[Nhân vật “Seol Ingu” đã rơi vào sự đau khổ tột cùng.]
Sau thông báo đó, biểu cảm của gã bất chợt thay đổi. Gã lao thẳng về phía tôi.
“Áaaaaaa!”
… Sao gã lại như thế này chứ? Thật kỳ lạ. Ai lại lao thẳng vào chỗ chết như một con thiêu thân thế này? Một cơn rùng mình chạy dọc qua tâm trí tôi.
Gã đàn ông thét lớn, “Vì tự do của nhân loại!”
Ánh mắt gã dại ra như một kẻ đang sẵn sàng tử vì đạo.
…Tự do của nhân loại?
Xoẹt!
Khoảnh khắc kiếm của Yoo Junghyuk di chuyển cũng là lúc mà đầu của gã đàn ông nọ rơi xuống.
“Anh làm gì mà cứ ngẩn ra đó vậy hả?” Tiếng gọi cộc cằn của Yoo Junghyuk làm tôi bừng tỉnh.
“Anh không thấy có gì là lạ à?”
“Lâu lâu lòi ra một tên cực kỳ trung thành thôi ấy mà.”
“Anh cũng biết thừa con người chả phải giống loài dễ dàng trung thành còn gì. Với cả trong tình huống này…”
“Trong lúc anh đang lãng phí thời gian ở đây thì có một tên đã kịp lẩn mất rồi đấy.”
Đúng là không thể nói chuyện tử tế với tên khốn này được mà. Cơ mà giờ phải đuổi theo tên vừa trốn đi kia đã.
“... Mà sao anh vẫn cứ đi theo tôi vậy?”
“...”
“Hay là anh đang tìm cơ hội để tẩn tôi một trận?”
Yoo Junghyuk nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ mang tính thương hiệu của hắn, và chậm rãi nói, “Anh nói tôi mới nhớ đó, cảm ơn đã nhắc nhở.”
“... Anh quên luôn tôi càng mừng.”
Tôi hít một hơi rồi rà soát khu vực xung quanh, chỗ này gần núi Kkachi đoạn đường tàu số 5.
Yoo Junghyuk băn khoăn, “... Lạ thật. Đáng ra lúc này kịch bản săn thưởng phải đang diễn ra ở vòm Seoul chứ.”
“Không biết nữa. Có khi cuộc săn này lại không phải “săn thưởng” cũng nên.”
Máu của các hóa thân nhuộm đỏ tất cả những con đường dẫn tới núi Kkachi, núi Ujang, Sinjeong và Mokdong. Xác người la liệt khắp mọi nẻo đường. Trước đây cũng từng có rất nhiều người chết, nhưng lần này, lý do khiến họ bỏ mạng mới là vấn đề chính.
Yoo Junghyuk nghiên cứu những vết thương trên xác chết một lúc rồi gật đầu, “Đây là do con người.”
Nếu kịch bản săn quái thú đã bắt đầu, thì vết thương trên những người này phải là dấu răng hoặc vết cào của quái thú. Nhưng có vẻ như những thứ cướp đi sinh mệnh của họ lại là những thứ vũ khí sắc nhọn và đạn ma thuật. Nói cách khác, đã có một cuộc chiến không liên quan tới nội dung kịch bản xảy ra tại đây.
Chẳng lâu sau, chúng tôi tìm thấy gã đàn ông vừa bỏ trốn lúc nãy.
“Gã đây rồi.”
Nhưng trước khi tôi chúng tôi kịp tiếp cận, gã đã bị một mũi tên bí ẩn bắn chết.
Vút, pặc!
Lo sợ có kẻ địch đánh úp, tôi lập tức rút kiếm ra chuẩn bị, nhưng nhóm người vừa mới xuất hiện này hóa ra lại toàn là những gương mặt tôi quen. Đội quân Hwarang. Bọn họ đang nói về gã đàn ông vừa chết kia.
“Chính xác rồi ạ. Gã là tín đồ của Đảng Cứu Thế.”
“Xử lý đi.”
Sau khi xác định nhóm người nọ không phải kẻ địch, tôi chạy về phía họ.
“Gượm đã.”
Người phụ nữ lúc này mới quay về phía tôi. Gương mặt ấy đã bị hao mòn bởi những trận chiến gian khổ.
“Anh Kim Dokja…?”
Người phụ nữ ấy là Mỹ Hí Vương Min Jiwon.
*
Cô ấy kể cho chúng tôi nghe hết tin giật gân này tới tin giật gân khác.
“...Liên minh các vua đã tan rã rồi sao?”
“Kẻ đầu tiên ngã xuống là Di Lặc Vương, kế tiếp đó là lực lượng của những kẻ lang thang.”
Tôi hoảng hồn. Tuy chỉ là vài câu ngắn ngủi thôi, nhưng cũng đã đủ khiến tôi xây xẩm mặt mày như bị cầm tai giật ngược.
“Liệu Lưu Lãng Vương có còn sống không?”
“Tôi không biết nữa. Nhưng hiện tại ngài ấy đang mất tích. Còn về Jeon Ildo - Trung Lập Vương thì thằng cha đó đi theo phe tụi nó luôn rồi.”
Nếu là “Trung Lập Vương” thì chuyện này cũng khả thi lắm. Dù sao thì đôi khi những kẻ “trung lập” cũng là những kẻ hèn nhát nhất mà. Đầu tôi rối tung rối mù cả lên. Nếu như mẹ bị tấn công thì không có gì đảm bảo được là Jung Heewon và Yoo Sangah vẫn còn an toàn. Rốt cuộc thì mấy gã này là thứ quái gì vậy?
“Đó có phải là thế lực Yeouido mà hồi trước tôi thấy không?”
“Không, đây là một thế lực mới nổi khác. Bọn chúng tự xưng là “Cứu Thế Giáo”... Yeouido và cả những đám khác đều đã rơi vào tay bọn chúng rồi.”
…Cứu Thế Giáo?
Dĩ nhiên là tôi biết rõ cái tên này rồi. Bởi vì “Cứu Thế Giáo” là một tổ chức rất quan trọng trong truyện. Nhưng có gì đó không đúng lắm. Đáng ra thì “Cứu Thế Giáo” tới tận kịch bản thứ 10 mới xuất hiện, và đó là sau khi kịch bản giải phóng Seoul đã kết thúc.
“Ngay sau khi anh rời đi, Cứu Thế Giáo bỗng nhiên xuất hiện. Bọn chúng tuyên bố rằng ‘Ta sẽ giải thoát con người khỏi những kịch bản’.... và tiêu diệt tất cả những thế lực chống đối không chút do dự.”
Yoo Junghyuk lên tiếng hỏi.
“Bọn chúng đã trốn ở đâu vậy? Ở đầu kịch bản thứ sáu, những thế lực lớn ở Seoul đều đã lộ mặt cả rồi.”
“...Bọn chúng không phải người ở Seoul.”
Tôi lập tức hiểu câu nói ấy có nghĩa là gì.
Một tia sáng lóe lên nơi nhà ga mà chúng tôi đang hướng tới.
Xùyyyyyyy-
Không chỉ là một hai tia sáng, mà cả một chùm sáng chói lóa đang giáng xuống từ không trung như thể ánh đèn sân khấu từ bầu trời rọi xuống. Một đám người được triệu hồi cùng những tia sáng ấy. Phân nửa trong số họ dường như vẫn còn mờ mịt, số còn lại thì có vẻ khá tỉnh táo. Và rồi một thông báo xuất hiện.
[Tiến vào khu vực kịch bản mới!]
[Kịch bản chính thứ bảy hiện đang diễn ra tại Vòm Seoul.]
Có hơn trăm người bị triệu hồi tới quảng trường. Tất cả đều đang mặc quần áo thường nhật, không phải trang phục chiến đấu.
Yoo Junghyuk lẩm bẩm, “Đã đến lúc bổ sung thêm người mới.”
Nơi duy nhất diễn ra “kịch bản chính” hiện giờ là thủ đô các nước trên khắp thế giới. Tuy nhiên, theo tiến độ kịch bản thì lượng hóa thân ở mỗi thành phố cũng sẽ dần cạn kiệt. Vậy nên khi những tình huống đó xảy ra, Cục quản lý sẽ bổ sung thêm một số lượng người nữa theo quy định. Phần lớn bọn họ được triệu hồi ngẫu nhiên từ khắp thế giới. Cũng như bây giờ đây.
“Ư, ưm… oái…”
Phần lớn bọn họ đều tỏ ra hoảng hốt, nhưng cũng có nhiều hóa thân đã mở mắt và bắt đầu khảo sát khu vực xung quanh. Nhìn quần áo của họ thì có vẻ bọn họ vừa hoàn thành “kịch bản thứ nhất.”
Yoo Junghyuk nheo mắt.
“Có phải “Cứu Thế Giáo” cũng được triệu hồi giống như họ?”
“Vâng.”
“Vô lý. Không đời nào mấy gã vừa được triệu hồi lại có thể đánh bại những hóa thân kỳ cựu.”
Yoo Junghyuk nói đúng. Dĩ nhiên là cũng có một số ít người bị triệu hồi đến được bắt đầu với những gói thưởng tốt hơn để đảm bảo cân bằng sức mạnh. Nhưng chỉ có thế thì dù có chết đi sống lại, bạn cũng chả có cửa với những hóa thân kỳ cựu khác.
Min Jiwon bặm môi lại, cô nói, “Ngay từ khi xuất hiện, “Cứu Thế Giáo Chủ” đã rất mạnh rồi.”
Bờ vai đang run bần bật của cô chính là minh chứng cho thấy nỗi sợ mà kẻ kia mang lại kinh khủng tới dường nào.
“Bá Vương, tôi biết là anh cũng rất mạnh, nhưng đừng bao giờ đối đầu với hắn. Thứ sức mạnh và tài nguyên mà hắn sở hữu đã vượt khỏi tầm với của con người rồi. Cứ như thể hắn không phải là nhân loại, mà là một loài sinh vật khác vậy…”
Ngay lúc này, tên dokkaebi bất chợt xuất hiện giữa đám người còn đang hoang mang nọ.
[Nào cả nhà, đừng hốt hoảng vậy chứ. Hãy bình tĩnh và nhìn về đây nè.]
Các hóa thân mới chăm chú theo dõi dokkaebi hệt như những đứa trẻ nghe lời.
[Các hóa thân bị triệu hồi tới đây hiện giờ mong manh chẳng khác gì bé gà con lạc mẹ cả. Có thể có vài người đã lựa chọn được nhà bảo trợ tốt, nhưng các người cũng biết rõ chỉ thế thôi thì không đủ để sống sót trong thế giới này, phải không nào? Các người phải tìm lấy một “thế lực” để nương náu. Một người mẹ để bảo vệ các người cho tới khi các người đủ lông đủ cánh.]
Một vài hóa thân gào lên.
“Tao còn tưởng là cái gì. Mày nghĩ tao đến tận đây mà còn không biết cái đó chắc?”
“Nói xong rồi thì cút mẹ đi.”
Lời con dokkaebi còn chưa dứt, nhóm hóa thân mới đã bắt đầu rục rịch. Nhờ có vụ của đám Ngôn sứ cùng với cơ số thông tin hẳn đã được lan truyền bởi các hóa thân có kỹ năng [Internet], đa phần bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
“Bá Vương! Phải đi theo Bá Vương!”
“Đúng rồi! Nghe nói Bá Vương là hóa thân mạnh nhất trong các vua!”
Quả là một đám người tội nghiệp, khi không lại tự đâm đầu vào chỗ chết. Xin hãy yên nghỉ.
“Nghe nói Mỹ Hí Vương rất nhân từ.”
“Nhân từ thì để làm gì. Yếu bỏ mẹ.”
“Nhưng nghe bảo cô ấy đẹp lắm.”
“...Hay là mình qua thử phát xem sao?”
…Ờ, chắc bên đó thì sẽ đỡ hơn đấy.
Mặt khác, cũng có những gã cẩn trọng hơn.
“Rặt một lũ ngu. Kẻ mạnh thực sự không phải là Bá Vương hay Mỹ Hí Vương gì hết.”
Tôi có thể nghe được tiếng xì xào của mấy tên đang tụ tập, ánh mắt bọn chúng sáng lấp lánh.
“Tàn Sát Vương hay Bất Sát Vương gì đó mới là mạnh nhất.”
“Bất Sát Vương?”
“Tao thấy bảo hắn là một kẻ có giết cũng không chết.”
“Vãi, thế thì đỉnh quá.”
“Thật ra có tin đồn là cả Bá Vương lẫn Mỹ Hí Vương đều đi theo hắn. Tao còn nghe được là có nhiều phụ nữ theo đuổi hắn lắm.”
Ơ….
Phải không đó?
“Thật á? Thế hắn là ai? Tên thật của gã vua đó là gì vậy?”
“Tao cũng chả biết tên…”
“Đệt, thế mày định tìm hắn kiểu gì?”
“Tao nghe nói là cứ đi tìm vị vua xấu nhất là được.”
Tôi bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt đang hướng về phía mình, nhìn lại thì hóa ra là ánh mắt của Yoo Junghyuk. Rốt cuộc thì hắn nhìn cái gì vậy?
“Không, xu hướng gần đây…”
Trong lúc đó, các hóa thân vẫn tiếp tục sôi nổi bàn bạc về việc thích vị vua nào, nên theo vị nào. Mất bao công sức tôi mới phá hủy được [Ngai vàng Tối thượng] nên nghe mấy lời đó tôi cảm thấy rất mệt tâm.
Chợt, có tiếng kèn báo hiệu vọng lên từ phía xa xa. Min Jiwon giật nảy mình, lùi lại một bước.
“Tôi phải chạy đã.”
Trước khi Min Jiwon kịp dứt lời, đã có giọng nói khác vang lên theo ngọn gió.
“Ôi những chúng sinh đáng thương vẫn còn đang bị kịch bản của các tồn tại cao hơn đùa giỡn.”
Tiếng rầm rầm vang vọng lại từ phía xa, cứ như thể toàn bộ không gian đang rung lên bần bật. Những kẻ đó xuất hiện trên những con quái thú có hình dạng na ná loài voi. Các giáo đồ của Cứu Thế Giáo ngồi vắt chéo chân, miệng lẩm bẩm gì đó như thể đang tu hành. Tất thảy hóa thân đều ngẩng đầu lên ngước nhìn và bị choáng ngợp trước cảnh tượng diễu hành đầy kỳ thú ấy.
“Chúng ta tới để cứu rỗi các ngươi đây.”
Cứu Thế Giáo đã xuất hiện.
Tuy nhiên, sau khi Yoo Junghyuk nhìn về phía chính giữa lực lượng vừa xuất hiện kia, biểu cảm của hắn có phần hơi bất thường.
“Ta không ngờ là ngươi sẽ theo ta đến tận kiếp này đấy.”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage