Chương 100: Nữ Tu Ma Quái
Đường Thi quay người lại, khi Lý Lý nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc của cô thì suýt chút nữa hét toáng lên. Đường Thi thu lại bàn tay ngọc đặt trên tường, đưa một ngón tay đặt trước đôi môi đỏ mọng, làm động tác “suỵt”.
Chỉ một cử chỉ ấy thôi cũng đủ để gọi là câu hồn đoạt phách.
Chàng sinh viên tuấn tú kia hồn vía gần như bay mất một nửa.
Hoàn hồn lại, Lý Lý lập tức lấy tay bịt miệng mình, nhưng trong lòng càng thêm chấn động.
Đường Thi, hóa ra là nữ thần Đường Thi!
Cậu ta lại có thể gặp được nữ thần Đường Thi!
Phấn khích quá đi mất! Phấn khích quá trời quá đất luôn!!
“Đ-Đường Thi tiểu thư, cô… sao cô lại…?” Lý Lý lắp bắp.
Gặp được thần tượng khiến cậu ta kích động tới mức miệng cũng không nói rõ được.
Đường Thi liếc nhìn Tống Từ đang lạnh mặt, khẽ mỉm cười nói: “Mang bữa sáng đến cho hội trưởng của mấy cậu thôi. Bữa sáng giao xong rồi, A Từ nhớ ăn hết nhé. Tôi đi trước đây!”
Nói xong cô xoay người đi về phía ban công, đang đi thì đột nhiên biến mất không thấy nữa.
Nữ thần Đường Thi mang bữa sáng cho hội trưởng?
Tình thầy trò này tốt ghê nhỉ!
Lý Lý nghĩ vậy, nhưng ngay sau đó trong đầu lại vang lên một giọng nói, khoảnh khắc lúc nãy… tư thế kia rõ ràng đâu có giống thầy trò chứ? Chắc chắn không chỉ là quan hệ thầy trò đâu? Bảo sao Dụ Nhu thích hội trưởng đến vậy mà hội trưởng cứ thờ ơ, có nữ thần Đường Thi như trăng sáng treo đầu giường thế kia, ai còn thấy được người khác nữa?
Cậu ta lặng lẽ mặc niệm cho Triệu Dụ Nhu một lúc.
Phó hội trưởng ơi, đối thủ của cô quá mạnh rồi.
“Lý Lý…”
Đang lúc Lý Lý suy nghĩ miên man, bỗng nghe thấy giọng nói ôn hòa của Tống Từ. Cậu ta ngẩng đầu, thấy thiếu niên tóc bạc mắt tím kia đang mỉm cười với mình. Nụ cười dịu dàng như gió xuân ấy lại ẩn chứa luồng lạnh giá khiến Lý Lý rùng mình một cái, nghe Tống Từ nói:
“Lần sau vào nhớ gõ cửa.”
Lý Lý lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Tống Từ bước đến, vỗ nhẹ vai cậu ta, cười nói: “Vừa rồi cậu thấy được gì?”
Lý Lý sững lại, sau đó lập tức nói: “Tôi chẳng thấy gì cả.”
Tống Từ nghe vậy thì gật đầu hài lòng.
Lúc nãy bị Đường Thi làm cho phân tâm, cậu hoàn toàn không phát hiện bên ngoài có người đến gần. Cậu không phát hiện thì còn tin được, chứ Đường Thi mà cũng không phát hiện thì cậu chẳng tin nổi. Cái đồ chết tiệt đó rõ ràng cố ý để người ta thấy cô ta ở đây, muốn gây rắc rối cho cậu à?
Đường Thi rời khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà đối diện.
Trên nóc tòa nhà bên kia, có một bóng người toàn thân đen kịt đang đứng đó – một người phụ nữ mặc áo tu sĩ. Trông cô ta cũng tầm tuổi Đường Thi, khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, vóc dáng cũng gần như nhau.
Cô ta đẹp tuyệt trần, mái tóc dài màu rượu vang lộ ra từ dưới mũ tu sĩ, đôi mắt xanh ngọc lựu dịu dàng mà tĩnh lặng, chiếc áo tu sĩ đen tuyền rộng thùng thình phủ kín thân hình lại càng tăng thêm một nét cấm dục khó cưỡng.
Thái độ cao quý, rõ ràng không mang theo chút quyến rũ nào, nhưng lại khiến người ta sinh ra ham muốn xâm phạm.
Isabella Flores – dị năng giả cấp độ siêu S, biệt danh: Nữ Tu Ma Quái.
Tên tuổi Nữ Tu Ma Quái được nhiều người biết đến, nhưng lại không nằm trong danh sách sáu dị năng giả siêu S nổi tiếng trong nhận thức của công chúng. Bởi vì trong mắt người đời, cô ta đã chết rồi.
Từ tám mươi năm trước, cô ta đã nổi danh thiên hạ. Tuy vẫn giữ gương mặt trẻ trung, nhưng không ai biết cô ta thật sự bao nhiêu tuổi. Cô ta từng có quan hệ mập mờ với ông nội của Minh Hi – Tống Thương Vũ. Sau khi giả chết, cô ta vẫn luôn ở bên cạnh ông ấy, cả hai đã biến mất khỏi tầm mắt người đời gần hai mươi năm.
Lần này Tống Thương Vũ phái cô ta đến đây, không biết là vì lo lắng cho cháu gái mình bị tấn công hai lần nên mới sai cô ta bảo vệ Minh Hi, hay là muốn cô ta quan sát cháu rể tương lai Đường Lâm này… hoặc là cả hai.
Nữ tu xinh đẹp kia nhìn sang Đường Thi, mỉm cười nhẹ một cái, rồi biến mất ngay sau đó. Cô ta không rời đi, chỉ là ẩn thân mà thôi.
Đường Thi khẽ thở dài. Giờ đây, người biết Đường Thi chính là Đường Lâm càng lúc càng nhiều rồi.
Bên trong phòng hội trưởng, Lý Lý đang trò chuyện với Tống Từ.
Cốc cốc, hai tiếng gõ cửa vang lên.
Sau đó Đường Lâm bước vào:
“Chào buổi sáng, hội trưởng.”
Đường Lâm cười nói, rồi ánh mắt dừng lại trên người Lý Lý: “Lý Lý cũng ở đây à? Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng, Đường Lâm!” Lý Lý cười đáp lại.
Tống Từ liếc Đường Lâm một cái, ánh mắt lạnh lùng, rồi bước về phía bàn làm việc. Cậu quay sang hỏi Lý Lý:
“Lý Lý, cậu có chuyện gì sao?”
Lý Lý cười nói: “Sắp đến kỳ nghỉ đông rồi mà, câu lạc bộ cờ vây, bóng rổ, quốc học các thứ đều nói nghỉ thì sẽ tổ chức xây dựng tập thể. Tôi muốn hỏi hội trưởng là, học sinh hội mình có tổ chức một lần như vậy không?”
Tống Từ nghe vậy, mỉm cười nói:
“Cái này thì phải xem ý kiến mọi người thôi, chứ tôi thì không có ý kiến gì cả.”
Lý Lý cười nói:
“Nếu hội trưởng không có ý kiến thì tôi sẽ hỏi ý kiến người khác nhé. Đường Lâm, cậu thấy sao?”
Đường Lâm nói:
“Tôi cũng không có ý kiến.”
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, Tống Từ nói: “Vào đi.”
Cánh cửa mở ra, Triệu Dụ Nhu – mỹ nữ tóc nâu mặc áo sơ mi trắng và váy dài màu cà phê – xách một túi đồ bước vào. Cô thấy trong phòng không chỉ có Tống Từ mà cả Đường Lâm và Lý Lý cũng có mặt, liền tươi cười chào hỏi từng người:
“Chào buổi sáng hội trưởng, Đường Lâm, Lý Lý!”
“Chào buổi sáng, Dụ Nhu.” Lý Lý cười đáp.
“Chào buổi sáng, phó hội trưởng.” Đường Lâm nói.
Triệu Dụ Nhu nghe cách xưng hô thì không vui: “Đã bảo đừng gọi tôi là phó hội trưởng rồi, cứ gọi là Dụ Nhu là được.”
Đường Lâm mỉm cười.
Triệu Dụ Nhu nhìn sang Tống Từ rồi đi tới, cô đặt chiếc túi lên bàn, lấy ra một hộp bánh, đôi mắt long lanh nhìn cậu, giọng mềm mại:
“Khi rảnh tôi thích làm bánh quy, hôm qua lỡ làm nhiều quá nên mang đến cho mọi người nếm thử. Hội trưởng, đây là phần của cậu.”
Cô mở hộp bánh in hoa văn dễ thương ra, bên trong là nửa bánh quy hành muối, nửa còn lại là bánh quy bơ.
Lý Lý vừa nhìn thấy thì ngay lập tức dịch chuyển tới:
“Wa! Bánh quy đẹp mắt quá, nhìn là thấy ngon rồi!”
Triệu Dụ Nhu mỉm cười rồi lấy thêm một hộp khác đưa cho Lý Lý: “Hộp này là cho bộ phận thư ký, cậu chia với Đường Lâm nhé.”
Thật ra cô chỉ muốn làm bánh cho Tống Từ, nhưng như vậy thì quá rõ ràng nên cô làm thật nhiều, chia cho tất cả mọi người. Như vậy thì nếu Tống Từ không muốn nhận, cũng không quá ngượng ngùng.
Lý Lý nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Dụ Nhu, lập tức nói:
“Cảm ơn, cảm ơn nhiều!”
Cậu ta mở hộp bánh, bên trong giống y như phần của Tống Từ, liền gọi ngay:
“Đường Lâm, Đường Lâm mau tới nếm thử đi.”
Đường Lâm đi tới.
Tống Từ cầm một miếng bánh quy lên, Triệu Dụ Nhu nhìn cậu ăn bánh mình làm, đôi mắt to tròn lộ vẻ chờ mong, thấy cậu ăn xong một miếng, cô không kìm được mà hỏi ngay:
“Ngon không?”
“Ngon ngon!!”
Là tiếng Lý Lý đầy phấn khích ở bên cạnh.
Triệu Dụ Nhu: “……”
Không hỏi cậu mà!!
Cô thẹn thùng nhìn thiếu niên tóc bạc mắt tím.
Tống Từ lại cầm thêm một miếng nữa, liếc nhìn Đường Lâm một cái.
Đường Lâm: “……”
Tống Từ mỉm cười nói với Triệu Dụ Nhu: “Ngon lắm, tôi rất thích vị này.”
Nhìn nụ cười tuyệt đẹp trên gương mặt cậu, lòng Triệu Dụ Nhu ngọt ngào như uống mật.
Tống Từ mỉm cười nói tiếp: “Sáng nay tôi chưa ăn gì, bánh của cô đến thật đúng lúc.”
Nói xong, cậu ăn thêm một miếng nữa, Triệu Dụ Nhu càng cười tươi hơn.