Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

(Đang ra)

Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

Liễu ngạn hoa hựu minh

Đứng trước ngã rẽ cuộc đời, Trần Hán Thăng cũng đang do dự, liệu nên đi theo lối cũ để trở thành triệu phú, hay là cố gắng hết mình, thêm vài con số 0 vào sau khối tài sản cá nhân, đồng thời thay đổi

25 46

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

35 52

Huyết Chi Thánh Điển

(Đang ra)

Huyết Chi Thánh Điển

咯嘣

Đây là một huyền thoại thuộc về huyết tộc...

55 335

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

226 2837

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

43 137

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

226 1955

Full - Chương 99: Đưa Bữa Sáng

Chương 99: Đưa Bữa Sáng

Đường Lâm nói:

“Hôm qua tôi định nói thật với cậu. Có vài chuyện tôi luôn muốn nói với cậu... không, với Minh Hi. Tôi luôn muốn nói cho cô ấy biết tôi chính là Đường Thi, nhưng lại sợ dọa cô ấy. Ban đầu tôi nghĩ đợi đến khi thời cơ chín muồi rồi sẽ nói, ai ngờ, ai ngờ lúc ở khu cấm, bọn mình lại...”

Vừa nhắc đến khu cấm, thấy Tống Từ như càng giận dữ hơn, Đường Lâm lập tức ngậm miệng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh lại nói tiếp:

“Tôi... tôi lúc đó cũng vì cứu cậu mà dốc hết sức lực, nên mới không chống lại được độc tính của đám hoa kia, tôi cũng không phải là...”

Tống Từ trừng mắt nhìn anh:

“Cho dù không có chuyện đó, cậu dám nói lần đầu tiên xuất hiện trong biệt thự của tôi không phải để trả thù? Còn lúc tôi để cậu làm thầy huấn luyện, cậu không cố ý làm khó tôi để trả đũa?”

“Cậu dám nói cậu không biết tôi là Tống Minh Hi, chỉ vì trong lúc huấn luyện tôi bất cẩn hôn cậu một cái rồi theo phản xạ đánh cậu trọng thương, cậu liền nhỏ mọn đến mức đến tìm tôi đánh lại một trận?”

Đường Lâm chẳng biết cãi làm sao, chỉ có thể lí nhí nói:

“Tôi... tôi đâu biết cậu chính là Minh Hi, cậu... cậu cứ quấn lấy tôi mãi, tôi, tôi đâu phải gay...”

Dưới ánh nhìn chăm chăm của đôi mắt tím kia, giọng anh càng lúc càng nhỏ.

Vậy ra anh đối xử tệ bạc với Tống Từ chỉ vì sợ cậu là tên gay chết tiệt?

Nắm đấm của Tống Từ siết chặt.

“Vậy ý cậu là, tôi khiến cậu thấy ghê tởm?” Cậu hỏi, ánh mắt sắc bén như dao.

Đường Lâm nào dám thừa nhận, vội vàng nói:

“Không có, không có. Tôi... tôi chỉ là... chỉ là...”

Chàng thiếu niên tóc bạc mắt tím đột nhiên cười khẽ, nói:

“Tôi quyết định rồi, sau này tôi sẽ luôn là Tống Từ.”

Cậu bước đến bàn làm việc, ngồi xuống ghế xoay, tựa lưng vào ghế, hai chân dài bắt chéo, nhìn Đường Lâm:

“Cậu sợ bị người ta coi là gay đến vậy, thì tốt nhất nên tránh xa tôi ra một chút.”

Đường Lâm: “...”

Cả hai nhìn nhau vài chục giây, rồi Đường Lâm quay người rời đi. Nhưng chưa đến hai mươi giây sau, người quay lại không phải là Đường Lâm, mà là Đường Thi.

Mỹ nhân tuyệt sắc với mái tóc đen, mắt đỏ, khoác chiếc áo gió trắng, tay xách bữa sáng, mang đôi bốt cao gót tiến từng bước đến gần Tống Từ. Nghe tiếng giày cao gót, Tống Từ ngẩng đầu lên, trông thấy Đường Thi với nụ cười yêu kiều thì sững người.

“Cậu...”

Đôi mắt tím của Tống Từ mở to tròn xoe.

“Bữa sáng của cậu đây.” Đường Thi đặt đồ lên bàn.

Trong túi giấy có sữa đậu nành và bánh kẹp trứng chiên.

“Là mua ở quán lần trước cậu nói là ngon đó.”

Tống Từ nhìn gương mặt xinh đẹp của Đường Thi, lạnh lùng nói:

“Tôi không ăn.”

“Cậu Tống, giận tôi mà không ăn sáng, cậu không thấy mình trẻ con lắm sao?” Đường Thi đứng tựa vào bàn, cúi đầu nhìn thiếu niên tóc bạc đang ngồi trên ghế. Ngón tay thon dài cầm cây bút máy trên bàn xoay xoay, đôi hoa tai dài đính ngọc trai khẽ lay động theo nhịp.

Tống Từ nghiến răng, cuối cùng cũng cầm bánh lên cắn một miếng thật mạnh.

Khuôn mặt Đường Thi hiện lên một nụ cười rực rỡ.

Nụ cười đó khiến người ta khó mà rời mắt. Bình thường cô luôn lạnh lùng, giờ đây lại xinh đẹp mê hồn. Làn da mịn màng như ngọc trai thượng hạng, trong suốt như băng tuyết, lông mày và mắt đầy nét quyến rũ, ánh mắt đỏ rực ẩn chứa vô vàn mê hoặc.

Tống Từ nhìn đến sững người.

Vài giây sau, cậu bừng tỉnh, mặt đỏ bừng, lập tức dời ánh mắt đi.

Cậu cầm ống hút, chọc vào hộp sữa đậu nành, nếm thử một ngụm rồi lẩm bẩm bắt bẻ:

“Ngọt quá.”

Đường Thi tiến tới lấy lại hộp sữa, cười nói:

“Vậy tôi pha cho cậu một ly hồng trà nhé?”

Tống Từ nhìn gương mặt kiều diễm kia, không nói gì.

Đường Thi đi tới quầy trà, lấy bộ ấm chén ra pha trà. Tống Từ nhìn bóng lưng cô, vừa nghiến răng vừa nghĩ: con khốn này đang định dùng sắc dụ mình à? Tống Từ, mày đừng có dễ dàng trúng đạn bọc đường của cô ta, lúc cô ta đánh mày thì đâu có nương tay!

Đường Thi bưng một ly hồng trà đến trước mặt Tống Từ, mỉm cười làm động tác mời. Tống Từ thấy dáng vẻ lấy lòng của cô, tuy mặt vẫn lạnh nhưng trong lòng cũng thấy hả hê.

Cô gái này...

Đường Thi à, cô cũng có ngày hôm nay!

Chàng thiếu niên đẹp tựa thần con nâng ly hồng trà, nếm một ngụm, nhíu mày:

“Hương vị đậm quá, ngâm trà lâu rồi.”

Cậu lạnh lùng nhìn cô:

“Kỹ thuật pha trà của cô tệ thật.”

Đường Thi chẳng giận chút nào, cô đi vòng ra sau lưng cậu, hai tay đặt lên vai cậu, nói:

“Hay là... cậu dạy tôi đi?”

Mỹ nhân tóc đen mắt đỏ cúi đầu, mái tóc đen mềm mại rũ xuống, vài lọn tóc nghịch ngợm rơi lên cổ Tống Từ, vừa ngưa ngứa cổ, vừa khiến lòng dạ cũng nhộn nhạo theo.

Đường Thi trượt tay từ vai Tống Từ xuống, đôi môi đỏ mọng kề sát tai cậu khẽ thổi khí. Cả người Tống Từ run lên, lập tức bật dậy, nhảy ra xa mấy bước.

Chàng thiếu niên tóc bạc mắt tím trông như bị dọa, cảnh giác nhìn cô:

“Ban ngày ban mặt, cô, cô định làm gì hả?”

Đường Thi nhìn cậu, yêu kiều nói:

“Ban ngày thì tôi làm gì được chứ?”

Tống Từ bị cô nhìn chằm chằm, mặt lại đỏ lên.

Đường Thi cười mờ ám:

“Ban ngày không làm được gì, nhưng ban đêm... cậu có muốn cùng tôi làm chút chuyện thú vị không?”

Chuyện thú vị là chỉ...

Trong đầu Tống Từ lập tức hiện lên mấy hình ảnh mờ ám, thân thể mềm mại trắng nõn, vòng một đầy đặn, vòng eo nhỏ nhắn...

“Cậu đang nghĩ thứ gì đấy hả?”

Đường Thi đột ngột áp sát, khiến Tống Từ giật mình, lùi lại mấy bước, lùi đến mức lưng đập vào tường. Đường Thi bỗng chống một tay lên tường, thực hiện luôn một cú “bích đông”.

Chính lúc này Lý Lý mở cửa bước vào:

“Hội trưởng...”

Cậu ta còn chưa kịp nói hết, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho mắt trợn tròn.

Hội trưởng bị ép sát vào tường, hơi cúi người, một mỹ nhân cao ráo mặc áo gió trắng với dáng người cực kỳ bốc lửa, một tay chống lên tường, vây anh vào trong góc.

Từ góc này, cậu ta chưa thấy rõ mặt mỹ nhân, nhưng đường cong cơ thể kia thì đúng là chết người. Mái tóc đen dài như thác nước, làn da trắng như tuyết, cổ tay đeo lắc kim cương, móng tay sơn đỏ óng ánh, bàn tay hoàn mỹ đó đủ khiến người ta tha hồ tưởng tượng.

Dù chưa thấy rõ mặt, nhưng cảnh này đã đủ khiến người khác mơ màng vô hạn.

Đây là ai thế này?

Cô ta có quan hệ gì với hội trưởng?

Mình có phải bước vào không đúng lúc rồi không?

Đầu óc Lý Lý hoàn toàn rối loạn.