Chương 97: Bao giờ con dâu Đường Thi cho tôi bồng cháu đây
Tống Nhiễm tao nhã bình thản nâng tách trà, mỉm cười hỏi Anna:
“Biết tôi tìm cô làm gì không?”
Anna lắc đầu: “Không biết ạ.”
Tống Nhiễm thấy cô căng thẳng, khẽ cười: “Đừng căng thẳng thế, chẳng lẽ tôi ăn thịt cô chắc? Anna, cô với Đại tiểu thư thân nhau như chị em ấy.”
“Chuyện giữa con bé và Đường Lâm, chắc cô nắm rõ nhỉ?”
Anna nghe đến đây thì tim đập lỡ một nhịp. Cô biết ngay ông bà chủ gọi mình đến là vì chuyện này.
Anna gật đầu.
Cô không thể chối được.
“Giữa Đại tiểu thư và Đường Lâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đòi chia tay? Cô phải nói rõ từng chữ một.” Trên mặt Tống Nhiễm vẫn là nụ cười ôn hòa.
Anna nhìn vào đôi mắt tím giống hệt Minh Hi của ông, tim đập loạn cả lên.
Tống Nhiễm vốn công khai là năng lực giả cấp S, nhưng thực chất là siêu cấp S hệ tinh thần, có thể dễ dàng xâm nhập tư tưởng người khác, đóng băng trí não, thậm chí khiến đối phương tê liệt hoặc tử vong.
Tống Nhiễm sẽ không động đến ký ức của con gái mình, nhưng nếu Anna nói dối, ông không ngại tự mình vào đầu cô ta mà moi thông tin.
Anna không biết Tống Nhiễm là siêu cấp S, chỉ là đứng trước ông thì bản năng khiến cô thấy căng thẳng, tiềm thức mách bảo rằng tuyệt đối không được nói dối với ông chủ.
Anna thầm nghĩ: Xin lỗi nhé, Đại tiểu thư!
Nghĩ vậy, cô cắn răng kể hết toàn bộ những gì Minh Hi từng nói cho Tống Nhiễm và Minh Tĩnh nghe.
Kể xong, cô đứng dậy: “Tôi biết chỉ có chừng đó thôi, mấy chuyện khác Đại tiểu thư chưa từng nói.”
Nói rồi cúi đầu.
Tống Nhiễm mỉm cười: “Ừ, tôi biết rồi. Cô vất vả rồi, cứ đi làm việc của mình đi.”
Anna như được đại xá, lập tức rời đi.
Vừa đi khuất, gương mặt nho nhã của Tống Nhiễm liền sụp đổ, ông đập mạnh tay xuống bàn: “Mẹ kiếp, nó dám ngủ với con gái tôi!!”
Minh Tĩnh nói: “Con trai ông cũng ngủ với Đường Thi rồi.”
Tống Nhiễm quát: “Là Đường Thi cưỡng ép nó!”
Minh Tĩnh lạnh nhạt: “Tại bị chuốc thuốc thôi. Nếu không phải để cứu con trai ông thì làm sao xảy ra chuyện đó?”
Tống Nhiễm tức tối: “Bà không thể có chút phản ứng nào sao?”
Minh Tĩnh nói: “Tôi phải phản ứng gì? Chúng nó là người yêu, làm chuyện đó thì có gì không bình thường?”
Tống Nhiễm gào lên: “Nhưng Hi Hi còn nhỏ!”
Minh Tĩnh đáp: “Năm đó tôi bằng tuổi Hi Hi thì ông cũng xuống tay với tôi rồi, sao ông không thấy tôi nhỏ?”
Tống Nhiễm trừng mắt nhìn bà: “Bà đúng là mẹ ruột không vậy?”
Minh Tĩnh thản nhiên: “Tôi mười tháng mang thai sinh ra nó, tôi không phải mẹ ruột thì chẳng lẽ ông là?”
Tống Nhiễm: “…”
Minh Tĩnh hỏi: “Giờ ông định làm gì? Ủng hộ Hi Hi chia tay Đường Lâm à?”
Tống Nhiễm đập bàn: “Dĩ nhiên là không. Chọn ngày lành tháng tốt, định luôn hôn sự, đến tuổi là đi đăng ký kết hôn.”
Minh Tĩnh nhướn mày: “Ông chẳng từng bảo muốn cho Hi Hi quen vài người, xem ai hợp với nó sao?”
Một sợi gân xanh nổi lên trên trán Tống Nhiễm.
Minh Tĩnh nhìn ông, một tay chống bàn, tay kia đỡ cằm, dung nhan tuyệt sắc mỉm cười mê hoặc:
“Trong lòng ông giờ chắc đang vui lắm nhỉ? Sau khi Hi Hi cưới Đường Lâm, dị năng của Đường Thi có thể giúp ông làm không ít chuyện. Biết đâu để lấy lòng ông – cha vợ tương lai, Đường Lâm còn chủ động giao cả đống tài liệu của Phùng Kỳ ra nữa.”
Tống Nhiễm nói: “Sao bà có thể nghĩ về tôi như vậy chứ.”
Minh Tĩnh nói: “Tôi còn lạ gì ông. Nhưng nói thật, tôi thích Đường Thi làm con dâu hơn. Nếu giờ nó chịu sinh cho tôi đứa cháu thì tốt biết mấy.”
Trên gương mặt đẹp tuyệt trần của Minh Tĩnh nở nụ cười hoàn hảo.
“Hắt xì ——”
Đường Lâm hắt hơi một cái.
Ai đang nhắc đến cậu vậy?
Lúc này Đường Lâm đang xem tin tức, nội dung là về vụ việc ở công viên Lạc Thủy:
“Vào khoảng 9 giờ 15 phút sáng nay, tại công viên Lạc Thủy đã xảy ra một vụ khủng bố, đến nay đã khiến 3 người chết, 245 người bị thương…”
Trong bản tin không nhắc đến thân phận kẻ tấn công, cũng không đề cập gì đến Minh Hi hay cậu, chỉ nói Đường Thi đã ngăn chặn âm mưu của khủng bố, giúp thiệt hại được giảm thiểu.
Ba người chết là do Phùng Dương tự bạo ở cuối, kính các tòa nhà xung quanh đều bị chấn động vỡ nát, ba người đó xui xẻo trúng mảnh kính vào chỗ hiểm nên chết ngay tại chỗ, không cứu được.
Khi Đường Lâm trúng đạn, người trong công viên đã bỏ chạy cả, phân thân của Phùng Dương và đám thuộc hạ đều bị giết, người duy nhất thấy cậu biến thành Đường Thi chỉ có Minh Hi.
Đường Lâm tắt bản tin, thở dài khi nhớ lại thái độ của Minh Hi.
Hôm nay cậu vốn định đến nói thật với Minh Hi, đã đoán trước được cô sẽ phản ứng thế. Cậu nhìn ra màn đêm bên ngoài, không biết giờ này Hi Hi còn giận không…
Hay là…
Hay là đến gặp cô ấy thử xem?
Nghĩ là làm, Đường Lâm lập tức đứng dậy.
Trong biệt thự, cô gái tóc bạc mắt tím đang nằm trên giường, nhìn trần nhà, trong đầu toàn là chuyện giữa Đường Lâm và Đường Thi. Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng gõ cửa kính.
Minh Hi ngồi dậy, bước ra ban công.
Ngoài cửa kính sát đất, có một bóng người đang đứng.
Vừa nhìn thấy, Minh Hi đã biết là ai.
Cô lạnh mặt bước ra ban công, kéo rèm, nhìn thấy Đường Lâm đang ôm bó hoa hồng đỏ. Cậu vừa thấy cô liền nở nụ cười rạng rỡ.
Minh Hi mở cửa kính, lạnh lùng nói: “Cậu làm gì vậy?”
Đường Lâm cười, đưa hoa ra trước mặt cô: “Tặng cậu.”
Minh Hi khoanh tay trước ngực, đôi mắt tím lạnh lùng: “Tôi không thích hoa hồng.”
Đường Lâm cười: “Trước đây cậu đâu có nói vậy.”
Minh Hi tức giận: “Vì là cậu tặng nên tôi mới không thích!”
Nói xong cô bất ngờ biến thành Tống Từ, đá một phát bay Đường Lâm khỏi ban công. Đường Lâm hét thảm một tiếng, bay cả trăm mét, rơi xuống bụi hoa bên cạnh đài phun nước.
Cú đá của Tống Từ rất mạnh, Đường Lâm gãy một xương sườn, cậu gắng chịu đau muốn đứng dậy thì thấy một gương mặt lạnh lùng xuất hiện trên đầu mình.
Đường Lâm ngẩng lên, là nữ vệ sĩ tóc vàng đang nhìn cậu.
Anna: “Cậu đang làm gì thế, cậu hai?”
Đường Lâm ngạc nhiên: “Cô… cô vừa gọi tôi là gì?”
Anna: “Cậu hai. Nếu cậu không thích, tôi gọi là cậu Đường?”
“Không, cậu hai nghe hay hơn, cứ gọi vậy đi.” Đường Lâm đứng dậy.
Cậu nhìn Anna, cười: “Tôi nhớ cô tên là Anna đúng không?”
Anna gật đầu.
Đường Lâm quan sát cô mấy lượt, rồi chợt cười: “Anna này, đã gọi tôi là cậu hai rồi, vậy dọn cho tôi một phòng khách, chắc không khó chứ?”
Anna: “…”
Đường Lâm quyết rồi. Cậu sẽ mặt dày bám lấy cô. Minh Hi không tha thứ, thì cậu cũng không rời đi.