Tôi chẳng có thời giờ để hét lên hết nỗi đớn đau khi thấy gia đình chết ngay chết trước mặt mình.
Rồi thứ hòa lẫn với mùi máu tanh lại là một mùi khét nồng nặc.
Ngọn lửa lóe lên từ phòng khách.
“Không… điều đó, không thể nào… không…”
Cứ đà này thì cơ thể của mẹ và Claire sẽ bị thiêu rụi mất.
Đúng là tôi chẳng thể nào mai táng họ một cách đàng hoàng mà.
“Tại sao… tại sao chứ…”
Hàng lệ tuôn ra.
Nhưng ngay cả vậy, tôi cũng không thể cứ thế mà chết được.
Tôi không muốn bị giết khi chưa hiểu được chuyện gì đâu.
Tôi nhảy ra khỏi phòng Claire và kiểm tra tình hình trong phòng khách.
Một đám lửa lớn bốc lên từ kho chứa củi và lúc này đây, dập tắt nó đi là điều bất khả thi.
Theo sau đó, tôi cũng đã xác nhận được một việc.
Đây không phải hoạt động của bọn cướp.
Phòng của tôi, Claire và thậm chí là những cái tủ - bọn chúng còn chả buồn động đến.
(Nếu đây không phải là một vụ cướp, vậy mục đích ban đầu của chúng chỉ là giết chóc thôi ư. Nhưng, tại sao chứ! ? Tại sao lại là chúng tôi chứ…)
Ở điểm nào đi nữa thì việc mở cửa ra trước vẫn quá nguy hiểm.
Vì chúng có thể đã phục sẵn rồi.
Cho nên tôi cần quay về phòng của Claire và nhảy ra khỏi cửa sổ.
“......Mẹ.”
Có lẽ sau khi bị tấn công, bà đã cố đi đến chỗ con gái của mình.... chỉ để bảo vệ con bé.
Bà ấy nằm úp ngay cửa.
“Con xin lỗi, con thực sự xin lỗi….. cảm ơn mẹ, về mọi thứ….”
Tôi lật bà lên, rồi đóng con mắt to tròn và khoanh hai tay của bà ấy lại.
Mặc dù mẹ sẽ hóa cát bụi… sớm thôi, nhưng con còn chẳng thể làm được cho mẹ một nơi an nghỉ nữa, nhưng ít nhất, vậy là được rồi ạ.
“....Claire.”
Tôi đến bên chiếc giường ấy.
Đóng mắt em gái mình lại và hôn lên má con bé.
“Chị lại bỏ rơi em như vậy, nữa rồi…. chị xin lỗi…. chị yêu em, luôn luôn là vậy...”
Thật lòng mà nói, tôi muốn họ đi cùng tôi… nhưng…
Khi tôi thấy một mớ xúc cảm khó chịu đang bên trong mình, tôi đã phải cắn chặt môi đến mức có thể nếm được cả máu.
“...Hai người… hẹn gặp lại nhé.”
Tôi đứng dậy, với hai thanh kiếm trong tay, một thanh đã tước đi mạng sống của kẻ thù, và một thanh đã lấy đi cuộc sống của gia đình tôi.
Thành thật mà nói, tôi chẳng muốn cầm mấy thứ như này đâu, nhưng tôi cần chúng để phòng vệ cho bản thân.
Tôi chạy đến phòng mình và thay một bộ đồ dày cộm.
Bên ngoài giờ là đêm đông rồi còn làng đứng khá cao so với mực nước biển.
Đâm ra với bộ đồ ngủ thì tôi sẽ chết cóng mất.
(Lửa lan ra thì sao… chắc vẫn ổn thôi).
Thậm chí trong 20 giây tôi còn mặc được áo choàng và cả mang ủng nữa.
Tôi từ từ mở cửa sổ phía sau nhà ra và nhìn ngóng xung quanh.
Một cánh rừng mờ vừa mờ tịt, vừa tăm tối, lại chẳng có ai quanh đó.
Sau khi xác nhận khu rừng đấy an toàn, tôi nhẹ bước xuống mà chẳng để lại động tĩnh gì.
(Giờ, mình phải làm gì đây hay… cứ chạy như này…)
“Có phải con đàn bà này không, thưa ngài!?”
“……..!!”
Tôi cảm thấy như thể một nguồn điện vừa sượt qua cơ thể mình.
Tôi vội nhìn xung quanh, cố gắng để hét lên, nhưng chả có ai gần tôi cả.
Hình như họ không có nói tôi.
(.... Nó đến từ… trung tâm của làng sao?)
Làng của chúng tôi là một ngôi làng hình cầu được nằm sâu trong rừng.
Và tất cả các nhà trong làng đều được xây xung quanh trung tâm.
Nếu có ai nhìn ra từ phía sau nhà, thì ắt hẳn sẽ thấy được cả trung tâm.
(Điều đấy… chả nhẽ lũ người đấy tấn công chúng tôi ư? Nếu không phải tôi… thì còn ai vào đây chứ…!)
Một cảm giác khó chịu hằng vào trong tim.
Không đời nào, không chỉ mỗi tôi thôi ư…
Tôi không muốn thấy cũng chả muốn xác nhận sự hoài nghi ấy…
Nhưng rốt cuộc tôi cũng không ngăn được bản thân.
Khi tôi liếc sang quảng trường, thì đã thấy mười gã đàn ông với những trang bị nhẹ tênh đã đứng đấy sẵn rồi.
Tất cả ngôi nhà đều bị thiêu rụi. Rồi từ trong căn, một người đàn ông bước ra.
“....Ah, không phải con nhỏ rồi. Con này còn chả phải anh hùng, như nó trạc tuổi của con nhỏ đó hay sao ấy.”
Cô ấy vô hồn, chả có phản kháng gì… có lẽ là thế, nhỉ?
Cô ấy chết rồi.
“Vứt xó bọn nó bên kia đi, ta sẽ hỏa thiêu chúng một lượt luôn.”
“Vâng ạ, đã rõ.”
Song gã đàn ông ấy dễ dàng ném người bạn thân của tôi lên đống gì đó theo chỉ thị của tên sếp ấy.
Không, không phải ‘thứ gì đó’...
Mà là những người trong làng.
Bác Kenny, dì Linda, những người mà tôi biết.
Từng người một đều mở toan con mắt ra, và nằm chất chồng lên nhau.
Và từng người từng người đã bị giết mất rồi.
“Uuu…..”
Tôi thấy mình muốn nôn mửa ra nhưng bản thân đã kìm được lại.
Nếu bây giờ tôi phát ra bất kỳ tiếng động nào, thì chỉ trong chốc lát, tôi cũng sẽ tham gia vào cái đống đấy.
“Còn một căn thôi à? Trời ạ, Dennil còn chưa về nữa sao?”
“Tôi sẽ đi kiểm tra hắn, thưa đại tướng Charon.”
Đại tướng?
Hắn ta vừa nói đại tướng ư?
Tôi không rành mấy về hạng bậc của nhưng, cái người đấy là người quan trọng trong quân ngũ á hả?
Là cái người nhận chỉ thị trực tiếp từ nhà vua nhỉ.
(Không, không, không đời nào....!)
Chỉ thị tấn công là từ nhà vua ư?!
Nếu là vậy thì tại sao?!
Giết tôi, giết hết dân làng trong chính đất nước của mình thì ông nhận được cái gì chứ?!
Dẫu cho tôi có nghĩ thấu đáo đi nữa, thì bản thân chẳng thể nào mà thong thả được.
Rồi một người đàn ông hướng về nhà tôi.
Tuy lửa đã phủ kín cả lối vào, nhưng người đấy lại vòng ra đằng sau.
Cứ đà này, hắn sẽ tìm ra tôi mất.
Tôi gần như hốt hoảng mà nhanh chân núp ngay sau một tán cây to.
Bịch, bịch, bịch.
Tiếng bước chân của hắn ngày càng gần.
Tôi nhìn lén hắn, song lại nín thở và cầu nguyện rằng hắn sẽ không tìm thấy được tôi trong lúc này.
Tiếng tim đập dường như đã lùng bùng bên tai.
Hắn chạy đến ngay phía sau và liếc nhìn vào trong nhà tôi bằng khung cửa sổ tôi mở.
Hắn ta cũng là người đã ném Alka.
“Đ-đại tướng! Dennil chết rồi!”
“H-hả!? ……Vậy, còn nữ anh hùng thì sao?”
“Cô ta không có ở đây. Còn cửa sổ thì mở toan ra. Có vẻ con nhóc đã tẩu thoát ra bằng đường này ạ.”
“...Ra vậy, con nhỏ đó chạy lên núi sao? Chậc, bị một con nhãi giết đúng là thảm hại.”
Tôi có thể nghe thấy được tâm trạng của tên đại tướng ấy dường như rất tệ.
Thành thật mà nói, có thể đi ra đấy giết chúng thì cái giá nào tôi trả cũng được hết.
Tuy sức mạnh của tôi vừa đủ để làm việc đó, nhưng giá như…
“Nghiêm túc nhé, chúng ta có chỉ thị nào về việc săn tìm trên rừng đâu chứ… sao ban đầu chúng ta lại hành động như bọn cướp thế này...,. Oi, tên ngươi là gì? Garela sao? Cấp bậc ngươi cao nhất chỉ xếp sau ta thôi, đúng không?”
“Vâng, thưa ngài, cấp bậc của tôi là trung úy ạ.”
Gã đàn ông vừa kiểm tra từ phía sau xong lại chạy vút lên lại trung tâm.
Nhẹ nhõm thật, giờ tôi có thể thư thả được một chút rồi.
Chà, một chút thôi cũng được.
“Ta sẽ cử ra bốn tên, lên núi và săn tìm nữ anh hùng cho ta. Còn ta sẽ trở về.”
“Tr-trở về sao, thưa ngài? Chả phải nó đi ngược lại với chỉ thị của đức vua ư…”
“Nếu ngươi giết được con thôn nữ ấy, thì sẽ chẳng phải đi ngược lại gì cả. Hay, sao nào? Đừng nói bốn người các ngươi chẳng thể hạ sát nổi một con nhóc ư? Các ngươi có quá vô dụng không vậy?”
“Không, thưa ngài….. nếu ngài đã ra lệnh vậy.”
Những gì tôi nghe vừa rồi là một kế hoạch để giết chết tôi.
Tên trung ý Garela và bốn tên nữa dưới trướng hắn sẽ giết tôi ngay bây giờ.
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng mà tôi cảm thấy lại khác hẳn so với cái lạnh.
“Nghiêm túc đấy, tên vua lúc nào cũng có mấy cái hoạt động gây rắc rối cho ta thật. Hôm nay ta còn nhiều việc hệ trọng phải lo lắm, nên là ta đi đây, giải quyết cho xong chuyện này đi…. Này, mấy cái xác là mầm mống gây bệnh đấy. Đảm bảo chúng bị hỏa thiêu hết nhé!”
Song tên Garela quay ngược lại sau nhà cùng bốn gã kia.
Và rồi từ quảng trường bốc lên khói cùng một mùi vừa khó chịu, vừa hôi thối của thịt phảng phất trong không khí.
Tôi còn có thể nghe thấy tiếng hí của ngựa đang phi nước mã đi từ phía xa.
Có vẻ gã Charon đã thực sự rời đi ngay sau khi thiêu xong mấy cái xác.
Còn Garela và người của hắn đang cúi đầu mình xuống và thận trọng xem xét dưới đất.
“....Nghe cho kỹ đây, đầu tiên là tìm dấu chân. Vì con mồi của chúng ta là một con nhỏ nghiệp dư, kiểu gì cũng để lại dấu chân thôi- ái chà, xem chúng ta tìm được gì này.”
Có vẻ bọn chúng đã thấy dấu chân của tôi rồi, chúng đang tiến lại phía tôi sao.
Không tốt chút nào - đáng lý ra tôi nên trốn đi trước.
Nhưng ta thấy đấy, tôi không thông minh đến thế đâu, và còn sợ hãi nữa.
Anh hùng gì chứ? Nhảm nhí thật.
Tôi chỉ là một thôn nữ thôi mà.
Tôi sợ hãi tột độ rồi chân bắt đầu chạy đi.
“…! Con nhỏ kìa, vẫn còn gần đây thôi! Đuổi theo nó!”
Tôi không thích điều này-sao tôi phải trải qua tất cả điều này chứ?
Tôi lao vụt qua một dãy tuyết đóng cục và cứ chạy trong vô định.
Tôi bước trên tuyết. Chỉ chạy, chỉ đơn giản là đơn độc chạy. Vì tôi không muốn chết.
“Hà, hà………!”
Năm gã đàn ông cầm đao kiếm đuổi theo tôi.
Tôi đã làm gì chứ?
Liệu tôi có đáng bị giết không?
Thảm sát cả gia đình tôi, giết luôn cả bạn thân của tôi, và giờ đến cuộc đời tôi sẽ như vậy, tất cả vô tình quá.
Tôi đã làm gì để phải lãnh đủ tất cả việc này vậy?
Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan thế này, thì những điều tôi có thể làm là chạy.
Tôi tự hỏi mình đã chạy được bao lâu rồi.
10 phút ư?
15 phút thì phải?
Lạ thay, là tôi chẳng hề mệt mỏi gì cả.
Giờ nghĩ lại, mấy thanh kiếm cũng không còn nặng nữa.
(À-đúng rồi, nhắc mới nhớ… lại nữa sao? Lại khả năng thể chất của anh hùng càng tăng khi họ bị đuổi giết bởi mấy con quỷ và loài người ư? Còn tùy vào sức mạnh của đối địch nữa thì phải, nhớ không lầm là vậy.)
Tôi không thấy mạnh như thế đâu nhưng có lẽ tại tôi giết gã kia sớm quá, đâm ra thể chất của tôi tăng theo.
Cơ mà, chỉ tăng được một chút thôi.
Cứ đà này, tôi sẽ chạy hết năng lượng mất.
(Tôi cần phải làm gì đó, phải làm gì đó với mấy kẻ bám đuôi này, bằng không tôi sẽ bị giết...! Nhưng, cách nào mới được…”
Tất cả những gì tôi có chỉ là thanh kiếm cùng cái thứ khả năng đun nước sôi chết yểu này.
Đổ nước sôi lên người khác thì chắc chắn là sẽ đau rồi, nhưng có đủ để giết ai đâu.
Tôi còn chả có nước để đổ nữa.
(....Mừm, nước?)
Không, tôi có mà.
Tôi có nước - rất nhiều là đằng khác, ngay dưới chân tôi luôn.
Để tận dụng cho tốt điều này, tôi cần quan sát xung quanh.
(Kia rồi! Có một chỗ nhô ra ở ngay cuối con dốc! Mình có thể làm được điều này!)
Và ngay dưới con dốc ấy cũng có một chỗ đất thấp chủm nữa.
Đồng thời tôi có thể tóm lấy được hết chúng.
Tôi leo lên con dốc.
Nếu tôi trượt tay ở đây thì coi như là hết.
Tôi cẩn trọng bước đi, và tìm vùng có đất đá.
Song khi tôi quay lại, thì đã thấy tên cầm đầu cùng bốn tên đã đi vào cái vùng thấp chủm ấy.
(Vẫn còn sớm quá, chỉ một chút nữa thôi…)
Và theo sau hắn là hai tên khác lại vụt lên, nhưng còn quá sớm.
Ngay khi tên còn lại vào vùng thì-
“Bây giờ!”
Tôi dùng tay đục mạnh vào lớp tuyết bên dưới rồi ngẫm.
Hơi nóng từ tay tôi mà chạm vào tuyết - thì lớp băng sẽ sớm tan ra.
Tôi cứ hâm nóng làm cho tất cả dãy tuyết xung quanh tan ra và bắt đầu đổ xuống.
Đúng vậy, là tuyết lở.
“U-uuwaaaaaaahh!!”
“Cái- tuyết lở kìa!!”
“Chúng ta sẽ bị cuốn trôi mất!!”
Tất cả những dãy tuyết tích tụ bên trên đã tan ra và ập xuống đầu bốn tên đàn ông.
Để không bị cuốn theo, tôi đã nhảy lên một tảng đá.
Chẳng thể làm được gì, bốn tên đấy bị tuyết bị nuốt chửng.
Tôi làm được rồi. Các ngươi đáng lắm.
Họ bị vùi trong tuyết, chỉ mỗi tay và đầu là thò lên được.
“Chà, bọn mi di chuyển được chứ, có thể không? Tuyệt nặng lắm đấy, các ngươi thừa biết mà nhỉ?”
Tôi nhảy khỏi tảng đá và đi lại bốn tên đàn ông đang cựa quậy để thoát ra.
Rồi tôi đứng trước cái đầu của một gã và nhìn xuống.
“Này, đau không? Mi có thể thở được chứ?”
“C-cứu tôi… chúng tôi chỉ là làm theo lệnh….”
“Làm như ta quan tâm ấy.”
Có chăng đấy là lần lạnh lùng nhất cuộc đời tôi.
Không có lòng xót thương, rồi tôi đâm thanh kiếm vào mặt của hắn.