“Nghe cho kỹ đây. Ta có vài điều muốn hỏi ngươi. Nên ta sẽ để cho ngươi nói, nếu làm loạn thì tức khắc ta sẽ giết ngươi, hiểu chưa?”
Charon mạnh bạo gật đầu.
Ây, cái này, tôi nhớ cái này.
Tôi nên làm gì nếu hắn có hành động như vậy đây?
“Ha, haaheee…… hahee….”
Thậm chí tôi bỏ tay ra thì hắn còn chẳng hét lên.
Có vẻ hắn rén rồi.
Nói cách khác, hắn còn chả có lòng kiêu hãnh như một người chiến binh như gã kia, huh?
“Vậy thì câu hỏi đầu tiên. Nói ta nghe tại sao ngươi lại tấn công làng của nữ anh hùng Kyrie?”
“T-Ta đã được lệnh, của nhà vua… chỉ vậy thôi, ta thề… ta còn chẳng biết ngươi là ai nhưng làm ơn, hãy tha cho cái mạng của ta đi…”
“Ta có hỏi cái đấy đâu? Bộ muốn bị giết à?”
“He, heeee….”
Haha, nhìn hắn kìa, bĩnh ra quần rồi.
Ngươi nên mặc tã đấy biết không?
“Tại sao… lại hạ sát hết tất cả những người trong làng hả? Nói ta lý do đi.”
“N-Nữ anh hùng kia, cần phải bị giết để vị anh hùng mới được sinh ra. Nên ta mới phải giết nhỏ anh hùng vô dụng ấy, như thế mới có anh hùng mới được khai sinh…”
“Hê! Anh hùng còn là một biểu tượng to lớn được mọi người tôn kính nữa… Sẽ thật tệ nếu bọn ta công khai giết anh hùng nên…”
“Nên ngươi làm chuyện này như một vụ tấn công của bọn cướp rồi giết hết người trong làng ấy hả?”
“Đ-Đúng rồi-Ta đã nói cho cô mọi thứ rồi, ta đã nói rồi… làm ơn, tha cho ta…”
“Hmmm, ồ hô? Ra vậy, ra vậy.”
Chỉ thế thôi sao?
Chỉ vì cái lý do nhảm nhí ấy?
Mà ngươi hạ sát gia đình của ta, bạn thân của ta, kể cả những người trong làng, chỉ vì thế thôi sao?
“...Này, ngươi biết chứ? Nãy mới có thùng rượu được chuyến đến đấy.”
“À, à, đúng rồi, đúng rồi ta có biết!”
“Ta cũng có một chai đây. Ta sẽ để ngươi uống chút.”
Có một cái vặn nắp chai trên bàn này.
Tôi nhồi cái nắp chai vào mồm Charon.
Và đồng thời tôi bắt đầu đun sôi lên.
Rượu bắt đầu bốc lên ngay khi chui vào mồm hắn.
“Mmm, mmmbbbb—–?!!!”
“Ái chà chà, ngon không? Nói ta xem, ngon không?”
“Nnnnnnmmmmmm, fbbbbbb!!”
Ôi trời, hắn nhổ ra hết rồi.
Mà rượu nóng rơi xuống bộ đồ của hắn. Nóng lắm rồi đúng không.
Chỗ rượu còn lại mà không xài thì phí lắm nên chắc là tôi sẽ đổ lên đầu hắn vậy.
“Nóng quá, ahhhhhhhhhh!!!”
“Ta bảo ngươi đừng hét mà?”
Tôi đặt tay lên cổ hắn rồi đun sôi cho đến khi nó mềm nhũn ra.
Như thế thì hắn nói còn không được huống chi là thở.
“…….aa, …..a, ……ah!”
Đúng như dự đoán, hắn trở thành một con cá mắc cạn giãy đành đạch trên sàn để đi kiếm không khí.
Haha, thú vị hết sức.
….Hoặc là đại loại vậy.
Tôi có thể chỉ trỏ vào hắn và cười cho thỏa lòng con tim nhưng tôi lại không cảm thấy thế.
Cái cảm giác… gì đây? Sao tôi vẫn chưa thỏa mãn thế này…?
Tôi phải cảm thấy sảng khoái hơn mới đúng chứ.
“......Thôi đủ rồi, giờ ta sẽ giết quách ngươi.”
Đúng rồi, có lẽ là vì hắn không phải là mục tiêu trả thù thật sự của tôi.
Kẻ thù thật sự của tôi là vua Burtogue-chỉ cần giết được hắn chắc cảm giác nhạt nhòa trong tim tôi sẽ biến mất.
Sẽ cảm thấy thật sảng khoái và tất cả sẽ kết thúc.
Tôi nắm đầu của hắn, và ngắm đến phần sâu nhất, là não rồi phát động năng lực.
“Nổ.”
Đầu hắn rung lên.
Mặc dù tôi không thể nhìn thấy, nhưng có lẽ não hắn đã nổ rồi.
Sau một lúc co giật, Charon mới ngừng di chuyển.
“Đáng đời ngươi, đồ con lợn.”
Và cuối cùng, tôi đá vào đầu hắn mạnh nhất có thể.
*
Tôi mở cánh cửa ra, rồi thận trọng kiểm tra hành lang và rời khỏi phòng.
Sau đấy, tôi thấy Joana chạy về hướng tôi nhanh nhất có thể từ bên kia- cái khỉ gì vậy?
“Kyrie ơi, xin lỗi nhá. Tôi bị lộ mất tiêu rồi.”
“.....Hả?”
Song tôi nhìn đằng sau cổ và phát hiện hai tên lính đang bám đuôi cô.
À, ra vậy.
Vậy là bọn tôi bị phát hiện rồi nhỉ?
“Không, cô đã làm trò khỉ gì vậy?!”
“Xin lỗi mà!”
Rốt cuộc tôi bị kéo theo cuộc rượt đuổi tráng lệ ấy.
Joana và tôi chạy qua hành lang.
“Còn một kẻ đột nhập nữa!”
“N-Nhìn kìa! Ngài Charon chết rồi! Ngài ấy đã bị sát hại!”
“Sao cơ!? Hãy cho mấy tên lính khác biết đi!”
Ựa, bọn chúng thấy hết trơn rồi.
Một kẻ trong số chúng đi báo cho hai tên gác cổng, tên còn lại thì đuổi theo chúng tôi.
Chuyện này bọn tôi tính sao đây?
“B-Bọn mình cần có kế hoạch! Bộ cô không lên kế nào à!?”
“Bây giờ thì chạy thụt mạng lên tầng ba cái đã! Ta sẽ nói cái đấy sau!”
Chúng tôi chạy lên cầu thang một lần nữa, rồi sau đó chạy dọc qua hành lang.
Tên lính gác cầm kiếm đuổi theo sau bọn tôi.
Tôi thì không có vũ khí, còn Joana chỉ có mỗi cây dao ngắn cùn.
Nếu gã ấy bắt kịp thì cơ hội để chúng tôi thắng rất mong manh.
Chúng tôi chạy, chạy rồi chạy, và cuối cùng cũng lên đến tầng ba.
“Ây, giờ thì sao!?”
“Căn phòng ở phía cuối kia kìa, tôi có chìa khóa rồi! Chúng ta sẽ tẩu thoát từ phòng ấy.”
“Chuẩn bị ghê thật nhỉ?!”
Nếu cô đã chuẩn bị như vậy thì tôi đây sẽ thích nếu như cô không tự mình đi rồi để bị bắt.
Chúng tôi chạy đến phía cuối rồi đến được căn phòng đã được chỉ.
Joana cố gắng mở khóa căn phòng ấy nhanh nhất có thể.
“Nhanh, nhanh lên! Hắn đang bắt kịp đấy!”
“Đừng hối tôi chứ! Mở rồi!”
Cánh cửa mở ra với một tiếng *Cling*.
Chúng tôi nhảy xổ vào căn phòng và đóng lại từ bên trong.
“Này, mở ra! Khỉ thật!!”
*Bang, bang, bang*
Hắn liên tục đập lên cánh cửa và cố vặn tay nắm.
“T-Từ giờ chúng ta an toàn rồ-”
Ngay khi tôi quay lại nhìn căn phòng, tôi đã bị quyến rũ.
Bởi một cô gái tóc bạch kim ở đấy.
Tóc của cô dài và bù xù, và về cơ bản thì cô đang mặc cho mình một chiếc giẻ rách cũ mèm.
Cô gái còn đeo một cái vòng cổ như thể cô đã không ăn uống trong nhiều tuần.
Tuy vậy, lại chả có cái dây xích nào được mắc vào.
Nhưng, mắt của cô đẹp thật.
Đôi mắt xanh mướp cùng hàng mi dài.
Cô nhìn cũng rất xinh đẹp và trạc tuổi tôi.
“Xin chào, nữ anh hùng ơi? Cô làm cái gì vậy mà bị mê hoặc thế kia vậy?
“À, không, không phải vậy, chỉ là cô gái này, cổ ấy là ai vậy?”
“Đừng hỏi tôi chứ, tôi không biết hoàn cảnh của mấy người trong căn dinh thự này đâu. Nhỏ này chắc là nô lệ hay cái gì đó chăng.”
Đúng rồi.
Từ vẻ bề ngoài, cô trông rất giống nô lệ.
Trang phục của cô bé còn giống nữa là đằng khác.
“Mà quan trọng hơn là chúng ta không thể đứng yên được. Ta cần phải trốn thoát!”
“Không, nhưng mà, bằng cách nào chứ…?”
Ngay khi tôi hỏi cô về điều đó, Joana đã tự mở cửa sổ ra và quăng cái dây có gắn cái móc vào một cái cây ven đường.
Đây là phía sau dinh thự nên chắc không có ai đâu.
Sau khi xác nhận sợi dây đã mắc vào cây, cô kéo sợi dây lại và buộc nó vào một cái cột trong phòng.
Cuối cùng, cô lấy ra hai cái dây nhỏ hơn, rồi buộc chúng vào cái sợi dài như một chiếc vòng để giữ chặt.
“Được, lối thoát hiểm đã được chắc chắn. Phắn ra khỏi hiện trường nào!”
“Cô khá điêu luyện đấy nhỉ? Thế thì tôi sẽ đi trước.”
Tôi phải nhanh chân tẩu thoát kẻo bọn chúng lại gọi quân tiếp viện.
Ngay khi tôi sắp sửa bước một bước về phía cửa sổ, gấu quần của tôi bị nắm lại.
Nhưng lại không đủ mạnh để ngăn tôi bước tiếp.
“…..Mm?”
Kẻ nắm gấu tôi là cô gái ấy.
Tôi có thể sốc cổ ra và chuồn đi nhưng cô cứ nhìn vào mắt tôi.
Như thể cô bé vừa nói là không muốn tôi đi.
“Hả? Tôi đang vội. Nếu cô có vài điều muốn nói thì nói đi.”
“………………!”
“...Hả?”
Cô gái tuyệt vọng vỗ miệng mình để cố gắng nói gì đó.
Tuy nhiên lại chẳng nên câu.
Tương tự như việc tôi làm nổ cổ họng của Charon vậy.
“Vậy sao… cô không nói được à?”
“....!”
Có vẻ cô hiểu những gì tôi nói, cô gật đầu.
“Cô muốn đi cùng tôi không?”
“….., …..!”
“.....Hiểu rồi.”
Đôi mắt của cô ấy tuyệt vọng van nỉ tôi đưa cả cô đi cùng.
Tôi không định quan tâm đến bất kỳ ai nữa, nhưng tôi lại thấy sai khi để cô ấy lại ở một nơi như này.
Đôi mắt ấy bám víu lấy tôi, đôi mắt mà đã bị bỏ rơi- tôi chỉ có cảm giác là chẳng thể để cô ấy lại một mình.
“Này cô Joana. Tôi sẽ mang cô gái này theo, trông cậy vào cô nhé.”
“.....Ể?! Hả!??”
Tôi đây sẽ không nghe một lời phản đối nào đâu.
Song tôi bế cơ thể mảnh khảnh của cô bên tay trái và nắm cái vòng bên tay phải rồi nhảy ra khỏi cửa sổ.