Charon Stukus vốn là một thường dân.
Hắn là người con trai thứ ba sinh ra ở một đế quốc nhỏ, Deltiard. Khoảng hai mươi năm về trước, gia đình đã bắt hắn phải nhập ngũ.
Lý do làm thế là vì nhà hắn nghèo hèn và chẳng thể chu cấp cho hắn được nữa. Trong khoảng thời gian đó, Burtoge lên ngai và bắt đầu chiến tranh xâm lược nhằm chống lại các nước láng giềng.
Charon cũng đã chiến đấu bên tiền tuyến của những trận chiến này và tận tâm hạ sát tướng binh địch và bằng cách nào đấy, hắn đã tích lũy kinh nghiệm rồi lên một cấp bậc nữa của cuộc sống.
Chẳng mấy chốc, đế quốc nhỏ bé này đã trở nên mạnh mẽ về quân sự và Charon được phong lên làm hàm thiếu tướng.
Giờ đây, là muốn nuốt chửng lãnh địa của bọn quỷ, thì đế quốc này đang đứng trước nguy cơ một cuộc chiến đẫm máu khác.
Tuy vậy, Charon đã ngừng bước về phía trước.
Hắn đã vụt tắt với tư cách là một thiếu tướng.
Với khối tiền tài và một dinh thự hoành tráng, hắn đã dốc sức để bảo vệ bản thân mình.
Giờ đây hắn chỉ là vỏ bọc của quá khứ.
“Trễ quá đấy… cái tên Garela này, chậm trễ chết đi được…” Hắn ngồi trên chiếc ghế sang trọng của mình thốt lên.
“Chắc hắn không thất bại trong việc giết một nhãi ranh đâu nhỉ…? Mai ta phải đến lâu đài rồi, nhưng mà…! Phải giải thích gì với nhà vua đây…?”
Chỉ thị trực tiếp của nhà vua - là giết chết anh hùng.
Lý do tên vua đấy giao cho Charon thì tất nhiên hắn là một cựu chiến binh với kinh nghiệm quân sự đầy mình.
(Giờ ta phải giải quyết con nhỏ đấy rồi trình diện nhà vua thì địa vị của mình sẽ vững như bàn thạch..)
Nghĩa vụ ấy tưởng chừng rất trôi chảy.
So với điều đấy thì hắn nghĩ việc khử một nữ anh hùng chả có nghĩa lý gì.
Tuy vậy, Charon không hiểu được trọng lượng của sự tình.
Đáng ra hắn không nên để cho bề tôi, một nửa quân lính của mình làm chuyện ấy–mà nên quật ngã cô gái kia bằng cả sức mạnh khi hắn đã có thể làm vậy.
Như một con sư tử săn một con thỏ nhỏ nhắn vậy, hắn nên tung hết sức mình.
Nhưng Charon sẽ sớm biết một sự thật rằng nước đi sai lầm của hắn sẽ dẫn hắn đến cái chết.
*
Tôi giờ đây đang ở trong một chiếc thùng.
Sâu bên trong chiếc thùng to bự ấy là đầy những chai rượu, còn tôi thì bị hất tung lên bởi cái khay vác đồ.
Hơn nữa là tôi ở ngay lớp thứ hai của cái thùng nên chật chội đến vô lý.
“Được rồi, tất cả đều ổn, ngươi có thể qua.”
“Hehe, tạ ơn, tạ ơn.”
Đã chật rồi mà cái cô Joana này còn ở đây nữa thì giờ lại thêm chật.
Cô cũng có việc là ‘chăm sóc’ cái dinh thự này nữa nên cũng khó thật khó tránh.
Mặc dù là chuyện này cũng khá rõ ràng rồi nhưng những người của quân kháng chiến đều có công việc.
Và trong số họ có một thành viên là quản lý cửa hàng rượu. Họ cũng đã mất thời gian để tạo dựng mối quan hệ tốt với Stukus.
Hiện giờ bọn tôi đang được vận chuyển vào dinh thự thông qua từng chiếc thùng rượu của người đấy.
Tôi đã khá bất ngờ khi cái cô đấy mới đến cửa hàng rượu thì đã nói kế hoạch ra rồi.
Hơn cả, là mấy người họ cũng đã chửa vết thương cho tôi, biết ơn thật.
Và cứ thế, bọn tôi đã đột nhập thành công vào dinh thự.
Không hẳn là một phương pháp thiên tài gì, nhưng vì đã chật vật để đến đây, miễn là hiệu quả thì tôi cũng ổn thôi.
“Chúng ta sẽ trốn như này cho đến đêm, được chứ? Sau đó thì chúng ta sẽ di chuyển.”
“......Như này? Với cô á?”
“Bây giờ thì đừng làm cái mặt đấy chứ. Cười, cười lên đi.”
……Ầy, nếu tôi giết được Charon thì nhiêu đây chả là gì.
Nếu tôi không lầm, gần chiều tối mất rồi.
Tôi đã không chợp mắt được một thời gian rồi, và tôi thực sự muốn thiếp đi ngay lập tức thôi nhưng tôi làm sao tin tưởng được mấy người này. Bọn tôi luôn liên lạc với nhau nên tôi có thể khử cô ta bất cứ khi nào tôi muốn. Đó là lý do mà tôi chấp nhận cái kế hoạch này.
Tôi chuẩn bị tinh thần rồi kiên nhẫn đợi chờ.
“Đến giờ rồi, thưa cô anh hùng.”
“Được, đến giờ rồi.”
Ánh sáng đi ra từ góc của chiếc thùng làm bên trong tối đen như mực.
Thời gian vui vẻ cũng đã tới.
Nắp thứ hai được làm để dễ dàng mở ra từ bên trong.
Joana thận trọng bật nắp lên, để làn không khí trong lành tràn trong chiếc thùng.
Mặc dù không có đèn. Ý tôi là giờ đêm mà, tất nhiên là sẽ tối rồi.
“Chỗ này ngộp chết đi được, để tôi ra trước cho, được chứ?”
Song cái cô ta bước ra trước khi tôi kịp trả lời.
Tôi bước ra theo rồi duỗi người ra.
“Chuyến đi hạng nhất với tôi thế sao?”
“Tệ khiếp, tôi không đi nữa đâu.”
“Nhất chí, bọn mình nghĩ giống nhau đấy chứ.”
Tôi bây giờ ngước nhìn lại lớp thứ hai của chiếc thùng, thực sự là rất chật.
Tôi ngạc nhiên là mình có thể chui kiểu đấy lâu đến vậy.
Joana đậy nắp thứ hai lại để trông như một chiếc hộp bình thường cũng như là tiêu hủy vết tích
Với điều này thì cửa hàng rượu sẽ không bị nghi ngờ.
Cái thùng (Bọn tôi) đã được mang đến kho cung cấp thực phẩm.
Tôi cũng nhận được bản phác thô của dinh thự này, tôi cũng sẽ ghi nhớ cái này.
Nếu tôi không sai, thì đây là phía đông lầu hai.
“Giờ thì chúng ta sẽ tách nhau ra từ đây. Tôi đi lấy thông tin còn cô đi giết Charon.”
“Thế còn kế hoạch bỏ trốn?”
“Nghĩ cái đó sau đi. Vậy gặp nhau ở đây nhé.”
“Rõ rồi… tôi lấy cái này đi có phiền gì không?”
Tôi lấy một chai rượu từ trong thùng.
“Ồ hố? Mới tuổi này mà dám cầm rồi ha?”
“Đâu phải, tôi đã nói rồi mà. Đây là cho Charon, không phải cho tôi. Tôi chỉ tính cho gã thưởng thức vài thứ nóng hổi thôi.”
“Ôi trời ơi, đáng sợ quá đi.”
Mặc dù không phải vậy, tôi đành phải giải thích một chút về cách thức hoạt động của năng lực cho Joana.
Có vẻ như cô cũng đã đoán được tôi định làm gì với cái chai này.
Tôi lặng lẽ mở cánh cửa và nhìn ngó bên ngoài.
Charon là mục tiêu của tôi, có lẽ hắn đang trong phòng.
Đây là tầng hai nên tôi cần xuống một tầng nữa.
Có vẻ không có kẻ hầu nào ở hành lang.
Joana ra hiệu và bọn tôi tách ra.
Tôi chạy xuống cầu thang để đến tầng một.
Song có tổng cộng bốn tên lính canh. Ở chỗ cổng hai người nên trong dinh thự còn hai tên nữa.
Song chúng cũng đã hội quân ở tầng một.
(Mình mà phát tiếng động lớn là chúng có thể chú ý đến mình ngay.)
Chúng có vẻ cách xa phòng của Charon nhỉ, nhưng nếu hắn hét lên thì bọn này có khi lại nghe được.
….Tôi cần lẳng lặng giết hắn.
Dựa vào bản phác mặt bằng của dinh thự, tôi hướng đến phòng chứa đồ.
Từ đó, tôi tháo tấm ván mái ra và trèo lên gác mái.
Tuy bụi bẩm, nhưng tôi cũng đã bắt đầu trèo đến phòng của Charon.
(....Có ánh sáng len lỏi này.)
Mà sáng đến tận gác xép nữa cơ.
Tên đần độn này xài bao nhiêu cái đèn vậy?
Với sự giúp sức của điểm đánh dấu trên sơ đồ mặt bằng thì tôi đã hướng được đến trần nhà phòng Charon rồi.
(Hắn kia rồi. Không còn nhầm lẫn gì nữa, là hắn.)
Một lão già ú nu đã ra lệnh thảm sát cả một ngôi làng.
Hắn ngồi trên chiếc ghế của mình, lẩm bẩm cái gì đó.
“Trễ quá… cái tên Garela này, chậm trễ chết đi được…” Hắn ngồi trên chiếc ghế sang trọng của mình thốt lên.
Là Garela à…
Cái tên đấy…
Có lẽ bây giờ hắn đã thành một bữa thịnh soạn cho đám thú hoang với quái vật rồi.
“Chắc hắn không thất bại trong việc giết một nhãi ranh đâu nhỉ…? Mai ta phải đến lâu đài rồi, nhưng mà…! Phải giải thích gì với nhà vua đây…?”
Tôi phải làm gì đây…?
Ah, hắn sắp sửa đến lâu đài để báo cáo với vua về việc hắn thiêu rụi làng tôi, giết chết từng người từng người một, kể cả tôi
Tuy vậy, hắn còn đang hoảng vì chưa giết được tôi mà.
Ngươi không cần phải lo lắng, sau tất cả thì bây giờ đây, ngươi cũng sẽ…
Chết thôi…
Tôi lặng lẽ tháo tấm mái ra.
Chiều cao của tấm mái ấy cũng phải bằng ba phần chiều cao của tôi.
Tôi có thể nhảy bẹp xuống với tình trạng, và khoảng cách như này.
Có một tấm thảm rất mịn lót phía dưới, nên cũng chả phát ra tiếng động gì.
“.;...”
Tôi đáp xuống ngay sau Charon mà không có chút âm thanh hay chút động tĩnh.
Tôi liền vòng tay quanh đầu hắn rồi,
“Cái–cái… Mày là ai -Ah-”
Hắn mà la lên thì không tốt cho lắm.
Tôi bịt miệng hắn luôn.
“Đầu tiên là mắt.”
Tôi đun sôi chất lỏng và làm cả hai nhãn cầu của hắn nổ tung.
“Mmmmmggghhhhhh…!!!”
Đúng vậy, như thế ngươi sẽ không còn thấy được nữa.
Tuy ta sẽ không giết ngươi.
Ít nhất là cho đến khi ta lấy được thông tin mà mình muốn từ ngươi.
Và cho đến khi để ngươi thấy hối hận vì còn được sống.