Giả kim thuật nhắm tới mục đích tạo ra những kim loại quý hiếm từ những vật chất rẻ tiền. Tuy nhiên, khi kết hợp nó với những kiến thức hiện đại sẽ cho ra vô vàn các khả năng.
Tôi tưởng tượng mình đang có một lọ thuốc hồi phục ở trong tay, rồi tiến hành phân cấp theo thang E-D-C-B-A-S. Thay vì nhớ con chữ, tôi sẽ dùng màu sắc để gán cấp độ hiệu quả cho chúng, ví dụ như S sẽ là màu xanh lam chẳng hạn. Từ hình ảnh như thế, một công thức sẽ dần được hình thành trong tâm trí. Đó là quá trình chỉ có tôi mới có thể hiểu và sử dụng được.
Dù bản thân có thể ghi chép quá trình sáng tạo ấy ra giấy, nhưng làm thế không khác gì tự đào mồ chôn mình cả.
Đã từng có một giả kim thuật sư nổi tiếng ở trong thủ đô, nhưng rồi ông ta bị giết chỉ vì tội sản xuất hàng loạt những lọ thuốc thường phẩm hạng B. Có tin đồn cho rằng là vì xung đột lợi ích, cũng có tin đồn cho rằng ông ta không hề bị giết mà chỉ bị bắt cóc để thành một cái máy sản xuất thuốc. Nhưng không ai biết chính xác lý do là gì cả.
Nếu có đủ thời gian, tôi có thể làm ra một công thức cũng như đi thu thập hết các nguyên liệu cần thiết để tạo ra một bình thuốc hạng S. Nó có khả năng khôi phục hoặc chữa lành lại các phần thân bị mất hoặc bị tổn thương, với cái giá là hàng đống tiền phải bỏ ra, thế nên tôi đã tự tạo cho mình một lọ thuốc như thế và cất kỹ vào một cái rương. Còn lại bản thân toàn chế những lọ hạng C trở xuống. Một khi đã tạo lập xong công thức, tôi có thể đọc lại nó lúc nào cũng được.
‘Thuốc hồi phục hạng C’
‘Nguyên liệu cần thiết:
Cỏ Adler x3
Rễ cây Tornial x2
Lõi ma thuật của Evistria x1
Nước cất 300cc
‘
Chuẩn bị dụng cụ trộn phù hợp, dùng sức nóng của lửa làm điều kiện xúc tác.
Cho lần lượt cỏ Adler, rễ cây Tornial và lõi ma thuật của Evistria theo đúng thứ tự. Sau đó, cho nước cất vào và bắt đầu pha hỗn hợp. Đến bước tiếp theo, trong quá trình trộn nguyên liệu sẽ tỏa ra một lượng ma lực nhất định, ta cần phải canh thời gian để dừng quá trình trộn lại. Việc canh thời gian với tôi khá khó nhằn.
Sau khi quá trình trên hoàn thành, tắt lửa, để dung dịch nguội lạnh, cho vào một bình chứa kín miệng và tiến hành cất giữ.
Tất nhiên nguyên liệu không tự nhiên sinh ra, cũng không tự mình tìm đến, tôi cần phải vác thân đi tìm, mua hoặc thậm chí phải ủy thác cho mạo hiểm giả.
Ban đầu tôi kẹt cứng ở bước này, vì chúng đâu có ở thế giới kia, nhưng rồi sau khi đã nắm được các kiến thức cần thiết từ sách và lấy cho mình được chứng nhận mạo hiểm giả, tôi cũng đã có thể kiếm được các nguyên liệu cần thiết cùng với các nhiệm vụ bên lề.
Giờ nếu thị trường không có biến động lớn về giá, thì hàng tháng tôi đều có được một nguồn thu nhập ổn định.
Giá thuê nhà là 50,000 vàng, chuyển qua tiền nhật chắc cũng khoảng 100,000 yên. Tổng doanh thu đến từ việc bán thuốc là khoảng 200,000 vàng, sau khi khấu trừ các chi phí ban đầu cho nguyên liệu các thứ thì còn lại 130,000. Đây được xem như là một mức thu nhập khá so với một người bình thường làm ở thủ đô. Tất nhiên tôi còn bán những thứ khác nữa nên con số thực tế có thể lên đến 200,000. (Note: Đơn vị tiền này khác đơn vị tiền ở chương trước)
Hiện giờ thì thế là đủ, nếu muốn hơn thì tôi có thể cố gắng làm việc cả ngày lẫn đêm. À mà lọ thuốc S có giá trị không dưới 30 triệu đâu nhé, nhưng tôi phải đánh đổi sự an toàn của mình. Tất nhiên ở nơi này cũng có dịch vụ thuê bảo vệ riêng, nhưng tôi không thích việc mình bị trở thành một mục tiêu săn đón của ai đó.
Có lẽ tính tích lũy từ từ này đến từ chất Nhật Bản còn đọng lại trong tôi.
Số tiền còn thừa tôi sẽ dùng vào các nhu cầu cơ bản như thức ăn, du lịch, thi thoảng là nhu cầu tình dục nữa, tất nhiên là với những cô gái đủ tuổi. Nói đi cũng phải nói lại, dù gì tôi cũng là một thằng con trai mà.
Kể ra tôi sống lành mạnh không khác gì một thanh niên ở thế giới cũ cả.
Mỗi tội nếu muốn, tôi có thể tạo ra thứ có thể thổi bay cả thủ đô cũng được.
“...”
“Cấp C xem ra vẫn chưa đủ.”
Tuy đã được ngâm trị liệu bằng thuốc cả ngày rồi, nhưng có vẻ chỉ mỗi da em ấy là có cải thiện hơn một chút. Cũng có thể nói chúng đã phần nào làm dịu đi cơn đau, nhưng với tốc độ như này thì cũng vô nghĩa.
Xem ra phải dùng tới thuốc cấp S rồi. Nhưng để làm lại một lọ mới phải tốn cực kỳ nhiều nguyên liệu khác nhau. Và tôi chỉ có một lọ ở trong rương mà thôi.
…Đã thế thì.
Tôi mở rương ra, lòng đăm chiêu suy nghĩ. Lọ thuốc như là một chiếc phao cứu sinh dự phòng. Nó được tôi tạo ra trong vô thức, may thay lúc đó không có ai phát hiện ra cả. Thực lòng tôi muốn giữ nó lại lắm—
“...ư…”
Ngay lúc đó tôi nghe thấy tiếng của bé elf. Một tiếng nghe như thể em ấy đang cất lên tiếng khóc thất thanh, chất chứa khao khát mãnh liệt muốn được cứu sống.
—Phải rồi, đây mới chính là điều mình nên làm.