Nơi chúng tôi đang sống thuộc địa phận thủ đô hoàng gia của Ostrava, nơi có diện tích rất lớn đi kèm với dân số rơi vào khoảng vài trăm nghìn người. Nền quân sự ở đây được cho là rất mạnh, ngành thủy sản ở bờ biển phía tây cũng phát triển không kém.
Bộ luật thủ đô rất cởi mở với những kẻ nhập cư và xuất cư, thủ tục khá đơn giản, nhưng mặt trái là địa vị giữa người giàu và người nghèo cách nhau một trời một vực. An ninh trật tự được duy trì bởi lượng lớn binh lính và mạo hiểm giả, tuy vậy vẫn còn tồn tại nhiều khu chợ đen với các giao dịch mờ ám.
Tôi bắt đầu định cư ở đây vào vài năm trước. Ban đầu, tôi bị chuyển đến một ngôi làng ở phía bắc và suýt nữa bị mất mạng dưới mấy con quái vật do lúc đó bản thân chỉ có mỗi kỹ năng chế tác. Khó khăn vẫn không dừng lại khi tôi lên đường di cư đến nơi này. Tôi phải nai lưng ra làm công việc rửa bát ở một quán rượu trong chuyến hành trình để tiết kiệm tiền. Nhưng không ngẫu nhiên mà tôi chọn đến Ostrava, tất cả đều đã được tính toán từ trước.
Sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký với hội thương gia, tôi bắt đầu làm ăn bằng cách bán dần dần những lọ thuốc và sống qua ngày trong một quán trọ rẻ tiền. Cuối cùng sau sáu tháng trời làm việc, tôi mới có thể thuê một ngôi nhà đàng hoàng. Kể từ đó, tôi bắt đầu xây dựng các mối quan hệ. Một mình làm hết các công việc kia công nhận rất mệt.
Thực lòng thì tôi cảm thấy cô đơn là chính, chủ ý mua Renacer cũng không thuần xuất phát từ thiện chí. Công nhận được chuyển sinh thì là một chuyện tuyệt vời, nhưng sự cô đơn vẫn còn đeo bám tôi không buông. Tôi muốn được em ấy lấp đầy khoảng trống trong lòng.
“Thành phố…trông đẹp quá đi…”
Ngay khi bước ra ngoài, Renacer nheo mắt lại dưới ánh nắng mặt trời. Có lẽ đây là lần đầu con bé được nhìn thấy thành phố, dẫu cho bản thân đã bị rao bán ở nơi đây.
“Anh cũng thấy vậy, chỉ là có vài con phố rất nguy hiểm vào ban đêm. Hôm nay anh sẽ giải thích mọi thứ, nhưng em có chắc là nhớ hết không đấy?”
“Vâng, trí nhớ của em tốt lắm.”
“Được rồi, đích đến là cửa hàng anh hay lui tới, trước đó chúng ta sẽ ghé quá hội thương gia một chuyến.”
Hôm nay trùng hợp thay lại trúng vào ngày diễn ra lễ hội, nên có rất nhiều người tụ tập ở trong thành phố. Những chủng tộc khác như bán nhân hoặc elf cũng xuất hiện ở nơi đây.
Giữa phố đông người, Renacer toát lên rõ vẻ xinh đẹp của mình. Tôi nắm tay em ấy để tránh khỏi chuyện va chạm không đáng có.
“Ưm…”
“Có chuyện gì à?”
“Ngài đối xử quá tốt… với một nô lệ như em rồi ạ.”
Con bé đặt chủ nhân của mình lên trên cả bản thân mất rồi, sao trên đời lại có người tốt bụng đến thế nhỉ? Em ấy cũng giống như tôi, cả hai đều không muốn nghĩ hay dùng tới thân phận ở quá khứ.
“Không cần phải lo, anh chỉ muốn em không bị thương mà thôi.”
“...Vâng ạ.”
Vẻ cúi đầu thẹn thùng càng khiến em ấy xinh đẹp thêm bội phần.
Khu phố chính được xây dựng theo phong cách phương tây, với nền gạch kết hợp với một màu nâu cam trải dài đến từ các tòa nhà làm bằng gạch ở hai bên con đường. Ở đây cấm phơi quần áo lộ thiên, do đó không thể thấy được nét sống hằng ngày của cư dân con phố. Điều này càng làm cho phong cảnh nơi đây giống như một bức tranh nghệ thuật cực đẹp.
Chúng tôi dừng lại trước một tòa nhà khổng lồ, trên biển hiệu có ghi “hội thương gia”. Để đảm bảo Renacer trông lịch sự hơn, tôi sửa soạn lại ngoại hình cho em ấy.
“Anh sẽ giới thiệu em với họ với tư cách là trợ lý của mình, nên liệu mà cư xử đúng mực đấy.”
“...Thật vậy ư?”
“Tin tưởng là nền tảng của một mối kinh doanh. Cho dù mua bán nô lệ là hợp pháp nhưng tin đồn về một thương gia ấu dâm hay bạo hành trẻ em sẽ gây tổn thất rất lớn đến hình tượng anh đã gây dựng bao lâu nay. Nhân tiện, ở thủ đô cũng không thiếu những thành phần như vậy.”
“...Belc-sama, ấu dâm là gì thế?”
“Anh sẽ giải thích sau, giờ thì đi vào thôi.”
“V-Vâng ạ.”