Giả kim thuật sư, yandere elf và nghệ thuật giả kim

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi sẽ không đưa con trai mình cho một con đàn bà ngoại tình như cô đâu

(Đang ra)

Tôi sẽ không đưa con trai mình cho một con đàn bà ngoại tình như cô đâu

無尾猫

TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ THA THỨ CHO ĐỨA CON GÁI ĐÃ PHẢN BỘI CON TÔI

3 15

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

445 19216

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

121 1989

A Family of Yandere Witches Living in Modern Day Won't Let Me Go

(Đang ra)

A Family of Yandere Witches Living in Modern Day Won't Let Me Go

みょん|Myon

Cô trông giống hệt những cô gái trong giấc mơ của anh ấy... và Touya dần quan tầm và để ý đến cô.Đó cũng là cách mà mọi thứ bắt đầu, thời điểm mà vần mệnh của cậu bắt đầu chuyển đổi

15 127

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

30 496

Web Novel [01 - 30] - Chương 09: Em không muốn phải ở một mình.

“...Ưm… Chào buổi sáng, Belc-sama.”

“Buổi sáng tốt lành, Renacer. Em vẫn xinh đẹp như mọi ngày.”

“...Hehe, cảm ơn anh.”

Từ câu chào buổi sáng thân quen, giờ đây hai chúng tôi đã tiến đến nụ hôn đầu ngày đi cùng với một cái ôm đậm tình yêu thương, nhưng hôm nay là ngoại lệ, tôi chủ động kháng cự và đi đến ăn buổi sáng.

Ở thủ đô hoàng gia, trứng được bán rất rẻ. Hôm nay Renacer đã chuẩn bị một đĩa trứng ốp và một phần súp muối hành để ăn với bánh mì. Buổi sáng nào cũng thế, khi tỉnh dậy tôi đã thấy con bé nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ, bản thân chỉ đơn giản là nằm trên giường và dõi theo bóng lưng em ấy mà thôi. Cho dù có hơi ích kỷ, nhưng để mà nói thì tôi lại thấy quan hệ chủ - nô này thật tuyệt vời làm sao.

Sau khi thưởng thức và cảm ơn em ấy vì bữa ăn, tôi bắt đầu điểm qua các công việc cần làm trong ngày.

“Hôm nay, anh sẽ đến hội mạo hiểm giả để lấy những nguyên liệu mình đã đặt, còn em thì—”

“Em muốn đi cùng anh.”

“Thôi được rồi, mà nói trước là bầu không khí ở đó khác xa với hội mạo hiểm giả đấy nhé.”

“Em sẽ không rời xa Belc-sama dù chỉ một chút.”

“Rồi rồi.”

“Anh có nhắc đến mấy lọ tẩy dược, anh dự định sẽ làm chúng ạ?”

“Ừ, vì thế nên anh mới đi đặt nguyên liệu đấy. Anh cũng đã nhận được đủ số tiền cần thiết.”

“Cho em hỏi chút, sao mãi đến tận lúc này anh chỉ có làm mấy loại thuốc hồi phục thôi vậy? Tuy rằng tiền cũng rất quan trọng, nhưng em nghĩ anh bằng kỹ năng chế tác của mình có thể thử làm nhiều hơn mấy loại thí nghiệm thì hay biết mấy.”

Kỹ năng chế tác giúp tôi luôn luôn có thể cải tiến thành phẩm của mình không ngừng, nên không ngẫu nhiên mà mấy lọ thuốc cấp C của tôi đều được xếp vào hạng thượng phẩm. Chúng chính là những viên gạch vững chắc để tôi đặt nền móng cho dự định tiếp theo của bản thân.

“Anh muốn tạo dựng thương hiệu Belc trước rồi hẵng hay. Hiện giờ mấy lọ thuốc anh làm được nhiều mạo hiểm giả ưa chuộng và đánh giá khá cao đấy.”

“Thương hiệu là gì vậy anh?”

“Nó cũng gần giống với sự tin tưởng anh nhắc trước đó thôi. Những lọ cho hiệu ứng trạng thái đều đắt hơn những loại thuốc thông thường. Mọi người thường có xu hướng chọn những thứ rẻ hơn, những sản phẩm do anh làm ra đều được đánh giá là cực kỳ ngon bổ rẻ. Trên chiến trường, hiệu quả hồi phục chỉ cách nhau một vài giây cũng đã đủ để định đoạt số phận sinh tử của một con người rồi.”

“Ra vậy. Những lọ thuốc có tác dụng làm ức chế hay thay đổi trạng thái đều rất thông dụng trong việc cấp cứu so với mấy loại thuốc hồi phục thông thường.”

“Bán ra những sản phẩm chất lượng cao với một cái giá hợp lý sẽ mở ra một tương lai xán lạn hơn.”

“Belc-sama, anh thông thái quá rồi đó.”

Những lọ tẩy dược sẽ có mức giá gấp đôi so với loại thường, chúng gồm thuốc giải độc, chống hóa đá, chống tê liệt và cả tác dụng đánh thức nữa. Tất nhiên dựa theo hiệu ứng cũng như thời gian tác dụng, chúng cũng sẽ phân theo cấp bậc từ E đến S. 

Tôi định sẽ khởi động với cấp E để nghiên cứu và dần dần cải tiến lên cấp D và C. Độ hiệu quả của thuốc phụ thuộc vào hai yếu tố: chất lượng nguyên liệu và quá trình chế tạo, nên chỉ cẩn thận thôi là không đủ để tạo ra mấy loại như A và S.

Sau khi được giải thích, Renacer tiếp tục tâng bốc tôi thêm nữa. Dạo gần đây tôi càng ngày thấy nghiện những lời khích lệ hay khen ngợi đến từ em ấy. Trong tương lai, tôi sẽ chế tạo thêm vài thứ tiện lợi hơn, nhưng giờ thứ tôi cần là một nền tảng vững chắc kết hợp với một độ uy tín đủ cao. Đã đến lúc mở rộng quan hệ và thiết lập một mạng lưới trao đổi nội bộ.

Hôm nay là một ngày trời trở lạnh. Sau khi thay quần áo, tôi nhận ra Renacer đang mặc mỏng hơn trông thấy. Con bé mỉm cười khi được tôi chạm vào má.

“Thôi ta đi đến tiệm đồ áo trước đã. Anh không muốn thấy em bị cảm lạnh đâu.”

“Em không cần mua đồ làm gì. Làm thế lãng phí lắm.”

“Với tư cách là chủ nhân, anh phải có trách nhiệm chăm lo cho em.”

“...Em hạnh phúc lắm. Hãy cho phép em mãi mãi ở bên anh.”

“...Em không muốn được tự do hả?”

Renacer lắc đầu thật mạnh trước câu hỏi của tôi.

“Em không muốn phải ở một mình. Em cũng chẳng muốn có một chủ nhân khác ngoài anh. Em muốn luôn ở cạnh anh, từ giờ và mãi mãi về sau.”

Em ấy luôn biết cách khiến tôi cảm thấy thoải mái. Đã từng có lúc bản thân cảm thấy nơi ấm cúng duy nhất ở thế giới này là lò sưởi trong căn nhà của mình, nhưng trái tim tôi giờ đây luôn được sưởi ấm bởi em ấy mọi lúc mọi nơi.

“Anh cũng vậy, Renacer. Chúng ta đi thôi.”

“Vâng ạ.”