“Em nên cởi nó ra đi, kẻo bị cảm lạnh đấy.”
“Không, em muốn tiếp tục mặc nó cơ.”
Renacer nở một nụ cười trên môi trong khi chỉnh lại chiếc khăn được tôi mua từ cửa hàng quần áo. Tuy chiếc khăn không đắt, nhưng được nhìn em ấy hạnh phúc cũng đã khiến tôi thỏa mãn biết bao.
Chủ tớ chúng tôi mở cửa và đi vào hội mạo hiểm giả. Ngay lập tức, chào đón chúng tôi là tiếng bàn tán xôn xao đến từ đại sảnh cũng như quán rượu ở dưới tầng một.
“Hahaha, rồi cậu ta lăn quay ra chết rồi hả?”
“Thế đấy, lúc đó nhìn thằng đấy cứ như mấy thằng nhóc mít ướt, nhìn tội dã man.”
“Đúng là một tên yếu kém.”
Không phải tất cả mạo hiểm giả đều như thế, nhưng chuyện bắt gặp những cảnh như vậy xảy ra như cơm bữa. Họ cần những động lực khắt khe để có thể mạo hiểm cả tính mạng của mình trong mấy cuộc thám hiểm.
Chúng tôi đi đến quầy tiếp tân, nơi tôi sẽ xác minh thân phận và tiến hành ký kết ủy thác.
“Cảm ơn vì đã đợi. Yêu cầu của anh đã được hoàn thành, đây là tất cả những thứ anh yêu cầu.”
Một cô lễ tân đeo kính tiếp đón và hướng dẫn tận tình chúng tôi, và bản thân thì đang kiểm tra các nguyên liệu đã được giao, rồi đóng gói tất cả vào một chiếc hộp.
50 cỏ độc.
50 thảo mộc tê liệt.
50 thảo mộc hóa đá.
50 thảo dược gây mê.
Trong khi cẩn thận xác nhận từng yêu cầu, nhưng rồi tôi nhận ra— thiếu mất một loại cỏ, mà đó là nguyên liệu quan trọng nhất mới chết. Sau khi lật lại tờ ủy thác, có vẻ như tôi đã quên viết tên loại cỏ đó vào mất rồi. Nếu không có nó, tôi sẽ không thể bắt đầu làm các bản thử ngay cho được, hơn nữa, chi phí để đặt một yêu cầu đơn lẻ là không đáng.
Đóng gói xong xuôi, chúng tôi ngồi xuống một chiếc ghế dài gần đó.
“Hay ta đi đến chỗ hội thương gia thử xem?”
“Không được, họ chỉ bán sỉ chứ không bán lẻ. Dù mấy quán ở ngoài cũng có, nhưng… đã đến lúc anh tự mình đi thu thập chúng rồi.”
“Có an toàn không vậy anh?”
“Những cây dược liệu thường sẽ có ảnh hưởng đôi phần đến môi trường xung quanh, cho nên lũ quái vật thường sẽ tránh xa nơi đó. Mặt khác, tuy không chắc cho lắm, nhưng anh cũng có thể đánh bại những con quái vật cấp thấp, tất cả là nhờ những chuyện anh đã trải qua trên thế giới này nên anh mới có một cơ thể linh hoạt hơn trước.”
Những gì kể trên đều là sự thật. Tôi trước đó đã trải qua vài trận chiến với quái vật, nên tự biết sức mình có thể đả bại vài con nho nhỏ. Tuy vậy, chuyện đã xảy ra cách đây lâu lắm rồi.
“Renacer, em cứ về nhà trước đi, đến tối anh sẽ quay lại. Em chuẩn bị cho anh một ít súp thì càng tốt.”
“Không, em sẽ đi cùng anh.”
“Đâu thể được, cơ thể em còn chưa hoàn toàn hồi phục nữa.”
Elf thường mang trong mình tài năng ma thuật thiên bẩm. Renacer cũng có nói mình dùng được các phép cơ bản miễn là có một chiếc đũa phép. Tuy vậy, chúng khá đắt nên tôi chưa thể mua một cái cho em ấy được. Có em ấy đi cùng biết đâu cũng giúp ích được kha khá cũng nên.
“Dẫu thế, em vẫn muốn được bảo vệ anh. Không, em sẵn sàng hy sinh cả mạng sống của mình, miễn là anh được an toàn.”
“Cảm ơn em rất nhiều, nhưng xin em đừng lôi chuyện sống chết vào đây nữa. Anh sẽ làm một loại thuốc cấp S khác mà thôi. Đừng nói với ai đấy. Mà nếu anh bị thương thì cũng phải nhờ em băng bó giúp, đúng không nào.”
“...Em hiểu rồi ạ, em hứa sẽ giúp anh.”
Ngay cả vậy, Renacer trông có vẻ sẽ thực sự làm vậy để cứu sống tôi. Điều đó làm tôi thấy rất vui.
“Em có thể nhận biết được ma lực không?”
“Có lẽ là có. Cảm ơn anh vì đã mang em đi cùng.”
“Đừng cảm ơn anh. Anh đang đưa em đến một nơi nguy hiểm đấy.”
“Không đâu, bởi vì cuộc sống của em sẽ chẳng có nghĩa lý gì nếu thiếu anh.”
Nghe có vẻ cường điệu, nhưng đôi mắt của con bé đã khẳng định lại câu nói vừa rồi. Renacer không bao giờ rời khỏi tôi dù chỉ một khắc. Con bé ngủ sau tôi vào buổi tối, đến sáng thì em ấy sẽ thức dậy trước tôi. Đúng, em ấy là một nô lệ, nhưng tôi có cảm giác như bản thân mình được em ấy phục vụ hơi thái quá. Mà thôi, nhỏ cũng bảo mình làm vậy là do bản thân muốn rồi.
Sau khi quay về nhà để chuẩn bị kỹ lưỡng, hai chúng tôi cùng nhau lên đường tìm thảo mộc.