“Yo, Belc, lâu lắm mới thấy cậu ghé qua đây ha?”
“Tôi chỉ đang đi mua đồ thôi. Mà ông vẫn theo làm cái nghề buôn nô lệ ấy à?”
“Hả, nếu không có tôi thì không biết bao người trong bọn chúng phải bỏ mạng từ thuở nào rồi nha.”
Tôi là Belc Alphon. Thực ra đây chỉ là cái tên ở thế giới này mà thôi. Vài năm trước, tôi vô tình đặt chân đến thủ đô hoàng gia Ostrava. Chính ra là tôi đã được chuyển sinh sang thế giới mới.
Ban đầu, bản thân chỉ là một thằng nhân viên quèn trong một công ty đen nào đó, nhưng rồi, trước khi kịp hoàn hồn, tôi đột nhiên bị chuyển đến một khu rừng xa lạ. Nhưng trước lúc đấy, tôi có gặp một vị thần. Cô ấy hào phóng cho phép tôi chọn bất kỳ khả năng nào mà mình thích, và rồi tôi chọn lấy 3 kỹ năng.
Thứ nhất, kỹ năng chế tác, một kỹ năng rất hữu ích trong việc làm và cải tạo đồ đạc. Hẳn các bạn sẽ cho rằng đây là điều hiển nhiên, nhưng ý tôi không phải như vậy.
Tôi còn chọn bổ sung cho mình một kiến thức uyên thâm về giả kim thuật. Tuy rằng không phải tất cả mớ hiểu biết kia sẽ ngay lập tức khắc ghi vào trong trí nhớ, chúng chỉ như những câu từ lướt qua trong suy nghĩ mà thôi, nhưng muốn chế tạo một thứ cần phải có tay nghề và kiến thức, với lại bản thân cũng chả phải ở độ tuổi mà đi ham mấy kiểu sức mạnh vô song, thành ra đó lý do khiến tôi chọn ân phước này.
Còn về khả năng cuối cùng… cho phép tôi xin tạm giữ bí mật. Phải làm vậy tôi mới có thể yên phận được, nhưng có lẽ cũng vì nó nên bản thân mới có thể sống sót cho đến tận bấy giờ. Nói thêm một chút, thì biết đâu lúc này tôi đang sử dụng nó cũng nên.
“...Về em ấy…?”
“À, chắc chủ cũ phải dã man lắm mới làm con bé thành ra nông nỗi vậy. Lại đây nhìn thử xem.”
Buôn bán nô lệ được xem là hợp pháp ở thủ đô hoàng gia. Nó cũng rất phổ biến ở thế giới này. Không có thứ gọi là nhân quyền ở đây. Dẫu thế, bên cạnh những số phận đen đủi, vẫn còn đó những kẻ có chủ ý muốn làm nô lệ.
Trước mắt tôi là một thân xác một bé elf nằm la liệt dưới sàn. Chân tay hay mắt đều không có, thậm chí đến tai còn bị tổn thương nghiêm trọng. Này cũng được gọi là nô lệ đó hả?
“Tình trạng tệ quá ha.”
“Ừ, thế mà tộc elf vẫn khá đắt giá cho dù có trong tình trạng tệ đến đâu đi chăng nữa. Giá như này là còn rẻ rồi.”
“Hai đồng vàng cơ à?”
“Đúng thế, có muốn mua không?”
Đó giờ tôi chưa từng có ý định muốn mua nô lệ về làm gì cả. Không rõ nguồn cơn xuất phát từ lương tâm hay ý thức, nhưng có lẽ bản thân như thế cũng là điều hiển nhiên mà thôi.
Tuy nhiên cảnh tượng trước mắt tôi đây thật quá đau lòng. …Cứu người à, vậy mình nên nghiên cứu cái gì về nó đây?
“Tôi cũng chỉ muốn dùng con bé để thử nghiệm vài thứ. Một đồng vàng, được chứ?”
“Một đồng vàng à…? Thôi, được rồi, bán.”
Và như thế, lần đầu tiên tôi trở về nhà cùng với một bé nô lệ nằm trong giỏ đồ.
====
“Phù…”
Tôi nhẹ nhàng đặt giỏ đồ xuống và bắt đầu tháo dỡ hành lý.
Hiện tôi đang sống trong một căn nhà cho thuê một tầng nằm biệt lập một nơi. Tuy nó không quá rộng, nhưng phải mất kha khá thời gian tôi mới có thể ngỏ lời xin thuê cho được. Túi tiền tôi trống rỗng mãi cho đến khi bản thân có được giấy phép thương mại cũng như bán được một số những thành phẩm có giá trị. Hiện giờ nguồn thu nhập chính đều đến từ việc buôn bán thuốc.
Đúng thế, tôi dự định sẽ thử nghiệm thuốc trên bé elf này. Quyết định vừa rồi là đúng hay sai đều sẽ được phân định từ giờ phút này trở đi.
Nếu em ấy hồi phục được thì là đúng, còn không, thì là sai.
Nhưng bản thân tôi hiểu, đây là một quy luật ở thế giới hiện tại.
“Này, em có thể nghe thấy anh nói không? Không thật à?”
Tôi thử chạm vào tai của con bé, nhưng không có dấu hiệu hồi đáp. Khắp người chằng chịt những vết thương, tuy xúc giác vẫn còn, nhưng giờ đây em ấy đang tỏ ra run rẩy sợ hãi.
Kẻ nào làm ra chuyện này chắc chắn không có tình người.
Dù được mớm cho một lọ thuốc, nhưng có vẻ như dạ dày của con bé không thể đáp ứng được với dược liệu nữa, thế nên tôi đành phải đổ tất cả thuốc vào một cái chậu nhỏ và để em ấy ngâm mình.
Má em ấy dần ửng hồng. Mong rằng đây chính là bước khởi đầu thuận lợi trong quá trình trị liệu về sau…