Tác giả quên chưa nói, nhưng cấp bậc của các mạo hiểm giả càng cao thì con số càng lớn.
Cấp 4 là các mạo hiểm giả bình thường (theo đánh giá của Hội) có kiến thức và kỹ năng chuyên môn.
Cấp 7 của Brian là cấp độ cao nhất trong thành phố lớn. Anh vốn được hoan nghênh như một mạo hiểm giả hàng đầu ngay cả ở thủ đô các cường quốc. Mà do tuổi tác nên thực lực hiện tại đã giảm đi đôi chút.
**********
"Mọi người...!?"
Iris-Rene bước ra khỏi khu rừng, cố gắng che giấu xác chết phía sau lưng, rồi đứng sững người trước cảnh tượng không thể tin nổi.
Ở đó là ba thành viên của "Long Hầu", những người mà cô đã bỏ lại ở lãnh địa của Bá tước Keighley, gần như ở đầu bên kia đất nước.
Chiến binh Benedict. Là một Kobold, thân trên cường tráng của anh được bao phủ bởi bộ lông, đầu giống chó. Mũ giáp có phần nhọn để che tai. Mặc áo giáp mithril, mang thanh đại kiếm với phần đầu như rìu chém đầu. Anh là một thủ lĩnh đáng tin cậy, lãnh đạo một nhóm phức tạp.
Hộ vệ Hugh. Luôn mặc trọng giáp với lý do rèn luyện cơ thể. Tuy nhỏ con so so với một hộ vệ nhưng anh rất linh hoạt, khả năng phòng thủ bằng hai tấm khiên gai và những đòn đánh chính xác đã nhiều lần cứu nguy cho cả nhóm. Anh cũng rất thạo đời và là người đảm nhận việc đàm phán cho nhóm.
Nữ tu Diana. Dù là nữ tu nhưng cô rất giỏi võ, có thể dễ dàng đá chết những kẻ yếu ớt bằng đôi ủng lót sắt. Khoác trên mình bộ áo tu sĩ phá cách đan xen sợi mithril... thay vì gậy thiếc thông thường, giờ đây, trên tay cô là chiếc roi bạc như được nối từ những phụ kiện bạc thường đeo. Tuy có phần lôi thôi và nghiện rượu nhưng cô rất tận tâm và nhân từ, đặc biệt đối xử với Iris như một người mẹ.
Cô nghĩ rằng có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa.
Nhưng giờ họ đang ở đây.
Cả ba người nhìn Iris-Rene với vẻ mặt kỳ lạ, như thể đang bối rối hoặc cảnh giác.
Diana đưa tay ôm ngực, như thể đang cố nén đau.
"Đau quá...!
Iris! Em đã dùng ma pháp mà nhân loại không được phép sử dụng phải không!?
Em đã giết bao nhiêu người, bằng loại ma pháp nào!? Chuyện này vừa mới xảy ra đúng không!?"
"Hả...!?"
Tim Iris-Rene đập thình thịch. Như một đứa trẻ bị bắt quả tang khi đang nghịch ngợm.
"Mà nói gì thì nói! Sao em cứ bay nhảy lung tung khắp thành phố thế! Tại em mà bọn chị phải chạy khắp nơi đấy! Từ bao giờ mà em có nhiều ma lực như vậy!"
"Khoan, khoan đã! Sao mọi người lại ở đây!?"
Đúng rồi, trước hết phải làm rõ chuyện đó đã.
Iris-Rene cố trấn tĩnh bản thân bằng cách bám vào "điều cần làm ngay lúc này".
Diana vén ngực áo tu sĩ, để lộ một hình xăm đang rỉ máu.
"Cái này gọi là [Thẩm Tội Ấn]. Nó có thể tìm ra người bị giết bởi ma pháp hay sức mạnh tà ác.
Hơn nữa, khi nhỏ một giọt máu của nạn nhân lên nó... nó sẽ trở thành ma pháp truy lùng thủ phạm đến tận cùng Trái Đất."
≪Roi Thống Khổ≫ và ≪Hủy Diệt Chi Phong≫ được liệt vào ma pháp nguyền rủa. Đó là hệ ma pháp làm biến dạng bản chất của sự sống và linh hồn, cũng như trật tự đúng đắn của thế giới này. Nếu muốn sử dụng hệ ma pháp này, người thường phải dùng một phương pháp nào đó bóp méo bản thân trước.
Mặt khác, đối với Rene - một undead, đây lại là hệ ma pháp mà cô thể tự nhiên sử dụng, thậm chí là dễ xài nhất. Thực tế, ma pháp nguyền rủa được các mạo hiểm giả coi như là đặc quyền của undead.
"Bọn chị đã khai quật một xác chết từ dưới tuyết... Những vết màu trắng đó trông y hệt vết tích của ≪Roi Thống Khổ≫.
Trong khu rừng đó cũng có gì đó. Em vừa đi ra từ đó phải không, em đã làm gì ở trong?"
Lần này thì máu trong người Iris-Rene thực sự đông cứng lại.
Sau khi tiêu diệt đám Dạ Mãng đào tẩu, Iris-Rene đã cố gắng xóa dấu vết. Cô còn làm rất kỹ vì nghĩ rằng có thể "Long Hầu" sẽ đuổi theo.
Không ngờ rằng họ không chỉ phát hiện ra mà còn xác định được là do chính cô gây ra, rồi còn dùng nó làm môi giới truy lùng.
Iris-Rene không hề biết về loại ma pháp này. Cô cũng không biết Diana có thể làm được như vậy.
"Em... em..."
"[Thân Thể Cường Hóa Ấn - Kép]
[Hồi Phục Xúc Tiến Ấn - Kép]
[Cảm Quan Cường Hóa Ấn]
[Phản Ứng Cường Hóa Ấn]
[Ma Lực Luyện Thành Ấn]
[Thánh Kiếm Ấn]
[Thần Thuẫn Ấn]
[Thống Cảm Già Đoạn Ấn]...
toàn bộ mười lần - khởi!!"
Diana kích hoạt một loại ma pháp mà Iris-Rene chưa từng nghe.
Toàn thân Diana phát ra ánh xanh trắng dưới dạng các hoa văn.
Tiếp theo, một luồng ma lực khổng lồ cuồn cuộn bốc lên từ người Diana.
Tuyết xung quanh bị xoáy lên, để lại những vết tích.
Không khí quanh Diana thanh thuần đến mức buồn nôn. Nếu lơ đãng một chút, áp lực mạnh mẽ toát ra từ Diana có thể khiến người ta vô tình khoảnh mặt đi.
Iris-Rene có thể cảm nhận được, sức mạnh bất thường ngự trị trong cơ thể Diana.
-- Sức mạnh này... có thể tiêu diệt mình...!!
Bằng bản năng undead (nói vậy nghe hơi kỳ), Iris-Rene nhận ra.
Rằng "Người này rất nguy hiểm".
"Cô... là ai? Có thực là Iris không? Hay là chị chưa bao giờ biết đến Iris thật sự?"
Diana, giờ đây như một vị thần, chĩa roi bạc về phía Iris-Rene.
Trong đôi mắt xanh trắng sáng rực bởi dư chấn ma lực của Diana, ẩn chứa vẻ nghiêm túc không cho phép bất kỳ lời dối trá nào.
"Không còn cách nào khác..."
Iris-Rene biết mình đã bị dồn vào chân tường từ lâu và quyết định chấp nhận.
Iris-Rene đặt ngón tay cái lên cổ mình, làm động tác "cắt cổ".
Đó chỉ là một cử chỉ. Nhưng theo chuyển động của ngón tay, máu bắt đầu ứa ra từ cổ Iris-Rene.
"Cái gì...!?"
Cả ba người nhìn với vẻ mặt kinh hoàng.
Đầu Iris-Rene bị cắt lìa khỏi cổ và lăn xuống từ thân thể. Tầm nhìn quay cuồng, nhưng Iris-Rene nắm lấy tóc và đỡ lấy đầu mình.
Cơ thể bắt đầu biến đổi. Chiều cao hơi giảm xuống, thân hình mảnh mai hơn. Mái tóc vàng óng với những lọn sóng nhẹ biến thành màu bạc sáng bóng. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng đôi mắt màu tử đinh hương hẳn đã chuyển sang màu bạc.
Từ vết cắt, máu chảy ngược ra ngoài.
Máu chảy từ từ tạo thành dòng, lơ lửng trong không trung, và hình thành một thanh Nguyền Xích Kiếm. Thanh kiếm trông như được khắc từ một viên hồng ngọc khổng lồ vậy.
Và với chút tinh nghịch, Rene dùng số máu còn lại vẽ một huy hiệu hoa hồng lên viền áo choàng.
"Tóc bạc, mắt bạc... và huyết tường vi!"
"Không thể nào! Chẳng lẽ!"
Rene có thể nhập và chiếm hữu bất kỳ ai.
Tuy nhiên, nếu đó là một thiếu nữ cùng tuổi, cô có thể phát huy tối đa ma lực của linh hồn, và khi cần chiến đấu, cô còn có thể biến cơ thể đó thành undead.
"'Oán Ngục Tường Vi Công Chúa'...!!"
Cả ba người nhìn Rene trong hình dạng Dullahan, với vẻ mặt bối rối khác nhau.
"Vậy Iris đang ở đâu!"
"Vừa ở đây này."
Rene dùng tay cầm kiếm gõ nhẹ lên bộ ngực phẳng.
"Ta nhập vào Iris. Linh hồn cô ta vốn ngủ đông trong cơ thể...
Nhưng giờ ta đã biến cơ thể này thành undead. Thế nên, Iris chết rồi."
Ngay khi những lời đó vừa dứt.
Mắt Benedict sáng rực lên.
"Mày...!!!!"
"Dừng lại, Benedict! Đừng liều mạng!"
Benedict đặt tay lên thanh đại kiếm và lao tới.
Tuy nhiên, với Dullahan - chủng tộc chuyên cận chiến, cú lao tới của Benedict - một chiến binh hạng nặng - lại chậm như ruồi hạ cánh vậy.
Rene tiến lên một bước và vung thanh Xích Kiếm vô số nhát như thể đang khiêu vũ.
"Ugh...!"
Ánh chớp đỏ thẫm xé toạc bộ giáp của Benedict.
Những mảnh giáp bị cắt vụn rơi xuống, tiếp theo là Benedict đổ ập xuống đất.
Máu từ cơ thể bất động của Benedict tuôn ra, nhuộm đỏ lớp tuyết trắng.
-- Ồ. Hóa ra mình vẫn có thể giết người bình thường. Có vẻ như cả tâm hồn mình cũng đã hóa thành quái vật rồi.
Rene nhìn xuống Benedict và thở phào nhẹ nhõm. ... Nhưng đó có thực sự là cảm giác nhẹ nhõm không?
Cô biết Benedict là một người tốt. Dù chỉ ở cùng nhau trong thời gian ngắn ngủi khi mượn thân phận của Iris, cô vẫn có cảm tình và xem anh ta như một người đồng đội đáng tin cậy.
Nhưng giờ đây, trong tâm trí Rene - kẻ vừa sát hại Benedict - không có lấy chút cảm giác tội lỗi nào. Đường kiếm của cô cũng không hề chùn lại.
"Benedict!"
"Bình tĩnh nào, Hugh. May là Wesala ngay gần đây. Nếu đưa đến đền thờ, chúng ta có thể hồi sinh cậu ta."
Diana ngăn Hugh lại khi anh dường như sắp lao lên.
Tu sĩ cấp cao có thể sử dụng phép hồi sinh.
Tuy nhiên, nếu không dùng các chất xúc tác đắt tiền thì coi như vô cọng. Tỷ lệ thành công vốn giảm theo cấp số nhân nếu thi thể ở trong tình trạng xấu hoặc đã chết được một thời gian. Vấn đề đặc biệt nghiêm trọng là thời gian, vì các mạo hiểm giả thường chết ở nơi tận cùng của các hầm ngục, nên ngay cả khi đồng đội sống sót và mang thi thể về, trong quá trình quay lại, tình hình đã trở nên không thể cứu vãn rồi.
Việc Benedict chết ngay gần thành phố trong tình huống này có thể coi là trong cái rủi có cái may. Mà, cái rủi trong cái may là để mang xác về, hai người còn lại phải hạ được con quái vật undead mạnh nhất này trước.
Nhân tiện, do thi thể không chỉ bị hư hại mà còn bị biến thành undead - tình trạng tồi tệ nhất, nên ngay cả khi tiêu diệt linh hồn của Rene bằng một cách nào đó, việc hồi sinh Iris cũng gần như bất khả thi. Không có gì lạ khi Benedict nổi điên lên như vậy.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Bộ giáp bị cắt như bơ ấy."
"Thanh kiếm đó, sát thương nó gây ra giống với ma pháp thì phải. Áo giáp giờ vô dụng rồi. Cởi ra đi."
"Thật à."
Nghe lời Diana, Hugh ném khiên xuống và đưa tay ra sau lưng, mân mê gì đó.
Bộ áo giáp nặng nề rơi xuống một cách dễ dàng như một trò đùa, lộ ra thân hình cân đối, săn chắc bên dưới.
Bộ giáp của Hugh rất chắc chắn, nhưng được thiết kế để có thể cởi bỏ ngay lập tức nếu thao tác theo một trình tự cụ thể. Cũng chính là chức năng dành cho những tình huống như thế này.
"Trở lại làm đạo tặc rồi."
Hugh rút dao chiến đấu ra và cười một cách tự mãn.
Hugh vốn là đạo tặc. Nhưng do ít có cơ hội khám phá hầm ngục, cùng với việc tận dụng thế mạnh của nhóm gồm hai pháp sư, anh đã chuyển sang làm hộ vệ để bảo vệ hậu phương (đặc biệt là Iris).
Lưỡi kiếm nguyền rủa xuyên thẳng phòng thủ, nhưng không trúng thì không gây sát thương. Họ nhận ra rằng phong cách chiến đấu nhẹ nhàng, chú trọng né tránh sẽ hiệu quả hơn.
"Tường Vi Công Chúa. Cô chiếm đoạt thân xác của Iris để làm gì... hay nói đúng hơn, cô đã làm gì rồi?"
Diana hỏi như thể đưa ra tối hậu thư.
"Nói ngắn gọn thì... ta sẽ hủy diệt quốc gia này. Tiêu diệt Dạ Mãng là chuyện cần thiết thôi."
"Vậy à. Chắc dù có bảo dừng lại, cô cũng sẽ không nghe phải không."
"Phẫn nộ trước nỗi bất bình, hãy để người khác lo'...
Đó là lời cô đã nói.
Nhưng nếu 'Oán Ngục Tường Vi Công Chúa' này quên đi sự trả thù, thì ai sẽ phẫn nộ thay? Ai sẽ phán xét bọn chúng?
Ta sẽ trả lại gấp bội cả nỗi đau lẫn tuyệt vọng. Ra đi trong thanh thản ư, đừng hòng."
"Hmm. Vậy ra lúc đó, Iris đã không còn là Iris nữa rồi."
Diana lắc đầu như thể đã kiệt sức, hoặc có lẽ đang đau khổ.
Rồi cô ngẩng đầu lên và vung roi bạc.
Chiếc roi đó, trái ngược với vẻ ngoài mỏng manh, lại dài và sắc bén đến bất ngờ, lướt sát bên Rene như một ngọn giáo được phóng ra.
"'Báo thù là nỗi đau khổ khi tự giam mình trong ngục tù của oán hận'. Đó là lời của một thi sĩ điên từng treo cổ tự tử khi xưa."
Chỉ một cú vung, và bay thẳng về phía trước.
Chỉ vậy thôi, dư chấn đã xới tung tuyết, tạo thành một con hào nhỏ kéo dài thẳng tắp từ phía Diana.
"Chị không thể để một thiếu nữ dễ thương mang vẻ mặt như vậy. Dù hơi lỗ mãng, nhưng chị sẽ ngăn em lại.
Đừng coi thường chị chứ, Công chúa."