Engoku no Bara Hime: Seiji no Tsugou de Korosaremashita ga Saikyou no Undead Toshite Yomigaerimashita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Unexplored Summon://Blood-Sign

(Đang ra)

The Unexplored Summon://Blood-Sign

Kamachi Kazuma

Khi Kyousuke nghe thấy những lời đó từ Meinokawa Higan, một cô gái đang đứng trước bờ vực sinh tử, cậu liều mình đi vào trong thành phố nơi ba thế lực triệu hồi sư vĩ đại xung đột!

1 71

Hắc Bạch Avesta

(Đang ra)

Hắc Bạch Avesta

Masada Takashi

Câu truyện lấy bối cảnh thuộc Đệ Nhất Thiên - Ahura Mazda, nơi mọi sinh vật đều bị chia thành hai thái cực đối đầu với nhau là Thiện và Ác. Nhân vật chính của câu truyện này là cô gái mang tên Quinn,

9 114

Venus Mission ~A former assassin and middle-aged mercenary is reincarnated into another world after being asked to assassinate a hero!~

(Đang ra)

Venus Mission ~A former assassin and middle-aged mercenary is reincarnated into another world after being asked to assassinate a hero!~

MIYABI

Tuy nhiên, trong quá trình đó, anh ta bị vướng vào những âm mưu xung quanh việc triệu hồi, những bí ẩn của thế giới bên kia và ý định của nữ thần.

15 279

Thưa vị phu quân xa lạ, xin hãy ly hôn

(Đang ra)

Thưa vị phu quân xa lạ, xin hãy ly hôn

久川航璃

Một cuộc cá cược kỳ lạ và xảo quyệt với chồng cô bắt đầu.

11 220

Taidana ryōjoku kizoku ni tensi shita ore, doryoku de shinario o bukkowashitara kikaku-gai no maryoku de sai kyō ni natta

(Đang ra)

Taidana ryōjoku kizoku ni tensi shita ore, doryoku de shinario o bukkowashitara kikaku-gai no maryoku de sai kyō ni natta

Kikuchi Kousei

Đây là câu chuyện về một người đàn ông tái sinh thành một quý tộc lười biếng, người đã phá vỡ thế trận bằng nỗ lực không ngừng nghỉ và trở thành người đáng gờm nhất.

27 580

Excalibur Chronicle of Raidorl (WN)

(Đang ra)

Excalibur Chronicle of Raidorl (WN)

Leonar D (レオナールD)

Huyền thoại về thanh kiếm thiêng bắt đầu bằng "Rebellion", bắt đầu từ đây!

44 730

Phần 1: Sự sụp đổ của Ciel-Terra - [1-37] Nghiệp chướng

"Chuyện gì vậy... Vừa rồi là..."

Dù bị ánh sáng tử thần quét qua, Diana vẫn còn sống.

Tuy nhiên, chỉ đơn thuần là còn sống mà thôi. Nằm ngửa trên mặt đất, bộ áo tu sĩ của cô tả tơi, toàn thân chi chít vết thương như bỏng, bụng thủng một lỗ to. Chiếc roi bạc giờ đã đen sạm và vỡ vụn, không còn tỏa ra ánh hào quang linh thiêng nữa.

Bên cạnh là bộ xương mục nát của Hugh như thể đã trải qua ngàn năm mưa gió.

"... 'Oán Ngục Tường Vi Công Chúa' không phải là Dullahan."

Rene tiến đến chỗ Diana, đặt tay lên đầu. Nắm lấy tóc, cô tháo cái đầu ra.

Khi cơ thể lấy lại trọng lượng của thịt, cây ma trượng biến thành kiếm, Rene lại trở về dáng vẻ Dullahan.

"Bản thể của ta là linh thể, có thể hóa thành bất cứ thứ gì... miễn là là... U-n-d-e-a-d..."

"Undead mạnh nhất" có lẽ là một cách nói khéo. Bản thể là linh thể undead cấp cao nhất - Thâm Uyên U Linh, nhưng đồng thời Rene cũng là tất cả loại undead.

Nếu muốn, có thể biến thành zombie hay skeleton, và nếu bổ sung đầy đủ những thứ cần thiết, thậm chí còn có thể hóa thành Thi Long. Tạm thời, Dullahan là hình thái thuận tiện nhất cho cận chiến, với cơ thể giống với nhân loại. Còn Lich thì mạnh nhất về ma pháp.

Hơi thắc mắc là khi hóa Lich thì thịt biến đi đâu, nhưng có lẽ nguyên lý giống như ma thuật lưu trữ nào đó vậy.

Ở trạng thái Dullahan bị hạn chế ma lực, cô đã dùng ma pháp tấn công để đối phương nghĩ đó là giới hạn, rồi bất ngờ hoá Lich để ra đòn quyết định.

Trong trạng thái Lich, khả năng cận chiến bị giảm xuống, chỉ ngang một đứa trẻ bình thường, nên nếu bị áp đảo sẽ dễ bị phản công, đó là một canh bạc mạo hiểm.

"Thật khó tin... chị đã thua ngay từ đầu sao?"

"Không. Có lúc ta đã nghĩ... mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây..."

Cảm thấy hơi ngượng vì bị đánh giá quá cao, Rene khiêm tốn đáp.

-- Khoan. Sao mình lại khen Diana trong tình huống này chứ?

"Em... định hủy diệt đất nước này sao?"

"Phải. Không chỉ đất nước này đâu. Ta sẽ bắt tất cả phải trả giá."

"Dù có nói đừng làm vậy, em cũng sẽ không nghe đúng không..."

Ngay cả khi thoi thóp, Diana vẫn là Diana như mọi khi.

Vẫn có chút phóng khoáng, giọng nói dịu dàng như gió xuân.

"Trước khi chết, chị có thể xin chút thời gian để cùng đồng đội... Cầu nguyện cho em không, công chúa?"

Diana mỉm cười nhẹ nhàng nói.

-- Cầu nguyện? Cho ta?

"Dù có cầu nguyện với thần linh thì kẻ như ta cũng chẳng được cứu rỗi đâu."

"Không, không phải vậy. Nếu em không thích thì thôi.

Chị chỉ là... không thể không mong linh hồn em một ngày nào đó sẽ được an nghỉ...

Dù Chúa không đáp lại lời cầu nguyện này... chị vẫn mong lời cầu nguyện của mình có thể thay đổi số phận của em... ước muốn quá ích kỷ nhỉ..."

Trái tim đáng lẽ không còn đập của Rene như bỗng vang mạnh một nhịp.

Rene có thể đọc cảm xúc, nên biết lời nói của Diana không phải dối trá hay ngụy biện gì, mà là lời từ đáy lòng.

Tuy nhiên, cô không hiểu được tại sao Dianna lại nghĩ như vậy.

"Ta muốn biết, Diana. Chị đã nghĩ gì khi chiến đấu?"

"Đã nói rồi mà? Vì thấy em đau khổ quá nên muốn ngăn lại. Tất nhiên cũng vì muốn cứu Benedict... và đưa thân xác Iris về với đất mẹ..."

Giọng nói uể oải của cô nghe ngọt ngào như hương thơm của trái cây chín mọng.

Thở ra một hơi nặng nhọc, Dianna quay đầu nhìn Rene.

"Vì... em thật đáng thương, phải không..."

Đôi mắt dành cho kẻ yếu, đầy trìu mến và thương xót.

Chắc chắn, đó không phải ánh mắt dành cho một tên undead tai ương.

"Chị muốn... em được sống như một thiếu nữ bình thường. Không bị giết oan vì những tranh chấp vô nghĩa của người lớn...

Hay là, từ giờ... em thử sống như thế xem? Ồ... chỉ là cái đầu bị tách ra thôi mà. Chơi bời... học hành cũng được. Làm đẹp nếu muốn... có khi còn yêu đương được đấy. Ăn ngon uống say thì... có lẽ sẽ chảy ra từ cổ mất...

Khi rảnh rỗi hay mệt mỏi... hãy tìm xem còn gì muốn làm ngoài trả thù không. Gì cũng được... Nếu em tìm được hạnh phúc và nghĩ rằng 'Không cần phải trả thù nữa'... chị sẽ rất vui đấy."

Rene cảm thấy như cơ thể vốn không có nhiệt độ của mình đang bùng cháy.

Dù không cần thở nhưng hơi thở lại trở nên gấp gáp.

"Tại sao chứ? Ta đã giết Iris, giết cả Benedict, tại sao...!"

"Ha ha... đúng là cô nàng cô đơn. Tất nhiên chị cũng nghĩ 'Sao lại làm chuyện như vậy chứ'. Nếu hỏi chị có hận em không, thì có, chị ghét em.

Nhưng mà, ngoài chuyện đó ra thì em thật đáng thương. Chị vẫn thấy em đáng thương và muốn làm những gì có thể.

Vì, em muốn chị trân trọng mình, đúng không...?"

-- Cô vẫn nhớ những lời đó...!

Đó là cuộc trò chuyện khi cả bốn người cùng làm nhiệm vụ hộ tống xe ngựa.

Diana vẫn nhớ câu hỏi trẻ con bướng bỉnh của Rene.

Và chỉ vì Rene mong muốn, cô đã chìa tay ra.

Phải rồi. Đến nước này thì cũng chẳng thể phủ nhận được nữa.

Rene đã tìm kiếm sự cứu rỗi từ Diana.

Như thể muốn bù đắp những gì đã mất khi còn sống, cô khao khát Diana.

Nhưng, đã quá muộn để cứu Rene.

Có câu "Nước đổ khó hốt".

Trái tim Rene đã vỡ nát từ lâu, không thể nào được lấp đầy bởi tình yêu. Nước rót vào bình vỡ sẽ không bao giờ đầy được.

Trả thù. Chỉ còn lại trả thù cho Rene mà thôi.

Vì vậy, vì điều đó... Diana phải chết.

-- Chưa đâu. "Oán Ngục Tường Vi Công Chúa" vẫn phải hoạt động âm thầm. Chỉ còn một chút nữa thôi. Chỉ còn một nước cuối cùng. Cho đến lúc đó không thể để bị phát giác.

Rene đã làm loạn khá nhiều. Có thể có người trong thành phố nhận ra ánh sáng ma pháp hay tiếng cây đổ.

Rene phải tiêu hủy mọi dấu vết và nhanh chóng bỏ trốn, để nếu ai đó có tới kiểm tra, chúng chỉ nghĩ “có thể là ma vật nổi loạn” rồi bỏ qua. Ít nhất cũng phải kéo dài đủ thời gian để hành động.

Rene hướng thanh Xích Kiếm về phía Diana.

Nhưng chỉ giương lên mà thôi.

Dù có thể giết Diana trong nháy mắt, nhưng Rene vẫn đang tìm lý do để không giết cô.

-- Bắt giam? Mang theo? Thật ngớ ngẩn. Giết mới là nhanh nhất. Chắc chắn và an toàn nhất. Không có thời gian để giữ một kẻ địch nguy hiểm như vậy.

Nếu để Diana sống, chắc chắc cô ta sẽ tìm cách phục hận. Hơn nữa, nếu không kết liễu ngay bây giờ, cô ta sẽ hồi phục mất...!

Chỉ riêng việc còn sống trong tình trạng này đã đáng ngạc nhiên, nhưng không chỉ vậy, vết thương của Diana còn đang dần dần lành lại.

Ngay cả cái lỗ to từ rốn đến hông trái cũng có vẻ nhỏ lại một chút.

"Đừng làm vậy... đừng trả thù nữa..."

Diana thì thầm, như thể nhìn thấu sự do dự của Rene.

Đó không phải lời van xin tha mạng.

"Giờ vẫn chưa muộn đâu... dừng lại đi... sao lại phải mang vẻ mặt đau khổ như thế chứ..."

Làm gì có chuyện đau khổ, Rene nghĩ vậy.

Rene đã giết ít nhất hàng ngàn người rồi. Cô còn chiếm xác và giết Iris, tàn sát cả Benedict lẫn Hugh.

Giết thêm Diana cũng chỉ làm con số đó tăng thêm một đơn vị. Chỉ tăng thêm một mà thôi. Có gì đặc biệt đâu mà phải cân nhắc chứ?

Để Diana sống ở đây cũng giống như từ bỏ trả thù vậy.

Tuy không hận thù gì Diana, nhưng giết cô là một bước trong kế hoạch trả thù. Vì vậy cứ giết đi là được. Chỉ có thể giết thôi. Chắc chắn là vậy.

Dù hiện tại có phần do dự, nhưng một khi đã giết rồi thì chẳng cảm thấy gì đâu. Chắc chắn là vậy.

-- Undead mạnh nhất, hồi sinh nhờ ân huệ của Tà thần để trả thù...

Cướp đoạt nhiều hơn những gì đã mất, gây tổn thương nhiều hơn những gì đã bị tổn thương. Đối tượng trả thù không chỉ là cha mẹ anh em, mà cả những đứa trẻ vô tội, cho đến đời sau cũng bị giết và nguyền rủa. Giết một cách vô lý. Giết một cách tàn nhẫn. Nếu có kẻ oán hận Rene và muốn trả thù lại, cô sẽ chà đạp và cười nhạo kẻ đó.

... Nếu cần thiết, ngay cả những kẻ vô tội cũng sẽ trở thành mồi.

Hành vi như vậy không thể nào là chính nghĩa được. Nhưng giờ đây, đúng sai thiện ác cũng chẳng còn quan trọng nữa. Cho đến khi ngọn lửa oán hận đen tối trong lòng thiêu rụi tất cả, Rene sẽ không dừng lại.

Thế nhưng.

Thế nhưng.

"Ha, vẫn tiếp tục sao. Thật đáng thương. chị... hận những kẻ đã biến em thành như thế này."

Xích Kiếm đâm hờ vào cổ Diana. Diana không hề nhúc nhích.

Trong tâm hồn cô không có đau đớn, cũng chẳng có sợ hãi.

"... Chúc em hạnh phúc. Chị sẽ luôn... dõi theo em."

"Aaaaaaaaaaa!!!"

Rene vung kiếm.

Đầu của Diana, bay đi.