"Ây da..."
Sau cảm giác kỳ lạ khi xuyên qua không gian, nơi đặt chân là trên mặt tuyết.
Nhờ phép ≪Dịch Chuyển Hàng Loạt≫ nơi Iris-Rene đến là một khu rừng không xa thành phố Wesala. Dưới màn đêm, những tán cây như chìm sâu vào màu đen huyền bí, che khuất cả ánh trăng mờ nhạt và ánh sao le lói. Đây trông như nơi sẽ xuất hiện “thứ gì đó”... nhưng chính Iris-Rene mới là thứ "xuất hiện".
Chậm vài giây, những xác chết vẫn còn rỉ máu rơi xuống xung quanh. Đó là vì chúng đã được dịch chuyển cùng.
Trong số đó có cả thi thể của Công tước và thủ lĩnh Dạ Mãng mà cô đã phải tốn công tốn sức tìm kiếm.
"Nào, ra đi"
Khi Iris-Rene cất tiếng gọi, sau một lúc, vài đốm lửa ma xanh nhạt bắt đầu lơ lửng trong không trung.
Khi tụ tập lại, ánh sáng xanh nhạt dần dần biến thành hình dạng con người.
Một thiếu nữ nửa trong suốt màu xanh nhạt xuất hiện ở đó.
Ánh mắt u sầu đẫm lệ, mái tóc óng ả và đôi môi quyến rũ. Tuy không thể gọi là tuyệt sắc, nhưng ngay cả trong trang phục du hành, thiếu nữ vẫn toát ra một vẻ gợi cảm khó tả.
Đó là Miriam, nữ bán hoa chết với nỗi oán hận Dạ Mãng.
Từ khoảnh khắc ký khế ước trả thù thay, linh hồn của Miriam đã được gắn kết với Rene. Chỉ cần muốn, cô có thể gọi Miriam ra ở bất cứ đâu.
"Đây, xác của thủ lĩnh Dạ Mãng."
Khi chỉ vào cái xác của lão yêu quái già chết với vẻ mặt đau đớn, Miriam mở to mắt kinh ngạc.
"Cô thực sự làm được..."
"Ôi, vất vả lắm đấy, vất vả lắm"
"Cảm ơn cô. Giờ linh hồn của cha mẹ tôi có thể yên nghỉ rồi.
...Không, chắc chắn công lý đã được thực thi cho nhiều người dân trong quốc gia này. Em trai và em gái tôi có lẽ cũng sẽ được cứu."
"Ha ha... công lý à"
Iris-Rene chỉ có thể cười cay đắng. Đây tuyệt đối không phải hành động vì công lý.
Dù tạm thời lại lợi ích cho nhiều người, mục đích cuối cùng của Iris-Rene vẫn là hủy diệt tất cả. Ít nhất là hủy diệt Ciel-Terra từ giờ trở đi.
Chỉ là cần có linh hồn của Miriam mà thôi.
Iris-Rene lại một lần nữa quan sát Miriam. Không phải bằng thị giác mà bằng cảm nhận ma pháp.
Cảm giác như thể làn da bị thiêu đốt.
Cô cảm nhận được làn sóng ma lực khổng lồ tiềm ẩn trong sâu thẳm linh hồn... nguồn sức mạnh chưa từng được giải phóng cho đến tận cuối đời.
- Cô bé này có thiên phú cực kì phi phàm. Nếu không trở thành gái bán hoa mà được học ma pháp, có lẽ đã trở thành pháp sư giỏi nhất nước...
Những người có thể sử dụng ma pháp rất hiếm thấy. Vì có rất ít người có tố chất để trở thành pháp sư.
Nhưng nếu vậy, Iris-Rene tự hỏi liệu có thể tạo ra một hệ thống tìm kiếm những người có tố chất... chẳng hạn như kiểm tra ma pháp thiên phú của tất cả công dân như khám sức khỏe vậy. Việc để những tài năng quý giá bị chôn vùi mà chính bản thân cũng không hay biết, chẳng phải là một tổn thất lớn sao?
Tuy nhiên, chính vì thế mà đối với Rene, đây lại là một món mồi ngon. Nếu có thể ăn và biến những linh hồn như vậy thành sức mạnh, thì những nỗ lực điều tra ngầm cũng bỏ công.
Khi Iris-Rene hướng ánh mắt về phía mình, Miriam như co rúm người lại vì sợ hãi.
"Nào, đến lúc thu phí rồi"
"Ah..."
Miriam lùi lại một chút.
Hay nói đúng hơn là "lùi lại một bước" theo kiểu ma quỷ.
"V-việc bị ăn linh hồn, cụ thể sẽ như thế nào vậy? Cảm giác ra sao..."
"Vì chưa từng bị ăn nên ta cũng không biết cảm giác như nào, nhưng ta có thể giải thích chuyện gì sẽ xảy ra.
Linh hồn của cô sẽ vĩnh viễn mất đi bản ngã của nhân loại, và trở thành một phần cấu tạo nên chính ta.
Linh hồn thường không dễ gì biến mất hay mất đi hình dạng như vậy đâu. Ngay cả khi không còn ký ức qua vòng luân hồi, nó vẫn sẽ tiếp tục là một 'cá thể'.
Nhưng giờ đây ta sẽ phân hủy linh hồn của cô, hấp thụ và dùng làm nguyên liệu để tăng cường linh hồn bản thân. Sự tồn tại của cô sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này và cả vòng luân hồi."
"Ư...!"
Nỗi sợ hãi và ghê tởm hiện rõ trong mắt Miriam.
Trong thế giới này, người ta tin rằng linh hồn của người chết sẽ trở về với Chúa, rồi lại được tái sinh về cõi trần gian. Đây là tư tưởng luân hồi cốt lõi trong tín ngưỡng. Vì đã được chứng minh bằng ma pháp rồi, có lẽ nên gọi là "lý thuyết" hơn là "tư tưởng".
Chính vì vậy mà những Tà thần cướp đoạt linh hồn để tạo nên quân đội ma tộc hay undead, thường bị coi là ghê tởm. Tuy nhiên, giáo hội vẫn dạy rằng ngay cả những linh hồn trở thành ma tộc, vẫn có thể trở về với Chúa nếu biết ăn năn hối cải.
Lời nói của Iris-Rene về việc thôn phệ và xóa bỏ linh hồn khỏi vòng luân hồi là sự báng bổ tột cùng. Việc này còn báng bổ hơn cả việc đốt kinh điển, xúc phạm thánh nhân hay hô vang "fhtagn" qua cửa sổ.
Có nhiều loại ma pháp sử dụng linh hồn, nhưng đó chỉ là "sử dụng" theo nghĩa như lấy nước dùng từ xương. Việc can thiệp hay xóa bỏ chính linh hồn thuộc phạm vi của thần linh. Chỉ có Rene, người được Tà thần trực tiếp ban phước, mới có thể làm được điều đó.
Có vẻ như Miriam cuối cùng cũng đã hiểu được. Hiểu được rằng vì oán hận mà mình đã dính líu vào thứ gì.
Cô ấy dường như đã nhận ra rằng mình đã bám víu vào thứ không nên chạm vào, và ước nguyện điều không nên ước nguyện.
"Cái này ấy à. Tuy hình thức là một khế ước, nhưng thực ra là việc chiếm đoạt linh hồn bằng cách khai thác lỗ hổng “oán hận không thể siêu thoát'."
"Hả...? Hả...?"
"Thông qua quá trình giải tỏa nỗi oán hận, nơi rộng lỗ hổng và thưởng thức phần bên trong... ừm, nói tóm lại là"
Vô số sợi xích vàng mỏng manh phóng ra từ người Iris-Rene, quấn lấy thân thể Miriam.
Thực ra không có xích thật. Đây chỉ là sự hiện hữu của mối liên kết giữa linh hồn Miriam và Rene.
"Dù sợ hãi đến mấy thì cũng không thể trốn được đâu, cứ thỏa sức khóc lóc và gào thét lên đi."
"--!!"
Miriam bật ra một tiếng kêu không thành lời.
Cô quay lưng lại và cố gắng chạy trốn khỏi Iris-Rene, nhưng chỉ là vô ích, không thể di chuyển được chút nào. Ngay khi khế ước được thực hiện, linh hồn của Miriam đã bị giam cầm bởi Rene rồi.
"Phải rồi, đây chính là lúc để nói những lời này. Cảm ơn vì bữa ăn."
"Cái gì...!?"
Dường như thế giới này... ít nhất là Ciel-Terra có vẻ không có văn hóa đó, nhưng Iris-Rene vẫn cố tình chắp tay theo phong cách quen thuộc của kiếp trước.
"Itadakimasu" (Xin được thưởng thức)
"Không... không... không...!
Khônggggggg!!"
Cùng với tiếng kêu thảm thiết của Miriam, gió nổi lên.
Không phải là gió thật, mà là lực hút của linh hồn.
Như chiếc lá bị cuốn trong cơn gió, Miriam bay lên, bị quấn chặt bởi những sợi xích vàng và lao thẳng về phía Iris-Rene.
Tiếng kêu thảm thiết đột ngột im bặt, và Iris-Rene cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp đang lan tỏa toàn thân.
Sự tồn tại mang tên Miriam đã trở thành thức ăn và biến mất.
"Nỗi sợ hãi, ngọt ngào trong miệng... hehe, gochisousama deshita" (Cảm ơn vì bữa ăn)
Iris-Rene chắp tay, hài lòng thưởng thức nỗi sợ hãi và tuyệt vọng tỏa ra từ linh hồn trong giây phút cuối cùng của Miriam. Bản chất của Thâm Uyên U Linh, cảm nhận nỗi sợ hãi và tuyệt vọng của người khác là "ngon lành".
Trong cơ thể... chính xác hơn là trong linh hồn của Rene, tràn ngập cảm giác phấn khích khi ma lực tăng lên.
-- ...Được rồi, đúng như dự đoán. Khá tốt! Nếu ăn linh hồn thông thường là exp từ giết slime, thì cái này có hiệu quả tương đương như đánh bại Metal King!?
Iris-Rene cảm nhận dòng chảy ma lực trong cơ thể mình.
Dòng ma lực cuộn trào như máu. Nói chung là gấp đôi so với trước đây.
Cái khó là MP hay sát thương ma pháp không tăng gấp đôi ngay lập tức, nhưng đổi lại, cô có được kỹ năng mới như mong muốn. Khả năng mới hòa quyện vào cơ thể như thể khi sinh ra đã có vậy.
Dù sao thì việc Rene đã có một bước tiến vượt bậc với tư cách là một undead là điều không thể phủ nhận.
-- Giờ thì mình có thể thắng được. Tên Lawrence đó... nghĩa là, huỷ diệt đất nước này!
"Được rồi, mục tiêu ban đầu đã xong, nhưng..."
Dù đã tăng cấp nhưng cô không có ý định xông thẳng vào kinh đô ngay lập tức. Cần chuẩn bị kỹ càng trước đã.
Để làm điều đó, cô cần Công tước Gerald. Không nhất thiết phải là Gerald, nhưng vì bắt được ông ta cùng với thủ lĩnh Dạ Xà nên cứ coi như may mắn vậy.
Iris-Rene nhìn quanh đống xác chết nằm rải rác, suy ngẫm về kế hoạch sắp tới.
Nhưng bỗng nhiên, cô cảm thấy có cảm xúc của ai đó đang tiến đến gần và lập tức đề phòng.
-- Ai vậy...? Từ thành phố ra... và đi thẳng đến đây? Phát hiện ra điều gì sao? Nghe thấy tiếng kêu lúc nãy ư?
...Không, không thể nào. Khu rừng này được bao quanh bởi vật phẩm kết giới mà.
Ai đó đang tiến thẳng đến khu rừng này, nơi không chút âm thanh hay khí tức lọt ra, như thể cảm nhận được gì đó.
Số lượng là... 3 người.