Reid và Elria đã kể lại câu chuyện tái sinh của mình cho gia đình của họ. Họ quyết định rằng, với những dự định sắp tới, thật không công bằng nếu cứ giữ bí mật.
Và phản ứng của mọi người là…
“Vậy tóm lại, Reid-niichan và Elria-chan siêu siêu đỉnh!” Stella reo hò.
“Tiểu thư Elria vốn đã được biết đến như tái sinh của Hiền Nhân,” Edward bổ sung. “Còn Anh Hùng thì cũng rất đáng nể, xem Reid vừa tiêu diệt ma thú cỡ cực đại là đủ hiểu.”
“Xuỳ, sao đâu chứ?” Kyla nhún vai. “Chúng ta đã là một nhà rồi. Mẹ rất mừng khi biết không phải con không có ma lực ―― hoá ra ma lực của con chỉ là… quá đỗi phi thường!”
Galleon siết chặt nắm tay, “Trời ạ! Ngờ đâu công chúa nhỏ của ta chính là Hiền nhân bấy lâu nay! Giờ ta vừa muốn chiều chuộng con, nhưng cũng lại muốn tôn kính nữa! Thật là nan giải!!!”
“Xem ra vài dấu hỏi đã được giải quyết,” Alicia thở dài. “Nhưng dù sao cũng không thay đổi thực tế là con còn thiếu sót nhiều về lễ nghi, Elria. Thật sự, mẹ không thể để người ngoài biết rằng Hiền nhân lại… e dè đến vậy. Từ nay trở đi, mẹ sẽ nghiêm khắc hơn với con.”
Không ngờ hầu hết mọi người đều giữ được bình tĩnh, thậm chí Alicia còn xem xét lại “chế độ rèn luyện” dành cho con gái sau khi tiêu chuẩn của bà được nâng lên. Reid chỉ biết im lặng nể phục ý thức trách nhiệm tuyệt đối của trưởng nữ nhà Caldwen. Dù sao, gia đình hai bên cũng tỏ ra nhẹ nhõm hơn là sốc, chắc hẳn vì đã xâu chuỗi được mối liên hệ giữa câu chuyện này và vô số thành tích khó tin trước đó.
Và bây giờ, sau khi gia đình đã gặp gỡ và chúc phúc cho đôi uyên ương, mọi thủ tục xem như đã hoàn tất. Reid và Elria cùng hai anh em nhà Frieden quay lại chiếc xe ma pháp để trở về Palmare.
Từ ghế phụ, Reid quay sang anh trai đang lái xe, “Xin lỗi vì chuyến này, Ed. Anh hẳn còn mệt sau chặng đường vừa nãy…”
“Có gì to tát đâu, đứa em trai kiêm Anh hùng yêu quý của anh,” Edward nhếch mép cười.
Ở hàng ghế sau, hai cô gái đang ngủ say. Elria đã thấm mệt sau buổi gặp mặt, còn Stella chỉ đơn giản là căng da bụng chùng da mắt.
Edward khẽ cười khúc khích, “Dù sao, anh cũng rất mừng vì em trai đã vượt qua anh, nhưng tái sinh của Anh Hùng cơ à? Ai mà ngờ được chứ.”
“Lẽ ra em nên nói sớm hơn, nhưng cho đến khi nói chuyện với Elria, em cũng chẳng biết gì nhiều… Hơn nữa còn nhiều bí ẩn xung quanh chuyện tái sinh, nên bọn em không thể tùy tiện tiết lộ được.”
“Ồ, anh không bận tâm chút nào đâu. Em vốn luôn thận trọng mà.” Edward cười, ánh mắt dần hiện lên chút nghiêm nghị xen với hoài niệm, “Reid, em còn nhớ ngày em đi đánh giá năng lực ma pháp không?”
Reid mím môi. Rất hiếm khi người anh trai dễ dãi thích đùa của anh lại nói với chất giọng nghiêm túc đến vậy. “Ừ, em nhớ chứ. Em phá hỏng máy đo và bị chửi tơi bời.”
“Ừ đúng rồi. Từ ngày đó, mẹ và Stella cứ chạy đôn chạy đáo khắp nơi, khiến anh cũng khổ tâm lắm…”
Reid nhớ như in rằng chiếc máy đo không nhận ra ma lực của anh, nên anh bị gắn mác “kẻ không ma lực”. Kể từ đó, Kyla đã cúi đầu trước Hiệp hội Pháp sư không biết bao lần để xin kiểm tra lại, còn lũ trẻ trong làng tối ngày trêu chọc Stella vì cậu, nhưng cô bé luôn đứng ra bênh anh trai và đánh trả ―― dù cuối cùng thường òa khóc khi về nhà vì ức chế. Còn Edward… ban đầu anh định trở thành pháp sư, nhưng rồi từ bỏ và rẽ hướng sang nghiên cứu ma pháp, chuyên ngành ma lực học. Lý do chẳng cần nói cũng rõ.
“Anh đã không thể chấp nhận điều đó,” Edward thở dài. “Rằng cậu em trai của anh thông minh, mạnh mẽ, lại tốt bụng… nhưng chẳng ai hiểu được.”
Tiếng lòng anh cũng là tâm niệm của cả gia đình. Kyla đã bị từ chối hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn quay lại, cúi gập mình vô số lần ―― chắc bà vẫn sẽ tiếp tục làm thế, nếu Reid không quyết định giúp việc chân tay trong làng. Người cha Cyrus, cũng bỏ làng ra đi khởi nghiệp công ty gỗ để mở đường cho anh. Còn Stella thì thuyết phục cha mẹ cho cô được học làm pháp sư, để tự chứng tỏ sức mạnh của anh bằng chính thành tích của mình ―― và cô đã kiên trì luyện tập, gặt hái được những thành công rực rỡ.
Mỗi khi nhìn họ, Reid lại day dứt vì đã giữ quá khứ bí mật.
“Trong kiếp trước, em hầu như không có thời gian dành cho gia đình,” Reid thì thầm, “nên em thực sự… không biết làm sao để cảm ơn cả nhà mình cho đủ.”
Cha mẹ cậu trong kiếp trước vốn không phải người xấu; chỉ là sinh ra trong thời loạn lạc. Dẫu vậy, Reid chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm gia đình.
“Em là đứa dị biệt, vậy mà mẹ ngày ngày cúi đầu vì em, còn cha tạo cho em con đường mới. Anh cũng làm mọi thứ vì em, và Stella vẫn luôn yêu quý em bất kể giá nào. Em... rất vui. Thực sự, rất rất vui.” Từng lời cất lên từ tận sâu đáy lòng Reid qua nụ cười trên môi. “Được sinh ra trong gia đình này... là niềm hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời em rồi.”
Reid đã sống một cuộc đời rất dài trong tiền kiếp, nhưng chưa lần nào anh cảm nhận đc thứ gọi là hơi ấm gia đình, cho đến lúc này, khi cha mẹ và anh em trong nhà đã cho Reid tình yêu vô bờ bến, đủ khoả lấp khoảng trống của cả hai kiếp người.
Edward thở ra khe khẽ, giọng nghèn nghẹn, “Hic… Em làm anh khóc mất… Em là một người tốt, Reid à. Nhà ta... đã luôn biết điều đó, nên cha, mẹ, anh, và Stella, không thể đứng khoanh tay nhìn mọi người khinh rẻ em… chỉ vì em không dùng được ma pháp.” Edward không thể chịu được, và Kyla hay Stella cũng vậy. Cyrus không ở đây, nhưng Edward cũng hiểu rõ rằng ông có cảm xúc tương tự. “Giờ đây người ta cuối cùng mới thấy con người thật sự của em. Em không biết… rằng anh vui đến mức nào đâu…!”
Reid trợn tròn mắt nhìn hàng nước mắt chảy dài trên má Edward. Bối rối, Reid vội vã hắng giọng――
“Khoan đã, Ed! Đừng cúi đầu! Nhìn đằng trước kìa――lái xe tiếp đi!”
“Chết rồi… anh không nhìn rõ được vì nước mắt…!”
“Vậy là… chúng ta sắp toi rồi hả?!
“Em trai… chúng mình là gia đình mà? Nếu anh tông xe vào đâu đấy… thì chia đôi tiền sửa xe nhé?”
“Trước hết anh phải cố đừng tông đã chứ?!
Sự huyên náo đánh thức cô em gái bụng căng tròn với đồ ăn ở ghế sau, “Oaa…? Chuyện gì ồn ào vậy?
Edward sụt sịt, “Em gái à… Anh đang rơi những giọt nước mắt hết sức ‘nam tính’ đây này…”
“Ồ, vâng… Mà em thấy hơi bứt rứt trong người nè, hôm nay chưa được ‘xả’ tí năng lượng nào hết trơn...”
“Em gái anh quan tâm đến giả chiến hơn cả tâm trạng của anh… Anh đáng lẽ nên giận mới phải, nhưng thấy em chăm chỉ anh lại cảm động quá chừng!”
Stella lơ mơ lắc lư trên ghế, rõ ràng vẫn còn đang ngái ngủ, nhưng tay lại vô thức nắm thành nắm đấm, “Em muốn đấm một trong hai anh… Ai cũng được...”
“Tại sao cô em gái của chúng ta lại không thèm bánh kẹo mà lại thèm đấm nhau thế nhỉ?” Reid thở dài.
“Biết gì không? Lúc nào anh cũng ăn đòn của Stella, nên sao em không để con bé cho một phát? Thử một lần làm anh trai gương mẫu xem thế nào nào?”
“Xin lỗi, Anh hùng không dễ gì bị đấm thế đâu.”
“Chà, thế thì anh đành tấp vào lề cho em nó đấm sướng tay thì thôi vậy.”
“Anh chịu nổi à…?
“Nếu không thì em ấy ức chế lắm… Có lần anh bận nghiên cứu và bỏ bẵng Stella suốt cả tuần liền, sau đấy, cứ ngủ dậy là bị con bé lôi đầu ra làm bao cát...”
“Bao lâu thì hết?” Reid hỏi.
“Bảy ngày liên tục,” Edward lí nhí. “Anh còn định viết di chúc luôn rồi cơ.”
“Thế anh không nhờ trợ giảng khác hoặc giáo viên phụ trách thay anh sao?
“Mấy người kia quá tải rồi. Hơn nữa, giáo viên lớp Stella còn khóc lóc van xin anh làm trợ giảng riêng cho con bé kia mà.”
“Stella lúc nào cũng tràn đầy năng lượng nhỉ…” Reid lắc đầu, nhớ lại những kỷ niệm thuở nhỏ. Rồi anh quay xuống phía sau, “Stella, nếu em chịu được đến ngày mai, anh sẽ để em đánh thoải mái.”
Cô bé mơ màng chớp chớp mắt, “Thật sao…?”
“Thật mà. Giữ hết đòn cho ngày mai nhé.”
Stella ngáp, “Vâng…” rồi lại thiếp đi.
Edward liếc sang ông em trai, “Anh mong đừng là lời nói gió bay. Đã hứa là phải giữ lời để làm anh trai gương mẫu đấy nhé?”
“Yên tâm. Em có đối thủ xứng tầm cho Stella rồi.” Reid mỉm cười, mắt dõi theo ánh đèn xa. “Thằng nhóc sẽ học được vài chiêu từ con bé.”
Trong tầm mắt Reid phía cuối con đường, là dinh thự nguy nga của Nhà Verminant.
=)))