◇
Sau khi trở về Palmare, những ngày tháng của Reid và Elria trôi qua yên bình, không có vụ tấn công bất ngờ hay sự cố lớn nào, nhưng thời gian vẫn không ngừng trôi. Giờ đây, chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ thi tổng hợp - ngày ‘cuộc chiến’ của họ bắt đầu. Có rất nhiều việc cần phải làm trước thời điểm đó, nhưng...
“Này... hai đứa.”
Reid ngẩng đầu lên, “Vâng?”
“Có chuyện gì sao cô?” Elria hỏi.
Elise liếc nhìn cặp đôi, “Tại sao hai đứa lại ngồi chơi trong văn phòng của ta?”
“Vì chán,” họ trả lời một cách đơn giản.
Quả thực có nhiều việc phải làm, nhưng hiện tại Reid và Elria đang ngồi thoải mái trên chiếc ghế dài trong văn phòng của Elise. Elria cầm trên tay một chiếc đĩa với miếng bánh ngọt, trong khi Reid đang thong thả lướt qua một số tài liệu.
“Reid ơi, bánh này ngon lắm.”
“Thật sao? Cho anh nếm thử một miếng nhé?”
“Vâng... Đây anh. Nói ‘aaa’ đi nào.”
Reid nhai rồi nuốt xuốmg, cảm nhận vị ngọt còn đọng lại trong miệng: “Ồ... Vị chua của cam giúp cân bằng lại vị ngọt này. Hương vị lan tỏa ngay khi chạm vào đầu lưỡi, và lớp bánh bông lan phủ siro có một chút vị đắng nhẹ rất tinh tế làm nổi bật hương vị. Nhìn chung khá là tươi mát.”
“Anh nhận xét kĩ ghê,” Elria mỉm cười.
“Anh thường được mời đến các bữa tiệc sang trọng khi còn là tướng quân. Họ luôn tìm cách chế nhạo anh vì là dân thường, nên anh đã rèn luyện để có thể phát biểu một cách hùng hồn khiến họ phải kinh ngạc.”
“Em thường chỉ nói ‘ngon’ thôi...” Elria lẩm bẩm.
“Ừm, điều đó không có gì xấu. Chỉ với từ đó thôi chắc Tiana cũng sẽ vui đến phát điên rồi.”
“Vâng. Con bé luôn trông rất hạnh phúc khi nhìn em ăn.”
“Ôi trời ơi... Hai đứa bán cơm chó ngay trước mặt ta sao? Thật luôn?” Elise đập tay xuống bàn. “Tại sao hai đứa lại lảng vảng trong văn phòng của ta?!”
“Vì tất cả thông tin tình báo đều đến đây đầu tiên,” Reid trả lời. “Và em có thể gọi đồ ăn ngon,” Elria bổ sung thêm.
“Ừ, đúng vậy! Vì ta là hiệu trưởng Học viện Ma pháp Vegalta! Nhân viên ở đây rất chu đáo, và không giống như ở nhà, không ai nói ‘Elise, muốn kẹo không?’ hay ‘Wow, em làm việc chăm chỉ quá!’ hay đại loại thế, và ta thực sự rất vui về điều đó!”
Elise gần như bị đối xử như một đứa trẻ ở hồi còn ở Học viện Hoàng gia Vegalta, chủ yếu do ngoại hình của cô. Nhưng đối với các Học viện khác, cô nắm quyền lực tối cao tại Học viện tọa lạc ngay tại nơi khai sinh ra ma pháp. Có vẻ cuối cùng cô cũng nhận được sự đối xử xứng đáng ở đây.
“Dù sao thì, đầu bếp của Học viện đã chuẩn bị chiếc bánh đó cho ta!” Elise nói lớn.
Reid nhướng mày, “Sao không yêu cầu một cái khác đi, hả ông già trẻ con?”
Elria bĩu môi, “Không có gì sai khi một cô bé muốn ăn bánh ngọt, nhưng nếu nghĩ đó là ba mình ăn vạ thì... em không biết phải cảm thấy thế nào nữa.”
“Ngừng lại đi! Ta có cảm giác hai đứa đã coi ta như một kẻ kỳ quặc kể từ khi ta tiết lộ danh tính! Ta chỉ có ký ức của Wallus thôi, chỉ vậy thôi! Ta vẫn chỉ là một cô gái tộc elf bình thường!” Bực bội, Elise lại đập tay xuống bàn, rơm rớm nước mắt. Còn nhỏ như vậy mà đã phải đối mặt với hoàn cảnh phức tạp quá. Xem ra bị đối xử như đàn ông là giọt nước tràn ly rồi.
“Thôi được, tạm dừng chuyện đó và xem xét lại tình hình nào,” Reid quyết định. “Việc truyền đạt thông tin tiến hành đến đâu rồi?”
“Xong hết rồi,” Elise trả lời. “Chúng ta đã lấy được khẩu súng và thậm chí đã nhận được báo cáo về tình trạng tắc nghẽn ma lực tạm thời của Savad, nên không có gì để tranh cãi. Ngay lúc này, các pháp sư từ các học viện khác cũng đang tập hợp và tham gia tuần tra. Nhưng...” Cô cắn một miếng bánh và nhăn mặt, “Em có chắc rằng chiến tranh sẽ nổ ra không?”
“Vậy để tôi hỏi ngược lại, tại sao cô lại phủ nhận khả năng đó?”
“Vì ta hiểu về du hành thời gian và luân hồi hơn hai đứa, và cả hai đều không dễ dàng khi chúng đòi hỏi một lượng ma lực khổng lồ.”
“Cụ thể là bao nhiêu?”
“Hừm... Nếu tính theo lượng ma lực trung bình có trong cơ thể mỗi người thì sẽ cần khoảng ba mươi nghìn.”
“Vậy ý cô là tôi có lượng ma lực tương đương ngần đó người?”
“Nhiều hơn thế. Lượng ma lực cần thiết sẽ thay đổi tùy theo người du hành thời gian. Elria có ma lực khổng lồ và đủ mạnh để hủy diệt cả thế giới, nên sẽ không thể tái sinh cô ấy nếu không có sự hợp tác của Anh hùng.”
“Ra vậy... Nhưng chưa đủ căn cứ để phủ nhận khả năng chiến tranh xảy ra.”
Elise nhướng mày, “Tại sao?”
“Vì nếu ở vị trí của họ, ba mươi nghìn sinh mạng là cái giá quá rẻ để đảm bảo Elria sẽ chết.”
Trong tương lai, Elria đã đẩy thế giới đến bờ vực diệt vong và bỏ mặc nó dần tiến đến kết thúc. Mặc dù nguyên nhân gốc rễ của tận thế đã trở về quá khứ, nhưng những Thảm Họa mà cô tạo ra vẫn còn đó. Nhưng rất có thể những con quái vật được tạo ra từ ma lực của Elria sẽ tan biến nếu quân Altein trở về quá khứ và giết cô, nên đó hoàn toàn là động lực khiến chúng phải chấm dứt sinh mạng của Elria.
“Ba mươi nghìn… không, thậm chí nhiều người hy sinh hơn thực chất cũng chẳng là gì so với việc cứu thế giới và tầng lớp cầm quyền. Altein mà tôi biết có thể dễ dàng đưa ra quyết định như vậy.”
Elise mím môi và gật đầu: “Quả thực... Người Altein trong ký ức của Wallus cũng thế,” cô lẩm bẩm, nét mặt biến sắc đắng cay khi hồi tưởng lại những ký ức đó.
Ngay lúc đó, Elria lắc đầu, “Nhưng, lẽ ra họ đã phải đạt được mục tiêu từ một nghìn năm trước rồi.”
“Đúng vậy,” Reid đồng ý. “Cả đất nước đã tổ chức tang lễ cho em.”
“Ừm. Em rõ ràng chết chắc rồi mà.”
“Em nói như chuyện đó xảy ra với người khác vậy...” Elise thở dài và lắc đầu. “Elria, đúng là em chết vì mất ma lực, nhưng đó không phải là toàn bộ ma lực của em.”
Elria chớp mắt, “Không phải sao?”
“Như ta đã nói trước đó, lượng ma lực cần cho du hành thời gian thay đổi tùy theo từng người. Hãy nghĩ như để nâng vật nặng hơn thì cần cơ bắp khoẻ hơn.” Elise cắt chiếc bánh của mình làm đôi và tiếp tục, “Khi di chuyển dòng thời gian, Wallus đã bỏ lại một nửa ma lực của em vào Thiên Giới. Nói đơn giản, ông vừa đi vừa giảm tải.”
“Vậy ý cô là... một nửa đó đã trở lại với em khi em tái sinh?”
“Ta cho là vậy. Vì Reid đã lao đến bên em, em bị kéo vào sự tái sinh của cậu ta. Sau đó, một nửa số ma lực còn lại trong Thiên Giới đã trở về với em cùng với toàn bộ ký ức... Đó là một chuỗi trùng hợp kỳ diệu,” Elise nói, nụ cười ấm áp nở trên khuôn mặt. Trong những nỗ lực cuối cùng để đến bên đối thủ trường kỳ và cũng là người con gái anh yêu, Reid đã tạo ra một phép màu vào những giây phút cuối đời.
“Hả... Vậy nếu anh chết bên vệ đường nào đó, thì em sẽ đi hẳn luôn,” Reid kết luận.
“Em chưa từng biết ơn sự cứng rắn của anh đến thế,” Elria nói khẽ.
“Nghĩ lại thì, Tiana suýt giết anh trên đường đến gặp em.”
“Lần tới gặp em sẽ mắng con bé một trận.”
Elise nghiến răng, “Ta đang cố tạo bầu không khí nghiêm túc đấy...!”
Reid chỉ nhún vai và hỏi, “Dù sao thì, tại sao chúng tôi lại tái sinh vào cùng một thời đại?”
“À... Có lẽ do ảnh hưởng của Elria - em hẳn đã bị thu hút về đây vì đây là thời đại mà Elria Caldwen đáng lẽ phải được sinh ra. Nhưng...” Elise khoanh tay và nhăn mặt. “Ta vẫn không hiểu làm sao Elria bị giết... Ý ta là, ngay cả khi đám người Altein đó biết chúng ta trở về quá khứ, làm sao chúng xác định được thời điểm cụ thể?”
Elria nói nhỏ, “Theo lời Tiana, có một lỗ hổng trong dòng thời gian.”
“Một lỗ hổng...?”
“Vâng. Ma pháp của Tiana cho phép cô ấy can thiệp vào dòng thời gian. Trong đó, cô ấy tìm thấy lỗ hổng và từ đó có thể gửi ý thức của mình để trò chuyện với chúng ta ở thời đại này.”
Elise nhíu mày, “Ta khá chắc không có ‘lỗ hổng’ nào trong ký ức của Wallus...”
“Vậy thì nó hẳn đã được mở bởi đám người Altein,” Reid kết luận.
“Hmm... Nhưng vẫn còn một câu hỏi, đó là trong vô số thời điểm trong quá khứ, làm sao chúng xác định được thời đại của chúng ta?”
Reid khoanh tay, “Tôi đoán đó chỉ là quá trùng hợp. Chuyến đi về quá khứ của chúng có lẽ ban đầu không liên quan gì đến việc giết Elria.”
“Ý em là...?”
“Rất đơn giản. Tại sao phải bận tâm với một cá thể mà chúng không thể xác định vị trí? Chúng phải đối phó với mối đe dọa hiện tại trước, đó là những Thảm Hoạ. Và khi Anh hùng của chúng đã biến mất, lựa chọn của Altein rõ ràng chỉ còn cố gắng để tạo ra cái mới.”
“Vậy... chúng trở về quá khứ để tìm em?”
“Chính xác.” Mục tiêu ban đầu của chúng có lẽ là tìm người đầu tiên tạo ra Anh hùng, cho anh ta kiến thức về tương lai, và sau đó tạo ra một Anh hùng mới. “Nhưng ở đời ai biết được chữ ngờ, chúng trở về quá khứ và phát hiện ra rằng tôi là Anh hùng thay vì Hiền nhân. Vegalta đã có được ma pháp, và Elria vẫn sống sờ sờ đây. Vì vậy chúng đã thay đổi kế hoạch.”
Elria bĩu môi, “Giờ em cảm thấy như mình bị giết chỉ vì họ thích thế,” cô lẩm bẩm một cách bực bội, và chắc chắn không thể trách cô vì điều đó. Người Altein không có kế hoạch giết cô, nhưng có lẽ chúng đã tìm thấy cô và nghĩ, “Tại sao không nhỉ?” vì đằng nào chúng đã trở về quá khứ rồi.
Reid thở dài, “Dù sao thì, nếu chúng trở về tương lai và phát hiện những Thảm Họa đã biến mất, thì mọi chuyện tốt đẹp. Nếu không thì... chúng vẫn tìm được cách tái tạo Anh hùng.”
Elise nheo mắt, “Em nói chúng đã hoàn thành mục tiêu ban đầu... Vậy điều gì đã đưa chúng trở lại đây lần này?”
“Tôi cho rằng đó là động cơ mà chính cô đã đề xuất, rằng sau khi phân tích Anh Hùng, chúng đã nhận ra rằng dòng thời gian đã tách ra và chúng không thể loại bỏ những Thảm Họa. Vì vậy lựa chọn tốt nhất tiếp theo của chúng là chuyển đến dòng thời gian hòa bình hơn.”
Chúng đã lạm dụng ma pháp thỏa thích, chỉ để bị dồn vào thế bí trước kẻ thù không thể đối phó. Cuối cùng, chúng đã thất bại trong việc tiêu diệt Elria và giờ đang tìm kiếm một vùng đất mới để chinh phục ―― một âm mưu vô cùng ích kỷ và thực sự đáng khinh, dù đúng với bản chất của đế quốc mang tên Altein.
Và không cần phải nói, Altein biết rõ nhất cách để xâm lược vùng đất ngoại bang.
“Cô hiệu trưởng,” Reid gọi. “Điều quan trọng nhất trong chiến tranh là gì?”
“À... Có quân đội mạnh và nhiều tài nguyên?”
“Đúng. Nhưng để tất cả hoạt động, điều tối quan trọng là phải bảo đảm tuyến tiếp tế.”
“Tiếp tế...?” Elise lẩm bẩm, rồi bất ngờ ngẩng đầu lên. Altein không có lý do gì để đột nhiên giải phóng một Thảm Họa vào thời đại này. Rốt cuộc, làm vậy chỉ tổ tàn phá vùng đất mà chúng đang cố chiếm đóng. Vậy tại sao chúng lại làm thế?
“Hẳn chúng đã thả một Thảm Họa vào đây... để tạo ra một con đường tiếp tế nối liền hai dòng thời gian,” Reid tuyên bố. Đây mới là lý do tại sao anh chắc chắn về ý định gây chiến của chúng. “Tôi chỉ không rõ tại sao nó phải là một con lớn như vậy. Có thể chúng đang thử xem có thể gửi bao nhiêu quân lực cùng lúc, hoặc đang cố mở rộng lỗ hổng. Nhưng dù là cái nào thì cũng không còn nghi ngờ nào nữa, rằng chúng đang rất nóng lòng khơi mào chiến tranh.”
Elise thở dài, “Ta hiểu rồi... Em từng là tướng Altein mà. Ta sẽ tin tưởng vào phán đoán của em vậy.”
“Tuy nhiên, chúng ta cũng sẽ không để nó biến thành một cuộc chiến toàn diện. Đó là lý do chúng ta triển khai tất cả những khâu chuẩn bị này, vì vậy tôi hy vọng cô có thể bắt tay vào việc.”
“Nói thì dễ hơn làm,” Elise càu nhàu. “Ta đã đủ bận rộn với trách nhiệm của một hiệu trưởng, và giờ còn thêm đống này... Trời ơi, đau đầu quá.”
“Sao không dùng quyền lực của mình đi?”
“Thôi đi, ước gì quyền lực có thể làm được mọi thứ! Nghe này, thứ em yêu cầu ta cần công nghệ tương lai đấy! Đừng nói đến chế tạo, ta còn đang phải vật lộn để kiếm nguyên liệu đây này!”
“Vậy cô có thể hoàn thành kịp thời gian không? Chỉ cần nói cho tôi để tôi có thể điều chỉnh kế hoạch cho phù hợp.”
“Chết tiệt! Được, ta làm được!”
“Đúng là một cô bé đáng tin cậy. Cảm ơn cô.”
Elise nhìn xa xăm với ánh mắt trống rỗng, “Thế là chút thời gian ngủ ít ỏi của ta hôm nay cũng tiêu tan...” Rồi trong cơn bực bội, cô lại bắt đầu đập tay xuống bàn. “Ngày mai ta có cuộc họp với các hiệu trưởng khác về kỳ thi tổng hợp. Ai biết họ sẽ nói gì khi thấy quầng thâm dưới mắt ta?!”
Rõ ràng có thể thấy cô đang làm việc vất vả thế nào, nên Reid phải đảm bảo cô được đền đáp xứng đáng khi mọi chuyện kết thúc. Sau khi trút xong cơn bực tức, Elise nhíu mày quay lại nhìn hai người, “Nhân tiện, Elria... Em có chắc chắn không?”
“Mm... Về điều gì ạ?”
“Về điều em định làm sau khi chúng ta đối phó với quân Altein.” Kế hoạch của họ không dừng lại ở việc ngăn chặn cuộc tấn công, mà còn cả kế hoạch cho sau đó nữa. “Em cuối cùng cũng có cuộc sống lý tưởng mà em luôn mong muốn. Thực tế, cuộc sống hiện tại của em chắc chắn tuyệt vời hơn bất cứ điều gì em có thể mơ ước ngày xưa. Vì vậy... ta không thể nói là hài lòng với quyết định của em.”
“Cô nói vậy... vì cô có ký ức của ba em?”
Elise gật đầu. “Ông ấy luôn mong em được hạnh phúc, và đó là mục tiêu lớn nhất của ông. Ông không bao giờ muốn em vứt bỏ niềm vui mà cuối cùng em cũng có được,” cô lẩm bẩm, như đang truyền đạt lời của Wallus đến Elria thay ông.
Tuy nhiên, Elria chỉ mỉm cười. “Cô có nhớ lần đầu ba em sử dụng ma pháp trước mặt em không?”
“Ý em là sau lần em tạo ra cái cây khổng lồ bằng phép thuật ấy à?”
“Vâng. Hồi đó em đã kinh ngạc lắm. Em tin rằng nếu mình cũng làm được như vậy, em có thể mang hạnh phúc đến cho mọi người trên thế giới.” Dù ở quá khứ hay tương lai, khát khao này chưa từng thay đổi, đã luôn là lý do cô theo đuổi việc sáng tạo ma pháp. “Bây giờ, em rất hạnh phúc, nên em muốn làm điều mà trước đây bản thân chưa từng làm được.” Elria nhắm mắt, hình dung về phiên bản của chính mình đã chìm trong tuyệt vọng vô tận.
Elise nhìn Elria một lúc trước khi khóe môi nhếch lên nụ cười đắng. “Ta hiểu rồi. Nếu đó là điều em mong muốn, ta sẽ không nói thêm gì nữa.”
“Cảm ơn cô. Nhưng em vẫn còn điều muốn nói.”
“Hmm? Là gì thế?”
“Hồi đó, em đã rất nỗ lực trong nghi thức phép thuật ấy, vậy mà ba dùng ma pháp tương lai để giành lấy tình cảm của con gái mình và tỏ vẻ đắc thắng. Cô không thấy xấu hổ sao?”
“Sao lại hỏi ta?! Đó là Wallus làm mà!” Elise kêu lên, tay vung loạn xạ đầy phẫn nộ.
“Em không thể chấp nhận được...” Elria phụng phịu bĩu môi. Dù chuyện đã xảy ra từ lâu, cô vẫn canh cánh trong lòng. Rõ ràng, tính cạnh tranh của cô đã có từ thuở bé.
Trước khi ánh mắt sắc như dao của Elria khoan một lỗ vào Elise, tiếng gõ cửa khẽ vang lên, theo sau là giọng nữ dịu dàng. “Xin lỗi. Hiệu trưởng Rummel có ở đây không?”
“Có, tôi đây. Vào đi,” Elise đáp.
“Xin thứ lỗi... Ủa?” Giọng nói ngập ngừng, tiếng lục cục loạng choạng vang lên từ tay nắm cửa bên ngoài. “Sao thế nhỉ? Cánh cửa này… không mở được!”
“Tay cầm! Xoay tay cầm đi ạ!” Một giọng quen thuộc hơn vang lên.
“Ta… ta đang xoay nó rồi mà,” người đầu tiên thút thít.
“Ờm... Tôi nghĩ nó không mở được đâu nếu ngài cứ kéo cửa đẩy,” giọng thứ ba cũng quen thuộc cất tiếng nhận xét.
Reid từ từ đứng dậy tiến về phía cửa.
“Ồ! Cuối cùng cũng mở đư―― Á!”
Ngay khi cánh cửa vừa bật mở, một cô gái ngã xuống với tốc độ chóng mặt. Reid đỡ lấy cô trong vòng tay, như thể đã đoán trước được.
“Ế? Sao mình lại lơ lửng trên không...?”
“Gì. Tôi đỡ cô mà.”
Cô gái ngước nhìn lên, và liền thét lớn khi thấy khuôn mặt Reid. “Áaaaa!”
“Tôi thấy hơi bị xúc phạm đấy,” Reid lạnh lùng nói rồi gõ nhẹ lên đầu cô.
Totori lao vào phòng. “Reid, anh đang làm gì thế?! Có thể ngài ấy là người quen của anh thật, nhưng dù sao cũng là người cai trị lục địa của chúng tui đấy!”
“Tôi đã có linh cảm ngài ấy sẽ ngã...” Savad lẩm bẩm, đi theo sau Totori.
Reid quay sang họ. “Lẽ ra mọi người nên báo trước khi đến. Chúng tôi đã chờ ở đây mỗi ngày để tiếp đón khách quý mà.”
Savad gãi đầu ngượng ngập. “Ừ, đúng là kế hoạch thế, nhưng ngài ấy cứ khăng khăng muốn tạo bất ngờ...”
Trong khi đó, Elise liếc nhìn họ rồi nghiêng đầu tò mò. “Ừm, ta biết Savad và Totori, nhưng cô gái kia... người quen của Reid à?”
“Đương nhiên. Đáng ngạc nhiên là cô ấy chẳng thay đổi chút nào,” anh lẩm bẩm khi xoa đầu cô gái.
“Ahhh, làm ơn dừng lại đi...!” Cô kêu lên, tay vẫy loạn xạ.
Elria chăm chú nhìn cô gái tóc đen... rồi dừng lại ở đôi tai trên đầu, bỗng thở hổn hển. “Chờ đã, liệu cô ấy có phải là...?”
“Ôi, xin thứ lỗi vì giới thiệu muộn!” Nhận thấy ánh mắt Elria, cô gái đứng thẳng người, đôi tai dựng đứng, cúi đầu lịch sự. “Tôi là Mifuru, Đế Chủ của Legnare.”
◇
Anh Hùng (viết hoa chữ H) là tên của ma pháp, phân biệt với Anh hùng là danh xưng