◇
Cả nhóm di chuyển đến phòng khách bên cạnh văn phòng của Elise và ổn định chỗ ngồi.
Mifuru, Đế Chủ của Legnare, nhẹ nhàng đặt mình xuống ghế, hai tay nâng tách trà. “Trà ở lục địa phương Tây ngọt thật,” cô nhận xét, thổi nhẹ vào chén. Gương mặt thư thái, chiếc đuôi lớn màu đen đung đưa nhịp nhàng. “Có thể cho tôi biết tên loại trà này không?”
“Ừm... Nó gọi là trà sữa,” Elria đáp. “Tôi nghe nói thú nhân không thích đồ uống nóng nên đã làm nó hơi âm ấm.”
“Ôi, cô thật chu đáo quá. Xin cảm ơn.” Mifuru mỉm cười. “Trà sữa ư? Thật thú vị, ở phương Tây trà được làm từ sữa sao?”
Totori ngượng ngùng hắng giọng, thì thầm: “Thưa ngài, nó gọi là trà sữa vì pha sữa vào trà ạ.”
“Ahh… Xin thứ lỗi. Tôi đã sống biệt lập trong cung điện quá lâu rồi...” Mifuru rên rỉ, đôi tai cụp xuống. Vẻ ủ rũ của cô khiến người ta khó tin đây là đấng cai trị và biểu tượng của cả lục địa phía Đông.
Dù vậy, điều này hoàn toàn khớp với hình ảnh cô gái tên Mifuru trong ký ức của Reid. “Cô vẫn nhút nhát như xưa nhỉ,” anh lẩm bẩm.
“X-Xin đừng gọi em là nhút nhát! Ngài nên biết rằng em là một nhân vật rất quan trọng đấy!”
“Đúng nhỉ, đâu ai quan trọng hơn Đế Chủ của Legnare.”
“Em đã được thăng chức nhé!” Mifuru vênh mặt, chiếc đuôi vung vẩy đầy kiêu hãnh.
Reid bật cười. “Tôi không nghĩ đây chỉ là ‘thăng chức’ đơn thuần đâu...”
Một nghìn năm trước, Mifuru từng cố gắng vượt qua rào cản ngôn ngữ để diễn đạt rằng cô có địa vị cao. Nhưng sau khi giúp tái thiết quốc gia sau hàng loạt những biến động, giờ cô đã trở thành Đế Chủ ―― một thành tựu chưa từng có, vượt xa khái niệm “thăng chức”. Dù vậy, trong mắt Reid, cô vẫn là cô gái rụt rè, nhút nhát năm nào. Sau khi anh cứu cô lúc dạt vào bờ biển, cô luôn co rúm người, lẩm bẩm xin lỗi hết lần này đến lần khác. Khi ấy, anh đã nghĩ có lẽ do rào cản ngôn ngữ, nhưng giờ chứng kiến, hóa ra đó chỉ là tính cách của cô.
“Ừm...” Elise ngập ngừng đánh mắt qua từng người. “Được rồi, ta đã hiểu đại khái. Nhưng Reid, làm sao em quen biết Đế Chủ thế?”
“Tôi nhặt cô ấy trên bãi biển một nghìn năm trước,” anh đáp thẳng thừng.
Elise thở dài. “Với em thì cái gì cũng có thể xảy ra nhỉ?”
Reid nhún vai. “Một Thảm Họa xuất hiện ở Legnare nghìn năm trước, rồi Mifuru sang lục địa phía Tây cầu viện. Thế là tôi đi xử lý nó thôi.”
“Đúng là vậy!” Mifuru hùa theo. “Chúng tôi bất lực trước con quái vật ấy, nhưng Thần Chiến Thắng đã cứu Legnare bằng một nhát kiếm, và chỉ trong một tuần!” Nhân tiện, trong một tuần đó, anh mất có một ngày để tiêu diệt con ma thú và sáu ngày còn lại để đi đi về về giữa hai lục địa.
Elise quay sang Reid đầy bực dọc. “Em có thể ngừng việc cứu cả quốc gia như đi chợ vậy được không?”
“Lúc đó tôi đang vội mà. Không thể rời bỏ chiến trường quá lâu được...” Anh thở dài, quay sang Mifuru. “Thực lòng, tôi khá ngạc nhiên khi cô tin chắc rằng tôi là người đó chỉ qua lời kể của Totori và Savad.”
“Tại em ngửi thấy mùi đặc trưng của ngài ạ!” Mifuru kêu lên.
Reid quay ngoắt sang Totori. “Phiền cô dịch giúp.”
“Thú nhân nhạy cảm với ma lực hơn người thường và dùng nó để phân biệt người với người. Để cho đơn giản thì chúng tui thường gọi sự khác biệt đó là ‘mùi’.”
“Ôi may quá.” Reid thở phào.
Elria gật đầu. “Đừng lo, Reid. Anh thơm lắm,” cô nói, hít nhẹ một hơi. Nhắc mới nhớ, khứu giác của cô cũng cực kỳ nhạy bén.
“Dù sao...” Reid tiếp tục. “Đã cả ngàn năm kể từ lần gặp cuối, Mifuru, nhưng tôi muốn hỏi thẳng một câu.”
“À... Về sự kiện khi đó phải không ạ?”
“Chính xác. Nhờ cô nói về điểm tương đồng giữa nó và cấm thuật ở sa mạc Libynia.”
Mifuru chỉnh tư thế ngay ngắn, gương mặt nghiêm túc. “Những gì xảy ra ở Libynia đã được Totori và Savad báo cáo cho em. Cấm thuật là thứ đáng lên án, là một phần đen tối trong lịch sử. Vì thế, với tư cách Đế Chủ của Legnare, em không thể tiết lộ thông tin liên quan cho tới nước khác vô điều kiện được.”
“Ngay cả trong cuộc trò chuyện thân mật thế này?”
“Đúng vậy. Kẻ địch mà mọi người gặp ở Libynia đã thành công đột nhập vào Legnare, thậm chí vượt qua lớp phòng thủ của cung điện đến tận gian trong. Lệnh cấm của em có hạn, và em không thể tự do tiết lộ, kẻo dân chúng nghi ngờ có thông tin rò rỉ sang phương Tây, tiềm tàng rủi ro ảnh hưởng quan hệ ngoại giao và làm chao đảo đất nước.”
Reid thở dài, “Hiểu rồi... Vì thế cô đích thân đến đây?”
“Vâng. Để duy trì hình ảnh biểu tượng của Legnare, em ít khi xuất hiện công khai và tiếp xúc với người ngoài,” Mifuru giải thích. “Đây là chuyến công du lần đầu tiên của em sau một nghìn năm Sự chú ý sẽ dồn vào em thay vì lo lắng về Thảm Họa gần đây.”
Đế Chủ của Legnare, một huyền thoại ngay trên chính quê hương mình, không chỉ xuất hiện trước công chúng mà còn đến thăm lục địa phương Tây xa xôi. Ảnh hưởng của sự kiện này là vô cùng lớn, khi nó góp phần khẳng định tình hình đủ an toàn để vị lãnh đạo tối cao rời đất nước, đồng thời là tin nóng thu hút sự chú ý hơn vụ việc cũ. Nó còn cho thấy thiện chí cải thiện quan hệ với Vegalta và các nước phương Tây. Đây là quyết định của Mifuru với tư cách Đế Chủ, người đã cống hiến cả đời để bảo vệ Legnare suốt ngàn năm qua.
“Nhưng cô vẫn đến đây,” Reid nói. “Nghĩa là cô có ý định chia sẻ thông tin với chúng tôi?”
“Đúng là như vậy. Chúng em sống sót nhờ Thần Chiến Thắng, không, nhờ ngài, thưa Reid-sama. Vì thế, nếu ngài chấp nhận điều kiện, em rất sẵn lòng cung cấp thông tin.”
Reid nheo mắt, “Điều kiện?”
“Dạ? À, ừm, không nghiêm trọng lắm đâu ạ! Tất cả vì Legnare... À, cũng hơi vì em nữa...” Mifuru cuống quýt vẫy tay trước khi hít một hơi sâu để lấy bình tĩnh. Một lát sau, cô ngồi thẳng lưng lên, nắm chặt tay và tuyên bố,
“Em... muốn ngài, Reid Frieden-sama!”
◇
Lăn cả người vào Hiền nhân -2
=)))