Eiyuu to Kenja no Tensei Kon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

33 84

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

28 140

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

41 176

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

5 14

Volume 4 - Chương 2.3

Khi chiếc xe đến biệt thự, Valk và Lucas đã đứng sẵn đó để đón tiếp cả nhóm bởi đã được báo trước rằng Reid sẽ gửi lại xe và nghỉ lại qua đêm cùng với Elria và hai anh em. Reid bế hai cô gái còn đang say ngủ vào phòng, và màn đêm trôi qua trong êm ả. Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa lên, mọi người lại tụ tập trước biệt thự.

“Waaaaah! Elria-sama, chúng ta lại được gặp nhau rồi!” Millis reo lên, ôm chầm lấy cô bạn thân.

“Hoan hô,” Elria đáp, trông không nhiệt tình lắm.

Wiesel bước theo sau cô bạn nhà quê năng động, giơ tay chào, “Bọn tôi nghe Lucas và Valk nói mọi người về lúc tối qua, cơ mà ai cũng ngủ sớm nên không kịp ra chào…”

“À, chúng tôi cũng đến ngay trước nửa đêm thôi,” Reid nhún vai, quay sang Valk và Lucas. “Cảm ơn hai người đã thức đợi.”

“Xin đừng bận tâm, đón tiếp khách là việc của chúng tôi mà.” Valk nói.

“Ừ! Tôi còn phải kiểm tra xe nữa nên đằng nào cũng phải thức thôi,” Lucas cười tươi.

Giữa bầu không khí thân thiện đó, có hai người tới muộn hơn với dáng vẻ uể oải chẳng hợp chút nào với ánh nắng ban mai.

“Ugh, mặt trời lên rồi…” Faregh thở dài thườn thượt. “Lại phải luyện tập… tiếp rồi…”

“Em nên vui là còn có thể hoạt động đi,” Alma càu nhàu với đôi mắt sưng húp. “Ngày nào tôi cũng phải căng mắt đọc tài liệu nghiên cứu và luận văn cao siêu ngoài chuyên môn… Ugh, tôi chết mất...!”

Reid quay lại nhìn họ “Chào buổi sáng. Hai người vất vả quá nhỉ.”

“Nói thì dễ,” Alma than thở. “Ngài với Elria-chan cứu tôi chút đi…”

“Cô đang nghiên cứu gì thế?”

“Đang tìm cách trích xuất, bảo quản, tổng hợp ma lực từ bên ngoài, rồi bán hợp nhất nó với ma lực của bản thân, và thi triển được ma pháp sử dụng ma lực ấy và khi ma pháp kết thúc thì ma lực vừa trích xuất sẽ được thanh tẩy để trả nó về dạng nguyên thủy.”

Reid chớp mắt, “Elria, giải thích đơn giản hơn đi?”

“Alma-sensei đang làm một thứ khủng khiếp lắm,” Elria đáp.

“Nhanh gọn lẹ dễ hiểu ha. Cảm ơn em.”

“Nói cách khác thì nó giống <<Kajuu Jouzan Tenkai>> của em,” Elria nói tiếp, “nhưng cô Alma đang muốn dùng ma lực ngoại lai nên vướng thêm một mớ công đoạn nữa.”

“Thứ này thuộc lĩnh vực hiệu suất ma lực học,” Alma lẩm bẩm. “Tôi cũng có tìm hiểu một chút để thêm kiến thức, chỉ là không đi sâu tại thiếu hụt ma lực chưa bao giờ là vấn đề với tôi. Chủ đề này vượt tầm rồi… không biết phải làm gì nữa...”

Reid không nghi ngờ gì, bởi trông Alma đuối như cá chết, và đến cả Elria còn phải thừa nhận độ khó của nghiên cứu này.

“Mm, em hiểu sơ bộ rồi. Có người giúp được cô đấy,” Elria nói.

Alma nheo mắt, “Trợ giúp hả?”

“Vâng. Đây là anh trai của Reid.” Elria quay người và giới thiệu Edward.

“Ừm…” Người đàn ông bước đến. “Rất hân hạnh được gặp cô, pháp sư đặc cấp Kanos. Tôi l――”

“Xuỳ, khỏi xã giao! Trả lời tôi ―― anh có từng nghiên cứu chuyên sâu về hiệu suất ma lực không? Hiểu thuật ngữ và luận văn cấp viện chứ?!”

“Vâng… hiện tôi đang làm trợ giảng, nhưng chuyên môn của tôi là nghiên cứu ma lực. Tôi cũng đã từng học về hiệu suất ứng dụng ma lực và đã đọc qua nhiều luận văn về tiết kiệm ma lực.”

Alma choáng, “Thánh thần thiên địa ơi, một vị cứu tinh vừa giáng trần sao...!”

“Em trai, nghe thấy không? Anh được phong làm thần rồi,” Edward trầm ngâm.

Reid cười, “Vậy thì anh chỉ dạy cho chú cừu lạc lối này đi.”

Reid còn chưa dứt lời, Alma đã vồ lấy tay Edward, “Thế thì bắt tay vào làm ngay! Anh đã đọc nhiều luận văn rồi đúng không? ‘Biến động Ma lực: Nghiên cứu về Bất ổn định trong Phân tách và Hiệu quả trong Tái Kết hợp’ thì sao?!”

“Ồ, cô đang nói về luận văn của giáo sư Sanskurt phải không? Các bài nghiên cứu của ông đều rất thú vị tuy khó đọc... do biên tập hơi kém.” Edward đáp.

“Anh có thể giải thích đến mức nào?!”

“Tôi đã giúp cô em gái kém học vượt qua kỳ thi đầu vào ở Học viện.”

“Quá đã! Chúng ta có một vị thần đúng nghĩa đây rồi!” Alma reo lên với vẻ mặt vẫn lờ đờ vì thức trắng nhiều ngày, rồi kéo Edward vào biệt thự.

Edward rẽ hướng sang nghiên cứu ma lực vì Reid, nhưng đề tài khó đến mức cả Elria còn không hiểu được hết, nên Edward đã gom nhặt mọi thông tin có thể. Kiến thức và tài liệu nghiên cứu đồ sộ của anh khiến Elria không chỉ “wow” mà còn tán thưởng nồng nhiệt. Chắc chắn anh sẽ là trợ thủ đắc lực cho Alma.

Reid quay sang cô em gái sau khi Alma và Edward biến mất vào bên trong dinh thự, “Còn đây là Stella, em gái tôi.”

“Stella Frieden! Mười lăm tuổi! Nữ!”

“Ồ, em gái Reid sao!” Millis reo lên. “Không thể tin nổi cô bé dễ thương này lại là――”

“Em đến vì anh trai bảo em được quyền đấm bất cứ ai em muốn!”

“Mình xin rút lại câu lúc nãy ―― chắc chắn là em gái Reid rồi!”

Wiesel gật đầu:

“Thôi nào. Mọi người thấy sao nếu chúng ta đánh hội đồng Reid? Tiểu thư Elria dạy chúng ta rằng phải rèn dũa lòng bất khuất trên chiến trường, và không nương tay dù có là bạn bè mà.”

“Khoan đã,” Reid lên tiếng. “Wiesel, tôi cần cậu làm một việc, còn Millis, Lucas, Valk hãy ở lại nghe giải thích, nên các cậu được miễn.”

“À, tức là…” Millis ngơ ngác quay ra. Mọi ánh mắt đổ dồn tới một cậu trai.

“Này, bao cát,” Reid gọi. “Tỉnh ngủ và chuẩn bị sẵn sàng thôi.”

Faregh trợn tròn mắt, “Ngươi gọi ai là bao cát hả?!”

“Còn ai nữa ngoài nhóc?”

Stella ngoảnh lại, “Ồ? Vậy em có thể đấm tên tóc đỏ này à?”

Reid gật đầu, “Thoải mái đi em.”

“Quá đã! Reid-niichan là số một!”

Faregh chớp mắt, “Hử? Ta giờ chỉ là bao cát thôi sao? Ta là quý tử nhà Verminant đấy… con nhà trâm anh thế phiệt, tên tuổi ngang ngửa nhà Caldwen cơ mà… phải không?!” Faregh rơi vào khủng hoảng, nhưng phản ứng duy nhất chỉ là khung cảnh Stella khởi động với nụ cười đầy hào hứng.

“Vấn đề hiện tại của nhóc là thể lực và mức độ sử dụng ma lực chưa tốt do thay đổi phong cách chiến đấu,” Reid giải thích. “Nhưng như hiện giờ thì nhóc dư sức vượt qua kỳ thi tích hợp rồi.”

Faregh cau mày, “Thế chẳng phải đủ rồi sao?”

“Đủ à? Kỳ thi chỉ là kỳ thi ―― dù thực tế hay không, cũng không thể sánh với chiến trường thực sự. Thứ nhóc cần lúc này không phải mấy con điểm, mà là sức mạnh để bảo vệ đồng đội, đúng không?”

Faregh nhăn mặt. Gánh nặng bất lực khi hai người bạn thời thơ ấu bị thương trong bài thi đầu vẫn ám ảnh cậu đến tận bây giờ. Đó là lý do mà Reid đã dạy cậu mọi thứ để cậu có thể bảo vệ bạn bè trong thực chiến.

“Dù sao, nhóc không thể nói rằng sẽ bảo vệ bạn bè khi thể lực còn không đủ để vượt khổ nạn. Tận dụng cơ hội này mà học từ Stella đi.”

“Ý ngươi là… em gái ngươi đủ mạnh để dạy ta?”

“Con bé học cận chiến từ ta và vận dụng ma lực từ Ed. Ít nhất, em ấy đã thông thạo phần nhóc còn đang vướng.”

Faregh gật gật, “Ta… có được phản đòn không?”

Reid lườm, “Ý là muốn đấm cô em gái nhỏ nhắn dễ thương của ta hả?”

“Ờ đúng! Ta muốn thế đấy! Tại vì bao cát là ta đây này!” Faregh cáu.

Stella quay lại sau khi khởi động xong, nghiêng đầu, “Hm? Em không phiền đâu.” Cô nhe răng cười, “Đánh kẻ chạy đi thì đâu có vui! Càng chống trả, em càng được quyền đấm mạnh hơn!”

Faregh liếc Reid, “Ngươi dạy dỗ con nhỏ này kiểu gì thế!?”

“Cách để bán hành cho bất cứ kẻ nào làm con bé bực mình và sau đó rút lui an toàn.”

Hóa ra chính Reid là nguồn gốc của tính cách rất… độc đáo của Stella. Hồi nhỏ, lũ trẻ con trong làng hay trêu cô vì có ông anh phế vật, và cô đáp trả bằng việc đánh nhau luôn. Cô sẽ thường về nhà sau một trận hoà tả tơi, tuy rất ấn tượng với một đứa trẻ, nhưng chưa đủ với một bé gái yêu anh trai mình hết mực. Stella đã khóc với Reid rằng cô muốn trở nên mạnh mẽ như anh, nên từ đó Reid đã dạy cho cô những kỹ năng chiến đấu cơ bản. Sau khi thấy Stella có tài năng hơn những gì anh nghĩ, Reid đã dạy thêm những kỹ năng nâng cao cùng tinh thần thép cần thiết trên chiến trường. Trong khi đó, Stella rất say mê học tập, liên tục tiếp thu kiến thức và nhanh chóng tiến bộ nhờ tài năng và nghị lực.

Và đó là cách Stella Frieden trở nên “cuồng chiến” như ngày hôm nay.

“Được rồi! Bắt đầu thôi!”

“À này,” Reid ngắt lời. “Anh không rõ em học hành ra sao nữa. Năm ngoái em nhập học, giờ đã được xếp vào lớp chuyên chiến đấu ma pháp, đúng không? Thứ hạng em ra sao?”

“Thứ hạng ạ? Ờmmm… thứ hai!”

Faregh mỉm cười. “Thứ hai lớp à? Chà, ta đây đúng ra đã đứng đầu lớp nếu không có Caldwen và tên thường dân quỷ quái kia, nên――”

“Không, tôi đứng thứ hai toàn trường á.” Stella lắc đầu.

“Hử…?”

“Thực ra là đứng đầu luôn, nhưng có mấy thằng ngốc cứ khịa tôi vì tôi là thường dân nhưng lại được nhận học bổng, nên tôi đánh họ một trận tơi bời xong bị trừ hạnh kiểm! Rõ là bất công mà!” Stella phồng má, trang bị găng tay và đôi ủng đỏ thẫm.

Cô đấm hai nắm tay vào nhau và quay sang Faregh, “Cơ mà, lúc nãy nghe anh bảo gì mà ‘thường dân’…” Khoé môi Stella cong lên thành nụ cười đáng sợ. “Chắc không phải là anh nói xấu Reid-niichan yêu quý của tôi đâu… đúng không?”

Faregh nuốt nước bọt, cảm thấy bất lực như con mồi trước ánh mắt sắc lẹm của con thú săn đói khát. “N-Nếu ta ngất thì chúng ta sẽ tạm nghỉ, đúng không…?”

Stella nghiêng đầu, vẫn nụ cười ban nãy, “Hử? Sao phải dừng? Anh ngất thì tôi đấm anh tỉnh lại thôi?”

“Thế dù ta có sao thì cũng ăn đấm à?! Đây là địa ngục hay gì?!”

“Được rồi, bắt đầu!” Reid bình thản thông báo.

“Khoan! Chúng ta còn đang nói chuyện! Ta cũng chưa chuẩn bị tinh th―― Aaaaaah!” Chưa kịp dứt lời, Faregh đã bay lên không trung.

Tuy nhiên, bao ngày huấn luyện đã có tác dụng, khi cậu kịp giữ thăng bằng trên không và lườm xuống Stella. “Con nhỏ này…! Đừng tưởng đánh úp mà ta thua!” Trong lúc lơ lửng, Faregh nhanh chóng tạo ra thanh hoả kiếm và vung xuống một quầng lửa về phía Stella.

Nhưng Stella chỉ mỉm cười, đôi găng tay bùng cháy. “Thứ nguội ngắt này thì chưa đủ để đánh bại tôi đâu!” Cô vào thế, tung ra cú đấm xuyên thủng đòn tấn công, rồi không để phí một giây nào, cô tạo ra một vụ nổ dưới giày, lao thẳng qua khoảng không giữa bức tường lửa của Faregh và xuất hiện ngay trước mắt cậu.

Faregh nghiến răng. Phong cách này quá quen thuộc――chính là thứ mà cậu đang học. “Nếu không thể né thì――”

“Thì chặn đòn hả? Quá ngây thơ!” Stella rút lại nắm đấm, rồi bằng một vụ nổ khác dưới gót chân, cô xoay người, đá thẳng vào lưng Faregh.

“Rồi… bay đi nhé!”

ZzRZLLkg_o.jpg

Cú đá khiến Faregh bay thẳng xuống hồ. Một cột nước bắn lên cao ngay khi Stella tiếp đất với tiếng reo, “Hoan hô! Stella, một, bao cát, không!”

Reid khen, “Em mạnh hơn nhiều so với lần trước anh gặp đấy.”

“Hehe! Em đã luyện tập mỗi ngày như anh dạy mà!”

“Nhưng cậu ta vẫn là quý tử của một gia tộc danh giá, nên nhớ đừng gây thương tích vĩnh viễn nhé? Chỉ cần đau thôi. Rất đau ấy.”

“Rõ!” Stella la lớn rồi quay đầu: “Này, không được nghỉ! Lên đây ngay!”

Với một tiếng nước bắn khác, Faregh lại bay lên không trung.

“Stella sử dụng ma lực rất hiệu quả. Mười điểm,” Elria khen.

Reid gật đầu, “Em ấy ra đòn đúng thời điểm, có động tác giả, chuyển đổi linh hoạt giữa tấn công và phòng thủ. Anh luôn biết em ấy có tài năng, nhưng giờ anh thực sự tự hào với tư cách là anh trai.”

Millis nhìn hai người họ với biểu cảm không tin nổi, “Hai con người này chỉ bình thản nhận xét trong khi Faregh bị đánh bầm dập thế kia kìa!”

Wiesel quay sang Valk và Lucas, “Nhân tiện, với tư cách là người hầu của nhà Verminant, hai người nghĩ sao khi thấy chủ nhân bị ném như đồ chơi vậy?”

“Từ tận đáy lòng, tôi thở phào nhẹ nhõm vì đó không phải tôi,” Valk trả lời với ánh mắt vô hồn đang nhìn cảnh Faregh bị đánh một cách thảm hại.

“Tôi cũng vậy,” Lucas đồng ý, cúi đầu như ‘thành kính phân ưu cùng gia quyến’. Có vẻ hai người họ đã quá quen với những buổi tập luyện địa ngục kiểu này rồi.

“Vậy, Reid...” Wiesel nuốt nước bọt. “Rốt cuộc chúng tôi phải làm gì đây?!”

“Thường thì đây là lúc chúng ta nhận ra chính mình mới đang bị lợi dụng...!” Millis rít lên.

“Nào nào, không cần căng thẳng thế. Tôi đã nói là cần nói chuyện, không có gì mờ ám ở đây cả.”

“Ừm. Mọi người có thể mất mạng nếu không nghe kỹ đấy.” Elria vung tay tạo ra một vết nứt trên không rồi thò tay vào và rút ra ‘khẩu súng’ từng được binh lính Altein sử dụng.

Wiesel nheo mắt, “Đây là... một loại ma cụ à?”

Elria gật đầu, “Nhóm người xâm nhập vào tàn tích dưới lòng đất ở sa mạc Libynia đã dùng thứ này.”

“Ờm... Tiểu thư có chắc là được mang nó đến đây không?”

“Không sao. Bọn tôi đã nộp một cái khác cho Học viện,” Reid trả lời. “Wiesel, bọn tôi muốn nhờ cậu... phân tích mạch ma lực và tìm cách vô hiệu hóa loại vũ khí tương tự.”

“Ý cậu là giống cách tôi dùng <<Đoạn Tuyệt>>?”

“Chính xác. Nếu được, bọn tôi muốn cậu thiết kế bản vẽ để có thể sản xuất thêm vài mẫu như vậy.”

“Phân tích mạch ma lực và thiết kế bản vẽ à? Cũng được thôi...” Wiesel nhăn mặt. “Nhưng sao phải chế thêm? Tôi có thể dùng <<Đoạn Tuyệt>> vì là kỹ sư ma cụ, nhưng với hầu hết mọi người thì rất khó để phát hiện chính xác thời điểm ma pháp được thi triển.”

“Đừng lo. Chỉ một người sẽ sử dụng chúng thôi, và người đó cũng là chuyên gia ma cụ như cậu.”

Elria đưa cho Wiesel một tập tài liệu: “Đây là công thức được nhúng trong mạch. Chắc cậu cũng chưa từng thấy đa số trong chỗ này, nên mình đã phân tích và thêm chú thích. Như vậy là đủ thông tin rồi đấy.”

“Hừm...” Wiesel lướt qua các trang giấy. “Ồ, Tiểu thư chuẩn bị kỹ thế. Chắc chỉ ba ngày là xong rồi.”

Khả năng cao những khẩu súng này là vũ khí chủ lực của thế giới kia do ảnh hưởng lâu dài của Altein. Cấu tạo của chúng rất giống ma cụ ở thế giới này, và mỗi binh lính họ gặp dưới lòng đất đều mang theo một khẩu.

“Tôi nói rõ nhé,” Reid tiếp tục. “Nếu gặp ai đó cầm thứ này - chạy ngay đi. Đặc biệt là Millis và Valk.”

“Ồ, cậu không cần nói hai lần đâu,” Millis lẩm bẩm. “Nhưng tại sao lại là bọn mình?”

“Vũ khí này bắn ra thứ gọi là ‘đạn’. Chúng có thể vô hiệu hóa ma pháp và xuyên qua mọi rào chắn. ‘Thẩm thấu’ của Valk cũng vô dụng trước chúng.” Reid kẹp viên đạn giữa hai ngón tay và đưa lên cho mọi người xem - chính viên đạn họ lấy ra từ cơ thể Savad.

Nhờ sự can thiệp của Wallus, cơ thể Savad giờ chứa hỗn hợp ma lực của anh và dấu vết ma lực của Anh Hùng. Hỗn hợp kỳ lạ này cho phép anh thi triển <<Khúc Bi Ca Của Quỷ Dữ>>, đồng thời sử dụng ma lực đậm đặc đến mức không thể bị vô hiệu hóa. Dù vậy, Savad báo cáo đã trải qua tình trạng tắc nghẽn ma lực sau khi hoá giải ma pháp.

“Người trúng viên đạn này không thể nhận ma pháp hồi phục, nên nếu bị bắn, chúng ta sẽ phải moi nó ra trước khi chữa trị.”

Nhóm bạn nuốt nước bọt. Mối nguy hiểm của thứ vũ khí này giờ đã rõ như ban ngày, khi chỉ một phát bắn trúng có thể ngay lập tức gây nguy hiểm đến tính mạng, nếu không muốn nói là chết chắc.

“Vì vậy, ngay khi tiếp xúc với bọn chúng, ưu tiên hàng đầu là chạy,” Reid nhắc lại. “Đạn chỉ bay thẳng nên né không khó lắm. Lucas cũng có thể tạo màn khói để ngăn chúng, đủ thời gian cho mọi người thoát thân.”

Lucas mím môi gật đầu, “Rõ. Tôi sẽ sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.”

“Tốt. Dĩ nhiên, bọn tôi cũng sẽ thông báo cho giảng viên và các cộng sự khác để chuẩn bị kỹ nhất cho kỳ thi tổng hợp. Nhưng lý do tôi giải thích kỹ với mọi người là để đề phòng tình huống bất ngờ, giúp mọi người sẵn sàng hành động độc lập nếu cần.”

Millis chớp mắt, “Cái gì...? Ý cậu là chúng có thể tấn công trong kỳ thi hả?!”

“Không phải ‘có thể’. Chúng chắc chắn sẽ làm thế.”

“Cậu làm mình sợ đấy! Sao cậu chắc chắn thế được?!”

“Nói là ‘tấn công’ còn nhẹ.” Ánh mắt Reid lóe lên, gương mặt trở nên lạnh băng. “Ngày hôm đó,” anh tuyên bố, “sẽ là chiến tranh.”

Sau một khoảng lặng, anh nhún vai và tiếp tục, “Nói vậy chứ, quy mô chỉ tương đương xung đột nội bộ nhỏ thôi, nhưng, máu chắc chắn sẽ đổ xuống vào ngày đó. Yên tâm, bọn tôi không định lôi các cậu vào chuyện này.”

“Khoan đã...” Valk nuốt nước bọt. “Nếu cậu chắc chắn thế thì không phải nên hoãn kỳ thi tổng hợp sao?”

“Hiện tại, chỉ bọn tôi và cô hiệu trưởng biết chi tiết,” Reid giải thích. “Giảng viên và nhân viên đã được cảnh báo về vụ tấn công, nhưng chỉ một số ít sẽ đối phó.”

Hầu hết mọi người sẽ cười nhạo và chế giễu khi nghe nói binh lính từ tương lai đến gây chiến. Cho nên, thay vì nói sự thật và làm nảy sinh hoài nghi, thực hiện kế hoạch với đội ngũ tinh nhuệ hạn chế sẽ hiệu quả hơn.

“Thêm nữa,” anh thêm vào, “chúng ta sẽ tổn thất nặng hơn nếu không dự đoán được thời điểm chúng tấn công. Đó là lý do tôi yêu cầu cô hiệu trưởng đảm bảo kỳ thi tổng hợp diễn ra như dự kiến.” Trước khi Reid và Elria gặp Elise, anh đã đưa ra chỉ thị: kiên quyết từ chối mọi đề xuất hoãn thi. “Nếu biết trước thời điểm địch tấn công, chúng ta có thể chuẩn bị và thực hiện kế hoạch với số ít người.”

Lucas nhăn mặt, “Nhưng làm sao cậu chắc chắn chúng sẽ tấn công vào ngày thi? Đúng là nhiều nhân vật quan trọng sẽ đến, nhưng cũng có hàng loạt các pháp sư nữa mà?”

Reid lắc đầu, “Cậu đang quên rằng chúng có thể vô hiệu hóa ma pháp. Bao nhiêu pháp sư cũng không phải mối nguy hại đối với chúng.”

Kẻ họ gặp dưới lòng đất khinh thường pháp sư ra mặt, và Reid nhận thấy binh lính của hắn cũng vậy, nên khả năng cao chúng hoàn toàn có thể áp chế cả pháp sư đoàn. Trong trường hợp đó, chúng sẽ nhắm vào kỳ thi tổng hợp để bắt giữ các nhân vật quan trọng cùng người tham dự làm con tin.

“Với cả, Elria và tôi cũng là mục tiêu của chúng.”

“Hả? Tại sao?” Millis hỏi.

“Vì tôi đấm nhau với tên thủ lĩnh,” Reid bắt đầu.

“Và hình như mình phá hỏng kế hoạch của chúng,” Elria kết thúc.

“Chà! Hai người biết cách chọn kẻ thù ghê!”

Reid nhún vai, “Rắc rối luôn đeo bám lấy kẻ mạnh.”

“Và bọn mình có trách nhiệm giải quyết trận chiến này,” Elria thêm vào.

“Ừ, phải rồi... Có lẽ đây chỉ là chuyện thường ngày đối với hai người...” Millis cau có nhìn họ. Xem ra hai con người này cũng máu chiến chẳng kém gì đám lính kia.

“Elria và tôi giờ được biết đến là người tiêu diệt ma thú cỡ cực đại. Tôi tin rằng bọn chúng biết cách thu thập thông tin, nên chắc chắn sẽ nắm được vị trí chúng ta khi kỳ thi bắt đầu. Đó là một lý do khác giúp dự đoán thời điểm tấn công.”

“Dù sao thì,” Elria chen vào. “Chúng mình muốn mọi người ưu tiên an toàn trước. Việc đối phó kẻ tấn công cứ để chúng mình lo.”

Millis thở dài, “Mình biết là có thể tin tưởng hai người, nếu không muốn nói là mình rất yên tâm...”

“Họ đã tiêu diệt ma thú cỡ cực đại rồi. Không gì trấn an hơn thế được,” Wiesel đồng ý.

Reid gật đầu biết ơn vì sự tin tưởng của mọi người, “Mọi chuyện đã xong, giờ chúng tôi sẽ về Palmare để bàn kế hoạch với cô hiệu trưởng và bí mật liên lạc với đồng minh.”

“Rõ!” Millis reo lên. “Vậy lần tới chúng ta gặp lại sẽ là ở kỳ thi tổng hợp!”

“Bọn tôi sẽ cố để không lo lắng quá. Chúc hai người may mắn,” Wiesel nói.

“Chúng tôi sẽ báo lại cho cậu chủ,” Valk nói. “Cô em gái anh có đang ném cậu chủ như miếng giẻ rách, nhưng cậu ấy vẫn là người nhà Verminant. Có thể giúp được cái này hay cái kia đấy.”

Lucas gật đầu, “Cậu chủ thực ra khá ngưỡng mộ Reid, nên chắc chắn sẽ cúi đầu trước gia chủ nếu cần giúp gì đó. Đừng ngại gọi chúng tôi.”

Reid cười, “Cảm ơn hai người. Chuyển lời tới thằng nhóc giúp tôi nhé.”

“Sau khi mọi chuyện kết thúc, mình sẽ tiếp quản việc huấn luyện,” Elria hứa.

“Không cần đâu! Xin tha cho bọn mình!!!” Bốn người đồng thanh hét lớn, cúi đầu gập người trong tuyệt vọng.

Elria bĩu môi, “Chán,” cô lẩm bẩm.

Dù sao, Reid cảm thấy không cần lo lắng cho những học trò của “ác ma huấn luyện”, nên anh rời biệt thự cùng Elria với tâm trạng nhẹ nhõm khi được bạn bè tiễn đưa. Họ đã báo kế hoạch cho Alma, nên cô sẽ liên lạc khi chuẩn bị xong.

Reid nhìn xuống Elria, “Giờ thì quay về Palmare nhé?”

“Ừm... Em nên dịch chuyển không?”

“Anh thì thế nào cũng được. Về khoảng cách thì không có gì khác biệt lắm.”

Elria gật đầu, “Vậy em sẽ dịch chuyển.”

“Em có vẻ quyết tâm thế,” anh ngạc nhiên nhướng mày.

“K-Không có đâu...” Elria lẩm bẩm, mắt đảo loạn.

“Hả? Giờ em còn giữ bí mật với anh sao?”

“A-Anh sẽ cười nếu em nói ra...!”

“Tại sao? Chuyện gì mà lại khiến anh cười em vậy?”

Elria bĩu môi, má ửng hồng, “Vâng...” cô lẩm bẩm. “Thôi được. Em sẽ nói nếu anh không cười.”

“Vậy phản ứng khác thì được à?”

“Em sẽ xem xét.”

“Được rồi. Cứ nói thẳng đi, anh nghe.”

Elria, với hai má đỏ bừng, cúi gằm mặt thì thầm, “Chỉ là... đã lâu rồi em chưa ôm anh...”

Lời lẽ thẹn thùng ấy khiến không gian bỗng trở nên yên ắng lạ kỳ. Reid sững người nhìn cô thật lâu, rồi khẽ ngửa mặt lên trời, “À. Ra vậy.”

“Ủa, sao anh lại nhìn lên trời...?” Elria ngơ ngác.

“Anh lúc nào suy nghĩ chuyện gì cũng đều nhìn trời hết.”

“Em chắc chắn không phải vậy. Khi anh suy nghĩ, anh hay chống cằm, nhíu mày rồi nhìn xuống dưới cơ mà.”

“Ồ... Em hiểu anh ghê.”

“Dĩ nhiên rồi. Em quan sát anh kỹ hơn bất kỳ ai,” Elria hãnh diện tuyên bố, ưỡn ngực đầy tự hào. Cô nàng hoàn toàn không nhận ra câu nói ấy đã giáng thêm một đòn chí mạng vào tâm trí Reid.

“Thôi được rồi, chuẩn bị dịch chuyển đi em,” Reid lúng túng.

“Anh còn định ngó trời tới bao giờ?”

“Cho tới khi em dịch chuyển xong.”

“Coi chừng đau cổ đó...” Elria thở dài, rồi vòng tay ôm lấy Reid.

Tuy nhiên, Reid không tài nào cúi mặt xuống được ―― không phải khi anh đã đỏ lựng như quả cà chua, hoàn toàn bị những lời lẽ ngây thơ của Elria đánh gục.

t4ECs17l_o.jpg

Gia Trọng Đa Bội Triển Khai, cái skill chị spam từ Vol 1 đến giờ Chương 4.3 Vol 2, skill vô hiệu hoá ma pháp của Wiesel Chương 3.4 Vol 3, skill hoá quỷ của Savad