Gọi ông Lễ, ông Tiên, ông Bành đến đây
◇
Vài ngày sau, Reid và Elria lại lên đường. Từ Palmare, cả nhóm đang nam tiến, đi qua hai thị trấn khác trước khi tới đích.
“Wooow! Lần đầu tiên em được ngồi xe ma pháp đấy!” Stella reo lên.
“Stella, làm ơn ngồi yên đi...” Edward rên rỉ. “Thật đấy, dù anh có nhiều kinh nghiệm lái xe đến mức nào thì cũng không cứu nổi cái xe này khỏi mấy trò nghịch ngợm của em đâu... Rồi anh sẽ phải làm trâu làm ngựa cả đời để trả tiền sửa chữa mất.”
“Ed-niichan, anh cầm lái trông ngầu lắm đó!”
“Ahhh, cô em gái bé bỏng của anh dễ thương quá... Bảo sao anh cứ chiều chuộng em mãi.” Edward vươn sang ghế hành khách để xoa đầu Stella, trước khi rút tay lại và lẩm bẩm: “Trời ạ, anh vẫn không tin nổi thằng em trai của anh giờ đã thành người nổi tiếng thế này. Ai mà ngờ được rằng em lại mượn xe dễ thế cơ chứ...”
“Không phải của em,” Reid nói. “Em chỉ mượn từ Nhà Verminant thôi.”
Edward thở dài. “Vẫn điên phết đấy. Đâu phải ai cũng mượn được xe từ một gia tộc danh giá như thế.”
Reid vẫn coi Faregh như một đứa nhóc nghịch ngợm, nhưng giờ anh mới nhớ ra Nhà Verminant có địa vị ngang hàng với Nhà Caldwen.
“Đã thế lại còn cưới được một người ở Caldwen nữa,” Edward thêm vào. “Không biết kiếp trước em tích đức thế nào nhỉ?”
“Ahaha, nhiều chuyện xảy ra lắm... Cơ mà, sao mẹ lại đến Palmare vậy?”
“À, tại mẹ vẫn nghĩ em đang đùa, nhưng rồi đột nhiên thấy em xuất hiện trên báo vì chiến tích đánh bại một con ma thú cỡ cực đại. Dĩ nhiên mẹ phải đến ngay rồi.”
“Ra vậy... Thế mẹ cũng nhờ hai người kiểm tra em à?”
“Đúng rồi. Hôm trước Stella gọi điện về báo cho mẹ biết là em nó sẽ đến Palmare để dự kỳ thi tổng hợp, còn anh, với tư cách là giảng viên thì lúc nào an
h qua cũng được.”
“Nhưng rồi mẹ không đợi nổi nên tự đến...” Reid thở dài. “Đúng là mẹ mà.”
“Mẹ nào chẳng thế hả em? Ma thú cỡ cực đại chẳng khác nào thiên tai, và một con vừa đột ngột xuất hiện ngoài khơi mà không hề có cảnh báo gì rồi gây thiệt hại khủng khiếp.”
Thảm Họa xuất hiện vài ngày trước đã gây tổn hại vật chất rất lớn, nhưng so với những lần trước, số thương vong lại ít đến kinh ngạc. Dù vậy, không phải ai cũng được may mắn sống sót, và không cha mẹ nào ngồi yên khi biết con mình có mặt ở hiện trường nơi xảy ra sự việc.
“Anh với Stella đã gọi mẹ trước khi rời Học viện, và mẹ vẫn nghĩ em đang đùa cho đến khi đọc báo, nên có lẽ mẹ bị sốc nhiều hơn là lo ấy.”
“Em có thể dễ dàng tưởng tượng cảnh mẹ nắm chặt tờ báo và hét lên: ‘Chờ đã, đó là con trai mình mà?! Nó đang làm gì ở đấy?!’”
“Nghe nói mẹ vừa làm y như vậy vừa chạy quanh làng đấy.”
Reid thở dài. “Tuyệt. Đột nhiên em không muốn về nhà nữa.”
“Ừ. Chắc đó cũng là lý do mẹ tự đến. À, nhân tiện, anh cũng muốn hỏi...” Edward liếc qua vai về phía ghế sau, nơi Elria ngồi đó, cứng đờ và im lặng như một con chuột. Lưng cô thẳng tưng, hai tay run rẩy nắm chặt đặt trên đùi. “Có phải anh lái tệ đến mức khiến Tiểu thư Elria phẫn nộ không?”
“Không. Em nghĩ não cô ấy quá tải vì căng thẳng thôi.”
“Không biết thế có tốt hơn không nữa...”
Reid quay sang người ngồi cạnh. “Elria, trông em căng thẳng quá. Em vẫn ổn chứ?”
“Z-Zâng!”
“Thấy chưa? Cô ấy nói ổn mà.”
“Ờm... Nghe giống tiếng rít hơn là trả lời...”
Reid nhún vai. “Vợ em đôi khi hay thế mà,” rồi cúi xuống thì thầm, “Em thật sự ổn chứ?”
“D-D-D-D-Dạ-Dạ-Dạaaa...!”
“Ôi trời, cả khả năng ngôn ngữ cũng trục trặc luôn... Không phải vấn đề gì to tát đâu, nhỉ?”
Elria lắc đầu dữ dội, sắc đỏ dần nhuộm kín gương mặt. “V-Vì... sắp gặp mẹ anh mà...!”
Reid cũng phần nào hiểu tâm tình của Elria, bởi chính vài tháng trước, anh cũng gặp cha mẹ cô và đó cũng là một trải nghiệm rất căng thẳng. Với Elria, đây là khoảnh khắc trọng đại chưa từng có. Cô có thể kiên cường trước kẻ thù mạnh hay ma thú hung dữ, nhưng lại run rẩy trong lo lắng khi gặp mẹ chồng tương lai, quả đúng chất Elria.
Elria nắm chặt tay. “Không được thất bại... Dù thế nào cũng phải thành công...!”
“Đừng căng thẳng quá.”
“Em phải đối mặt với việc này như thể sinh mạng đang bị đe dọa!”
“Em định chào mẹ anh hay đánh một trận vào sinh ra tử vậy?” Reid khẽ cười và xoa đầu cô, nhưng Elria vẫn căng như dây đàn.
Reid thở dài rồi quay lên phía trước, nơi Stella đang háo hức ngắm cảnh vật qua cửa sổ. “Stella, em trò chuyện một chút với Elria đi? Hai chị em ngang tuổi nên chắc sẽ hợp nhau thôi. Với cả, tính cách em giống mẹ, nên cũng là cơ hội tốt để Elria tập trước.”
“Dạ? Em được tán gẫu với Tiểu thư Elria á?!”
“Đương nhiên. Chị ấy sắp thành chị dâu của em mà.”
“Uầy! Em có chị gái rồi!!!” Stella cố nhìn qua ghế với ánh mắt lấp lánh đầy hứng thú, “Nè! Chị ơi!”
Elria giật mình. “Ơ-Ơi...?”
Stella há hốc miệng, “Chị trả lời rồi! Đúng là chị của em rồi!”
“Ơ, chị chỉ...”
“Không sao, không sao!” Stella ngâm nga. “Em chưa từng có chị gái. Tuyệt quá!”
“C-Chị là con một... nên chuyện này cũng hơi mới.”
“Ủa? Nhưng mà... Reid-niichan nói chúng ta cùng tuổi mà? Vậy chắc chị không phải chị gái của em?”
“N-Năm nay c-chị lên mười sáu...!”
“Em cũng vậy!”
Elria gục đầu thất vọng, “Thế là mất danh hiệu chị gái rồi...”
“Nhân tiện, em sinh tháng chín!”
“Chị sinh... tháng mười hai.” Elria cúi đầu, “Hoá ra mình bé hơn...”
“Nhưng cảm giác chị giống chị gái hơn, nên không vấn đề gì!”
“Giờ mình lại thành chị gái rồi,” Elria bối rối thì thầm.
“Ồ, em biết rồi! Em sẽ gọi chị là Elria-chan! Nghe như bạn thân hoặc chị em cực thân nè, cái nào cũng được! Hoàn hảo!” Stella giơ tay đòi đập tay. Elria cũng, ngơ ngác, đáp lại cử chỉ ấy.
“Chắc em cũng đã nhận ra,” Reid chen vào, “nhưng Stella khá giống mẹ. Em không cần lo lắng quá về buổi gặp sắp tới đâu.”
“Kỹ năng ứng biến của em sắp bị thử thách...” Elria lẩm bẩm, nhưng ít nhất cô đã bớt căng thẳng.
Stella giơ tay phấn khích. “Đây, đây! Em hỏi chị cái này được không?!”
“Ừm... Em hỏi đi.”
“Tada! Câu hỏi của ngày hôm nay: Điều gì khiến chị yêu anh trai em?!”
Elria lập tức đờ người ra, mặt dần đỏ lựng như trái cà chua.
Stella vô tư tiếp tục, “Ý em là, Reid không dùng được ma pháp nè, địa vị xã hội giữa hai người cũng một trời một vực nè, nên chắc hẳn chị là người tỏ tình và cầu hôn đúng không? Đúng hông? Hay vì anh ấy mạnh mẽ? Vì anh ấy chín chắn? À, em biết rồi! Chắc vì anh ấy không giận dù có bị chị đá vào lưng?!”
“Chỉ có em mới yêu ai đó vì lý do cuối thôi,” Reid bình thản đáp lời.
“Đúng mà! Em cũng yêu anh lắm!”
“Elria cũng có thể đỡ được cú đá của em đấy.”
“Gì chứ? Sao em lại đá con gái? Thế không hay đâu.”
“Đá con trai cũng không hay mà...”
“Hơn nữa, em chỉ dành cú đá đặc biệt đấy cho anh trai thôi!” Stella hai tay chống hông, vênh mặt tuyên bố. Xem ra đó là cách Stella thể hiện tình anh em. “Màaaaaaa thôi, tiếp đi nào! Chị thích gì ở anh trai em?!”
“Ư... Ưm...” Mắt Elria đảo loạn khắp xe. Cô muốn trả lời Stella nhưng ngại vì Reid ngồi ngay cạnh. Thường thì Reid sẽ cứu cô bằng cách đổi đề tài, nhưng lần này anh quyết định không can thiệp. Elria đã quen giao tiếp hơn trong vài tháng qua, và cô có lẽ cũng sẽ gặp câu hỏi tương tự từ mẹ anh. Anh muốn quan sát xem cô tiến bộ đến đâu.
Như nhận ra ý định của Reid, Elria mím môi lấy dũng khí.
“M...”
“Hửm?”
“M-Mọi thứ.”
“Lớn tiếng lên cho mọi người phía trước nghe nào!”
“C-Chị yêu... m-mọi thứ về Reid...!” Elria gắng gượng thốt ra trước khi úp mặt vào tay. Mặt cô đỏ đến mức như sắp bốc khói.
Trong khi đó, Stella gật đầu tươi cười mãn nguyện, rồi mở cửa sổ hét vang: “Ed-niichan có nghe thấy không?! Elria-chan nói chị ấy yêu MỌI THỨ về Reid-niichannnnnnnnnnn!!!”
Edward giật mình, luống cuống nắm chặt lấy vô lăng. “Stella, làm ơn... Đừng mở cửa sổ thế. Em làm anh đau tim đấy...”
“Nhưng em làm vậy để không làm thủng màng nhĩ anh!”
“Rất cảm động trước sự chu đáo của em, nhưng em vừa làm Tiểu thư Elria ‘hỏng’ mất rồi. Em ngồi yên và giữ im lặng một chút được không?”
Trái với tiếng hét của Stella vang vọng khắp nơi, Elria đã co quắp thành một cục run rẩy ―― thói quen mỗi khi cô xấu hổ tột độ.
“Tiếp theo là Reid-niichan!” Stella reo lên. “Anh trả lời đi! Điều gì khiến anh yêu Elria-chan?!”
“Đương nhiên là tất cả mọi thứ,” Reid đáp không chần chừ.
“Trời ơi, nhìn sự bình tĩnh kìa, không chút giật mình hay ngập ngừng nào luôn!”
“Vì anh chỉ nói sự thật thôi.”
“Wooow... Anh thay đổi nhiều quá nhỉ? Trước anh đâu có kiểu nói... ờm, sến sẩm thế?”
“Vì khác với trước, giờ cô ấy ở bên anh.” Reid cười và đặt tay lên đầu Elria. “Elria nói yêu mọi thứ về anh, vậy thì sao anh không đáp lại tương tự?”
Dù chưa nghe trực tiếp từ Elria, Reid đã hiểu rõ tình cảm của cô sau thời gian bên nhau ở cả kiếp này lẫn kiếp trước. Sự tái sinh cho đã họ cơ hội được viên mãn. Câu chuyện bắt đầu với kế hoạch phân thắng bại, lạc lối một chút trên hành trình tìm hiểu lý do hai người chuyển kiếp, nhưng Reid đã quyết tâm đáp lại tình cảm của cô khi mọi thứ kết thúc. Dự tính của Reid đã hơi chệch hướng khi anh lỡ lời vài ngày trước, nhưng chỉ cần họ còn bên nhau――
“Oái! Cái gì thế?! Em ổn không, Elria?!” Reid nắm lấy tay Elria, hoảng hốt trước nhiệt độ bất thường tỏa ra từ da cô.
“Ơ...?” Đôi mắt cô đảo loạn, mặt đỏ như bốc lửa. “R-Reid cũng... yêu mọi thứ về em ư...?!”
“Câu đó hạ gục em à?!”
Stella hét lên: “Ed-niichan, nghe không?! Reid-niichan hạ gục Elria-chan bằng sức mạnh tình yêu kìa!”
“Được rồi, được rồi. Tất cả im đi. Đừng pha trò khi anh không thể quay lại xem,” Edward trách móc, miễn cưỡng tập trung lái xe.
Trên chiếc xe tiếp tục lăn bánh, Reid thầm thề với bản thân mình ―― vì Elria ngất đi trước sự chân thành của anh, lần sau anh nên bớt bớt một chút.
◆
Elria tỉnh lại ngay khi chiếc xe dừng lại. Nơi này không sầm uất như thành phố cảng Palmare, nhưng vẫn nhộn nhịp hơn những thị trấn thông thường bởi là trung tâm thương mại và giao thông.
Elria đang ngắm nhìn khung cảnh phố xá thì Reid nghiêng người về phía cô với vẻ lo lắng. “Em thật sự ổn chứ?” anh hỏi.
“Vâng. Em ổn rồi.”
“Hả... Ừm, trông em cũng không giống như vừa ngất xỉu chút nào.”
“Thực ra, em nghĩ nó cải thiện tuần hoàn máu đấy. Khi tỉnh dậy em cảm thấy ấm áp dễ chịu, giờ thì mát mẻ đến mức vừa phải rồi. Đầu óc em đang cực kỳ minh mẫn.” Elria gật đầu vui vẻ, nở nụ cười nhỏ để trấn an.
Chính Elria cũng bất ngờ vì mình vừa ngất, nhưng giờ đã nghỉ ngơi đủ và bình phục hoàn toàn. Tất nhiên, cô sẽ không tiết lộ rằng việc hồi phục thần kỳ này là do được gối đầu lên đùi Reid đâu.
“Nhưng nếu anh làm em quá hạnh phúc... em sẽ ngất lần nữa.”
“Đây là lời đe dọa kỳ lạ nhất đời anh,” Reid lẩm bẩm.
“E-Em thật sự đang rất rất vui... Nhưng em không muốn liên tục ngất trước mặt anh, và mọi người cũng sẽ lo lắng, n-nên...”
“Anh hiểu rồi. Với anh thì không sao, nhưng em không muốn làm người khác lo lắng phải không?” Reid mỉm cười ngượng ngùng và xoa đầu Elria. Elria cảm thấy má mình gần như lại đỏ ửng vì cái chạm dễ chịu ấy.
Elria cảm nhận rằng Reid gần đây đã trở nên thẳng thắn hơn nhiều. Trước kia anh luôn cân nhắc từng lời, nhưng trong xe anh đã thoải mái gọi cô là “vợ” khi nói chuyện với Stella và Edward. Dường như anh không còn quá để ý đến tiểu tiết, phần lớn nhờ những gì xảy ra ở sa mạc Libynia. Đó là sự thay đổi ngoài dự kiến nhưng rất đáng mừng, dù Elria thấy mình phải cố nén đỏ mặt thường xuyên hơn trước kia.
Nhưng hôm nay, cô phải lấy lại bình tĩnh. Lấy dũng khí, Elria phồng má rồi vỗ nhẹ vào mặt.
“Ấy! Đột nhiên em làm gì thế?” Reid hỏi.
“Em đang tự tiếp thêm năng lượng để không đỏ mặt nữa.”
“Giờ thì má em đỏ vì lý do khác rồi...”
Elria tiếp tục vỗ nhẹ hai bên má để tập trung tinh thần. Cô cần chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi sắp đến lúc gặp mẹ Reid rồi.
Khi đoàn tụ ở thời đại này, Elria đã bật ra toàn bộ kế hoạch đính hôn và đặt gánh nặng lên vai Reid, thế nhưng anh đã vượt qua và nhận được lời chúc phúc của Alicia. Giờ đến lượt cô. Nếu muốn đứng bên anh, cô phải làm tròn phần việc của mình. Và nếu cuối cùng họ nhận được sự chấp thuận từ cả hai gia đình, thì hai người sẽ chính thức trở thành...
“Ưuuuuuu...!”
“Rồi, giờ em lại lắc đầu.” Reid thở dài. “Lần này là gì nữa?”
“E-Em chỉ đang cố hạ nhiệt thôi!”
Reid giữ lấy cái đầu đang lắc lư điên cuồng của cô. “Nếu là anh thì anh sẽ không làm vậy đâu. Lực ly tâm chỉ đẩy thêm máu lên não thôi.”
Đúng lúc đó, đột nhiên một người phụ nữ chạy ào tới phía họ. “Reeeid! Trời ơi, sao con dám bỏ nhà đi cả tháng trời chỉ để trêu mẹ?!”
Reid buông đầu Elria, nhíu mày nhìn người phụ nữ. “Con không trêu mẹ... Con đã giải thích hết trong thư rồi mà.”
“Con có nghe chính mình nói gì không?!” Bà chống nạnh quát. “Con bảo một tiểu thư quý tộc yêu con từ cái nhìn đầu tiên, rồi hai đứa đính hôn! Chưa kể, con không dùng được ma pháp, thế mà lại nói con sẽ nhập học ở Học viện Ma pháp Vegalta! Chỗ nào trong đấy nghe không giống trò đùa?!”
Reid gãi đầu cười khô khan, “À thì, nếu mẹ nói như vậy...”
Người phụ nữ trẻ trung này chính là mẹ Reid. Bà quay sang nhìn Elria. “Ôi, cô bé xinh xắn này là ai thế?”
Elria cứng đờ đưa tay ra. “C-Con rất hân hạnh được gặp bác...!”
“À, bác biết rồi! Con hẳn là bạn của Stella!” Mẹ Reid búng tay, tươi cười nắm lấy tay Elria. “Bác là Kyla Frieden, mẹ của mấy đứa này. Con tên gì nhỉ?”
“C-Con là Elria...!”
“Elria! Bác không rành về ma pháp lắm, nhưng đó không phải tên của vị Hiền nhân ngàn năm trước sao? Ôi, cái tên đáng yêu quá!” Kyla nhiệt tình lắc tay Elria. Nụ cười và cử chỉ của bà giống Stella đến lạ, khiến bà trông như chị gái hơn là mẹ của họ.
“V-Và họ của con là Caldwen...”
“Ôi, còn tự giới thiệu cả họ nữa... Cô bé lễ phép quá ha. Mà hình như đó là cái họ trong thư Reid gửi về thì phải――” Kyla đờ người, nét mặt tươi sáng bỗng chùng xuống vì sốc. “K-Không thể nào...!”
“Phải ngần này mẹ mới tin con sao? Mẹ làm con lo đấy,” Reid nói.
“Một cô gái dễ thương thế này yêu con từ cái nhìn đầu tiên rồi cầu hôn con? Reid, kiếp trước con tích đức cỡ nào vậy?!”
“Uầy, nãy Ed cũng nói y chang. Máu mủ ruột rà có khác.”
“Giỏi lắm Edward! Mẹ biết là mẹ có thể trông cậy vào con mà!” Biểu cảm Kyla chuyển từ sốc sang tự hào khi vỗ vai Edward. Có thể nói bà là người có biểu cảm vô cùng phong phú. “Chà, chuyện này cần một cuộc họp khẩn cấp của gia đình Frieden!”
“Nhưng mẹ, tụi con biết hết rồi mà,” Edward nói.
“Đúng vậy! Elria-chan siêu nổi tiếng trong giới pháp sư đấy!” Stella thêm vào.
“Cái gì?! Vậy là mọi người đều tham gia trò đùa này?! Chỉ có mẹ là nạn nhân thôi sao?!”
Reid thở dài. “Mẹ có thể ngừng cái ‘trò đùa’ đó được không? Con đã đến thăm Nhà Caldwen và được cha mẹ cô ấy chấp thuận rồi.”
“Sao cơ?! Mẹ chưa nghe gì về chuyện đấy hết!”
“Vâng, vì mẹ đã đọc trong thư của con mà.”
Kyla cười khúc khích, “Ôi, cậu con trai ranh mãnh của tôi ơi...”
“Chúng ta sẽ bàn thêm sau khi mọi người tập hợp đông đủ. Sắp đến giờ rồi.”
Như được báo trước, một chiếc xe dừng trước mặt họ. Một người phụ nữ bước xuống từ khoang hành khách, mái tóc bạc lấp lánh bay trong gió. “Hình như chúng tôi là người cuối cùng,” bà nói, giọng trong trẻo và đĩnh đạc vang lên.
Theo sau là một người đàn ông to lớn chen qua cửa. “Hahaha! Xin lỗi vì đến muộn! Xe không thể chạy nhanh hơn vì ta quá nặng, mọi người thông cảm nhé!!!” Ông hét to đến mức thu hút ánh nhìn của vài người qua đường.
Kyla nhìn hai vị khách mới, nghiêng đầu tò mò. “Ừm... Hai người là người quen của Reid à?”
Người phụ nữ gật đầu. “Vâng. Rất hân hạnh được gặp bà. Bà có phải là Phu nhân Frieden không?”
“Ôi trời! ‘Phu nhân’? Lần đầu tiên tôi được gọi thế đấy!” Kyla cười khúc khích.
“Xin thứ lỗi. Đó là cách xưng hô quen thuộc của tôi.”
“Ôi, không cần khách sáo thế đâu. Tôi chỉ là một bà già nhà quê thôi. Cứ gọi tôi là Kyla!”
“Vậy tôi sẽ gọi bà là cô Kyla,” người phụ nữ nói.
“Cô là chị gái của Elria à? Vậy hẳn cô cũng là quý tộc! Chắc tôi mới là người cần giữ phép tắc đây!”
“Xin cứ tự nhiên. Tôi là mẹ của Elria.”
Kyla chớp mắt. “Mẹ...của cô bé?” Bà lẩm bẩm, há hốc miệng vì sốc.
Người phụ nữ tóc bạc cúi chào trang trọng. “Tôi là Alicia Caldwen, trưởng nữ đời thứ hai mươi lăm của Dòng họ Caldwen. Đây là chồng tôi, Galleon Caldwen. Chúng tôi đến đây theo lời mời của con trai bà, Reid Frieden.” Alicia ngẩng đầu, ánh mắt điềm tĩnh gặp ánh nhìn ngơ ngác của Kyla. “Vậy thì, chúng ta bắt đầu buổi gặp mặt giữa hai gia đình nhé?”
◆
Sau khi gặp mặt với Alicia và Galleon, hai gia đình tiến vào một nhà hàng mà họ đã đặt trước một phòng riêng ―― dĩ nhiên là căn phòng sang trọng nhất của nơi này, với hành lang trải thảm nhung êm ái, phông nền trang trí lộng lẫy, còn căn phòng thì sạch sẽ đến từng kẽ hở.
Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, Alicia quay sang Reid và thở dài:
“Reid ạ, lần sau nếu con muốn mời mọi người, xin hãy báo trước tử tế một chút.”
“Xin lỗi vì đã làm phiền, thưa nhạc mẫu. Khi con nói với mẹ về đính ước của con và Elria, bà không tin bức thư. Con muốn tìm cách rõ ràng hơn để thuyết phục bà ấy.”
“À… Nhắc mới nhớ, con chưa hề nhận được hồi âm nào cho bức thư đó, phải không? Ta cũng hiểu tại sao bà ấy nghi ngờ, mọi chuyện xảy đến đột ngột quá mà.”
Bên cạnh Alicia, Galleon xoay người, mắt trợn tròn, “Hmmm?! Quý ngài đây, liệu có phải là phụ thân của Reid không?! Trông ngài hơi xanh xao đấy!!!”
“Không thưa ngài. Tôi là Edward Frieden, anh trai của Reid. Cha chúng tôi, Cyrus, hiện đang công tác tại Serios nên không kịp trở về tham dự buổi gặp mặt hôm nay và sẽ đến nhà Caldwen để thăm hỏi sau.”
“Aha! Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi! Buổi gặp mặt hôm nay đúng là gấp gáp quá! Ngài Cyrus xem ra rất tận tâm với công việc, lại lịch thiệp vô cùng ―― chắc chắn là một bậc đại trượng phu!!!”
Trong khi các quý ông nhà Frieden bận rộn chuyện trò với hai người bên nhà Caldwen, ba người còn lại cũng ríu rít bàn tán với nhau.
“Stella!” Kyla thì thầm, “Hôm nay con phải biết giữ ý tứ, nghe chưa?”
“Dạ vâng!” Stella cười toe toét, “Con sẽ chỉ lặng lẽ ăn uống ở góc kia thôi!”
“Không được đâu! Giới quý tộc có bao nhiêu là phép tắc trên bàn ăn cơ mà! Xem kìa, mẹ còn chưa từng thấy bày nhiều dao dĩa thế này bao giờ!”
Stella nghiêng đầu, “Elria-chan, mình phải dùng theo thứ tự nhất định à?”
“Umm, chị cũng không rõ lắm đâu, “Elria thì thầm. “Nhưng… chị đoán là bắt đầu từ ngoài vào trong.”
Kyla há hốc, “Ôi trời ơi, thật sao? Dùng từng cái một à? Cứ tưởng chỉ cần chọn cái mình thích thôi…”
Alicia khẽ khàng hắng giọng, ngắt ngang buổi “hướng dẫn phép tắc” bên kia bàn ăn, “Vậy thì, cô Kyla, chúng ta có thể bắt đầu thảo luận chứ?”
Kyla thẳng lưng, “À vâng, mong quý bà hãy tự nhiên!”
“À… Tôi biết cô không quen với những nghi thức trịnh trọng. Mong cô cứ thoải mái thôi, tôi cũng sẽ làm vậy.”
“Ồ! Vậy tôi có thể gọi cô là Alicia-chan không?!”
“Tôi… không ngờ cô lại thân mật đến vậy đâu.”
“Thì cô trẻ trung xinh đẹp quá mà! Ý tôi là, ‘cô Alicia’ nghe trang trọng hơn, nhưng nhìn cô này, quá đẹp, lại còn đường hoàng xen lẫn chút dễ thương nữa! ‘Alicia-chan’ nghe hợp lắm luôn!”
Alicia mím môi, rồi thở dài bỏ cuộc, “Vậy như ý cô muốn.”
“Thế thì Alicia-chan nhé!”
Trước nụ cười rạng rỡ của Kyla, Alicia khẽ lùi lại. Trước mặt giới quý tộc, cô luôn giữ vững uy phong, nhưng cũng không tránh khỏi bối rối khi gặp phải Kyla với tính cách độc đáo thế này, quả là một đối thủ đáng gờm mà.
Alicia khẽ thở dài, “Vậy giờ cô đã tin việc đính hôn của Reid và Elria là thật rồi chứ?
“Hừmm… Đúng là chẳng có vị quý tộc nào lại đùa giỡn với một người phụ nữ nhà quê đến mức đó được. Tôi đành tạm tin vậy.”
“Đúng vậy. Chúng tôi chấp thuận hôn ước này với một vài điều kiện ―― trong đó có việc Reid phải công khai chứng minh thực lực. Cậu ta đã làm tốt hơn cả mong đợi khi hạ gục một con ma thú cỡ cực đại. Thật lòng mà nói, nhiều khả năng chúng tôi mới là người sẽ cần Reid giúp đỡ trong thời gian tới.”
Trên thực tế, thành tích vừa rồi là do Reid và Elria cùng hợp sức, nhưng nhiều pháp sư trên khắp chiến trường đều đã chứng kiến đóng góp vượt trội của Reid. Dù có kẻ nghi ngờ tài năng và xuất thân của anh, nhưng kết quả là minh chứng ―― rằng anh đã hạ gục ma thú cỡ cực đại ngay khi còn theo học tại Học viện.
“Dù sao…” Alicia thở dài, “Ta cũng đang định đánh giá thành tích của con ở bài kiểm tra tổng hợp nữa.”
“Xin thứ lỗi,” Reid nói, “Sự cố xảy ra nên con phải xử lý ngay.”
Alicia cau mày, “Ta chỉ hi vọng con hiểu rằng chúng ta đang nói về ma thú cỡ cực đại, thứ chẳng khác nào thảm hoạ tự nhiên.”
Trái ngược hẳn ở bên cạnh, Galleon trông cực kỳ tự hào, “Quá hoành tráng! Theo sổ sách, ma thú cỡ đấy từng quét sạch cả đội pháp sư hạng nhất! Vậy là nhóc ngang tầm pháp sư đặc cấp rồi phải không?!
“Chuẩn rồi! “Stella xen vào. “Cháu đã luôn biết anh trai mình là người mạnh nhất!”
“Hahaha! Vị tiểu thư đây nói không sai chút nào! Chắc nhóc cũng là pháp sư giỏi lắm, thì mới nhìn thấu sức mạnh của cậu ta trước bất ký ai!!!”
“Dĩ nhiên rồi! Cháu luyện tập mỗi ngày chỉ để đá được một phát trúng lưng anh trai mà!
“Tốt, rất tốt! Ra trường thì đến làm việc với ta nhé!!! “Galleon và Stella bắt tay nhau rất nhiệt tình. Chắc cùng vì năng nổ hoạt bát nên hai người này hợp nhau ra trò.
“Dù thế nào,” Alicia tiếp tục, “chúng tôi đã công nhận hôn ước này, và cả đám cưới trong tương lai. Nhà Caldwen sẽ chịu mọi chi phí, và chấp nhận bất cứ điều kiện nào bên nhà cô đặt ra.”
“Ra là vậy… Được rồi, tôi đã hiểu.” Kyla gật gù, nở nụ cười tươi, “Vậy thì, tôi phản đối!”
Mọi ánh mắt ngạc nhiên nhất nhất hướng về bà, nhưng Kyla chỉ thản nhiên nhìn con trai, “Reid à, việc con làm thật đáng khen… nhưng cũng rất nguy hiểm, phải không?
“À… Vâng, nói vậy cũng đúng.”
“Vậy thì con bị trừ điểm vì đã lao vào nguy hiểm mà không báo cho mẹ biết!”
“Hả... À không, con cũng công nhận con đã quên đề cập đến rủi ro đi kèm hôn ước này…”
“Mẹ cũng hiểu rằng nhà Caldwen rất hào phóng và sẵn sàng chi trả mọi chi phí, nhưng giờ mẹ cảm thấy sai sai nếu đồng ý cuộc hôn nhân này! Nghe như thể mẹ đang bán con vì tiền vậy!”
Alicia nhướn mày, “Tôi không hề có ý đó, nhưng tôi hiểu cảm xúc của cô…”
Kyla chống tay lên hông, bĩu môi, “Đúng chứ? Thế nên lúc này tôi phản đối!”
Trong mắt Reid, phản ứng của mẹ không hề vô lý. Con trai rời nhà lâu ngày, rồi đến khi nghe tin thì thằng bé lại đang gặp nguy hiểm. Lặn lội đường xa tới đây thì lại có đám người giàu nói, “Chúng tôi sẽ chu cấp cho bà, xin hãy giao con trai cho chúng tôi.” Dĩ nhiên đó chỉ là tóm tắt câu chuyện một cách hơi quá đà, nhưng dù gì, liệu có phụ huynh nào nghe xong mà vui được?
“Cô biết không, tôi chỉ muốn Reid được hạnh phúc,” Kyla cười khổ. “Thằng bé đã khổ sở vì không có ma lực… vì tôi không thể sinh nó ra thành một đứa trẻ bình thường.”
Reid chẳng là gì ngoài một cá thể không thể sử dụng ma pháp, ma lực, hay thậm chí là những ma cụ đơn giản nhất. Đó là tội đồ trong mắt mọi người, trong mắt xã hội nơi ma pháp có giá trị cao nhất, và cánh cửa tương lai của anh đã khép lại. Là một người mẹ, Kyla không khỏi day dứt.
“Nhưng con biết không, thực ra mẹ không hoàn toàn phản đối đâu,” Kyla dịu dàng tiếp lời. “Mẹ cảm thấy con đã mềm mỏng hơn rất nhiều so với khi trước. Hồi ở làng, con cứ như cái máy chỉ biết tồn tại ấy, nhưng bây giờ con đang tận hưởng cuộc sống rồi.”
Là mẹ của Reid, bà có thể nhận ra từng thay đổi nhỏ nhất trong thái độ của anh. “Nói mẹ nghe đi, Reid. Giờ con có hạnh phúc không? Con có nghĩ kết hôn sẽ mang lại niềm vui cho con không?”
Reid gật đầu: “Vâng. Chắc chắn là có ạ.”
“Tốt lắm! Mẹ chỉ cần nghe vậy thôi.” Kyla nở nụ cười rạng rỡ, quay sang Elria. “Tiếp theo, Elria này, bác có một điều kiện. Con muốn nghe chứ?”
Elria mím môi gật đầu.
“Con có thể khiến Reid trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian không?” Nụ cười Kyla dịu dàng như nắng sớm. “Là mẹ của thằng bé, đó là tất cả những gì mà bác mong ước.”
Elria nhìn thẳng vào mắt Kyla, đầu ngẩng cao: “Vâng,” giọng cô vang lên đầy kiên định. “Con hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho Reid.”
Kyla gật đầu hài lòng, quay lại chọc cười Reid: “Nào Reid! Con định để Elria thắng thế sao? Phải nói rằng con sẽ khiến con bé hạnh phúc gấp bội chứ! Lòng tự trọng đàn ông của con đâu rồi?”
“Được thôi. Con sẽ biến Elria thành người con gái hạnh phúc nhất thế gian.”
“Chán quá! Nói có nhiệt huyết lên, phải bùng nổ lên! Nhìn Elria kìa, mặt đỏ như trái cà chua rồi này!”
“Con… con chỉ là… thật sự rất vui thôi…!” Elria lí nhí, cố gắng thốt thành câu dù gương mặt đã đỏ đến tận mang tai.
Reid từng kể cho Elria nghe về quá khứ trước khi trở thành Anh Hùng. Anh không oán trách ba mẹ, nhưng Elria vẫn nhớ ánh mắt thoáng buồn của anh ngày ấy. Giờ đây, anh đã cảm thấy hạnh phúc đến nhường nào khi có được gia đình này? Nếu Reid chưa từng trải qua quá khứ chiến tranh tàn khốc, nếu anh chỉ là chàng trai bình thường sinh ra trong thời bình… cuộc sống của anh hẳn đã bình yên và ấm áp biết mấy.
Gia đình Frieden thật tuyệt vời, nên Elria dù ngượng ngùng vẫn cố đáp lời họ bằng tất cả lòng chân thành. Dĩ nhiên, cô vẫn đỏ mặt không thôi, suy cho cùng, hai người vừa một lần nữa cầu hôn với nhau ngay trước sự chứng kiến của gia đình hai bên mà.
Reid gật đầu, “Được rồi. Giờ bọn con còn một chuyện khác muốn thông báo với mọi người.”
Kyla kêu lên, “Đ-Đừng bảo là… mẹ có cháu nội rồi hả?! Mẹ sắp lên chức bà rồi hả?!”
“Chuyện gì thế?! Này Reid, ta không bỏ qua đâu!!!!!” Galleon gầm gừ.
“Xin lỗi, không phải thế, “Reid giải thích. “Bọn con muốn chia sẻ thật về lý do phía sau cuộc đính hôn này với những người đã nuôi dưỡng bọn con.”
Reid và Elria đã quyết định từ trước. Tình cảnh của họ không bình thường, khi cặp đôi từng sống một ngàn năm về trước đã tái sinh vào kiếp này với ký ức vẹn nguyên. Những người đang ngồi trước mặt họ chính là cha mẹ thứ hai, những người đã yêu thương nuôi nấng họ. Giấu giếm mãi cũng không tốt.
“Một nghìn năm trước, bọn con được biết đến như Anh Hùng và Hiền Nhân.”
Vậy nên, hai người quyết định kể cho hai bên gia đình nghe sự thật ―― kể câu chuyện của họ một nghìn năm về trước.
◇
chỗ này Reid gọi vợ real luôn ko phải vợ chưa cưới hay hôn thê gì đâu =)) kính thưa quan viên hai họ kính thưa cái lọ lục bình