╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
Sáu năm sau buổi lễ rửa tội, Inglis nay đã tròn mười hai mùa hoa.
Với lý do phụng sự Rafinha, người sở hữu Ma Ấn Cao Cấp – Cung Ánh Sáng và cũng để chuẩn bị cho kì tuyển sinh vào Học Hiệu Hiệp Sĩ, chuỗi ngày tập luyện miệt mài của Inglis vẫn cứ thế tiếp tục.
Từ khi cha Ryuk bắt đầu cho phép cô tham gia các buổi tập huấn của hiệp sĩ đoàn và cũng như thảo phạt Thạch Ma Thú cạnh bên Rafinha, những tháng ngày ấy rất chi là thuận lợi để cô mài sắc kỹ năng của mình.
Dẫu vậy, cô vẫn chưa từng bắt gặp con Thạch Ma Thú khét tiếng hùng cường nhất được cho là có thể xóa sổ cả một quốc gia.
Theo lời đồn thì chỉ duy nhất Ma Ấn Vũ Cụ tối thượng được sử dụng bởi chủ nhân của Ma Ấn Đặc Cấp mới có thể đánh bại nó, song cô lại muốn tận mắt chiêm nghiệm điều này bằng chính đôi tay mình.
Dường như chả hề có thêm bất kì vụ chạm trán nào với con thú này bên trong đất nước từ rất lâu rồi, lần gần nhất cũng phải là hai đến ba thập kỉ về trước. Tuy nhiên, đã xuất hiện những báo cáo dạo gần đây về sự hiện diện của nó ở các quốc gia lân cận ― nơi mà cô ao ước có thể du hành tới nhằm thử một lần chiến đấu với con thú.
Khi Inglis đưa ra ý kiến này với Rafinha, cô bé đã rất hốt hoảng và từ chối suy xét đến nó.
Inglis muốn trở nên mãnh mẽ, vượt trội hơn tất thảy chúng sinh và vạn vật từ trước tới nay.
Sống cuộc đời của một chiến binh chính là kim chỉ nam của Inglis Eux!
Cô thầm nghĩ trong lòng khi ngắm nhìn hình ảnh rõ nét của bản thân phản chiếu trong gương.
Trên lớp thủy tinh bóng loáng đó là dáng hình của một mỹ thiếu nữ với mái tóc dài, óng ánh ngân sắc, rực rỡ như mặt trăng đầy tháng trong một ngày tăm tối, và song hành theo đó là cặp mắt đỏ thẫm, lộng lẫy tựa hồng ngọc.
Nụ cười tô điểm trên khuôn mặt cô thậm chí có thể khiến trăm hoa khoe sắc, liễu hồng nở rộ.
Cô đã phát triển một cách khá phổng phao khi chỉ mới từng ấy tuổi ― cao và già dặn hơn hẳn những thiếu nữ đồng trang lứa.
Riêng ngoại hình không thôi, thì cô hẳn đã vượt quá mức mười bốn hoặc thậm chí mười lăm tuổi.
Diện trên người bộ váy dạ hội hoa lệ đỏ tươi, cô nhí nhảnh xoay người qua lại, dõi theo tà váy tung bay phấp phới một cách nhẹ nhàng.
Mhm~ Trông mình lớn lên mới xinh đẹp chưa này.
Nhìn ngắm bản thân trong gương, Inglis chắc mẩm rằng cô rồi sẽ trở thành một hồng nhan trong tương lai.
「Glis~? Em thay đồ xong chưa?」
「Vâng, em xong rồi đây, Rani.」
「Chị vào đó~! Ooh~! Thật chín chắn làm sao! Inglis quả thực rất lộng lẫy mà! Haah… trái tim của chị như bị em đánh cắp mất rồi ♪」
Rafinha, người vừa bước vô phòng thay đồ ngay lập tức thốt lên khi trông thấy Inglis.
Còn với bản thân Rafinha, cô bé đã trở thành một thiếu nữ đầy hoạt bát với mái tóc đen bóng cắt ngắn rủ ngang vai. Ngoài ra, tính cách của cô bé cũng cực kì ngây ngô, lanh lợi, và sáng lạn.
「Hỡi ôi. Mỹ nhân giáng trần nào đây. Tôi phải thừa nhận rằng thậm chí bộ váy cũng rất biết ơn khi được mặc bởi một thiếu nữ xinh xắn như cô, thưa tiểu thư Inglis.」
Người phụ nữ trung niên đang dõi theo khung cảnh cùng với Rafinha trầm trồ khen ngợi một cách niềm nở.
Suy cho cùng thì, cô ấy cũng là một thợ may lành nghề sống gần lâu đài với trách nhiệm thiết kế và tạo ra phần lớn các bộ quần áo cho gia đình Hầu Tước.
「Cám ơn cô rất nhiều. Đây lại là một bộ váy tuyệt vời khác mà cô giới thiệu cho con.」
Cặp đôi thiếu nữ rất thích đốt thời gian rảnh của bản thân bằng cách thường xuyên ghé qua cửa tiệm nhằm mặc lên mình nhiều bộ trang phục khác nhau.
Hoặc… đa phần là vậy, khi Inglis sẽ làm người mẫu cho Rafinha thỏa thích diện lên người cô em với đủ mọi loại áo quần mà cửa tiệm cung cấp.
Đối với Inglis, cô không hẳn là ghét việc bị thử đồ như một con búp bê.
Điều này, suy cho cùng, cũng là một niềm vui mà phái nữ có thể tận hưởng. Thế nên, chả có gì sai trái khi thích thú hoạt động ấy như một cô gái bình thường cả.
Ngoài ra, nó cũng giúp cô xả đi những mỏi mệt sau nhiều ngày tập luyện không ngơi của mình.
Tuy có hơi xấu hổ thoạt đầu, song cô đã dần trở nên quen thuộc và phát triển một sở thích với nó sau vô số lần bị thử đồ bởi Rafinha,
Đến nỗi mà giờ đây, mỗi khi mặc vào người bất cứ bộ trang phục gì, cô cũng đều mong chờ trong hào hứng rằng chúng sẽ tôn lên những điểm nào trên cơ thể mình.
Hơn nữa, cho dù nghe có hơi kì lạ bởi chính bản thân nói ra, song Inglis quả thật rất xinh xắn và bất cứ thứ gì trông cũng sẽ đẹp đẽ khi được bận lên người cô.
「Mà nè Glis, sao em không thử xài chiếc buộc tóc này? Nó có lẽ sẽ thay đổi hoàn toàn ấn tượng của mọi người đó, em biết chứ? Trông em sẽ cực kì xinh xắn.」
「Tất nhiên. Vậy thì, chị có muốn buộc nó giúp em không?」
「Được rồi, hai cô gái. Hãy để tôi phụ một tay nào ♪」
「Con cám ơn ạ.」
「Không có chi. Suy cho cùng thì, tôi cũng là một phụ nữ mà. Làm sao tôi có thể kìm lòng trước những thứ đẹp đẽ được cơ chứ.」
Và thế là, với mái tóc bạch kim của mình được buộc lên, toàn bộ vẻ ngoài của cô đã thay đổi một cách ba trăm sáu mươi độ, khiến cho cô trông lại càng trưởng thành hơn.
Không tồi. Rất chi là lộng lẫy. Inglis mỉm cười hài lòng trước tấm gương.
「Waah~! Thế này cũng được lắm nè! Dễ thương quá trời luôn~!」
「Phải đấy ♪ Tiếp theo là bộ váy này nhé? Tôi đã để ở đây từ lúc nãy bởi nghĩ là nó sẽ rất hợp với tiểu thư Inglis!」
「Vậy thì, hãy mặc thử nó luôn nào, Glis」
「Hahaha. Em biết rồi. Triển thôi.」
Bọn họ sau đó dành cả ngày vui vẻ bận đồ cho Inglis đến tận xế chiều.
Trong lúc Inglis và Rafinha rảo bước về dinh thự, một bóng hình khổng lồ bỗng nhiên bay trên đầu họ.
Đó là… một hòn đảo nổi.
Nó lớn đến mức dễ dàng đạt gấp đôi kích thước so với pháo đài đô thị Ymir.
Thậm chí còn kì diệu hơn, khi có dấu hiệu con người sinh sống trên hòn đảo ấy.