Đừng tước đi tư cách làm người của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì tôi cực kỳ yêu cô senpai nhỏ nhắn và dễ thương, nên mỗi ngày tôi muốn chọc cô ấy đỏ mặt ba lần!

(Tạm ngưng)

Vì tôi cực kỳ yêu cô senpai nhỏ nhắn và dễ thương, nên mỗi ngày tôi muốn chọc cô ấy đỏ mặt ba lần!

Yusaku Igarashi

Tiền bối đang xấu hổ đơn giản là quá dễ thương, một câu chuyện tình yêu hài hước đầy sự bối rối và đỏ mặt đến 120%!

13 45

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

790 2480

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

49 36

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

41 219

Kanojo ga Flag wo Oraretara

(Hoàn thành)

Kanojo ga Flag wo Oraretara

Tōka Takei

Hatate Souta là một học sinh cấp 3 có khả năng nhìn thấy "flag" cho các sự kiện trong tương lai như: "flag tử thần", "flag tình bạn" và "flag tình cảm". Mặc dù có khả năng nhìn thấy lá cờ, cậu vẫn trá

209 802

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

43 37

Quyển 1 - Khúc ai điếu - Chương 2: Sao Talia lại phát sáng thế nhỉ

Dùng xong bữa sáng, Lanchi lập tức đi tìm vị quản gia của dinh thự.

Vị quản gia đã đứng đợi sẵn bên ngoài phòng ăn, ông mỉm cười nhìn vị thiếu gia nhà mình đột nhiên tìm đến.

"Thiếu gia hôm nay trông có vẻ vui?"

Giọng người đàn ông rất trầm, tựa như một người cha già luôn hết lòng lo lắng. Vậy mà chỉ một câu nói của ông cũng đủ khiến Lanchi cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Trong ký ức của nguyên chủ, quản gia là người đáng tin cậy nhất trong nhà, cũng là người chăm sóc anh thường ngày. Nhưng Lanchi đã phát hiện ra, nguyên chủ hoàn toàn không nhận ra, vị quản gia "hổ mặt cười" này mới là kẻ nguy hiểm nhất trong dinh thự.

Ví như lúc này, vị quản gia đang ung dung nở một nụ cười giả tạo đầy hoàn hảo, dù cho người đối diện là một gã công tử bột ăn chơi trác táng khiến cả nhà trên dưới vừa sợ hãi vừa chán ghét.

"Cũng tàm tạm. Ta có việc muốn nhờ ông." Lanchi thản nhiên nói.

"Xin cậu cứ nói."

"Là con bồ câu hôm qua ta bắn về. Ta nhận ra nó có thể là sứ ma của ai đó. Nếu lỡ chọc phải người có thân phận cao quý, e rằng sẽ gây ra phiền phức cho gia tộc. Vậy nên, phiền ông giúp ta xử lý ổn thỏa tất cả những người đã biết chuyện này."

"Ồ?" Lời của Lanchi rõ ràng khiến vị quản gia có chút kinh ngạc.

Ông dường như đã quan sát Lanchi kỹ hơn trong một thoáng. Hóa ra vị thiếu gia này cũng có lúc biết lo nghĩ cho gia tộc đến vậy? Là nhất thời nảy ý, hay đã gặp phải phiền phức nào khác?

Tuy nhiên, quản gia cũng không định hỏi nhiều. Ông khẽ cúi người trước Lanchi: "Rất sẵn lòng phục vụ cậu."

"Ngoài ra, ta muốn nhờ ông tìm giúp một người."

"Xin cậu hãy mô tả đặc điểm."

"Là một cô gái trạc tuổi ta, tóc xám mắt vàng, có lẽ đang khoác một chiếc áo choàng cũ kỹ màu xám đậm, trông như một kẻ lưu vong. À, xin đừng để cô ấy phát hiện ra ta đang tìm." Lanchi vừa nói vừa khoa tay múa chân.

Điều này lại khiến quản gia lộ vẻ khó xử.

"Tôi sẽ cố hết sức. Nhưng thiếu gia à, cậu phải biết thành trì nơi biên giới này lớn đến mức nào. Tôi không dám đảm bảo có thể tìm thấy cô ấy nhanh chóng... Dĩ nhiên, nếu cậu có thể cung cấp đặc điểm chính xác hơn, tôi sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian điều tra và sàng lọc."

"Vậy sao... thế nếu ta có thể vẽ cô ấy ra, ông cần bao lâu để tìm được?"

"Trong vòng một ngày, tôi có thể tìm thấy bất kỳ ai từng xuất hiện trong thành phố này. Tôi xin đảm bảo với cậu." Quản gia lại mỉm cười.

Ông nhớ rằng Lanchi quả thực từng biết vẽ, nhưng kể từ khi cha mẹ bắt đầu bỏ bê thiếu gia, ông chưa bao giờ thấy Lanchi cầm bút nữa. Cũng từ lúc đó, tính cách của thiếu gia dần trở nên tồi tệ.

"Vậy ông cứ đi lo liệu chuyện các nhân chứng trước. Ta sẽ vẽ xong chân dung cô nàng trước khi ông trở về." Lanchi gật đầu.

"Vâng thưa thiếu gia, vậy tôi đi trước. Nhưng cậu nhớ phải vẽ thật nghiêm túc đấy nhé. Khoảng trước trưa là tôi có thể giải quyết xong nhiệm vụ đầu tiên cho cậu rồi." Quản gia mỉm cười chắp tay sau lưng, đi về phía nhà bếp, không quên dặn dò.

"Yên tâm."

Việc anh giỏi nhất chính là vẽ.

Mà vẽ Talia, anh thậm chí có thể nhắm mắt cũng vẽ được. Anh dám chắc, trên đời này không một ai có thể họa lại cô nàng xuất sắc hơn anh.

Lanchi thở phào nhẹ nhõm. Nguyên chủ tuy đã gây họa, nhưng may mắn là bây giờ vẫn còn đường lùi.

Dĩ nhiên, việc che giấu vật chứng cũng chỉ có thể gây thêm chút khó khăn cho quá trình điều tra của công chúa ma tộc - Talia. Theo những gì Lanchi biết, Talia sở hữu một loại ma pháp có thể nhìn thấu lời nói dối. Chỉ cần có đủ kiên nhẫn, gần như không có chuyện gì mà nàng không tra ra được.

Với tính cách thù dai của Talia, một khi phát hiện chính anh là kẻ đã săn sứ ma của cô nàng, thì dù cho lúc tìm tới cửa anh có khéo léo đến đâu, khiến cô nàng tạm thời nhẫn nhịn, thì sau này khi đã trỗi dậy, cô nàng cũng sẽ trả thù lại gấp ngàn lần.

Để thực sự hóa giải mối thù này, vẫn phải tự mình đối mặt với cô nàng.

Nhưng bây giờ, ít nhất là trước buổi trưa, anh chỉ cần chuyên tâm vẽ vời là được.

...

Lúc Lanchi vừa lên tầng hai, anh đã thấy cô hầu gái ban sáng. Cô nàng vẫn còn có chút sợ hãi anh.

"Tôi đi chuẩn bị cho cậu, thiếu gia." Cô hầu gái đã quen với thông lệ, chuẩn bị đi lấy cho Lanchi một ít rượu ngon và cuốn tiểu thuyết mới nhất.

Nhưng cô nàng nhanh chóng dừng bước, vì Lanchi đang nói với cô nàng rằng:

"Ta muốn đến thư phòng."

Vì câu nói này, cô hầu gái chợt trở nên vô cùng lo lắng.

"...Xin hỏi cậu nói là thư phòng ạ?" Giọng nàng có chút ấp úng, khiến Lanchi không khỏi bối rối.

"Phải." Anh khẳng định. Anh muốn đến thư phòng tra cứu tư liệu, và vẽ một bức chân dung của Talia để gửi cho quản gia. Trước khi xác định được vị trí của cô nàng, anh tạm thời không có việc gì hệ trọng hơn.

Tuy nhiên, khi anh mở cửa thư phòng thì phát hiện, trong phòng không có bàn, thậm chí không có giấy, chỉ có vô số chai rượu trông rất đắt tiền.

"Xin ngài tha lỗi, thiếu gia."

"Sao vậy?" Lanchi nhìn cô hầu gái đang lo lắng.

"Tôi, tôi vẫn chưa dọn dẹp xong thư phòng." Cô cúi đầu lí nhí, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng để bị mắng một trận. Theo tính khí của vị thiếu gia kia, hẳn bây giờ chắc canh anh sẽ đóng sầm cửa bỏ đi, rồi tối lại uống đến say mèm mới chịu quay về.

"Vậy sao? Một hai ngày không dọn cũng chẳng sao, chỉ cần chuẩn bị cho ta họa cụ là được, đến phòng khác cũng được." Lanchi thở dài bất lực.

"Không, thiếu gia, sao có thể như vậy được ạ!"

Cô hầu gái mở to mắt nhìn Lanchi, có chút luống cuống, vừa kinh ngạc trước sự dễ tính bất thường của anh, vừa vội vàng nói:

"Chỉ cần cho tôi mười lăm phút, tôi cam đoan sẽ khiến thư phòng không còn một hạt bụi! Sau đó sẽ chuẩn bị sẵn sàng họa cụ mà ngài cần! Tôi xin lấy danh dự nghề nghiệp của mình ra đảm bảo!"

"Vậy phiền cô rồi." Lanchi không ngại chờ một lát.

Sát khí của Talia khiến anh có chút hoảng, nhưng không đến mức hoàn toàn mất bình tĩnh. Bởi vì trong lòng anh đã có kế sách đối phó. Không ai có thể ngăn cản anh sống một cuộc đời an nhàn tự tại.

...

Khoảng mười mấy phút sau, cô hầu gái đã đúng hẹn hoàn thành việc dọn dẹp, và mang đến cho Lanchi bộ họa cụ tốt nhất trong dinh thự.

Lanchi nhìn cây bút cọ của thế giới này. Tuy không giống loại anh quen dùng ở kiếp trước, nhưng anh rất nhanh đã nắm được cách sử dụng.

Sau đó, anh ngồi trước tấm vải vẽ, dựng bố cục, đặt bút, rồi với vẻ mặt thoải mái họa nên bức chân dung của Talia.

Chỉ cần nghĩ đến việc nhân vật hoàn mỹ nhất mà mình từng tạo ra, đường đường là công chúa Ma tộc - Talia, lại phải ăn mặc rách rưới như một kẻ ăn mày, anh lại không nhịn được cười.

Không cần suy nghĩ nhiều, cây bút trong tay đã tự do vung lượn. Anh đã vẽ Talia quá nhiều lần rồi.

Lanchi vận dụng kỹ thuật đã mài giũa nhiều năm, khóe miệng nở một nụ cười nhạt, bình tĩnh và thành thạo di chuyển cây bút. Dáng vẻ thong dong ấy, chẳng giống một họa sĩ tài ba chút nào, mà tựa như một người chồng đảm đang đang chuẩn bị bữa tối.

Nhưng dần dần, sự chú ý của anh đã vô thức dồn hết vào tác phẩm trước mắt, như thể đã mất đi khái niệm về thời gian. Anh thậm chí không để ý, cô hầu gái đang đứng đợi bên cạnh đã kinh ngạc đến mức chớp mắt lia lịa, miệng từ từ há hốc thành hình chữ O.

Thời gian trôi đi, bức tranh của Lanchi cũng dần thành hình.

Chỉ thấy thiếu nữ trên tấm vải, dù khoác trên mình chiếc áo choàng cũ nát, nhưng lại mang vẻ đẹp hoang dại như một con sói giữa trời tuyết. Ngọn gió khẽ lướt qua gò má, thổi bay những sợi tóc xám dưới vành mũ. Trong đôi mắt màu vàng kim lấp lánh, ẩn dưới lớp băng giá ngàn tầng là ngọn lửa hừng hực cháy. Vẻ cô độc không khiến người ta lầm tưởng cô nàng là một sinh vật yếu đuối; lớp phong trần bụi bặm càng cố che đậy, lại càng không thể giấu đi sự cao quý và mạnh mẽ chảy trong huyết quản.

"Xong."

Lanchi mỉm cười, hoàn thành nét cọ chi tiết cuối cùng. Lúc này, anh mới nghiêm túc xem xét lại bức tranh, và nhận ra mình đã vô tình vẽ quá nhập tâm.

"Trời ơi thiếu gia, kỹ năng hội họa của cậu đã cao siêu đến vậy từ bao giờ thế?" Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên bên cạnh. "Vừa rồi tôi còn tưởng cậu bị Thần Nghệ Thuật nhập hồn cơ đấy! Đây là lần đầu tiên tôi thấy một tác phẩm rung động lòng người đến vậy!"

Cô hầu gái cho đến lúc này vẫn không thể kìm nén sự phấn khích trong ánh mắt. Vài năm trước, cô từng thấy Lanchi vẽ. Lanchi lúc đó vẫn mang nụ cười ấm áp, chưa bao giờ nổi giận, những bức tranh phong cảnh cậu vẽ ra cũng đẹp như tâm hồn cậu vậy. Không ít người hầu trong dinh thự đều mong chờ một ngày Lanchi hiện tại có thể đột nhiên tỉnh ngộ. Họ không dám tưởng tượng nếu cậu cứ tiếp tục sa đọa, sau này khi trở thành chủ nhân thực sự của ngôi nhà, những người hầu sẽ phải sống ra sao.

Cô hầu gái vô cùng hy vọng, những dấu hiệu hôm nay không phải là ảo giác. Mà là thiếu gia thực sự đã trở nên ôn hòa, nhã nhặn từ tận đáy lòng.

"Vậy sao?" Lanchi có chút ngượng ngùng cười, gãi gãi sau gáy. Anh quả thực là một họa sĩ tài ba, nhưng nhìn ánh mắt sùng bái của cô hầu gái, cứ như thể xem anh là Picasso tái thế vậy. Anh cũng cảm thấy lúc vẽ ban nãy, mình đã vô tình đắm chìm vào đó, dốc hết cả tâm huyết, vẽ xong còn cảm thấy hơi choáng váng. Nhưng chắc cũng không đến mức được khen như vậy chứ?

"Tôi dám đảm bảo, ngài nhất định sẽ trở thành một đại họa sĩ làm chấn động vương quốc! Ngay cả Quốc vương Bệ hạ cũng sẽ khao khát tranh của ngài, và bất kỳ ‘Chế Thẻ Sư’ cao quý nào cũng sẽ muốn cùng ngài luận bàn về nghệ thuật!" Cô hầu gái siết chặt hai tay, nhìn Lanchi và nghiêm túc nói.

Sau một khoảnh khắc im lặng.

"Hít—"

Lanchi đột nhiên nhận ra một sự thật.

Đúng rồi! Đây vốn là một trò chơi có hệ thống Thẻ bài Ma pháp! Và mình, lại là họa sĩ chính! Có thể nói, rất nhiều thứ trong thế giới này đều do anh vẽ ra, bao gồm cả nguyên mẫu của vô số thẻ bài ma pháp quý hiếm.

Theo thiết lập của game, thẻ bài ma pháp tương đương với việc đóng gói một kỹ năng, một món trang bị, hay một vật triệu hồi, mang đặc tính di động, có thể giao dịch và dễ dàng kết hợp. Thay vì tốn công sức học một pháp thuật, ở thế giới này chỉ cần mua thẻ bài tương ứng và ràng buộc với linh hồn là có thể sử dụng.

Vì vậy, Thẻ bài Ma pháp là vật phẩm không thể thiếu khi ở nhà, đi du lịch, hay thậm chí là giết người cướp của! Những thẻ bài giá trị cao, ngoài việc nhận được từ phó bản, cũng có thể được tạo ra bởi các Chế Thẻ Sư.

Và kỹ năng hội họa, lại có mối liên hệ mật thiết với việc chế tạo thẻ bài.

"Xem ra ngoài việc làm một đại nghệ sĩ, mình còn có tiềm năng không tồi trong việc chế tạo thẻ bài?" Lanchi chống cằm, trầm tư suy nghĩ.

Anh vốn đã cảm thấy những thẻ bài ma pháp của game này quá "lành mạnh". Mỗi khi đề xuất với trưởng phòng kế hoạch rằng có thể làm một số thẻ bài giúp làm phong phú trải nghiệm game mà không phá vỡ cân bằng, anh đều bị bác bỏ. Gã trưởng phòng kế hoạch từng nói, anh phải có mười bà mẹ mới dám đưa mấy cái thẻ bài đó vào game.  

"Thiếu gia, vị tiểu thư trên bức chân dung này là người cậu thích sao ạ?" Một giọng nói dò hỏi nhẹ nhàng cắt ngang dòng suy nghĩ của Lanchi.

Cô hầu gái đứng đợi bên cạnh nhận thấy Lanchi hôm nay trở nên ôn hòa lạ thường. Ban đầu, việc này khiến tất cả người hầu trong dinh thự đều có chút hoang mang lo sợ, nhưng sau khi quan sát anh một hồi lâu, cô cảm thấy anh không hề giả vờ. Thêm vào đó, anh lại đột nhiên vẽ ra một thần tích như vậy.

Cuối cùng, cô hầu gái đi đến một kết luận kinh người—

Cậu chủ, có lẽ đã rơi vào lưới tình!

"..." Lanchi ngẩng đầu nhìn cô hầu gái với vẻ mặt kỳ quặc, không biết nên mở lời thế nào.

Người trong tranh... là người có thể sẽ giết tui đó.

Nhưng anh lại cẩn thận quan sát bức tranh này rồi suy nghĩ. Nếu dựa theo mức độ kinh ngạc của người trong thế giới này đối với bức tranh, để quản gia cầm nó đi tìm người, e rằng sẽ gây ra không ít phiền phức không cần thiết.

Thế là Lanchi đẩy giá vẽ ra. Anh thành thạo chuẩn bị lại tấm vải vẽ, muốn vẽ thêm một bức chân dung bình thường hơn của Talia.

Tuy nhiên, anh vừa hạ vài nét bút lên tác phẩm mới, một cảm giác choáng váng dữ dội đã ập đến, khiến cả người anh gần như không nhìn rõ tấm vải vẽ nữa.

Cô hầu gái lo lắng nhìn dáng vẻ đau đớn của Lanchi, nhưng lại không dám tùy tiện ngắt ngang quá trình sáng tác của anh. Sau một hồi do dự, cô cảm thấy có lẽ hôm nay thiếu gia thật sự sẽ không trút giận lên người khác nữa.

Thế là cô nuốt nước bọt, nói: "Thiếu gia, nếu ngài cảm thấy đặc biệt khó chịu, có thể đã rơi vào trạng thái pháp lực cạn kiệt... Ngài vẽ tranh dường như đã dồn hết cả tâm trí lẫn pháp lực của bản thân. Tôi nghe nói trong lịch sử, có những đại họa sĩ hoặc ‘Chế Thẻ Sư’ cũng từng vì vậy mà hiến dâng cả sinh mệnh cho nghệ thuật..."

"Không vẽ nữa." Lanchi nghe xong lập tức đặt bút xuống.

Đây không còn là ảnh hưởng từ chuyện thức đêm vẽ vời. Lần này, anh rõ ràng cảm nhận được lúc vẽ tranh, dường như có thứ gì đó kỳ lạ trong cơ thể đang trôi đi!

"Giúp ta mang bức tranh này đến cho quản gia, để ông ấy xem xong rồi làm theo lời ta dặn, sau đó giúp ta cất kỹ bức tranh này, không được mang ra khỏi nhà." Lanchi chỉ vào bức tranh đã vẽ xong lúc trước.

Vừa thả lỏng, cơn buồn ngủ đã ập đến không thể chống cự. Cảm giác mệt mỏi như một con sóng vừa rút đi lại ập đến dữ dội hơn, đầu anh không khỏi gật gù. Anh nhận ra với mức tiêu hao này, trong thời gian ngắn e rằng anh cũng không có sức để vẽ ra bức tranh thứ hai đủ rõ ràng.

"Và dù thế nào đi nữa, trước bữa tối phải gọi ta dậy."

Dặn dò xong câu này, Lanchi không nói nữa.

"Tôi biết rồi, biết rồi ạ!" Cô hầu gái cẩn thận dùng ma pháp để làm khô và niêm phong bức tranh. Một mặt là vì giá trị của bức tranh này khó mà đo đếm được, mặt khác là thiếu gia đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi rồi.

Cô vô cùng vui mừng trước sự thay đổi hôm nay của thiếu gia, cũng không khỏi tò mò hơn về trình độ tác phẩm của cậu đã đạt đến mức nào. Thế là cô lén lút dùng ma pháp giám định, cuối cùng cũng nhìn thấy được thuộc tính của bức tranh—

Chân dung · Công chúa thần bíLoại: Tác phẩm nghệ thuậtPhẩm cấp: Sử ThiVị giai: 1

Hiệu ứng: Người thưởng thức bức tranh này sẽ hồi phục một lượng nhỏ tinh thần và thể lực, đồng thời thiện cảm với công chúa trong tranh sẽ tăng lên, có xác suất tăng nhẹ chỉ số Tinh thần

...

Khi Lanchi tỉnh lại lần nữa, mở mắt nhìn ra khung cửa sổ quen thuộc, trời đã về chiều. Mặt trời đang lặn về phía Tây, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ những tầng mây, tia sáng xuyên qua cửa sổ, tô điểm cho căn phòng một sắc màu huyền ảo.

Chắc là quản gia đã đưa mình về phòng. Bởi vì đầu giường của anh đã có thêm một lá thư, trên đó là nét chữ đẹp đẽ của quản gia—về tung tích của Talia.

Lanchi lắc lắc đầu, giấc ngủ này đặc biệt nặng nề.

Tuy nhiên, khi anh ngồi dậy vươn vai, thì phát hiện ở một vị trí dễ thấy trong phòng, đã có thêm một bức tranh được đóng khung cẩn thận. Chỉ riêng sự hiện diện của nó đã khiến cả căn phòng thêm vài phần hơi thở nghệ thuật.

Lanchi ngồi trên giường, nhíu mày nhìn chằm chằm vào bức chân dung của Talia.

Chắc canh là cô hầu gái và quản gia đều đã hiểu lầm ý của anh.

Bảo hai người cất kỹ nó đi, chứ ai bảo đem đi đóng khung rồi treo trong phòng ta thế này! Là cất đi! Cất đi cơ mà!

Nếu lỡ như bị chính chủ trong tranh nhìn thấy có người vẽ mình một cách nghiêm túc như vậy, thì sẽ ngượng ngùng đến mức nào chứ!

"Thôi kệ." Lanchi bất lực xoay người xuống giường.

Dù sao thì Talia cũng không có cơ hội vào phòng anh. Chỉ cần dụ cô nàng rời khỏi nơi này một cách êm đẹp là thành công rồi.

Một cái ‘Ịp morther’ là không đủ mà cần tận mười cái :>>