Trên bầu trời của thành bang biên giới, vài ngôi sao vẫn còn lấp lánh ánh sáng yếu ớt, tựa như những vần thơ sắp biến mất giữa trời đêm.
Mãi cho đến khi ánh bình minh của buổi sớm mai lặng lẽ buông xuống, một vệt hồng nhàn nhạt ửng lên nơi chân trời, khoác lên dinh thự nhà Lanchi một lớp màu mờ ảo.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng này, phòng ngủ của Lanchi trông đặc biệt yên bình, ánh sáng xuyên qua lớp rèm cửa mỏng manh rắc vào phòng, tựa như những tinh linh thuần khiết đang nhảy múa.
Tuy nhiên, Lanchi đã tỉnh giấc.
Anh khẽ cựa mình, đẩy chăn sang một bên, buông thõng đôi chân, nhẹ nhàng đặt xuống tấm thảm, cảm nhận sự mềm mại dưới lòng bàn chân.
"Sao mình lại mơ thấy đang ở dưới âm phủ, Diêm Vương đi nghỉ dài hạn, sổ sinh tử do một mình mình quản lý..."
Anh dụi mắt, nhớ lại giấc mơ rồi lẩm bẩm một mình.
"À phải rồi, cuốn Pháp Điển mượn về có thể đem trả được rồi."
Sau khi vươn vai một cái thật mạnh, cảm giác sảng khoái lan tỏa khắp cơ thể, Lanchi thẳng lưng, đứng dậy khỏi giường.
Vệ sinh cá nhân xong, anh không xuống nhà ăn sáng ngay.
Mà kéo tấm rèm cạnh bàn học ra, đắm mình trong ánh nắng ban mai ấm áp vừa phải.
Cơn gió nhẹ mơn man lá cây ngoài cửa sổ, cách đó không xa, tiếng chim cũng líu lo trên ngọn cây.
Từng chuỗi nốt nhạc trong trẻo theo bậu cửa sổ bay vào phòng ngủ của Lanchi, lan tỏa khắp không gian buổi sớm mai dễ chịu.
Kể từ lúc mượn cuốn Pháp Điển này trên bàn từ thư viện biên giới về, đã hai tuần trôi qua.
Mấy ngày nay, sách trên bàn anh cũng ngày một nhiều thêm.
Ngoài Pháp Điển, anh lại nhờ quản gia mua giúp vài cuốn sách cơ bản được bán trực tiếp tại Hội Chế Thẻ Sư của thành bang này.
Việc học và sử dụng ma pháp ở thế giới này rất tối nghĩa và khó hiểu, giống như toán học ở bậc tiến sĩ vậy, không học được chính là không học được.
Lanchi gần như đã chắc chắn rằng, mình không có thiên phú để trở thành một "pháp sư truyền thống chỉ dựa vào bản thân để sử dụng ma pháp".
Nhưng cái hay của thế giới này là—mọi người đều có thể sử dụng ma pháp thông qua "Thẻ bài Ma pháp".
Tuy nhiên, những Thẻ bài Ma pháp có thể ràng buộc với linh hồn đều có giới hạn chịu tải.
Vì vậy chúng không ảnh hưởng đến tính đặc thù của các chức nghiệp chiến đấu, mà chỉ khiến kẻ mạnh càng thêm mạnh.
Còn người bình thường cũng có thể thông qua Thẻ bài Ma pháp để sử dụng các loại ma pháp sinh hoạt nhỏ tiện lợi.
Chính vì vậy, Ma Công Tượng, những người có thể chế tạo Thẻ bài Ma pháp, là một nghề nghiệp cực kỳ được ưa chuộng!
Việc chế tạo thẻ bài so với các loại đạo cụ ma pháp rất khác nhau, ngoài việc phải thấu hiểu nguyên lý Ma Pháp Công Học, còn đòi hỏi sức sáng tạo và trí lực cực cao, đồng thời cũng cần rèn luyện kỹ năng hội họa điêu luyện.
Điều khiến Lanchi mừng thầm là những kiến thức liên quan đến Ma Pháp Công Học, tương tự như nguyên lý chế tạo đạo cụ ma pháp và máy móc ma pháp, anh đọc qua đều thấy đơn giản đến bất ngờ, dù chỉ đọc lướt qua cũng có thể nhanh chóng hiểu được.
"Đương nhiên cũng có thể là do trình độ của người biên soạn sách giáo khoa cao mà thôi."
Lanchi nhìn chồng sách tham khảo trên bàn cảm thán.
Khá trùng hợp là, những cuốn sách giáo khoa này đều có cùng một tác giả:
《Ma Pháp Công Học Cơ Bản Vương quốc Hutton phiên bản thứ bảy – Polaao biên soạn》
《Những Sai Lầm Thường Gặp Khi Chế Tạo Thẻ Bài Ma Pháp bậc một – Polaao biên soạn》
《Quy Phạm Đạo Đức Luân Lý của Chế Thẻ Sư – Polaao biên soạn》
Nghe người của Hội Chế Thẻ Sư nói, vị Giáo sư Polaao này chính là giảng viên của Ma Công Viện thuộc Học viện Ikerite.
Tiếc là Giáo sư Polaao không nhận học trò.
Nếu không Lanchi đã có chút muốn dốc sức trăm ngày, thi vào Ma Công Viện rồi.
Có điều, so với Ma Công Viện có chương trình học phức tạp, nặng nề và có giảng viên chuyên môn, anh vẫn thích cấu trúc chương trình học tự do, thoải mái của Hiền Giả Viện và Kỵ Sĩ Viện hơn: ít môn bắt buộc, nhiều môn tự chọn, chỉ cần hoàn thành tất cả các môn bắt buộc và tích lũy đủ tín chỉ là có thể tốt nghiệp.
Còn về những môn học của Ma Công Viện phù hợp với mình, đến lúc đó chỉ cần thêm vào lịch học của mình dưới dạng môn tự chọn là được.
Đây là kết luận mà Lanchi rút ra sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng thông tin về Học viện Ikerite.
"Được rồi, nghiên cứu xong lý thuyết, cũng nên đi thử nghiệm việc chế tạo Thẻ bài Ma pháp thôi."
Lanchi cảm thấy thứ được gọi là "ma lực" đã tiêu hao mấy hôm trước do vẽ chân dung Talia, bây giờ hẳn cũng đã hồi phục kha khá rồi.
Hôm nay có thể đến Hội Chế Thẻ Sư thuê một xưởng chế tạo thẻ để thử luyện tập.
Và.
Nếu đã quyết định sẽ rời khỏi thành bang để đến vương đô sau hai tháng rưỡi nữa.
Chuyện bên phía Talia cũng phải sắp xếp cho ổn thỏa.
Cô tuy là Ma tộc, nhưng giữa hai người có lợi ích chung.
Biết đâu, sau này hai người họ còn có thể trở thành đối tác giao dịch không tồi.
Lanchi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rất nhanh, ánh mắt anh đã tìm thấy một bóng người màu xám tro bên ngoài sân nhà mình.
Ở góc phố nơi ánh nắng chưa kịp chiếu tới, một thiếu nữ đứng đó trang nghiêm như một bức tượng nghệ thuật sống động, dáng vẻ của cô tựa như đồ sứ tinh xảo, mỏng manh và mềm mại.
Trong gió nhẹ, chiếc áo choàng màu xám đậm che trên người Talia khẽ lay động, càng tăng thêm vài phần bí ẩn.
Vào khoảnh khắc yên tĩnh này, cô như hòa cùng cảnh vật xung quanh thành một bức tranh, lại như thể sự tồn tại của cô mới là thứ duy nhất trong bức tranh ấy.
Lanchi chống cằm, xa xa ngắm nhìn vị công chúa ác quỷ đang ngụy trang hoàn hảo thành con người này.
"Tiếc là già quá rồi, ít nhất cũng phải mấy trăm tuổi."
Anh cảm thán.
Tuy trong Ma tộc thì Talia cũng là một ác quỷ trẻ tuổi.
Nhưng nếu tính theo khái niệm tuổi tác của con người, gọi cô một tiếng bà cô già hình như cũng không sai.
Dĩ nhiên.
Lanchi không rõ nếu thật sự gọi Talia một tiếng bà cô già thì sẽ có hậu quả như thế nào.
...
Phía xa.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của Lanchi, ánh mắt của Talia cũng liếc về phía tầng hai của dinh thự.
"Chào buổi sáng."
Sau khi bắt gặp ánh mắt của nhau, Lanchi mỉm cười, nhẹ nhàng vẫy tay với Talia ở phía xa.
Talia không thèm để ý đến anh.
Mái tóc xám của cô mượt như lụa trượt qua vai, lặng lẽ rủ xuống chiếc áo choàng, đôi mắt cô thờ ơ nhìn về phía trước.
Nhiệm vụ của cô chỉ là xác nhận bất kỳ động tĩnh nào có thể gây nguy hiểm cho người trong dinh thự. Một khi đã xác định đó là chính Lanchi, chứ không phải một mối đe dọa nào khác, cô liền không còn lý do để bận tâm.
Đối với cô, việc hoàn thành công việc của mình là trên hết. Cô chỉ quan tâm đến việc bảo vệ người thuê, chứ không phải bản thân người đó.
Có điều...
Không hiểu sao, cô có cảm giác những suy nghĩ trong đầu thiếu niên kia sôi nổi một cách khác thường.
Thậm chí, anh ta dường như đang nghĩ đến vài chuyện cực kỳ "đáng chết" nào đó.
Vậy mà, Talia lại chẳng thể lý giải được trực giác này đến từ đâu, cũng không tài nào đoán được rốt cuộc trong đầu anh ta đang nghĩ gì.
Rõ ràng dù nhìn thế nào đi nữa.
Anh ta cũng chỉ đang chào hỏi một cách thân thiện mà thôi.
Có lẽ là ảo giác thôi.
Dù sao thì kể từ khi vương quốc của Ma tộc bị hủy diệt... mình đã bắt đầu căm ghét loài người.
Dù là một con người hiền lành vô hại như Lanchi, cô thỉnh thoảng cũng có những suy nghĩ sai lầm về anh, nghi ngờ rằng anh có thể là một kẻ có tính cách cực kỳ tồi tệ đang ngụy trang một cách hoàn hảo.
Nhưng pháp thuật nhận biết lời nói dối của cô, cũng như những gì cô tận mắt quan sát, đều chứng minh rằng con người này có phẩm hạnh tuyệt đối tốt đẹp.
"Haizz."
Talia khẽ thở dài.
Cứ ngỡ sau bao năm lưu lạc ở vương quốc loài người, là đã có thể hiểu được những sinh vật mang tên ‘con người’. Nhưng xem ra, con đường nhẫn nhục chịu đựng để hòa nhập hoàn hảo vào xã hội này, nhằm tìm kiếm cơ hội phục quốc... vẫn còn đòi hỏi rất nhiều nỗ lực.