Đừng tước đi tư cách làm người của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì tôi cực kỳ yêu cô senpai nhỏ nhắn và dễ thương, nên mỗi ngày tôi muốn chọc cô ấy đỏ mặt ba lần!

(Tạm ngưng)

Vì tôi cực kỳ yêu cô senpai nhỏ nhắn và dễ thương, nên mỗi ngày tôi muốn chọc cô ấy đỏ mặt ba lần!

Yusaku Igarashi

Tiền bối đang xấu hổ đơn giản là quá dễ thương, một câu chuyện tình yêu hài hước đầy sự bối rối và đỏ mặt đến 120%!

13 45

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

790 2480

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

49 36

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

41 219

Kanojo ga Flag wo Oraretara

(Hoàn thành)

Kanojo ga Flag wo Oraretara

Tōka Takei

Hatate Souta là một học sinh cấp 3 có khả năng nhìn thấy "flag" cho các sự kiện trong tương lai như: "flag tử thần", "flag tình bạn" và "flag tình cảm". Mặc dù có khả năng nhìn thấy lá cờ, cậu vẫn trá

209 802

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

43 37

Quyển 1 - Khúc ai điếu - Chương 1: Chuyện đã đến nước này, thôi thì ăn cơm trước đã

Trên cửa sổ dán những chiếc lá cây mỏng đến gần như trong suốt, khiến ánh nắng ban mai lọt vào phòng vừa dịu dàng vừa ấm áp.

Cả căn phòng phảng phất một mùi hương gỗ rất dễ chịu.

Một làn gió mát từ sân trong thổi vào, lướt nhẹ qua người làm anh thấy hơi lành lạnh. Anh bất giác mở mắt.

Điều đập vào mắt anh không phải là những món đồ nội thất kiểu Âu hiện đại trong phòng.

Mà là tấm gương ở phía xa, đang phản chiếu một khuôn mặt rất ưa nhìn. Đôi mắt màu xanh biếc kia vừa lạnh lùng, lại vừa không giấu được vẻ bối rối mơ màng, trông vừa có vẻ muốn cự tuyệt người khác, lại vừa có vẻ vô hại.

751cf04f-e795-42e2-af4c-58a9c9ebb4ed.jpg

Anh đưa tay lên sờ mặt.

Chàng trai tóc đen mắt xanh trong gương cũng làm một động tác y hệt.

"Đây là...?"

Lanchi khẽ lẩm bẩm.

Xem ra, anh đã xuyên không.

Dáng vẻ trong gương kia... chính là nhân vật trong tựa game mới《Gai Sư Tâm》do công ty anh phát triển, một tạo hình mà anh không thể quen thuộc hơn.

Với tư cách là họa sĩ chính của game, anh vốn đang ở công ty cùng đồng nghiệp "hỏi thăm" vị mẫu thân đáng kính của gã trưởng phòng kế hoạch. Nhưng rồi ngay sau đó, đầu óc anh bỗng dưng trống rỗng, trước mắt tối sầm lại, và khi mở mắt ra lần nữa, anh đã ở đây.

Cùng lúc đó, một dòng thông tin khổng lồ ồ ạt tràn vào tâm trí, buộc anh phải sắp xếp lại tình hình hiện tại.

Và rồi, chân mày anh càng lúc càng nhíu chặt.

Bởi vì anh chẳng hề xuyên vào một vị anh hùng tiềm năng vô hạn, hay một đại phản diện kinh thiên động địa nào cả. Thứ anh trở thành, chỉ là một vai quần chúng sẽ "bay màu" trong một nốt nhạc ở phần ngoại truyệnSự trỗi dậy của Talia.

Người thiếu niên tên "Lanchi" này, ngoài mấy cái mác đẹp trai, nhà giàu và đầu óc không mấy lanh lợi ra, thì hoàn toàn chẳng có một đặc điểm nổi bật nào khác!

Bởi vì tạo hình của nhân vật quan trọng "Talia" trong game do chính tay anh phụ trách, nên tất cả các nhân vật liên quan đến tuyến truyện của nàng, bao gồm cả "Lanchi", đều do anh tự mình thiết kế.

Không ngờ bây giờ mình lại biến thành vai quần chúng Lanchi...

Cũng may.

Với lương tâm nghề nghiệp, anh đã vẽ Lanchi vô cùng đẹp trai.

Anh chống cằm, bất giác trầm tư.

"Khoan đã, cậu ấm nhà giàu này chết kiểu gì nhỉ..."

Dù thuộc bộ phận mỹ thuật, nhưng anh cũng đã chơi thử game và từng xem qua các bản thảo thiết kế nhân vật.

Rất nhanh, anh đã nhớ ra—

Có một kẻ sẽ lấy mạng "thiếu gia Lanchi".

Và kẻ đó, chính là nhân vật chính của phần ngoại truyện, đồng thời cũng là đại phản diện giai đoạn sau của game - Talia công chúa hậu duệ Ma tộc.

Vào thời điểm này, đại ma tộc Talia tuy chưa thật sự trỗi dậy, trông cô nàng chỉ như một thiếu nữ lưu vong rách rưới, nhưng thực lực đã vô cùng cao cường. Để sinh tồn ở vương quốc loài người, cô nàng vẫn luôn ngụy trang bản thân một cách kỹ lưỡng. Chỉ khi bị dồn vào đường cùng, cô nàng mới không kìm nén được bản tính hung bạo và tàn nhẫn trong lòng.

Và trong cốt truyện của phần ngoại truyện...

"Lanchi" chính là ngòi nổ đầu tiên khiến Talia nổi cơn thịnh nộ sau khi bắt đầu cuộc sống lưu vong.

Nguyên nhân gây thù chuốc oán, là do "Lanchi" đã bắn hạ con bồ câu hắc ám – sứ ma mà Talia cử đi do thám tình báo – vì tưởng nhầm nó là con mồi.

Khi Talia tìm thấy "Lanchi" hai ngày sau đó, vị công tử bột chẳng những không nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề để mà xin lỗi, ngược lại còn điên cuồng chế nhạo dáng vẻ như ăn mày của cô nàng. Thậm chí, y còn dọa sẽ nướng luôn những sứ ma khác của Talia, để đãi cô nàng một bữa tiệc nướng "siêu to khổng lồ".

Cuối cùng.

"Lanchi" đã được toại nguyện trên con đường tự tìm cái chết. Anh bị Talia hạ gục trong nháy mắt, rơi ra một đống tiền vàng, đồng thời bị đoạt mất món cổ vật gia truyền【Bi Thương Thi Thiên】.

Số của cải cướp được này, cũng trở thành nguồn vốn khởi lập vô cùng quan trọng trên con đường phục quốc Ma tộc của Talia.

Xét từ một góc độ nào đó, "Bồ Tát sống" Lanchi đây quả thực chính là đại quý nhân của Talia trên con đường khởi lập.

"Mình không muốn trở thành 'đại gia donate top 1' cho Talia đâu——!"

Ngồi trên giường, Lanchi ôm đầu, như vừa tỉnh khỏi một cơn ác mộng.

Bình tĩnh nào.

Nghĩ theo hướng tích cực thì... chuyện thực ra cũng không quá tệ.

Vì mình đã biết trước "mối thù giữa Lanchi và Talia", vậy thì chỉ cần khéo léo tránh xa những tình tiết này là được! Đừng chọc giận vị đại lão Ma tộc này, cung kính tiễn cô nàng ra khỏi lãnh địa nhà mình là xong!

Giờ phút này, trong một thế giới hoàn toàn mới, Lanchi cảm nhận được một nguồn động lực và khí thế đã rất lâu không có!

Đây chắc canh là phúc báo cho một đời tuân thủ pháp luật, chăm làm việc thiện của anh ở kiếp trước.

Tiếp theo, cuộc đời tươi đẹp của một thiếu gia sắp bắt đầu! Tự do tài chính, không còn tăng ca! Vừa có tiền vừa có thế sống cuộc đời tuyệt vời này quả đúng là mộng ảo!

Ngay lúc này.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

"Thiếu gia, cậu đã dậy chưa ạ? Hôm qua cậu dặn tôi sáng sớm gọi cậu dậy..."

Dường như nghe thấy động tĩnh trong phòng, một giọng nữ rụt rè cất lên từ ngoài cửa.

"Dậy rồi."

Lanchi đáp lời, rời khỏi giường, chân vừa chạm đất đã suýt vấp phải đống chai lọ lăn lóc dưới chân.

Anh sững người.

Phải rồi.

Kể từ khi nguyên chủ tròn mười sáu tuổi vào tháng trước, anh đã sa vào nghiện rượu. Vì vậy, ký ức của gần một tháng nay luôn đứt quãng. Hình như nguyên chủ còn thường xuyên say xỉn làm loạn, gây ra không ít chuyện ngu ngốc.

Trong cốt truyện gốc, không biết có phải vì say rượu hay không mà "Lanchi" mới đi chọc giận Talia.

Xem ra nghiện rượu đúng là hại người mà.

Lanchi vừa cảm khái, vừa thay quần áo. Rồi bước ra khỏi phòng ngủ, anh liền chú ý đến cô hầu gái đang run rẩy nép mình bên cửa. Cô hầu gái trông có vẻ chỉ đang bất đắc dĩ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cũng nơm nớp lo sợ vị thiếu gia khó chiều của mình sẽ nổi trận lôi đình vì bị đánh thức.

"Vất vả cho cô rồi." Lanchi ôn hòa nói.

"Ể?"

Cô hầu gái sững sờ, bất giác thốt lên một tiếng, dường như đang cố phán đoán tâm trạng hôm nay của Lanchi. Ngay sau đó, cô vội hoàn hồn, nói với anh: "Lão gia đã đợi cậu ở phòng ăn rồi ạ."

Lanchi gật đầu.

Anh biết cha mẹ của nguyên chủ đều còn sống, anh không phải trẻ mồ côi. Chỉ là họ quá bận rộn với công việc kinh doanh của thương hội, nên gần như đã bỏ mặc Lanchi trong suốt những năm gần đây. Ngay cả việc cha anh về nhà mấy hôm nay, trong ký ức của nguyên chủ, cũng là chuyện hiếm thấy.

Vừa nghĩ, Lanchi vừa đi dọc hành lang của dinh thự.

Trên đường đi, tất cả người hầu không một ngoại lệ đều co rúm người lại, vội vàng cúi gập người chào rồi lẩn đi như tránh tà.

Xem ra ngày thường nguyên chủ cũng gây không ít phiền phức cho người xung quanh. Lanchi thầm cảm thán. Dù không có nhiều ký ức lúc say, nhưng dường như nguyên chủ cứ say vào là trở nên cáu kỉnh, thích đập phá đồ đạc. Người hầu sợ hãi âu cũng là điều dễ hiểu.

...

Chẳng mấy chốc, Lanchi đã đến phòng ăn.

Anh thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi ở đầu bàn dài – cha của Lanchi.

"Hôm nay con lại đến muộn."

Người cha ấy không hề có ý trách mắng, chỉ đơn thuần là đang thuật lại một sự thật.

"Xin lỗi cha, sau này con sẽ không nghiện rượu nữa."

Dù sao thì cũng không cần thiết phải sa đọa nữa. Lanchi rất hài lòng với cuộc sống thiếu gia hiện tại. Mục tiêu trong đời của anh bây giờ chỉ có một – sống một cuộc đời tự tại, ổn định và an yên.

"Ngồi đi."

Tất cả người hầu trong phòng đều tỏ ra kinh ngạc trước thái độ của Lanchi. Người cha cũng sững người một thoáng rồi mới gật đầu đáp lời và yêu cầu Lanchi ngồi xuống.

"Vâng ạ."

Lanchi liếc nhìn những món ăn thịnh soạn nhưng có phần xa lạ với định nghĩa "bữa sáng" của anh, rồi ngồi vào chỗ của mình.

Không hiểu vì sao. Anh cảm thấy có gì đó không đúng.

Sau đó, Anh bất giác ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt vào một món ăn đã được nấu chín ở giữa bàn.

—Trong đĩa là một con bồ câu quay vàng ruộm, giòn tan. Nó được tẩm ướp một lớp gia vị thơm nức, dù đã qua chế biến nhưng vẫn giữ được hình dáng gần như hoàn hảo.

"Đây là..." Lanchi chau mày, từ từ giơ ngón tay chỉ vào con bồ câu.

Anh càng nhìn, cảm giác quen thuộc đến khó tả càng dâng lên mãnh liệt.

Người cha không trả lời ngay, những người hầu đứng xa cũng nhìn Lanchi với vẻ mặt đầy thắc mắc. Lanchi của hôm nay trong mắt họ thật kỳ lạ, nói tóm lại là quá ôn hòa.

"Là con bồ câu con bắn về hôm qua. Người hầu đã làm theo yêu cầu của con, chuẩn bị nó cho bữa sáng hôm nay." Người cha ngẩng đầu liếc Lanchi một cái, thản nhiên nói: "Tối qua con lại uống say đến mức không nhớ gì nữa à?"

"?"

Hôm qua?

Bồ câu anh bắn về?

Một dự cảm không lành chợt dâng lên, Lanchi vội đưa nĩa về phía món ăn, cố tỏ ra bình thản. Dù lúc này con bồ câu quay trong đĩa đã không còn hình dạng ban đầu, nhưng nếu quan sát kỹ đường nét của nó…

Cuối cùng, một sự thật kinh hoàng đã được xác nhận: nó chính là sứ ma của Talia của đại ma tộc.

Dù sao thì sứ ma của Talia, cũng là do chính tay anh vẽ ra.

"Con ổn chứ?" Người cha lên tiếng khi thấy hành động khác thường của Lanchi.

"Con ổn, chỉ là di chứng của việc nghiện rượu thôi. Uống rượu hại người thật." Lanchi mỉm cười nhìn người cha, rồi tiếp tục bữa sáng của mình.

Nhìn thảm trạng sứ ma của Talia hiện tại, Lanchi chỉ cảm thấy như có xương mắc trong họng.

Nguyên chủ ơi là nguyên chủ, mày đúng là nghiệt súc mà... Biến sứ ma của người ta thành ra thế này, rồi còn định chế nhạo người ta một trận. Cô nàng không giết mày thì đúng là uổng danh quân vương Ma tộc mà!

Lanchi bất giác trầm tư, con bồ câu da giòn thịt mềm trước mặt này... liệu còn cứu được không?

Đáp án thì đã quá rõ ràng: không.

Vậy thì, việc hợp lý nhất cần làm bây giờ cũng đã quá rõ ràng. Vừa để triệt để tiêu hủy vật chứng, vừa để vực dậy tinh thần, bồi bổ lại cơ thể sau cơn say.

Nghĩ vậy, anh dứt khoát đưa tay cầm lấy chiếc đùi bồ câu đưa lên miệng. Một miếng thịt quay giòn rụm, thấm đẫm gia vị mặn mà và mỡ béo vừa chạm vào đầu lưỡi, hương vị tuyệt hảo đã lập tức lan tỏa khắp khoang miệng.

Vô cùng thỏa mãn.

Lát nữa đem xương vứt cho chó là được.

Có thể hơi thừa với nhiều bạn nhưng mà cấu trúc bên trung nó hơi khác bên nhật xíu. Miêu tả rồi thoại, còn bên trung thoại xong rồi miêu tả. Vụ này chắc đọc lâu dần cũng sẽ quen thôi.