►Chương 46.Nhân vật chính và người bạn.
Trans: \__Tuấn Cpu__/
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
⁂_______________________________⁂
Một ngày sau sự kiện ở căn tin... Chlust đang run rẩy rong phòng kí túc xá. Kể từ hôm đó, mọi người đều khinh bỉ cậu ta. Các quý tộc thì gọi cậu là là nỗi ô nhục trong khi các thường dân coi cậu ta là kẻ thù không đội trời chung, ánh mắt họ nhìn cậu ta chứa đầy sự khinh miệt. Chlust không dám tới lớp, ngồi run rẩy trong phòng là tất cả những gì cậu ta có thể làm.
“Tất cả mấy người cứ làm những gì mấy người muốn đi!”
Quấn mình trong tấm chăn, Chlust gào thét. Vào khoảnh khắc đó, cánh cửa bị khóa bỗng bị đá văng một cách bạo lực. Đứng đó là anh cả của Chlust với giám thị kí túc xá. Chlust đã làm mất chìa khóa của mình trước đó thế nên giờ đang sử dụng chiếc dự phòng của giám thị.
Rudel đã cố tìm cách vào phòng nhưng vì bị lí do trên cản trở việc mở cửa, thế nên cậu buộc phải dùng tới phương pháp bạo lực. Người giám thị thì mắt chữ O miệng chữ A đứng đó. Sau khi Rudel nói sẽ trả phí sửa chữa, ông rời đi.
“...Chlust, ra khỏi đây.”
“N-ngươi nghĩ ngươi đang làm gì vậy hả? Ra khỏi đây á? Đừng có tự tiện vô phòng của ta. Cút ra!”
Trong lúc bối rối, Chlust kết thúc bằng việc khóc thét lên. Nghe vậy, Rudel,... một cách bạo lực túm lấy áo và lôi Chlust ra khỏi phòng. Ra ngoài sân trường của kí túc xá nam, cậu ném Chlust qua một bên. Cậu đã chuẩn bị sẵn hai thanh kiếm gỗ từ trước và quăng một cây về phía cậu em trai.
“Nhặt lên.”
“Vậy ra ngươi cũng vậy sao.. ngươi cũng hùa theo chúng kéo tới bắt nạt ta sao...?”
Trong khi Chlust lẩm bẩm mấy lời càu nhàu, cậu thậm chí không thử nhìn vào mặt Rudel. Hơn thế, cậu còn đang khẽ run rẩy. Buộc Chlust đứng dậy, Rudel vồ lấy cổ áo và nâng cậu lên.
“Kể từ hôm nay, anh sẽ huấn luyện cậu. Anh đã được sự cho phép từ học viện cũng như gia đình rồi, cậu có chống cự cũng vô ích... chuẩn bị tinh thần đi, Chlust!”
Thứ mà một Chlust đang trong sợ hãi nhìn thấy là khuôn mặt nghiêm túc của Rudel. Nỗi sợ hãi trong cậu gào thét rằng không nên chống lại cái sự nghiêm túc kia, một ý chí nào đó đã miễn cưỡng bắt cậu phải đứng vào thế với thanh kiếm gỗ.
Từ đó trở đi, những chuỗi ngày huấn luyện khắc nghiệt của Chlust bắt đầu.
◇
Một vài tuần sau, trong căn tin đã được sửa chửa, Eunius và các đồng bạn của mình xuất hiện ở bàn ăn của Luecke cùng các đàn em. Khi Eunius mạnh dạn ngồi đối diện với Luecke, vài người đàn em tính than phiền gì đó nhưng cũng cho qua. Mặt cậu ta rất nghiêm trọng và bầu không khí xung quanh như đang bao phủ bởi sự giận dữ.
“Có vài chuyện tôi cần hỏi. Hình như vài chuyện đã xảy ra trong lúc tôi đang học phụ đạo ...”
Cắt ngang lời của Eunius, Luecke bắt đầu đánh trống lãng.
“Chuyện về Fritz thì sao? Hắn ta đấm một người bạn của Aleist vì đã va vào một bạn gái hay gì đó và Aleis đấm hắn ta nhập viện luôn. Ban đầu, cậu ta chỉ đến để can ngăn hai người kia nhưng sau khi biết không phải lỗi của bạn mình, cậu ta nổi cơn tam bành lên... đúng là con nít hết sức.”
“Sai chủ đề rồi! Không phải chuyện.. khoan đã, Aleist đấm Fritz !?”
Eunius cắn câu bởi chuyện về Fritz. Đó không phải điều ban đầu mà cậu muốn biết nhưng có chút hứng thú nên cậu lắng nghe Luecke.
“Chuyện đó giờ nổi tiếng lắm đó biết không? Sự việc ban đầu vốn là chỉ định đùa giỡn thôi. Nhưng ‘Tôi sẽ nhận lỗi nhưng tôi không hối hận’ là những gì cậu ta nói, hình như vậy.”
“Hiểu rồi, việc đó làm tâm trí tôi sảng khoái thật.. nhưng quan trọng hơn, tại sao Fritz lại không bị phạt vậy? Rồi còn Rudel nữa! Có thật là cậu ta rút lui khỏi giải đấu cá nhân học kì hai không!?”
Luecke nhìn vào các đồng bạn của Eunius, họ đang lúng túng nhìn giáo giác xung quanh. Trong khi họ đang nói về những chuyện xảy ra trong khi Eunius học phụ đạo thì tự nhiên cậu ta chạy tới chỗ mình, hoặc do Luecke kết luận vậy.
“Tên não cơ bắp... Đó là lỗi của cậu khi bị vướng lại bởi học phụ đạo quá lâu đó. Cậu ta đã được ân xá bởi công chúa Aileen, người từ đâu chui ra cũng không biết. Đúng là hết nói nổi khi mà một công chúa miệng còn hôi sữa như cô ta lại đi tin sái cổ vào mấy chuyện tầm phào của một thằng nhóc. Tôi thấy tiếc cho Rudel, năm nay cậu ta chỉ tham gia một số ít lớp và dành toàn bộ thời gian rảnh của mình... để huấn luyện cho Chlust.”
Nghe vậy và không thể chấp nhận được, Eunius đập mạnh tay xuống bàn. Những học sinh quanh đó đều đang nhìn cậu ta nhưng không quan tâm việc đó, Eunius nói tiếp.
“Cuối cùng hắn ta cũng có thể tham gia giải đấu sao chứ! Quan trọng hơn, phía học viện không có phản ứng gì với việc ân xá Fritz sao? Chẳng lẽ họ nghĩ chúng ta cứ vậy mà giữ im lặng à?”
“Đó là mệnh lệnh từ công chúa.. công chúa Fina đã lên tiếng phản đối và học viện cũng vậy. Không ai chịu hạ mình hết... không ai có lí do gì mà chấp nhận vậy cả. Nhưng Rudel không chút hứng thú nào với Fritz cả... trong trường hợp đó, ‘đây là dịp tốt để giúp Chlust có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình’, cậu ta nói vậy.”
Rudel không hứng thú gì với việc Fritz bị phạt như thế nào, cậu chỉ quan tâm tới vấn đề của Chlust. Tốt hơn việc cứ để cậu ta cứ sợ hãi Fritz mãi mãi, Rudel muốn cho cậu ta một cơ hội để đứng dậy. Luecke vừa cười vừa nói.
“Khi Fritz bị bán cả núi bơ và nổi giận đùng đùng lên, cảnh tượng đó rất đáng xem đó. Nên hắn ta ra một điều kiện.. nếu mốn hắn chiến đấu với Chlust, Rudel cũng phải đánh với hắn luôn. Hắn chọc tôi cười chết mất.”
“Tôi không thể cười nổi! Nếu đó là nguyên nhân khiến Rudel rút lui khỏi giải đấu, tôi không cười nổi! Ít nhất cậu ta cũng có thể tham gia giải đấu ở học kì hai này mà? Cậu ta đâu thể nào cứ bao bọc cho Chlust cả đời chứ, phải không?”
Luecke cảm thấy sự khó chịu của Eunius khi đối mặt với chuyện không thể chiến đấu với Rudel. Đó là một cảm giác cậu không thể hiểu được.
“Nếu là về một trận chiến, cậu có thể nói với cậu ta bất kì lúc nào mà, đúng không? Còn Chlust thì sẽ tốt nghiệp trong năm nay nên sẽ chẳng còn cơ hội nào đâu.”
“Cậu không hiểu rồi.. chiến đấu tại đấu trường với một khán đài đầy ắp khán giả. Những trận chiến chỉ có thể diễn ra ở nơi như vậy... đây là dịp chỉ diễn ra mỗi năm một lần đó.”
Dù cho nghe những lời kia, Luecke cũng không hiêu nổi nên cậu cũng chẳng buồn hiểu nữa. Ngay cả với Luecke, cũng là một vấn đề với cậu khi Rudel không tham gia lớp học. Cậu không có người bạn nào có thể bàn về ma thuật. Rudel là một tồn tại rất có giá trị khi có thể phản ứng với những lời nói đùa của cậu.
Khi Luecke nói đùa với những người xung quanh, không ai hiểu gì và điều đó khiến cậu ta rất lo ngại về bản thân mình. Khi Rudel có thể phản ứng với những trò đùa kia, với cả Luecke và những người xung quanh, Rudel là một kho báu quý giá trong truyền thuyết.”
“Năm nay cậu từ bỏ đi. Mà cậu vẫn còn Aleist mà, nên không có vấn đề gì đâu.”
“Khoan đã, cậu cũng không tham gia đúng không?”
“Tất nhiên. Tôi bận nghiên cứu ma thuật của mình rồi... nó không diễn biến như tôi mong đợi lắm.”
Luecke thở dài khi nghĩ về cuộc nghiên cứu của mình. Nếu không phải Eunius mà là Rudel ngay lúc này, cậu đã có người để thảo luận rồi...”
◇
Trong dãy kí túc xá nữ, Izumi dường như bị mê hoặc bởi thanh kanata Rudel tặng cho cô như một món quà. Ngắm nhìn lưỡi kiếm khi kéo nó ra khỏi vỏ, mặt Izumi ửng đỏ. Với một vài người nếu không rõ sự tình, đây chắc chắn là một cảnh tượng đáng sợ. Bạn cùng phòng của Izumi hứng khỏi gọi cô.
“Một món quà từ Rudel à? Mà, nhìn không lãng mạng lắm nhỉ.”
“Ừm, nhưng đây là một thanh kiếm cực kì cực kì tốt luôn. Mình chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay số thanh kiếm chất lượng đạt đến tầm cỡ này. Dù phải chịu đựng nỗi đau từ việc gia đình mình sụp đổ nhưng thanh kiếm này khiến mình cảm thấy đỡ hơn một chút rồi. Và dù hình như nó không đắc lắm nhưng thanh kiếm này đúng là một phát hiện tuyệt vời.
Izumi nhìn có vẻ rất vui. Trong khi bạn cùng phòng cô không nhận ra, thanh kiếm được tặng cho Izumi còn đáng giá hơn cả vàng. Trong khi Rudel đã xoay sở để mua thanh kiếm bằng số tiền tích góp từ việc chinh phạt quái vật, thanh kiếm này đáng giá bằng cả một gia tài.
“ Cậu ấy nói thợ rèn là một người phương đông nên mình muốn gặp ông ấy một ngày nào đó.”
⁑__________________________________⁑