Dragoon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 103

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

252 5327

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

268 9144

Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Roy

Dưới sự bảo vệ của các vị thần, một cuộc sống dễ chịu cùng với loài slime ở một thế giới khác bắt đầu!

160 10040

Part 1 - Chương 93. Hóa trang và cuộc thi sắc đẹp.

►Chương 93. Hóa trang và cuộc thi sắc đẹp.

Trans: \__Tuấn Cpu__/

Chúc mọi người một ngày tốt lành.

⁂_______________________________⁂

Khi hồi chuông lúc sáu giờ vang lên, Rudel ngừng luyện kiếm và lau đi mớ mồ hôi.

Nhìn theo bóng lưng các học viên ở sân tập, họ đang bắt đầu hướng tới nhà ăn sau khi nghe tiếng chuông.

Bài luyện tập mỗi buổi sáng sớm là thứ gì đó cậu vẫn liên tục duy trì kể từ lúc nhập học tới tận lúc tốt nghiệp. Từ con mắt của người lạ, điều đó thực sự rất đáng khen ngợi.

Nhưng với Rudel nói riêng và những học viên cũng luyện tập theo cùng cách đó nói chung thì cũng chỉ là một điều quá đỗi bình thường. Chỉ cần buông lơi một ít thì không biết sẽ bị những người khác bỏ xa tới nhường nào.

Có thể nói Aleist và Eunius là những trường hợp phi thường. Hai người họ không thường luyện tập vào bữa sáng nhưng vẫn có dành thời gian cho việc đó vào những khung giờ khác. Nói cho đơn giản thì lối sống của họ không phù hợp với bài luyện tập buổi sáng sớm.

“Vậy hôm nay là kết thúc rồi.”

Lao đi mồ hôi, Rudel ngồi xuống ngay tại chỗ và nhìn lên bầu trời.

Cậu nhớ lại tất cả quãng thời gian cậu đã dành ra ở học viện. Cậu đã gặp Vargas qua buổi tập luyện buổi sáng và Vargas cũng là người đầu tiên cậu kết bạn được.

Khi gặp những học viên khác, cậu đã từng thử gọi cho họ nhưng địa vị to lớn kia luôn trở thành vật ngán đường và nó nó chưa bao giờ trở nên suôn sẻ như lúc với Vargas.

Vấn đề về tính cách và bầu không khí tỏa ra từ Rudel luôn là một bức màn vô hình ngăn cản những người khác tiếp cận cậu. Trong khi cậu không nhận ra được điều đó, thực tế chuyện cậu trở thành người mạnh mẽ nhất học viện này cũng là một nguyên nhân.

Hơn là kính nể, các học viên cấp dưới cảm thấy sự kinh sợ trước Rudel hơn. Sau biến cố của Chlust rồi tới Fritz, những học viên năm nhất và năm hai luôn cố giữ khoảng cách với cậu.

Khi nhắc tới những học viên thấp kém về vai vế, sức mạnh cũng như quyền lực to lớn của Rudel luôn khiến họ phải dè chừng. Không một học viên thường dân nào từng nghĩ tới chuyện tiếp cận đại công tước tương lai và còn là một bạch kị sĩ như Rudel.

Những quý tộc trẻ thì chỉ chào hỏi cậu ta một cách tối thiểu mỗi khi gặp mặt. Cảm thấy một chút vụn về từ bản thân, Rudel cười khổ. Không còn cách nào khác, cậu phải đối mặt với vấn đề của bản thân bắt đầu từ bây giờ.

Suy nghĩ đó phần nào chỉ ra Rudel đã trưởng thành hơn. Khi mới bước chân vào học viện này, cậu hầu như không hiểu được tầm quan trọng của sự tương tác giữa người với người.

“Vậy giờ thì, mình đoán là nên đi chuẩn bị cho buổi tốt nghiệp nhỉ.”

Đứng dậy, cậu hướng tới nhà ăn.

Cậu đã chuẩn bị cho ngày hôm nay, bên cạnh sự cô đơn, cậu cũng cảm thấy một chút hạnh phúc trong lòng.

Lễ tốt nghiệp kết thúc mà không có bất kì sự cố nào và vào buổi chiều, học viện đang tất tất bật với những công tác chuẩn bị cuối cùng cho bữa tiệc.

Trong tất cả những điều đó, tác giả của sự kiện mới này đang khá cao hứng.

“Trò chơi vua!!”

Trong khi cô không được cho phép ra ngoài chuẩn bị cho bữa tiệc, thay vào đó, Mii đang tất bật với công việc của mình. Trong căn phòng vắng bóng Mii, cô đã khá náo động vì chuyện đó. Thật là khá không ổn khi để một công chúa như cô đi phụ giúp chuẩn bị bữa tiệc.

Năm trước, Rudel và những người khác đã đảm nhận việc đó và tạo nên một bầu không khí khá khó xử. Và sau khi đắng đo suy sét cho sự an toàn và địa vị của cô, học viện đã thành công ngăn cản Fina tham gia công tác chuẩn bị. Ở một nơi không có Fina, Mii đang dành thời gian của mình ra, bận rộn phụ giúp cho bữa tiệc.

“Hah, nó là gì vậy, thưa công chúa? Người lại đang mưu toan chuyện gì nữa sao?”

Chỉnh gọng kính bằng ngón tay giữa, Sophina đã chuẩn bị tinh thần thật sẵn sàng cho một âm hay gì đó bất thường tiếp theo sắp phát ra từ miệng Fina. Cô cần phải đảm bảo sao cho bản thân không bị bất ngờ dù nghe được thứ gì đi chăng nữa.

Sophina, người trong thực tế có thể gọi là người kèm cặp Fina tại thời điểm hiện tại đã quen với việc đối phó với cô ấy.

“... Sophina, nhìn vào lịch trình này đi. Ngay đây, có chữ ‘Trò chơi vua’ được viết vào.”

“Thật là một cái tên khá bất kính. Liệu chúng ta có nên yêu cầu học viện đổi nó không ạ?”

“Đồ ngu! Chỉ có mấy tên cổ lỗ mới đi kì kèo vài cái chi tiết vặt vãnh đó. Vấn đề là ở nội dung. ‘Mệnh lệnh của vua là tuyệt đối!’. Cô nghĩ sao về chuyện đó.”

“... Thần nghĩ đó là một nội dung khá kì quặc cho bữa tiệc. Nếu ai đó ra lệnh cho người khác chết ngay tức khắc thì bầu không khí sẽ biến chuyển theo hướng kì lạ mất.”

Khi Sophina nói ra một vài chi tiết khá bạo lực, Fina chỉ trích một cách vô cảm.

“Thật ngu ngốc làm sao. Bởi vậy buổi xem mắt của cô mấy tiếp tục thất bại đấy. Lần này là thứ 32 rồi đúng không? Cô đang trên con đường đến đó đấy! Kỉ lục 56 lần xem mắt thất bại ở Courtois này đang vẫy gọi cô.”

Kỉ lục số lần xem mắt trong các quý tộc-đặc biệt là phụ nữ-là năm mươi sáu. Trong khi hôn nhân trong giới quý tộc gần như là nghĩa vụ, thì đối với những người địa vị thấp và tương đối tự do, cả hai bên đều có quyền từ chối đối phương.

Và ở Courtois, những cô gái nữ tính rất được yêu thích.

“Sao người lại biết được chuyện đó!? V-vả lại, tôi không đời nào nhắm tới cái kỉ lục kì quặc đó đâu nhé...”

Vừa thất bại một lần nữa, Sophina nhớ lại đối tượng hôn nhân tinh tế của mình. Đối tượng của cô không thể thấy được ở một kị sĩ tài năng như Sophina một chút sự nữ tính dù trong bất kì trong phương diện nào. Khi gia nhập vào học viện này, phần lớn các quý tộc thường bỏ qua những tiết học của họ.

Thế hệ của Rudel là một thế hệ quý tộc rất hiếm có, nơi những đại công tước tương lai rất chăm chỉ, thế nên họ bắt chước những người đứng đầu của mình. Nếu nhìn vào mặt đó, Rudel và những người khác đã tạo nên một hình mẫu rất lí tưởng.

Để lọt vào mắt xanh của những người đứng đầu trong tương lai kia, tốt hơn hết là nên nổ lực như cách họ đang làm. Những quý tộc đã đánh giá một cách khách quan như vậy.

“... Tất cả họ đều nói vậy sau khi con số tăng lên. Và mỗi khi một đơn vị được tăng lên, trái tim họ cũng tan nát theo. Để chuyện đó qua một bên, vấn đề là ở chỗ trò chơi này được tổ chức trong một bữa tiệc... và nó có nghĩa là những mệnh lệnh được đưa ra có thể rất hư hỏng, đúng không? Ý ta là tất cả họ đều có hơi men trong người, và lần này còn là lần cuối cùng họ có thể làm những chuyện ngốc nghếch trong đời học sinh nữa! Cô không nghĩ đây là một cơ hội hoàn hảo để gạo nấu thành cơm sao?”

Trở nên khá sợ hãi trước sự sốt sắn trong vô cảm của Fina, Sophina nhắc nhở rằng cô đang đi quá xa.

“Gạo nấu thành cơm tại một bữa tiệc thì có hơi...”

“Oh? Trí tưởng tượng của cô bay bao xa vậy? Ta đang nói về một nụ hôn. Nè, Sophina, thứ không đứng đắn gì cô vừa tưởng tượng ra đó? Nè!?”

“T-trong trường hợp đó, k-không phải người cứ bày tỏ cảm xúc trong tiết mục tỏ tình công khai là được rồi không phải sao?”

Khi Sophina một cách mạnh mẽ thay đổi chủ đề, Fina cười toe toét trong lòng, chọn cách chơi cùng với cô.

“Dù cho ta có tỏ tình trong trò chơi đó, mọi người sẽ nghĩ đó đơn giản chỉ là một trò đùa không phải sao? Còn nếu là một nụ hôn và ta lại thể hiện sự chân thành trong đó, trí tưởng tượng của mọi người sẽ làm nốt phần còn lại.”

Cô gái này thật đen tối làm sao, Sophina đã coi thường chủ nhân của mình trước khi Fina đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Nhưng để làm được chuyện đó, ta phải trở thành vua và biết được số của sư phụ... nè, Sophina?”

Hiểu được suy nghĩ cũng như mục đích của Fina, Sophina chỉ có thể gật đầu đồng ý.

(Hah, mình đang làm gì thế này.)

Trong hội trường bữa tiệc, công tác chuẩn bị đã hoàn tất và các học viên đã tốt nghiệp trong dạng hóa trang xuất hiện hết người này đến người khác.

Trong số họ, Eunius với bộ hóa trang Viking trông rất chân thực. Đương sự với vóc dáng cao và một cơ thể cơ bắp, đội một chiếc mũ sừng làm từ gỗ, mang theo một chiếc khiên lớn cùng rìu chiến trông hệt như một chiến binh thực sự.

Ngược lại, Luecke khoác cho mình một bộ y phục cùng vũ khí phương đông.

Cậu ta đã hỏi nhờ những người thợ rèn có quan hệ với Rudel chuẩn bị một bộ kimono phương đông. Mái tóc dài được dồn hết ra phía sau lưng và bộ hóa trang đó của cậu được tạo ra để thưởng thức nền văn hóa ngoại quốc mới lạ. Thanh katana được đẽo từ tre, Luecke khá thích thú với nó.

“Cái gì đây? Khi mà một tên công tử bột mặc bộ đồ kiểu đó khiến hắn ta trông cứ như một cục bột nhão vậy.”

Tới cuối cùng, hai người họ vẫn cố đá xéo nhau, nhưng nó đã mất đi sự thù địch lúc ban đầu. Hơn cả vậy, giờ đây nó đã trở thành một thứ gì đó như cách chào hỏi giữa hai người họ.

“Khi mà tôi đang nghĩ tại sao lại bắt gặp một tên đầu trộm đuôi cướp ở đây, hóa ra lại chỉ là tên não cơ bắp nào đó. Nó hợp với vẻ bặm trợn của cậu đấy, thấy chân tôi đang run lẩy bẩy không?”

Khi hai người họ lườm nhau gắt gao trong hội trường, Rudel bước vào giữa ngăn cản.

“Dừng lại đi, cả hai cậu! Izumi nói không hôm nay không được phép đánh nhau. Có thể để chuyện này qua một bên được không, coi như vì thể diện của mình đi, nha?”

Khi Rudel vào hội trường hơi trễ hơn một chút, hai người người họ đứng hình.

“... Eh?”

“Ư-ừ.”

Hai người không khỏi hoang mang. Trước mặt họ, một bộ lông đen xen lẫn nâu... đó là Rudel trong bộ hóa trang chó. Bộ đồ thú nhồi bông đáng yêu đó cho người nhìn một cảm giác khá thư thái.

Một chiếc đuôi mềm mượt bồng bềnh, đôi tai dựng đứng,... chiếc mỏ khá thon và có lẽ nó nhìn giống một con sói. Nhưng đôi tay, đôi chân quá khổ cùng gương mặt to tròn... hai người kia không thể nhận ra nổi ai đang trong bộ đồ đó. Mãi tới khi tên Izumi được nhắc đến họ mới nhận ra Rudel đang ở bên trong.

“Bạn tôi à, bộ hóa trang đó là sao đấy?”

Khi Eunius chỉ vào Rudel, cậu cởi bỏ chiếc mũ đệ lộ ra gương mặt của mình.

“Cái này á? Là một con chó. Mình đã rất vất vả mấy chuẩn bị được nó đó. Dù sao mình cũng không muốn tiêu quá nhiều tiền. Mà, cái này là hàng tự làm.”

“Ờ... cái đó cũng khá hay. Không, trọng tâm không phải chỗ đó. Sao lại là một con chó chứ?”

Luecke khá bất ngờ trước phần tự làm, nhưng hơn cả thế, cậu không thể hiểu tại sao Rudel lại chọn một con chó. Các học viên xung quanh cũng đang nhìn sang Rudel.

“Thực ra là mình có nuôi một con chó sau nhà.”

Rudel cho họ biết thực tế rằng cậu có nuôi một con chó, và Eunius đợi phần lí do sẽ đến sau đó. Nhưng Rudel im như thóc.

“...... Và?”

“Và cái gì?”

Thấy hai người bạn không hài lòng với câu trả lời của mình, Rudel nghiêng đầu khó hiểu.

Luecke và Eunius nhìn vào Rudel định nói gì đó thì Izumi xuất hiện.

Hơn là hóa trang, Izumi đã chuẩn bị bộ đồ Á châu cô mặc lúc trước và diện nó tới bữa tiệc. Mái tóc của cô được buộc lại với một cây trâm cài tinh xảo.

“Rudel, cậu chọn một thứ khá nổi bật đó nhỉ.”

Rudel đội chiếc mũ lại, cho Izumi thấy bộ hóa trang một cách hoàn chỉnh. Sau khi quay một vòng, ba người kia vỗ tay khen ngợi tài nghệ đáng nể của cậu.

“Chứ còn gì nữa? Hàng tự làm mà.”

Rudel đã thể hiện được tài năng cá nhân xuất chúng, nhưng ba đương sự đang loay hoay nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra để cậu ta nảy ra ý tưởng đó. Nhìn xung quanh, kiểu hóa trang phổ biến nhất là những cô gái mặc đồng phục nam.

Nhiều chàng trai khoác áo choàng, một cách ăn mặc như những pháp sư.

Nếu có một dung mạo nổi bật nào khác, thì đó chắc chắn là Aleist. Cậu ta đến bữa tiệc trong bộ hắc giáp của mình. Nó là thứ gì đó xuất phát từ gợi ý của những người xung quanh cậu ta.

Đó là kết quả từ việc những hôn thê ta đòi hỏi muốn thấy cậu ta trong bộ dạng thật hào hiệp.

Bắt gặp hội bạn, Aleist chạy tới trong bộ giáp.

“Oyy. Huh? Rudel đâu?”

Bộ hắc giáp đầy gai nhọn và trên mũ giáp của cậu ta mọc ra hai cái sừng vàng, tương tự như một chiếc mũ vilking. Mọi người cất giọng trong ngạc nhiên.

“Tuyệt thật.”

“Mình nghe nói đó là bộ hắc giáp.”

“Ngầu thật.”

Đánh giá về nó tốt đến ngạc nhiên khiến Aleist thở phào nhẹ nhõm trong khoảnh khắc. Dù biết là sẽ không xảy ra, cậu đã có một chút lo lắng mọi người sẽ gọi cậu là một tên bị hội chứng chuunibyou.

“Aleist, cái đó thực sự là hóa trang sao?”

Trong khi Luecke đang tự hỏi liệu bộ bộ giáp kia có được tính là đồ cải trang không, Aleist liếc qua bộ đồ thú.

“Không, mình nghĩ có lẽ vậy là đủ với m... bộ hóa trang này có thể là gì được nhỉ? Một con sói chăng?”

Khi Aleist chạm vào đôi tai của bộ đồ hóa trang, một âm thanh rõ ràng rất đáng ngại phát ra. Rudel vươn tay lên để xác nhận và nhận ra một bên đôi tai hoạt bát của cậu đã cụp xuống.

Khi Rudel sụp đổ ngay tại chỗ, Izumi cũng ngồi xuống theo cậu ta. Bởi vì bộ hóa trang, không thể biết được cảm xúc gì đang ở trong kia.

Khi con thú nhồi bông quá khổ đáng yêu đó rơi vào suy sụp, cảnh đó trông cực kì đáng yêu. Nhưng người bên trong kia thì đang rất chán nản.

“R-Rudel? Dù thế này thì nó vẫn đánh yêu mà.”

“... Đôi tai này đã ngốn một lượng thời gian đặc biệt lớn của mình đó.”

Thấy cậu chán nản vậy, Aleist bước đến động viên. Luecke nhìn xung quanh một cách lo lắng.

“Không không, dù vậy thì nó vẫn có hương vị riêng mà. Phải rồi, giờ cậu nhìn giống chó hơn trước.”

“...Thật chứ?”

“Aleist, cậu...”

Trước cái nhìn như xuyên thấu của Luecke, Aleist nhận ra người bên trong là Rudel và xin lỗi.

“M-mình xin lỗi! Mình chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ bị gãy.”

“Không, cũng là lỗi của mình khi tạo nên một thứ dễ vỡ như vậy. Lần tới mình sẽ làm một thứ chất lượng hơn.”

“Tinh thần vậy mới phải chứ Rudel!”

Trong khi Izumi động viên cho Rudel, ba người còn lại nghĩ.

(Cậu ta sẽ làm thêm con khác nữa à?)

Khi mọi người tuyệt vọng động viên tinh thần Rudel, hiệu trưởng xuất hiện trong hội trường. Ông phát biểu một vài lời chào hỏi đơn giản, nói rằng đây là sự kiện cuối cùng của họ tại học viện này và khuyến khích họ tận tận hưởng một cách hết mình.

‘Vậy thì! Hãy để cuộc thi sắc đẹp tại học viện lần đầu tiên bắt đầu!!’

Một học viên năm tư bước ra sân khấu đảm nhận công việc của người dẫn chương trình. Chưa bao giờ thực sự hi vọng cuộc thi sắc đẹp sẽ được tổ chức, Aleist có chút phấn khích.

Lí do là bởi Millia cũng tham gia. Bạn cô đã nói rằng cô chắc chắn sẽ đoạt giải nếu tham dự, thế nên đương sự nhập cuộc một cách miễn cưỡng.

Nhưng vốn không biết đồ bơi là gì, Millia đã bất ngờ khi mấy miếng vải nhìn như đồ lót được phát đang ở ngay trên tay cô.

Trong số những học viên năm tư, Fina và Mii cũng tham gia. Và để giành được sự nổi tiếng, Izumi được Rudel khuyến khích tham gia.

“Mình chưa từng nghĩ họ thực sự sẽ tổ chức nó.”

Cầm một ly rưuh trên tay, ba chàng trai quan sát từ một nơi hơi xa hơn một chút so với các học viên đang tụ tập đông đúc ngay dưới sân khấu.

“Hmm? Rudel đâu rồi?”

Luecke tìm kiếm Rudel, người đã mất tích trước khi cậu ta có thể nhận ra. Eunius cũng tương tự. Trước sự kiện đáng mong chờ này, nếu Rudel không có ở đây, hương vị của của tiết mục sẽ mất đi phần nào đó.

“Cậu ta sẽ lò mặt ra ngay khi tới lượt của Izumi thôi mà đúng không? Ngoài ra cậu ấy còn mặc một thứ gì đó khá nổi bật nữa, nên... đợi đã, oy!!”

Eunius nhìn lên sân khấu, cậu ta để ý thấy một cái đuôi quen thuộc thò ra khỏi bức màn sân khấu.

“May mắn thật nhỉ. Có khi nào đó là ghế ngồi đặc biệt không?”

Khi Aleist nhìn lên trong ghen tị, sự kiện bắt đầu. Những cô gái từ năm tư và năm ba bước lên sân khấu trong những bộ đồ bơi với độ che phủ thấp.

“Ohh, không tệ chút nào.”

Một sự hồ hởi xuất hiện trên mặt, Eunius khá thích thú với cuộc thi sắc đẹp do Aleist khởi xướng. Luecke giả vờ như không mấy hứng thú, nhưng suy cho cùng thì cặp mắt của cậu ta cũng đang nhìn chằm chằm vào các thí sinh.

Đó là khoảnh khắc mà Fina và Mii xuất hiện trong bộ đồ bơi dễ thương. Sự cuồng nhiệt của hội trường đạt đỉnh điểm. Không chỉ cánh đàn ông, phía nữ giới cũng reo hò cổ vũ bạn bè của họ.

Trong bí mật, có một vài vụ cá cược xem ai là người chiến thắng đã nổ ra.

“Oy, gã nào leo lên sân khấu kìa.”

Luecke nhìn chằm chằm vào chàng trai đã leo lên sân khấu trong khi Eunius và Aleist thở dài. Bị chất cồn làm lu mơ lí trí, một học viên trong trạng thái đê mê đã leo lên sân khấu, cố chạm tay vào một trong các thí sinh.

“Ah, Rudel ra rồi.”

Nhưng rồi, Rudel xuất hiện trong bộ hóa trang, đá bay học viên kia.

Bị đá bởi một con thú nhồi bông, cũng không có gì lạ khi cậu học viên nổi giận. Và rồi, Rudel cởi bỏ chiếc mũ và phô ra gương mặt thật. Ngay lập tức, những học viên quanh sân khấu im phăng phắc.

‘Ah! Nhân tiện thì nếu bạn cố leo lên sân khấu hoặc làm bất kì điều gì với ý đồ đen tối với các thí sinh, ngài sói đây sẽ đá bay các bạn, thế nên hãy vui lòng ghi nhớ điều đó nhé.’

Mc đưa ra một cảnh báo khá muộn. Nhưng lần này, Rudel tiến lại gần cậu mc. Thấy cảnh đó, Eunius cười một cách thoải mái.

“Cái tên Rudel đó chắc chắn là tiến đến nhắc nhở mc cậu ta là chó đây mà! Và nhìn kìa, cái gã bị đá cho tỉnh rựu rồi mặt tái nhợt luôn rồi kìa!”

“Eunius, cậu cười lớn quá rồi đó.”

Luecke liếc qua chàng trai vừa leo lên sân khấu trong khi cậu ta và Aleist cố kiềm chế Eunius lại. Nhưng ngược lại, nhờ tiếng cười sảng khoái của một trong ba Tam Tước, hội trường một lần nữa chìm trong sự nhộn nhịp.

“Oooooh!! Millia ra rồi!! Trông cô ấy có vẻ khá xấu hổ, nhưng như vậy càng khiến cổ đáng yêu hơn!”

Khi Aleist một cách hào hứng nhìn vào Millia vừa bước ra sân khấu hỗn loạn. Cô đã che đi nữa dưới bằng một chiếc khăn nên không thể thấy được gì nhiều, nhưng cô đang mặc bột bộ bikini khá lộ liễu.

Một chân và những phần khác thấp thoáng khỏi chiếc khăn là một cảnh tượng khá khiêu gợi. Sự xấu hổ đến mức không cần thiết của cô càng làm cánh đàn ông phấn khích hơn nữa.

Ngoài Aleist ra, những chàng trai tộc elf cũng đã vứt bỏ sự khiêm nhường thường ngày và bùng cháy trong niềm vui sướng.

Nhưng những hôn thê khác của Aleist cũng tham gia. Họ đang từ sân khấu nhìn xuống bộ dạng phấn khích của Aleist trước Millia.

Eunius dùng tay trái che mặt trong khi nhìn lên trần nhà. Luecke nhìn thấy những hôn thê của Aleist đang làm một nụ cười chết người trên sân khấu và cảm thấy thương hại cho người bạn của mình.

Khi các cô gái dồn hết tâm trí cho màn biểu diễn, Aleist thậm chí hiếm khi nhìn vào họ.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cậu ta gào lên.

“Hở! Oy!!”

“Hmm? Cái_!!?”

“Shirasagi-san, cái đó thật quá tuyệt đi...”

Izumi là người xuất hiện cuối cùng và cô bước ra trong bộ bikini nguy hiểm một cách đáng kể. Đương sự không hành động như thể cô đang đặc biệt xấu hổ gì.

Có lẽ để hài hòa với mái tóc của cô, bộ bikini đen chỉ che phủ những khu vực cự kì nhỏ bé. Ngoại trừ những chỗ dùng để che đi các bộ phận quan trọng, tất cả chỗ còn lại gần như chỉ là những sợi dây mảnh khảnh.

Chỉ cần một chuyển động nhỏ bé thôi là có thể thứ gì đó sẽ lộ ra, hoặc cánh đàn ông đã hi vọng vậy.

Rudel đang mặc bộ đồ hóa trang nên thậm chí có vỗ tay đi nữa, cậu chỉ có thể phát ra những âm thanh mềm mại. Nhân tiện, cậu học viên bị cậu ta đá ban nãy cũng đang bị bắt phải vỗ tay.

Trong số những thí sinh, Izumi là người nổi bật nhất.

Với sự xuất hiện làm khuynh đảo cả hội trường của Izumi, trong lòng Fina đầy hoảng loạn.

(Con tóc đen đó!! Ả ta dám lôi cái trò mình không bao giờ làm được ra!!)

Fina đã diện một bộ đồ bơi viền ren xếp nếp dễ thương không quá hở hang. Cô và Mii nhìn chằm chằm vào bộ đồ bơi người lớn Izumi đang mặc.

Mii và Fina diện cùng một kiểu đồ bơi với nhau, chỉ khác mỗi màu sắc. Vẻ ngoài của họ nhấn mạnh vào sự trẻ trung và thu hút được sự chú ý của số đông bộ phận học viên.

Fina đã từng cố chọn thứ gì đó lộ liễu hơn nhưng bởi cơ thể, bầu không khí cô toát ra và thực tế là cô, là một thành viên hoàng gia nên chỉ có thể chọn thứ gì đó dễ thương và không quá phơi bày.

Sự lựa chọn đó cũng rất có triển vọng chiến thắng. Đúng như kế hoạch đã bày ra, nó cũng là một lựa chọn rất đúng đắn. Thực ra mà nói, có rất nhiều học viên nam đang hướng ánh nhìn về phía hai người họ.

“Công chúa, Izumi-san tuyệt quá.”

Không chút ẩn ý nào, Mii thực sự nghĩ Izumi rất tuyệt vời. Nhưng Fina lại khác.

“Phải. Tuyệt.” ( Khốn nạnnn! Nghĩ tới chuyện ả ta lại chọn thứ gì đó cực đoan tới vậy... sư phụ phải làm gì cảnh chỉnh cô ta đi chứ! Thật tình, sư phụ, anh thật là quá... kawaiiiii!)

Thấy Rudel trong bộ hóa trang, Fina hào hứng trong lòng đến mức cô nghĩ nước dãi của mình có thể sẽ chảy thành dòng. Nếu cơ hội xuất hiện, cô chắc chắn sẽ tấn công Rudel.

Nhưng vấn đề là ở chỗ Rudel không bao giờ tạo ra một kẻ hở nào cả. Trước cặp mắt thợ săn đang nhìn chăm chăm vào mình, Rudel cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

“Hmm? Cái gì vậy? Mình có cảm giác như thể ai đó đang nhắm vào mình....”

Khi Rudel nhìn quanh trong bộ hóa trang, những chuyển động của cậu ta khiến Fina phấn khích không hồi kết.

Và bức màn mở ra trước tiết mục cuối cùng tại học viện.

⁑__________________________________⁑

[Ở nước ngoài người ta thương chó không có gì, nhưng về VN, ai mà động viên câu này chắc bị táng vỡ mồm quá]