Dragoon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Part 1 - Chương 98. Bỏ trốn và tổ đội tìm kiếm.

►Chương 98. Bỏ trốn và tổ đội tìm kiếm.

Trans: \__Tuấn Cpu__/

Chúc mọi người một ngày tốt lành.

⁂_______________________________⁂

“Sakuya bỏ trốn rồi.”

Đôi vai không chút sức lực, Rudel trở về nhà trọ và lẩm bẩm sự thật đó tới các đồng nghiệp.

Ngay sau khi thức dậy, cậu đã đến chiếc hang Sakuya sống nhưng nó hoàn toàn trống rỗng. Trong lúc tuyệt vọng tìm kiếm, Rudel tìm thấy một tin nhắn gửi cho cậu, nó được khắc lên trần hang bằng móng vuốt.

‘Em về nhà đây. Em xin lỗi.’

Bức thư được viết cực kì kém chất lượng, nhưng chúng gợi lại những kỉ niệm của một Sakuya vẫn còn là con người. Cả chữ viết cũng tương tự càng khiến Rudel thêm phần buồn rầu.

Saas không biết nên nói gì với một Rudel đang chán nản đến thế ngay lúc này. Mọi người có mặt ở đây đều ngạc nhiên trước tình huống một con rồng lại bỏ trốn.

“T-tôi nên nói gì bây giờ... cố lên.”

Nhưng chỉ riêng Enora cố tình đổ thêm dầu vào lửa.

“Hmm, vậy là con rồng đã bỏ trốn. Trong trường hợp đó, cậu đâu còn là một dragoon nữa. Lí do gì mà vẫn ngồi lì ở đây?”

Trước những lời lạnh lùng đó, mọi người có mặt xung quanh đứng ra ngăn cản cô.

“Dừng lại đi Enora.”

Nhưng Rudel trông có vẻ không để tâm tới đáp lại.

“Đúng, đó là lí do tại sao tôi quyết đinh sẽ đi tìm cô ấy. Tôi đã được sự cho phép của các huấn luyện viên rồi, tôi sẽ hoạt động riêng biệt một thời gian.”

“Họ cho phép sao? Mà với địa vị của cậu thì tôi đoán họ làm gì dám từ chối.”

Trước khi trở thành dragoon cậu là bạch kị sĩ. Với một vị kị sĩ có ý nghĩa đặc biệt với vương quốc Courtois, để một con rồng bỏ trốn không gì hơn một sự xấu hổ.

Nhưng hơn là việc bị người khác đánh giá, Rudel tiếc nuối về thực tế cậu đã không nhận ra việc Sakuya tủi thân tới mức khiến cô phải bỏ trốn.

Cậu chán nản vì đã khiến Sakuya buồn chứ không phải việc Sakuya bỏ trốn.

“Vậy tôi đi đây.”

Với những bước đi loạng choạng, Rudel nâng mình lên không trung và rời đi.

“... Tôi dần làm quen với nó rồi, nhưng rõ ràng tôi thấy gã đang bay kìa, phải không? Cậu ta đâu có nhảy lên, đúng không?”

Khi kị sĩ tính tình cởi mở lẩm bẩm, mọi người ngoại trừ Enora đều gật đầu.

Đến được nơi sinh sống của loài rồng sau một vài ngày, Rudel đang khá tả tơi.

Cậu đã vội vã đuổi theo và bắt đầu cuộc hành trình với hai bàn tay không. Tất cả những gì cậu có trong người là một con dao và một cái bình.

Nhưng không quá để tâm đến điều đó, cậu lấp đầy bình nước với thủy ma thuật. Dù vị rất tệ hại nhưng miễn nó có thể làm dịu cổ họng đang khát khô thì không có vấn đề gì.

Đó là một ma thuật đi kèm hiệu ứng rất tệ hại và chỉ được sử dụng trong những trường hợp khẩn cấp.

Nhưng đã từng dành ra một khoảng thời gian dài cắm trại tại khu vực sinh sống của loài rồng, miễn là cậu có thể tới được đó thì mọi chuyễn sẽ ổn.

‘Nhóc, ngươi đã làm gì vậy? Sakuya tự nhốt mình trong hang và mãi không chịu ra.’

Sau khi đến nơi loài rồng sinh sống, cậu tiến thẳng tới cái hang Sakuya sử dụng làm căn cứ. Khi làm vậy, cậu gặp con rồng của Marty, Mystith, người vừa mang một con mồi săn được để ở lối vào.

Thứ trông có vẻ là mồi đó rõ ràng nhìn không có gì giống với một loài cá nào đó bà có thể bắt được trong hồ.

Thậm chí còn lớn hơn cả Mystith, nó là một dạng sống nào đó với gương mặt gớm ghiếc.

“Thật hổ thẹn. Đánh giá của chúng tôi có hơi thấp, và Sakuya trở nên phiền lòng vì điều đó...”

Rudel cố truyền đạt tình huống khó xử này theo một cách mà Mystith có thể hiểu được.

‘...Chuyện đó là sao chứ? Bọn chúng cứ không ngừng đánh giá từng thứ nhỏ nhặt rồi dán vào một cái thứ hạng sao? Thật ngu ngốc.’

“Chính xác là những gì tôi nghĩ đó.”

‘Sakuya, ta mang bữa tối tới rồi, ra đây ăn chung đi. Ta bắt được loại các con thích nhất đây.’

[Chắc Mystith với Sakuya về sau để ta-con, con-người ha.]

“... Đây là cá ạ?”

Nhìn vào dạng vật sống đáng sợ đó, đúng là có có vây lưng và đuôi. Nhưng trên cả việc còn lớn hơn cả một con rồng, nó còn cho người ta một ấn tượng cực kì ghê tởm.

Hơn là cá, gọi nó là một con quái vật biển đúng hơn nhiều.

‘Có gì sai sao? Nó khá ngon đó. Bọn con hoang này sống ngoài biển và có một lúc túng quẩn, chúng dám cố tấn công họ hàng của ta nên ta quyết định ăn thịt chúng. Và nhóc biết không, hóa ra chúng ngon tuyệt đấy.’

“Cái đó rõ ràng đâu phải là một con cá đâu?”

‘Miễn là nó ngon là được nhóc à.’

Để ăn một con các ở một đẳng cấp khiến Rudel phải vặn lại cả Mysttih, Sakuya ló ra khỏi hang. Nhưng ngay khi bắt gặp Rudel, cô tức thì cắn vào con cá rồi lôi nó trở vô hang sâu.

“Nè! Ra ngoài này mà ăn! Thật thiếu lễ độ!!’

“Sakuya! Tôi cầu xin em đó, làm ơn trở lại đi mà!!”

Rudel tiếp tục tuyệt vọng gọi cho Sakuya đang nấp sâu trong hang, nhưng nó không có hiệu quả.

‘Hmm~, bay lơ lửng và bắn hơi thở chính xác, ehhh.’

“Vâng, Sakuya không thể làm gì với những khoảng đó và chúng tôi không thể tăng hạng được.”

‘Thực sự mấy thứ đó có cần thiết không vậy? Ta không hiểu một chút gì cả. Mà, một khi đã trưởng thành thì có thể làm được mấy chuyện đó một cách tự nhiên thôi, nhưng trái ngược với cái cơ thể trưởng thành kia, cô nhóc vẫn chỉ là đứa trẻ không hơn không kém.’

Tại cái hồ Mystith dùng làm nơi sinh sống, Rudel thảo luận với bà về cách giải quyết những vấn đề của Sakuya.

‘Trước hết, con bé đã phá hủy tất cả mục tiêu và dừng lại trên không trung trong một khoảng thời gian, đúng chứ? Vậy cớ sự gì mà con bé lại bị đánh rớt?”

“Ai biết đâu? Tôi cũng không hiểu. Họ còn nói tôi không được giở trò nữa.”

‘Cái đó là cố tình làm khó chúng ta rồi còn gì.’

Trò chuyện với một con rồng có định nghĩa về giá trị hoàn toàn khác biệt, Rudel gật gù đồng ý. Quanh họ, những con rồng con đang cắn vào miếng mồi Mystith mang về.

Đó là một cảnh tượng khiến Rudel rất thích thú và cậu muốn đi vòng quanh vuốt ve những còn rồng gần đó ngay lập tức. Nhưng bởi vấn đề của Sakuya, cậu tự kìm nén ham muốn của mình lại.

Rudel trông có vẻ không thể tự nghĩ ra bất kì giải pháp nào, thế nên cậu tìm kiếm sự xác nhận ở Mystith về những vấn đề khiến cậu bận tâm khác.

“Ah, có một chuyện nữa. Sakuya trông không có chút sức sống nào ở chuồng rồng cả. Ban đầu em ấy rất phấn khích, nhưng rồi em ấy cứ chán nản hơn qua từng ngày... người có ý tưởng gì về những chuyện có thể đã xảy ra không?”

“Chuồng rồng sao? Thật hoài niệm. Miễn là không có gì đặc biệt, ta nghĩ là sẽ không có vấn đề gì. Có chuyện gì xảy ra à?”

“Để xem... khi em ấy đang nói chuyện với tôi, những con rồng khác thường gầm lên. Nó nghe như ừm, những tiếng gầm ngắn, tôi đoán vậy.”

‘...Nhóc à, chúng đang coi thường con bé.’

“Cái gì?”

‘Ta nói là chúng đang bễu cợt con bé! Chế giễu con bé! Bọn thô tục chết tiệt đó!!’

“T-trời ơi!”

Sau khi nghe đại khái tình hình từ Rudel, Mystith kết luận Sakuya đã bị bắt nạt ở chuồng rồng. Dù cùng giống loài, rồng thường giữ một khoảng cách nhất định khỏi những con khác.

Nhưng bởi những con rồng xám không biết gì về cuộc sống hoang dã, chúng sống gắn kết với nhau hơn mức cần thiết.

Trong khi sức mạnh và trí thông minh không đạt tới mức độ của rồng hoang dã, khi nhắc tới khả năng phối hợp và dễ điều khiển, rồng xám là số một. Nhưng đối với những con rồng xám không biết gì hơn ngoài sống bầy đàn, nếu kẻ thù lộ ra chút điểm yếu nào, chúng sẽ ngay tức thì xem thường và bắt nạt tập thể kẻ đó.

“T-tôi nên làm gì bây giờ!?”

‘...Ai biết?’

“Eh... Người không có bất kì giải pháp nào sao!? Tôi không thể làm gì cho Sakuya sao!?”

‘Dù cậu có hỏi ta như vậy, à thì... trong trường hợp của ta, ta đã khiến tất cả những con rồng khác phải phục tùng ngay từ đầu, và ta chỉ biết có một cách duy nhất.’

“Vậy là vẫn có cách!”

Rudel tìm thấy một tia sáng hi vọng trong lời của Mystitth.

Nhưng một lần nữa, người cậu đang phải đối mặt là Mystith.

‘Đơn giản thôi. Thách đấu con rồng boss tại chuồng rồng và đánh tên đó cho tới khi nào bầm đen bầm đỏ hết thì thôi. Nếu muốn làm theo cách đó thì thời điểm thuận tiện nhất là lúc huấn luyện! Giờ lôi Sakuya ra ngoài này cho ta.’

“Vâng!!”

Trong lúc Rudel chạy thẳng vào trong cái hang, Mystith nhìn theo bóng lưng của cậu.

‘Thật hoài niệm làm sao. Nó làm mình nhớ về Marty, vào cái lúc ổng vẫn còn thơ ngây thơ vô tội.’

Và như thế, để đưa Sakuya ra khỏi hang, Rudel lên đường hành sự.

Trong chiếc hang sâu tối vốn dĩ là nơi con rồng xác sống nghỉ ngơi.Vào lúc này đây, chiếc hang sâu không còn lấp đầy bởi cảm giác chết chóc nữa và chỉ còn là một chiếc hang sâu bình thường.

Dưới độ sâu đó, Sakuya đang cuộn mình như một quả bóng, nằm lim dim.

Cô trông có vẻ gì đó khá buồn rầu. Nhưng xung quanh, những chiếc xương từ đồ ăn do Mystith mang về bừa bộn khắp nơi và với Rudel, nó trông giống Sakuya đến kì lạ.

“Sakuya, ra ngoài thôi.”

Có lẽ không muốn nghe thấy giọng của Rudel, Sakuya che đôi tai của mình bằng cả hai tay. Mặc dù có hình thể to lớn, hành động của cô cứ như những con thú cưng vừa làm một điều xấu gì đó và sợ hãi chuyện sắp xảy đến.

“...Tôi xin lỗi. Tôi đã không nhận ra em bị tổn thương.”

‘...Không tổn thương.’

“Tôi nghe từ Mystith-sama rồi. Chuyện em bị bắt nạt bởi những con rồng xám... Tôi xin lỗi.”

‘Em không có bị bắt nạt!’

Khi Sakuya cao giọng hét lên, tiếng gầm của cô làm chấn động cả cái hang.

“Sakuya...”

Bởi chất giọng buồn rầu của Rudel, Sakuya đứng dậy và dang bốn chiếc cánh to lớn của mình ra.

‘Sakuya không có bị bắt nạt! Sakuya thực sự rất mạnh và là cộng sự của Rudel! Nên... nên Sakuya không phải là một con rồng hư!!’

Sau khi cố tình bỏ trốn và nhốt mình trong hang, có lẽ Sakuya là một con rồng hư. Nhưng đứng trước Rudel, cô cố phủ nhận và thuyết phục cậu ta như vậy.

Vẫn chưa đưa bao lâu kể từ lúc Sakuya được sinh ra và không phù hợp với cơ thể khổng lồ của mình, tinh thần của cô vẫn còn rất non trẻ.

Nghĩ tới chuyện một cô gái nhỏ đã phải gồng mình chịu đựng những lời giễu cợt từ chính đồng loại của mình như thế nào chỉ vì lợi ích của cậu, Rudel cảm thấy tự hổ thẹn.

“...Tôi là một cộng sự không tốt.”

‘Tại sao? Rudel không làm điều gì sai hết.’

Tiến lại gần Sakuya, Rudel dang tay ra.

Sakuya rút lại gần với đầu của mình và Rudel dịu dàng vuốt ve nó. Thoải mái vỗ nhẹ hai đôi cánh, Sakuya ngồi đó trong vui thích.

“Sakuya, cả em và tôi cùng nhau tạo nên một dragoon. Khi chúng ta bị đánh giá thấp như một dragoon, thì tôi cũng có phần trách nhiệm trong đó nữa.”

‘... Những kẻ khác nói. Ngươi bị bỏ xa bởi cộng sự của ngươi, ngươi là một con rồng vô dụng. Thế nên Sakuya là không cần thiết... Sakuya ở đó liệu có ổn chứ?’

“Bị bỏ xa? Chúng ta chẳng cần phải quan tâm gì tới điều đó cả. Tôi là giao ước sư của em và em là rồng của tôi. Nếu em không ở đó, ngay từ đầu tôi đã không trở thành một dragoon rồi. Em được phép ở đó. Không, làm ơn, hãy trở thành rồng của tôi!”

Thổ lộ cảm xúc một cách mạnh dạn, Rudel nở nụ cười dịu dàng; Sakuya nhắm mắt hạnh phúc như một cách đáp lại.

“Vậy hãy ra ngoài thôi. Mystith-sama đang lo đó. Và có vẻ như người ấy có một vài bài huấn luyện dành cho em.”

‘Huấn luyện?’

“Ừm, một bài huấn luyện giúp em không bị bắt nạt nữa!!”

Và như thế, để huấn luyện Sakuya, Rudel nhốt mình tại nơi sinh sống của loài rồng một lần nữa. Chuyện đã xảy ra mà không có thông báo gì lại tại thời điểm đó, cậu đã hoàn toàn quên mất về buổi ra mắt sẽ được tổ chức sau ba tháng nữa.

Trong lúc đó, tại cung điện, sự biến mất của Sakuya trở thành một vấn đề nghiêm trọng.

Chỉ huy và phó chỉ huy đã bị gọi đến trước nhà vua và các quan chức. Trong khi Rudel đã nhận được sự cho phép đi tìm kiếm con rồng của mình, trông không có vẻ gì là cậu sẽ quay lại cả.

Trong cung điện, một trường hợp bỏ trốn đơn giản đã trở thành chuyện quốc gia đại sự.

“Để con rồng của bạch kĩ sĩ bỏ trốn, đi công bố chuyện này chẳng khác nào bôi tro trét trấu lên bộ mặt chính quyền cả.”

“Thật tình, bên phía quản lí đang làm cái gì vậy chứ!?”

“Quan trọng hơn, chúng ta phải làm gì với buổi lễ ra mắt đây? Nếu bạch kị sĩ vẫn cứ mất tích như vậy thì không thể nào tạo nên hình mẫu kị sĩ lí tưởng cho công chúng được.”

Tin tức về hắc bạch kị sĩ đã lan rộng khắp vương quốc Courtois.

Trong dịp lễ ra mắt lần này, sự chú ý đổ dồn về phía Rudel và Aleist cao đến bất thường. Trong tình huống đó, không đời nào họ có thể thông cáo rằng con rồng của bạch kị sĩ đã bỏ trốn và cậu ta sẽ không tham gia.

“Tôi không có gì để bào chữa.”

Oldart, người vẫn có thể cười đùa trước mặt chính quyền là một chiến binh dày dặn kinh nghiệm. Một thứ gì đó chỉ ở mức độ này không đủ làm ông lung lay.

Nhưng những vấn đề khác lại khiến ông đau đầu.

(Tệ rồi đây. Khu huấn luyện đã bị phá hủy, và một con rồng bỏ trốn... ngân sách của chúng ta sẽ bị cắt bỏ mất. Hah, không phải ngài đại công tước cao quý của chúng ta nên làm gì đó với thầu bao của cậu ta sao?)

Trước chính quyền, ông lại chỉ để tâm tới vấn đề chi tiêu trong tương lai. Ngược lại, Alejandro đang toát mồ hôi lạnh khắp cả người. Trong khi có một con rồng đáng giá và khối lượng đồ sộ các thành tích, đây là lí do ông chỉ là phó chỉ huy.

Ông rất tệ hại khi đụng đến những khoảng này. Hoặc đúng hơn, ông không có sự điềm tĩnh.

Bởi vì vậy, Alejandro không thể ngừng việc muốn dập cho Rudel một trận.

(Hắn ta thậm chí còn không thể quản lí nổi con rồng của mình. Cứ đà này hắn sẽ không trở về kịp buổi lễ ra mắt mất! Nếu đó là tất cả những gì chúng ta phải gánh chịu thì cũng ổn thôi, nhưng đánh giá của hắn ta thấp tới thậm tệ. Cứ đà này lữ đoàn dragoon bị khinh thường là cái chắc!)

Điểm yếu của ông, sự thiếu điềm tĩnh chính là thứ khiến ông mãi mắc kẹt với chức phó chỉ huy.

Mạnh mẽ, đầy tài năng, ông không hề thua kém gì người đồng đội dragoon của ông, Oldart. Nhưng lo ngại tính cách của ông, cựu chỉ huy và cựu phó chỉ huy đã từ chối việc công nhận ông như một chỉ huy.

“Tôi sẽ mang họ về ngay lập tức!”

Trong khi Oldart đang đối phó một cách lãng tránh với các quan chức, Alejandro mạnh mẽ đưa ra câu trả lời. Ông cũng chỉ là một con người bình thường như bao kẻ khác, không có chuyện ông không hứng thú gì tới việc thăng tiến.

Hơn nữa, dù cho ông đã công nhận khả năng của Oldart, ông đang đối mặt với một gã chỉ có cộng sự là một con rồng xám. Ông tự tin mình là người có tài năng hơn.

Ông muốn có một cơ hội vượt mặt Oldart bằng bất cứ cách nào.

“Ta hiểu rồi. Nhưng các ngươi có biết họ đang ở đâu không?”

“Để bạch kị sĩ đi tìm kiếm con rồng của mình ở nơi nào còn chẳng biết, ta đang bắt đầu nghi ngờ về năng lực của các dragoon rồi đấy.”

“Tôi thực sự không có lời bào chữa nào.” (Alejandro, đọc tình huống chút đi. Cậu ta có phải là một tên nhóc đâu, nếu chúng ta cứ giữ im lặng, tôi dám chắc không sớm thì muộn cậu ta cũng quay về thôi.)

Oldart gửi một ánh mắt van nài nhưng Alejandro không nhận ra điều đó.

Vài ngày sau, một tổ đội tìm tìm kiếm Rudel và Sakuya gồm các dragoon được thành lập. Bởi bị giới hạn nguồn nhân lực, thậm chí một vài tân binh cũng được thêm vào.

==================

Ngay giờ thiêng. Mà cuối tuần này nhà có đám, chương sẽ không ra hoặc có thì cũng chỉ một cho tới tuần tới.

⁑__________________________________⁑