Dragoon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Part 1 - Chương 102. Hiệu ứng của ma thuật chữa trị và trận không chiến.

►Chương 102. Hiệu ứng của ma thuật chữa trị và trận không chiến.

Trans: \__Tuấn Cpu__/

Chúc mọi người một ngày tốt lành.

⁂_______________________________⁂

Sau khi Rudel chữa lành cái chân cho cô bằng ma thuật chữa trị, Enora không còn đủ dũng khí để nhìn vào mặt cậu nữa.

Thời gian cứ trôi trong im lặng; Rudel đã thấy hết những mặt đáng xấu hổ của cô. Nhưng thời gian nhiệm vụ vẫn còn và cô không thể cứ tự dưng bỏ dở nhiệm vụ của mình rồi bỏ trốn được.

Cứ mỗi lần nhìn thấy Rudel là mặt cô đỏ lên, công việc lần này của Enora chắc chắn là một thất bại.

Cattleya, bắt gặp họ dọc đường, nhìn vào Enora thắc mắc.

“Có chuyện gì với cô vậy?”

“K-không... không có gì hết á.”

“Không, rõ ràng là có chuyện gì rồi. Sao mặt cô đỏ vậy?”

“Tôi đã nói là không có gì hết rồi mà!”

Mặc kệ cuộc tranh cãi không đâu của họ, Rudel đang cưỡi một chiếc khiên ánh bay ngang dọc trên mặt hồ. Chiếc khiên sử dụng ma thuật để lướt trên mặt hồ trông gần giống một tấm ván trượt.

Trên mặt nước, Rudel đang di chuyển một cách tự do.

Dưới hồ, những quả thủy cầu phóng ra từ miệng lũ rồng con. Tránh né chúng, trông cậu có vẻ khả tận hưởng điều đó.

“Cái đó mém trúng đấy!”

Bực tức, những con rồng con tuyệt vọng cố bắn trúng Rudel với những quả thủy cầu của chúng. Đôi lúc, chúng sẽ nhảy khỏi mặt nước để làm cậu bất ngờ, thỉnh thoảng lại nhắm vào cậu từ không trung.

Nhưng chúng không thể nào bắt được Rudel.

Cứ như thể cậu có cặp mắt đằng sau gáy vậy, tất cả những quả thủy cầu đều được cậu xoay sở tránh né hết. Nhưng Rudel làm được điều đó là bởi cậu chỉ đang đối đầu với những con rồng chưa trưởng thành.

Quan sát chúng kĩ lưỡng suốt mấy ngày nay, cậu đã nhìn thấy thói quen cũng như khuynh hướng của những con rồng.

Nếu nói Mystith đã suy nghĩ sâu xa tới như vậy khi để cậu trông chừng lũ rồng thì phải xem xét lại khá nhiều, nhưng Rudel đã học được một vài thứ.

Cậu đã có gặt hái được sự thấu hiểu sâu sắc hơn về những con rồng. Những trải nghiệm thực tế cậu không thể nào tìm được trong một quyển sách đã giúp Rudel tiến thêm một bước về phía trước như một dragoon.

Chứng kiến cảnh đó, Cattleya tạo ra một quả hỏa cầu và ném nó thẳng về phía Rudel. Trước đòn tấn công cô phát động với tiền đề Rudel có thể tránh né nó, Enora làm một vẻ mặt ngạc nhiên.

Bởi vì nó ở mức độ nếu ăn trọn sẽ không chỉ gây ra một vài vết trẩy xước thông thường.

“Cậu đang làm cái quái gì vậy hả, cái thằng nhóc chưa hỉ mũi kia!!”

Khi quả hỏa cầu đánh trúng mặt nước, nó tạo nên một cột nước. Rudel bị nuốt chửng bởi làn sóng nó tạo ra và té ập mặt thẳng xuống hồ.

“T-trung úy Cattleya...”

“Mạnh giỏi ha Rudel. Giờ thì giải thích cho tôi cái thể loại tình huống gì đây hả?”

‘Oy, đừng có ăn hiếp tên đó nhiều quá. Ta bị giết mất.’

Nhìn con xích long sợ tới tái mặt, Cattleya tặc lưỡi. Cô đã bằng cách nào đó đẩy hết trách nhiệm cho Lilim, nhưng con rồng của cô cứ mỗi lần gặp Mystith là lại co rúm lại, nó đơn giản là quá đáng thương.

Khi Rudel trồi đầu lên khỏi mặt nước để trả lời, cô cảm thấy một cơn đau đầu đang tấn công mình.

“... Rồi giờ con rồng của cậu đâu? Chúng ta sắp hết thời gian tới nơi rồi.”

“Em ấy có trở về một lúc, nhưng có vẻ cần phải đi thêm chuyến nữa.”

“Cổ trở về rồi? Sao không giữ cổ lại, hả!?”

Bò khỏi hồ, Rudel chỉnh sửa lại chiếc thắc lưng lá trước khi quay về phía Cattleya. Từng giọt nước nhĩu xuống từ khắp người, ngoại hình của cậu đã khá ưa nhìn ngay từ đầu khiến cậu giờ trông càng bảnh bao hơn.

Và đang gần như khỏa thân nữa.

Cattleya như nghẹn thở.

“Không được, em ấy gần như làm được nó rồi. Kĩ năng tất sát để hạ gục boss.”

‘Kĩ năng! Rồi còn tất sát nữa!? Sao không ngăn con nhỏ lại hả cái đồ ngu nhà ngươi!’

Khi con rồng của Cattleya làm quá lên, Rudel trấn an nó. Dù nhìn khá điền đạm nhưng nếu phải hỏi ai là người có lỗi trong việc này, hẳn đó là Rudel.

“Tôi tin nếu là Sakuya thì em ấy sẽ ổn thôi. Dù có thua, chắc chắn em ấy sẽ biết cách tự đứng dậy trên đôi chân của mình thôi.”

Rudel tin tưởng vào Sakuya, nhưng chuyện đó không liên quan và cũng không làm con rồng vui lên chút nào. Hơn là vậy, để Sakuya tìm đến chỗ ông thật thì sẽ là một vấn đề lớn.

Dù có đánh bại được Sakuya thì vẫn còn nỗi sợ mang tên Mystith đang chần ngần ngay đó. Không nhiều nhưng ông ta không có cảm giác mình có thể giành chiến thắng. Chiến thắng trận đấu này có khi còn đáng sợ hơn cả thua cuộc.

Để thất bại trước một Sakuya mới sinh sẽ là nỗi ô nhục, nhưng nếu không làm vậy thì cuộc đời của ông ta sẽ bay màu bởi Mystith. Con rồng của Cattleya trào nước mắt.

“Thật tình, sao ngươi lại đáng thương tới vậy chứ?”

‘Đừng có đùa với ta! Trong khi thậm chí còn chẳng có lỗi lầm gì, đi mà đá đít cái tên có lỗi thật sự ấy!’

Thấy Rudel và Cattleya vui vẻ trò chuyện với nhau, cảm xúc của Enora chỉ trở nên tăm tối hơn. Dù hầu hết là la hét Rudel, cả hai người đều thẳng thắng nói lên suy nghĩ của mình với nhau, Enora nhìn hai người họ một cách ghen tị.

Cứ như thể Cattleya có tất cả những thứ cô không bao giờ đạt được.

(Có cả cha, Rudel, rồi còn là thiên tài sử dụng ma kiếm... trong khi mình thì chẳng có gì...)

Suy nghĩ của Enora là thứ suy nghĩ sẽ khiến một kị sĩ không thể trở thành dragoon muốn đập cô một trận. Rồi đột nhiên, mọi thứ trở nên thật ngu ngốc đối với cô.

Cattleya, một thiên tài trong thiên tài là một chuyện, nhưng cô thậm chí còn không thể vượt qua Rudel, người thừa nhận cậu ta không có chút tài năng nào. Nhưng cô vốn đã biết ngay từ đầu.

Enora đã đánh giá một cách chính xác về Rudel và lo sợ trước cậu ta vì điều đó. Dù có thua kém những con rồng khác, Sakuya vẫn sở hữu quá nhiều thứ những con rồng khác không thể nào có được.

Đó là lí do tại sao cô lại rơi vào hoảng loạn khi Rudel quyết định không trốn tránh trách nhiệm của một học viên, vẫn cứ vắt óc tìm cách vượt qua bài kiểm tra. Dù có một vài phần trong cô không giống những người khác, nhưng đánh giá của cô về Rudel là hoàn toàn chính xác.

Như một sợi chỉ mỏng manh sắp đến giới hạn chịu đựng, cô dường như có thể nghe thấy âm thanh đứt gãy của nó.

Và ngay lúc đó.

Sakuya lao thẳng xuống hồ nước, Mystith thì xuất hiện một ít lâu sau đó. Với một vẻ mặt chán nản, Mystith thờ ơ phân tích cú hạ cánh thất bại của Sakuya.

‘Ta đã nói bao nhiêu lần rồi. Phải hạ độ cao một cách cẩn thận... nhóc quá vội vàng đi.’

Ló đầu khỏi hồ, Sakuya nhìn Mystith.

‘Con định...’

Khi cơ thể khổng lồ của Sakuya lao thẳng xuống hồ, lượng lớn nước ập xuống tất cả mọi người trong khu vực. Như một cơn sóng, nó nhấn chìm tất cả và khiến họ ướt sũng từ đầu tới chân.

Vuốt mái tóc ướp nhẹp qua một bên, Cattleya tìm kiếm cộng sự của Sakuya, Rudel. Cô muốn bắt cậu ta lại và phàn nàn vài thứ, nhưng Rudel đã nhảy đến chỗ Sakuya từ lúc nào.

“Sakuya, tôi đang đợi em đó!”

Dán mình vào đầu Sakuya, Rudel bắt đầu vuốt ve cưng nựng cô. Vui vẻ, Sakuya một cách tự hào khoe thành quả của mình sau khi từ biển bắc trở về.

‘Ehem! Sakuya cuối cùng cũng học được kĩ năng tất sát rồi đó nha! Với nó em chắc chắn sẽ đánh bại được boss.’

Trong lúc Sakuya hớn hở khoe mẽ, Rudel đột nhiên nhớ lại gì đó rồi tìm kiếm xung quanh coi con xích long đâu. Nhưng trước khi Rudel tìm ra, con xích long đã rút lui gọn nhẹ.

Bỏ lại Cattleya một mình...

“C-cái con rồng ngu ngốc!!”

Tiếng hét của của Cattleya vang vọng khắp Khu rừng.

Công tác chuẩn bị của Sakuya đã hoàn tất, họ nhanh chóng trở về.

Mystith có một vài công chuyện cần làm và Cattleya được quyết định sẽ cùng cưỡi trên lưng Sakuya trở về. Dù không cưỡi một con bạch mã, Rudel trên lưng con rồng trắng của của cậu có một chút trùng khớp với hình mẫu lí tưởng của cô.

Thực sự thì Sakuya rất lớn, chở một hay hai người cũng không mấy khác biệt gì. Rudel cũng sẽ trở về, để lại chiếc thắt lưng bằng lá sau một thời gian dài gắn bó.

Bởi con xích long đã bỏ trốn, Cattleya ướt sũng phải mượn quần áo của Enora. Nhưng dù cô không phải thuộc người ‘nhỏ nhắn’, vùng không gian ở phần ngực trông có vẻ khá rộng rãi.

“Chị xong chưa?”

“Rồi. Enora, cô về trước báo cáo đi.”

Sau khi Cattleya mặc đồ xong, cô ra lệnh cho Enora trở về trước và báo cáo. Enora nghiêm chào và làm theo lệnh, nhưng dường như nụ cười của cô không như thường lệ.

Rudel có hơi bận tâm tới điều đó, nhưng leo lên con phong long của mình, cô gái nhanh chóng biến mất vào không trung.

“Có gì sao?”

Rudel nhìn theo khoảng không Enora biến mất với một nét mặt nghiêm trọng. Ánh mắt của cậu có một chút buồn bã.

“Không, em chỉ tự nhiên cảm thấy một chút hoài niệm thôi.”

“Hoài niệm?”

Cattleya khá bận tâm về ngực của mình trong lúc trầm ngâm. Rudel quay về phía Cattleya, nhìn sâu vào đôi mắt cô.

“C-cái gì thế?”

Trong khi mặt Cattleya có hơi ửng đỏ và đảo mắt đi chỗ khác, Rudel lặng lẽ leo lên lưng Sakuya. Sau một hồi bất ngờ, Cattleya phồng má.

Đó là bởi cô có một chút mong đợi nhưng Rudel chẳng làm gì cả.

Nhưng với Rudel, trông cứ như Enora có một chút trùng lặp với Cattleya trong quá khứ. Cậu hiểu có thể hiểu được mục tiêu của sự thù ghét đó không là chính mình, mà lần này là Cattleya.

Hết lần này đến lần khác, ánh nhìn của Enora đột nhiên trở nên sắc bén và nó chỉ xuất hiện mỗi khi Cattleya có mặt ở đó. Cái ánh mắt đã từng hướng vào cậu giờ đây đang chỉ thẳng vào Cattleya.

Có một chút hiếu kì, Rudel chỉnh sửa tư thế trên lưng Sakuya trước khi giúp Cattleya một tay và hỏi.

“Enora có phải người quen của chị không?”

“Hả? Chưa bao giờ nghe về cô ta cả. Ta khá chắc là có cùng khóa học ở học viện, nhưng,... ohh, cậu có ý với cô ta à? Tính xoay sở thế nào với cô tóc đen kia đây?”

Rudel trông không có vẻ gì là để tâm tới lời trêu chọc xấu tính của Cattleya. Thái độ của cậu khiến cô bực bội. Tuy nhiên, dáng vẻ của một Rudel cô đã từng buông lời gièm pha, giờ nhìn lại, nó đang khá gần với lí tưởng của cô.

Có lẽ nó chỉ khiến cậu ta càng thêm phần khó chịu đến không cần thiết nên cô quay mặt đi chỗ khác.

“Sakuya, tới lúc phải đi rồi.”

‘Vâng!’

Sakuya chậm rãi phóng lên không trước khi vỗ cánh một cách mạnh mẽ. Dù thua kém so với một con phong long, hoặc là so với tất cả những con rồng khác thì đúng hơn, Rudel thích cảm giác bay lượn cùng với Sakuya.

Cổ và lưng của cô được lắp những trang thiết bị cần thiết để một kị sĩ có thể cưỡi trên đó. Sakuya đã bỏ trốn nên cô không hề mang theo chúng, nhưng trong nhiệm vụ giám sát của mình, Luxheidt đã một cách khéo léo mang cho họ một cặp.

Cattleya cảm thấy có một chút bồn chồn khi cưỡi trên lưng một con rồng khác.

Trong không trung, Cattleya nhìn qua chiếc lưng của Sakuya, cô thực sự ấn tượng về bề rồng của nó.

Trong khi kích cỡ của Sakuya được coi là rất khủng bố so với những con rồng khác, từ góc nhìn của một nhân loại, con xích long của Cattleya đã được coi là khổng lồ. Lần đầu tiên ngồi lên lưng ông ta, cô cũng cảm thấy nó rất to lớn.

Nhưng Sakuya là cực kì phi thường. Và có một vấn đề.

“Đúng là khá rộng rãi, ổn định nữa, nhưng... có thật là chúng ta đang bay không vậy?”

“Ờ thì, em ấy vốn là một con rồng gaia phân loài nên làm ơn đừng quá trông chờ quá nhiều về mảng tốc độ. Nhưng sự mạnh mẽ và sức phá hủy của Sakuya là không thể so sánh với những con rồng thông thường đó nha!”

“Cậu đã nói hồi trước rồi.”

Cảm thấy mệt mỏi trước mấy lời bao biện cho Sakuya cộng với cái tốc độ rùa bò này, Cattleya dần trở nên nhàm chán. Cô không thường nói chuyện quá nhiều với Rudel và cũng không biết cách để nói chuyện một cách tử tế với cậu.

Cô đã cố gắng tìm cơ hội xin lỗi về những chuyện đã xảy ra lúc trước nhưng lại để vụt mất thời điểm thích hợp.

Những cảm xúc lúc trước, sự thù hận, ghê tởm cùng mong muốn nghiền nát cậu ta, bây giờ nhìn lại, cô không hiểu tại sao mình lại như vậy. Cô đã được bảo rằng bản thân bị làn sương đen xuôi khiến, nhưng trước người cô đã từng thù ghét, thật khó lòng để cất tiếng xin lỗi.

Không thể thành thật, Cattleya tập trung sự can đảm của mình để nói lời xin lỗi... Và đó là lúc Rudel hét lên.

“Sakuya, phía trên!”

“Eh?”

‘Wowowhoa!’

Khớp với tiếng gào của Rudel, Sakuya thay đổi quỹ đạo bay. Tại đó, một hơi thở rồng bắn trực tiếp xuống. Làn ma thuật từ một con rồng đó lao xuống và tạo nên những vụ nổ liên hồi.

Thứ Cattleya thấy khi nhìn lên phía trên là hình bóng của một con phong long. Nhưng họ đã rời khỏi nơi loài rồng sinh sống và có vẻ đó không phải là một con rồng hoang dã.

“Tại sao...”

Trước sự chuyển hướng đột ngột, dữ dội của Sakuya, cô cảm thấy được một sức nặng mà lúc bình thường sẽ không cảm nhận được. Nhưng cô vẫn không rời mắt khỏi con phong long đã tấn công họ.

Trong suốt nhiệm vụ giám sát của mình, cô đã để ý thấy Rudel và Sakuya sẽ không bao giờ bị tấn công bởi một con rồng hoang dã. Hơn nữa, đã đi xa đến mức này, bị một con rồng nào đó lại tấn công đơn giản là bất thường.

Nếu không phải là vì xâm phạm lãnh thổ của nó thì cô cũng khó lòng hình dung được bất kì lí do nào khác.

(Tệ rồi đây... đứa trẻ này không đủ khả năng chống đỡ.)

Xác nhận họ đang đối mặt với một con phong long, Cattleya kết luận sẽ là bất khả thi để Sakuya có thể vượt qua nó. Phong long được coi là một loại rồng thiếu hỏa lực nhưng lại cực kì đáng sợ trong những trận không chiến.

Tốc độ bắn hơi thở đáng kinh ngạc thuộc top đầu trong những loài rồng, và dù có sự khác biệt giữa các cá thể, một trận không chiến sẽ đặt Sakuya vào tình thế vô cùng bất lợi.

Trong số những con rồng hoang dã, loài chiến số lượng nhiều nhất là phong long. Ở lữ đoàn dragoon cũng tương tự, trong số những con rồng hoang dã được giao ước thì phong long chiếm đa số.

Có chút hiểu biết thông qua con phong long của Lilim, Cattleya nhận thấy họ đang gặp bất lợi trong một trận đuổi bắt như thế này. Và kẻ địch là một con rồng trẻ đầy mạnh mẽ.

Nó vẫn còn quá trẻ nên đó cũng là sự cứu rỗi duy nhất dành cho họ.

Hơi thở của nó không tương xứng với sức mạnh của con rồng của Lilim. Tốc độ bắn của nó vẫn cần phải cải thiện thêm nữa.

“Rudel, tiếp tục tránh né đi!”

Khi Cattleya nhìn vào Rudel và đưa ra mệnh lệnh, Rudel truyền đạt lại những mệnh lệnh đó cho Sakuya.

“Rõ! Sakuya, đừng để nó nhắm vào. Bay theo hình dích dắc và...! Tăng độ cao!”

Rudel đột nhiên thay đổi mệnh lệnh nhưng Sakuya vẫn bằng cách nào đó xoay sở làm theo và bay thẳng lên. Con phong long băng qua ngay phía dưới họ.

Trong khoảnh khắc Cattleya không để mắt đến, con phong long đã cố bắt lấy Sakuya. Bám vào một con rồng gaia như Sakuya, thẳng thừng mà nói, một hành động ngu ngốc. Một loại hành động mà bất kì con rồng thông thường nào cũng sẽ tránh.

Nhưng vào khoảnh khắc đối thủ băng qua họ, Cattleya đã thấy.

Có một người đang cưỡi trên lưng con rồng... và người đó không ai khác ngoài Enora.

“Enora... tại sao cô...!”

Quá nhanh để Sakuya có thể bắt kịp, Enora và con rồng của ô bay vút lên bầu trời. Không có cơ hội nào để đánh một con phong long trên không trung. Xét trong trường hợp muốn phòng thủ gần mặt đất, họ sẽ bị hành hạ đến chết bởi những phát bắn liên tục từ trên cao.

“...Sakuya, chúng ta sẽ chế ngự họ.”

“Cậu đang nói cái gì vậy hả!? Trong khi thắng thôi là đã khó rồi, không đời nào cậu có thể bắt giữ cô ta được!”

Trong khi Cattleya bác bỏ lời của cậu, ý chí của Rudel vẫn kiên định. Và không phải những lời đó là vô căn cứ. Không, có lẽ cậu đã không cần đến một kế hoạch ngay từ đầu.

“Sakuya, em có thể làm được mà, đúng không?”

‘Em sẽ không thua!’

Tiếng gầm của Sakuya vang lên bầu trời, con phong long của Enora cũng bắn hơi thở xuống như một cách phản hồi.

⁑__________________________________⁑