Dragon Raja-Long Tộc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

[TS] I Became a B-Class Female Lead of Erotic Game

(Hoàn thành)

[TS] I Became a B-Class Female Lead of Erotic Game

Đợi đã, Tag của trò chơi này là gì?

22 30

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

40 42

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

229 2453

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

50 997

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

(Đang ra)

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

Mê Mang Tiểu Trùng

Vô số kỷ nguyên sau, không một thần ma hùng mạnh nào có thể ngăn cản Weir đoạt lại quyền năng vốn thuộc về mình.

90 241

Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong - Màn Tám: Tiếng thở dài trên dòng sông Cam - Phần 3-4-5

Cánh cửa nhỏ màu đỏ ẩn sau bức tường mở ra, một người bước ra một cách im lặng.

Bộ vest màu bạc xám, đôi giày da bóng loáng và đồng hồ đeo tay bằng vàng hồng, toàn bộ sự xa hoa này phối hợp hoàn hảo với cơ thể rắn rỏi của anh ta.

Những người trẻ đều đồng loạt nhìn xuống đôi chân của anh, bước đi vững vàng nhưng nhẹ nhàng, mang đến cảm giác nhịp điệu mạnh mẽ.

Thật là một màn xuất hiện đầy tự tin!

Cực kỳ phù hợp với hình tượng "nam nhân thành công, tao nhã", người này hoàn toàn có thể thay thế Sean Connery làm đại diện cho túi du lịch LV.

Anh ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện Henkel, không chào hỏi ai cả.

Anh bước vào căn phòng tụ họp của những người đứng đầu các gia tộc hỗn huyết chủng như thể không có ai ở đó.

Henkel ngẩng lên nhìn anh ta một cái, "Lần sau có thể xuất hiện trước mặt tôi một cách đàng hoàng không?"

"Đây là vest custom của Prada, giày của Hermes, đồng hồ Zenith," vị khách nhún vai, "Được chưa?"

"Trên đầu cậu đang đội cái gì vậy?"

"Chắc ông chưa thấy túi giấy KFC hả? Không lẽ..."

Người đàn ông nhét một miếng khoai tây chiên đã phủ sốt cà chua vào miệng.

Người đàn ông đội một chiếc túi giấy KFC trên đầu, còn cắt hai lỗ mắt và một lỗ miệng.

Vì vậy, những người trẻ chỉ có thể nhìn xuống đôi chân của anh.

"Chuyến này là Colonel Sanders à? Lần trước chúng ta gặp nhau ở một ngân hàng, cậu che mặt bằng một chiếc tất đen... lần trước nữa thì đúng vào Halloween, cậu đeo mặt nạ Hiệp sĩ đen," Henkel xoa trán, "Cậu yêu thích đùa nghịch đến thế sao? Có thể chuyên nghiệp hơn một chút không?"

"Đùa nghịch chuyên nghiệp? Ông thích Bá tước Dracula không? Tôi có liên lạc với một vài câu lạc bộ yêu thích ma cà rồng nổi tiếng ở London đấy."

Henkel im lặng một lúc lâu, rót một ly rượu tequila mạnh và đưa cho vị khách, "Thực ra tôi thích Cleopatra, nếu cậu không phiền, lần sau đến gặp tôi hãy phủ đầy vàng và để mình trần."

"Không ngờ ông già thế này mà còn thích mấy trò quái dị như vậy!"

Vị khách cười khẩy, "Được rồi, tôi chỉ vừa ăn đồ mang về của KFC, tiện thể sử dụng một chút thôi. Bây giờ chưa phải lúc tôi lộ mặt đâu, không có lợi cho cả ông và tôi."

"Chỉ những người thực sự đáng tin mới có thể bước vào phòng này."

"Trong lịch sử, bao giờ cũng là từ miệng những người đáng tin mà thông tin bị rò rỉ."

Henkel ngạc nhiên, "Có lý. Vừa rồi Anjou nói những gì cậu cũng nghe thấy rồi, chúng ta nên tin những gì ông ấy nói không? Đặc biệt là về Long Cốt."

"Nghe có vẻ như ông ta không giấu giếm gì, ông ta đang sở hữu một chiếc Long Cốt, vốn phải có hai chiếc, nhưng chiếc còn lại đã chìm vào Hồ Chứa Tam Hiệp và không thể vớt lên được. Hội đồng quản trị đang yêu cầu chiếc Long Cốt đó, nhưng Anjou chưa giao ra."

"Người quan tâm đến Long Cốt thật nhiều," Henkel cười, "Nhưng ngoài việc dùng để chế tạo Hiền Giả Thạch, ai mà biết giá trị thật sự của Long Cốt là gì? Cái gọi là 'lưu giữ sức mạnh của Long Vương', làm sao mở được kho báu này?"

"Chẳng ai có chìa khóa của kho báu cả, chỉ có thể đào toàn bộ kho báu lên và chôn ngay sau vườn nhà mình, để khi kho báu mở ra, mình có thể giành lấy trước."

"Vậy mục tiêu tiếp theo của họ ở đâu?"

Người đàn ông lắc đầu:

"Không có thông tin chính xác. Tuy nhiên, rõ ràng là Bộ Chấp Hành đã có động thái rất nhiều gần đây. Tin tức mới nhất là một tài liệu mật vừa được chuyển từ Trung Quốc đến học viện, nhưng ngay lập tức lại chuyển cho Hội đồng quản trị. Mục tiêu tiếp theo rất có thể vẫn ở Trung Quốc, họ vẫn đang thúc đẩy giáo dục tiếng Trung, đào tạo một đội ngũ thành thạo tiếng Trung, chắc chắn không chỉ vì hành động ở Tam Hiệp."

"Trung Quốc? Vậy thì tiếp tục theo dõi đi."

Henkel gật đầu. "Ngoài ra, tôi rất hứng thú với Lộ Minh Phi."

"Chỉ là một tân sinh viên bình thường không thể bình thường hơn, năm nay năm hai đại học, đang trong giai đoạn thanh xuân nhiều phiền muộn, vận khí trước giờ vẫn không tệ, hiện tại thiếu nhất là... bạn gái."

"Cậu ta có lai lịch đặc biệt gì không? Tại buổi đấu giá đã xảy ra một chuyện khó tin: trước khi vào sàn, số tiền ký quỹ trong tài khoản của Lộ Minh Phi chỉ có 2 triệu. Vậy nhưng cậu ta lại cả gan trả giá lên tới 20 triệu. Chúng tôi buộc phải tạm ngừng phiên đấu giá để kiểm tra khả năng chi trả của cậu ta. Lần kiểm tra đầu tiên, cậu ta vẫn chỉ có 2 triệu. Đến lần kiểm tra lại theo yêu cầu của cậu ta... trong vòng mười giây, số dư tài khoản của cậu ta điên cuồng tăng vọt, nhảy lên 102 triệu USD. Cậu ta lập tức đẩy giá thầu lên 100 triệu, mua đứt bộ đao kiếm luyện kim kia. Sau khi gõ búa, tài khoản của Học viện Cassell đã chuyển khoản cho chúng tôi 100 triệu. Lưu ý, tài khoản thanh toán không phải tài khoản của Lộ Minh Phi, nhưng lúc đó, khi kiểm tra tài khoản của cậu ta, thì lại chỉ còn 2 triệu USD."

Henkel trầm mặc một lát.

"Như thể có ai đó, vào lúc cậu ta cần, đã ứng trước cho cậu ta một trăm triệu để ký quỹ!"

"Ngân hàng bị hack sao? Hoặc là Anjou đã ứng trước cho cậu ta số tiền đó. Anjou vẫn còn khả năng điều động một trăm triệu đô."

Henkel lắc đầu:

"Không phải. Hệ thống máy tính hoàn toàn bình thường, Học viện Cassell cũng không hỗ trợ cậu ta. Người hỗ trợ Lộ Minh Phi, là... một đám đông khổng lồ — các nhà đầu tư nhỏ lẻ trên thị trường chứng khoán. Trong mười giây ấy, từ châu Mỹ đến châu Âu rồi châu Á, tổng cộng 25 triệu nhà đầu tư cá nhân trên toàn thế giới, mỗi người chuyển cho cậu ta 4 đô la từ tài khoản của mình, tổng cộng đúng một trăm triệu USD. Sau phiên đấu giá, số tiền đó tự động trả lại cho từng người. Nói cách khác, vào lúc Lộ Minh Phi cần tiền, cả thế giới đã quyên góp cho cậu ta, 25 triệu dòng tiền cùng lúc đổ về phía cậu ta. Mà khi cậu ta không cần tiền nữa, toàn bộ số tiền ấy lại tự động rút lui. Việc rút tiền ấy đã khiến chỉ số các sàn giao dịch lớn trên thế giới — từ Chỉ số Công nghiệp Dow Jones đến Chỉ số Financial Times của London — cùng đồng loạt giảm 0.000001%. Đổi lại, Lộ Minh Phi đã kịp thời trở nên giàu có trong chớp mắt."

Người đàn ông im lặng suy nghĩ rất lâu, rồi lắc đầu:

"Nghe thì giống hành động của hacker, nhưng nếu muốn hack được lượng tài khoản khổng lồ như vậy, cần một lượng tài nguyên máy chủ khổng lồ. Tôi nghĩ hiện tại không có tổ chức hacker nào trên thế giới có công nghệ đó."

"Không, không giống hacker đâu."

Henkel nói khẽ, "Giống như... bàn tay của Thần... đang khuấy động cán cân của tài sản vậy."

"Giờ cậu hãy bắt đầu coi việc giám sát Lộ Minh Phi là trọng điểm đi."

"Hiểu rồi. Nếu không còn việc gì khác, tôi xin đi trước."

Người đàn ông vừa nói vừa xoay ly rượu tequila trong tay.

Trong chất lỏng màu nâu có ngâm một con sâu bướm đang co rút.

"Henkel, hồi đó chắc ông là một cao bồi miền Tây cực kỳ ngầu nhỉ, ngay cả chọn rượu cũng đậm chất miền Tây."

"Đặc sản của thị trấn Tequila, chưng cất từ 100% cây thùa lam nguyên chất, là hàng thượng phẩm đấy."

Henkel đẩy chiếc đĩa bạc đựng muối mịn và lát chanh về phía anh ta.

"Thử xem."

"Biết sớm thế này thì tôi đã hóa trang thành Zorro rồi."

Người đàn ông tiếc nuối.

"Đội mũ của Đại tá Sanders có hơi vướng víu thật."

Anh ta cẩn thận xé rộng lỗ miệng trên túi giấy, thuần thục rắc một ít muối lên hổ khẩu tay trái, nhón lấy một lát chanh, tay phải nâng ly, chăm chú nhìn con sâu bướm cuộn tròn trong lớp rượu màu nâu, hít sâu một hơi:

"Đúng là rượu dành cho đàn ông thứ thiệt!"

Người đàn ông cắn một ngụm chanh, thè lưỡi liếm sạch lớp muối mịn, rồi hào sảng ngửa đầu uống cạn ly rượu tequila.

Sau đó, anh ta dứt khoát nhổ con sâu đang ngâm trong lớp rượu màu nâu ra cái đĩa bạc.

"Woah!"

Anh vặn mình thoải mái, "Cứ như một quả cầu lửa vừa lăn thẳng vào bụng tôi vậy!"

"Cậu đúng là có máu biểu diễn, giờ thì biến thành quả cầu lăn ra khỏi đây đi, nhớ đóng cửa giùm."

Henkel lạnh nhạt nói, "Tiện thể nhắc cậu, tốt nhất nên đổi cái gì đó khác che mặt đi, cái túi giấy sắp rách rồi."

"Chuyện nhỏ!"

Vị khách xoay túi giấy, để vết rách quay ra sau gáy, dùng mặt nguyên vẹn che kín mặt.

"Hẹn gặp lại, Cảnh trưởng Henkel."

Anh ta đứng dậy, bắt chước cảnh sát Texas giơ tay chào một cách vụng về, rồi quay người rời đi.

"Rầm!" một tiếng, anh đâm ngay vào khung cửa.

"Quên khoét lỗ mắt rồi... chết tiệt!"

Anh ta càu nhàu, loạng choạng bước ra ngoài.

Henkel lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu tự hỏi:

Giao cả tương lai của lũ hỗn huyết chủng cho tên ngốc này... rốt cuộc là can đảm hay là điên rồ đây?

---

Chiếc Maserati lao vun vút trên đường cao tốc, mui cứng mở toang.

Một già một trẻ đeo kính râm, ánh nắng và gió táp thẳng vào mặt họ.

"Hãy đưa tờ này cho Ủy ban Học vụ, họ sẽ miễn kỳ thi lại cho em."

Anjou đưa cho Lộ Minh Phi một tờ giấy viết nguệch ngoạc.

"Vậy là đủ rồi á?"

Lộ Minh Phi đón lấy tờ giấy liên quan đến điểm GPA của mình.

Nhìn chẳng khác gì một mẩu giấy nhắn, đến dấu mộc cũng chẳng có.

"Đây là đặc quyền của hiệu trưởng."

Anjou liếc cậu một cái, "Thầy rất ít khi sử dụng đặc quyền này, để tránh Hội đồng Quản trị nghi ngờ sự công bằng của thầy với tư cách một nhà giáo dục."

"Hiệu trưởng, trông mặt thầy nghiêm trọng quá ạ..."

Lộ Minh Phi rón rén liếc nhìn Anjou, rồi lại quay đầu nhìn ghế sau: trên đó là chiếc vali đen nặng trịch, bên trong là bộ vũ khí luyện kim trị giá một trăm triệu đô.

Bọn họ chẳng khác nào hai tên đại đạo tặc vừa cướp được Đồ Long Đao trong đại hội thiếu lâm, đang cưỡi khoái mã thoát thân, lẽ ra phải cười đắc chí mới phải?

Nhưng vị hiệu trưởng vốn đang hí hửng, sau khi bị một ông bạn cũ kéo đi uống rượu, suốt dọc đường lại cứ đăm đăm mặt.

"Những kẻ tự xưng bạn cũ ấy, chẳng mấy chốc sẽ trở thành kẻ địch của chúng ta."

Anjou hiểu rõ tâm tư Lộ Minh Phi, "Nếu chúng ta có thể giết sạch tứ đại quân chủ — thầy nói là nếu — thì ngày con rồng cuối cùng gục ngã trong vũng máu... cũng sẽ là ngày đám hỗn huyết chủng chúng ta bắt đầu chém giết lẫn nhau."

"Chiến tranh ạ? Nhưng mọi người đều là đồng bào cùng dòng máu mà..."

"Rồng không mấy quan tâm đến đồng bào đâu, mặc dù giữa Constantine và Norton dường như có tình huynh đệ rất sâu đậm, nhưng đa số loài rồng lại giết chóc lẫn nhau. Cái gọi là huyết thống rồng, chính là bộ gen mạnh mẽ nhất trong lịch sử tiến hóa, bản tính của nó là tranh đấu đến chết. Chỉ có những cá thể ưu tú nhất mới sống sót và dần nâng cấp bộ gen. Bản tính ấy cũng di truyền sang chúng ta, chỉ là em còn chưa nhận ra thôi."

"Vậy thì em cảm thấy thà đừng nhận ra còn hơn, là một kẻ hèn nhát, nếu nhận ra gen của mình là kiểu 'kẻ mạnh làm vua', đúng là bi kịch mà!"

"Không thể có tí tự trọng nào sao? Em là 'S' cấp duy nhất của chúng ta đấy!"

Anjou cười bất đắc dĩ, "Trường đã đẩy em ra ngoài rồi. Tham gia buổi đấu giá lần này chính là bước đầu tiên để em bước lên sân khấu xã hội của giới hỗn huyết chủng. Họ đã có ấn tượng sâu sắc về em. Rất nhanh thôi, toàn bộ các gia tộc hỗn huyết chủng trên thế giới sẽ biết rằng đã xuất hiện một huyết duệ ưu tú mới. Người đó chính là Lộ Minh Phi."

Lộ Minh Phi ngớ ra một giây, rồi lập tức dựng cả lông lên, "Này! Lần này em chẳng qua chỉ là kẻ làm nền đúng không ạ? Đã làm nền thì... đâu cần khiến cho tất cả những người bị mình lừa đều nhớ rõ tên mình chứ?"

Cậu đã hiểu ra tâm tư hiểm độc của ông già này: đây căn bản không phải cơ hội nổi danh gì, mà là một cái hố lửa chính hiệu.

Rất nhanh thôi, toàn bộ đám bò sát trên thế giới sẽ biết Lộ Minh Phi là át chủ bài mới của Học viện Cassell.

Mà át chủ bài thì nghĩa là gì?

Cũng giống như thời Tam Quốc, Quan Vũ — Quan đại ca — lừng lẫy tiếng tăm, ai cũng biết ông là cánh tay phải đắc lực dưới trướng Lưu Bị, là một trong những tên tội phạm bị truy nã gắt gao nhất thiên hạ, đến cả những tên hung hãn nhất cũng chỉ dám dè chừng mà không dám động vào.

Ngay cả Tào Tháo cũng phải giơ ngón cái khen ngợi, đúng là đỉnh của đỉnh.

Nhưng cuối cùng thì sao?

Vẫn chết.

Sau khi ngông cuồng mấy chục năm, bị một gã vô danh mai phục giết chết.

Đó là vì Quan đại ca thực sự có bản lĩnh nên còn sống được lâu như vậy.

Nếu lúc đó người làm át chủ bài là Trương Cát thì sao? Chắc còn chưa kịp "qua năm ải chém sáu tướng" đã toi rồi.

So với Quan đại ca, Lộ Minh Phi thà thừa nhận mình giống Tưởng Cán còn hơn.

Tưởng Cán tuyệt vời biết bao, làm thuyết khách cho Chu Du cũng không bị giết, trộm thông tin giả về cho Tào Tháo cũng không bị giết.

Chẳng trách thiệp mời ghi thẳng tên thật của cậu, chứ không phải do học viện lười nghĩ bí danh.

Hóa ra ngay từ đầu họ đã định nhân cơ hội này để công khai cái tên "Ricardo M. Lu" với thiên hạ.

"Hỗn huyết chủng và long tộc giống nhau, đều tự hào về ưu thế huyết thống. Mỗi gia tộc đều sẽ giới thiệu hậu duệ ưu tú nhất của mình cho mọi người biết. Gia tộc càng có nhiều huyết duệ xuất sắc, càng được tôn trọng. Trường vất vả lắm mới phát hiện ra một 'S' cấp như em, đương nhiên phải đẩy em ra ngoài," Anjou nói, "Giống như giới thiệu cô gái đẹp nhất nhà lên sân khấu xã hội vậy."

Lộ Minh Phi chỉ muốn đập đầu vào túi khí an toàn phía trước, để nó bung ra mà bọc lấy cái đầu mình.

---

"Hiệu trưởng, thầy xếp em vào cấp 'S' thật không phải là đang đùa em đấy chứ?"

Lộ Minh Phi méo mặt.

"Đương nhiên là không, thầy sẽ không đùa về chuyện này. Cấp 'S' của em," Anjou liếc nhìn Lộ Minh Phi đầy ẩn ý, "là dựa trên độ thuần khiết huyết thống của cha mẹ em để xác định."

"Cha mẹ?"

Trong lòng Lộ Minh Phi khẽ run lên.

Đã bao nhiêu năm không gặp rồi, miệng thì nói rằng không còn hy vọng gì vào hai người vô trách nhiệm ấy nữa, nhưng trong sâu thẳm vẫn rất mong nhớ họ.

Mỗi lần nhắc đến, cậu lại không thể nào tỏ ra bỡn cợt nổi.

Chiếc Maserati đang lao vun vút bỗng giảm tốc.

Anjou dừng xe vào khu nghỉ bên đường cao tốc, châm một điếu xì gà mới, hít sâu một hơi rồi thở làn khói lên bầu trời xanh ngắt trên đầu.

"Em không có nhiều ký ức về cha mẹ mình, đúng không?"

Anjou nhìn về phía xa.

"Không nhiều lắm, chắc khoảng 12 tuổi thì họ rời nhà, rồi chẳng bao giờ quay lại ạ."

Lộ Minh Phi có chút thất thần.

"Hồi đó họ làm ở sở nghiên cứu địa chất, hay phải đi công tác, mỗi lần đi là mất rất lâu, để mình em ở nhà. Hồi nhỏ em toàn ăn cơm thiên hạ."

"Cơm thiên hạ?"

"Tức là hôm nay ăn nhà này, mai ăn nhà kia ấy ạ."

Anjou gật đầu, "Có oán trách họ không?"

"Cũng không hẳn. Lúc nhỏ thấy cha mẹ đi khắp thế giới công tác, cảm giác họ ngầu gấp trăm lần ba mẹ người khác. Trong trí nhớ của em, họ giống như Indiana Jones ấy, đáng ra phải phiêu lưu khắp nơi... Sau này mới hiểu là lòng hư vinh không ăn được. Cha mẹ có ngầu cỡ nào, mà không thể đến đón mình tan học thì cũng bằng thừa ạ."

Lộ Minh Phi gãi đầu.

"Indiana Jones à?"

Anjou bật cười không thành tiếng.

"Không, họ còn vượt xa Indiana Jones. Lộ Lân Thành, Giovanni, đó là hai huyết duệ có độ thuần khiết cao nhất mà trường từng phát hiện trước cả Sở Tử Hàng... đều là cấp 'S'."

"Không thể nào? Thầy từng nói bao năm rồi không có học sinh cấp 'S' cơ mà?"

Lộ Minh Phi rối loạn cả đầu óc.

Một nhà ba người toàn hạng S, nghe như đủ để lập đội càn quét mọi phó bản rồi còn gì!

"Cha mẹ em ở Học viện Cassell chỉ tham gia tu nghiệp, không tính là sinh viên, chỉ có thể coi là cựu sinh viên. Hơn nữa, hồ sơ của họ luôn ở trạng thái tuyệt mật, rất ít người biết đến. Em biết đấy, một khi tỷ lệ gen long tộc vượt quá gen loài người, hỗn huyết chủng sẽ bắt đầu xuất hiện hiện tượng 'long hóa' rõ rệt, lúc đó họ càng giống rồng hơn là người. Nói cách khác, khi độ thuần khiết vượt qua một giới hạn nhất định, hay còn gọi là 'lâm giới huyết hạn', thì bạn bè mạnh mẽ sẽ lập tức biến thành kẻ thù đáng sợ. Lúc đầu khi phát hiện ra cha mẹ em, họ thể hiện sự cộng hưởng với long văn rất mạnh, khiến trường lo rằng độ thuần khiết huyết thống của họ đã vượt quá lâm giới huyết hạn. Khi ấy em còn chưa chào đời, nhưng đã ở trong bụng mẹ rồi, trường buộc phải cân nhắc có nên để em được sinh ra hay không..."

"Này! Hiệu trưởng, quá đáng rồi đấy ạ? Em là con đầu lòng, kế hoạch hóa gia đình còn không quản nổi em mà!"

Lộ Minh Phi lập tức phản đối.

Mặc dù không nghi ngờ gì việc mình đã vượt qua thời kỳ phôi thai nguy hiểm đó, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện từng có một cuộc bỏ phiếu quyết định xem cậu có được sinh ra hay không, đã khiến cậu rùng mình kinh hãi.

Những người đi bỏ phiếu đó, toàn là mấy tên máu lạnh tim đen chắc luôn!

"Đó là một cuộc biểu quyết rất nghiêm túc. Bởi vì trước khi em ra đời, ngay cả những giáo sư huyết thống học kỳ cựu nhất của trường cũng không rõ liệu em có phải là một đầu long hay không."

“Thầy nói… rồng sao?”

Lộ Minh Phi nghi ngờ chính tai mình nghe nhầm.

“Đúng vậy. Không phải rồng thuần chủng, mà là loại huyết thống rồng cực cao, có biểu hiện bề ngoài giống loài rồng – những hỗn huyết chủng mà trường cũng gọi là ‘rồng’. Thông thường, hỗn huyết chủng sẽ không có huyết thống rồng quá cao, con cái sinh ra giữa họ phần lớn vẫn mang hình dạng con người. Nhưng trong trường hợp cực kỳ hiếm hoi, khi hai người mang huyết thống rồng cực kỳ tinh khiết kết hợp, sẽ xuất hiện hiệu ứng ‘thuần hóa huyết thống’. Điều này giống như các Pharaoh Ai Cập cổ thường cưới chị em ruột của mình, vì họ đều mang dòng máu hoàng tộc cao quý và tin rằng sẽ sinh ra thế hệ hậu duệ thần thánh hơn . Dù xét theo di truyền học hiện đại thì điều đó rất nguy hiểm, nhưng thực tế lại có khả năng sinh ra đời sau với huyết thống vượt ngưỡng ‘lâm giới huyết hạn’. Khi đó, con cái rất có thể sẽ biểu hiện các đặc điểm của loài rồng...”

“Em mọc sừng trên đầu… có đuôi sau lưng ạ?”

Lộ Minh Phi run rẩy, giơ tay ra mò phía sau mông mình.

Anjou khựng lại, “Em đang làm gì vậy?”

“Em nhớ từ nhỏ xương cụt em đã hơi nhô ra… không biết có phải cái đuôi chưa mọc không…”

“Em có thể đừng nói mấy lời nhảm nhí trong tình huống nghiêm túc như thế này không?”

“Khi căng thẳng em lại hay luyên thuyên ạ…”

Anjou lắc đầu, “Nói chung, xét từ góc độ xác suất, vì huyết thống thuần khiết cao của cha mẹ em, em thực sự có khả năng là một con rồng. Dù xét theo đạo đức, việc xóa bỏ một sinh mệnh chưa biết là điều tàn nhẫn, nhưng em cũng biết đám người của Bí Đảng thì chẳng bao giờ nói lý... Vấn đề là, trường không dám mạo hiểm để một con rồng chào đời. Khi ấy, phe ủng hộ và phe phản đối giằng co dữ dội, kết quả cuối cùng là hoà. Đúng lúc ấy, mẹ em đứng dậy. Phát biểu của bà, với tư cách một người phụ nữ, có tính thiêng liêng tối cao. Khi bà nói ra những lời đó, vẻ đẹp của bà khiến cả hội trường sững sờ. Bà nói: ‘Đứa trẻ này là báu vật của cuộc đời tôi, nếu mất nó, tôi không biết sẽ sống tiếp thế nào. Tôi đồng ý sinh con trong một khoang kính khép kín, không cần bất cứ y tá hay bác sĩ nào trợ giúp. Các vị có thể quan sát bên ngoài, nếu tôi sinh ra một con rồng, các vị có quyền tiêu diệt cả mẹ lẫn con.’”

Lộ Minh Phi ngẩn ngơ ngước nhìn bầu trời, tưởng tượng ra cảnh người phụ nữ ấy lúc đó đẹp đến mức nào – một vẻ đẹp khiến những kẻ máu lạnh tay đen cũng phải cúi đầu không dám nhìn thẳng.

“Thời điểm ấy, đó là cách ít rủi ro nhất. Có một số cá thể rồng khi chưa rời khỏi cơ thể mẹ đã có khả năng hành động mạnh mẽ, thậm chí có thể dùng ngôn linh. Nếu sinh ra, có thể không ai ngăn được chúng thoát đi, mà người đỡ đẻ sẽ là mục tiêu tấn công đầu tiên. Những con rồng non có thể giết người ngay khi mở mắt.”

Anjou nói, “Trường gần như bị sự kiên cường và vẻ đẹp của bà ấy thuyết phục. Nhưng đúng lúc đó, một người đàn ông đứng dậy nói: ‘Không được!’”

“Ai mà mất mặt vậy ạ?”

Lộ Minh Phi tức giận thay.

Anjou mỉm cười, "Là cha em. Ông nói: ‘Tôi sẽ tự tay đỡ đẻ cho vợ tôi. Từ bây giờ tôi sẽ học cách đỡ đẻ. Tôi không thể để vợ mình sinh con trong cô đơn!’ Ông còn nói: ‘Tôi muốn một khoang kín không trong suốt làm phòng sinh. Các người có thể gắn thuốc nổ bên ngoài và cầm công tắc ở xa. Nếu sinh ra là rồng, tôi sẽ lập tức phát tín hiệu, xin hãy kích nổ bom. Tôi có thể chết… nhưng không thể để người đàn ông nào khác nhìn vợ tôi sinh con!’”

“Quả nhiên là cha ruột em rồi! Đúng là đàn ông đích thực!”

Lộ Minh Phi cảm động đến sắp khóc.

Anjou vỗ vai cậu, “Chính vì cha mẹ em kiên trì đánh cược bằng cả mạng sống, em mới được sinh ra giống như những đứa trẻ khác trên đời. Nếu trước đây em trách họ không chăm sóc tốt cho em, thì bây giờ có lẽ em đã có thể tha thứ rồi. Họ sẵn sàng làm mọi điều vì em – từ thay tã đến chết vì em.”

Lộ Minh Phi nửa nằm trong ghế đua, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xuất thần, im lặng thật lâu rồi mới nói:

“Những chuyện này, họ chưa từng nói với em.”

“Thường là như vậy đấy. Người mà em yêu thương nhất, em đã làm rất nhiều chuyện vì họ, nhưng họ lại không biết. Bởi vì em cho rằng làm những chuyện đó là lẽ đương nhiên, nên đã quên mất phải nói cho họ biết.”

Anjou phả ra một làn khói, thở dài, “Nhưng trường vẫn không thể yên tâm được. Em từ khi sinh ra đã là một con chuột bạch bị theo dõi, và trường đã theo dõi suốt mười tám năm, điều động những quan sát viên giỏi nhất.”

Lộ Minh Phi trừng to mắt.

Quan sát viên?

Thật sự từng có loại người như vậy xuất hiện trong cuộc đời cậu sao?

Chẳng lẽ từ nhỏ đến lớn, phía sau cậu luôn có những đặc vụ thần bí đeo kính đen mặc đồ đen theo dõi?

“Họ đều được ngụy trang cả. Có người trông như là giáo viên ở trường em, có người trông như nhân viên đến tận nhà bán báo, có người trông như nhân viên điện lực…”

“Bảo sao cái ông ghi chỉ số điện lại gian giảo đến thế! Vừa vào cửa đã liếc đông liếc tây, quả nhiên không phải thứ tốt lành gì!”

Lộ Minh Phi bừng tỉnh đại ngộ.

“Em là hy vọng của trường. Những người khác có thể cho rằng thầy thiên vị em một cách kỳ lạ. Nhưng trong lòng thầy, em giống như Caesar, Sở Tử Hàng – những huyết duệ xuất sắc, là thanh niên rất đáng mong đợi.”

Anjou nói, “Thầy đã quan sát em suốt mười tám năm, giống như… có một bộ phim hoạt hình Trung Quốc tên là ‘Hồ Lô Oa’, em từng xem chưa?”

Lộ Minh Phi che mặt, “Sao lại có thứ kỳ quái nào đó chen vào cuộc trò chuyện nghiêm túc thế này… Thôi được rồi, em hiểu ý thầy, thầy là ông lão trồng hồ lô, giờ thì ‘rắc’ một cái hồ lô nứt ra, em nhảy ra ngoài, kỹ năng là nói nhảm và chơi StarCraft, rồi thầy phái em đi đánh yêu quái ạ? Nhưng thưa hiệu trưởng, thầy thật sự chắc rằng hai hỗn huyết chủng ưu tú sinh ra cũng sẽ là hỗn huyết chủng ưu tú sao?”

“Ừm.”

Anjou trầm ngâm một lúc, “Thật ra cũng có thể là phế phẩm, ví dụ như em thừa hưởng toàn bộ gen rác rưởi của cha mẹ.”

“Này… cho dù là sự thật thì cũng đừng dùng từ ‘phế phẩm’ tổn thương lòng tự trọng như thế chứ ạ?”

“Nhưng em không phải phế phẩm. Trong bài kiểm tra huyết thống, biểu hiện của em xuất sắc vượt trội. Máu của em thậm chí còn khiến ‘linh thể sống’ canh giữ Thanh Đồng Thành phải rút lui. Em chính là người mà trường kỳ vọng!”

Anjou nói, "Sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng cao.”

“Đột nhiên lại từ ‘Hồ Lô Oa’ nhảy sang ‘Người Nhện’… Nhưng thưa hiệu trưởng, em thật sự không cảm thấy mình phù hợp với cái sứ mệnh vĩ đại cứu thế giới ấy. Bài kiểm tra huyết thống, rồi Thanh Đồng Thành gì đó… đều chỉ là may mắn thôi ạ.”

Lộ Minh Phi thầm nghĩ, mỗi lần phát uy là tiêu tốn mất một phần tư cái mạng, thầy tưởng em là mèo chín mạng chắc?

Chẳng lẽ đây là năng lực ngôn linh của em?

Kiểu như tổ đội trong game, có một nhân vật kỳ lạ, người ta đều tiêu hao thanh năng lượng, chỉ có ông này tung chiêu là tiêu máu, xài xong thì ngỏm, boss cũng bị tiêu diệt, kết thúc là đoạn phim mọi người viếng mộ, dâng bó hoa trắng, rồi cặp tình nhân tỏ tình các kiểu.

“Minh Phi, em đã bao giờ nghĩ đến lý do mình sống trên đời này chưa?”

Anjou ngậm điếu xì gà, hít sâu một hơi.

Lộ Minh Phi do dự một lúc, rồi cẩn thận nói:

“Nếu nói là vì mấy trò chơi còn chưa chơi hết, mấy bộ truyện còn chưa theo kịp… còn cả bạn gái chưa cưa đổ… thì thầy có đá em xuống xe không?”

“Bạn gái chưa cưa đổ đó là chỉ cô gái hay mặc đồ đỏ – Trần Mặc Đồng phải không?”

“Này! Hiệu trưởng! Thầy có thể đừng nói trúng chỗ đau thế không ạ? Quay lại chủ đề sâu sắc và triết lý của thầy đi! Tiếp tục nói về lý do chúng ta sống trên đời!”

Lộ Minh Phi mặt đỏ lên, cố gắng gượng chống.

“Ồ,” Anjou gật đầu, ánh mắt mơ màng, như thể dòng suy nghĩ đã bay đến tận cùng của một thời đại xa xăm, “Hồi thầy còn ở Cambridge, gu thẩm mỹ của mọi người khác bây giờ nhiều lắm, các cô gái đều mặc váy lụa trắng dài, đi giày cao gót đế trắng kiểu Oxford. Thầy đứng bên cây cầu Than Thở, ôm một tập thơ giả vờ đọc sách, nhìn các cô gái đi ngang qua trước mặt mình, mong chờ cơn gió thổi tung váy lụa trắng của họ,” lão già phả ra một làn khói nhè nhẹ, lộ ra vẻ mặt đầy khao khát, “để lộ đôi chân nhỏ xinh xắn của họ. Ôi lạy Chúa! Tuyệt vời biết bao! Hồi đó thầy cảm thấy mình sống chỉ vì khoảnh khắc ấy!”

“Này! Chủ đề này thì triết lý chỗ nào? Sâu sắc ở điểm nào ạ? Rõ ràng là cùng một giuộc với em còn gì!”

“Nhưng giờ các cô ấy đều đã chết rồi. Thỉnh thoảng thầy vẫn mang một bó hồng trắng đến thăm mộ họ.”

Lão già lặng lẽ nói.

“Này! Cái sự si tình lặng lẽ này làm sao lại có thể hòa quyện một cách hữu cơ với cái vẻ háo sắc lúc nãy được chứ ạ!?”

---

Lão già không để ý đến cậu, tiếp tục kể một mình: 

“Thầy vẫn thường quay lại Cambridge, nhưng trong khuôn viên ấy giờ chẳng còn ai thầy quen biết nữa, mọi dấu vết chứng minh thầy từng theo học ở đó đều đã bị thời gian xóa sạch. Thầy đâu thể chìa tấm bằng tốt nghiệp năm xưa ra rồi bảo người ta thầy tốt nghiệp Học viện Thần học Cambridge năm 1897, người ta sẽ nghĩ thầy là kẻ điên, hoặc một con quái vật. Nói chuyện với người ta, thầy chỉ bảo mình là một du khách, thuở trẻ từng rất ngưỡng mộ Cambridge. Một mình dạo bước trong khuôn viên trường, nhìn sinh viên bây giờ mặc áo thun, giày thể thao, tay cầm đủ thứ thiết bị điện tử cầm tay, họ chẳng còn thảo luận thơ ca, tôn giáo hay nghệ thuật nữa, mà chỉ chuyên tâm nghĩ cách vào được Khu tài chính London tìm việc. Còn những thứ thầy lưu luyến thì sao? Những cô gái thầy từng thầm thương đâu rồi? Những chiếc váy lụa trắng và giày cao gót Oxford đế trắng đâu? Còn gốc cây anh đào râm mát nơi bọn thầy từng thảo luận thơ Shelley đâu? Tất cả đã trở thành lịch sử nằm trong những tấm ảnh cũ. Thầy lướt qua đám sinh viên trẻ, chẳng khác gì một cô hồn lang thang đã vượt trăm năm lịch sử.”

Anjou dừng lại một chút, “Em hiểu thế nào là 'huyết ai’ không?”

Lộ Minh Phi sững người. 

Huyết ai ư? 

Chưa bao giờ hiểu được. 

Guderian từng nói rằng, hỗn huyết chủng sống trong thế giới loài người giống như những con cừu lạc đường, thật đáng buồn, nhưng Lộ Minh Phi luôn thấy điều đó thật nực cười. 

Buồn cái gì chứ? 

Vì người thường không dùng được ngôn linh mà cậu lại dùng được à? 

Buồn cười chết mất! 

Nếu cậu mà có ‘Liêm Dứu’ của Caesar, chỉ cần dựng tai lên nghe nhịp tim của con gái khi nói chuyện với mình là biết cô ấy có thích mình không rồi. 

‘Quân Diễm’ của Sở Tử Hàng cũng tạm được, mang theo như có sẵn bếp gas bên người, đi picnic có thể một tay xào cơm, tay kia đun nước pha trà.

Buồn cái con khỉ á! 

Sao phải buồn vì mình có nhiều hơn người khác? 

Con người chỉ buồn vì người ta có mà mình không có thôi đúng không? 

Như kiểu ngày mưa người ta có xe đến đón, còn cậu phải cởi áo trùm đầu chạy về nhà. 

Hoặc như trong buổi họp phụ huynh, người ta có cha có mẹ ngồi sau lưng như hai vị thần hộ pháp, còn cậu dựa lưng vào một bức tường trắng trơn lạnh lẽo. 

Hoặc người ta đi du học thì cả nhà ra tiễn, nắm tay nhau rơi lệ trước cửa an ninh, hôn tạm biệt bạn gái, hứa hẹn sẽ về thăm vào kỳ nghỉ hè, còn cậu một mình kéo vali to đùng đi qua lối kiểm tra dài ngoẵng…

Nghĩ như vậy… hình như cuộc đời cậu mới thật sự là thảm hại.

Hồi đi học cậu từng trốn học đọc truyện Anh hùng xạ điêu, có đoạn cao thủ đời trước là Hoàng Dược Sư thấy con gái không nghe lời, cứ khăng khăng không rời thằng ngốc Quách Tĩnh, ông chợt nhớ đến người vợ đã mất, liền vung tay đánh chết hai con ngựa quý, đau buồn khôn tả, bèn ngâm to câu danh ngôn trong bài Phục điểu phú của đại nho gia nhà Tây Hán Giả Nghị: 

“Vả chăng, thiên địa là lò, tạo hóa là thợ; âm dương là than, vạn vật là đồng.”

Tên hiệp khách hạng hai Hàn Bảo Câu võ công không cao, danh tiếng không lớn, nghe không hiểu liền hỏi người huynh đệ Chu Thông bên cạnh: lão già đó đang làm trò gì vậy? 

Chu Thông có chút chữ nghĩa, giải thích: ý của ông ấy là, đời người khổ lắm, như bị nhốt vào một cái lò lớn, bị nung đến cháy lòng.

Hàn Bảo Câu khịt mũi: 

Mẹ kiếp! Võ công lão già đó cao như vậy, còn khổ cái nỗi gì?

Mười người thì chín người chắc sẽ bảo Hàn Bảo Câu là đồ vô học, chỉ có Lộ Minh Phi cảm thấy hắn nói đúng.

Lão hiệp Hoàng Dược Sư văn nghệ quá, dễ sầu quá — nếu bảo đổi chỗ với Hàn Bảo Câu thì ông có chịu không? 

Hàn Bảo Câu thần kinh thô, sống vui vẻ, đến chết vẫn còn nghĩa khí với huynh đệ, chỉ là võ công hơi cùi chút.

Nếu lão Hoàng không chịu đổi, thì nỗi buồn của ông ấy chỉ là giả tạo mà thôi.

Cao thủ nào mà không cô đơn? 

Nhưng người thật sự cô đơn thì không có thời gian để làm màu

Cứ giữ mãi cái kiểu pose cô đơn đó, chẳng qua vì chưa nếm đủ khổ sở của cô đơn, vẫn còn thấy pose như vậy cũng ngầu phết.

Người thực sự cô đơn sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến nỗi cô đơn ấy nữa, bởi nếu cậu đã cô đơn đến mức không thể tự cứu nổi mình, thì điều duy nhất cậu có thể làm là… đừng nghĩ đến nó.

Nhưng lúc ấy, Lộ Minh Phi vẫn chưa hiểu được đạo lý đó…

Cậu ngồi trên sân thượng vào đêm khuya, ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ nơi xa xăm, tưởng tượng đến một ngày mình trở nên siêu ngầu, rồi vô thức nở một nụ cười ngu ngơ không tiếng động.

Anjou chìm vào trầm tư rất lâu, cho đến khi đầu điếu xì gà cháy đến bỏng tay ông.

“Mỗi lần đi máy bay bay ngang qua bầu trời London, thầy đều cúi đầu nhìn xuống, tìm con sông Cam, rồi theo dòng sông ấy tìm cây cầu than thở... Em có biết vì sao lại gọi là cầu than thở không? Trăm năm trước, ở Cambridge có một nội quy: sinh viên nào phạm quy sẽ bị phạt đến bên cây cầu ấy để suy nghĩ. Bọn thầy lúc ấy đứng bên cầu vừa nghĩ vừa thở dài.”

Anjou liếm môi, bỗng cười sảng khoái: 

“Em có cảm thấy lời thầy nói mâu thuẫn không? Vừa than thở rằng Cambridge giờ đã không còn như xưa, lại vừa nói thầy vẫn còn rất lưu luyến nó.”

“Dù sao thì em đúng là nghe không hiểu ạ.” 

Lộ Minh Phi thật thà thú nhận.

“Cambridge ngày nay, với thầy mà nói, chỉ là một ảo ảnh của Cambridge trăm năm trước. Nhưng thầy vẫn không kiềm được mà trở về đó, hết lần này đến lần khác. Đứng ở nơi ấy, thầy vẫn thấy ấm áp, dường như vẫn còn phảng phất mùi hương của trăm năm trước, những tà váy lụa trắng và đôi giày cao gót Oxford đế trắng trong ký ức như sống lại rõ ràng.”

Anjou khẽ nói, “Thầy không còn người thân, những người bạn tốt nhất cũng đều đã chết cả. Trong số hỗn huyết chủng, thầy sống lâu đến mức thật khiến người ta cảm thấy buồn. Thế giới này, với thầy, đã chẳng còn bao nhiêu điều đáng để lưu luyến nữa. Cho dù thầy có giết hết toàn bộ Long vương thì sao? Cambridge của thầy liệu có sống lại không? Những người bạn của thầy liệu có thể sống lại không? Những cô gái thầy từng thầm thương trộm nhớ, có thể đội mồ sống dậy, ly hôn với những người chồng cũng đã hóa thành tro bụi mà chạy về ôm lấy thầy, mặc váy lụa trắng và giày Oxford đế trắng như thầy thích nhất không? Ngay cả bản thân thầy cũng cảm thấy… ý nghĩa tồn tại của mình đã bị thời gian mài mòn hết rồi. Lý do để thầy còn sống trên đời này... thật sự quá yếu ớt.”

Lão già ấy rít một hơi xì gà thật sâu, khóe mắt nhăn nheo kéo căng như dao cắt:

“Nhưng! Thầy vẫn không thể cho phép long tộc hủy diệt tất cả những điều này. Nếu bọn chúng phá hủy Cambridge, “…thì ngay cả một góc nhỏ để thầy gửi gắm ký ức cũng không còn. Nếu bọn chúng phá hủy Học viện Cassell, thầy sẽ phụ lòng ủy thác của các thành viên trong Sư Tâm Hội. Nếu bọn chúng phá hủy cả bia mộ của những cô gái thầy từng thầm yêu, thì thầy nhất định sẽ liều mạng với chúng. Bởi vì ý nghĩa cuối cùng trong cuộc đời thầy… tuy mong manh như ảo ảnh trong ánh nước… nhưng cũng là những thứ duy nhất thầy còn lại trên đời này!” 

Ông phun mạnh tàn xì gà ra ngoài cửa xe:

“Ai dám động vào miếng bánh kem cuối cùng của thầy, thì sao thầy lại không liều mạng với họ được chứ?!”

Lộ Minh Phi ngẩn người.

Quỷ thần ơi! 

Chưa từng nghĩ tới… thì ra lão già này… lại là một người đàn ông “cô đơn mà mạnh mẽ” đến thế!

Ông ấy lái siêu xe, mặc âu phục đặt may, kè kè bên cạnh là mỹ nhân trẻ trung yêu kiều, trông như một gã công tử già nua mê gái.

Nhưng khi sự tàn khốc của ông bộc phát, thật sự khiến người ta cảm thấy… ông ấy giống hệt con dao gấp luôn mang bên mình — lạnh lẽo và sát thương.

“Minh Phi, còn em thì sao? Lý do của em là gì? Là lý do yếu ớt nào đã khiến em không một ngày nào đó đang hóng gió trên sân thượng bỗng nảy ra ý định nhảy xuống?”

“Gì cơ ạ? Nhảy xuống là sao?”

“Mỗi người đều phải có lý do để sống tiếp, nên thầy và em mới không high quá mà đi nhảy lầu gì đó.”

“Vì... vẫn còn chưa cua được bạn gái. Thế chắc không đủ ạ?”

“Không đủ!”

“Vậy còn vì Dynasty Warriors 6 và StarCraft II chưa phát hành thì sao?”

“Vẫn không đủ!”

“Thôi được, để em nghiêm túc một chút. Thật ra em vẫn rất muốn gặp lại cha mẹ mình lần nữa, dù họ chẳng ra gì, bao nhiêu năm qua không thèm quay về nhìn em một cái…”

“Vẫn chưa đủ!” 

Anjou nở một nụ cười quỷ dị 

“Ý nghĩa của việc sống… chính là những hình ảnh vụt qua trong đầu em vào khoảnh khắc cận kề cái chết…”

Ông đột ngột khởi động động cơ, đạp mạnh chân ga, chiếc Maserati như một con cá mập lao vọt khỏi mặt nước, bánh xe sau ma sát với mặt đường tóe ra khói xanh cuồn cuộn. 

Tiếng hét của Lộ Minh Phi và cả chính cậu bị sức tăng tốc điên cuồng dán chặt vào ghế ngồi. 

Đây mới là sức mạnh thực sự khi chiếc xe hoạt động hết công suất — chỉ trong nửa phút ngắn ngủi, nó đã đạt gần 400 km/h! 

Tốc độ này chỉ có chiếc Bugatti của Caesar mới sánh được. 

Mà trên một con đường cao tốc bình thường, chạy với tốc độ như thế chẳng khác nào dùng súng hỏa mai bắn ra đạn đại bác!

Con đường vốn đã không có nhiều xe, vậy mà bây giờ lại đột nhiên đông đúc. 

Với tốc độ cực hạn, vừa vượt qua một chiếc xe, lập tức chiếc tiếp theo lại xuất hiện trước mắt. 

Maserati lướt đi trên một quỹ đạo kỳ dị, sượt qua từng chiếc xe như bóng ma. 

Những chiếc xe phía sau kinh hãi bóp còi inh ỏi, tiếng còi bị kéo dài bởi tốc độ rồi nhanh chóng bị bỏ lại phía sau. 

Với một chiếc Ferrari đang chạy ở tốc độ 200 km/h, khi bị chiếc xe này vượt qua, cảm giác chẳng khác gì nó bị một người đi bộ đứng yên vượt mặt vậy — tốc độ chênh lệch cũng là 200 km/h!

Không nghi ngờ gì nữa, đám điên ở Bộ Trang Bị đã chỉnh sửa chiếc xe này!

Lộ Minh Phi lẽ ra nên sớm nghĩ đến điều đó — ngôn linh của Anjou là “Thời Gian Zero”, có thể kéo dài hiệu quả thời gian. 

Một khi ông ấy dùng đến ngôn linh này, thì tốc độ hiện tại vẫn chưa là gì cả, chẳng khác nào đang cưỡi xe đạp!

Một lão già thích lái xe nhanh, lại có ngôn linh như thế, thì làm sao chiếc xe của ông không phải là mãnh thú luôn ở bờ vực mất kiểm soát được?

Nhưng vào lúc này, đầu óc cậu đã chẳng còn đủ lý trí để phân tích nữa. 

Không biết bao nhiêu lần cậu tưởng như sắp đâm vào chiếc xe phía trước. 

Không biết bao nhiêu lần tưởng như sắp bị văng khỏi xe bởi những cú chuyển làn đột ngột. 

Trước mắt là ánh sáng chói lòa vụt qua liên hồi, não bộ như thiếu dưỡng khí.

Anjou — lão già chết tiệt ấy — lại đeo kính râm vào, ngửa mặt đón ánh nắng mà hát vang một bài ca cổ quái đản gì đó!

Đây chính là cuộc đời của lão già ấy phải không? 

Sống hơn 130 năm, nhưng cả đời đều như đang liều mạng. 

Luôn lao về phía trước với tốc độ điên cuồng, không biết khi nào sẽ đâm sầm vào tường và tan xác. 

Nhưng đã quen rồi thì có thể vừa hát to vừa chẳng còn gì để sợ.

“Em có cảm thấy quá khứ đang ập tới không, Minh Phi? Có thấy chiếc Beetle cũ kỹ phía trước không? Chúng ta sắp đâm vào nó rồi đấy! Mau nghĩ đi!” 

Lão già cười ha hả.

Chết tiệt! 

Cậu thật sự đang cố nghĩ, nhưng chẳng nghĩ ra được gì cả. 

Trong đầu trống rỗng… 

Trong cuộc đời vớ vẩn này, có khoảnh khắc nào khiến mình không nỡ buông bỏ sao?

Là sân thượng trên nóc nhà dì chăng? 

Khi đêm về tĩnh lặng, cậu từng ngồi ở đó ngẩn người nhìn biển đèn phía xa, mơ tưởng một ngày nào đó sẽ có ai đưa mình đến một thế giới hoàn toàn mới. 

Nhưng giờ đây, liệu mình còn có thể quay lại đó không?

Những buổi chiều rực nắng ấy, Trần Văn Văn ngồi trên ghế dài đọc sách trong chiếc váy trắng mỏng nhẹ như trong suốt? 

Nhưng mà những thứ đó thì liên quan gì đến Lộ Minh Phi chứ?

NoNo bước ra từ bộ đồ lặn dưới đáy Tam Hiệp, ô ya! 

Mặc bikini ba mảnh, thật khiến người ta chảy máu mũi! 

Nhưng mà cô gái đó, thân hình đầy tự hào đó, thậm chí cả bộ đồ bơi đó… đều là của đại ca trên con tàu phía trên đầu kia!

Thật sự không còn gì khác để nghĩ sao? 

Cả đời mình lại chỉ được cấu thành từ những mảnh vụn thế này? 

Không có gì đáng để luyến tiếc cả, những điều mình từng nghĩ từng mơ toàn là mộng giữa ban ngày hoặc… bạn gái người khác. 

Nói như vậy thì… giống như uống say rồi nhảy lầu cũng chẳng phải chuyện không thể nghĩ đến…

Bỗng nhiên, một sắc xanh ngọc bừng sáng tươi mới, tràn đầy sức sống đập thẳng vào mặt, như một cánh rừng bạt ngàn vô tận. 

Ánh nắng xuyên qua những tán lá từ phía sau, chiếu vào mắt Lộ Minh Phi. 

Con ngươi cậu giãn ra, toàn thân khẽ run lên như bị điện giật. 

Cậu lại một lần nữa thấy căn nhà cũ hồi nhỏ từng sống, bên ngoài cửa sổ là dây thường xuân non đang vươn dài, ánh sáng bị nhuộm xanh rồi mới len lỏi vào căn phòng ấy. 

Cậu là một đứa trẻ nhỏ, đang chờ cha mẹ tan làm về nhà. 

Một đứa trẻ khác cũng nhỏ như thế đứng cạnh cậu, ôm đầu cậu...

“Anh à, phải sống tiếp nhé,” đứa trẻ nhẹ giọng nói, “chúng ta đều phải sống tiếp, bởi vì mạng sống là… tất cả những gì ta có!”

Lộ Minh Trạch!

Khỉ thật! 

Chuyện gì thế này? 

Đó là tuổi thơ của mình mà! 

Thằng tiểu ma quỷ đó bao giờ thì xâm nhập được cả tuổi thơ của mình rồi? 

Mà còn nói ra mấy lời sến súa buồn cười đến đáng thương như thế nữa, lại còn ôm nhau kiểu huynh đệ tình thâm? 

Mẹ kiếp! 

Buồn nôn thật!

Nhưng nước mắt cậu lại chảy xuống, chẳng rõ vì sao.

Thật đau lòng… đột nhiên…

“Ngọn lửa của chúng ta… phải thiêu rụi cả thế giới này…” 

Lộ Minh Trạch khẽ nói.

Chiếc Maserati từ từ giảm tốc, tấp vào lề đường. 

Ông già liếc nhìn Lộ Minh Phi, đưa cho cậu hai tờ giấy lau, còn mình thì rút ra một điếu xì gà mới, “Xem ra em cảm xúc dâng trào rồi nhỉ! Nhưng không cần nói với thầy đâu. Ai cũng có lý do để sống tiếp, nghĩ cho kỹ rồi ghi nhớ là được. Chúng ta chiến đấu với Long tộc là vì những lý do yếu ớt ấy đấy – tuy yếu ớt, nhưng là thứ duy nhất ta có.”

Lộ Minh Phi lau mặt, gật đầu, “Khỉ thật! Quê chết đi được.”

Nghĩ lại thì thật chẳng đáng. 

Có vô số người trên đời này có nhiều thứ hơn cậu gấp mười gấp trăm lần – nhà cửa, xe cộ, bạn gái, cuộc sống vui vẻ đến nổ trời mỗi ngày, còn tương lai sáng lạn thì khỏi phải nói. 

Thế mà cuối cùng lại là cái thằng chẳng có gì như cậu phải đi cứu thế giới. 

Lẽ ra là ai có tiền thì góp tiền, ai có sức thì góp sức chứ? 

Trong lúc cậu liều mạng thì Triệu Mạnh Hoa còn đang ôm eo Liễu Miểu Miểu không biết lang thang ở đâu nữa cơ! 

Mình nổi máu làm gì chứ?

Nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy… không cam lòng đến thế!

Ngọn lửa của chúng ta… phải thiêu rụi cả thế giới này…?