Dragon Raja-Long Tộc

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

64 55

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

(Đang ra)

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

Hamabe Batol

Sau khi chuyển trường, Atsumu giờ đây quyết tâm sống một cuộc sống bình thường, nhưng khi cậu tình cờ gặp gỡ những nghệ sĩ tài năng—VTuber, idol, và người mẫu—khả năng thiên bẩm của cậu bắt đầu tỏa sá

2 8

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

(Đang ra)

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

아기소금; Babysalt

Nhưng cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt khác biệt

64 371

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

45 46

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

15 245

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

119 731

Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong - Màn 11: Hôn Uớc - Phần 1-2

Chuyến tàu tốc hành CC1000 đang lao băng băng qua cánh đồng đầu thu. 

Dưới bầu trời xanh nhạt như vừa được nước gội rửa, thảm thực vật chuyển mình từ màu xanh đậm sang vàng óng, rồi đến đỏ nâu, rực rỡ như cầu vồng mùa gặt.

Trưởng đoàn điều tra – Andrew Gattuso – điềm tĩnh và nghiêm trang ngắm nhìn cảnh sắc ngoài khung cửa sổ, trong lòng trào dâng một cảm giác khó tả.

Ông là cố vấn pháp lý trưởng của gia tộc Gattuso, tốt nghiệp khoa Luật đại học Yale, là đồng môn với nhiều đời tổng thống Mỹ, đồng thời cũng là một hỗn huyết chủng. 

Tiếc thay, thiên phú về ngôn linh của ông lại có hạn, nên nửa đời đầu chỉ đảm trách các vấn đề pháp lý cho tập đoàn, chưa từng trực tiếp can dự vào "Học viện" – khoản đầu tư lớn nhất của gia tộc. 

Nhưng ông hiểu rõ ý nghĩa của nó: 

Một nơi ngốn tiền như đốt, nhưng lại quan trọng hơn bất kỳ tổ chức sinh lời nào khác.

Đó là nơi quy tụ tinh hoa của hỗn huyết chủng trên mọi phương diện. 

Một người chưa từng đặt chân vào Học viện, chưa từng đối thoại ngang hàng với các giáo sư trọn đời và được họ công nhận, cho dù có thành công đến đâu trong thế giới loài người thuần chủng, thì trong mắt hỗn huyết chủng , cũng chỉ là hạng xoàng.

Và hôm nay, cuối cùng ông cũng có cơ hội bước vào – không phải để bái kiến, mà là nhận lệnh cao nhất từ Hội đồng Quản trị – đến luận tội vị hiệu trưởng cứng đầu đang làm loạn trong học viện kia.

Lần này, trước mặt những tinh anh tối cao của hỗn huyết chủng, ông sẽ thi triển toàn bộ tài năng của mình: 

Tư duy biện chứng, lý luận sắc bén, cùng tài ăn nói cảm động lòng người – dường như cả đời ông được sinh ra là để chờ khoảnh khắc này.

Andrew Gattuso, cái tên ấy, sẽ được ghi vào sử sách với tư cách thiên tài pháp luật trong giới hỗn huyết chủng! 

Mà cuốn pháp điển ông nắm trong tay, chính là 《Khế ước huyết thống Abraham》 linh thiêng!

"Còn năm phút nữa sẽ đến ga cuối, tàu đang bắt đầu giảm tốc.”

Một thư ký trẻ bước vào toa hạng sang, hơi cúi đầu lễ phép.

Andrew gật nhẹ, tỏ vẻ hài lòng với sự chuyên nghiệp của cấp dưới. 

Cậu thanh niên này tên là Parsi, được đích thân ngài Frost Gattuso cử đến làm trợ lý đoàn điều tra, nói là nhân tài có tiềm năng. 

Andrew cảm thấy cậu ta còn kém xa phong độ rực rỡ của mình khi còn trẻ, nhưng chí ít cũng biết điều. 

Có điều, ông không thích thẩm mỹ tóc tai của Parsi – mái tóc vàng rực luôn được cậu ta vuốt dài che gần hết mắt. 

Andrew thường không nhìn rõ ánh mắt của Parsi, mà đối với ông, người không dám nhìn thẳng vào cấp trên là người không thành thật.

"Chúng ta đã báo trước thời gian đến chưa?” 

Andrew chỉnh lại cổ áo sơ mi.

“Đã báo rồi, phía học viện nói sẽ cử người ra đón.”

"Tốt, cậu làm việc rất tỉ mỉ.” 

Andrew hào phóng dành lời khen, rồi hỏi tiếp:

“Tình hình bên đó có ổn không? Ta đoán cái tin Hội đồng Quản trị trực tiếp mở điều tra cũng đủ khiến ông già bám ghế hiệu trưởng trăm năm kia… sét đánh giữa trời quang nhỉ?”

"Điện thoại không thể truyền đạt rõ được tâm trạng đâu ạ.” 

Parsi trả lời khéo léo.

Andrew chợt nghiêm mặt, nói:

“Nhớ kỹ, lần này chúng ta đến đại diện cho Hội đồng Quản trị. Mọi chuyện xử lý theo công vụ, ngoài công việc tránh tiếp xúc cá nhân, đừng để bọn họ ảnh hưởng đến lập trường của chúng ta.”

“Vâng. Nhưng…” 

Parsi hơi chần chừ, rồi nói khẽ:

“Muốn luận tội hiệu trưởng thì chỉ có quyết định của Hội đồng vẫn chưa đủ. Phải cần toàn bộ giáo sư trọn đời bỏ phiếu. Trong lúc vẫn chưa định tội được ông ấy, liệu chúng ta có nên giữ thái độ mềm mỏng hơn một chút không?”

“Mềm mỏng?” 

Andrew nhếch môi lạnh lùng.

“Chuyện của Anjou, và cả chuyện học sinh tên Sở Tử Hàng, chúng ta đã nắm đủ bằng chứng!”

“Một người là hội trưởng Sư Tâm, thủ lĩnh sinh viên. Một người là hiệu trưởng. Nếu xử lý không khéo,” Parsi hạ giọng, “tôi sợ sinh viên sẽ bị kích động, dễ xảy ra chuyện.”

Andrew cười khẩy, chẳng buồn đáp lại lo lắng trẻ con ấy. 

Sinh viên xúc động thì sao? 

Dám đối đầu Hội đồng? 

Bạo động? 

Đừng quên, chính Hội đồng Quản trị – hay nói đúng hơn là Bí đảng trưởng lão hội, mới là thế lực vũ lực mạnh nhất trong thế giới này!

“Sắp xếp lịch cho ta. Ta muốn gặp từng trưởng khoa và toàn bộ giáo sư trọn đời. Nếu Anjou chịu hợp tác điều tra, ta sẵn sàng đối thoại thân thiện. Còn nếu ông ta kháng cự, thì ta chẳng việc gì phải gặp!”

“Rõ.”

Tiếng còi tàu kéo dài, vang lên như lời hiệu triệu trước khi bước vào chiến trường. 

Andrew lập tức đứng dậy, nét mặt nghiêm nghị, ngực ưỡn thẳng, giống như một chiến binh sắp bước vào trận địa.

“Học viện Cassell vốn được thành lập như một quân trường để chống lại Long tộc. Đã đến lúc nó trở lại với sứ mệnh ban đầu rồi!”

“Hoan nghênh hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh!” 

“Chào mừng đoàn điều tra của Hội đồng quản trị đến thăm và chỉ đạo!” 

"Ông Andrew vất vả rồi!”

Vừa bước một chân ra khỏi toa tàu, Andrew đã bị những tiếng reo hò như thế này ập vào mặt.

Chuyện gì vậy? 

Có gì đó sai sai. 

Lẽ nào xuống nhầm ga? 

Hay là mình nghe nhầm? 

Lẽ ra phải là hiệu trưởng với vẻ mặt nghiêm trọng đứng cạnh một chiếc xe đen, cung kính chờ ông – vị đặc phái viên của Hội đồng quản trị – mới đúng chứ? 

Andrew đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu như Anjou định dùng kiểu “mời uống trà chiều” để lấy lòng ông trước khi bắt đầu điều tra, thì ông nhất định sẽ nguyên tắc từ chối: 

“Tôi đến đây là để làm việc, không phải để uống trà.”

Nhưng sao lại là một chiếc xe hoa? 

Băng rôn phấp phới, cờ bay phần phật… 

Trên sân ga còn có nam thanh nữ tú bưng hoa đứng thành hàng là sao? 

Quỷ tha ma bắt thật! 

Cạnh đó thình lình nhảy ra một ông chú trung niên mặc áo sơ mi Hawaii đỏ chót, đeo kính râm gọng nhựa, xông tới ôm chầm lấy ông!

Chắc chắn là mình vừa bước vào một không gian sai lệch nào đó rồi! 

Chắc chỉ cần lùi lại, đóng cửa toa rồi mở ra lại là mọi thứ sẽ trở lại bình thường thôi!

Andrew thậm chí không có thời gian để đóng cửa toa. 

Ông bị ông chú lôi tuột vào lòng, ôm chặt như thể đang cố vỗ lưng trị ho cho ông. 

Mùi rượu nồng nặc khiến đầu ông quay cuồng, trong khi bên cạnh lại có một cô gái xinh đẹp bước tới, vòng lên cổ ông một vòng hoa kiểu Hawaii. 

Ông bị đám người vây quanh, loạng choạng leo lên chiếc xe hoa rực rỡ sắc màu.

“Đây là… đây là bắt cóc à?” 

Andrew hoàn toàn rối loạn.

Parsi lập tức bước nhanh tới, ghé vào tai Andrew thì thầm:

“Có vẻ đây chính là đoàn xe trường phái tới đón ông. Còn ông chú kia chắc là… hiệu phó!”

“Hiệu phó?” 

Andrew chết lặng. 

Ông đã xem hồ sơ về học viện này, có bao giờ thấy nhắc tới cái chức danh “hiệu phó” đâu? 

Trong bất kỳ văn kiện nào cũng không hề có chữ ký của hiệu phó.

“Chính là Người Gác Đêm,” Parsi nói nhỏ, “danh xưng là hiệu phó, chỉ là hư chức, không quản lý gì cụ thể.”

Ba chữ “Người Gác Đêm” khiến Andrew chấn động. 

Ông nhìn từ đầu tới chân cái ông chú lôi thôi đang đứng cạnh, kiểu gì cũng không thể liên hệ người này với bức ảnh ông từng xem. 

Người này – nhân vật số hai của học viện, một nhân vật ẩn trong bóng tối – Andrew đã điều tra rất kỹ trước khi đến, thậm chí còn tìm được ảnh chụp của ông ta ở Bolivia năm 1934… 

Nhưng dù thời gian có bào mòn thế nào, cũng không thể biến đổi đến mức này chứ? 

Gương mặt như tượng tạc đâu rồi? 

Chiếc mũi cao kiểu Hy Lạp đâu rồi? 

Tóc xoăn dài giữa lãng tử và rocker đâu rồi? 

Ánh mắt mê người quyến rũ từ thiếu phụ đến cụ bà đâu rồi?

Thời gian đúng là đã biến ông ta thành một… bi kịch.

Hiệu phó – có lẽ hoàn toàn không biết Anjou đang nghĩ gì – hớn hở gật đầu, tỏa ra sức sống mãnh liệt, nói:

“Chờ các ông lâu lắm rồi đó! Tôi đã bảo là phải có người đến lật mặt ông ta sớm đi! Sống như con rùa rút đầu! Hại tôi làm hiệu phó bao nhiêu năm!”

Hàng trăm nam sinh nữ sinh giơ cao bó hoa, vây quanh xe hoa đang từ từ di chuyển. 

Tiếng người ồn ã, bóng bay và ruy băng bay khắp không trung, đâu đó còn nghe thấy tiếng bật nắp sâm-panh. 

Nhìn sơ cũng thấy ai nấy đều phấn khởi trước chuyến điều tra này – như thể họ sắp biến nó thành một lễ hội trường học quy mô lớn.

Hiệu phó khoác vai Andrew, mặt mày hớn hở tự hào:

“Nhìn tinh thần học sinh tôi đào tạo xem! Khỏi chê chứ gì?”

Ông ta giơ ngón tay cái lên, tự tin nói tiếp:

“Tôi biết mà, kiểu gì các ông cũng hài lòng!”

Ông không cho Andrew cơ hội đáp lời, lập tức giơ tay vẫy, hô lớn:

“Chào các em học sinh! Các em vất vả rồi!”

Học sinh đồng thanh hô vang:

"Chào thầy ạ! Thầy mới là người vất vả nhất…”

Andrew không ngờ cái “lễ hoan nghênh sai địa chỉ” này chỉ là khởi đầu cho một chuỗi sai lầm nối tiếp… 

Từ bữa tiệc tối hôm đó, mọi thứ bắt đầu lao xuống hố sâu không thể cứu vãn.

Hiệu trưởng Hilbert Jean Anjou hoàn toàn không xuất hiện, chứ đừng nói gì đến chuyện mời trà chiều – nghe nói là ông ta đang bị viêm họng nặng. 

Vị hiệu phó nhiệt tình kia thì tự mình đảm nhiệm toàn bộ công tác đón tiếp, nói riêng với Anjou rằng:

“Các ông đến điều tra ông ta, nên ổng có tâm lý tiêu cực!”

“Chúng ta cứ mặc kệ ổng, đường xa tới đây đâu có dễ, ăn uống phải đàng hoàng, đừng ngại gì hết, cứ gọi tôi là ‘lão Mai’ là được rồi.” 

Trên suốt quãng đường, ông ta cứ nắm chặt tay Andrew không buông.

Tiệc tối mang đậm phong cách Trung Hoa: 

Món khai vị là salad rau cải trộn đậu hũ, món chính là vịt quay lò than, canh là súp chua cay nấu với mì vụn… 

Người phục vụ rượu rót đầy ly cho từng người một loại rượu trong vắt gọi là “nhị oa đầu” – một loại rượu trắng mạnh. 

Andrew bị ông hiệu phó kéo vào bàn tiệc không kịp phản ứng.

“Nếu ông không uống với tôi thì tôi không giúp ông hạ được lão Andrew đâu đấy nhé, phải nể mặt tôi chứ!” 

Hiệu phó thể hiện lòng trung thành với Hội đồng quản trị như thể tuyên thệ trước trời đất.

Đã quen với rượu vang, Andrew không ngờ loại nước trong veo kia lại cay nồng đến vậy. 

Khi hiệu phó giơ ly lên bảo “Chúng ta cạn một ly!”, rồi ngửa cổ uống cạn, ông tưởng đó là nghi thức địa phương – cũng làm theo, và cạn sạch…

"Hiệu phó… ông… là người Pháp à?”

Andrew lảo đảo lùi lại một bước, cuối cùng cũng nhận ra cái lễ tiếp đón này không khác gì mấy buổi chính quyền thị trấn Trung Quốc nghênh đón lãnh đạo về thị sát. 

Trước kia ông từng đại diện tập đoàn đi khảo sát đầu tư ở Trung Quốc rồi.

“Chuẩn! Sinh ra ở Paris, lớn lên ở Paris!” 

Hiệu phó trợn mắt đầy tự hào. 

“Nhưng nhìn tôi có chút phong vị Trung Hoa đúng không? Hồi Thế chiến thứ hai tôi từng ở Trung Quốc, chung đội Phi Hổ với lão Chennault đấy. Ở đó sống mười mấy năm, tôi còn biết hát dân ca Trung Quốc nữa cơ mà...!”

Nói rồi, ông hứng chí cất giọng hát luôn mấy bài.

Andrew cố căng tai lắng nghe, mà cuối cùng chỉ nhớ được mỗi câu:

“Bạn đến thì có rượu ngon, sói đến thì đón bằng súng săn…”

---

Ngày thứ hai, Andrew còn đang vật vờ vì cơn say rượu tối qua thì bị hiệu phó gọi dậy bằng một cú điện thoại đầy hứng khởi, lôi đi tham quan “dự án đặc sắc của học viện” – thể dục phát thanh buổi sáng. 

Nghe nói đây là “kinh nghiệm tiên tiến” mà hiệu phó học được trong thời gian kháng chiến chống Nhật ở Trung Quốc. 

Toàn bộ chương trình dạy tiếng Trung trong mười năm qua của học viện này cũng là do ông ta đề xuất.

Ngày thứ ba, chương trình là tham dự lễ trao danh hiệu “Sinh viên ba tốt” – dĩ nhiên cũng là một truyền thống giáo dục kiểu Trung Quốc. 

Buổi lễ diễn ra trang trọng nhưng không kém phần rôm rả. 

Chỉ đến lúc cuối, Andrew mới phát hiện ra người đạt danh hiệu “Ba tốt” năm nay lại chính là đối tượng điều tra của mình – Sở Tử Hàng.

Ngày thứ tư, là tiết mục “thăm lớp kiểm tra bơi sâu dành cho nữ sinh”.

Andrew bị ép phải thay đồ bơi theo sự “chu đáo” của hiệu phó, ngồi bên bể bơi trên ghế nằm, vừa nhâm nhi rượu Nhị oa đầu có đá, vừa nhìn các nữ sinh mặc bikini trắng nhảy ùm xuống nước, những cánh tay trắng muốt như củ sen vung lên hạ xuống, làm tung toé cả một hồ nước trong veo.

“Đẹp ha?” 

Hiệu phó mặt mày rạng rỡ, hạ giọng thần bí.

“Tôi nói rồi, nữ sinh học viện chúng ta dáng chuẩn hết sảy!”

Trong bốn ngày liên tiếp, thế giới quan của Andrew gần như sụp đổ hoàn toàn.

Ông không thể hiểu nổi, bao năm qua nhà mình rót vốn đầu tư vào cái học viện này rốt cuộc đã nuôi ra cái gì?

Chẳng phải nơi đây từng được quảng bá là nơi đào tạo ra những cột mốc của giới khoa học, những cây đại thụ của huyền học, và những đặc vụ thép đầu đội trời chân đạp đất sao?

Lẽ ra đây phải là một thánh đường học thuật mà mọi hỗn huyết chủng đều khao khát bước vào – thế mà giờ thì sao?

Ngoài ông hiệu trưởng vừa dâm đãng vừa độc tài, lại còn có một hiệu phó vừa dâm vừa nhây!

Tối ngày thứ tư, với tâm trạng uất nghẹn, Andrew gọi điện về cho Frost Gattuso ở Rome.

---

Đêm khuya tĩnh lặng, gác chuông của học viện vẫn còn sáng đèn.

"Tệ hại quá! Quá tệ hại!” 

Hiệu phó vỗ đôm đốp xấp tài liệu trong tay, giọng đầy căm phẫn. 

“Nói thật nhé, ông bạn, bị điều tra cũng chẳng oan! Nhìn mấy cái trò ông làm từ khi làm hiệu trưởng đi, đúng là phá luật thành thần luôn rồi!”

"Với tư cách là hiệu phó,” Anjou mắt lim dim, giọng đều đều, “ông nhận lương đều mỗi tháng, nhưng suốt ngày trốn trong gác chuông uống rượu, đọc tạp chí người lớn, mà cũng dám nói câu đó hả?”

Xấp tài liệu trong tay hiệu phó là tập hồ sơ luận tội chính thức của hội đồng quản trị, nội dung rõ ràng, chứng cứ đầy đủ.

Lần này, đoàn điều tra có vẻ chơi thật. 

Sau bốn ngày thăm thú, Andrew đột ngột trở nên cứng rắn, từ chối sạch các hoạt động của hiệu phó, đồng thời công khai tung hồ sơ ra ngoài.

"Những chuyện khác còn dễ nói,” hiệu phó gãi đầu, “ví dụ như cái tội ‘ưu ái các nữ sinh trẻ đẹp’ gì đó, tôi còn giúp ông giải thích rồi mà… chỉ có vụ Sở Tử Hàng là…”

"Ơ này, ông giải thích kiểu gì đấy?” 

Anjou hơi bồn chồn.

"Tôi bảo ông già rồi, cuộc sống tẻ nhạt, nên muốn giao lưu với người trẻ để tốt cho tim mạch thôi. Chứ ông cũng quan tâm cả mấy cậu như Lộ Minh Phi kia mà, ai mà bảo ông có động cơ đen tối được…”

“Này!! Có phải ông là nội gián do hội đồng quản trị cài vào để bôi nhọ tôi không đấy?!”

"Thôi thôi, gác chuyện đó lại đã. Giờ phải nói đến vụ Sở Tử Hàng. Nó là gót chân Achilles của ông đấy. Ông đã quyết định bảo vệ nó thì coi như hai người dính chặt với nhau rồi. Đừng khinh thường cái đoàn điều tra kia – Andrew thì đúng là phế thật, nhưng đằng sau hắn có Frost đạo diễn. Sau giai đoạn bị dắt mũi ban đầu, giờ họ đã phản công. Họ đang dồn toàn bộ hỏa lực vào Sở Tử Hàng trước mặt các chủ nhiệm – những người có tiếng nói lớn nhất ở học viện này. Một khi họ thấy ông không đủ tư cách làm hiệu trưởng nữa, thì đừng nói bị điều tra, ông sẽ bị đá bay luôn!”

“Họ… không quan tâm đến chuyện tôi sống không nghiêm túc à?”

“Ơ kìa, ấy là chuyện nhỏ! Tôi bảo rồi, bỏ qua đi! Nhưng họ sẽ cực kỳ nhạy cảm khi ông đưa huyết thống nguy hiểm vào học viện – đó mới là đòn chí mạng. Họ đã quyết tổ chức một phiên điều trần nội bộ, danh nghĩa là ‘nghe trình bày’, nhưng thực chất là một phiên tòa xử ông, mà người bị lôi ra làm bị cáo lại là… Sở Tử Hàng. Ông và nó giờ như cùng ngồi trên một chiếc thuyền rồi, nó chìm thì ông cũng tiêu.”

"Chúng ta… có thể cử luật sư cho Sở Tử Hàng không?”

“Có tôi đây mà! Ông bạn đáng tin của ông! Tôi sẽ đại diện cho ban lãnh đạo nhà trường, đứng ra đập lại cái đoàn điều tra kia một trận ra trò!”

Anjou liếc hiệu phó một cái, “Nhìn ông khả nghi lắm…”

“Tóm lại, tôi là luật sư duy nhất ông có thể phái đi lúc này… hoặc cũng có thể gọi là đao phủ. Có muốn nghe lời khuyên chuyên môn không?”

Hiệu phó vắt chân chữ ngũ, phì phèo điếu thuốc, y như một lão luật sư cứng cựa lão luyện.

"Tôi nghe.” 

Anjou nhún vai. 

“Vậy để thắng phiên xử này, ta cần chuẩn bị gì?”

"Đơn giản thôi.” 

Hiệu phó vung tay như chém. 

"Phi tang toàn bộ chứng cứ!”

"Ông hoàn toàn chẳng có tí đạo đức nào... nhưng tôi thích thế. Được rồi, ta bàn xem làm sao phi tang chứng cứ đi.” 

Anjou gật đầu.

“Phi tang chứng cứ là phải để dân chuyên!” 

Hiệu phó vỗ tay đánh chát một cái, hét to.

"Vào đi!”

Cửa mở ra, Anjou hít sâu một hơi lạnh, trợn mắt nhìn gương mặt đang cười nham nhở như chó cắn chủ quay lại.

“Finger?! Em chẳng phải tốt nghiệp rồi à? Cũng đã được cử ra làm chuyên viên ở Bộ Chấp Hành rồi cơ mà? Sao lại ở đây?”

“Phục vụ hiệu trưởng là thiên chức!” 

Finger gật đầu khúm núm, cúi rạp người như sắp đụng sàn nhà.

“Chuyên gia truyền thông xuất sắc nhất học viện của chúng ta, dù học lực thì có hơi... kém một chút.” 

Hiệu phó vỗ vai Finger thật mạnh. 

“Cậu ấy đã có bản kế hoạch sơ bộ để thắng vụ xử này.”

“Nhưng em ấy vẫn là sinh viên! Lôi vào chuyện này thì em ấy sẽ biết quá nhiều thứ mà không nên biết!” 

Giọng Anjou lạnh như thép. 

“Mà những người biết quá nhiều trong số chúng ta... thường không phải là những kẻ sống lâu nhất.”

“Phải tin tưởng vào thế hệ trẻ chứ!” 

Hiệu phó quàng tay ôm cổ Finger. 

“Cũng như ông chọn Lộ Minh Phi, thì Finger là người tôi chọn. Ông không cần phải ngạc nhiên đâu, nghĩ xem tên diễn đàn trong trường là gì?”

Angers chợt nhớ ra: 

"Diễn đàn Người Gác Đêm.”

Mọi chuyện lập tức sáng tỏ. 

Cái tên đó chẳng phải do sinh viên kính trọng gì cả – mà là do ông ấy chính là gã đứng sau giật dây mọi thứ. 

Ngoài thời gian uống rượu và xem tạp chí gái đẹp trên gác mái, ông còn cực kỳ tích cực bồi dưỡng thế lực riêng trong học viện.

Ông kiểm soát cái gọi là "Bộ Tin tức” – thực chất là một đám chó săn mặt dày vô liêm sỉ, sẵn sàng đăng cả hóa đơn công tác của Anjou và ảnh bạn gái cũ của chủ nhiệm lên diễn đàn trường. 

Dưới tay ông ấy, tin đồn lan như cháy rừng, nên gần như chẳng ai dám động vào bọn họ.

Anjou cố kiềm chế không nhấc ghế ném vào hai kẻ trước mặt, “Được rồi, Finger. Em có thể giữ bí mật không? Em muốn điều kiện gì?”

“Cho em tốt nghiệp ạ.” 

Finger đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng.

“Em là... sinh viên khóa 2001 à? Còn chưa tốt nghiệp?” 

Anjou sửng sốt. 

Trong góc khuất mà ông chẳng để tâm, lại tồn tại một tên vô dụng đến mức này.

“Hiệu trưởng, thầy nói trúng nỗi đau của em rồi đó...”

“Được. Thỏa thuận. Nếu sau buổi điều trần, Sở Tử Hàng giữ được học bạ, thì đến cuối niên học em sẽ được tốt nghiệp.” 

Anjou thở dài. 

"Chuyện này có thể sao? Ngày xưa em được đánh giá là hạng A cơ mà!”

“Giờ là hạng G rồi ạ...” 

Finger hiếm khi biết ngượng ngùng như thế.

“Có cả hạng thấp vậy nữa à?” 

Anjou lại sốc.

“Họ mới tạo cho em... vì em lại tụt hạng thêm lần nữa.”

Anjou lắc đầu, “Được rồi. Có vẻ hiệu phó đã kể hết cho em rồi. Thầy biết có nhiều chứng cứ không thể che giấu. Nói xem kế hoạch của em là gì?”

Finger mở cặp tài liệu, giọng trầm thấp, thái độ nghiêm túc:

“Sở Tử Hàng. Sinh viên năm ba. Hạng A. Là đối tượng trọng điểm của học viện. Đã hoàn thành mười ba nhiệm vụ, hành động cực đoan, bất chấp hậu quả – trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài ôn hòa. Lấy nhiệm vụ tại Trung Quốc làm ví dụ, hành vi gần như mất kiểm soát khiến 53 người phải nhập viện. Không có người chết thì chỉ có thể nói là do may mắn. Tài liệu ghi rõ: tham gia 13 nhiệm vụ – bị ghi lỗi cả 13 lần. Nếu không phải Schneider – giáo sư bên Bộ Chấp Hành – là người đỡ đầu thì đã bị đuổi học từ lâu rồi. Thêm vào đó là cặp mắt vàng không thể dập tắt và ngôn linh nguy hiểm – việc còn có thể học ở đây đến giờ, rõ ràng là một lỗ hổng trong công tác quản lý.”

“Chuyện nghiêm trọng thế sao?” 

Anjou cũng cảm thấy đau đầu.

“Thật là tội ác tày trời, không thể tha thứ!” 

Finger nói như tuyên án tử.

“Còn cứu vãn được không?”

“Khả năng 'rửa trắng’... cỡ như tẩy sạch than đá vậy ạ.”

Anjou ôm trán.

“Tệ hơn nữa, vì phong cách quá ngang ngược, hậu quả gây ra đã bị truyền thông địa phương đưa tin. Dù tên không bị lộ, nhưng trên khắp thế giới có tới hàng chục triệu bản báo chí đề cập đến ‘thành tích chấp hành nhiệm vụ’. Tất cả đều có thể bị điều tra viên dùng làm chứng cứ trước bồi thẩm đoàn.”

“Em có thể nói gì nghe đỡ tuyệt vọng hơn được không?” 

Anjou thở dài, bắt đầu nghi ngờ mình có khi thật sự là một hiệu trưởng tồi như Hội đồng Quản trị đã nói.

“Chính vì vậy mà chúng ta cần Finger.” 

Hiệu phó lên tiếng.

"Ông biết trên đời này ai là người giỏi nhất trong việc moi móc bí mật của người khác không? Không phải WikiLeaks đâu. Mà là đám chó săn tin, bọn họ mới là những nhà báo tận tụy nhất thế giới. Mũi thính như chó nghiệp vụ, luôn hoài nghi tất cả, và chẳng nơi nào không luồn được vào. Họ có thể lục thùng rác nhà minh tinh chỉ để kiểm tra bao bì nội y mới mua – từ đó suy đoán xem có phẫu thuật thẩm mỹ hay không.” 

Hiệu phó nhướng mày, nói đầy tự hào:

“Và – kẻ giỏi phát hiện bí mật nhất – cũng là kẻ giỏi che giấu bí mật nhất!”

“Chúng em chuyên xử lý... mọi thể loại chứng cứ!” 

Finger ưỡn ngực tự hào.

“Thôi được rồi, tiếp đi.” 

Anjou phẩy tay, mặt đầy bất lực.

“Norma và Sở Tử Hàng chính là bằng chứng.” 

Finger nói, “Norma lưu trữ toàn bộ dữ liệu của học viện, nhưng chúng ta giờ không thể can thiệp vào nữa. Hội đồng quản trị chắc chắn đã kiểm tra hết tất cả bản ghi và sao lưu rồi.”

“Phiền nhất...” Finger thở dài, "chính là Sở Tử Hàng.”

“Ồ?” 

Anjou nhíu mày.

“Mẫu máu của cậu ta.” 

Hiệu phó nói chậm rãi.

 “Kỹ thuật 'Bộc Huyết' vốn là do Sư Tâm hội các ông phát minh đầu tiên, chắc ông vẫn nhớ rõ tác dụng phụ của nó. Thứ này bị cấm là có lý do – mỗi lần bộc huyết, gen người dùng lại càng giống loài rồng hơn. Nếu hội đồng mà lấy được mẫu máu đó, thì đúng là bằng chứng thép, không thể chối cãi.”

“Vậy xử lý kiểu gì?”

“Diệt khẩu! Hủy xác! Giờ ta xông thẳng vào phòng bệnh! Giết quách Sở Tử Hàng đi! Thiêu thành tro luôn cho chắc ăn!” 

Finger mắt sáng rực lên như đèn pha.

Anjou lười đáp lại cái tên lắm trò này, chỉ đưa tay ôm trán nghĩ ngợi một lúc rồi khẽ nói:

“Chuyện này để tôi lo. Tôi có cách.”