Dòng thời gian nơi cô ấy vẫn còn sống!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kyoukai Senjou no Horizon

(Đang ra)

Kyoukai Senjou no Horizon

Kawakami Minoru

Việc tái tạo lịch sử diễn ra suôn sẻ cho đến năm 1413 sau Công nguyên, khi một cuộc chiến nổ ra ở Thần Quốc. Điều này khiến Thần Quốc Hài Hòa đổ bộ xuống thế giới ban đầu.

26 43

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

47 104

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

18 79

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

(Đang ra)

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

131313

"Ừm… tôi biết một chút thôi."

115 1521

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

(Đang ra)

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

Vân Thượng Đại Thúc (云上大叔)

Pha trộn giữa hiện thực mạng xã hội và hệ thống ảo tưởng, khiến độc giả vừa thấy quen thuộc, vừa thấy thú vị.

20 34

Act 2 - 7/6

Góc nhìn của Hayama Haru

Ngày thứ hai của lễ hội trường. Nhà ma của lớp tôi không ngớt tiếng la hét và tiếng cười.

“Hayama-san, chúng ta cùng đến quán cà phê quản gia thử không?”

Saotome-san rủ tôi vào lúc quá trưa.

“Tớ cũng đang tò mò. Đi thử xem sao.”

Tôi vừa cởi bộ đồ tang trắng của ma nữ vừa nhận lời mời của cô ấy.

Khi chúng tôi đến phòng học của lớp 1-3, nơi mở quán cà phê quản gia, một hàng dài các cô gái đã xếp hàng ở hành lang. Họ là những cô gái đến đây vì Izumogawa-kun trong trang phục quản gia.

“Ghê thật nhỉ? Tớ cứ nghĩ hôm nay chắc không còn ai xếp hàng nữa đâu.”

“Chắc là có những khách quen quay lại đó.”

Tôi và Saotome-san đứng trò chuyện ở cuối hàng. Theo lời cô ấy kể, những bức ảnh chụp trộm Izumogawa-kun trong bộ đồ quản gia vào ngày đầu tiên đang được giao dịch với giá cao. Thật ngạc nhiên khi một hoạt động mua bán như vậy lại diễn ra phía sau lễ hội trường. Sau khoảng một giờ, cuối cùng cũng đến lượt chúng tôi được dẫn vào. Chúng tôi đi qua lối vào được trang trí lộng lẫy.

“Mừng tiểu thư đã về.”

Một quản gia tóc vàng mắt xanh chào đón chúng tôi. Đó là Izumogawa-kun. Đứng bên cạnh tôi, Saotome-san lập tức nở một nụ cười rạng rỡ. Tôi đã được cô ấy cho biết trước, ở những nơi như quán cà phê hầu gái hay quản gia, người ta thường không chào “Kính chào quý khách” mà là “Mừng chủ nhân đã về” hay “Mừng tiểu thư đã về”. Bộ trang phục quản gia vừa vặn với cơ thể làm nổi bật lên đôi tay và đôi chân dài thanh mảnh của Izumogawa-kun.

“Tiểu thư Saotome và tiểu thư Hayama. Thật vinh hạnh được gặp hai vị. Xin mời để tôi dẫn đường đến bàn.”

Một không gian không thể tin được là đã được cải tạo từ một phòng học đang trải ra trước mắt. Đèn chùm được treo từ trần nhà, và những tấm gỗ mang phong cách cổ điển trầm ấm được ốp lên tường. Không biết họ có thi công cho ngày hôm nay không nhỉ? Sàn nhà trải thảm nhung màu đỏ sẫm. Ngoài Izumogawa-kun còn có vài quản gia khác, và một trong số đó là Sasaki Rentarou. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau nên tôi khẽ cúi đầu chào.

Trên bàn có một quyển thực đơn bọc da đen. Ngoài cà phê, trà và nước ngọt, có vẻ như còn có thể gọi các món ăn nhẹ như mỳ Ý hay sandwich, và cả các món tráng miệng như bánh pudding.

Mỗi bàn đều có một chiếc chuông vàng, và khi rung chuông, Izumogawa-kun trong bộ đồ quản gia sẽ đến. Tôi gọi một ly cà phê au lait, còn Saotome-san gọi một ly trà sữa.

“Tôi đã hiểu ạ.”

Cậu ấy cúi chào rồi rời đi. Từng cử chỉ đều điêu luyện như một diễn viên. Saotome-san cầm chiếc chuông trên bàn lên và thở dài.

“Chiếc chuông này quả là một chiếc chuông thần kỳ có thể triệu hồi Izumogawa-sama bất cứ lúc nào. Thật muốn mang nó về nhà quá đi.”

Sasaki Rentarou trong bộ đồ quản gia đang dọn dẹp bát đĩa ở bàn gần đó với những động tác gọn gàng. Tôi thử bắt chuyện với cậu ấy.

“Tuyệt thật đấy. Trông cậu như một quản gia thực thụ vậy.”

“Vì tôi đã được huấn luyện đặc biệt tại dinh thự nhà Jougasaki mà.”

“Là hàng ‘chính gốc’ luôn à?”

Hai chữ “nhà Jougasaki” làm tôi nhớ ra một chuyện mình đang thắc mắc. Hôm qua, Jougasaki Akuto đã đến nhà ma, và cậu ấy đã đội một bộ tóc giả dài. Đáng kinh ngạc hơn, cậu ấy nói rằng mình thường cải trang và đi lang thang một mình trong trường. Có vẻ như dì Rio của tôi, người đã đến lễ hội trường, đã tình cờ trông thấy cậu ấy trong bộ dạng đó.

“Trước cửa nhà ma có một cậu con trai tóc dài. Cậu ấy khá thấp, lưng hơi gù, và tóc mái che kín cả nửa trên khuôn mặt. Haru, con có biết cậu bé đó không?”

Tối hôm qua, khi đang nghỉ ngơi ở nhà, dì Rio đã nói vậy. Tôi đoán ngay đó hẳn là Jougasaki Akuto lúc cải trang. Vì dì ấy đến nhà ma ngay sau khi cậu ta vừa rời khỏi cửa ra.

“Nếu nói là người quen thì cũng là người quen ạ. Cậu ấy có chuyện gì sao dì?”

“Cậu bé đó lúc nào cũng đứng làm tình nguyện viên ở trước ga nhỉ? Dì thấy cậu ấy mấy năm nay rồi. Kêu gọi mọi người đăng ký hiến tạng ấy. Thật đáng ngưỡng mộ.”

Jougasaki Akuto làm tình nguyện viên ư? Chắc chắn phải có nhầm lẫn gì đó? Tuy nhiên, dì Rio có vẻ rất chắc chắn, nên tôi cứ băn khoăn không biết sự thật là thế nào.

Biết đâu Sasaki Rentarou lại biết chuyện gì đó, tôi đã định hỏi, nhưng trông cậu ấy có vẻ khá bận rộn. Tôi vừa kịp nhận ra thì cậu ấy đã dọn dẹp xong và đi vào khu vực hậu cần.

“Thưa hai tiểu thư xinh đẹp, tôi đã mang món hai vị gọi đến.”

Izumogawa-kun mang cà phê au lait và trà sữa ra. Má của Saotome-san cứ giãn ra mãi. Vị của chúng ngon tuyệt vời.

“Tôi thích nơi này rồi đấy. Hay là chúng ta làm một bản kiến nghị để họ giữ lại quán cà phê này sau khi lễ hội trường kết thúc nhỉ?”

Saotome-san buông lời nhận xét như vậy. Chúng tôi tận hưởng trọn vẹn không gian đó rồi rời khỏi quán cà phê quản gia.

Sau đó, chúng tôi nhập hội với những người bạn thân trong lớp và bắt đầu đi theo nhóm. Thời gian trôi qua trong lúc chúng tôi đi xem các phòng học khác và nghe buổi biểu diễn trên sân khấu ngoài trời. Trong lúc đó, một sự việc nhỏ đã xảy ra tại quán cà phê quản gia mà sau này tôi mới được nghe kể lại.

“Nghe nói cha của Jougasaki-sama đã đến đấy.”

Khi tôi quay lại nhà ma để đổi ca làm ma, một bạn cùng lớp đã kể cho tôi. Nghe đâu ngay lúc tôi và Saotome-san vừa rời khỏi quán cà phê quản gia, Jougasaki Houou đã bất ngờ xuất hiện, đi cùng một quản gia thực thụ.

Tôi biết mặt của người đứng đầu Tập đoàn Jougasaki. Tôi từng thấy ảnh của ông ta trên bìa các tạp chí kinh doanh được bày bán ở hiệu sách. Đó là một người đàn ông có vẻ ngoài đáng sợ với chiếc mũi diều hâu to. Từ trước đến nay, Jougasaki Houou chưa bao giờ xuất hiện tại các sự kiện của học viện này, nên lần này là một trường hợp vô cùng hiếm có.

“Ông ấy đến đây làm gì nhỉ?”

“Chắc là đến xem cậu con trai đang cố gắng làm việc như thế nào chăng. Hình như Jougasaki-sama đang pha cà phê trong bếp mà.”

Vậy ly cà phê au lait tôi uống cũng là do cậu ấy pha sao? Mà nói gì thì nói, Jougasaki Houou ư. Mình nghe rất nhiều lời đồn không hay về ông ta, không biết ông ta là người thế nào. Dù sao thì ông ấy cũng đã cất công đến nơi con trai mình làm việc, chắc mối quan hệ cha con của họ cũng tốt đẹp nhỉ?

Không lâu sau đó, loa phát thanh thông báo kết thúc ngày thứ hai của lễ hội trường vang lên.

---

“Mọi người vất vả rồi. Hôm nay hãy về nhà và nghỉ ngơi thật thoải mái nhé.”

Với tư cách là lớp trưởng, tôi nói với các bạn cùng lớp. Những tràng pháo tay vang lên từ đâu đó. Cả học sinh nội bộ lẫn học sinh ngoại bộ đều mỉm cười. Ngày mai là ngày nghỉ bù. Những ai rảnh rỗi đã hẹn nhau tập trung ở lớp để dọn dẹp. Chúng tôi rời khỏi phòng học.

Không khí có chút đìu hiu sau lễ hội bao trùm lấy ngôi trường. Tấm biển hiệu của gian hàng được dựng ở lối vào lớp học đã được dỡ đi, và tôi nghĩ, cuộc sống thường ngày lại sắp bắt đầu rồi.

“Tạm biệt nhé, Hayama-san. Quán cà phê quản gia vui thật đấy.”

“Cảm ơn cậu đã rủ tớ, Saotome-san.”

Tôi chia tay Saotome-san ở trước cổng chính. Một hàng dài xe ô tô đến đón đã xếp sẵn, và người tài xế trông thấy cô ấy liền bước ra mở cửa ghế sau. Tôi bắt đầu đi bộ một mình về hướng nhà.

Lá trên hàng cây ven đường đã ngả vàng và theo gió rơi lả tả. Trời tối đi nhanh thật. Mới lúc nãy bầu trời còn màu đỏ mà giờ đã sắp tối hẳn rồi.

Đó là lúc tôi đang đi trên vỉa hè của con đường có xe cộ qua lại vùn vụt. Tôi đột nhiên bị một cơn thiếu máu trầm trọng ập đến.

Có lẽ là do tôi đã tất bật chạy ngược chạy xuôi trong quá trình chuẩn bị và diễn ra lễ hội trường. Tôi có cảm giác máu từ đầu như rút xuống, lạnh toát. Âm thanh xa dần, tầm nhìn xung quanh tối sầm lại, và hai đầu gối tôi khuỵu xuống.

A, không ổn rồi, một góc trong đầu tôi nghĩ vậy, nhưng chẳng thể làm gì được. Tôi loạng choạng và cơ thể ngã dần về phía lòng đường.

Vì đây là đoạn đường không có đèn tín hiệu, nên những chiếc xe đang lưu thông đều chạy với tốc độ cao. Nếu tôi ngã ra đó, họ sẽ không thể nào tránh kịp. Không được rồi, chắc chắn sẽ bị đâm phải. Sẽ không toàn mạng đâu.

Thế nhưng, ngay trước khi cơ thể tôi ngã ra lòng đường, ai đó đã đỡ lấy tôi. Vòng tay ấy bao bọc lấy cơ thể tôi và kéo tôi trở lại, ra xa khỏi lòng đường.

Là ai vậy? Đó không phải là một cánh tay rắn chắc. Thậm chí còn có vẻ khá gầy gò.

Tôi ngồi thụp xuống. Trong một khoảnh khắc, ý thức tôi gần như tan biến, nhưng rồi dần dần trở lại bình thường. Tôi có thể cảm nhận được trái tim mình đang nỗ lực bơm máu lên não.

“Cậu không sao chứ, Hayama-san. May quá, vừa kịp lúc.”

Jougasaki Akuto đang khom người nhìn tôi. Vẻ mặt cậu ấy vẫn đáng sợ như thường lệ, và nếu ai không biết rõ về cậu ấy mà nhìn thấy cảnh này, có lẽ họ sẽ hiểu lầm rằng tôi đang bị cậu ấy tấn công. Tôi thì đang ngồi bệt dưới đất với khuôn mặt tái mét, còn cậu ấy thì đang nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt tam bạch đỏ ngầu. Nhưng, tôi biết cậu ấy đang lo lắng cho tôi.

“Jougasaki-kun? Tại sao cậu lại…”

“Tình cờ đi ngang qua thôi. Là tình cờ.”

“À, cảm ơn cậu.”

Đầu óc tôi vẫn còn mông lung. Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng không sao đứng vững được.

“Cậu nên nghỉ một lúc đi. Đằng kia có ghế chờ ở trạm xe buýt. Cứ ngồi ở đó đi.”

Nương vào tay cậu ấy, tôi từ từ đi đến băng ghế.

“Ngồi đây người ta lại tưởng nhầm là mình đợi xe buýt mất. Họ sẽ hỏi có đi không cho xem.”

“Đây là tình huống khẩn cấp, đành chịu thôi. Nhưng, nếu cậu thấy ngại, tôi sẽ gọi điện cho người nhà Jougasaki giải quyết. Cứ mua lại công ty xe buýt là sẽ chẳng có ai phàn nàn nữa đâu.”

“Lại là trò đùa của nhà đại gia.”

“Tôi đi mua nước đây. Cậu nên uống chút nước.”

Cậu ấy chạy đi mua cho tôi một chai trà. Tại sao Jougasaki Akuto đó lại tốt với tôi như vậy chứ. Tôi không thể hiểu nổi. Vì thiếu máu nên tay tôi vẫn chưa có sức, và khi tôi không thể mở chai nước ra được, cậu ấy đã vặn nắp giúp tôi. Tôi uống một ngụm trà và thở phào nhẹ nhõm. Jougasaki Akuto đứng cạnh băng ghế và nhìn quanh.

“Cậu có thấy Rentarou đâu không?”

“Sasaki-kun ư? Tớ không thấy.”

“Vậy à… theo nguyên tác thì người ở đây phải là Rentarou mới đúng…”

“Nguyên tác?”

“Không có gì. Cứ coi như cậu không nghe thấy gì đi. Mà này, xe nhà tôi đang đỗ gần đây. Để tôi đưa cậu về nhà nhé?”

Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của cậu ấy, một chiếc xe sang màu đen đang đỗ bên lề đường.

“Tớ nghĩ nghỉ một lát là ổn thôi. Chỉ là hơi mệt một chút thôi mà.”

“Thật sự chỉ là mệt mỏi đơn thuần thôi sao? Cậu không nghĩ mình nên đến bệnh viện kiểm tra tổng quát à? Đúng vậy, nên làm thế. Nếu là bệnh gì đó nghiêm trọng, có thể sẽ phát hiện sớm được.”

Jougasaki Akuto nhìn tôi trừng trừng bằng đôi mắt tam bạch. À không, không phải là trừng mắt. Cậu ấy chỉ đang nhìn tôi với vẻ lo lắng thôi. Cậu ấy nói như thể đang cầu xin.

“Hãy đến bệnh viện đi, Hayama Haru.”

Tôi không ngờ cậu ấy lại là một người hay lo lắng đến vậy. Tôi đứng dậy để kiểm tra xem mình có còn loạng choạng nữa không.

“Thấy chưa, tớ ổn rồi. Tớ nghĩ mình có thể đi bộ về nhà được.”

“Phía trước có dốc lên đấy. Cứ đi xe đi.”

Cậu ấy nhiệt tình mời mọc, nhưng tôi quyết định sẽ đi bộ về.

“Cảm ơn cậu, Jougasaki-kun. Nhờ có cậu mà tớ được cứu rồi.”

Tôi nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng rồi rời khỏi băng ghế ở trạm xe buýt.

Sau khi đi được một đoạn khá xa và ngoảnh lại nhìn, cậu ấy vẫn đứng ở chỗ cũ dõi theo tôi. Có lẽ cậu ấy đang cảnh giác xem tôi có bị choáng váng lần nữa không, nên mới đứng yên tại chỗ như vậy.

Cậu ấy biết trên đường về nhà tôi có một con dốc. Cái ngày bộ đồng phục của tôi bị lấm lem bùn đất, người mang bộ đồng phục mới đến, có lẽ nào chính là cậu ấy? Không hiểu sao tôi lại có cảm giác như vậy.

Lúc nãy khi bị thiếu máu và choáng váng, nhìn thấy khuôn mặt của người đã cứu mình, tôi đã cảm thấy an lòng. Dù đó là một khuôn mặt mà nếu bắt gặp trong đêm tối có lẽ tôi sẽ hét lên vì sợ hãi, vậy mà lại có thể nghĩ như thế, quả thật thói quen là một điều đáng sợ.

Có lẽ, một khi đã trở nên thân thiết, thì những chuyện như ngoại hình sẽ chẳng còn quan trọng nữa. Từ lời nói và cử chỉ, nội tâm của một người sẽ dần hiện rõ, và có lẽ chúng ta sẽ bắt đầu nhìn nhận đó mới chính là con người thật của họ.

Tôi bước lên con dốc. Những vì sao đã bắt đầu lấp lánh trên bầu trời.