Dòng thời gian nơi cô ấy vẫn còn sống!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kyoukai Senjou no Horizon

(Đang ra)

Kyoukai Senjou no Horizon

Kawakami Minoru

Việc tái tạo lịch sử diễn ra suôn sẻ cho đến năm 1413 sau Công nguyên, khi một cuộc chiến nổ ra ở Thần Quốc. Điều này khiến Thần Quốc Hài Hòa đổ bộ xuống thế giới ban đầu.

26 43

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

47 104

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

18 79

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

(Đang ra)

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

131313

"Ừm… tôi biết một chút thôi."

115 1521

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

(Đang ra)

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

Vân Thượng Đại Thúc (云上大叔)

Pha trộn giữa hiện thực mạng xã hội và hệ thống ảo tưởng, khiến độc giả vừa thấy quen thuộc, vừa thấy thú vị.

20 34

Act 2 - 8/5

Góc nhìn của Hayama Haru

Bác sĩ ở Bệnh viện Seihakuryou nhìn kết quả xét nghiệm máu của tôi với vẻ mặt đăm chiêu. Dù không nói thẳng, nhưng tôi biết có điều gì đó không hay đang xảy ra với mình. Bác sĩ có nói một câu mang ý nghĩa là "chỉ số bạch cầu trung tính có vấn đề". Bạch cầu trung tính hình như là một loại bạch cầu.

"Ngày mai cháu hãy quay lại nhé. Chúng ta sẽ làm xét nghiệm tủy đồ. Như vậy sẽ rõ ràng hơn. Trong xương có các tế bào tạo máu. Chúng ta sẽ lấy một chút ra để kiểm tra."

Khi tôi bước ra khỏi phòng khám, Jougasaki Akuto đang đợi ở băng ghế ngoài hành lang. Đáng lẽ đó là một gương mặt cực kỳ đáng sợ, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy cậu ấy, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi và dì Rio được xe của nhà Jougasaki đưa về nhà. Đầu óc tôi mơ màng, chẳng còn nhớ nổi mình đã nói những gì. Tôi chỉ mải miết dõi theo chuyển động của cần gạt nước mưa cho đến khi xe về đến nơi.

Ngày hôm sau, dì Rio đưa tôi trở lại Bệnh viện Seihakuryou, và tôi được đưa thẳng vào phòng khám. Tôi điền vào phiếu câu hỏi bệnh sử và ký tên vào giấy chấp thuận xét nghiệm tủy đồ. Phương pháp dùng kim chích vào xương để xét nghiệm này dường như được gọi là chọc hút tủy xương. Các bác sĩ và y tá còn gọi nó là "maruku", nghe nói là bắt nguồn từ tiếng Đức "Knochenmark" có nghĩa là tủy xương.

Tôi thay áo bệnh nhân rồi được đưa vào phòng thủ thuật. Đầu tiên, tôi được gây tê cục bộ, rồi họ chọc kim vào xương hông của tôi. Nhờ thuốc tê nên không đau, nhưng tôi vẫn cảm nhận được cảm giác kim xuyên qua da, xoay tròn rồi ăn sâu vào phần xương cứng. Sau khi kim được rút ra, họ dán một miếng băng gạc lớn cho tôi. Chọc hút tủy xương đến đây là kết thúc. Nghe nói sẽ mất khoảng một tuần để phân tích các tế bào tủy đã được lấy ra. Đêm đó, khi thuốc tê hết tác dụng, chỗ bị chọc kim bắt đầu đau nhức âm ỉ.

Trong thời gian chờ kết quả, tôi vẫn đến Học viện Kira. Mới nghỉ có hai ngày mà cảm giác như đã lâu lắm rồi. Saotome-san đã chép bài giúp nên tôi đã xin photo lại.

Tôi thấy bóng dáng Jougasaki Akuto đi qua hành lang. Chúng tôi chạm mắt nhau, nhưng cậu ấy chỉ gật đầu chào rồi đi lướt qua. Dù chúng tôi đã thân thiết và nói chuyện với nhau, nhưng chúng tôi vẫn tránh trò chuyện trước mặt mọi người. Vì như vậy sẽ rất nổi bật.

"Nếu vì nói chuyện với tôi mà cậu cũng bị coi là một trong những kẻ bám đuôi thì tôi thấy rất áy náy. Chỉ riêng tình cảnh hỗn loạn hiện tại, khi nhân vật chính bị xem như một thành viên trong đám tùy tùng của kẻ phản diện, đã đủ lắm rồi, giờ thêm cả nữ chính nữa thì không thể kiểm soát nổi..."

Jougasaki Akuto lẩm bẩm những điều như vậy, nhưng nửa sau câu chuyện tôi không hiểu rõ lắm.

Bệnh viện Seihakuryou gọi điện báo đã có kết quả xét nghiệm tủy đồ và yêu cầu tôi đến. Đó là một ngày tháng Mười hai rét buốt. Tôi cùng dì Rio, người đã xin nghỉ làm, bắt taxi đến bệnh viện.

"Tế bào bạch cầu trung tính của cháu có lẫn những tế bào loạn sản. Chúng tôi cũng đã xét nghiệm nhiễm sắc thể của dịch tủy, và ở đây cũng phát hiện có bất thường."

Chúng tôi đã đọc và tìm hiểu một vài cuốn sách về bệnh huyết học. Dường như, nhà máy sản xuất máu trong xương của tôi đang bắt đầu hỏng hóc. Tên bệnh là bệnh bạch cầu cấp dòng tủy. Cả tôi và dì Rio đều lặng đi.

Đêm đó, chúng tôi vội vàng chuẩn bị đồ nhập viện, nào là quần áo thay, pyjama, dép lê và đồ dùng vệ sinh cá nhân. Tôi cứ cử động là lại khó thở kinh khủng, nên dì Rio đã giúp tôi chuẩn bị.

"May mà phát hiện sớm. Phải cảm ơn Jougasaki-kun mới phải."

Dì Rio bỏ dây sạc điện thoại thông minh vào túi. Bác sĩ nói rằng việc xác định được bệnh ở giai đoạn đầu là một điều may mắn. Bệnh bạch cầu cấp vốn là một căn bệnh rất khó phát hiện sớm. Vì các triệu chứng biểu hiện ra ngoài cơ thể giống với cảm cúm hay viêm phổi, nên trong lúc người bệnh nghĩ rằng rồi sẽ tự khỏi, bệnh đã âm thầm tiến triển.

"Có lẽ Jougasaki-kun đã ngờ ngợ nhận ra rồi. Vì cậu ấy có làm tình nguyện liên quan đến bệnh bạch cầu."

Chắc hẳn cậu ấy có kiến thức về các bệnh huyết học. Khi biết tình trạng sức khỏe không tốt của tôi gần đây, có lẽ cậu ấy đã nhận ra nó giống với triệu chứng của bệnh nhân bạch cầu. Trong lúc chọn vài cuốn sách để giết thời gian đọc trong phòng bệnh, nước mắt tôi chực trào ra. Tôi đã có kiến thức về bệnh bạch cầu cấp qua sách vở. Tôi biết bao nhiêu phần trăm người mắc bệnh này sống sót, và bao nhiêu phần trăm sẽ qua đời. Đặc biệt, người trẻ tuổi thì bệnh tiến triển càng nhanh. Trước đây, tôi chưa từng nghĩ đến. Một năm nữa, hay nửa năm nữa, có thể mình sẽ chết. Khi tôi ngồi sụp xuống giường và cúi gằm mặt, dì Rio đã ôm chặt lấy tôi.

Ngày hôm sau khi biết tên bệnh, tôi nhập viện tại Bệnh viện Seihakuryou. Khuôn viên bệnh viện có nhiều tòa nhà, được nối với nhau bằng những hành lang có mái che. Tôi được nhập viện tại tầng dành riêng cho bệnh nhân khoa huyết học. Có một phòng đơn còn trống và tôi đã được vào đó.

Bác sĩ đã giải thích cho tôi về phương hướng điều trị sắp tới. Đầu tiên, họ sẽ truyền một loại thuốc mạnh gọi là thuốc chống ung thư vào cơ thể trong khoảng một tuần để theo dõi. Đó chính là cái gọi là hóa trị liệu.

Người ta sẽ đặt một ống gọi là catheter vào mạch máu ở cổ tôi. Tôi được đặt nằm trên giường, và tiêm thuốc tê cục bộ vào cổ. Một ống dài hơn mười centimet được đưa vào trong tĩnh mạch. Thuốc chống ung thư sẽ được truyền vào qua ống này. Catheter được khâu vào da cổ bằng chỉ và cố định chắc chắn bằng băng dính trong suốt. Tôi không thể tắm được nữa. Ngay cả việc trở mình cũng đáng sợ. Vì ống vẫn đang cắm trong mạch máu ở cổ. Tôi lo ngay ngáy, nhỡ nó bị kéo tuột ra thì máu sẽ tuôn ra từ mạch máu ở cổ và tôi sẽ chết mất.

Chiều tối, dì Rio trở về nhà, và tôi phải ở lại một mình trong phòng bệnh. Đêm đến, tôi cảm thấy cô đơn trong căn phòng bệnh một mình. Tôi dành thời gian rảnh rỗi để liên lạc với bạn bè, nhắn tin rằng tôi phải nhập viện vì một căn bệnh nhỏ liên quan đến máu.

---

Bạn bè ở Học viện Kira đã đến thăm tôi. Sức khỏe của tôi không tốt, nhưng chỉ cần nhìn thấy những gương mặt quen thuộc xuất hiện trong phòng bệnh là tâm trạng tôi lại phấn chấn lên. Nhóm bạn nữ của Saotome-san nhìn thấy tôi với chiếc catheter gắn trên cổ thì lộ vẻ mặt đau đớn. Catheter đang được nối với một túi truyền máu, và dòng máu tươi đang được truyền vào cơ thể tôi.

"Tại sao cậu lại được truyền máu vậy?"

Saotome-san hỏi.

"Ngày mai tớ sẽ bắt đầu truyền thuốc chống ung thư, nên trước đó phải bổ sung thật nhiều máu khỏe mạnh vào cơ thể."

Tôi hỏi mọi người về tình hình ở trường. Dù cuộc sống bệnh viện chỉ mới bắt đầu, tôi đã thấy nhớ Học viện Kira rồi.

"Các bạn nam trong lớp cũng buồn lắm khi không thấy Hayama-san đến trường đó."

Saotome-san nói vậy làm tôi nghĩ là đùa nên bật cười.

"Ấy, có rất nhiều bạn nam thầm mến Hayama-san đó chứ? Cậu mau khỏe lại rồi đến trường nhé."

Các bạn ấy mang đến một giỏ trái cây làm quà thăm bệnh. Khi các bạn ấy về, tôi định tiễn ra đến thang máy, nhưng vừa cố đứng dậy thì đã chóng mặt và buồn nôn. Đành vậy, tôi đành phải chào tạm biệt các bạn ấy ngay trên giường.

"Cảm ơn các cậu đã đến."

"Đầu năm sau là cậu có thể trở lại trường được chứ? Bọn tớ sẽ đợi nhé."

"Ừ!"

Dù chia tay trong nụ cười, tôi không chắc mình có thể đi học lại từ đầu năm sau hay không. Nếu hóa trị không thành công, đợt nhập viện này có thể kéo dài hàng tháng trời. Tôi cũng không biết liệu mình có thể xuất viện trước tháng Ba năm sau không nữa. Có lẽ, tôi sẽ không bao giờ được trở lại lớp học hiện tại cùng với Saotome-san và các bạn nữa.

Vài giờ sau, đến lượt Sakurakouji-san, Izumogawa-kun và Sasaki Rentarou xuất hiện trong phòng bệnh để thăm tôi. Tôi không nghĩ ba người họ sẽ đến nên hơi ngạc nhiên.

"Jougasaki-kun không có ở đây nhỉ?"

Cậu ấy không có ở đây, có một chút tiếc nuối.

"Akuto-sama có việc bận ạ. Thay vào đó chúng tôi đến chào hỏi. Sức khỏe của cậu thế nào rồi? Nếu có bất kỳ sự đối xử không tốt nào ở bệnh viện này, cậu cứ liên lạc với tôi."

"Đúng vậy đó. Cứ phàn nàn với Sakurakouji-san là được. Nhà Sakurakouji có tiếng nói ở bệnh viện này lắm."

Izumogawa-kun chọn một quả bưởi chùm từ giỏ trái cây đặt cạnh giường tôi và cầm lên. Hương thơm thanh mát lan tỏa khắp phòng bệnh.

"Đây là quà thăm bệnh ạ?"

"Ừ. Lúc nãy nhóm bạn của Saotome-san vừa đến."

"Xin phép cho tôi thu hồi chúng. Akuto-sama đã ra lệnh trước. Nếu trong quà thăm bệnh gửi cho Hayama-san có giỏ trái cây, thì phải loại bỏ những loại thuộc họ cam quýt. Theo lời giải thích của Akuto-sama, thành phần có trong các loại quả họ cam quýt sẽ làm tăng tác dụng phụ của thuốc chống ung thư."

"Tớ hiểu rồi. Vậy cậu cứ cho ai đó đi. Nhưng mà, Jougasaki-kun biết rõ những chuyện này nhỉ?"

Tôi nhớ lại khuôn mặt hung ác đó và tự hỏi bây giờ cậu ấy đang làm gì. Nghe nói cậu ấy bận việc nên không đến thăm được, nhưng dù gì cũng là thiếu gia của một nhà tài phiệt lớn như vậy, chắc hẳn cũng bận rộn nhiều thứ. Bình thường thì tôi chẳng phải là người có thể giao du được. Tôi cảm thấy hơi cô đơn.

Ba người họ chuẩn bị ra về, và lần này tôi cũng chào tạm biệt trên giường. Sakurakouji-san và Izumogawa-kun ra khỏi phòng bệnh trước. Sasaki Rentarou cũng định theo sau họ ra hành lang, nhưng rồi cậu ấy dừng lại và quay lại nhìn tôi.

"Hayama-san."

Cậu ấy gọi khẽ.

"Sao vậy?"

"Jougasaki-kun đang làm tình nguyện ở trước nhà ga. Cậu ấy đang kêu gọi mọi người đăng ký hiến tặng."

"Sasaki-kun cũng biết à. Tớ cũng biết rồi."

"Vậy à, thế thì tốt. Hôm nay cậu ấy cũng đang đứng ở trước ga đó. Việc bận của Jougasaki-kun chính là việc đó đấy."

Sasaki Rentarou nói xong rồi rời đi.