Dòng thời gian nơi cô ấy vẫn còn sống!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kyoukai Senjou no Horizon

(Đang ra)

Kyoukai Senjou no Horizon

Kawakami Minoru

Việc tái tạo lịch sử diễn ra suôn sẻ cho đến năm 1413 sau Công nguyên, khi một cuộc chiến nổ ra ở Thần Quốc. Điều này khiến Thần Quốc Hài Hòa đổ bộ xuống thế giới ban đầu.

26 43

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

47 104

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

18 79

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

(Đang ra)

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

131313

"Ừm… tôi biết một chút thôi."

115 1521

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

(Đang ra)

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

Vân Thượng Đại Thúc (云上大叔)

Pha trộn giữa hiện thực mạng xã hội và hệ thống ảo tưởng, khiến độc giả vừa thấy quen thuộc, vừa thấy thú vị.

20 34

Act 2 - 8/7

Nói về anime Kimi Aru, khi Hayama Haru phải nhập viện để điều trị bệnh bạch cầu, các bạn cùng lớp ở Học viện Kira không tỏ ra quan tâm cho lắm. Hầu như không có đoạn miêu tả nào về phản ứng của họ.

Thế nhưng ở dòng thế giới này, việc Hayama Haru nhập viện dường như đã gây ra một cú sốc cho các bạn cùng lớp như một sự kiện lớn. Cô ấy đã được mọi người trong lớp chấp nhận như một thành viên. Biết được điều đó, tôi cảm thấy rất vui.

Ba người Izumogawa, Sakurakouji và Rentarou đã đến thăm cô ấy. Tôi cũng được mời nhưng đã từ chối vì muốn ưu tiên cho hoạt động tình nguyện ở trước nhà ga. Bây giờ, dù chỉ thêm một người đăng ký hiến tủy cũng là điều cần thiết. Hơn nữa, việc đến thăm và trấn an cô ấy không phải là vai trò của tôi. Người nên trò chuyện với cô ấy trong phòng bệnh phải là nhân vật chính, Sasaki Rentarou.

Cảnh nhân vật chính và nữ chính đối thoại trong phòng bệnh, che giấu tình cảm của mình trong khi sợ hãi trước cái chết cận kề, là một trong những phân cảnh hay nhất của anime. Để tái hiện khoảnh khắc thiêng liêng đó ở dòng thế giới này, tôi cần phải để Rentarou thường xuyên đến thăm cô ấy trong thời gian tới. Lần này là lần đầu tiên nên có Izumogawa và Sakurakouji đi cùng, nhưng từ lần sau, liệu cậu ấy có thể đi một mình được không nhỉ?

Nói không lo lắng cho tình hình của Hayama Haru là nói dối. Hơn bất kỳ ai, tôi đã lo lắng và đau lòng vì cô ấy. Đến mức sau buổi tình nguyện, trong lúc cởi bỏ lớp hóa trang và thay đồ ở nhà vệ sinh của trung tâm thương mại, nỗi buồn như muốn bóp nghẹt lồng ngực khiến tôi không kìm được nước mắt.

Tôi đã làm những gì có thể. Tôi cũng đã tham gia tình nguyện hết mức thời gian cho phép. Nhưng ngoài ra, liệu còn có thể làm gì khác cho cô ấy không? Tôi quyết định gom hết những món đồ có giá trị trong phòng mình đi bán để quyên góp cho các quỹ liên quan đến bệnh bạch cầu. Tôi lần lượt bán đi những chiếc áo khoác đắt tiền, bộ vest, đồng hồ và giày dép cất trong tủ quần áo. Cả đôi dép lê hàng hiệu, tấm gương treo tường, và chiếc bàn cạnh giường cũng bị bán đi. Chẳng mấy chốc, căn phòng của tôi trở nên trống trải.

Số tiền tiết kiệm giấu trong chiếc hộp bánh kẹo dưới gầm giường, tôi cũng quyết định dùng để quyên góp. Đó là số tiền tôi dành dụm để phòng thân cho tương lai, nhưng nghĩ kỹ lại thì tôi đâu cần đến thứ đó. Dù có bị đuổi ra khỏi nhà Jougasaki với hai bàn tay trắng, chắc tôi cũng sẽ không chết đói ngay đâu. Có thể tôi sẽ gặp khó khăn tạm thời vì không có chỗ ở hay quần áo, nhưng chỉ cần cố gắng đến khi tìm được việc là được. Cứ sống bằng cách húp nước mưa qua ngày cũng xong.

Tôi đã bán cả rèm cửa trong phòng, nên mỗi sáng thức dậy đều bị chói mắt không chịu nổi. Tôi tự đặt ra một quy tắc là sẽ không tự ý bán đồ đạc trong các phòng khác ngoài phòng mình. Đồ đạc trong các phòng khác đều là của cha tôi, Jougasaki Houou. Tôi không có quyền tự quyết định bán chúng.

Chứng kiến cảnh tôi lần lượt bán đi tài sản của mình, những người hầu trong dinh thự có vẻ muốn nói điều gì đó. Mọi người đang nghĩ gì về tôi nhỉ? Hiện tại tôi không còn tâm trí để bận tâm đến ánh mắt của những người xung quanh. Tôi cũng không rõ những người hầu đã nắm được bao nhiêu phần của sự tình.

Một ngày nọ, tôi nhận được tin nhắn trên điện thoại từ Hayama Haru đang nằm viện.

"Dạo này Jougasaki-kun thế nào rồi?"

Thật kỳ lạ, tin nhắn từ cô ấy lại được tái hiện trong đầu bằng chính giọng nói của [nàng].

"Tớ bắt đầu hóa trị rồi, cả ngày chỉ nằm trên giường thôi."

Từng dòng tin nhắn ngắn được gửi đến.

Tôi soạn một tin nhắn trả lời để động viên cô ấy.

"Chào cậu. Cảm ơn cậu đã luôn quan tâm. Tôi nghe nói tác dụng phụ của thuốc chống ung thư rất kinh khủng. Có thể sẽ rất vất vả, nhưng hãy cố gắng lên nhé. Đặc biệt, việc chăm sóc răng miệng rất quan trọng. Chăm sóc răng miệng là vệ sinh bên trong miệng đó. Nghe nói khi hệ miễn dịch suy yếu, lưỡi sẽ bị nấm. Cậu hãy cẩn thận nhé. Vậy thôi."

Tôi đã vô tình đánh một đoạn tin nhắn dài theo thói quen viết email thời còn làm nhân viên văn phòng. Sau khi gửi, tôi nhận được hồi âm từ Hayama Haru ngay lập tức.

"Cảm ơn cậu đã dặn dò cẩn thận. Lưỡi bị nấm, nghe sốc thật đấy! Tớ sẽ cẩn thận!"

Từ đó, thỉnh thoảng chúng tôi lại nhắn tin qua lại. Có lẽ cô ấy đang nhắn tin cho nhiều bạn bè để giết thời gian. Tôi chỉ là một trong số rất nhiều người bạn qua thư của cô ấy mà thôi.

"Bàn chải đánh răng phải dùng loại mềm mới được thì phải."

"Cậu hãy cẩn thận đừng chà xát quá mạnh nhé. Nghe nói sẽ dễ bị xuất huyết trong. Tôi đã đọc vài cuốn sách về bệnh bạch cầu, họ nói rằng do hệ miễn dịch suy yếu nên cũng dễ bị nhiệt miệng nữa."

"Jougasaki-kun, lúc nhắn tin cậu ăn nói lịch sự nhỉ? Tại sao vậy?"

Tin nhắn của cô ấy đến cả vào lúc nửa đêm. Trên chiếc giường trong căn phòng không còn rèm cửa, dưới ánh trăng, tôi đọc những dòng tin ngắn của cô ấy.

"Tớ không ngủ được vì ho và sổ mũi!"

"Có lẽ đó là triệu chứng dị ứng. Chắc là cơ thể cậu đang phản ứng với thuốc được đưa vào. Cậu có bị buồn nôn không? Nếu cảm thấy khó chịu, có lẽ hỏi ý kiến y tá cũng là một giải pháp."

"Cảm ơn cậu vào giờ này nhé. Cảm giác như đang nói chuyện với người lớn nên tớ thấy bình tâm hơn."

Đợt hóa trị dường như kéo dài khoảng một tuần. Thuốc chống ung thư đủ màu sắc được truyền vào qua ống thông ở cổ, và các điện cực đo điện tâm đồ được gắn trên ngực cô ấy. Ngay cả việc đi vệ sinh cũng rất vất vả.

"Hôm nay hóa trị xong rồi! Tớ được tháo dây truyền dịch rồi!"

"Cậu đã vất vả rồi. Tạm thời cũng thấy nhẹ nhõm nhỉ? Chắc hẳn cậu đã rất khổ sở khi phải chịu đựng những cơn buồn nôn. Tôi cũng sẽ rất vui nếu thuốc chống ung thư tiêu diệt hết các tế bào xấu trong cơ thể cậu. Từ giờ chắc cậu sẽ phải theo dõi tình hình trong phòng bệnh một thời gian và cẩn thận với nguy cơ nhiễm trùng. Mong rằng chỉ số bạch cầu trung tính trong máu của cậu sẽ trở lại bình thường."

"Bác sĩ cũng nói với tớ y như vậy! Sao cậu rành quá vậy?"

Ngay cả khi tôi đang ở Học viện Kira, tin nhắn của cô ấy vẫn đến. Khi tôi chụp ảnh phong cảnh học viện gửi đi, cô ấy có vẻ rất vui. Học viện đã hoàn toàn mang dáng vẻ của mùa đông. Những hàng cây trụi lá, các học sinh quàng khăn, và bờ ao phủ một lớp sương giá.

"Cảm ơn cậu vì những bức ảnh đẹp nhé!"

Trong anime Kimi Aru, cô ấy không qua khỏi nhờ hóa trị. Nhưng lần này, vì phát hiện sớm và bắt đầu điều trị ở giai đoạn sớm hơn trong anime, tôi đã có một chút hy vọng rằng các tế bào bạch cầu trung tính của cô ấy sẽ trở lại chỉ số bình thường và cô ấy có thể xuất viện sớm một cách bất ngờ. Nhưng, có vẻ như đã không được.

"Có vẻ như tớ vẫn phải ở lại bệnh viện."

Kết quả xét nghiệm máu không tốt. Diễn biến giống hệt trong anime nên tôi đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác lo lắng. Tuy nhiên, bản thân cô ấy, người trong cuộc, chắc hẳn đang phải chịu đựng một nỗi sợ hãi lớn hơn tôi rất nhiều. Trong anime, cô ấy sẽ còn phải lặp lại hóa trị nhiều lần nữa. Cả xạ trị nữa. Nhưng chúng đã không thể ngăn chặn được sự tiến triển của căn bệnh.