“Sui, tin đồn có thiệt không vậy?”
Trong giờ gải lao ở nhà vệ sinh Takane Makoto chạy lại gpự tôi với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Là chuyện tao không phải con người à?”
“Cái chuyện quái đó là gì ?Mà không phải chuyện đó!”
Makoto cố gắng diễn đạt bằng cách vung tay lung tung. Hình như cậu ta đang rặn ra thứ gì đó. Nếu cậu ấy sắp rò rĩ ra thật thì sao không nhanh giải quyết đi chứ? Hay đó là thói quen của cậu ta?
“Sao mày trông khổ sở vậy? Mày là rùa biển sắp sinh à?”
“Này Sui, mày có đang hẹn hò với ai không ?”
Makoto thì thầm nhỏ nhẹ với tôi.
“Tiếc là vị trí cạnh tao vẫn còn trống.”
“Đúng rồi,phải vậy chứ!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi tưởng cậu ta đang để ý đến tôi chứ. Nhưng xin lỗi tôi không có hứng với đực rựa.
“Tao thấy mình rất hạnh phúc khi không có bạn gái. Hãy yên tâm, tao sẽ độc thân cả đời. Tao đã xin nhờ em gái duy trì dòng dõi nhà Sakaki rồi. Khi tao nói với em ấy chuyện đó ẻm đã đấm tao cả chục lần nhưng mà tao nghĩ dòng dõi nhà Sakaki đã được đảm bảo.”
“Ý tao nói không phải là vậy! Có tin đồn rằng Sui đang hẹn hò với Hiwa. Tao không thể tin là Hiwa lại đi hẹn hò với một kẻ lập di như Sui.”
Tôi cũng lờ mờ đoán ra sẽ là chuyện kiểu như vậy nhưng không biết nó sẽ thế nào. Tôi nhận ra sự khủng khiếp của tin đồn.
Bạn không thể mất cảnh giác vì đôi khi bất cẩn sẽ khiến tin đồn có thể nị xem thành sự thật. Tôi lo rằng những người nghe được tin đồn sẽ coi nó như là “sự thật”. Và rồi nó sẽ lan rộng ra cuối cùng biến mọi thứ hỗn loạn.
“Arina và tao á hả? Mày có biết nguồn gốc của những tin đồn đó không?”
“Chỉ là tin đồn thôi nên tao cũng không rõ chi tiết.Mà hai người không thực sự hẹn hò phải không?”
“Tụi tao không có hẹn hò gì hết. Tao chỉ mới nói chuyện với cô ấy gần đây. Nếu chỉ vì thế mà bị nghi ngờ đang trong một mối quan hệ thì chắc là tao sẽ kết hôn ngay chỉ mới khi chạm vào cô ấy mất.”
“Vậy à… Chắc tao đã quá hấp tấp. Tao lo rằng Sui đã bị mất trí.”
Ngạc nhiên thay Makoto có vẻ đang nghiêm túc. Tôi nghĩ cậu ấy quan tâm đến tôi vì cậu ấy từng thổ lộ với Arina trước đây và sau đó rơi vào trạng thái trầm cảm.
Tôi chắc rằng ai đó đã nhìn thấy lúc chúng tôi cùng phụ giúp tennis và cả lúc đi đến cổng trường nên mới truyền ra tin đồn đó. Nó không gây tổn hại gì cho tôi nhưng tôi nghĩ Arina sẽ nổi giận, kiểu như:
“Tại sao tôi lại đi hẹn hò với một tên trông như vừa chui lên từ cống rãnh như cậu?Cậu muốn bị xóa sổ phải không? Vậy sao mà không đi đánh bom vào Nhà Trắng luôn đi? Nếu phải hẹn hò với cái loại như cậu tôi thà hôn phải ấu trùng canabun còn hơn. Nếu tin đồn đó mà còn được lan truyền nữa sáng mai xác cậu sẽ lạnh lẽo nằm trên giường!”
Tôi thực sự thấy sợ chuyện như thế.
Tôi không muốn chết trước khi đến 20 tuổi. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng về việc phải ghé qua lớp của Arina nhưng mà giờ nghỉ cũng sắp hết khi tui nói chuyện ở nhà vệ sinh.
“Cảm ơn mày nhé Makoto.”
“Tao mừng là mình không đến quá muộn…”
Có lẻ là quá muộn thật rồi nên tôi quyết định cứ để số phận dẫn lối. Tiết học tiếp theo là khoa học chính trị. Hãy học về chính trị và thay đổi vận mệnh của mình nào. Một người có thể thay đổi cả thế giới. Che Guevara-một nhà cách mạng đã làm được. Nên có lẽ tôi cũng có khả năng thay đổi suy nghĩ của một cô gái chứ.
Tôi không thể tập trung vào tiết học từ đầu đến cuối.
Tôi cứ cảm thấy có những rung động kỳ lạ từ lớp học bên cạnh bằng giác quan thứ sáu của mình. Tôi ngạc nhiên vì mình lại có thể cảm nhận được điều đó nhưng tôi thực sự kính nể sức mạnh khi tức giận của Arina. Dù sao thì đó cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi.
Vì vậy, tôi quyết định đi xem thử xem sao.
Đúng như dự đoán ngay khi tôi bước ra hành lang, tôi nghe được:
"Nhìn kìa, là anh chàng đó đấy."
Tôi thấy mấy cô gái đang tụ lại và liếc nhìn tôi. Tôi bước qua họ với một vẻ mặt bình thản như không có gì xảy ra và nhìn vào trong lớp khi cánh cửa được mở toang ra.
Rồi, có một học sinh nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt cực kỳ đáng sợ. Tôi không biết cô ấy có gắn GPS để theo dõi tôi không nữa nhưng cô ta đã tìm thấy tôi trong chớp mắt.Arina không đứng dậy khỏi chỗ ngồi và cô ấy cũng không nhìn vào cuốn sách đang cầm trên tay mà chỉ dùng ánh mắt ấy như thể muốn giết tôi.
Tôi không muốn chết nên tôi sẽ rút lui vậy.
Nhưng khi tôi quay người rời đi thì tôi thấy Shirona đã đứng đó. Cô ấy đang ngước mắt nhìn tôi.
“Có chuyện gì sao?”
“Không, không có gì.”
Shirona quay người đi vào lớp học. Chuyện này sẽ trở thành một mớ hỗn loạn mất.
Tiếng chuông báo hết tiết vang vọng khắp trường và có một học sinh la lên:
“Kết thúc rồi!”
Tôi bước ra hành lang để lấy một cây chổi trong tủ khóa để bắt đầu dọn dẹp. Nhưng khi quay lại lớp học tôi thấy Arina đang tiến về phía mình , cổ cũng đang cầm theo một cây chổi. Mái tóc dài của cô ấy được buộc lên và thả sang vai trái. Cô ấy nắm lấy cây chổi bằng tay phải như đang nắm lấy vũ khí.
Tôi lập tức bước đến cửa lớp và đặt chân phải ra ngoài để dự đoán khoảng cách và đó là 5 mét. Phân tích tốc độ bước đi của Arina tôi biết là mình sẽ đụng trúng cô ấy ngay ở cửa.
Tôi có thể nghe rõ tiếng bước chân của tôi và Arina. Nhịp chân của cả hai đang tiến đến gần nhau. Cô nàng này hình như muốn săn giết tôi,cô ấy đang có ánh mắt của người thợ săn đang nhìn vào con mồi vậy.
Tôi dừng lại sau khi bước hai bước. Arina cũng dừng lại theo tôi. Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau. Những học sinh đi ngang qua nhìn chúng tôi đầy tò mò. Tất nhiên rồi. Tôi giữ chổi trước ngực vì có thể bị tấn công bất cứ lúc nào trong khi Arina đứng thẳng và đang giấu cây chổi sau lưng.
Chiến tranh sắp nổ ra.
Tôi nhớ lại mùi hương hoài cổ của chiến tranh.
Tôi đặt ngón tay lên cò súng và nhắm thẳng vào mặt của kẻ địch.Khi bóp cò khẩu súng vang lên như tiếng gầm của vị thần thép đang vung búa và viên đạn bắn ra sẽ lấp lánh như bụi kim cương trước khi rơi xuống đất.
Ahh... nhắm mắt lại đi-nhắm mắt lại cảm nhận. Bạn có nghe thấy không? Âm thanh của xe tăng làm rung chuyển mặt đất và những người lính dũng cảm dậm chân xuống đất cùng lúc. Bạn còn nhớ cảm giác nhục nhã khi phải trốn trong chiến hào bò như một con chuột chũi để tránh đạn đang bay vèo vèo phía trên đầu không? Bạn vẫn còn giữ tấm ảnh gia đình bị phủ đầy bùn và máu chứ? Khi kẻ địch tiêu diệt tiểu đoàn của bạn và khi chúng đi ngang qua bạn chỉ còn biết úp mặt xuống bùn để giả chết và đám côn trùng bò lên đầu bạn như đang giễu cợt. Những hình ảnh đó vẫn còn in sâu trong tâm trí bạn chứ?
"Arina. Bình tĩnh nào."
Tôi nói với cô ấy bằng giọng điệu bình thường như mọi khi để làm dịu bầu không khí. Nhưng nét mặt Arina vẫn không thay đổi. Cô ấy là “nhà tư tưởng” sao?
Như thể cảm thấy bị tê liệt vì không ai trong chúng tôi di chuyển cả.Arina thả lỏng vai rồi bắt đầu bước đi như thể tôi chưa từng xuất hiện ở đây .
Tạ ơn trời. Ngay khi tôi vừa nghĩ thế tôi cảm thấy một cơn đau dữ đội dọc ống chân trái và theo phản xạ tôi rên lên. “Geez.” Tôi tưởng mình đã gãy xương luôn rồi. Arina rẽ vào hành lang và biến mất. Có vẻ như cô ấy đã vung cây chổi vào phút cuối. Cô nàng kunoichi này.
-----
Tôi đang mải nghĩ ra một cái tên phù hợp để đặt cho phòng sinh hoạt cũ thì cánh cửa mở ra với một tiếng động lớn. Tôi tự hỏi liệu có phải cái đập nước nào đã bị phá vỡ không.
Arina bước vào.
"Chào. Cô có khỏe không?"
Tôi giơ tay lên và cố gắng tỏ ra thân thiện. Tôi đang cố tạo ra một bầu không khí tươi sáng hơn vì không khí vẫn khá căng thẳng.
Tuy nhiên, như giẫm đạp lên nỗ lực đó Arina lại bắt đầu đọc sách một lần nữa.Tai của cổ để làm cảnh à?
Tôi đã định ghé qua câu lạc bộ quần vợt mềm hôm nay. Nhưng trời đang đổ mưa to như trút nước xuống nên chắc họ sẽ không chơi ở ngoài trời. Có lẻ vì vậy nên nếp nhăn giữa đôi lông mày của Arina sâu như hẻm núi Grand Canyon.
"Cậu nhìn cái gì thế? Tôi hy vọng cậu chết chìm trong chảo dầu ."
"Đừng khó chịu như vậy chứ. Nếu cô dịu dàng hơn một chút nữa thì đã đạt điểm tuyệt đối rồi đó. Sao cô không thử vậy?"
Cô ấy lờ đi câu hỏi của tôi và tiếp tục đọc sách. Cổ là con mọt sách à.
"Từ giờ trở đi phòng này chỉ được gọi là 'phòng câu lạc bộ ' thôi được không? 'Phòng sinh hoạt cũ’ nghe dài quá."
"Thật buồn cười khi xem đây là hoạt động của một câu lạc bộ."
"Nếu nó không phải hoạt động câu lạc bộ thì còn gọi là gì được nữa?"
"Thì gọi là ‘cái kia’ và “chỗ kia’ không được sao?"
"Ôi trời, đùa tệ thật. Tôi không chấp nhận những câu đùa thứ chất lượng thấp đâu nhé."
Tôi chỉ giỡn thôi nhưng Arina không hiểu nên cổ chuyển sang cái ánh mắt vô hồn,trống rỗng của tử thần. Cô ấy nên cảm thấy xấu hổ về bản thân mình khi đùa tục tĩu mới đúng.
"Còn 'Vườn Hồng' thì sao? Không biết cô có biết không nhưng người ta thường bảo cô giống 'hoa hồng' đấy."
"Tôi biết."
"Nhìn thì xinh đẹp đấy nhưng nếu ai đó cố chạm vào thì họ sẽ bị gai đâm."
"Tôi biết."
“Ngoại hình thì đẹp đấy ,ấy vậy mà...”
“Tôi biết.”
Cầu trời đừng để ai nói câu “Tôi biết” nữa.
“Cái ‘Vườn Hồng’đó là băng nhóm gangster à?”
“Sẽ nguy hiểm nếu băng ngóm ấy chỉ có tôi với cô. Nơi này kiểu như là nơi dành cho cô vậy. Vì thế nên nó mới là hoa hồng. Cô nên biết ơn Akakusa-sensei vì đã chuẩn bị điều đó cho cô. Đó là lý do—”
Điện thoại tôi reo. Là Makoto gọi.
Tôi nghe máy.
“Sui đây.”
“Có chuyện xảy ra rồi! Mày đang ở trường đúng không?”
“Ừ, tao đang trong trường đây.”
“Cứu tao với! Mày có thể đến phòng thể dục ngay không?”
“Đột ngột thế? Chuyện gì đang diễn ra vậy? Nếu là khủng bố thì gọi cảnh sát đặc nhiệm SAT đi. Nếu SAT không giải quyết được thì gọi Lực lượng sẵn sàng trung ương đi. Mà đây phải là chuyện để một đứa thuộc câu lạc bộ về nhà như tao đến giải quyết à ?”
“Câu lạc bộ tennis và câu lạc bộ cầu lông đang cãi nhau dữ dội vì phòng thể dục. Mấy bạn nữ trong câu lạc bộ cầu lông của tao đang nổi nóng với Shirona-chan . Tao muốn mày đến đây vì trông cô ấy rất khó xử. Mày ít nhất cũng có thể đứng ra can thiệp đúng không?”
Shirona là kiểu người không thể nói chuyện mạnh mẽ. Cô ấy có tính cách hay cúi đầu chịu đựng. Mình không chắc phải diễn tả thế nào, nhưng thật sự không biết nói sao cho đúng. Mình chỉ muốn giúp cô ấy một cách ngoan ngoãn.
“Được rồi. Tao đến ngay.”
“Cảm ơn! Làm ơn nhanh lên!”
Tôi cúp máy và lập tức đứng dậy. Đã đến lúc thực thi công lý kiểu truyện tranh Mĩ.
“Tôi đi đến phòng thể dục đây.”
“Tôi biết.”
“Cô có muốn đi cùng không”
“Không”
Cô ấy từ đầu đến cuối vẫn dán mắt vào những dòng chữ được in trên sách. Với một Arina ghét rắc rối thì chắc đây là chuyện cô ấy chẳng muốn quan tâm đến. Tôi cũng không cố nói gì thêm nữa mà rời khỏi Vườn hồng.
Hẻm núi Grand Canyon, một trong những kỳ quan thiên nhiên vĩ đại nhất thế giới, tọa lạc tại bang Arizona, Hoa Kỳ. Được hình thành qua hàng triệu năm bởi dòng sông Colorado, hẻm núi dài khoảng 446 km, sâu tới 1.800 m, và rộng khoảng 29 km ở một số điểm. Kunoichi = Nữ ninja Arina đang ẩn dụ hai bộ phận sinh dục Tên tieensh Anh là Rose Garden