〇 〇 〇
“Khốn kiếp… Faust chết tiệt, làm theo ý mình xong lại biến mất à!”
Sau khi quét sạch bầy quái vật trong đợt diễn tập, Caim trở về căn lều nhỏ của mình. Nhưng Faust đã không còn ở đó nữa. Bên trong lều yên ắng đến lạ thường.
“Hmm…?”
Khi cúi nhìn xuống sàn, Caim trông thấy một chiếc túi nhỏ chỉ vừa đủ cầm bằng một tay.
“Cái này là… túi ma thuật à?”
Nhờ vào ký ức của Độc Nữ Vương, Caim lập tức nhận ra. Đó là Magic Bag… một pháp cụ quý hiếm được khảm phép không gian, có thể chứa lượng vật phẩm lớn hơn nhiều lần so với vẻ ngoài nhỏ bé của nó.
Khi mở ra kiểm tra, bên trong có quần áo, lương thực, lều trại… toàn những thứ cần thiết cho một chuyến hành trình. Ngoài ra còn có cả túi đựng đầy vàng và bạc.
“Xem ra đây là quà tiễn biệt của bà nhỉ… Hừm, coi như tôi tha cho vụ ném tôi vào bầy quái vật.”
Nghĩ kỹ lại, Faust chưa từng nói dối hay lừa gạt cậu.
Ngay cả khi kể về việc đã chuyển lời nguyền sang cậu, bà cũng nói thẳng, chẳng hề giấu diếm. So với người bố và bọn dân làng kia, ít nhất Faust vẫn là kẻ đáng tin hơn nhiều.
“…Cảm ơn nhé. Tôi nợ bà lần này rồi.”
Caim khẽ nói lời cảm tạ với ân nhân không còn ở đây, rồi bắt đầu thu xếp hành trang.
Đồ đạc trong căn lều vốn chẳng có bao nhiêu, nên việc chuẩn bị cũng nhanh chóng xong xuôi.
“Rồi… thế này là được.”
Trước khi rời đi, Caim chợt nghĩ… có một người cậu muốn chào tạm biệt.
Đó là Tea, cô hầu gái duy nhất từng quan tâm đến cậu.
(Nhưng… với bộ dạng hiện tại, chắc cô ấy cũng chẳng nhận ra mình đâu…)
Sau khi dung hợp với Độc Nữ Vương, ngoại hình của Caim đã thay đổi hẳn, trông trưởng thành hơn ít nhất năm năm. Mái tóc xám đục và đôi mắt xám trước kia giờ đều đã chuyển sang sắc tím. Gặp mặt Tea chỉ khiến cô hoang mang thêm mà thôi.
Hơn nữa, Tea vẫn còn cuộc sống riêng trong dinh thự này. Nếu đi theo cậu, cô sẽ mất hết những gì đã gây dựng suốt hơn mười năm qua.
(Quyết định rời khỏi nơi mình sinh ra…đó là chuyện cá nhân của mình. Chủ nhân thực sự của Tea là bố mình, và người đưa cô ấy về dinh là mẹ đã khuất. Tea chẳng có lý do gì để phải ràng buộc vì mình cả… Dù tiếc thật, nhưng có lẽ không gặp lại mới là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.)
Có lẽ đây cũng là dịp thích hợp. Người mẹ quá cố từng dặn Tea chăm sóc cậu, nhưng giờ Caim đã có sức mạnh và tự do. Đến lúc nên giải phóng cô khỏi trách nhiệm đó.
“…Không cần gặp nữa. Để lại một bức thư thôi là đủ. Sống mạnh khỏe nhé, Tea.”
Trong chiếc túi của Faust vừa hay có sẵn bút và giấy. Caim viết vài dòng nguệch ngoạc trên tờ da dê, gửi lời cảm ơn đến cô hầu gái đã chăm sóc cậu bao năm, rồi để lại trong lều trước khi bước ra ngoài.
Mặt trời đã lặn, ánh trăng bắt đầu lên cao. Không phải thời điểm lý tưởng để khởi hành, nhưng có lẽ, một kẻ sống trong bóng tối như cậu lại hợp với kiểu ra đi lặng lẽ thế này hơn.
(Một kẻ dung hợp với Ma vương… gọi mình là Ma nhân cũng được. Bầu trời đêm này hợp với mình hơn nhiều. Dù sao, nơi này chẳng có kỷ niệm đẹp đẽ gì để luyến tiếc cả.)
Caim bước đi giữa khu rừng quen thuộc, mang trong lòng sự háo hức của một kẻ sắp bắt đầu cuộc hành trình mới. Thế nhưng…
Một giọng nói vang lên, là thứ cậu chẳng muốn nghe nhất trong khoảnh khắc này.
“Ngươi là… Caim đấy sao?”
“...!”
Ngay lúc định rời khỏi nơi đây, cậu buộc phải quay lại.
Đứng đó là người mà cậu không bao giờ muốn gặp lại… Kevin Halsberg, người bố ruột của cậu.
Kevin vừa đến, còn đang dắt ngựa xuống. Ông ta đi một mình, không hộ vệ, không tùy tùng.
Thấy kẻ trước mặt có mái tóc và đôi mắt tím, thân hình trưởng thành hơn ít nhất năm năm, Kevin trợn trừng mắt vì kinh ngạc.
“Không ngờ lại gặp nhau ở đây… Là sợi dây huyết thống ư? Hay là nghiệp duyên xấu xa nhỉ.”
“Vóc dáng này… mái tóc và đôi mắt kia… Ngươi là Caim sao? Hay là Độc Nữ Vương?”
“Thích nghĩ sao thì nghĩ, thưa bố.”
Caim nhếch mép cười, dang hai tay.
“Con không định oán hận gì đâu. Chuyện mười ba năm trước… chắc cũng là lựa chọn cay đắng với người. Việc giấu đi sự thật, việc ruồng bỏ và hành hạ con… thôi thì coi như người con trai này đã trưởng thành, cho qua hết. Nhưng… từ nay trở đi, con sẽ không tha thứ nữa.”
“Ngươi nói gì…?”
“Con sẽ rời khỏi đây. Con muốn đi tìm gia đình thật sự, quê hương thật sự của mình. Nếu người ngăn cản… con sẽ nghiền nát hết.”
“……!”
Áp lực tỏa ra từ cơ thể Caim khiến Kevin nín thở, vội bật lùi lại một bước.
Dù sao, ông ta cũng là Quyền Thánh… và lập tức nhận ra con trai mình đã sở hữu một sức mạnh không tầm thường.
“Ra là vậy… Ngươi đã bị “Độc Nữ Vương” nuốt chửng rồi sao. Con quái vật kia… Ta không thể để thứ tai họa như ngươi rời khỏi vùng đất này được!”
“…Đúng như con nghĩ. Rốt cuộc vẫn sẽ thế này thôi.”
Đó chính là lý do cậu không muốn gặp lại bố mình.
Kevin từng dẫn quân đánh bại Độc Nữ Vương, và cũng là kẻ khiến vợ mình bị trúng độc. Với ông ta, Nữ hoàng Độc là nỗi căm thù khắc sâu tận xương tủy. Và giờ, khi thấy Caim mang dáng dấp của ả, việc ông ra tay là điều hiển nhiên.
Nếu là cha con bình thường, có lẽ mọi chuyện còn có thể giải thích. Nhưng giữa họ chưa từng tồn tại một chút tin tưởng nào.
“Được thôi. Con cũng muốn xem thử thực lực của Quyền Thánh đáng tự hào đến mức nào.”
“Đừng gọi ta là bố nữa. Ta không có đứa con quái vật nào cả.”
“Hừ…”
Caim siết chặt nắm đấm, đối mặt với Kevin. Còn Kevin cũng thủ thế. Hai người, hai thân ảnh… cùng một bộ dạng chiến đấu. Chính là thức cơ bản của『Đấu Quỷ Thần Lưu』.
“Đồ quái vật dám bắt chước người sao!? Một thứ không còn là con người thì không thể nào lĩnh hội được chân lý của phái 『Đấu Quỷ Thần Lưu』!”
“Vậy thì tự mình kiểm chứng đi. Ít nhất, hãy làm một người bố đúng nghĩa mà chứng kiến sự trưởng thành của con đi.”
“Câm miệng!”
Kevin dồn nén ma lực vào nắm đấm, tung cú đấm thẳng vào mặt cậu.
Một đòn tấn công sắc bén, nhanh như chớp… xứng đáng với danh hiệu Quyền Thánh.
“!”
Nhưng Caim dễ dàng tránh được, rồi phản công bằng cú móc ngược lên cằm.
“Khừ!”
Kevin bật lùi ra sau, né được đòn hiểm, mồ hôi lạnh rỉ ra trên trán.
“Ra thế…”
Caim không đuổi theo, chỉ khẽ vung tay, cảm nhận dư chấn còn lại nơi nắm đấm.
“Tốc độ của người vẫn nhanh thật. Nhưng… so với mười ba năm trước, đã chậm đi nhiều rồi. Là già đi rồi sao?”
“Caim, ngươi…!”
“Hay là đang nương tay vì con là con trai? Nếu vậy, nên dừng đi. con không cần thứ tình phụ tử nửa vời ấy. Hãy đánh thật đi!”
Kevin nghiến răng ken két, ánh mắt rực lên sát ý dày đặc.
“Được. Hãy xem thế nào là sức mạnh của Quyền Thánh! Nếm trải chân lý của『Đấu Quỷ Thần Lưu』 đi!”
“Cứ thử xem nào!”
“Urrraa!!”
Kevin lao lên, nắm đấm xoáy cả gió. Caim nhe răng cười, đón nhận cơn cuồng nộ ấy bằng tất cả phấn khích.
–Bố trong cơn giận dữ… con trong niềm hân hoan.
Hai kẻ cùng máu mủ, lại đối đầu nhau như hai chiến thần giữa đêm trăng, tung quyền va chạm trong tiếng nổ đinh tai.
Một trận quyết đấu của người bố và con… nhưng trong khoảnh khắc ấy, họ lại giống nhau đến đáng sợ.
“Chỉ nhìn qua mà lĩnh hội được sao…!? Không có thầy chỉ dạy, mà đạt đến cảnh giới này… đến mức có thể chiến đấu ngang hàng với ta ư…!?”
Nếu đúng vậy… thì Caim chính là thiên tài. Một kỳ nhân hiếm có, bậc “kỳ lân nhi” mà chỉ vài trăm năm mới sinh ra một lần.
Ngay cả Arnett, cô con gái mà Kevin yêu thương hết mực và đích thân truyền dạy võ nghệ tận tình, cũng chưa thể chạm đến đỉnh cao này. Vậy mà đứa con trai bị ông ghẻ lạnh suốt bao năm… lại nắm bắt được tinh túy của phái 『Đấu Quỷ Thần Lưu』 trước cả cô em gái ấy.
Điều ấy đối với Kevin là điều không thể chấp nhận nổi. Giống như suốt mười ba năm qua, từ khi hai anh em song sinh ra đời, mọi nỗ lực và niềm tin của ông đều bị phủ nhận trắng trợn.
“Vợ ta có thể đã yêu ngươi… nhưng ta chưa bao giờ xem ngươi là con trai mình cả!”
Kevin nghiến răng, gằn giọng như trút ra từng giọt máu trong tim, rồi giơ nắm đấm lên.
“Mỗi lần nhìn thấy những dấu ấn của lời nguyền khắc trên cơ thể ngươi, ta lại bị nhắc nhở… rằng chính ta đã hiến tế đứa con ruột của mình để cứu lấy mạng sống của vợ! Ngươi có hiểu cảm giác đó là thế nào không!?”
“……”
“Ngươi vốn không nên được sinh ra! Giá như ngươi chết đi trong bụng của Sasha, ta còn có thể gọi ngươi là một sự hi sinh cao quý! Ta có thể dồn hết oán hận vào “Độc Nữ Vương”mà sống tiếp! Nhưng ngươi lại chào đời! Và mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt ngươi, những vết nguyền ấy lại nhắc ta nhớ đến tội lỗi của mình… rằng ta đã đẩy lời nguyền sang chính đứa con trai của mình! Làm sao ta có thể yêu thương một đứa con như thế chứ!?”
“……”
“Phải rồi… ngươi không nên tồn tại! Ngươi đáng ra phải chết! Nếu vậy, Sasha đã không phải chết! Chúng ta đã có thể sống hạnh phúc, ba người như một gia đình thật sự! Ta không sai! Ta không làm gì sai cả!!”
“…Thật đấy, ta sắp phát ngấy lắm rồi. Muốn giết người quá.”
Trước bộ mặt lộ rõ bản chất của người bố, Caim chỉ khẽ thở dài rồi buông giọng khinh miệt.
Nếu là Caim trước khi dung hợp với Độc Nữ Vương, có lẽ những lời như dao này đã khiến cậu gục ngã. Nhưng giờ đây, cậu chẳng còn mảy may quan tâm đến những lời độc địa đó nữa.
“Đàn ông mà rống lên như vậy, chẳng thấy xấu hổ à… ồn ào thật đấy.”
Vốn dĩ Kevin chưa bao giờ đối xử với cậu như người nhà.. giờ chỉ là xác nhận thêm rằng, từ trong ra ngoài, ông ta chẳng khác gì một kẻ xa lạ. Với Caim, người đã quyết định rời bỏ vùng đất này và cắt đứt mọi liên hệ với nhà Halsberg, chuyện này chỉ là vặt vãnh.
“Dù ông có nghĩ gì đi nữa thì ta cũng chẳng quan tâm. Nể tình người mẹ ta kính yêu, ta tha cho ông một mạng. Mau biến đi.”
“Đồ quái vật! Ngươi không xứng nhắc đến Sasha! Ta sẽ xóa sạch ngươi khỏi thế gian này, Độc Nữ Vương!”
“Khốn khiếp…!”
Ma lực bùng lên dữ dội từ toàn thân Kevin. Áp lực khủng khiếp ấy như ngọn núi lửa đang phun trào, bao trùm khắp khu rừng. Lượng ma lực bộc phát được nén lại quanh cơ thể, tạo thành một lớp giáp ma thuật rực sáng.
“『Đấu Quỷ Thần Lưu』 …. 『Bí Ứng Chi Thức』[Si U]!…!”
“Chiêu này… lần đầu ta thấy đấy. Ngay cả cô em gái, ông cũng chưa từng dạy đúng không?”
“Tất nhiên! “『Bí Ứng Chi Thức』khác hẳn với các chiêu thức cơ bản. Đó là kỹ pháp chỉ được truyền cho kẻ đã đạt đến cảnh giới cao nhất, kẻ được cấp “giấy truyền thừa”. Ta vốn định dạy cho Arnett trong tương lai… nhưng giờ thì chưa đến lúc. Và dĩ nhiên, ngươi là kẻ đầu tiên và cuối cùng được chứng kiến nó!”
“Hừ, vậy sao…”
Caim bật cười mỉa my, hạ thấp trọng tâm, thu tay về ngang hông… thức “Kỳ Lân”, trong các chiêu cơ bản, là chiêu có sức xuyên phá mạnh nhất.
Caim chỉ biết đến các thức cơ bản của phái 『Đấu Quỷ Thần Lưu』 chưa từng học qua 『Bí Ứng Chi Thức』…. Nên cậu chỉ có thể dồn hết tất cả vào đòn này mà thôi.
Thấy cậu vào thế, Kevin nở nụ cười khinh bỉ.
“Ta nói trước, chiêu đó không thể phá được [Si U]! Hãy ngoan ngoãn nhận lấy cái chết đi. Nể Sasha, ta sẽ tiễn ngươi đi trong một đòn, không đau đớn đâu.”
“Đừng có tỏ vẻ thương hại. Ta chẳng cần sự “nhân từ”của kẻ chẳng phải bố, cũng chẳng phải thầy. Nếu ông nghĩ chỉ cần nhắc đến mẹ ta là ta sẽ nương tay, thì… đúng là khó chịu thật đấy.”
“Ngươi…!!”
Kevin nghiến răng, nhưng rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại. Dù phẫn nộ đến đâu, ông vẫn là Quyền Thánh…. và hiểu rõ, đã đến lúc không còn chỗ cho lời nói.
Hai người đứng đối mặt, cùng vào thế. Giữa họ, chỉ còn sự tôn nghiêm của kẻ lấy nắm đấm thay cho lời nói.
“……”
bắt đầu caim đổi cách xưng hô 『Bí Ứng Chi Thức』