“『Độc Vương』 à… đúng là, với trạng thái hiện giờ, cậu không thể gọi là 『Độc Nữ Vương』được nữa nhỉ.”
Nghiêng người nhìn sát vào mặt Caim, Faust mỉm cười đầy khoái trá. Biểu cảm của bà chẳng khác gì một nhà nghiên cứu vừa đạt được kết quả thí nghiệm mỹ mãn.
“Ta từng gặp vài kẻ có cấp độ Ma Vương trước đây, nhưng ánh mắt của cậu lại hoàn toàn khác họ. Ở đó chẳng có chút thù hận hay oán ghét nào hướng về loài người cả.”
“Vậy sao? Bản thân tôi thì chẳng cảm thấy gì đặc biệt cả…”
“Trước khi dung hợp với cô ta, ánh mắt của cậu u tối lắm. Chúng chứa đầy bất mãn với số phận, ghen tị với kẻ được ưu ái, và căm phẫn với thế giới đã ruồng bỏ mình. Trong đó còn có mặc cảm tự ti và sự hèn yếu len lỏi. Nhưng giờ thì khác rồi. Màu đen đục ấy đã biến mất. Cả cách nói chuyện của cậu cũng thay đổi… không chỉ cơ thể, mà tâm hồn cậu cũng trưởng thành hơn hẳn.”
“Thật thế à? Nghe lạ thật, tôi không nhận ra đâu.”
Caim nghiêng đầu, nhưng sâu trong lòng, cậu cảm thấy một điều gì đó vừa nhẹ rơi xuống tim mình.
Tựa như mặt hồ phẳng lặng, sáng trong như gương… tâm hồn cậu, đến chính cậu cũng ngạc nhiên vì nó trong suốt đến thế. Mọi cảm xúc đen tối, ghen hờn, tự ti… đều đã tan biến, chỉ còn lại sự tĩnh lặng mát dịu như làn gió xuân thổi qua tâm can.
Còn chuyện “giọng điệu thay đổi” mà Faust nói… cậu chẳng mấy bận tâm. Thật lòng thì, điều đó chẳng còn quan trọng nữa.
“Có lẽ là do đã dung hợp với cô ta. Từ sau khi mẹ mất… không, kể cả khi bà còn sống, tôi cũng chưa từng thấy tâm trạng mình nhẹ nhõm đến vậy. Cảm giác như thể vừa được tái sinh.”
“Ra thế à? Có lẽ hai loại độc mang thuộc tính khác nhau hòa trộn vào nhau và trung hòa chăng? Hay là hai cực âm chạm nhau tạo thành dương… cậu khiến ta càng lúc càng thấy hứng thú đấy.”
“Nếu hứng thú quá, bà định làm gì? Biến tôi thành vật thí nghiệm à?”
Trước giọng trêu chọc của Faust, Caim cũng đáp lại bằng nửa đùa nửa thật của mình…
“Tôi mang ơn bà. Việc tôi mang lấy lời nguyền thay cho “tôi” của bản thể trước tôi cũng chẳng oán hận. Tôi còn xem bà là ân nhân cơ đấy. Nhưng nếu bà định cản đường tôi, thì tôi cũng chẳng nể tay đâu.”
Khi Caim giơ tay lên, luồng ma lực tím sẫm độc hại bắt đầu hội tụ nơi lòng bàn tay… năng lực cậu thừa hưởng từ “Độc Nữ Vương”.
“Tôi sẽ đi tìm điều mình mong muốn. Đó là ước nguyện của “tôi”, của “cô ấy”, và của “mẹ”. Nếu ai dám cản trở… tôi sẽ nghiền nát ngay tại chỗ.”
“Nghe thú vị đấy. Cho ta biết, điều ước đó là gì nào, cậu làm sao?”
Faust giơ hai tay ra, tỏ vẻ đầu hàng, còn Caim ngẩng cao đầu, dõng dạc đáp…
“Tạo dựng một gia đình. Đó là ước nguyện của của bọn tôi.”
“Gia đình…?”
“Một gia đình không bao giờ phản bội nhau. Nơi mọi người sống cùng nhau là lẽ tự nhiên, giúp đỡ, cười đùa, đôi khi cãi vã… nhưng tuyệt đối không hận thù. Tôi sẽ đi tìm một gia đình như thế. Không phải người bố vũ phu, cũng chẳng phải cô em gái căm ghét anh trai mình. Tôi sẽ đi tìm một gia đình thật sự.”
“Phù… khà khà khà…”
Nghe thế, Faust bật cười. Bà đưa tay che miệng, vai nhẹ rung lên vì bật cười thành tiếng.
“Khà… khà khà… hay lắm. Một ước nguyện thật tuyệt vời.”
“Bà đang chế giễu tôi đấy à?”
“Không hề. Ta thật sự nghĩ đó là một ước nguyện cao quý đấy chứ.”
Nói thế, Faust vẫn giữ nụ cười nửa như đùa cợt, nửa như thích thú, rồi đẩy nhẹ lại gọng kính đã lệch.
“Nếu đó là mục tiêu của cậu, thì ta tạm thời sẽ không can thiệp đâu.”
“Hử… ý bà là sao?”
“Khi cậu đã có được “Độc Nữ Vương”, sớm muộn gì cũng sẽ thu hút vô số người… tốt lẫn xấu. Trong số họ, chắc chắn sẽ có kẻ coi cậu là mối nguy cần phải diệt.”
“Khi đó tôi sẽ không khoan nhượng. Ai dám ngáng đường, tôi sẽ giẫm nát hết.”
“Vậy thì… hãy cẩn thận với Thánh Linh Giáo Hội. Họ xem mọi Ma Vương là kẻ thù. Nếu biết về sự tồn tại của cậu, chắc chắn họ sẽ hành động.”
“Thánh Linh Giáo Hội…”
“Nếu định rời khỏi vùng đất này, hãy đi về phía Đông, đến Đế quốc. Ảnh hưởng của Giáo hội ở đó yếu hơn nhiều.”
“…”
Caim lặng lẽ suy ngẫm. Cậu vốn đã định rời khỏi lãnh địa Halsberg… nơi bố mình vẫn có quyền lực… để tìm kiếm một mái nhà thật sự.
(Vùng đất này từng bị tàn phá bởi “Độc Nữ Vương”. Nếu họ biết mình mang sức mạnh của cô ấy, họ sẽ coi mình là kẻ thù.)
Nếu vậy, làm theo lời Faust, rời khỏi đất nước này e là lựa chọn đúng đắn. Dù chưa từng rời khỏi lãnh địa Halsberg, nhưng giờ cậu đã thừa hưởng trí nhớ và kinh nghiệm của “Độc Nữ Vương”. Một chuyến du hành một mình… chắc chắn không phải vấn đề.
“Được thôi. Tôi cũng muốn phiêu lưu… như trong những câu chuyện mẹ từng đọc khi tôi còn nhỏ.”
“Du hành là một điều tuyệt vời đấy. Ta đã đi khắp lục địa, và chẳng có gì khiến tim ta rung động bằng việc đặt chân đến vùng đất xa lạ. Nhưng… trước khi lên đường, chẳng phải nên kiểm tra sức mạnh của “Độc Nữ Vương” trước sao?”
“Kiểm tra? Việc đó cần thiết đến thế à?”
“Chắc chắn là cần. Dù cậu đã thừa hưởng năng lực của “Độc Nữ Vương’’, nhưng kinh nghiệm chiến đấu vẫn ít. Kiểm tra sức mạnh trước khi lên đường chẳng phải an toàn hơn sao?”
“Nghe cũng có lý, nhưng… tôi đánh với ai đây? Chẳng lẽ bà định tự mình làm đối thủ à?”
“Điều đó cũng thú vị, nhưng… ta có đối tượng phù hợp hơn.”
Faust nở nụ cười tinh quái, rồi bất ngờ nắm lấy tay Caim.
“Gì…!?”
Trong khoảnh khắc, không gian xung quanh họ vặn xoắn dữ dội. Chỉ trong nháy mắt, Caim và Faust đã bị dịch chuyển đến một nơi hoàn toàn xa lạ… chính xác hơn là… trên không trung.
“U… ưaaaAAAAAAAHHHH!?”
Từ độ cao hàng chục mét, Caim hét lên hoảng loạn. Dưới chân cậu, một vùng đồng bằng rộng lớn hiện ra, với vô số bóng đen đang bò lúc nhúc.
“Nhìn xuống đi. Đó là bầy ma vật từng trốn khỏi rừng vì sợ độc của cậu đấy. Ta đã dùng một loại thuốc đặc biệt khiến chúng nổi điên. Nếu mặc kệ, chúng sẽ tràn tới ngôi làng gần đó. Toàn lũ tép riu thôi, nhưng số lượng thì đông… đủ làm đối thủ luyện tập rồi chứ?”
“Bà điên à!? Làm như thế… ưAAAAAAAHHH!?”
Bị trọng lực kéo xuống, Caim rơi thẳng về phía mặt đất. Trong khi đó, Faust vẫn lơ lửng giữa không, có lẽ là đang dùng ma pháp bay.
“À, suýt quên nói.”
Faust gọi với theo, giọng nhẹ như gió…
“Mẹ cậu… Sasha …luôn mang trong mình mặc cảm tội lỗi, nhưng tình yêu bà dành cho cậu chưa từng là giả dối. Khi sinh cậu ra, dù bị nguyền rủa, bà đã vừa khóc vừa cảm tạ thần linh vì đứa con đó.”
“...!!”
“Vậy nhé… tạm biệt. Như một người bạn, ta cầu chúc cậu bình an và tỏa sáng hơn nữa.”
“Đừng có nói kiểu tự ý như…UAAAAAAAHHHH!!”
Tiếng hét của Caim vang vọng khi cậu rơi thẳng xuống đất.
“Khm..! Đừng hòng kết thúc dễ thế này!”
Giữa không trung, Caim xoay người, rồi tiếp đất bằng hai chân, tạo ra một cú chấn động nhẹ.
“...Khặc!”
Nhờ tập trung ma lực xuống chân, cậu giảm đáng kể lực va chạm. Nếu là Caim trước đây, chắc đã gãy chân rồi, nhưng giờ thì chỉ hơi tê tê.
“Thật là… bà ta đúng kiểu người ép người khác vào chuyện vô lý. Lần tới gặp, tôi sẽ đấm cho một phát ra trò!”
“GAAAAAARRRHHH!!”
“Hử?”
Caim ngẩng lên. Xung quanh cậu, trong khoảng trống giữa khu rừng, là hàng trăm ma vật đang vây kín. Phần lớn là sói và gấu mang hình dạng ma vật. Dựa vào ký ức của “Độc Nữ Vương”, Caim lập tức đánh giá sức mạnh của chúng.
“…Cấp độ “Kỵ sĩ” và “Tử tước”, hử? So với cấp Ma Vương thì chỉ là rác rưởi. Nhưng… cũng đủ để khởi động rồi.”
Đúng như Faust nói… lũ này là đối tượng hoàn hảo để thử nghiệm sức mạnh mới.
“Được rồi… bắt đầu màn khởi động thôi!”
“GRAAAAHHHH!!”
Hai con sói đồng loạt lao tới từ hai hướng.
“Ha!”
“GYAN!!?”
Caim xoay người, tung cú phản quyền vào con bên phải. Cú đấm chứa ma lực nổ tung, nghiền nát hộp sọ con sói chỉ trong một đòn. Con còn lại lao tới cắn, nhưng Caim ngửa người né, rồi tung cú đá chéo trúng bụng nó khi lướt qua.
“GYAUUUN!!”
Bị hất văng lên không, con sói lăn vài vòng rồi nằm bất động. Có lẽ nội tạng nó đã nát bấy.
“Rồi, bơi hết vào đây đi! Cứ việc vơi vào không cần nghỉ đâu!”
“GRAAAAA!!”
Từng con một, bầy sói lao tới… và từng con một, bị Caim đấm, đá, ném, giẫm nát. Cậu quét sạch bọn chúng bằng sức mạnh vượt xa con người, mang theo dư âm của “Độc Nữ Vương” đang dâng trào trong máu.
Con sói đen ấy là một ma vật được gọi là “Hắc Lang”, thuộc cấp “Kỵ sĩ” trong hệ thống phân cấp ma vật. Thông thường, trừ phi là lính tinh nhuệ hoặc mạo hiểm giả dày dạn kinh nghiệm, việc hạ gục nó là điều vô cùng khó khăn… nhưng cơ thể của Caim, được cường hóa bởi ma lực, đã dễ dàng đánh tan nó.
Cậu thậm chí chẳng cần đến sức mạnh của “Độc Nữ Vương”. Chỉ cần bao phủ ma lực quanh tay chân, tung ra vài cú đấm và đá, là đã có thể hạ gục lũ quái vật ấy không mấy khó khăn.
(“Giống như cơ thể này không còn là của mình nữa! Cơ thể mình mạnh mẽ và nhanh nhẹn đến mức này sao!?”)
Cảm giác như chính thân xác mình hóa thành rồng vậy. Từng cử động của tay chân cậu tung ra những cú đánh sắc bén, đánh gục bọn sói theo mọi hướng. Trước đây, chỉ cần vận động nhẹ thôi là đã nôn ho sặc sụa… vậy mà giờ, cơ thể cậu nhẹ như gió, linh hoạt đến kinh ngạc.
“Ha ha! Thân thể khỏe mạnh lại tuyệt vời đến thế này sao, trước giờ mình đâu biết!”
“GROAAAHHHH!!”
“Ồ? Giờ mới có đối thủ cứng cáp chút đây!”
Từ phía sau đàn sói, một con gấu mọc sừng trên đầu bước ra. Đó là một ma vật được gọi là “Gấu Giáp” … mạnh hơn Hắc Lang đến hai cấp, thuộc hàng “Tử tước”. Con gấu cao gần ba mét, thân thể phủ kín lớp giáp cứng cáp như áo giáp, có khả năng đỡ được phần lớn vũ khí tầm thường.
“GROAR!”
“Hừ! Nguy hiểm thật… có vẻ lần này phải nghiêm túc một chút rồi!”
Caim lùi lại, tránh cú vung vuốt dữ dội từ Gấu Giáp. Móng vuốt nó đập xuống đất, để lại vết nứt sâu thẩm.
Khóe miệng cậu cong lên, Caim kéo tay về sau như chuẩn bị bắn cung. Ma lực tập trung nơi nắm đấm, nhắm thẳng vào thân con gấu.
『Đấu Quỷ Thần Lưu』 【Kỳ Lân】!”
Toàn bộ ma lực dồn tụ, nén lại thành áp suất cao trong nắm đấm… rồi giải phóng trong khoảnh khắc. Luồng năng lượng xoáy tròn như lốc xoáy lao thẳng tới ngực Gấu Giáp.
“GUYAAAAAAA!!?”
Cú đánh nghiền nát lớp giáp cứng của nó, xuyên qua thịt, xương, cả nội tạng, rồi xuyên thủng ra lưng…. như thể bị một chiếc sừng khổng lồ đâm xuyên. Trên thân Gấu Giáp hiện lên một lỗ thủng to tướng, và nó đổ gục tại chỗ.
“Ừm… tốt lắm. Cơ thể mình đang ở trạng thái hoàn hảo!”
Tung đòn kết liễu xong, Caim nở nụ cười mãn nguyện.
Đấu Quỷ Thần Lưu… một kỹ thuật chiến đấu có nguồn gốc từ phương Đông, được “Quyền Thánh” Kevin Halsberg rèn luyện đến mức thượng thừa. Không dựa vào vũ khí hay giáp trụ, phái này coi trọng việc sử dụng ma lực nén trong cơ thể để chiến đấu… một kỹ thuật dị biệt, nhưng khi đạt đến cực hạn thì được xưng tụng là mạnh nhất.
Caim chưa từng được bố mình dạy bất cứ chiêu thức nào của môn này. Trong khi cô em song sinh ngày nào cũng được huấn luyện trực tiếp, cậu lại chưa từng được học lấy một động tác cơ bản.
Ấy vậy mà giờ đây, cậu có thể sử dụng tuyệt kỹ của Đấu Quỷ Thần Lưu… bởi vì suốt bao năm qua, Caim đã luôn âm thầm quan sát bố và em mình tập luyện từ xa.
Trong võ học có một hình thức rèn luyện gọi là “Quan sát công phu” … ghi nhớ hình ảnh các chiêu thức của bậc thầy, rồi tái hiện lại bằng tưởng tượng và cảm giác. Cho đến ngày rời khỏi dinh thự, Caim vẫn lặng lẽ đứng nhìn họ luyện tập, học qua ánh mắt mình.
Sau khi sống trong rừng, ngày nào cậu cũng nhớ lại từng động tác của bố để tự rèn. Có lần cậu ho ra máu vì tập quá sức, nhưng chính sự nỗ lực không ngừng đó đã đơm hoa kết trái khi cậu vượt qua được lời nguyền.
“Grrr… grrr…”
Bầy ma vật xung quanh bắt đầu chậm lại, lộ rõ vẻ sợ hãi. Có vẻ Gấu Giáp chính là “thủ lĩnh đàn” trong cơn hỗn loạn này. Giờ thủ lĩnh đã bị giết, lũ còn lại mất đi khả năng điều khiển. Nếu để mặc, chúng sẽ tản ra bỏ chạy… nhưng Caim lại nở nụ cười dữ tợn, để lộ hàm răng sắc bén.
“Thử quyền thuật đến đây thôi. Tiếp theo… mình sẽ thử sức mạnh của Độc Nữ Vương xem sao.”
Giọng cậu trầm xuống như lời tuyên án tử dành cho những kẻ đang tìm đường trốn chạy.
Từ bàn tay phải của Caim, ma lực màu tím độc hại của “Độc Nữ Vương” bắt đầu tuôn ra.
“Đòn ma pháp đầu tiên của “Độc Vương”… thực ra dùng cho bọn tép riu các ngươi cũng hơi phí đấy. Nhưng mà thôi, hãy chịu đựng cho đến khi thân xác tan rã đi! Độc Ma Pháp… 【Cơn Mưa Ăn Mòn (Acid Rain)】!”
Caim giơ tay phải lên trời. Từ lòng bàn tay cậu, luồng ma lực đậm đặc trào ra, xuyên thẳng lên cao.
“GAAAAAAAHHHHHH!!?”
Một cơn mưa màu tím từ trời giáng xuống. Những giọt mưa chứa độc tính mạnh đến mức ăn mòn mọi thứ chúng chạm phải. Cơ thể lũ ma vật cháy rụi, gào thét trong tuyệt vọng. Cây cối tan chảy, mặt đất sôi lên, và trong cơn mưa tử thần ấy, hàng trăm ma vật bị hòa tan đến tận xương trắng.
Không một kẻ nào sống sót.
“Cái quái gì… rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
Khoảng một giờ sau, Kevin Halsberg… Lãnh chúa vùng đất …dẫn theo các kỵ sĩ đến hiện trường sau khi nghe tin có ma vật bạo loạn. Nhưng khi họ đến, nơi ấy chẳng còn gì cả.
Không một sinh vật sống sót. Không thú rừng, không ma vật. Thậm chí một cọng cỏ cũng chẳng còn.
Khu đất vốn dĩ là đồng cỏ xanh tươi giờ đã biến thành vùng đất trọc lốc, cằn cỗi, loang lổ sắc nâu. Trên mặt đất chỉ còn lại vô số bộ xương trắng chất đống như cảnh tượng bước ra từ địa ngục.
“Chuyện gì thế này… không còn bóng dáng ma vật nào cả…”
“…”
Một kỵ sĩ lên tiếng, nhưng Kevin … người chỉ huy của họ… chỉ đứng lặng, mặt tái nhợt, ánh mắt dán chặt vào cảnh tượng chết chóc trước mặt.
(Chẳng lẽ… đây là…)
Đó là cảnh tượng ông từng thấy trong quá khứ … mười ba năm trước, khi “Độc Nữ Vương” gieo thảm họa xuống miền Bắc vương quốc. Khi ấy, thứ rải rác trên đất không phải xương thú, mà là xương người.
(“Độc Nữ Vương” đã chết rồi… Vậy thì ai đã tạo ra địa ngục này?)
Kevin nắm chặt nắm đấm, gương mặt nặng trĩu.
(“Không thể nào… chẳng lẽ là con, Caim…sao?” )
...
