Doku no Ou: Saikyou no Chikara ni Kakusei shita Ore wa Biki-tachi wo Shitagae, Hatsujou Harem no Omo to Naru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

248 5144

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

(Đang ra)

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

라몽라몽

Đó là lúc cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác...

16 921

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1298

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7551

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 412

Tập 01 - Chương xen kẽ: kẻ bị bỏ lại (2)

〇 〇 〇

Hơn mười năm về trước. Tea từng là một cô nhi cô độc, lang thang trong thành phố.

Vì sao một cô gái thuộc tộc “Hổ nhân” ….chủng tộc thú nhân nổi tiếng thiện chiến, lại còn là giống loài hiếm “Bạch Hổ” … lại phải vất vưởng giữa thị trấn loài người, ngay cả bản thân Tea cũng không còn nhớ rõ.

Điều duy nhất chắc chắn là… cô nàng hổ ấy hoàn toàn cô độc, không bố mẹ nương tựa, chẳng có anh chị em để cùng nắm tay vượt qua khổ nạn.

(…Mình là ai…? Tại sao lại ở đây…?)

Cô nàng hổ… khi ấy vẫn chưa có tên… vừa ôm bụng đói vừa tự hỏi.

Nhìn bộ dạng rách rưới trên người, có lẽ cô đã trốn khỏi nơi bị ép làm nô lệ.

Ở vương quốc Jade, nạn kỳ thị chủng tộc rất khắc nghiệt. Trẻ em á nhân và thú nhân bị bắt cóc đem bán làm nô lệ là chuyện chẳng hiếm, còn cảnh những kẻ trốn thoát chết gục bên vệ đường cũng chẳng lạ gì.

Cô ấy gần như sắp lìa đời, sức lực cạn kiệt, nếu không ai cứu, chắc chỉ sống được thêm đôi ngày.

(…Mình… sẽ chết sao? Mình sinh ra… để làm gì chứ…?)

Cô nàng hổ nghĩ.

Sinh ra để làm gì?

Chỉ để chịu đựng, để rồi chết đi thôi sao?

Dù không ký ức, không hiểu biết, cô vẫn hiểu rõ sự tồn tại của mình thảm thương và trống rỗng đến nhường nào.

“Aa, aa!”

“Ơ kìa, sao thế, Caim?”

Và rồi… một người dang tay về phía cô nàng hổ ấy xuất hiện.

Ngẩng đầu lên, cô thấy một phụ nữ đang bế đứa bé trên taym.. có lẽ là mẹ.

Đứa trẻ sơ sinh ấy, gương mặt và tay chân hằn vết bầm tím nhạt, có lẽ vì bệnh tật. Nhưng dẫu vậy, đứa bé vẫn cố vươn bàn tay nhỏ xíu về phía cô nàng hổ đang nằm đó.

“Là một cô bé thú nhân à? Con thấy thích cô bé đó sao?”

“Aa! Ưư!”

“Vậy à… thật lạ nhỉ, Caim lại tỏ ra hứng thú thế này sao.”

“Có chuyện gì vậy, thưa phu nhân?”

Người hầu nam mặc lễ phục bước tới hỏi.

“Đưa cô bé kia về cùng ta. Ta muốn con bé chăm sóc cho Caim.”

“Bà nói thật chứ? Đó là một con thú nhân dơ bẩn đấy ạ?”

“Không sao cả. Hãy mang con bé về, cho ăn uống, chữa vết thương… và dạy cô cách làm việc của người hầu nhé.”

“…Tuân lệnh.”

“G… ư…”

Người hầu miễn cưỡng bế cô nàng hổ lên. Không còn sức chống cự, cô để mặc họ đưa về dinh thự.

Từ đó, cô bé ấy được đặt tên là “Tea”, và trở thành người hầu trong nhà Bá tước Halsberg.

Tên ấy bắt nguồn từ việc công việc đầu tiên cô học được là… “pha trà”.

Sau này Tea mới biết, hôm ấy, Caim và mẹ cậu… Sasha Halsberg …chỉ tình cờ ghé qua thị trấn để mua sắm.

Vì vợ mình hiếm khi khỏe, nên Kevin, chồng bà, đã đưa cả nhà ra ngoài. Nhưng Caim nhất quyết đòi đi theo, nên cả gia đình bốn người cùng vị quản gia đã cùng nhau rời khỏi lãnh địa.

Trong lúc đi riêng, Caim phát hiện cô nàng hổ gục bên đường và tỏ ra thích thú, nên Sasha đã quyết định mang cô bé về… một phần vì muốn thỏa ý của đứa con trai yếu ớt của mình.

“Ta không sống được lâu đâu… nên con hãy ở bên thằng bé thay ta, được chứ?”

“Dĩ nhiên rồi ạ! Caim-sama là ân nhân đã cứu mạng Tea mà!”

Trước lời dặn của Sasha, Tea đã gật đầu với lòng biết ơn và quyết tâm sâu sắc.

Dĩ nhiên, Caim khi ấy chỉ là một đứa trẻ, chẳng nhớ gì về chuyện này.

Cậu nghĩ Tea phục vụ mình là để trả ơn mẹ cậu, nhưng thực tế không phải vậy.

Tea tận tâm vì Caim… vì chính cậu là người đã cứu cô. Nếu không có Caim, chắc Sasha cũng chẳng buồn để ý đến một cô bé thú nhân mồ côi.

Trong lòng Tea, ân nghĩa và tình cảm dành cho Caim còn sâu đậm hơn cả với Sasha.

Rồi một ngày, Caim Halsberg rời khỏi lãnh địa.

Tin ấy nhanh chóng lan đến tai các người hầu trong dinh thự.

“Grrr! Không thể tin được… Caim-sama rời đi rồi sao!?”

Nghe tin, Tea lập tức chạy đến căn lều nhỏ nơi Caim sống, và ở đó, cô tìm thấy một bức thư… khiến cô chết lặng.

“Ta sẽ lên đường. Ta đã trả đủ món nợ với mẹ ta, và mong Tea cũng sẽ sống tự do như mình.”

Chỉ vài dòng ngắn ngủi viết trên da dê, gửi cho Tea.

Cô nắm chặt tờ thư, toàn thân run rẩy, hàm răng của thú nhân lộ rõ.

“Tại sao lại không đưa Tea đi cùng chứ!? Một mình rời đi… thật tàn nhẫn quá!”

Tea vội vã trở lại dinh thự, thu dọn hành lý. Phải đuổi theo Caim, ngay bây giờ!

Nhưng trên đường ra cửa, cô chạm mặt quản gia.

“Giờ này còn đi đâu hả? Ngài Bá tước ngã bệnh, công việc chất đống kìa!”

“Đừng hỏi ngu ngốc như vậy nữa! Tất nhiên là đi theo Caim-sama rồi!”

“Đi theo “đứa trẻ bị nguyền” đó sao… thật nực cười.”

Quản gia bật cười khinh bỉ.

“Ta không cho phép ngươi làm càn. Gia tộc Halsberg đã cứu rỗi một thú nhân dơ bẩn như ngươi, hãy trả ơn đi.”

“Ơn…? Cứu rỗi…?”

“Đúng thế! Nếu không được nhà Bá tước thu nhận, ngươi đã chết ngoài đường rồi. Hãy trả món nợ đó đi!”

“Đừng có nói nhảm nữa!!”

“Gya!?”

Tea gầm lên, vung nắm đấm thẳng vào mặt lão quản.

Ông ta bị hất văng, lăn tròn trên sàn, rồi đập mạnh vào tường.

“Ugh… ngươi… làm gì thế…”

“Grrr… người đã cứu Tea là Caim-sama! Người cho Tea làm hầu gái là phu nhân Sasha! Còn ông và cái lão Bá tước kia chẳng có ơn nghĩa gì với Tea hết!!”

Tea dồn nén bao uất hận bấy lâu, trút hết lên lão quản gia đang run rẩy dựa vào tường.

“Tea ở lại làm việc chỉ để có đủ tiền rời khỏi nơi này cùng Caim-sama! Chỉ thế thôi, ngoài ra chẳng còn lý do gì hết!”

Một năm trước, khi Caim bị đuổi khỏi lãnh địa, cô hoàn toàn có thể đi theo.

Nhưng cô chọn ở lại, làm việc, dành dụm tiền… để sau này cùng Caim rời khỏi Halsberg.

Trong đất nước này, thú nhân khó mà kiếm được việc, còn Caim, kẻ bị “nguyền rủa”, lại càng khổ hơn.

Vì vậy, cô đã nuốt nước mắt tiễn cậu đi, để ở lại lo liệu mọi thứ.

“Giờ Caim-sama không còn ở đây nữa, Tea cũng chẳng còn lý do ở lại! Cảm ơn các người vì những “ân huệ” bấy lâu nay nhé!!”

“Gyaa!?”

Tea giơ chân, dậm mạnh vào hạ bộ lão quản gia.

Ông ta mặt cắt không còn giọt máu, há hốc miệng rồi ngất xỉu.

“Hừ! Dám xúc phạm Caim-sama, đáng đời! …Giờ thì, Tea phải mau đi thôi. Caim-sama, Tea sẽ đến bên ngài ngay!”

Giận dữ trút xong, Tea nhanh chóng rời khỏi dinh thự.

“Lẽ ra Tea còn muốn đập luôn bọn người hầu kia, nhưng… tiếc là không có thời gian! Hừ, cứ để bọn chúng khổ sở vì mất Tea mà xoay xở đi nhé!”

Không lâu sau, dinh thự rơi vào hỗn loạn.

Quản gia trọng thương, mất đi người hầu khỏe như thú… khối công việc khổng lồ lập tức đình trệ.

Thêm vào đó, khi Arnett mất tích, Bá tước cho người truy tìm, khiến cả dinh thự rối tung.

Bọn người từng khinh miệt Caim đều gặp quả báo… mà Tea thì mãi mãi không hề hay biết.

〇 〇 〇

“Này, nghe chưa! “Đứa trẻ bị nguyền” cuối cùng cũng bị đuổi khỏi lãnh địa rồi đấy!”

“Ha! Cuối cùng lão Bá tước cũng sáng mắt ra! Phải ăn mừng thôi!”

Khi tin Caim rời khỏi Halsberg lan ra, bọn dân làng từng ngược đãi cậu hò reo phấn khích.

Dù thực ra Caim đi theo ý mình, nhưng với họ, cậu chỉ là kẻ bị trục xuất nhục nhã.

Bọn chúng vừa cười vừa tưởng tượng cảnh “đứa trẻ bị nguyền rủa” bị xua đuổi, gương mặt nhăn nhúm vì ác độc.

“Thật là nhẹ nhõm! Lúc nó còn sống gần đây, chỉ nhìn cái mặt đáng sợ ấy thôi đã thấy rợn cả người rồi!”

“Không phải thấy cái vết bầm t ghê tởm đó nữa, sướng thật đấy!”

“May mà con cái chúng ta không bị lây bệnh. Nhìn thôi đã thấy buồn nôn rồi.”

Chúng thi nhau nói xấu Caim… dù chính chúng mới là kẻ hành hạ cậu.

Trong đầu chúng, chúng mới là “nạn nhân” bị ép phải chịu đựng “đứa trẻ bị nguyền rủa”.

Con người vốn sợ hãi những kẻ khác biệt, và trong những ngôi làng khép kín, sự sợ hãi ấy càng trở nên độc địa.

Chẳng cần biết kẻ đó có nguy hiểm hay không… chỉ cần khác biệt, họ sẽ ru ngủ bản thân bằng cách loại bỏ nó.

“Nói mới nhớ… sáng nay ta thấy có con sói ở lối vào rừng. Lâu rồi không thấy nhỉ.”

“Hả? Giờ mới để ý, đúng là dạo này chẳng thấy thú dữ hay ma vật gì cả. Chắc cũng phải một năm rồi?”

“Ừ, cả ma vật cũng biến mất luôn. Trước còn xuất hiện lác đác cơ mà.”

Quả thật, suốt một năm qua, chẳng có sinh vật nguy hiểm nào bén mảng đến ngôi làng này.

Lý do… chính là vì “Đứa trẻ bị nguyền rủa”, Caim, đã sống trong khu rừng gần đó.

Thú dữ và ma vật, với bản năng nhạy bén hơn con người, đều run sợ trước luồng độc khí toát ra từ cơ thể cậu, nên đã rút sâu vào rừng.

“Có tin đồn về một cuộc “Đại Bạo động” kia mà… nhưng rồi chẳng thấy gì cả.”

“Nghe bảo ngài Bá tước đã lo xong. Đúng là “Quyền Thánh” của chúng ta!”

“Chừng nào ngài Kevin còn cai trị, làng này vẫn yên ổn thôi. Sói với chả gì, lo làm gì!”

Chúng cười cợt vô tư, chẳng chút cảnh giác.

Nhưng rồi, chẳng bao lâu nữa, chúng sẽ chẳng còn cười được.

Vì lớp “hàng rào vô hình” xua đuổi ma vật đã biến mất cùng với Caim.

Caim từng một mình tiêu diệt những ma vật điên loạn trong “Đại Bạo động”, và sự vắng mặt của chúng đã tạo ra một khoảng trống chết chóc… sớm muộn gì cũng bị lấp đầy bởi lũ ma vật từ nơi khác tràn đến.

Lúc đó, vị lãnh chúa thân tàn vì trúng độc, đội kỵ sĩ thì phân tán khắp nơi tìm Arnett…

Không ai trong làng có thể chống lại ma vật.

Và thế là, vài tháng sau… ngôi làng từng cười nhạo Caim chìm vào địa ngục, nơi tiếng gào thét và máu thịt hòa làm một…