Doku no Ou: Saikyou no Chikara ni Kakusei shita Ore wa Biki-tachi wo Shitagae, Hatsujou Harem no Omo to Naru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

248 5144

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

(Đang ra)

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

라몽라몽

Đó là lúc cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác...

16 921

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1298

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7551

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 412

Tập 01 - Chương 5.1: Bạn đồng hành trên đường

Caim nhận lời hộ tống đến Đế Quốc. Một phần vì thương cảm với hai cô gái đã mất người bảo vệ, mất chỗ dựa, một phần vì trùng đường nên cậu đồng ý đi cùng.

Caim đi đầu, Lenka theo sau, còn Millicia cưỡi trên con ngựa cướp được của bọn cướp ở phía cuối đoàn. Vì chỉ có một con ngựa, nên người cưỡi duy nhất là Millicia.

"Tiểu thư… thật sự như vậy ổn chứ ạ?"

Trên đường, Lenka hạ giọng nhỏ đến mức Caim không nghe thấy, hỏi tiểu thư đang ngồi trên ngựa.

"Lenka… chuyện đó ta nói rồi, phải không? cô dai thật đấy."

"Thần nói bao nhiêu lần cũng không đủ đâu. Cố tình quay lại Đế Quốc là chuyện điên rồ! Người ấy đã liều mạng để tiểu thư trốn đi, tiểu thư quên rồi sao!?"

"…Chạy trốn là điều ta không nên làm. Bỏ lại nghĩa vụ mà tìm nơi an toàn ẩn náu là điều không thể dung thứ. Có lẽ vì thế mà ta đã bị trừng phạt… bị bọn cướp bắt giữ."

Nghe lời khuyên tha thiết của Lenka, Millicia chỉ kiên quyết lắc đầu.

"Việc ta gặp được Caim-san, người cũng đang hướng đến Đế Quốc hẳn là định mệnh… là ý trời. Định mệnh đang bảo ta hãy quay về và hoàn thành nghĩa vụ. Ta sẽ không chạy trốn nữa. Dù có phải chết đi chăng nữa, ta cũng sẽ đối mặt với vai trò của chính mình."

"Tiểu thư… ra là người đã quyết tâm đến mức ấy…"

Lenka xúc động đến rưng rưng.

"Nếu tiểu thư đã quyết như vậy, thì thần không còn gì để nói nữa. Thần xin thề, sẽ không lặp lại sai lầm như lần trước. Dù phải đánh đổi cả mạng sống, thần cũng sẽ bảo vệ tiểu thư đến cùng!"

"Cảm ơn cô, Lenka… từ giờ cũng mong cô tiếp tục giúp đỡ ta nhé?"

"……"

Nghe cuộc trò chuyện thấm đẫm tình chủ tớ phía sau, Caim thở dài. Hai người họ có vẻ đang xúc động trong câu chuyện riêng, nhưng phần lớn lời nói vẫn lọt vào tai cậu.

Với người đã rèn luyện 『Đấu Quỷ Thần Lưu』, dù không cần tập trung ma lực, giác quan của Caim cũng cực kỳ nhạy bén. Chỉ cần chú tâm, cậu thậm chí nghe được tiếng cây kim rơi cách đó vài trăm mét. Huống chi hai người chỉ cách vài bước, chuyện không nghe được là không thể.

(Mùi rắc rối nồng nặc thật… đúng kiểu mình ghét. Có khi cho hai người họ đi cùng là sai lầm rồi cũng nên.)

Caim không rõ Millicia và Lenka đang mang theo bí mật gì, nhưng linh cảm mách bảo rằng đó chẳng phải điều tốt lành.

(Rõ ràng mình trốn đến Đế Quốc để tránh phiền phức, thế mà lại tự rước thêm vào người. Có khi nên bỏ họ lại bây giờ thì hơn…)

Ý nghĩ lạnh lùng ấy thoáng qua, nhưng cậu không làm được. Caim biết rõ, trong lòng mình đã nảy sinh tình cảm với hai cô gái đó.

(Đàn ông đúng là sinh vật yếu lòng thật… chỉ cần là người đầu tiên, lại còn xinh đẹp như thế, thì càng không thể dửng dưng được.)

Ngay từ trong hang động, cậu đã nhận ra hai người họ đều là mỹ nhân, nhưng giờ dưới ánh sáng ban ngày, điều đó càng rõ rệt hơn.

Millicia mang vẻ thanh nhã của một tiểu thư quyền quý… mái tóc vàng óng ánh như thác chảy, đôi mắt lam sâu thẳm như bảo thạch, làn da trắng mịn như lụa, khuôn mặt hoàn mỹ đến mức có thể ví như tác phẩm của thần linh.

Trái lại, Lenka lại mang nét quyến rũ mạnh mẽ của một nữ chiến binh… thân thể săn chắc, làn da rám nắng khỏe khoắn, đôi mắt sắc bén toát lên sức sống mãnh liệt.

(Mà mình… lại từng hôn hai người ấy sao? Khỉ thật, nghĩ lại mà tim vẫn loạn cả lên! Không biết ai mới là người thật sự bị thuốc mê hoặc khi đó nữa!)

"Nhân tiện… cậu Caim, bao nhiêu tuổi vậy? Trông cũng cùng lứa với tôi đấy."

"Hả… à, à ừ, hỏi tôi à?"

Caim đang miên man suy nghĩ thì Millicia cất tiếng khiến cậu giật mình…

"Tôi mười tám. Đã thành niên rồi."

Thực tế, “Caim Halsberg” mới chỉ sống được mười ba năm, nhưng sau khi dung hợp với “Độc Nữ Vương”, thân thể cậu đã trưởng thành, tinh thần cũng thay đổi nhiều. Không thể gọi là thiếu niên mười ba tuổi được nữa.

"Vậy là cùng tuổi với tôi sao!? Trùng hợp thật đấy!"

Millicia vui vẻ vỗ tay.

"Lenka hai mươi tuổi, đúng không? Ba người chúng ta cũng xem như cùng thế hệ nhỉ!"

"…Ừ, đúng vậy."

"Tuổi này thì đã kết hôn sinh con cũng chẳng lạ gì rồi ha. Nghĩ lại, mới hôm nào còn là trẻ con mà giờ đã thế này… À, cậu Caim có mái tóc và đôi mắt kỳ lạ thật. Nếu chúng ta có con, không biết đứa bé sẽ mang màu tóc và mắt thế nào nhỉ?"

"Ơ… sao tự nhiên cô nói mấy chuyện đó!? Tôi biết trả lời sao đây!?"

Millicia khẽ kêu “a!” lên, rồi lấy tay che miệng, má ửng đỏ.

"X-xin lỗi… không hiểu sao khi nhìn cậu Caim, tôi lại cứ nói những điều kỳ lạ như thế. Tim đập nhanh quá… tôi bị làm sao thế này?"

"……"

Caim nhăn mặt quay đi, giấu vẻ bối rối. Cậu có cảm giác cô tiểu thư kia vẫn nhớ về nụ hôn trong hang, chỉ là giả vờ không biết mà thôi.

Ngay khi cậu đang định lờ đi thì một luồng cảm giác lạnh lẽo chợt chạy dọc sống lưng.

"…Có vẻ, đến lúc dừng chuyện phiếm rồi. Có kẻ phục kích."

"Gì cơ… lại là bọn cướp à!?"

Lenka lập tức rút kiếm, quét mắt quanh khu rừng. Tuy chưa thấy bóng ai, nhưng Caim đã cảm nhận rõ sát ý đang tiến lại gần.

"Không… lần này là ma vật. Nhìn kia, sắp ra rồi đấy."

Caim chỉ tay về phía rừng rậm bên đường.

Vài giây sau, một cái bóng to lớn cao hơn hai mét lao ra khỏi lùm cây.

"Đó là… Orc sao!?"

Từ trong rừng hiện ra bầy quái vật thân hình như người nhưng đầu lợn, bụng mỡ rung lắc… giống hệt mô tả trong sách: Orc.

"Chỉ là Orc thôi à."

Thấy vậy, Lenka tự tin rút kiếm khỏi vỏ.

"Orc là ma vật cấp Bá tước. Không yếu, nhưng một mình tôi cũng đủ sức hạ. Hãy để tôi lấy công chuộc tội, cậu Caim, xin cho tôi ra tay!"

"Được thôi, nhưng cô nghĩ mình hạ nổi từng ấy không?"

"Hả…?"

Lenka chớp mắt, rồi nhanh chóng hiểu ý Caim.

Từ khu rừng, không chỉ một, mà hàng chục con Orc đang ùn ùn kéo ra.

"G-GROAAAAAAAH!!"

"Chuyện gì thế!? Sao nhiều đến vậy!?"

Khoảng ba mươi con Orc, mắt đỏ ngầu, gầm rít như bầy lợn rừng điên cuồng, đồng loạt xông tới.

"Không thể nào… sao lại có chuyện này!?"

Millicia kinh hãi giữ chặt dây cương khi con ngựa dưới mình bắt đầu hoảng loạn.

"Khó hiểu thật… bọn Orc này kích động dữ quá…"

Caim liếc sang hai cô gái.

Bọn Orc vốn nổi tiếng là loài chuyên bắt cóc con cái của tộc khác để thỏa mãn dục vọng, dù không thể sinh sản.

(Có lẽ… chúng bị mùi hương của hai người này thu hút?)

Millicia và Lenka… cả hai đều là mỹ nữ hiếm có. Hơn nữa, chỉ mới nửa ngày trước, họ còn bị bọn cướp ép uống thuốc kích dục. Dù đã tắm rửa, nhưng có lẽ mùi “dục tính” vẫn còn phảng phất.

"Phiền phức nối tiếp phiền phức… đi cùng mỹ nữ quả là mệt thật."

"Cậu Caim, không phải lúc đùa đâu! Mau chạy đi!"

"Không sao. Hai người cứ lùi lại, đừng xen vào."

Millicia lo lắng, nhưng Caim chỉ khẽ phẩy tay.

"Không thể đâu! Dù là cậu Caim, đối phó chừng đó là…!"

"Tôi bảo không sao mà. Với lại, con ngựa đó sợ đến thế kia thì chạy kiểu gì?"

Quả thật, con ngựa của Millicia đang run bần bật.

"Đằng nào cũng không thoát được. Vậy thì giải quyết luôn tại đây đi!"

"Khoan đã, cậu Caim!?"

Phớt lờ tiếng gọi, Caim lao lên.

“Chỉ là bọn cấp Bá tước thôi. Xử nhanh rồi còn đi tiếp.”

Cậu mỉm cười đầy dữ tợn, ma lực nén quanh người bùng lên… 『Đấu Quỷ Thần Lưu』, võ kỹ tối thượng mà cậu thừa hưởng từ người bố đáng nguyền rủa, được kích hoạt.

Dĩ nhiên, cậu không thể tung độc khi có người đồng hành đứng xem… gió có thể cuốn chúng về phía họ.

“Thôi, không cần độc cũng đủ dư sức.”

"GRAAAAH!"

Con Orc đầu tiên vung chùy xuống, sức mạnh đủ nghiền nát giáp sắt.

"Hừ!"

Caim không né. Cậu tung nắm đấm ngược lại.

"GUHYA!?"

Cú đấm chứa ma lực phá tan cây chùy, xuyên thẳng qua thân Orc, tạo một lỗ to như nắm tay.

“Rồi, tiếp nào! Ta đang bức bối đây… đến hết đi!”

"GRAAAAAHH!"

“Hahaha! Giỏi lắm, tới đây nào!”

Bọn Orc gào rú, tràn lên. Caim đón từng cú đánh bằng nắm đấm, cú đá, tiếng xương gãy vang dội.

"Khá lắm, đúng kiểu lao đầu như heo rừng!"

Cậu vừa đánh vừa giữ vị trí, không cho con nào vượt qua để tấn công hai cô gái phía sau.

Từng con ngã xuống, bầy Orc dần thưa đi. Với tốc độ này, năm phút nữa là quét sạch.

"GROAAAHHH!!"

"Hừm…"

Một bóng đen khổng lồ khác bước ra từ rừng.

To hơn hẳn, thân phủ lông đen và cơ bắp cuồn cuộn, đôi mắt đỏ rực tỏa ánh sáng dữ tợn.

“Ồ… trùm cuối ra rồi à. Càng ngày càng thú vị đấy.”

Caim nhận ra ngay.

“Đại tướng Orc… dạng đột biến cấp cao hơn!"

"GROAAAHHHHH!!"

Đại tướng Orc… biến dị của giống loài Orc, thuộc cấp Bá tước. Ngay cả những mạo hiểm giả kỳ cựu cũng phải lập đội và liều mạng mới hạ được.

"Chẳng lẽ… Đại tướng Orc!?"

"Không ổn rồi! cậu Caim, chạy mau!"

"Ai bảo thế. Lùi lại đi, tôi lo được."

Millicia và Lenka kêu lên, nhưng Caim chỉ quay đầu lại, vẫy tay một cách điềm nhiên.

“Guheheheh… đến đây nào.”

Đại tướng Orc không nhìn về phía Caim.

Con quái vật khổng lồ mang dáng dấp một con heo rừng đang chằm chằm dõi theo Millicia và Lenka, trong đôi mắt đục ngầu của nó ánh lên dục vọng rõ rệt.

“Con “cái’’ đó là của ta. Nhất ta định phải chiếm lấy.”

Caim có thể đọc rõ ý nghĩ đó trong ánh nhìn nặng nề kia.

“Khốn kiếp… ánh mắt dâm tà như lão dê già ấy. Làm gì có con heo nào vừa đánh nhau vừa mơ tưởng đến mỹ nữ chứ!”

Đại tướng Orc khổng lồ quay phắt đi, bỏ mặc Caim, chỉ còn lại đôi mắt hau háu nhìn hai cô gái. Hắn không xem Caim là đối thủ. Trong mắt hắn, kẻ đã một mình giết sạch lũ thuộc hạ chỉ là rác rưởi, chẳng đáng để bận tâm.

“Bị kẻ dưới cơ coi thường… đúng là khó chịu thật đấy. Vậy thì… ta giết ngươi luôn cho nhanh nhé?”

“B… Bưuuôô!!?”

Từ cơ thể Caim, một luồng sát ý mãnh liệt như lưỡi dao sắc bén bùng phát. Không khí nặng nề đến nỗi khiến da thịt như bị cắt xẻ, ép cho Đại tướng Orc giật phắt người quay lại.

“Sao thế Mặt ngươi trông như vừa bị dội nước lạnh vậy? Giờ thì nhận ra rồi à… rằng ngươi mới là kẻ bị săn.”

“Gưưưư…!!”

“Phải đấy. Giận đi. Dốc hết cơn thịnh nộ đó ra mà xông đến! Ta sẽ nghiền nát người chính diện cho mà xem!”

“GMMMMOOOOOOOOHHHH!!”

Gào lên như dã thú, Đại tướng Orc lao thẳng về phía Caim. Trong tay hắn là một thanh đại đao to như tấm ván, có lẽ cướp được từ tay lữ khách hay mạo hiểm giả xấu số nào đó.

Nhát chém của hắn thô bạo, nặng nề, chẳng có kỹ pháp gì ngoài sức mạnh thuần túy… một lối đánh bản năng, hoang dại như chính loài Orc vậy.

“『Đấu Quỷ Thần Lưu』 Thanh Long!”

Nhưng lối đánh ấy chỉ có thể hạ được những chiến binh hạng nhất.

Trước một quái vật vượt ngoài mọi khuôn khổ như Caim… một bậc thầy thực thụ… thì đòn tấn công đó chẳng khác nào con bọ ngựa giơ búa với cây cổ thụ.

“Hừ!”

“Gư–bưh!?”

Caim giơ cánh tay phải bao bọc bởi lớp ma lực nén chặt, đón thẳng nhát chém khổng lồ. Kim loại va chạm vang dội, tóe lửa. Nhưng trên da hắn không hề xuất hiện dù chỉ một vết xước.

“Chỉ biết ỷ vào sức tay à? Ít ra cũng nên truyền ma lực vào lưỡi kiếm chứ.”

“Gưuh!?!”.

“Muộn rồi, định chạy à?!”

83c43f76-4067-498e-a3c3-786ff02bd034.jpg

Caim vung tay phải chém xéo theo đường kesagiri, đòn phản công mạnh mẽ đến mức cắt phăng cả thanh đại đao lẫn cơ thể Orc.

Thân hình khổng lồ bị xẻ chéo, phần trên trượt khỏi phần dưới rồi đổ ập xuống mặt đất.

『Đấu Quỷ Thần Lưu』 Thức cơ bản: Thanh Long.

Kỹ thuật này tập trung ma lực vào cánh tay, nén đến cực hạn để biến nó thành một lưỡi dao ma lực dao động liên hồi, tựa như “lưỡi dao siêu âm”.

Sức cắt của nó… như vừa chứng minh… ngang hàng với danh kiếm do thợ rèn đại tài rèn nên.

"Thật kinh ngạc… đây chính là sức mạnh của cậu Caim sao…"

"Không thể nào! đó là Orc cấp Bá tước! Loại quái vật mà cả đoàn kỵ sĩ phải huy động mới tiêu diệt nổi đấy! Thế mà cậu ta lại hạ được một mình ư!?"

“‘Kiếm Công Chúa “ “Bạo Phong Vương” “Quyền Thánh”… có lẽ cậu Caim sở hữu sức chiến đấu ngang với mạo hiểm giả hạng S. Tại sao một người như thế lại vô danh đến vậy?”

Từ xa, Millicia và Lenka nhìn cảnh tượng đó với ánh mắt kinh ngạc xen lẫn khâm phục.

Caim, lần đầu tiên được những mỹ nữ xinh đẹp ca ngợi, rồi nhẹ xoay vai, nở nụ cười tự đắc.

"Như tôi đã nói, ổn cả rồi. Giờ đi tiếp chứ?"

"V–Vâng… à, trước khi rời đi, chúng ta nên thu hồi ma thạch đã. Ma thạch của Đại tướng Orc chắc chắn có giá rất cao."

"Ma thạch à… À, phải, cái đó."

Caim khẽ gật đầu, nhìn xuống thi thể bị chém làm đôi.

Ma thạch… tinh thể ma lực hình thành trong cơ thể ma vật… càng mạnh thì càng lớn và tinh khiết, được dùng làm nguyên liệu quý để rèn vũ khí, chế dược, hay khắc ma pháp.

"Ma thạch của cấp Bá tước chắc đủ để mua cả căn nhà đấy. Hơn nữa, lũ Orc kia cũng có kha khá. Thu hết lại, có thể sống sung túc một thời gian."

"Vậy thì thu nhanh lên thôi."

Caim bao bọc cánh tay bằng lưỡi Thanh Long rồi bắt đầu giải thể thi thể Orc.

Từ những mảnh thịt rời rạc, hắn lôi ra ma thạch, lặp lại hành động ấy với từng con.

Thao tác vụng về, động tác cứng nhắc… rõ ràng cậu chưa từng mổ xẻ ma vật bao giờ.

"U…"

Millicia quay mặt đi, cố kìm cơn buồn nôn trước cảnh tượng đó.

"À… xin lỗi nhé. Tôi không giỏi mấy việc tỉ mỉ thế này."

"Không… xin lỗi mới phải là tôi. Đến cả chiến đấu cũng để Caim lo liệu hết, thật ngại quá…"

"Không sao. Tôi được thuê làm hộ vệ mà, đây là phần việc của tôi. Muốn cảm ơn thì nhớ trả công cho xứng đáng."

"Vâng, tôi hứa! Tôi nhất định sẽ chuẩn bị phần thưởng khiến cậu Caim hài lòng… nhất định đấy!"

Millicia chắp tay trước ngực, ánh mắt sáng lên với vẻ kiên định kỳ lạ, như thể vừa hạ quyết tâm lớn lao nào đó.

"……?"

Caim nhìn biểu cảm đầy nghiêm túc ấy, hơi nghiêng đầu khó hiểu rồi lại tiếp tục công việc của mình…