Ba người …Caim, Millicia và Lenka …được dẫn lên phòng trống của quán trọ.
Căn phòng nằm ở góc tầng hai, hướng bắc, ánh sáng không mấy tốt.
"Vâng, mời quý khách vào phòng này ạ~"
Dưới sự hướng dẫn của cô con gái chủ quán, họ bước vào căn phòng đơn giản chỉ có một chiếc giường, một bàn nhỏ và một tủ quần áo. Nếu là phòng cho một người thì vừa đủ, nhưng với ba người thì khá chật chội.
“Phí trọ đã bao gồm bữa tối rồi nhé. Quán ăn ở ngay bên cạnh quầy lễ tân, mời quý khách xuống trước khi đến nửa đêm, sau đó chúng tôi sẽ đóng cửa. À, còn nếu quý khách muốn gọi rượu thì tính phí riêng đấy ạ, nên nhớ mang theo ví nha~”
Cô gái nói năng nhanh nhẹn, vui tươi. Sau khi trao cho Caim một tấm chăn, cô mỉm cười tạm biệt rồi rời khỏi phòng.
“……”
“……”
“……”
Bầu không khí im lặng bao trùm cả ba người.
(…Cứ im mãi cũng chẳng giải quyết được gì. Trước mắt, phải bàn chuyện chỗ ngủ đã.)
Caim hắng giọng rồi lên tiếng…
“Giường để Millicia dùng, không vấn đề gì chứ? Nếu chen chút thì Lenka cũng có thể nằm cùng được, nhưng mà…”
“Không, tôi cũng sẽ nằm dưới đất. Cùng giường với tiểu thư thì thật bất kính.”
“Không được đâu! Một mình tôi nằm trên giường thì ngại lắm! Người nên nằm lên giường là cậu Caim mới đúng chứ, cậu là ân nhân của chúng tôi mà!”
“Lại nữa hả, như vậy là tôi thành kẻ khốn nạn rồi. Để hai cô gái nằm dưới sàn, còn tôi nằm giường ngủ ngon lành… thế thì nhìn mặt ai được nữa chứ?”
Caim nhún vai, cố gắng nói cho Millicia hiểu.
“Giờ tôi đang là người được cô thuê, đúng không? Dù là đàn ông hay người làm, tôi cũng không thể để một tiểu thư ngủ dưới sàn được. Nếu ngại thì cô ngủ chung với Lenka đi.”
“Không được! Tôi tuyệt đối không dám leo lên giường của tiểu thư!”
Lenka đáp ngay, giọng dứt khoát. Millicia nhíu mày, môi hồng khẽ bĩu lại, rồi nhỏ giọng nói…
“Vậy có nghĩa là… Lenka muốn ngủ cạnh cậu Caim đúng không? Cả hai cùng nằm dưới sàn cạnh nhau ấy?”
“C…Cái gì cơ!? Tôi… tôi không có nói thế đâu!? Tại sao lại thành ra như vậy chứ!?”
“Nhưng phòng này đâu có rộng lắm. Nếu cả hai nằm dưới sàn thì cũng phải nằm sát nhau thôi. Quay người cái là chạm mặt liền đấy.”
Caim đảo mắt nhìn quanh… đúng thật, phòng nhỏ quá. Dù không đến mức chật nghẹt, nhưng chỉ cần xoay người một cái là có thể chạm vào nhau rồi.
“Ugh… cái đó thì…”
“À… nghe cũng hơi phiền đấy.”
Caim thở ra, tưởng tượng cảnh sáng dậy thấy Lenka nằm ngay bên cạnh… chỉ nghĩ thôi đã thấy ngượng.
Lenka cũng lúng túng không biết phải phản bác sao.
“Vậy thì cùng nằm trên giường đi, Lenka. Hoặc là ba chúng ta cùng nằm dưới sàn, cũng được thôi. Nhưng mà như thế thì chắc sẽ… dính sát vào nhau đấy?”
“…Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nằm ở mép giường vậy.”
Cuối cùng Lenka chịu thua. Kết luận là Millicia và Lenka cùng ngủ trên giường, còn Caim nằm dưới sàn.
Sau khi thống nhất xong chỗ ngủ, ba người xuống tầng một ăn tối.
Trong phòng ăn đã đông nghịt khách, nhiều nhóm uống rượu ồn ào náo nhiệt.
“Ơ, bên kia còn bàn trống kìa.”
Caim chỉ vào chiếc bàn sát tường. Millicia và Lenka ngồi cùng phía, còn Caim ngồi đối diện. Ngay lập tức, cô gái lúc nãy mang nước đến.
“Chào quý khách! Uống nước hay là rượu ạ? Rượu thì tính tiền riêng nha~”
“Tôi uống nước là được rồi.”
“Tôi cũng vậy.”
“Cho tôi rượu.”
“Vâng, hai ly nước và một ly rượu. Nước miễn phí, Rượu là ba đồng nhé~”
Caim đưa tiền, cô gái vui vẻ nhận rồi chạy đi. Chẳng mấy chốc đã quay lại, mang theo ly nước và rượu.
“Đồ ăn sẽ ra ngay nhé, xin chờ một chút ạ~”
Cô chạy qua chạy lại nhanh nhẹn như một chú sóc, khiến người ta nhìn cũng thấy vui. Millicia cầm ly nước lên uống, thở ra một hơi.
“Phù… cuối cùng cũng được nghỉ một chút. Hành trình hôm nay thật dài.Caim, cậu cũng uống rượu được à?”
“Ờ… chắc là thế.”
Thực ra, đây là lần đầu tiên Caim uống rượu. Cậu nhìn ly rượu sủi bọt, mùi nồng xộc lên mũi… hơi chần chừ một chút, rồi nhấp thử.
Vị đắng của mạch nha hòa với hương thơm lạ lẫm, trôi qua cổ họng mang lại cảm giác vừa nặng vừa sảng khoái.
“……Ừm, không tệ.”
Không thể nói là “ngon”, nhưng cảm giác mát lạnh và dễ chịu khiến cậu thấy khoan khoái. Chưa gì đã muốn uống thêm ly nữa.
“Xin lỗi, cho thêm rượu. Ba… không, năm ly nữa.”
“Vâng ạ!”
Rượu được mang ra liên tục, và Caim uống ừng ực như nước lã.
“Wow… cậu uống khỏe thật đó…”
“Cậu Caim đúng là tửu lượng phi thường.”
“Có vẻ vậy. Giờ tôi mới biết mình giỏi uống đến thế.”
Thực tế thì, rượu chẳng ảnh hưởng gì được đến Caim. Với cơ thể của “Độc Vương”, mọi chất độc… kể cả cồn… đều bị trung hòa ngay lập tức. Nhờ thế, cậu chỉ giữ lại được cảm giác “hơi say, dễ chịu” mãi mà không bao giờ bị quá chén.
“Khà ha, tâm trạng tuyệt thật. Quả nhiên rời quê hương là quyết định đúng đắn. Thế giới hôm nay thật đẹp biết bao!”
“Trông cậu vui ghê… làm tôi cũng muốn uống thử quá.”
Millicia nghiêng đầu nhìn ly rượu, mắt sáng lên.
“Tôi từng uống rượu vang nho vài lần rồi, nhưng rượu mạch nha thì chưa bao giờ. Nếu ngon vậy thì… chắc tôi cũng thử một ngụm.”
“Thưa tiểu thư, tối nay người còn ở chung phòng với Caim đấy! Say rồi thì ai biết được chuyện gì xảy ra đâu!”
“Thì uống chút thôi mà. Với lại, nếu là cậu Caim… thì có làm gì ta cũng chẳng sao cả đâu.”
“Thần thì có sao đấy ạ! Tiểu thư mà bị kẻ lạ bẩn thỉu làm gì thì thần không sống nổi đâu!”
Lenka đỏ mặt, nghiêm nghị phản đối. Caim chỉ thở dài.
“Thôi nào, có mỗi chuyện uống rượu thôi mà. Đừng coi tôi như tên hạ đẳng đi cưỡng hiếp phụ nữ chứ.”
“Tooti không nói cậu, chỉ đang nhắc nhở tiểu thư cẩn thận thôi!”
“Ha… quý tộc đúng là phiền phức thật.”
Caim nhún vai, cười khẽ.
“Giữ mình cẩn thận cũng tốt, nhưng đôi khi cũng nên thả lỏng đi. Căng thẳng suốt thì mệt người lắm.”
“Đúng đấy, Lenka. cô lo xa quá rồi.”
“A!”
Millicia chớp cơ hội, cướp ly rượu trên tay Caim, uống liền mấy ngụm.
“Khác hẳn rượu nho thật… mà người tôi nóng hẳn lên rồi. Có vẻ nồng độ cao hơn nhiều.”
“Cái đó… là của tôi đấy.”
“Thì có sao đâu, tôi sẽ gọi thêm cho cậu mà.”
“…Thôi, cô không ngại thì tôi cũng chẳng nói gì.”
Caim nhún vai, lấy thêm một ly khác.
“Tiểu thư… thật không biết phải nói sao nữa…”
“Lenka, cô không thử một chút à? Ngon hơn cô nghĩ đấy.”
“Không cần. Thần là hộ vệ nghiêm túc, không phải người suồng sã.”
Giọng Lenka đầy hờn dỗi.
Khi đồ ăn được mang ra, trên bàn đã chất đầy ly rỗng.
Một vài thực khách khác bắt đầu xì xào…
“Nhìn cái cậu kia kìa, uống như cá luôn!”
“Ghê thật, chẳng say gì hết, y như quái vật.”
Giữa lúc mọi người ồn ào, ba gã đàn ông ngồi bàn xa đứng dậy tiến lại.
“Cái thằng này, có hai em xinh đẹp đi cùng mà chỉ biết cắm đầu uống à?”
“Hề hề, coi chừng say khướt rồi bọn tao cuỗm mất đấy nhé!”
Lenka cau mày…
“Các ngươi là ai?”
Tên đầu trọc to xác vỗ mạnh xuống bàn…
“Thằng nhóc dẫn theo hai em gái mà còn ra vẻ ta đây hả? Về bú sữa mẹ đi cho rồi! Gya-hahaha!”
Caim nhìn bọn chúng bằng ánh mắt lạnh ngắt.
“Khà khà, hai cô em ơi, bỏ thằng say này đi, qua bàn bọn anh chơi nào! Bảo đảm vui hơn nhiều!”
“Ăn xong qua phòng bọn anh nghỉ nhé! Nghỉ được không thì chưa chắc đâu, hê hê hê!”
“Lên thiên đường với bọn anh đi, đi thôi về thì không có đâu!”
“……Thật hạ đẳng.”
Lenka nhận ra ngay ý đồ bẩn thỉu của chúng. Bọn đàn ông này rõ ràng đã bị nhan sắc của Millicia và cô làm mờ mắt.
“Xin lỗi, nhưng tiểu thư của ta không phải hạng rẻ tiền mà các ngươi dám chạm vào. Cút đi.”
“Con nhỏ này láo toét thật đấy! Loại như mày khóc lóc van xin mới vui cơ!”
“Ngươi… hỗn xược quá rồi đấy!”
“Phiền phức. Biến.”
Caim lên tiếng trước cả khi Lenka kịp phản ứng. Giọng cạu lạnh đến rợn người.
“Đang uống ngon lành mà bị mấy con ruồi làm phiền… chết đi. Nổ tung cái đầu hói đó ra cho ta, biến thành phân bón luôn càng tốt. Bọn rác rưởi như các ngươi chỉ có ích khi bón ruộng thôi. Hoặc quay về chuồng lợn mà chết đi, đừng quay lại nữa.”
…Giọng nói ấy, trầm thấp, nặng như độc khí.
Cả phòng bỗng im bặt.
Thông thường thì Caim sẽ chọn cách giải quyết êm thấm hơn, nhưng có lẽ do men rượu đã ngấm nên lần này cậu chẳng nương tay chút nào.
Trước loạt lời lẽ nặng nề, đám đàn ông chỉ biết há hốc miệng ra sững sờ. Nhưng rồi khi hiểu ra mình đang bị sỉ nhục, khuôn mặt chúng méo mó lại vì giận dữ.
“Th… thằng khốn! Mày có biết tao là ai không hả!? Tao là mạo hiểm giả hạng nhất, nổi tiếng khắp cả Đế quốc “Kẻ Sát Long” Zahalm đấy!”
Tên đầu trọc tiến lên đứng trước mặt Caim, khoe bắp tay cuồn cuộn như muốn chứng minh sức mạnh của mình. Tuy nhiên, Millicia và Lenka… vốn là người Đế quốc… chỉ nhìn nhau rồi nghiêng đầu.
“Tôi chưa từng nghe đến một mạo hiểm giả nào tên Zahalm cả… còn Lenka thì sao?”
“Thần cũng chưa từng nghe. Cái danh “Kẻ Sát Long” nghe thì oai thật, nhưng liệu hắn có thật sự nổi tiếng không đây?”
“…Hai người đấy
“nghe rõ rồi đấy chứ, ngài “Tự xưng Kẻ Sát Long” Zahalm?”
“Th… thằng khốn…”
Caim nói bằng giọng khiêu khích, khiến gân máu trên đầu tên Zahalm giật giật. Cơn giận như lửa cháy bùng lên, chỉ chực nổ tung. Caim lại đổ thêm dầu vào lửa.
“Nói cách khác thì… bọn này vốn là mạo hiểm giả bên Đế quốc, chẳng làm nên trò trống gì nên mới trôi dạt sang Vương quốc Jade này. Rồi giờ tự xưng là “Kẻ Sát Long (cười bể bụng)” để đi gạ con gái trong quán trọ. Nhục đến phát khóc luôn đấy.”
“Grư… grừ… mày… mày…!”
Tên đầu trọc đỏ bừng cả mặt, không phải vì rượu, mà vì giận đến sôi máu.
“Thằng ranh… tao không tha cho mày đâu! Chết mẹ mày đi!”
Zahalm gào lên rồi vung nắm đấm lao về phía Caim. Cú đấm đó khá nhanh và mạnh, có cả ma lực gia cường trong đó… chứng tỏ hắn cũng có chút kinh nghiệm chiến đấu.
Cú đấm va thẳng vào đầu Caim…
GỌC!! Tiếng xương gãy rợn người vang lên.
“Hi…!?”
“Á, á!?”
Mọi người trong quán đều nín thở. Ai cũng nghĩ đầu Caim vừa bị nghiền nát, và chính Zahalm cũng nở nụ cười đắc thắng.
“Hừ! Đồ tép r…”
“AAAAAAGHHHHHHHH!?”
Tiếng thét xé họng vang khắp quán. Zahalm lăn lộn dưới sàn, ôm tay gào rống.
“Zahalm? Chuyện gì vậy!?”
“Sao lại ngã lăn ra thế… Ủa!? Ngón tay… gãy hết rồi này!?”
Bọn đàn em hoảng hốt khi thấy bàn tay của hắn biến dạng, các ngón bị bẻ cong ngược lại, máu rỉ ra từng giọt.
“C… cái quái gì thế này!? Tại sao tay tao… lại nát bét thế này chứ!?”
“Hừ! Đồ tép riu. Chẳng đáng để bận tâm.”
Caim vẫn ngồi trên ghế, bắt chéo chân, cười khinh miệt.
Millicia khẽ rụt vai, cẩn trọng hỏi…
“Cậu Caim… cậu đã làm gì vậy?”
“Không làm gì cả. Như cô thấy đấy, tôi chỉ ngồi thôi.”
Quả thật, Caim chẳng ra đòn nào cả.
Những ai đã luyện thành 『Đấu Quỷ Thần Lưu』 đều có thể bao phủ cơ thể bằng ma lực nén, tạo nên lớp phòng ngự gần như thép. Caim chỉ tập trung ma lực vào phần đầu đúng lúc cú đấm tới, khiến nó cứng như sắt.
Cú đánh của Zahalm chẳng khác nào dùng tay không đấm vào tấm thép. Tự làm gãy tay mình là chuyện dễ hiểu.
“Đối thủ cỡ này… chỉ cần ngón út là đủ.”
“Hi… hiii!?”
Caim vươn ngón út, chạm nhẹ vào ngực trái của Zahhalm. Ngay lập tức, đầu ngón tay được bao bọc bởi ma lực nén xuyên qua da thịt hắn như một mũi băng nhọn.
“Cảm nhận được chứ? Bây giờ đầu ngón tay ta đang chạm vào tim của ngươi đấy.”
“Hic…!”
“Chỉ cần ta ấn thêm một phân thôi, tim ngươi sẽ nổ tung. Bị một thằng nhóc mà ngươi vừa khinh thường nắm giữ sinh mạng trong tay, cảm giác thế nào hả?”
Bình thường, Caim sẽ chẳng bao giờ hành hạ người khác kiểu này. Nhưng men rượu cùng cơn bực vì đụng đến người con gái đi cùng đã khiến cậu trở nên hung hăng hơn thường lệ.
“L… làm ơn tha cho tôi… tôi biết sai rồi…”
“À, được thôi.”
“H… hả?”
Ngay sau khi nghe thấy lời cầu xin đó, Caim rút ngón tay ra. Gần như không có máu, chỉ còn lại một dấu nhỏ trên ngực, chẳng khác nào một ảo giác.
“Vì đây là chuyện ở bàn rượu nên ta bỏ qua. Nhưng nếu còn dám đụng đến người đi cùng ta lần nữa… thì hãy chuẩn bị tinh thần đi.”
“T… tôi hiểu rồi! Tôi xin lỗi! Không bao giờ, tuyệt đối không bao giờ làm vậy nữa!”
Zahalm kéo hai tên đàn em bỏ chạy, trông chẳng khác gì bọn chuột. Caim chẳng buồn để tâm, chỉ ngửa cổ uống nốt ly rượu.
“Cậu Caim… lại cứu tôi nữa rồi! Tôi thật sự cảm kích lắm!”
“…Không cần cảm ơn đâu. Loại tép riu đó, đến tôi còn đuổi được.”
Millicia chắp hai tay, ánh mắt long lanh. Trong khi đó, Lenka bĩu môi, khoanh tay lại.
Caim nhún vai, đặt ly xuống bàn.
“Không cần cảm ơn. Tôi chỉ loại bỏ mấy tạp âm làm nhạt vị rượu thôi. Giờ thì… gọi thêm vài ly nữa được chứ?”
“Vâng, bao nhiêu cậu muốn cũng được. Để tôi trả!”
Millicia vui vẻ gọi cô hầu bàn lại, tiện tay lấy trộm ly rượu của Caim và uống một ngụm nhỏ.
Cuối cùng, Caim đã uống hơn hai chục ly rượu, phô bày tửu lượng kinh khủng của mình trước khi kết thúc bữa ăn…
